Chương 15
Thân thể thiếu niên mềm mại ở trong ngực hắn.
Tần Ức dìu cậu ngồi trên chân mình, để đầu của cậu tựa vào vai mình—— Sắc mặt Thẩm Từ tái nhợt, cậu đã tới Tần gia nhiều ngày như vậy nhưng Tần Ức chưa bao giờ thấy dáng vẻ tiều tụy như bây giờ.
Nội tâm phảng phất bị nỗi sợ hãi không tên chiếm lấy, Tần Ức xưa nay không có chuyện gì làm khó được hắn, chưa từng lộ ra biểu cảm "hoảng loạn", hắn vô thức mở miệng gọi: "Thẩm Từ, Thẩm Từ!"
Giọng hắn vốn đã khàn giờ lại gọi lớn, có lẽ âm lượng quá cao, quản gia trực tiếp đẩy cửa tiến đến: "Tần thiếu, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Gọi bác sĩ, " Tần Ức hít sâu một hơi, khiến mình tỉnh táo lại, "Nhanh!"
"Vâng."
Tần Ức cẩn thận ôm Thẩm Từ vào trong ngực, giống như sợ mình buông lỏng tay cậu sẽ ngã xuống, đầu ngón tay hắn run rẩy dò lên chóp mũi đối phương, nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may chỉ là ngất xỉu.
Hắn đời này dường như chưa khi nào khẩn trương như hiện tại, tim đập rất nhanh, mang theo cảm xúc mất khống chế không thể hình dung, toàn thân căng cứng ngồi yên một chỗ chờ hồi lâu, lúc này tay chân mới cứng ngắc điều khiển xe lăn, đưa Thẩm Từ tới phòng trị liệu.
Biệt thự này trên dưới ba tầng, lầu một trừ phòng ngủ của hắn cùng phòng đàn, còn có mấy phòng chuyên dùng để trị liệu phục hồi, bởi vì sau khi hắn bị tai nạn hành động bất tiện, liền đưa một số thiết bị chữa bệnh của bệnh viện tư nhân Tần gia về, tiện có thể thường xuyên làm kiểm tra lẫn trị liệu.
Hắn đặt Thẩm Từ lên giường bệnh, nội tâm cực kì nôn nóng, thời gian đợi bác sĩ đến tựa như bị kéo dài vô hạn, khiến hắn như ngồi bàn chông.
Mười phút sau, bên ngoài rốt cục truyền đến động tĩnh, quản gia mang theo người quay trở lại: "Tần Thiếu, bác sĩ Lục đến rồi ạ."
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi đi theo phía sau ông, bước nhanh qua bên này: "Xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên gọi tôi tới?"
"Tại sao lâu như vậy mới đến, " Tần Ức cau mày, ngữ khí cũng có chút không vui, "Nhanh lên."
"Mới có mười phút, tôi lái xe không tốn thời gian chắc?" Bác sĩ Lục liếc nhìn Thẩm Từ trên giường bệnh, "Ai đây?"
"Đừng hỏi nhiều, em ấy vừa rồi té xỉu, anh mau xem như thế nào."
"Biết rồi, " Bác sĩ Lục tẩy trùng tay, lại đổi quần áo, đi tới một bên giường bệnh, lật mắt ra nhìn một chút, "Trước khi té xỉu có triệu chứng gì không, bị cảm nắng? Tuột huyết áp? Hay là..."
"Đều không phải, " Tần Ức đánh gãy lời anh ta, "Chắc là... Bị kích thích, đồ vật vô cùng quan trọng bị trộm."
"Bị kích thích, " Bác sĩ Lục có chút suy nghĩ, "Đưa hồ sơ bệnh án của cậu ấy cho tôi xem."
Tần Ức nghe vậy, ngón tay đặt trên tay vịn bỗng nhiên xiết chặt, môi tái nhợt thêm mấy phần: "Không có."
"Không có?" Bác sĩ Lục kinh ngạc quay đầu, "Vậy có biết cậu ấy từng bị bệnh gì không?"
"Tôi không biết."
"Sao lại không biết, cậu ấy không phải người nhà cậu ư?"
"... Anh chờ một chút, " Tần Ức lấy lại bình tĩnh, nói với quản gia, " gọi Ôn Dao tới."
"Vâng."
