Chương 34
Trên đỉnh núi, nam nhân chọn một chiếc lá xanh, gấp thành sáo lá, thổi một bài hát nhẹ nhàng. Tiếng gió và núi đá hùng vĩ mang âm nhạc đi xa, âm thanh vang vọng giữa mây núi cô đơn.
Giống như vạn vật đều có tai, cùng nhau lắng nghe khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, hắn chỉ thổi trong chốc lát rồi thu chiếc sáo lá, kéo thiếu nữ bị gió thổi đến đỏ bừng mặt xuống núi. "Đi thôi."
Thiếu nữ có chút lưu luyến không muốn rời đi, nàng còn muốn nghe thêm một lúc nữa.
Trời đã về đêm, sấm sét rung chuyển, mưa gió gào thét. Sau khi đèn bị gió mạnh thổi tắt, căn phòng trở nên tối tăm. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên những tiếng răng rắc, một luồng sáng trắng lạnh lẽo quỷ dị xuất hiện.
Nam nhân mở cửa ra, nhìn thấy người trên giường đang cuộn tròn gắt gao giữ tấm chăn đơn.
Thiếu nữ nhắm chặt mắt lại, khi âm thanh nổ tung giữa tầng mây tan vỡ, tấm lưng gầy gò của nàng không khỏi run lên.
Theo tiếng tiếng cọt kẹt, nửa ngày sau trong chăn mới lộ ra một gương mặt như đoá phù dung. Nàng sợ hãi như một con ve sầu trên cành mùa thu, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt ngấn nước rụt rè cắn chặt môi.
Mái tóc đen xõa ngang vai khiến làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mọng.
Nam nhân hơi cứng lại, như không có chuyện gì xảy ra nhìn đi chỗ khác, ngay sau đó đóng cửa ra vào và cửa sổ, dùng áo mưa che đi ánh sáng trắng bên ngoài. Giọng nói bình tĩnh: "Sợ?"
"... Ta, ta không có."
Nhưng hắn có thể thấy rõ khóe mắt nàng đỏ bừng, có lẽ là do mệt mỏi sau khi ngủ xen lẫn dư chấn của một đêm giông bão.
Trong lòng nam nhân mềm nhũn: "Nhát gan giống hệt con thỏ, dứt khoát đổi cho cô một biệt danh đi."
Trong lòng hắn thầm nghĩ, Thố Thố? Có vẻ cũng rất thuận miệng.
"..."
Thiếu nữ không lên tiếng, hàng mi dài run rẩy, giận mà không dám nói.
Nhưng vô hình bị lời nói của anh hắn làm cho phân tâm, tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ dường như cũng xa dần. Đôi mắt vàng nhạt trong phòng như ánh sáng rực rỡ xua tan mọi bóng tối.
"Ta ở đây với cô. Nhắm mắt ngủ đi."
"Thẩm Ước, ta không cần..."
"Được rồi, chẳng lẽ còn muốn ta ru cô ngủ?"
Trong bóng đêm nam nhân dường như cười khẽ một tiếng. Hắn đã hiểu tâm tư của mình, không hề băn khoăn dung túng nàng.
Hắn lấy ra một chiếc sáo lá, đặt vào giữa môi, chơi nửa bài hát còn lại cho nàng nghe.
Sắc mặt thiếu nữ trắng như tuyết, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh hắn, chậm rãi nhắm mắt lại. Cùng với tiếng mưa rơi mơ hồ ngoài cửa sổ, hơi thở của nàng dần lắng xuống, chìm vào trong giấc.
Đột nhiên ngoài phòng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, sấm sét sắp ập xuống. Trước đó, nam nhân đã đặt cây sáo lá của mình xuống, dùng lòng bàn tay rộng bịt tai nàng lại. Động tác tinh tế cẩn thận, lộ ra sự dịu dàng thầm lặng.
Nàng thở dốc, gò má như ngó sen dán lên chỗ ấm áp, vô thức khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn. Giống như một con thỏ có bộ lông mềm mại cần được trấn an.
Yết hầu nam nhân lăn lộn, ánh mắt tối sầm, đuôi mắt hiện lên sắc hồng.
......
Gió mát thổi qua rèm châu, phát ra âm thanh thanh thuý như ngọc vỡ rơi xuống đĩa.
Thẩm Ước tỉnh dậy với dư vị êm dịu trong giấc mơ. Cuối cùng, khi cảnh tượng trong mơ biến mất, cuối cùng hắn cũng nắm bắt được một chi tiết trong ký ức.
Đồng tử của hắn tối sầm lại. Nhưng khi nhìn lại căn phòng đã trống rỗng, thân ảnh yếu đuối đã biến mất không thấy bóng dáng. Một nỗi lo sợ không yên thoáng qua trong lòng hắn.
