Chương 35
Cổ họng Tiêu Tịch Nhan nhất thời khô rát, trà cũng khó uống. Nàng run rẩy hít một hơi để giữ cho mình không mất bình tĩnh.
"Nguyệt Nhi, tại sao lệnh huynh lại nói điều này?"
Giang Nguyệt chống cằm: "Ta cũng không biết, ca ca chỉ là nói là trực giác. Hắn nghiên cứu qua Âm Dương tiên tri, biết được một ít chuyện huyền học."
Tảng đá lớn trong lòng Tiêu Tịch Nhan cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Hắn đúng là đã từng thích nàng, nhưng... ở kiếp trước.
Giang Nguyệt bổ sung: "Nhưng ca ca cùng điện hạ vẫn thường xuyên liên lạc, cũng có thể là hắn ngoài ý muốn quan sát được cái gì."
"Nhan Nhan, chẳng lẽ cô không thích vị điện hạ kia sao?"
Đương nhiên là thích.
Nhưng ở đời này, Tiêu Tịch Nhan chỉ có thể thu thập tất cả những thứ mình yêu thích cẩn thận giấu đi.
Nàng quá yếu ớt. Một khi tình yêu giữa hai người lộ ra sẽ giống như một đứa trẻ ôm vàng giữa đô thành tấp nập, chỉ dẫn đến những tai họa mà nàng không thể gánh nổi.
Nàng là một bông hoa héo tàn khi mặt trời mọc.
Thà rằng chưa từng cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời trong cuộc đời cũng không muốn ánh nắng vàng ấy qua đi chỉ trong chốc lát, nửa đời còn lại trở nên hoang tàn.
Tiêu Tịch Nhan lắc đầu, cười nhẹ: "Không phải, chỉ là ta cảm thấy ngạc nhiên thôi."
"Nhiếp Chính Vương điện hạ chiến công hiển hách, lại oai hùng bất phàm. Mà ta chẳng qua chỉ là một cây liễu, không dám trèo lên."
Giang Nguyệt mím môi mỏng, đôi mắt lạnh như băng ngày xưa giờ phút này lại vô cùng kiên định: "Nói bậy, cô dịu dàng lại xinh đẹp, ta không cho phép cô tự coi nhẹ mình."
Bắt gặp ánh mắt của nàng, trái tim Tiêu Tịch Nhan cảm thấy ấm áp, gật đầu đồng ý.
Giang Nguyệt thầm nghĩ, nếu không phải ca ca nàng không quan tâm đến hôn sự thì nàng đã để cho Tịch Nhan và ca ca gặp nhau. Tuy nhiên, khi nhắc đến từ tẩu tử... nàng lại vô cớ cảm thấy có chút kháng cự.
Trái tim nàng như bị một mảnh đá vụn đập vào, Giang Nguyệt khẽ cau mày, gạt bỏ những suy nghĩ không thể giải thích được.
Nàng liếc về hướng đình viện, không chút để ý nói: "Nhưng mà nói đến, thiên hạ chỉ trích Nhiếp Chính Vương rất nhiều, nếu không phải ca ca nhắc tới, ta cũng cảm thấy hắn không tương xứng."
"Ca ca và hắn vốn là sư huynh đồng môn."
Tiêu Tịch Nhan hơi giật mình, kiếp trước nàng chỉ mơ hồ nhớ được Giang Hạc Châu và Thẩm Ước có quan hệ cá nhân thân thiết, nhưng cũng không biết trước đây họ có đoạn quan hệ này.
Giang Nguyệt nhớ lại: "Tiên đế vô cùng yêu Thần phi nên cũng rất yêu thương Tứ hoàng tử. Trước đây, trước khi đưa mẫu tử Thần phi hồi cung, ông đã giao phó cho Tề thái phó nổi danh khắp thiên hạ đến dạy riêng cho hắn."