Bác sĩ Lục nhìn Tần thiếu khẩn trương đến toàn thân căng cứng, lại nhìn thiếu niên hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, bỗng như hiểu ra điều gì: "Vậy nhanh lên, tôi kiểm tra mấy mục thông thường trước."
Tần Ức dừng xe lăn ở cửa phòng, lưng hắn kéo căng thẳng tắp, ngón tay dùng sức quá mức, nắm đến trắng bệch.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy bác sĩ Lục hỏi: "Là Thẩm Từ phải không, là vị tiểu thiếu gia Thẩm gia?"
Tần Ức thân thể cứng đờ: "Phải."
"Nói cách khác, là vị sắp kết hôn với cậu trong truyền thuyết sao?"
"... Đừng hỏi thứ không nên hỏi, " Tần Ức liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt âm lãnh, ngữ điệu cứng ngắc, "Làm tốt việc kiểm tra của anh đi."
"Được a, " Lục bác sĩ thu hồi huyết áp kế, "Huyết áp có chút thấp, cậu ấy bình thường có triệu chứng huyết áp thấp gì không, ví dụ như sắc mặt trắng bệch, choáng đầu buồn nôn, sợ lạnh, lực chú ý khó mà tập trung đại loại thế?"
"Không có, " lần này Tần Ức rất chắc chắn nói, "Em ấy tới một tuần, không có xuất hiện mấy triệu chứng này."
"Một tuần thì có thể nhìn ra cái gì, " bác sĩ Lục nhỏ giọng, "Cậu vẫn nên đưa bệnh án cho tôi xem thì hơn."
Tần Ức mím môi, trong lòng bỗng nhiên có chút thất bại, hắn dời mắt, không nói thêm gì nữa.
Bỗng nhiên, hắn dường như nhớ tới cái gì, lần nữa gọi quản gia: "Vali Thẩm Từ có phải ở trong phòng em ấy không?"
"Vâng."
"Ông đi tìm một chút, có thứ gì giống bệnh án không."
"Vậy tôi đi ngay."
Mấy phút đồng hồ sau, lúc quản gia từ lầu hai đi xuống, vừa hay gặp Ôn Dao hay tin Thẩm Từ ngất xỉu cũng vừa tới, hai người cùng đi đến phòng trị liệu, trước đưa bệnh án cho bác sĩ Lục, sau mới nói: " Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tần Ức đại khái nói với anh đầu đuôi mọi chuyện, bác sĩ Lục xem bệnh án tự lẩm bẩm: "Thời điểm lần đầu kiểm tra ra thiếu máu, nhưng về sau đã chữa khỏi... Trừ sức khoẻ yếu, thường xuyên cảm mạo nóng sốt, cũng không có vấn đề gì lớn."
Ôn Dao nghe đến đó, bỗng nhiên há to miệng, dường như muốn nói lại thôi.
Tần Ức để ý đến phản ứng của anh, cau mày nói: "Anh muốn nói cái gì?"
"Bác sĩ, " Ôn Dao tiến lên một bước, "Năm lớp mười một, cũng là năm ngoái, vì bị bệnh nên tạm nghỉ học một năm, không có ghi chép trong bệnh án."
Bác sĩ Lục ngẩng đầu: "Bệnh gì?"
"Tôi không biết."
Tần Ức nghe anh nhắc đến chuyện này, thần sắc có chút ngưng trọng—— lúc trước Thẩm Từ có nói với hắn, do bị bệnh mà tạm nghỉ học nhưng lại quên mất bị bệnh gì.
Ngữ khí hắn lập tức trở nên lo lắng: "Vì sao cái gì anh cũng không biết? Không phải tôi anh phải luôn ở cạnh em ấy sao?"
"Tôi là vệ sĩ không phải bảo mẫu, " Ôn Dao cũng không bình tĩnh lắm, "Em ấy đã lớn, đâu phải nơi nào cũng cần tôi chăm sóc, mà sau khi em ấy vào cấp ba, hoàn cảnh Thẩm gia tụt dốc, Thẩm Triệu Thành vì tiết kiệm tiền mà sa thải hết vệ sĩ, lúc cần thì để tôi ở cạnh làm vệ sĩ cho ông ta, thời gian tôi cùng Thẩm Từ càng ít."