"Nàng đâu rồi?"
"Hồi bẩm điện hạ, Yến Thất đưa Tiêu nương tử ra khỏi phủ, Cố đại nhân giúp chuẩn bị xe ngựa, lúc này có lẽ đã về đến phủ."
Chim bay về tổ khiến Thẩm Ước giật mình suy nghĩ, ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn, gần như sắp đến hoàng hôn, hắn thế nhưng ngủ lâu như vậy.
Mất mát, an tĩnh, giọng hắn có chút ủ rũ.
"Ai cho phép hắn tự chủ trương?"
"Điện hạ bớt giận. Thuộc hạ đi bảo Yến Thất trở về lãnh phạt."
Nhưng Thẩm Ước cũng biết hắn chỉ đang giận chó đánh mèo, mà đầu sỏ gây tội rốt cuộc là ai.
Hắn không nói gì, phất tay áo đứng dậy. Hơi ấm còn sót lại trong giấc mơ vừa rồi đã tiêu tan hoàn toàn sau khi biết người đã rời đi, mày kiếm lại tràn ngập sự lạnh lẽo.
Không thoải mái.
Thẩm Ước trở lại tiểu lâu, chọn ra một mảnh gỗ đàn hương đỏ, vẽ hình dáng rồi bắt đầu chạm khắc. Chẳng mấy chốc, nguyên mẫu dần dần xuất hiện, nhưng nó lại khiến nam nhân hơi xuất thần.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn khắc hình dạng này, nhưng lại thuần thục như thể đã làm nó hàng trăm ngàn lần.
—
Sau khi Tiêu Tịch Nhan trở về Hầu phủ, Trịnh thị vẻ mặt phức tạp đến nhìn nàng, hỏi: "Thất nương, vì sao đích nữ Giang gia lại muốn gặp con?"
"Không phải chuyện gì to tát." Khi Tiêu Tịch Nhan nhớ tới lời của Thẩm Ước nói, đáy mắt như sương đêm, tự giễu cười khẽ: "Nương, nếu không còn chuyện gì khác, con đi nghỉ ngơi trước."
Trịnh thị vẫn còn nghi ngờ, lẩm bẩm thêm vài câu: "Thất nương, hôn sự của con đã được thỏa thuận rồi. Trong khoảng thời gian này, con chỉ cần ở nhà chờ gả đi là được."
Ý tứ là nàng đừng ra ngoài gây chuyện thị phi.
Tiêu Tịch Nhan không phản bác, nàng không còn sức để nói thêm nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Nàng biết nếu Thẩm Ước đã đồng ý với nàng thì tất cả sẽ được giải quyết.
Trịnh thị thấy nàng khó có được thay đổi tính tình, thế nhưng không nói gì, trong lòng lại cảm thấy rất áy náy. Cứ như thể nữ lang yếu ớt trước mặt đã không còn là nữ nhi mà bà có thể tùy ý thao túng nữa.
Cuối cùng cũng không hỏi được cái gì, Trịnh thị không còn cách nào khác chỉ có thể rời đi.
Không ai nghĩ tới mới qua hai ngày, phủ An Quốc Công đã nóng lòng mời người đến hủy hôn. Ngay cả lễ vật đính hôn cũng bị thu hồi toàn bộ, như thể sợ dính đến nửa điểm quan hệ.
Trịnh thị cuống quýt dò hỏi. Tuy nhiên, thái độ của người tới lại vô cùng cẩn thận cung kính, chỉ nói mọi người đều làm theo mệnh lệnh của phủ, đồng thời truyền tải lại nguyên lời nói của An Quốc Công:
"Tiểu nhi lỗ mãng, có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong Tiêu thất nương tử tha lỗi."
Lúc này Viên Thuật đang nhìn lễ vật chất đống trong sân với vẻ không thể tin được.
"A gia, chúng ta đã nói xong rồi, con muốn cưới nàng..."
"Ngươi là đồ con cháu bất hiếu! Cả ngày chỉ biết gây hoạ cho ta, ngươi biết cái gì!" An Quốc Công tức giận thở phì phò: "Ngươi cho rằng ngươi xuất thân thế gia, lại là nhi tử của Quốc Công nên rất lợi hại? Hiện giờ Trường An đã thay đổi rồi!"
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi dùng tên của ta để tư tham hơn trăm mẫu đất không?"
Viên Thuật sửng sốt: "Sao a gia biết được? Không, con không có, con chỉ là, chỉ là..."
An Quốc Công không muốn nghe hắn ngụy biện nữa, ông biết Tứ lang bình thường tính tình lăng nhăng, nhưng đều là lỗi của ông đã quá sủng ái đứa con út này.
