Chương 16
Thẩm Từ chớp chớp mắt, cảm thấy giọng điệu này không bình thường.
Nhưng Tần Ức một bộ không muốn nói thêm, dời chủ đề: "Cậu ngủ thêm lát đi, nghỉ ngơi cho tốt, chớ suy nghĩ nhiều, chuyện dây chuyền kia cứ để tôi lo."
Thẩm Từ lần đầu tiên được nghe Tần Ức an ủi người khác, không khỏi có chút kinh hỉ, buồn phiền vì mặt dây chuyền bị lấy mất cũng dịu đi không ít.
Cậu rủ mắt nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt, nhịn không được nhẹ nhàng nắm lại, tay Tần Ức vẫn rất lạnh, nhưng bây giờ tay của cậu cũng thế, ngược lại không thấy lạnh bao nhiêu.
Tần Ức bị nắm lại, mới ý thức được mình còn nắm tay cậu, vội vàng buông ra, kéo chăn lên: "Ngủ đi."
"Ừm."
Tần Ức điều khiển xe lăn rời phòng trị liệu, gọi bác sĩ Lục vào chăm sóc cậu.
Thẩm Từ nhìn chăm chú bóng lưng Tần Thiếu rời đi, có chút không ngủ được, liền ngồi dậy tìm nước uống, bác sĩ Lục đúng lúc đưa cho cậu một ly nước ấm: "Quan hệ của hai người không tệ nhỉ."
Thẩm Từ nói cảm ơn với anh ta, vừa nâng ly uống một ngụm, nhưng bị cái mùi vị kì dị của cốc nước làm cho nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Đây là gì vậy ạ?"
"Nước muối đường, bổ sung năng lượng với chất điện giải." Bác sĩ Lục tựa bên cạnh bàn, "Quen biết nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy cậu ta gần gũi với cả để ý ai như vậy đâu."
Thẩm Từ nuốt hai ngụm nước khó uống kia, ngẩng đầu lên: "Bác sĩ, anh quen Tần Ức nhiều năm rồi ạ?"
"Tôi tên Lục Hành." Bác sĩ Lục cũng tự rót cho mình ly nước, "Biết cậu ta đại khái...chắc là mười ba năm trước, khi đó tôi còn học nghiên cứu sinh, cậu ta đột nhiên tới tìm cha tôi, nói cậu ta đã thông suốt và muốn trị bệnh —— cha tôi là bác sĩ tâm lý."
Thẩm Từ đầu ngón tay khựng lại: "Bệnh gì ạ?"
"Rối loạn lưỡng cực, hay gọi là rối loạn cảm xúc lưỡng cực,(¹)", Lục Hành nhìn cậu một cái, có chút kỳ quái hỏi, "Cậu không biết sao? Cậu ta không nói cho cậu biết hả?"
"A, tôi biết, " Thẩm Từ vội nói, "cái này hình như không phải bí mật gì, lúc tôi đến Tần gia, quản gia đã cố ý nhắc tới."
Cậu dừng một chút: "Có điều, nói 'Nghĩ thông suốt' là có ý gì? Vì sao anh ấy muốn trị bệnh lại đi tìm các anh, mười ba năm trước, Tần Ức cũng mới mười ba tuổi nhỉ? Trẻ vị thành niên, chẳng lẽ cha mẹ không quan tâm đến anh ấy sao?"
Nhắc tới chuyện này, Lục Hành trầm mặc một hồi: "Xem ra cậu ta không nói gì với cậu về cha mẹ mình rồi, lúc đầu tôi không nên lắm miệng, nhưng nhìn thái độ của cậu ta với cậu, tôi luôn có loại cảm giác cậu là người duy nhất có thể sống chung với cậu ta, coi như là sự quan tâm của bạn bè nhiều năm, hoặc là cảm thông của một bác sĩ, hy vọng cậu có thể giúp cậu ta."
Anh ta đột nhiên nghiêm túc như vậy, Thẩm Từ cũng không tự chủ được ngồi nghiêm chỉnh: "Bác sĩ Lục anh cứ nói ạ."
Lục Hành gật gật đầu: "Cha cậu ta, cũng chính là vị Tần tổng kia, Tần Tiềm, vẫn luôn không thích cậu ta, Tần Ức là con trai độc nhất của Tần gia, Tần Tiềm tự nhiên hi vọng cậu ta có thể kế thừa sự nghiệp của Tần gia, coi cậu ta là người thừa kế mà bồi dưỡng. Nhưng Tần Ức chí không ở chỗ này, cậu ta từ nhỏ đã có thiên phú về âm nhạc, không muốn kế thừa gia nghiệp gì đó, chỉ muốn đàn dương cầm, cho nên hai cha sinh ra ngăn cách, quan hệ vẫn luôn không tốt."