"Nhưng vị kia hình như không có thiên phú đọc thơ..." Giang Nguyệt dừng lại một chút: "Sau này như mọi người đều biết, Tề thái phó thu nhận ca ca ta làm đệ tử."
Tiêu Tịch Nhan thầm nghĩ, vậy nên Thẩm Ước xem như là sư huynh của Giang Hạc Châu?
Từ nhỏ đã quen biết, trách không được tình nghĩa hai người sâu đậm như vậy. Đối với nàng mối quan hệ này chính là "quân tử kết giao đạm như nước*".
*Quân tử kết giao đạm như nước (裙子之交淡如水): Nằm trong câu "Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ" có nghĩa là tình cảm khi giao tiếp của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu.
"Thì ra còn có chuyện như vậy trong quá khứ."
Giang Nguyệt không hề kiêng dè nàng: "Vị kia thân thế rắc rối, hiện giờ cũng coi như khổ tận cam lai, trở thành Nhiếp Chính Vương mà Kính Tông nể trọng. Chẳng qua ca ca nói mặc dù hiện giờ hắn nắm quyền lực nhưng thời cuộc vẫn chưa ổn định."
Tiêu Tịch Nhan suy tư, kiếp trước Giang Hạc Châu làm quan, trở thành thái phó, lời của hắn không thể xem nhẹ.
Thời cuộc không ổn định... Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên những hình ảnh rời rạc.
Khi đó Thẩm Ước còn chưa mang theo cây trâm bên mình, một đêm nọ khi trở về, sắc mặt nam nhân tái nhợt, băng vải trên ngực chảy máu loang lổ. Mà đêm đó trong cung hình như cũng xảy ra một việc náo động.
Tình hình hiện tại không ổn định, đồng nghĩa với việc những người kiếp trước đã làm tổn thương Thẩm Ước lúc này vẫn đang ẩn náu trong bóng tối.
Tuy nhiên Giang Hạc Châu ở ngoài cục diện chính trị, chỉ sợ cũng không nhìn thấy được toàn bộ mọi chuyện. Tiêu Tịch Nhan buộc mình nhớ ra những chi tiết còn lại, nhưng lại không phát hiện được gì.
"Nhan Nhan, sắc mặt của cô nhợt nhạt quá, làm sao vậy?"
Tiêu Tịch Nhan hoảng hốt hoàn hồn, an ủi rằng nàng vẫn ổn. Tuy nhiên đầu quả tim lại có một cơn đau âm ỉ, tựa như đau đớn do vết thương gây ra vẫn còn rõ ràng.
Kiếp trước Thẩm Ước mất sớm vì làm việc quá sức và vết thương cũ tái phát.
Đời này, có lẽ nàng còn có thể thay đổi điều gì đó.
Nhưng mà người bị Thẩm Ước xử lý rốt cuộc là ai đây?
—
Vài ngày sau, trong buổi sáng mù sương, Hà Quang bất ngờ tìm thấy một lá thư không ký tên được để ở cửa sổ.
"Nương tử mau xem này! Không biết là ai đã để nó ở đây..."
"Để ta." Trong lòng Tiêu Tịch Nhan có dự cảm, cầm lấy chậm rãi mở ra.
Nét chữ vẫn hoang dã như xưa: "Việc đã xong, Quý Châu tháng bảy, xin Tiêu nương tử đừng quên ước định với bổn vương."
Tiêu Tịch Nhan dùng đầu ngón tay vuốt ve lá thư, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Mặc dù bức thư này có lẽ là do Yến Vệ gửi tới, nhưng nàng không khỏi nhớ đến kiếp trước của Thẩm Ước, có lẽ trong đêm Thẩm Ước đã nhiều lần lén lút lẻn vào phủ.
Bức tường của phủ Tuyên Bình Hầu thực sự không đáng để hắn nhắc đến.
Ngày hôm sau, xe ngựa đến như đã hứa, vẫn mang phù hiệu Giang gia. Tiêu Tịch Nhan lấy cớ đuổi Hà Quang đi, một mình lên xe ngựa.