Nhưng dù thương tiếc cốt nhục, xét đến thủ đoạn sấm sét của người nọ, ông vẫn phải đưa ra một lời giải thích.
An Quốc Công nhắm mắt lại, vẫy tay trầm giọng nói: "Người đâu! Đưa Tứ lang đến từ đường chấp hành gia pháp."
Nghe Viên Thuật ở bên ngoài hoảng sợ cầu cứu, dần dần biến thành tiếng rên rỉ, An Quốc Công phu nhân lau nước mắt nói: "Sao phu quân có thể nhẫn tâm như vậy? Thuật Nhi không phải chỉ là cưới một chi nữ hầu phủ nghèo túng thôi sao, chẳng lẽ còn bôi nhọ thanh danh của nàng?"
An Quốc Công thở dài. "Phu nhân, nàng không hiểu. Là Tứ lang hắn không biết trời cao đất dày, chọc giận quý nhân!"
Ông nhớ lại ngày hôm trước khi lên triều đã bị đôi mắt vàng nhạt lạnh lẽo của Nhiếp Chính Vương liếc tới, lúc này vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Sau đó, vị Cổ bá của phủ Tần vương lại gặp riêng ông, lão nhân gia nhìn ông với khuôn mặt hiền lành...
Nhưng lại thong thả ung dung đưa ra một phong thư tố trạng, ẩn ý trong lời nói càng khiến ông hãi hùng khiếp vía.
"Một đống gia pháp nhà ta còn sợ không thể làm vị kia bớt giận, sau này vẫn nên để Tứ lang bớt ra ngoài thì hơn. Ta thấy ngụ ý của lão bá kia là người mà Thuật Nhi muốn cưới lại là nữ tử mà vị kia coi trọng..."
An Quốc Công phu nhân nghe vậy sắc mặt tái nhợt, vậy chẳng phải chính là Nhiếp Chính Vương phi tương lai sao?
Lúc này, không chỉ trong phủ An Quốc Công ồn ào hỗn loạn mà phu thê hai người cũng kinh hãi không dám nhiều lời.
Phủ Tuyên Bình Hầu cũng không yên bình cho lắm.
Tất cả sự cố gắng đều trở thành công dã tràng, người không thể chấp nhận nhất chính là Trịnh thị. Tuy nhiên không quá hai ngày, Tiêu Bảo Du cũng được đưa về bình an vô sự.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ có Tiêu Tịch Nhan là có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Trong Tích Thuý Uyển, tiếng chim hót líu lo. Nữ lang có khuôn mặt như ngọc đang thay nước trên cành sen lần trước nàng mang về từ phủ Tần Vương, lại nhàn nhã đem sách vở ra phơi.
"A tỷ?" Ngoài cửa vang lên hai tiếng cạch cạch, một chiếc giày gấm bước qua ngưỡng cửa.
Thiếu nữ có khuôn mặt tròn như châu ngọc, đôi mắt lúng liếng quét khắp căn phòng, đánh giá xong rồi cuối cùng mới dừng trên người nữ lang.
Tiêu Bảo Trân cố nở một nụ cười nhăn nheo như chiếc bánh bao trắng.
Tiêu Tịch Nhan có chút kinh ngạc: "Bát muội, có việc gì không?"
Từ trước đến nay nàng không thân cận đối với đôi đệ muội kém tuổi này. Mặc dù cùng một mẹ sinh ra nhưng ngày thường lại xa cách, hiếm khi tới cửa.
Tiêu Bảo Trân cười nói: "Muốn tìm a tỷ nói chuyện phiếm nha, chẳng lẽ a tỷ không chào đón muội sao?"
Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan trong suốt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Sao có thể?"
Đối diện với đôi mắt như hồ nước đó, Tiêu Bảo Trân lại như nhìn thấy mình trong một tấm gương soi, phảng phất như tất cả đều bị nhìn thấu. Trong lòng nàng chợt dâng lên một tia không vui, trầm giọng ngồi xuống.
Tiêu Tịch Nhan cùng nàng uống trà, gọi Hà Quang mang chút hoa quả tới. Tuy nhiên Tiêu Bảo Trân lại vô hình bắt bẻ tất cả một lượt, vừa mới cắn một miếng đã nhổ vào chiếc khăn tay, cau mày trách móc: "Sao lại nhạt nhẽo như vậy?"
Nàng chửi thầm trong lòng, a tỷ này là đích nữ nhưng lại hèn nhát như vậy, chỉ có cơm canh đạm bạc. Trong phòng cũng không bày biện mấy thứ tinh xảo sang trọng mà lạnh lẽo như tuyết.