Anh ta nói xong đem ly nước để qua một bên, khẽ thở dài: "Về phần mẹ cậu ta... Tôi không biết nên hình dung như thế nào, bà ấy ủng hộ Tần Ức học âm nhạc, mua dương cầm cho cậu ta, mời thầy dạy đàn, nhưng bà là người bệnh tâm thần, lúc bình thường thì rất tốt với con trai, lúc phát bệnh thì tra tấn cậu ta đủ kiểu, sẽ đập nát dương cầm mình mua, thậm chí còn cầm dao đâm cậu ta, muốn cậu ta chết chung với bà ấy."
Thẩm Từ lần đầu tiên nghe những chuyện này, kinh ngạc mở to mắt: "Sao có thể như vậy..."
"Về sau, bệnh bà ấy quá nghiêm trọng, bị Tần Tiềm đưa vào trại an dưỡng. Cùng năm đó, Tần Ức cũng được chẩn đoán có bệnh, lúc ấy cậu ta chỉ mới mười một tuổi, cha tôi nói Tần Ức là người mắc bệnh nhỏ tuổi nhất mà ông từng thấy, hoàn cảnh gia đình cộng với yếu tố di truyền là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ta bị bệnh."
Thẩm Từ chăm chú ôm lấy cái ly, nước ấm trong ly cũng không thể làm đầu ngón tay lạnh buốt của cậu ấm lên.
"Từ đó về sau, Tần Tiềm càng thêm ghét mẹ con bọn họ, nhốt vợ vào trại an dưỡng, một năm cũng không nhìn tới một lần. Con trai thì hoàn toàn mặc kệ, mặc cậu ta học dương cầm hay là đi ăn xin, không còn can thiệp cuộc sống của cậu ta, cũng không cho một phân tiền nào."
"Cũng may Tần Ức không chịu thua kém, cầm giải thưởng quốc tế, có nhân khí, có tiền, biệt thự này tự cậu ta mua lúc mười tám tuổi, mua xong thì ở hẳn bên này, rất ít về lại chỗ cha cậu ta."
Thẩm Từ nghe đến đó, không hiểu sao có chút hổ thẹn, Tần Ức mười tám tuổi đã mua biệt thự, cậu mười tám tuổi...làm chồng chưa cưới của hắn.
Luôn cảm thấy chỗ nào đó rất kì.
Lục Hành đột nhiên hỏi: "Cậu có cảm thấy cái tên 'Tần Ức' rất kì lạ hay không? Chữ 'Ức', làm người ta liên tưởng đến một chữ không tốt, không giống tên mà phụ huynh sẽ đặt cho con mình phải không?"
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, gật gật đầu, lúc trước khi đọc nguyên tác, đúng là có chút nghi hoặc với cái tên này, nhưng tác giả lại không giải thích, nên cậu cho là sở thích cá nhân của tác giả.
"Thực ra Tần Ức vốn dĩ không phải tên Tần Ức, mà tên là Tần Dập, Dập trong Dập Dập Sinh Huy(²)." Lục Hành nói, "Sau khi có kết quả chẩn đoán chính xác, Tần Tiềm bởi vì phẫn nộ mà đổi luôn tên con mình, đổi thành Tần Ức, nghĩa là phiền muộn." (³)
Thẩm Từ: "..."
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cỗ lửa giận, mãnh liệt đứng lên: "Hắn còn là người sao?!"
Quả thực so với người cha cặn bã bạo hành, hút máu người của cậu chỉ có hơn chứ không kém!
"Xuỵt, " Lục Hành vội vàng ra dấu im lặng, hạ giọng, "Cậu tuyệt đối đừng để Tần Ức biết là tôi nói, lúc đầu tôi không định nói loại chuyện này trong tình huống này, sợ khiến cậu lại kích động, nhưng tôi chốc nữa phải đi, Tần Ức rất ít khi liên lạc với tôi, không biết khi nào gặp lại cậu, cho nên,... Xin lỗi cậu."
"Tôi không sao," Thẩm Từ một lần nữa tỉnh táo lại, ngồi xuống giường, "Ngất xỉu chỉ là ngoài ý muốn."
Lục Hành vỗ vỗ vai cậu: "Nghỉ ngơi cho tốt."
*
Tần Ức vừa rời khỏi phòng trị liệu, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt hắn âm trầm.