Khi nàng đến phủ Tần Vương, người ra đón nàng lần này lại là Thẩm Hữu.
Thiếu niên mang theo tinh thần phấn chấn, vẫn săn sóc nàng như kiếp trước. Chỉ ân cần hỏi han nàng mà không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi riêng tư nào, chẳng hạn như tại sao nàng lại đến phủ.
"Tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi gặp Vương gia!"
Tiêu Tịch Nhan ấm áp nói: "Làm phiền ngươi..."
Nàng dừng lại, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra xưng hô của kiếp trước.
Thẩm Hữu đúng lúc quay đầu lại, nhe hàm răng trắng nõn: "Đúng rồi, sau này tỷ tỷ gọi ta là Tiểu Ngũ là được."
Lần này địa điểm lại được thay đổi, là một tòa trúc lâu mát lạnh xanh ngắt.
"Ngươi đã đến rồi."
Nam nhân khoanh tay đứng bên cửa sổ, ánh nắng nhẹ làm nổi bật đường nét gọn gàng của hắn. Vòng eo gầy nhưng lại hàm chứa sức mạnh, tay áo có hoa văn kỳ lân màu bạc sẫm quấn chặt quanh cánh tay và cổ tay, khớp xương ngón tay hơi nhô lên.
Tiêu Tịch Nhan lén lút liếc vài lần, nhẹ giọng nói: "Dân nữ... hôm nay ta hát ở đây sao?"
Nàng nhớ lại những gì hắn nói lần trước, đổi xưng hô.
Thẩm Ước liếc nhìn nữ lang chỉ cao tới xương quai xanh của mình. Nhưng mà trước khi ánh mắt của hắn chuyển tới, Tiêu Tịch Nhan đã hạ mi xuống, tránh đi ánh mắt chạm nhau.
Thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ thận trọng.
"Ngươi ngồi xuống trước đi."
Tiêu Tịch Nhan lặng lẽ ngồi trước bàn tròn, Thẩm Ước lại đột nhiên lấy ra một con thỏ gỗ từ trong tay áo, chậm rãi đẩy nó đến trước mặt nàng. "Tặng ngươi."
Tiêu Tịch Nhan ngẩn ra.
Vẫn phong cách lạnh lùng khiến nàng không kịp đề phòng. Lần trước tặng một bông hoa sen, lần này lại tặng con thỏ khắc gỗ... Tim nàng lỡ một nhịp.
Dù trong lòng có chút hoảng hốt nhưng nàng vẫn không thể cưỡng lại được niềm vui khi nhận quà.
Sở thích của hắn vẫn giống như kiếp trước.
Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan rơi vào đôi tai thỏ mượt mà rũ xuống, có chút mê ly. Kiếp trước Thẩm Ước đã khắc con thỏ này không biết bao nhiêu lần.
Trong mỗi rương bảo vật của vương phủ đều có thỏ đàn hương đỏ, thỏ gỗ hoa lê, thỏ long não, thỏ ngọc, thỏ hổ phách...
Nếu dồn tất cả lại với nhau, e là có thể xây được một ngọn núi thỏ.
Thần chết mà mọi người kính sợ, ngày thường thực ra lại không thích cầm đao múa kiếm, nhìn thấy máu trên sa trường. Thay vào đó, hắn thường dành thời gian một mình, thích dùng dao tỉ mỉ khắc từng con thỏ.
Tức cảnh sinh tình, nhìn con thỏ gỗ đàn hương nhỏ màu đỏ kia, Tiêu Tịch Nhan không khỏi cảm thấy đau lòng. Tuy nhiên, khi phục hồi lại tinh thần, mọi hơi ấm đã biến mất, cả người nàng trắng bệch.
Đời này Thẩm Ước sao lại đột nhiên nổi hứng khắc thỏ gỗ?
"Nguyệt Nhi, tại sao lệnh huynh lại nói điều này?"