Tiêu Bảo Trân không muốn ngồi lâu, thẳng thắn nói: "Ta chỉ là tò mò, hiện giờ phủ Quốc Công đã từ hôn, sau này a tỷ có tính toán gì không?"
Tiêu Tịch Nhan ho nhẹ một tiếng: "Chăm sóc cho thân thể yếu ớt này đã không dễ dàng, ta không muốn làm gì khác."
"Giang gia kia thì sao?"
"Muội nghe nói gia chủ Giang gia thanh tuấn bất phàm, lần trước a tỷ cũng tham dự yến hội của Giang gia..." Thiếu nữ nhìn nàng không chớp mắt. "A tỷ cảm thấy người đó như thế nào?"
"Chỉ là nhìn từ xa mà thôi." Tiêu Tịch Nhan bình tĩnh nói: "Không thể gọi là quen được."
"Nhưng nếu hắn không có ấn tượng tốt với tỷ," Tiêu Bảo Trân không buông tha tiếp tục truy vấn, "Gia chủ Giang gia sao có thể ra mặt thay tỷ tỷ, khiến Viên gia từ hôn?"
Lúc này Tiêu Tịch Nhan mới hiểu được.
Nếu nói là Giang Nguyệt giúp đỡ, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng, chỉ cho rằng đích nữ của Giang gia cùng lắm chỉ là một cái vỏ bọc. Suy cho cùng sẽ không ai nghĩ rằng chỉ bằng đích nữ của Giang gia là có thể giải quyết việc của Viên gia.
Về giao dịch của Thẩm Ước và nàng, càng không có khả năng nàng sẽ tiết lộ ra ngoài.
"Nếu muội đến đây để giúp nương kiểm tra ta, ta không ngại nói cho bà ấy biết." Tiêu Tịch Nhan bình tĩnh nói: "Lúc đầu bà ấy chỉ muốn lấy hôn sự của ta để đổi. Hiện giờ chuyện của Bảo Du đã được giải quyết, ta cũng không thiếu nợ Hầu phủ cái gì."
Cho dù kiếp trước có chuyện gì xảy ra, hay kiếp này Trịnh thị khăng khăng lấy nửa quãng đời còn lại của nàng để đánh đổi, nàng cũng đã báo được công sinh thành. Thất nương của Tiêu gia sớm đã chết qua hai lần.
Có lẽ ngay từ đầu nàng và bà ấy vốn đã không có duyên làm mẹ con.
"Ngoài cái này ra ta không thể giải thích thêm."
Đáy mắt Tiêu Bảo Trân hiện lên một tia hậm hực nhưng lại phản bác: "Ta và nương cũng là quan tâm đến tỷ, sao a tỷ có thể suy đoán chúng ta như vậy? Thật là không có trái tim!"
Tiêu Tịch Nhan vẫn im lặng.
Tiêu Bảo Trân thấy nàng không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra cửa. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, kiêu ngạo cái gì! Cho dù gia chủ Giang gia có thật sự coi trọng nàng thì cũng chỉ có như vậy.
Ma ốm xứng với ma ốm thôi.
Hà Quang cất bộ ấm trà mà Bát nương tử đã sử dụng đi, phàn nàn: "Đệ muội này của nương tử thật đúng là..." Nói một câu không dễ nghe, bọn họ đúng là lòng dạ sói, không có chút tình cảm, chỉ muốn vắt kiệt tất cả giá trị của nương tử.
Dù sao ở đây chỉ có chủ tớ hai người, nếu là ở kiếp trước, Tiêu Tịch Nhan nhất định sẽ ngăn cản nàng.
Nhưng bây giờ nàng không còn quan tâm nữa, chỉ cảm thấy là người không liên quan, nàng không để ý, cũng sẽ không vì chuyện này mà thương tâm.
—
Nước chảy lững lờ, hai vị nữ lang ngồi đối diện nhau, một trong trẻo, một mềm mại.
Giang Nguyệt nhấp một ngụm trà, nói: "Đã lâu rồi cô không đến, ta vốn định phái người đi kiểm tra, nhưng ca ca lại bảo ta đừng lo lắng, sẽ có người khác xử lý."
"Ca ca nói Nhiếp Chính Vương để ý đến cô."
Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan rung động, tim khẽ nhảy lên giống như tiếng nụ hoa hé nở. Còn có một tia bất an cùng khiếp sợ khó tả.
Giống như vạn vật đều có tai, cùng nhau lắng nghe khoảnh khắc này.
Tuy nhiên, hắn chỉ thổi trong chốc lát rồi thu chiếc sáo lá, kéo thiếu nữ bị gió thổi đến đỏ bừng mặt xuống núi. "Đi thôi."