Anh nói xong dừng một chút: "Là mẹ kế đưa em ấy đi khám bệnh, tôi cũng từng hỏi qua bị bệnh gì mà phải tạm nghỉ học, nhưng bọn họ không chịu hé lấy nửa lời."
"Được rồi, " bác sĩ Lục khoát khoát tay, "Một chốc cũng không biết rõ ràng được, vậy giờ không nói đến bệnh tình một trước nữa, khả năng là bị ảnh hưởng do đuối nước một tuần trước."
"Anh nói cái gì?" Tần Ức nháy mắt bắt được trọng điểm, "Đuối nước gì cơ?"
Hắn cùng Ôn Dao liếc nhau một cái, phát hiện đối phương cũng một mặt không hiểu.
"Không phải chứ, tôi nói các cậu sao cái gì cũng không biết vậy? Sao có thể làm trưởng bối với hôn phu được vậy?" bác sĩ Lục nhét tập hồ sơ bệnh án vào tay Tần Ức, "Tự mình xem đi, tôi tiếp tục kiểm tra cho cậu ấy, các cậu ra ngoài trước đi."
Hai người bị cưỡng ép đẩy ra khỏi phòng trị liệu, Tần Ức qua loa đảo qua mấy trang giấy kia, bàn tay cầm bệnh án có chút phát run: "Cho nên, lúc Lý Tử Tinh đoạt dây chuyền của em ấy, đã đẩy em ấy xuống hồ?"
Nếu như không phải có người kịp thời phát hiện cứu lên bờ, vậy Thẩm Từ có thể...
Hắn không dám nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy một trận hoảng sợ, ngón tay vốn là lạnh buốt bây giờ chút nhiệt độ cũng không có, thanh âm hắn gần như run rẩy: "Thẩm Từ... Không có nói với tôi"
"Cũng không nói với tôi, " Ôn Dao đưa tay chống tường, mỏi mệt thở dài, "Chuyện dây chuyền bị lấy vẫn là tôi nghe từ chỗ mẹ kế của em ấy, nhưng phu nhân không nói với tôi em ấy rơi xuống nước, hoặc là phu nhân cũng không biết, hoặc là Thẩm Triệu Thành uy hiếp không cho bà nói."
"Thẩm Triệu Thành..." mu bàn tay Tần Ức nổi lên gân xanh, dùng sức nắm bệnh án đến nhăn nhúm, ánh mắt hắn đỏ lên, trong mắt hiện ra tức giận lạnh lùng, "Tôi vốn còn nghĩ nể mặt Thẩm Từ mà thả cho hắn một con đường sống, giờ xem ra không cần thiết."
Ôn Dao không đón ý thêm lời, bầu không khí quỷ dị trầm mặc.
Hai mươi phút sau, cửa phòng trị liệu lần nữa mở ra, bác sĩ Lục vừa ngẩng đầu lên một cái liền đụng phải hai ánh mắt dò hỏi, đành phải nói thẳng: "Không có việc lớn gì, chỉ là khó thở dẫn đến ngất xỉu, để cậu ấy tận lực duy trì cảm xúc bình ổn, bổ sung nhiều dinh dưỡng, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao, nếu như các cậu còn lo lắng, thì đi chụp CT não bộ. Tôi cũng kiểm tra qua phổi rồi, ngâm nước tạo thành nhiễm lạnh, cơ bản là đã tự khỏi rồi, tóm lại là không cần khẩn trương quá đâu."
Tần Ức nghe xong, thân thể căng cứng cũng thả lỏng, lại nghe đối phương nói: "À còn có, bệnh nhân tỉnh rồi, nếu như có vấn đề gì..."
Anh ta một câu còn chưa nói hết, xe lăn Tần Ức đi qua, trực tiếp đi tới trước giường bệnh.
Thẩm Từ tựa ở đầu giường, khuôn mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhìn thấy sắc mặt Tần Ức cũng không tốt hơn bao nhiêu, không khỏi có chút áy náy: " Xin lỗi, để ca ca lo lắng."
"Là tôi có lỗi với cậu, " Tần Ức lót tấm đệm sau lưng cho cậu dựa, "Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Thẩm Từ lắc đầu liên tục: "Em không sao, vừa rồi cũng không biết bị làm sao... Chắc là quá kích động."