Cùng người vừa mới an ủi Thẩm Từ, dáng vẻ nhu hoà lẫn luống trước mặt cậu, tưởng như hai người khác biệt.
Hắn điều khiển xe lăn đi tới thư phòng, thấp giọng hạ lệnh: "Theo tôi."
Lần này Ôn Dao lại không nhiều lời, ý cười luôn hiện trên đôi mắt hồ ly cũng một mảnh lãnh đạm, anh không nói một lời đi theo Tần Ức vào thư phòng, khoá trái cửa như lần trước.
Xác nhận hoàn cảnh an toàn, anh mới mở miệng nói: "Xem ra tôi đoán không sai, ngọc phỉ thúy ở trong tay Thẩm Triệu Thành. Chẳng qua ông ta muốn thứ này....Thật sự là muốn đem bán lấy tiền? Các cậu không phải đã ký xong hợp đồng, đưa ông ta tiền rồi sao? Cho bao nhiêu?"
"Sáu ngàn vạn, " Tần Ức mặt không biểu tình, "Nhưng tiền này là trực tiếp chuyển vào tài khoản công ty bọn họ, là công khoản (⁴), nếu ông ta chuyển sang tư dụng (⁵), tôi sẽ thu hồi phần tiền đã cho."
"Thì ra là thế, " Ôn Dao dường như đã thông suốt cái gì, "Nói cách khác, ông ta phải chi khoảng một trăm vạn cho việc gì đó, cho nên lão không thể nói rõ với cậu."
Tần Ức biểu tình càng thêm u ám, ngữ điệu lạnh băng: "Gọi cho Thẩm Triệu Thành."
"Gọi bằng số của tôi sao?"
"Của cậu."
Ôn Dao lập tức hiểu ý, ngồi xuống đối diện Tần Ức, lấy điện thoại bấm số điện thoại của Thẩm Triệu Thành, mở loa ngoài để trên bàn sách.
Thời gian đã không còn sớm, cũng đến giờ Tần Ức đi ngủ, nhưng bây giờ hắn hiển nhiên không có ý định đó, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm dòng chữ "đang gọi" trên màn hình, sắc mặt một mảnh ảm đạm.
Rất nhanh, điện thoại được nhấc máy, trong điện thoại truyền tới âm thanh của đàn ông trung niên: "Ôn Dao? Muộn như vậy có chuyện gì...?"
Ôn Dao ngẩng đầu, cùng Tần Ức trao đổi ánh mắt, mở miệng nói: "Chú Thẩm, chú chưa đi nghỉ sao?"
"Vẫn chưa, cậu có chuyện gì nói mau đi."
"Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn hỏi một chút —— dây chuyền của Thẩm Từ ở chỗ ngài phải không?"
Lời kia vừa thốt ra, điện thoại bên kia lập tức quỷ dị trầm mặc, nửa phút sau, âm thanh Thẩm Triệu Thành vang lên lần nữa: "Dây chuyền? Ôn Dao, có phải cậu đang ở cùng Tiểu Từ không? Các cậu không ở Tần gia?"
Ôn Dao không để ý ông ta nói sang chuyện khác, tiếp tục nói: "Tôi nói chưa đúng, hẳn là viên phỉ thúy trong dây chuyền, có phải đang ở chỗ ngài không?"
"...Cậu đang nói gì đấy?" Thẩm Triệu Thành đột nhiên không nhịn được, "Ranh con này lại phát bệnh ăn nói lung tung với cậu đúng không? Nói cho cậu để cậu biết đừng để ý đến nó, tôi không biết ngọc phỉ thúy gì hết, không còn chuyện gì thì tôi cúp máy."
"Đợi đã, " Ôn Dao lại liếc mắt nhìn Tần Ức, thấy đối phương gật đầu, liền nói, " Lý Tử Tinh đã nói thật với tôi, ngài không cần phải giả vờ như không biết, không cần phải vậy đâu. Cái tôi muốn nhắc nhở ngài, ngọc phỉ thúy là di vật dì Diêu để lại cho Thẩm Từ, ngài không có tư cách lấy đi."
"Dì Diêu" tức là Diêu Cẩn mẹ ruột của Thẩm Từ.
Điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến đổ vỡ, giống như là có người hất đổ đồ trên bàn xuống đất, ngay sau đó Thẩm Triệu Thành tức hổn hển mắng to: "Nó không muốn sống nữa đúng không! Ôn Dao, tao cảnh cáo mày, đây là chuyện của Thẩm gia, mày không có tư cách xen vào!"
Ngón tay Tần Ức nắm chặt, sắc mặt càng thêm khó coi hơn.