Thiếu nữ có chút lưu luyến không muốn rời đi, nàng còn muốn nghe thêm một lúc nữa.
Trời đã về đêm, sấm sét rung chuyển, mưa gió gào thét. Sau khi đèn bị gió mạnh thổi tắt, căn phòng trở nên tối tăm. Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên những tiếng răng rắc, một luồng sáng trắng lạnh lẽo quỷ dị xuất hiện.
Nam nhân mở cửa ra, nhìn thấy người trên giường đang cuộn tròn gắt gao giữ tấm chăn đơn.
Thiếu nữ nhắm chặt mắt lại, khi âm thanh nổ tung giữa tầng mây tan vỡ, tấm lưng gầy gò của nàng không khỏi run lên.
Theo tiếng tiếng cọt kẹt, nửa ngày sau trong chăn mới lộ ra một gương mặt như đoá phù dung. Nàng sợ hãi như một con ve sầu trên cành mùa thu, sắc mặt hơi tái nhợt, đôi mắt ngấn nước rụt rè cắn chặt môi.
Mái tóc đen xõa ngang vai khiến làn da trắng hơn tuyết, đôi môi đỏ mọng.
Nam nhân hơi cứng lại, như không có chuyện gì xảy ra nhìn đi chỗ khác, ngay sau đó đóng cửa ra vào và cửa sổ, dùng áo mưa che đi ánh sáng trắng bên ngoài. Giọng nói bình tĩnh: "Sợ?"
"... Ta, ta không có."
Nhưng hắn có thể thấy rõ khóe mắt nàng đỏ bừng, có lẽ là do mệt mỏi sau khi ngủ xen lẫn dư chấn của một đêm giông bão.
Trong lòng nam nhân mềm nhũn: "Nhát gan giống hệt con thỏ, dứt khoát đổi cho cô một biệt danh đi."
Trong lòng hắn thầm nghĩ, Thố Thố? Có vẻ cũng rất thuận miệng.
"..."
Thiếu nữ không lên tiếng, hàng mi dài run rẩy, giận mà không dám nói.
Nhưng vô hình bị lời nói của anh hắn làm cho phân tâm, tiếng sấm rền vang ngoài cửa sổ dường như cũng xa dần. Đôi mắt vàng nhạt trong phòng như ánh sáng rực rỡ xua tan mọi bóng tối.
"Ta ở đây với cô. Nhắm mắt ngủ đi."
"Thẩm Ước, ta không cần..."
"Được rồi, chẳng lẽ còn muốn ta ru cô ngủ?"
Trong bóng đêm nam nhân dường như cười khẽ một tiếng. Hắn đã hiểu tâm tư của mình, không hề băn khoăn dung túng nàng.
Hắn lấy ra một chiếc sáo lá, đặt vào giữa môi, chơi nửa bài hát còn lại cho nàng nghe.
Sắc mặt thiếu nữ trắng như tuyết, ngoan ngoãn nằm ở bên cạnh hắn, chậm rãi nhắm mắt lại. Cùng với tiếng mưa rơi mơ hồ ngoài cửa sổ, hơi thở của nàng dần lắng xuống, chìm vào trong giấc.
Đột nhiên ngoài phòng xuất hiện một luồng ánh sáng trắng, sấm sét sắp ập xuống. Trước đó, nam nhân đã đặt cây sáo lá của mình xuống, dùng lòng bàn tay rộng bịt tai nàng lại. Động tác tinh tế cẩn thận, lộ ra sự dịu dàng thầm lặng.
Nàng thở dốc, gò má như ngó sen dán lên chỗ ấm áp, vô thức khẽ cọ vào lòng bàn tay hắn. Giống như một con thỏ có bộ lông mềm mại cần được trấn an.
Yết hầu nam nhân lăn lộn, ánh mắt tối sầm, đuôi mắt hiện lên sắc hồng.
......
Gió mát thổi qua rèm châu, phát ra âm thanh thanh thuý như ngọc vỡ rơi xuống đĩa.
Thẩm Ước tỉnh dậy với dư vị êm dịu trong giấc mơ. Cuối cùng, khi cảnh tượng trong mơ biến mất, cuối cùng hắn cũng nắm bắt được một chi tiết trong ký ức.
Đồng tử của hắn tối sầm lại. Nhưng khi nhìn lại căn phòng đã trống rỗng, thân ảnh yếu đuối đã biến mất không thấy bóng dáng. Một nỗi lo sợ không yên thoáng qua trong lòng hắn.
"Nàng đâu rồi?"