Nói cũng thấy kỳ, cậu rõ ràng không phải nguyên chủ, nhưng tựa chỗ nào cũng có thể cùng cỗ thân thể này đồng cảm, khi biết viên phỉ thúy bị Thẩm Triệu Thành lấy đi, hắn có cảm giác trời đất đều sụp đổ, cứ như đó là đồ mà mẹ để lại cho cậu vậy.
"Cậu đừng có lo, " Tần Ức không biết làm sao, kiềm không được mà vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ra sau tai, "Viên ngọc....tôi nhất định sẽ tìm về cho cậu."
Thẩm Từ hổ thẹn cười với hắn một cái: "Làm phiền ca ca rồi."
Bác sĩ Lục đứng ở cửa, rất muốn nói cho xong câu nói kia, lại cảm thấy tình cảnh này, mình đi vào nói thì nó kì kì.
Ôn Dao tương đối thức thời kéo anh ta qua một bên, đóng cửa lại.
"Không phiền, " Tần Ức giống như là không nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn hạ mắt, có chút do dự cầm tay thiếu niên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cậu, như đang vuốt ve một bảo vật trân quý, "Tôi cũng đã từng đánh mất đi một thứ rất quý giá, tôi có thể hiểu được."
Thẩm Từ khôi phục chút tinh thần, nhịn không được hỏi: "Thứ gì vậy? Về sau đã tìm được chưa?"
Tần Ức ngẩng đầu, bên trong tròng mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình thiếu niên, ánh mắt kia nghiêm túc mà chuyên chú, dừng lại trên người cậu, không muốn dời.
"Ừm, " giọng nói hắn trầm thấp mở miệng, nhẹ nói, "Tìm được rồi."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tần Thiếu đau lòng
Tần Thiếu biết nắm tay
Tần Thiếu "trời lạnh rồi" cho Thẩm thị ra l êy đường đi! ?
Tần Ức dìu cậu ngồi trên chân mình, để đầu của cậu tựa vào vai mình—— Sắc mặt Thẩm Từ tái nhợt, cậu đã tới Tần gia nhiều ngày như vậy nhưng Tần Ức chưa bao giờ thấy dáng vẻ tiều tụy như bây giờ.
Nội tâm phảng phất bị nỗi sợ hãi không tên chiếm lấy, Tần Ức xưa nay không có chuyện gì làm khó được hắn, chưa từng lộ ra biểu cảm "hoảng loạn", hắn vô thức mở miệng gọi: "Thẩm Từ, Thẩm Từ!"
Giọng hắn vốn đã khàn giờ lại gọi lớn, có lẽ âm lượng quá cao, quản gia trực tiếp đẩy cửa tiến đến: "Tần thiếu, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Gọi bác sĩ, " Tần Ức hít sâu một hơi, khiến mình tỉnh táo lại, "Nhanh!"
"Vâng."
Tần Ức cẩn thận ôm Thẩm Từ vào trong ngực, giống như sợ mình buông lỏng tay cậu sẽ ngã xuống, đầu ngón tay hắn run rẩy dò lên chóp mũi đối phương, nhẹ nhàng thở ra.
Cũng may chỉ là ngất xỉu.
Hắn đời này dường như chưa khi nào khẩn trương như hiện tại, tim đập rất nhanh, mang theo cảm xúc mất khống chế không thể hình dung, toàn thân căng cứng ngồi yên một chỗ chờ hồi lâu, lúc này tay chân mới cứng ngắc điều khiển xe lăn, đưa Thẩm Từ tới phòng trị liệu.
Biệt thự này trên dưới ba tầng, lầu một trừ phòng ngủ của hắn cùng phòng đàn, còn có mấy phòng chuyên dùng để trị liệu phục hồi, bởi vì sau khi hắn bị tai nạn hành động bất tiện, liền đưa một số thiết bị chữa bệnh của bệnh viện tư nhân Tần gia về, tiện có thể thường xuyên làm kiểm tra lẫn trị liệu.
Hắn đặt Thẩm Từ lên giường bệnh, nội tâm cực kì nôn nóng, thời gian đợi bác sĩ đến tựa như bị kéo dài vô hạn, khiến hắn như ngồi bàn chông.
Mười phút sau, bên ngoài rốt cục truyền đến động tĩnh, quản gia mang theo người quay trở lại: "Tần Thiếu, bác sĩ Lục đến rồi ạ."