Ôn Dao rót cho hắn ly nước, ra hiệu hắn đừng vội nói: "Tôi không có tư cách xen vào, nhưng tôi có thể giúp Thẩm Từ khởi tố ông, tôi nghĩ cảnh ngộ trước mắt của Thẩm gia, chắc là không muốn bị cuốn vào bất cứ kiện cáo nào, không nghĩ cuốn vào bất cứ vụ kiện cáo nào, đúng không?"
"Mày..." Thẩm Triệu Thành bị anh làm cho nghẹn, giống như là tức sắp chết đến nơi rồi, cưỡng ép áp chế lửa giận, từ giọng điệu ác ôn chuyển thành thân thiện nói, "Không phải, Ôn Dao a, cậu xem nhiều năm như vậy, Thẩm gia chúng tôi cũng đâu đối xử bạc với cậu, tôi biết quan hệ giữa cậu vớiTiểu Từ rất tốt, thế nhưng... Thẩm gia lại không phải chỉ có một mình Thẩm Từ, cậu cũng suy nghĩ một chút cho chúng tôi có được không?"
Ông ta nói xong thở dài một cái, thấm thía khuyên nhủ: "Bây giờ trong nhà khó khăn, tôi cũng không có cách nào a, Tần Thiếu cho tài chính hồi sinh công ty, nhưng một chút tiền dư tôi cũng không có, nếu không phải là bị ép đến bất đắc dĩ, tôi cũng không dùng đến cách này."
"Cho nên, ngài cần số tiền kia làm gì?" Ôn Dao ngữ khí cũng hòa hoãn đôi chút, bắt đầu nói lời khách sáo, "Tôi còn có chút tiền tích góp, nếu ngài đồng ý trả ngọc phỉ thúy lại cho Thẩm Từ, tiền này tôi có thể cho ông mượn."
"Cái này..." Thẩm Triệu Thành nghe nói anh cho mượn tiền, lập tức vẻ mặt ôn hoà lên, "Haizz, thật ra cũng không tiện làm phiền cậu —— là như thế này, Thẩm Phú anh của Thẩm Từ sắp đi du học về, cậu biết mà, bây giờ về nước phải chi tiêu không ít, nhưng hiện tại tôi thực sự không bỏ ra nổi chút tiền —— nếu cậu giúp chú, về sau chú nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho cậu, cậu cũng là bạn của Tiểu Phú mà, phải không?
Ôn Dao nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ức, liền thấy hắn nắm chặt cái ly, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, dường như đang cật lực áp chế tức giận.
Ôn Dao nói tiếp: "Lấy đồ của Thẩm Từ đổi tiền cho Thẩm Phú, Thẩm Từ không phải cũng là con của ông sao?"
"Là con trai tôi, nhưng mà... Luôn có nặng nhẹ, tôi lấy tiền này cho anh nó dùng trước, chờ đến lúc chúng tôi có tiền, bù đắp cho nó là được rồi, không phải chỉ là một viên ngọc thôi sao, có gì lớn đâu, sau này tôi mua cho nó hẳn mười viên. Lại nói, hiện tại có Tần gia nuôi nó, nó cũng đâu thiếu tiền."
Ôn Dao vừa muốn nói tiếp, liền nghe một tiếng "choang", cái ly trong tay Tần Ức bị hung hăng ném xuống đất phân thây nghìn mảnh, sắc mặt hắn âm lãnh đến cực điểm, từng câu từng chữ nói: "Thẩm tiên sinh, hợp đồng giữa chúng ta, hết hiệu lực."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Thẩm Từ: Cơ thể của tui trị giá sáu ngàn vạn lận nha!
Tần Ức:... Trọng điểm là cái này à.
______
Chú thích:
(¹) Rối loạn cảm xúc lưỡng cực: là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
(²) Dập Dập Sinh Huy: lấp lánh, rực rỡ.
(³) Ức: trong trầm cảm, phiền muồn, ức chế.
(⁴)Công khoản: là khoản sử dụng vì mục đích vốn kinh doanh của cty Thẩm gia.
(⁵)Tư dụng: Sử dụng vì mục đích cá nhân.
Nhưng Tần Ức một bộ không muốn nói thêm, dời chủ đề: "Cậu ngủ thêm lát đi, nghỉ ngơi cho tốt, chớ suy nghĩ nhiều, chuyện dây chuyền kia cứ để tôi lo."
Thẩm Từ lần đầu tiên được nghe Tần Ức an ủi người khác, không khỏi có chút kinh hỉ, buồn phiền vì mặt dây chuyền bị lấy mất cũng dịu đi không ít.