"Hồi bẩm điện hạ, Yến Thất đưa Tiêu nương tử ra khỏi phủ, Cố đại nhân giúp chuẩn bị xe ngựa, lúc này có lẽ đã về đến phủ."
Chim bay về tổ khiến Thẩm Ước giật mình suy nghĩ, ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn, gần như sắp đến hoàng hôn, hắn thế nhưng ngủ lâu như vậy.
Mất mát, an tĩnh, giọng hắn có chút ủ rũ.
"Ai cho phép hắn tự chủ trương?"
"Điện hạ bớt giận. Thuộc hạ đi bảo Yến Thất trở về lãnh phạt."
Nhưng Thẩm Ước cũng biết hắn chỉ đang giận chó đánh mèo, mà đầu sỏ gây tội rốt cuộc là ai.
Hắn không nói gì, phất tay áo đứng dậy. Hơi ấm còn sót lại trong giấc mơ vừa rồi đã tiêu tan hoàn toàn sau khi biết người đã rời đi, mày kiếm lại tràn ngập sự lạnh lẽo.
Không thoải mái.
Thẩm Ước trở lại tiểu lâu, chọn ra một mảnh gỗ đàn hương đỏ, vẽ hình dáng rồi bắt đầu chạm khắc. Chẳng mấy chốc, nguyên mẫu dần dần xuất hiện, nhưng nó lại khiến nam nhân hơi xuất thần.
Rõ ràng đây là lần đầu tiên hắn khắc hình dạng này, nhưng lại thuần thục như thể đã làm nó hàng trăm ngàn lần.
—
Sau khi Tiêu Tịch Nhan trở về Hầu phủ, Trịnh thị vẻ mặt phức tạp đến nhìn nàng, hỏi: "Thất nương, vì sao đích nữ Giang gia lại muốn gặp con?"
"Không phải chuyện gì to tát." Khi Tiêu Tịch Nhan nhớ tới lời của Thẩm Ước nói, đáy mắt như sương đêm, tự giễu cười khẽ: "Nương, nếu không còn chuyện gì khác, con đi nghỉ ngơi trước."
Trịnh thị vẫn còn nghi ngờ, lẩm bẩm thêm vài câu: "Thất nương, hôn sự của con đã được thỏa thuận rồi. Trong khoảng thời gian này, con chỉ cần ở nhà chờ gả đi là được."
Ý tứ là nàng đừng ra ngoài gây chuyện thị phi.
Tiêu Tịch Nhan không phản bác, nàng không còn sức để nói thêm nữa, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy. Nàng biết nếu Thẩm Ước đã đồng ý với nàng thì tất cả sẽ được giải quyết.
Trịnh thị thấy nàng khó có được thay đổi tính tình, thế nhưng không nói gì, trong lòng lại cảm thấy rất áy náy. Cứ như thể nữ lang yếu ớt trước mặt đã không còn là nữ nhi mà bà có thể tùy ý thao túng nữa.
Cuối cùng cũng không hỏi được cái gì, Trịnh thị không còn cách nào khác chỉ có thể rời đi.
Không ai nghĩ tới mới qua hai ngày, phủ An Quốc Công đã nóng lòng mời người đến hủy hôn. Ngay cả lễ vật đính hôn cũng bị thu hồi toàn bộ, như thể sợ dính đến nửa điểm quan hệ.
Trịnh thị cuống quýt dò hỏi. Tuy nhiên, thái độ của người tới lại vô cùng cẩn thận cung kính, chỉ nói mọi người đều làm theo mệnh lệnh của phủ, đồng thời truyền tải lại nguyên lời nói của An Quốc Công:
"Tiểu nhi lỗ mãng, có mắt mà không thấy Thái Sơn, mong Tiêu thất nương tử tha lỗi."
Lúc này Viên Thuật đang nhìn lễ vật chất đống trong sân với vẻ không thể tin được.
"A gia, chúng ta đã nói xong rồi, con muốn cưới nàng..."
"Ngươi là đồ con cháu bất hiếu! Cả ngày chỉ biết gây hoạ cho ta, ngươi biết cái gì!" An Quốc Công tức giận thở phì phò: "Ngươi cho rằng ngươi xuất thân thế gia, lại là nhi tử của Quốc Công nên rất lợi hại? Hiện giờ Trường An đã thay đổi rồi!"
"Ta hỏi ngươi, có phải ngươi dùng tên của ta để tư tham hơn trăm mẫu đất không?"
Viên Thuật sửng sốt: "Sao a gia biết được? Không, con không có, con chỉ là, chỉ là..."
An Quốc Công không muốn nghe hắn ngụy biện nữa, ông biết Tứ lang bình thường tính tình lăng nhăng, nhưng đều là lỗi của ông đã quá sủng ái đứa con út này.