Một nam nhân hơn ba mươi tuổi đi theo phía sau ông, bước nhanh qua bên này: "Xảy ra chuyện gì, sao đột nhiên gọi tôi tới?"
"Tại sao lâu như vậy mới đến, " Tần Ức cau mày, ngữ khí cũng có chút không vui, "Nhanh lên."
"Mới có mười phút, tôi lái xe không tốn thời gian chắc?" Bác sĩ Lục liếc nhìn Thẩm Từ trên giường bệnh, "Ai đây?"
"Đừng hỏi nhiều, em ấy vừa rồi té xỉu, anh mau xem như thế nào."
"Biết rồi, " Bác sĩ Lục tẩy trùng tay, lại đổi quần áo, đi tới một bên giường bệnh, lật mắt ra nhìn một chút, "Trước khi té xỉu có triệu chứng gì không, bị cảm nắng? Tuột huyết áp? Hay là..."
"Đều không phải, " Tần Ức đánh gãy lời anh ta, "Chắc là... Bị kích thích, đồ vật vô cùng quan trọng bị trộm."
"Bị kích thích, " Bác sĩ Lục có chút suy nghĩ, "Đưa hồ sơ bệnh án của cậu ấy cho tôi xem."
Tần Ức nghe vậy, ngón tay đặt trên tay vịn bỗng nhiên xiết chặt, môi tái nhợt thêm mấy phần: "Không có."
"Không có?" Bác sĩ Lục kinh ngạc quay đầu, "Vậy có biết cậu ấy từng bị bệnh gì không?"
"Tôi không biết."
"Sao lại không biết, cậu ấy không phải người nhà cậu ư?"
"... Anh chờ một chút, " Tần Ức lấy lại bình tĩnh, nói với quản gia, " gọi Ôn Dao tới."
"Vâng."
Bác sĩ Lục nhìn Tần thiếu khẩn trương đến toàn thân căng cứng, lại nhìn thiếu niên hôn mê bất tỉnh trên giường bệnh, bỗng như hiểu ra điều gì: "Vậy nhanh lên, tôi kiểm tra mấy mục thông thường trước."
Tần Ức dừng xe lăn ở cửa phòng, lưng hắn kéo căng thẳng tắp, ngón tay dùng sức quá mức, nắm đến trắng bệch.
Bỗng nhiên, hắn nghe thấy bác sĩ Lục hỏi: "Là Thẩm Từ phải không, là vị tiểu thiếu gia Thẩm gia?"
Tần Ức thân thể cứng đờ: "Phải."
"Nói cách khác, là vị sắp kết hôn với cậu trong truyền thuyết sao?"
"... Đừng hỏi thứ không nên hỏi, " Tần Ức liếc mắt nhìn anh ta, ánh mắt âm lãnh, ngữ điệu cứng ngắc, "Làm tốt việc kiểm tra của anh đi."
"Được a, " Lục bác sĩ thu hồi huyết áp kế, "Huyết áp có chút thấp, cậu ấy bình thường có triệu chứng huyết áp thấp gì không, ví dụ như sắc mặt trắng bệch, choáng đầu buồn nôn, sợ lạnh, lực chú ý khó mà tập trung đại loại thế?"
"Không có, " lần này Tần Ức rất chắc chắn nói, "Em ấy tới một tuần, không có xuất hiện mấy triệu chứng này."
"Một tuần thì có thể nhìn ra cái gì, " bác sĩ Lục nhỏ giọng, "Cậu vẫn nên đưa bệnh án cho tôi xem thì hơn."
Tần Ức mím môi, trong lòng bỗng nhiên có chút thất bại, hắn dời mắt, không nói thêm gì nữa.
Bỗng nhiên, hắn dường như nhớ tới cái gì, lần nữa gọi quản gia: "Vali Thẩm Từ có phải ở trong phòng em ấy không?"
"Vâng."
"Ông đi tìm một chút, có thứ gì giống bệnh án không."
"Vậy tôi đi ngay."