Cậu rủ mắt nhìn bàn tay bị đối phương nắm chặt, nhịn không được nhẹ nhàng nắm lại, tay Tần Ức vẫn rất lạnh, nhưng bây giờ tay của cậu cũng thế, ngược lại không thấy lạnh bao nhiêu.
Tần Ức bị nắm lại, mới ý thức được mình còn nắm tay cậu, vội vàng buông ra, kéo chăn lên: "Ngủ đi."
"Ừm."
Tần Ức điều khiển xe lăn rời phòng trị liệu, gọi bác sĩ Lục vào chăm sóc cậu.
Thẩm Từ nhìn chăm chú bóng lưng Tần Thiếu rời đi, có chút không ngủ được, liền ngồi dậy tìm nước uống, bác sĩ Lục đúng lúc đưa cho cậu một ly nước ấm: "Quan hệ của hai người không tệ nhỉ."
Thẩm Từ nói cảm ơn với anh ta, vừa nâng ly uống một ngụm, nhưng bị cái mùi vị kì dị của cốc nước làm cho nhíu mày, nhịn không được hỏi: "Đây là gì vậy ạ?"
"Nước muối đường, bổ sung năng lượng với chất điện giải." Bác sĩ Lục tựa bên cạnh bàn, "Quen biết nhiều năm như vậy, tôi chưa từng thấy cậu ta gần gũi với cả để ý ai như vậy đâu."
Thẩm Từ nuốt hai ngụm nước khó uống kia, ngẩng đầu lên: "Bác sĩ, anh quen Tần Ức nhiều năm rồi ạ?"
"Tôi tên Lục Hành." Bác sĩ Lục cũng tự rót cho mình ly nước, "Biết cậu ta đại khái...chắc là mười ba năm trước, khi đó tôi còn học nghiên cứu sinh, cậu ta đột nhiên tới tìm cha tôi, nói cậu ta đã thông suốt và muốn trị bệnh —— cha tôi là bác sĩ tâm lý."
Thẩm Từ đầu ngón tay khựng lại: "Bệnh gì ạ?"
"Rối loạn lưỡng cực, hay gọi là rối loạn cảm xúc lưỡng cực,(¹)", Lục Hành nhìn cậu một cái, có chút kỳ quái hỏi, "Cậu không biết sao? Cậu ta không nói cho cậu biết hả?"
"A, tôi biết, " Thẩm Từ vội nói, "cái này hình như không phải bí mật gì, lúc tôi đến Tần gia, quản gia đã cố ý nhắc tới."
Cậu dừng một chút: "Có điều, nói 'Nghĩ thông suốt' là có ý gì? Vì sao anh ấy muốn trị bệnh lại đi tìm các anh, mười ba năm trước, Tần Ức cũng mới mười ba tuổi nhỉ? Trẻ vị thành niên, chẳng lẽ cha mẹ không quan tâm đến anh ấy sao?"
Nhắc tới chuyện này, Lục Hành trầm mặc một hồi: "Xem ra cậu ta không nói gì với cậu về cha mẹ mình rồi, lúc đầu tôi không nên lắm miệng, nhưng nhìn thái độ của cậu ta với cậu, tôi luôn có loại cảm giác cậu là người duy nhất có thể sống chung với cậu ta, coi như là sự quan tâm của bạn bè nhiều năm, hoặc là cảm thông của một bác sĩ, hy vọng cậu có thể giúp cậu ta."
Anh ta đột nhiên nghiêm túc như vậy, Thẩm Từ cũng không tự chủ được ngồi nghiêm chỉnh: "Bác sĩ Lục anh cứ nói ạ."
Lục Hành gật gật đầu: "Cha cậu ta, cũng chính là vị Tần tổng kia, Tần Tiềm, vẫn luôn không thích cậu ta, Tần Ức là con trai độc nhất của Tần gia, Tần Tiềm tự nhiên hi vọng cậu ta có thể kế thừa sự nghiệp của Tần gia, coi cậu ta là người thừa kế mà bồi dưỡng. Nhưng Tần Ức chí không ở chỗ này, cậu ta từ nhỏ đã có thiên phú về âm nhạc, không muốn kế thừa gia nghiệp gì đó, chỉ muốn đàn dương cầm, cho nên hai cha sinh ra ngăn cách, quan hệ vẫn luôn không tốt."