Nhưng dù thương tiếc cốt nhục, xét đến thủ đoạn sấm sét của người nọ, ông vẫn phải đưa ra một lời giải thích.
An Quốc Công nhắm mắt lại, vẫy tay trầm giọng nói: "Người đâu! Đưa Tứ lang đến từ đường chấp hành gia pháp."
Nghe Viên Thuật ở bên ngoài hoảng sợ cầu cứu, dần dần biến thành tiếng rên rỉ, An Quốc Công phu nhân lau nước mắt nói: "Sao phu quân có thể nhẫn tâm như vậy? Thuật Nhi không phải chỉ là cưới một chi nữ hầu phủ nghèo túng thôi sao, chẳng lẽ còn bôi nhọ thanh danh của nàng?"
An Quốc Công thở dài. "Phu nhân, nàng không hiểu. Là Tứ lang hắn không biết trời cao đất dày, chọc giận quý nhân!"
Ông nhớ lại ngày hôm trước khi lên triều đã bị đôi mắt vàng nhạt lạnh lẽo của Nhiếp Chính Vương liếc tới, lúc này vẫn cảm thấy mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Sau đó, vị Cổ bá của phủ Tần vương lại gặp riêng ông, lão nhân gia nhìn ông với khuôn mặt hiền lành...
Nhưng lại thong thả ung dung đưa ra một phong thư tố trạng, ẩn ý trong lời nói càng khiến ông hãi hùng khiếp vía.
"Một đống gia pháp nhà ta còn sợ không thể làm vị kia bớt giận, sau này vẫn nên để Tứ lang bớt ra ngoài thì hơn. Ta thấy ngụ ý của lão bá kia là người mà Thuật Nhi muốn cưới lại là nữ tử mà vị kia coi trọng..."
An Quốc Công phu nhân nghe vậy sắc mặt tái nhợt, vậy chẳng phải chính là Nhiếp Chính Vương phi tương lai sao?
Lúc này, không chỉ trong phủ An Quốc Công ồn ào hỗn loạn mà phu thê hai người cũng kinh hãi không dám nhiều lời.
Phủ Tuyên Bình Hầu cũng không yên bình cho lắm.
Tất cả sự cố gắng đều trở thành công dã tràng, người không thể chấp nhận nhất chính là Trịnh thị. Tuy nhiên không quá hai ngày, Tiêu Bảo Du cũng được đưa về bình an vô sự.
Trong lúc hỗn loạn, chỉ có Tiêu Tịch Nhan là có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Trong Tích Thuý Uyển, tiếng chim hót líu lo. Nữ lang có khuôn mặt như ngọc đang thay nước trên cành sen lần trước nàng mang về từ phủ Tần Vương, lại nhàn nhã đem sách vở ra phơi.
"A tỷ?" Ngoài cửa vang lên hai tiếng cạch cạch, một chiếc giày gấm bước qua ngưỡng cửa.
Thiếu nữ có khuôn mặt tròn như châu ngọc, đôi mắt lúng liếng quét khắp căn phòng, đánh giá xong rồi cuối cùng mới dừng trên người nữ lang.
Tiêu Bảo Trân cố nở một nụ cười nhăn nheo như chiếc bánh bao trắng.
Tiêu Tịch Nhan có chút kinh ngạc: "Bát muội, có việc gì không?"
Từ trước đến nay nàng không thân cận đối với đôi đệ muội kém tuổi này. Mặc dù cùng một mẹ sinh ra nhưng ngày thường lại xa cách, hiếm khi tới cửa.
Tiêu Bảo Trân cười nói: "Muốn tìm a tỷ nói chuyện phiếm nha, chẳng lẽ a tỷ không chào đón muội sao?"
Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan trong suốt nhìn nàng, nhẹ giọng nói: "Sao có thể?"
Đối diện với đôi mắt như hồ nước đó, Tiêu Bảo Trân lại như nhìn thấy mình trong một tấm gương soi, phảng phất như tất cả đều bị nhìn thấu. Trong lòng nàng chợt dâng lên một tia không vui, trầm giọng ngồi xuống.
Tiêu Tịch Nhan cùng nàng uống trà, gọi Hà Quang mang chút hoa quả tới. Tuy nhiên Tiêu Bảo Trân lại vô hình bắt bẻ tất cả một lượt, vừa mới cắn một miếng đã nhổ vào chiếc khăn tay, cau mày trách móc: "Sao lại nhạt nhẽo như vậy?"
Nàng chửi thầm trong lòng, a tỷ này là đích nữ nhưng lại hèn nhát như vậy, chỉ có cơm canh đạm bạc. Trong phòng cũng không bày biện mấy thứ tinh xảo sang trọng mà lạnh lẽo như tuyết.