Mấy phút đồng hồ sau, lúc quản gia từ lầu hai đi xuống, vừa hay gặp Ôn Dao hay tin Thẩm Từ ngất xỉu cũng vừa tới, hai người cùng đi đến phòng trị liệu, trước đưa bệnh án cho bác sĩ Lục, sau mới nói: " Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tần Ức đại khái nói với anh đầu đuôi mọi chuyện, bác sĩ Lục xem bệnh án tự lẩm bẩm: "Thời điểm lần đầu kiểm tra ra thiếu máu, nhưng về sau đã chữa khỏi... Trừ sức khoẻ yếu, thường xuyên cảm mạo nóng sốt, cũng không có vấn đề gì lớn."
Ôn Dao nghe đến đó, bỗng nhiên há to miệng, dường như muốn nói lại thôi.
Tần Ức để ý đến phản ứng của anh, cau mày nói: "Anh muốn nói cái gì?"
"Bác sĩ, " Ôn Dao tiến lên một bước, "Năm lớp mười một, cũng là năm ngoái, vì bị bệnh nên tạm nghỉ học một năm, không có ghi chép trong bệnh án."
Bác sĩ Lục ngẩng đầu: "Bệnh gì?"
"Tôi không biết."
Tần Ức nghe anh nhắc đến chuyện này, thần sắc có chút ngưng trọng—— lúc trước Thẩm Từ có nói với hắn, do bị bệnh mà tạm nghỉ học nhưng lại quên mất bị bệnh gì.
Ngữ khí hắn lập tức trở nên lo lắng: "Vì sao cái gì anh cũng không biết? Không phải tôi anh phải luôn ở cạnh em ấy sao?"
"Tôi là vệ sĩ không phải bảo mẫu, " Ôn Dao cũng không bình tĩnh lắm, "Em ấy đã lớn, đâu phải nơi nào cũng cần tôi chăm sóc, mà sau khi em ấy vào cấp ba, hoàn cảnh Thẩm gia tụt dốc, Thẩm Triệu Thành vì tiết kiệm tiền mà sa thải hết vệ sĩ, lúc cần thì để tôi ở cạnh làm vệ sĩ cho ông ta, thời gian tôi cùng Thẩm Từ càng ít."
Anh nói xong dừng một chút: "Là mẹ kế đưa em ấy đi khám bệnh, tôi cũng từng hỏi qua bị bệnh gì mà phải tạm nghỉ học, nhưng bọn họ không chịu hé lấy nửa lời."
"Được rồi, " bác sĩ Lục khoát khoát tay, "Một chốc cũng không biết rõ ràng được, vậy giờ không nói đến bệnh tình một trước nữa, khả năng là bị ảnh hưởng do đuối nước một tuần trước."
"Anh nói cái gì?" Tần Ức nháy mắt bắt được trọng điểm, "Đuối nước gì cơ?"
Hắn cùng Ôn Dao liếc nhau một cái, phát hiện đối phương cũng một mặt không hiểu.
"Không phải chứ, tôi nói các cậu sao cái gì cũng không biết vậy? Sao có thể làm trưởng bối với hôn phu được vậy?" bác sĩ Lục nhét tập hồ sơ bệnh án vào tay Tần Ức, "Tự mình xem đi, tôi tiếp tục kiểm tra cho cậu ấy, các cậu ra ngoài trước đi."
Hai người bị cưỡng ép đẩy ra khỏi phòng trị liệu, Tần Ức qua loa đảo qua mấy trang giấy kia, bàn tay cầm bệnh án có chút phát run: "Cho nên, lúc Lý Tử Tinh đoạt dây chuyền của em ấy, đã đẩy em ấy xuống hồ?"
Nếu như không phải có người kịp thời phát hiện cứu lên bờ, vậy Thẩm Từ có thể...
Hắn không dám nghĩ thêm nữa, chỉ cảm thấy một trận hoảng sợ, ngón tay vốn là lạnh buốt bây giờ chút nhiệt độ cũng không có, thanh âm hắn gần như run rẩy: "Thẩm Từ... Không có nói với tôi"
"Cũng không nói với tôi, " Ôn Dao đưa tay chống tường, mỏi mệt thở dài, "Chuyện dây chuyền bị lấy vẫn là tôi nghe từ chỗ mẹ kế của em ấy, nhưng phu nhân không nói với tôi em ấy rơi xuống nước, hoặc là phu nhân cũng không biết, hoặc là Thẩm Triệu Thành uy hiếp không cho bà nói."