Anh ta nói xong đem ly nước để qua một bên, khẽ thở dài: "Về phần mẹ cậu ta... Tôi không biết nên hình dung như thế nào, bà ấy ủng hộ Tần Ức học âm nhạc, mua dương cầm cho cậu ta, mời thầy dạy đàn, nhưng bà là người bệnh tâm thần, lúc bình thường thì rất tốt với con trai, lúc phát bệnh thì tra tấn cậu ta đủ kiểu, sẽ đập nát dương cầm mình mua, thậm chí còn cầm dao đâm cậu ta, muốn cậu ta chết chung với bà ấy."
Thẩm Từ lần đầu tiên nghe những chuyện này, kinh ngạc mở to mắt: "Sao có thể như vậy..."
"Về sau, bệnh bà ấy quá nghiêm trọng, bị Tần Tiềm đưa vào trại an dưỡng. Cùng năm đó, Tần Ức cũng được chẩn đoán có bệnh, lúc ấy cậu ta chỉ mới mười một tuổi, cha tôi nói Tần Ức là người mắc bệnh nhỏ tuổi nhất mà ông từng thấy, hoàn cảnh gia đình cộng với yếu tố di truyền là nguyên nhân chủ yếu khiến cậu ta bị bệnh."
Thẩm Từ chăm chú ôm lấy cái ly, nước ấm trong ly cũng không thể làm đầu ngón tay lạnh buốt của cậu ấm lên.
"Từ đó về sau, Tần Tiềm càng thêm ghét mẹ con bọn họ, nhốt vợ vào trại an dưỡng, một năm cũng không nhìn tới một lần. Con trai thì hoàn toàn mặc kệ, mặc cậu ta học dương cầm hay là đi ăn xin, không còn can thiệp cuộc sống của cậu ta, cũng không cho một phân tiền nào."
"Cũng may Tần Ức không chịu thua kém, cầm giải thưởng quốc tế, có nhân khí, có tiền, biệt thự này tự cậu ta mua lúc mười tám tuổi, mua xong thì ở hẳn bên này, rất ít về lại chỗ cha cậu ta."
Thẩm Từ nghe đến đó, không hiểu sao có chút hổ thẹn, Tần Ức mười tám tuổi đã mua biệt thự, cậu mười tám tuổi...làm chồng chưa cưới của hắn.
Luôn cảm thấy chỗ nào đó rất kì.
Lục Hành đột nhiên hỏi: "Cậu có cảm thấy cái tên 'Tần Ức' rất kì lạ hay không? Chữ 'Ức', làm người ta liên tưởng đến một chữ không tốt, không giống tên mà phụ huynh sẽ đặt cho con mình phải không?"
Thẩm Từ nghĩ nghĩ, gật gật đầu, lúc trước khi đọc nguyên tác, đúng là có chút nghi hoặc với cái tên này, nhưng tác giả lại không giải thích, nên cậu cho là sở thích cá nhân của tác giả.
"Thực ra Tần Ức vốn dĩ không phải tên Tần Ức, mà tên là Tần Dập, Dập trong Dập Dập Sinh Huy(²)." Lục Hành nói, "Sau khi có kết quả chẩn đoán chính xác, Tần Tiềm bởi vì phẫn nộ mà đổi luôn tên con mình, đổi thành Tần Ức, nghĩa là phiền muộn." (³)
Thẩm Từ: "..."
Trong lòng cậu bỗng dâng lên một cỗ lửa giận, mãnh liệt đứng lên: "Hắn còn là người sao?!"
Quả thực so với người cha cặn bã bạo hành, hút máu người của cậu chỉ có hơn chứ không kém!
"Xuỵt, " Lục Hành vội vàng ra dấu im lặng, hạ giọng, "Cậu tuyệt đối đừng để Tần Ức biết là tôi nói, lúc đầu tôi không định nói loại chuyện này trong tình huống này, sợ khiến cậu lại kích động, nhưng tôi chốc nữa phải đi, Tần Ức rất ít khi liên lạc với tôi, không biết khi nào gặp lại cậu, cho nên,... Xin lỗi cậu."
"Tôi không sao," Thẩm Từ một lần nữa tỉnh táo lại, ngồi xuống giường, "Ngất xỉu chỉ là ngoài ý muốn."
Lục Hành vỗ vỗ vai cậu: "Nghỉ ngơi cho tốt."
*
Tần Ức vừa rời khỏi phòng trị liệu, bằng mắt thường có thể thấy sắc mặt hắn âm trầm.
Cùng người vừa mới an ủi Thẩm Từ, dáng vẻ nhu hoà lẫn luống trước mặt cậu, tưởng như hai người khác biệt.
Hắn điều khiển xe lăn đi tới thư phòng, thấp giọng hạ lệnh: "Theo tôi."