Tiêu Bảo Trân không muốn ngồi lâu, thẳng thắn nói: "Ta chỉ là tò mò, hiện giờ phủ Quốc Công đã từ hôn, sau này a tỷ có tính toán gì không?"
Tiêu Tịch Nhan ho nhẹ một tiếng: "Chăm sóc cho thân thể yếu ớt này đã không dễ dàng, ta không muốn làm gì khác."
"Giang gia kia thì sao?"
"Muội nghe nói gia chủ Giang gia thanh tuấn bất phàm, lần trước a tỷ cũng tham dự yến hội của Giang gia..." Thiếu nữ nhìn nàng không chớp mắt. "A tỷ cảm thấy người đó như thế nào?"
"Chỉ là nhìn từ xa mà thôi." Tiêu Tịch Nhan bình tĩnh nói: "Không thể gọi là quen được."
"Nhưng nếu hắn không có ấn tượng tốt với tỷ," Tiêu Bảo Trân không buông tha tiếp tục truy vấn, "Gia chủ Giang gia sao có thể ra mặt thay tỷ tỷ, khiến Viên gia từ hôn?"
Lúc này Tiêu Tịch Nhan mới hiểu được.
Nếu nói là Giang Nguyệt giúp đỡ, chỉ sợ bọn họ sẽ không dễ dàng tin tưởng, chỉ cho rằng đích nữ của Giang gia cùng lắm chỉ là một cái vỏ bọc. Suy cho cùng sẽ không ai nghĩ rằng chỉ bằng đích nữ của Giang gia là có thể giải quyết việc của Viên gia.
Về giao dịch của Thẩm Ước và nàng, càng không có khả năng nàng sẽ tiết lộ ra ngoài.
"Nếu muội đến đây để giúp nương kiểm tra ta, ta không ngại nói cho bà ấy biết." Tiêu Tịch Nhan bình tĩnh nói: "Lúc đầu bà ấy chỉ muốn lấy hôn sự của ta để đổi. Hiện giờ chuyện của Bảo Du đã được giải quyết, ta cũng không thiếu nợ Hầu phủ cái gì."
Cho dù kiếp trước có chuyện gì xảy ra, hay kiếp này Trịnh thị khăng khăng lấy nửa quãng đời còn lại của nàng để đánh đổi, nàng cũng đã báo được công sinh thành. Thất nương của Tiêu gia sớm đã chết qua hai lần.
Có lẽ ngay từ đầu nàng và bà ấy vốn đã không có duyên làm mẹ con.
"Ngoài cái này ra ta không thể giải thích thêm."
Đáy mắt Tiêu Bảo Trân hiện lên một tia hậm hực nhưng lại phản bác: "Ta và nương cũng là quan tâm đến tỷ, sao a tỷ có thể suy đoán chúng ta như vậy? Thật là không có trái tim!"
Tiêu Tịch Nhan vẫn im lặng.
Tiêu Bảo Trân thấy nàng không nói lời nào, hừ lạnh một tiếng, xoay người đi ra cửa. Nhưng trong lòng nàng lại nghĩ, kiêu ngạo cái gì! Cho dù gia chủ Giang gia có thật sự coi trọng nàng thì cũng chỉ có như vậy.
Ma ốm xứng với ma ốm thôi.
Hà Quang cất bộ ấm trà mà Bát nương tử đã sử dụng đi, phàn nàn: "Đệ muội này của nương tử thật đúng là..." Nói một câu không dễ nghe, bọn họ đúng là lòng dạ sói, không có chút tình cảm, chỉ muốn vắt kiệt tất cả giá trị của nương tử.
Dù sao ở đây chỉ có chủ tớ hai người, nếu là ở kiếp trước, Tiêu Tịch Nhan nhất định sẽ ngăn cản nàng.
Nhưng bây giờ nàng không còn quan tâm nữa, chỉ cảm thấy là người không liên quan, nàng không để ý, cũng sẽ không vì chuyện này mà thương tâm.
—
Nước chảy lững lờ, hai vị nữ lang ngồi đối diện nhau, một trong trẻo, một mềm mại.
Giang Nguyệt nhấp một ngụm trà, nói: "Đã lâu rồi cô không đến, ta vốn định phái người đi kiểm tra, nhưng ca ca lại bảo ta đừng lo lắng, sẽ có người khác xử lý."
"Ca ca nói Nhiếp Chính Vương để ý đến cô."
Hàng mi dài của Tiêu Tịch Nhan rung động, tim khẽ nhảy lên giống như tiếng nụ hoa hé nở. Còn có một tia bất an cùng khiếp sợ khó tả.