"Thẩm Triệu Thành..." mu bàn tay Tần Ức nổi lên gân xanh, dùng sức nắm bệnh án đến nhăn nhúm, ánh mắt hắn đỏ lên, trong mắt hiện ra tức giận lạnh lùng, "Tôi vốn còn nghĩ nể mặt Thẩm Từ mà thả cho hắn một con đường sống, giờ xem ra không cần thiết."
Ôn Dao không đón ý thêm lời, bầu không khí quỷ dị trầm mặc.
Hai mươi phút sau, cửa phòng trị liệu lần nữa mở ra, bác sĩ Lục vừa ngẩng đầu lên một cái liền đụng phải hai ánh mắt dò hỏi, đành phải nói thẳng: "Không có việc lớn gì, chỉ là khó thở dẫn đến ngất xỉu, để cậu ấy tận lực duy trì cảm xúc bình ổn, bổ sung nhiều dinh dưỡng, nghỉ ngơi hai ngày sẽ không sao, nếu như các cậu còn lo lắng, thì đi chụp CT não bộ. Tôi cũng kiểm tra qua phổi rồi, ngâm nước tạo thành nhiễm lạnh, cơ bản là đã tự khỏi rồi, tóm lại là không cần khẩn trương quá đâu."
Tần Ức nghe xong, thân thể căng cứng cũng thả lỏng, lại nghe đối phương nói: "À còn có, bệnh nhân tỉnh rồi, nếu như có vấn đề gì..."
Anh ta một câu còn chưa nói hết, xe lăn Tần Ức đi qua, trực tiếp đi tới trước giường bệnh.
Thẩm Từ tựa ở đầu giường, khuôn mặt vẫn còn chút tái nhợt, nhìn thấy sắc mặt Tần Ức cũng không tốt hơn bao nhiêu, không khỏi có chút áy náy: " Xin lỗi, để ca ca lo lắng."
"Là tôi có lỗi với cậu, " Tần Ức lót tấm đệm sau lưng cho cậu dựa, "Có thấy chỗ nào không thoải mái không?"
Thẩm Từ lắc đầu liên tục: "Em không sao, vừa rồi cũng không biết bị làm sao... Chắc là quá kích động."
Nói cũng thấy kỳ, cậu rõ ràng không phải nguyên chủ, nhưng tựa chỗ nào cũng có thể cùng cỗ thân thể này đồng cảm, khi biết viên phỉ thúy bị Thẩm Triệu Thành lấy đi, hắn có cảm giác trời đất đều sụp đổ, cứ như đó là đồ mà mẹ để lại cho cậu vậy.
"Cậu đừng có lo, " Tần Ức không biết làm sao, kiềm không được mà vươn tay, nhẹ nhàng vén mái tóc ướt đẫm mồ hôi của cậu ra sau tai, "Viên ngọc....tôi nhất định sẽ tìm về cho cậu."
Thẩm Từ hổ thẹn cười với hắn một cái: "Làm phiền ca ca rồi."
Bác sĩ Lục đứng ở cửa, rất muốn nói cho xong câu nói kia, lại cảm thấy tình cảnh này, mình đi vào nói thì nó kì kì.
Ôn Dao tương đối thức thời kéo anh ta qua một bên, đóng cửa lại.
"Không phiền, " Tần Ức giống như là không nghe thấy tiếng đóng cửa, hắn hạ mắt, có chút do dự cầm tay thiếu niên, dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve mu bàn tay của cậu, như đang vuốt ve một bảo vật trân quý, "Tôi cũng đã từng đánh mất đi một thứ rất quý giá, tôi có thể hiểu được."
Thẩm Từ khôi phục chút tinh thần, nhịn không được hỏi: "Thứ gì vậy? Về sau đã tìm được chưa?"
Tần Ức ngẩng đầu, bên trong tròng mắt đen nhánh phản chiếu bóng hình thiếu niên, ánh mắt kia nghiêm túc mà chuyên chú, dừng lại trên người cậu, không muốn dời.
"Ừm, " giọng nói hắn trầm thấp mở miệng, nhẹ nói, "Tìm được rồi."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Tần Thiếu đau lòng
Tần Thiếu biết nắm tay
Tần Thiếu "trời lạnh rồi" cho Thẩm thị ra l êy đường đi! ?