Lần này Ôn Dao lại không nhiều lời, ý cười luôn hiện trên đôi mắt hồ ly cũng một mảnh lãnh đạm, anh không nói một lời đi theo Tần Ức vào thư phòng, khoá trái cửa như lần trước.
Xác nhận hoàn cảnh an toàn, anh mới mở miệng nói: "Xem ra tôi đoán không sai, ngọc phỉ thúy ở trong tay Thẩm Triệu Thành. Chẳng qua ông ta muốn thứ này....Thật sự là muốn đem bán lấy tiền? Các cậu không phải đã ký xong hợp đồng, đưa ông ta tiền rồi sao? Cho bao nhiêu?"
"Sáu ngàn vạn, " Tần Ức mặt không biểu tình, "Nhưng tiền này là trực tiếp chuyển vào tài khoản công ty bọn họ, là công khoản (⁴), nếu ông ta chuyển sang tư dụng (⁵), tôi sẽ thu hồi phần tiền đã cho."
"Thì ra là thế, " Ôn Dao dường như đã thông suốt cái gì, "Nói cách khác, ông ta phải chi khoảng một trăm vạn cho việc gì đó, cho nên lão không thể nói rõ với cậu."
Tần Ức biểu tình càng thêm u ám, ngữ điệu lạnh băng: "Gọi cho Thẩm Triệu Thành."
"Gọi bằng số của tôi sao?"
"Của cậu."
Ôn Dao lập tức hiểu ý, ngồi xuống đối diện Tần Ức, lấy điện thoại bấm số điện thoại của Thẩm Triệu Thành, mở loa ngoài để trên bàn sách.
Thời gian đã không còn sớm, cũng đến giờ Tần Ức đi ngủ, nhưng bây giờ hắn hiển nhiên không có ý định đó, hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm dòng chữ "đang gọi" trên màn hình, sắc mặt một mảnh ảm đạm.
Rất nhanh, điện thoại được nhấc máy, trong điện thoại truyền tới âm thanh của đàn ông trung niên: "Ôn Dao? Muộn như vậy có chuyện gì...?"
Ôn Dao ngẩng đầu, cùng Tần Ức trao đổi ánh mắt, mở miệng nói: "Chú Thẩm, chú chưa đi nghỉ sao?"
"Vẫn chưa, cậu có chuyện gì nói mau đi."
"Cũng không có việc lớn gì, chỉ là muốn hỏi một chút —— dây chuyền của Thẩm Từ ở chỗ ngài phải không?"
Lời kia vừa thốt ra, điện thoại bên kia lập tức quỷ dị trầm mặc, nửa phút sau, âm thanh Thẩm Triệu Thành vang lên lần nữa: "Dây chuyền? Ôn Dao, có phải cậu đang ở cùng Tiểu Từ không? Các cậu không ở Tần gia?"
Ôn Dao không để ý ông ta nói sang chuyện khác, tiếp tục nói: "Tôi nói chưa đúng, hẳn là viên phỉ thúy trong dây chuyền, có phải đang ở chỗ ngài không?"
"...Cậu đang nói gì đấy?" Thẩm Triệu Thành đột nhiên không nhịn được, "Ranh con này lại phát bệnh ăn nói lung tung với cậu đúng không? Nói cho cậu để cậu biết đừng để ý đến nó, tôi không biết ngọc phỉ thúy gì hết, không còn chuyện gì thì tôi cúp máy."
"Đợi đã, " Ôn Dao lại liếc mắt nhìn Tần Ức, thấy đối phương gật đầu, liền nói, " Lý Tử Tinh đã nói thật với tôi, ngài không cần phải giả vờ như không biết, không cần phải vậy đâu. Cái tôi muốn nhắc nhở ngài, ngọc phỉ thúy là di vật dì Diêu để lại cho Thẩm Từ, ngài không có tư cách lấy đi."
"Dì Diêu" tức là Diêu Cẩn mẹ ruột của Thẩm Từ.
Điện thoại bên kia đột nhiên truyền đến đổ vỡ, giống như là có người hất đổ đồ trên bàn xuống đất, ngay sau đó Thẩm Triệu Thành tức hổn hển mắng to: "Nó không muốn sống nữa đúng không! Ôn Dao, tao cảnh cáo mày, đây là chuyện của Thẩm gia, mày không có tư cách xen vào!"
Ngón tay Tần Ức nắm chặt, sắc mặt càng thêm khó coi hơn.
Ôn Dao rót cho hắn ly nước, ra hiệu hắn đừng vội nói: "Tôi không có tư cách xen vào, nhưng tôi có thể giúp Thẩm Từ khởi tố ông, tôi nghĩ cảnh ngộ trước mắt của Thẩm gia, chắc là không muốn bị cuốn vào bất cứ kiện cáo nào, không nghĩ cuốn vào bất cứ vụ kiện cáo nào, đúng không?"
"Mày..." Thẩm Triệu Thành bị anh làm cho nghẹn, giống như là tức sắp chết đến nơi rồi, cưỡng ép áp chế lửa giận, từ giọng điệu ác ôn chuyển thành thân thiện nói, "Không phải, Ôn Dao a, cậu xem nhiều năm như vậy, Thẩm gia chúng tôi cũng đâu đối xử bạc với cậu, tôi biết quan hệ giữa cậu vớiTiểu Từ rất tốt, thế nhưng... Thẩm gia lại không phải chỉ có một mình Thẩm Từ, cậu cũng suy nghĩ một chút cho chúng tôi có được không?"
Ông ta nói xong thở dài một cái, thấm thía khuyên nhủ: "Bây giờ trong nhà khó khăn, tôi cũng không có cách nào a, Tần Thiếu cho tài chính hồi sinh công ty, nhưng một chút tiền dư tôi cũng không có, nếu không phải là bị ép đến bất đắc dĩ, tôi cũng không dùng đến cách này."
"Cho nên, ngài cần số tiền kia làm gì?" Ôn Dao ngữ khí cũng hòa hoãn đôi chút, bắt đầu nói lời khách sáo, "Tôi còn có chút tiền tích góp, nếu ngài đồng ý trả ngọc phỉ thúy lại cho Thẩm Từ, tiền này tôi có thể cho ông mượn."
"Cái này..." Thẩm Triệu Thành nghe nói anh cho mượn tiền, lập tức vẻ mặt ôn hoà lên, "Haizz, thật ra cũng không tiện làm phiền cậu —— là như thế này, Thẩm Phú anh của Thẩm Từ sắp đi du học về, cậu biết mà, bây giờ về nước phải chi tiêu không ít, nhưng hiện tại tôi thực sự không bỏ ra nổi chút tiền —— nếu cậu giúp chú, về sau chú nhất định sẽ trả cả gốc lẫn lãi cho cậu, cậu cũng là bạn của Tiểu Phú mà, phải không?
Ôn Dao nghe vậy, lập tức ngẩng đầu nhìn về phía Tần Ức, liền thấy hắn nắm chặt cái ly, đốt ngón tay dùng sức đến trắng bệch, dường như đang cật lực áp chế tức giận.
Ôn Dao nói tiếp: "Lấy đồ của Thẩm Từ đổi tiền cho Thẩm Phú, Thẩm Từ không phải cũng là con của ông sao?"
"Là con trai tôi, nhưng mà... Luôn có nặng nhẹ, tôi lấy tiền này cho anh nó dùng trước, chờ đến lúc chúng tôi có tiền, bù đắp cho nó là được rồi, không phải chỉ là một viên ngọc thôi sao, có gì lớn đâu, sau này tôi mua cho nó hẳn mười viên. Lại nói, hiện tại có Tần gia nuôi nó, nó cũng đâu thiếu tiền."
Ôn Dao vừa muốn nói tiếp, liền nghe một tiếng "choang", cái ly trong tay Tần Ức bị hung hăng ném xuống đất phân thây nghìn mảnh, sắc mặt hắn âm lãnh đến cực điểm, từng câu từng chữ nói: "Thẩm tiên sinh, hợp đồng giữa chúng ta, hết hiệu lực."
※※※※※※ ※※※※※※ ※※※※※※
Thẩm Từ: Cơ thể của tui trị giá sáu ngàn vạn lận nha!
Tần Ức:... Trọng điểm là cái này à.
______
Chú thích:
(¹) Rối loạn cảm xúc lưỡng cực: là chứng bệnh rối loạn tâm thần hay còn gọi là rối loạn hưng - trầm cảm, tình trạng tâm thần thay đổi thất thường khiến tâm trạng có thể đột ngột hưng phấn như phấn khích quá hoặc tăng động, nhiều lúc lại rơi vào trạng thái trầm cảm.
(²) Dập Dập Sinh Huy: lấp lánh, rực rỡ.
(³) Ức: trong trầm cảm, phiền muồn, ức chế.
(⁴)Công khoản: là khoản sử dụng vì mục đích vốn kinh doanh của cty Thẩm gia.
(⁵)Tư dụng: Sử dụng vì mục đích cá nhân.