Giang Nguyệt chống cằm: "Ta cũng không biết, ca ca chỉ là nói là trực giác. Hắn nghiên cứu qua Âm Dương tiên tri, biết được một ít chuyện huyền học."
Tảng đá lớn trong lòng Tiêu Tịch Nhan cuối cùng cũng rơi xuống đất.
Hắn đúng là đã từng thích nàng, nhưng... ở kiếp trước.
Giang Nguyệt bổ sung: "Nhưng ca ca cùng điện hạ vẫn thường xuyên liên lạc, cũng có thể là hắn ngoài ý muốn quan sát được cái gì."
"Nhan Nhan, chẳng lẽ cô không thích vị điện hạ kia sao?"
Đương nhiên là thích.
Nhưng ở đời này, Tiêu Tịch Nhan chỉ có thể thu thập tất cả những thứ mình yêu thích cẩn thận giấu đi.
Nàng quá yếu ớt. Một khi tình yêu giữa hai người lộ ra sẽ giống như một đứa trẻ ôm vàng giữa đô thành tấp nập, chỉ dẫn đến những tai họa mà nàng không thể gánh nổi.
Nàng là một bông hoa héo tàn khi mặt trời mọc.
Thà rằng chưa từng cảm nhận được hơi ấm của ánh mặt trời trong cuộc đời cũng không muốn ánh nắng vàng ấy qua đi chỉ trong chốc lát, nửa đời còn lại trở nên hoang tàn.
Tiêu Tịch Nhan lắc đầu, cười nhẹ: "Không phải, chỉ là ta cảm thấy ngạc nhiên thôi."
"Nhiếp Chính Vương điện hạ chiến công hiển hách, lại oai hùng bất phàm. Mà ta chẳng qua chỉ là một cây liễu, không dám trèo lên."
Giang Nguyệt mím môi mỏng, đôi mắt lạnh như băng ngày xưa giờ phút này lại vô cùng kiên định: "Nói bậy, cô dịu dàng lại xinh đẹp, ta không cho phép cô tự coi nhẹ mình."
Bắt gặp ánh mắt của nàng, trái tim Tiêu Tịch Nhan cảm thấy ấm áp, gật đầu đồng ý.
Giang Nguyệt thầm nghĩ, nếu không phải ca ca nàng không quan tâm đến hôn sự thì nàng đã để cho Tịch Nhan và ca ca gặp nhau. Tuy nhiên, khi nhắc đến từ tẩu tử... nàng lại vô cớ cảm thấy có chút kháng cự.
Trái tim nàng như bị một mảnh đá vụn đập vào, Giang Nguyệt khẽ cau mày, gạt bỏ những suy nghĩ không thể giải thích được.
Nàng liếc về hướng đình viện, không chút để ý nói: "Nhưng mà nói đến, thiên hạ chỉ trích Nhiếp Chính Vương rất nhiều, nếu không phải ca ca nhắc tới, ta cũng cảm thấy hắn không tương xứng."
"Ca ca và hắn vốn là sư huynh đồng môn."
Tiêu Tịch Nhan hơi giật mình, kiếp trước nàng chỉ mơ hồ nhớ được Giang Hạc Châu và Thẩm Ước có quan hệ cá nhân thân thiết, nhưng cũng không biết trước đây họ có đoạn quan hệ này.
Giang Nguyệt nhớ lại: "Tiên đế vô cùng yêu Thần phi nên cũng rất yêu thương Tứ hoàng tử. Trước đây, trước khi đưa mẫu tử Thần phi hồi cung, ông đã giao phó cho Tề thái phó nổi danh khắp thiên hạ đến dạy riêng cho hắn."
"Nhưng vị kia hình như không có thiên phú đọc thơ..." Giang Nguyệt dừng lại một chút: "Sau này như mọi người đều biết, Tề thái phó thu nhận ca ca ta làm đệ tử."
Tiêu Tịch Nhan thầm nghĩ, vậy nên Thẩm Ước xem như là sư huynh của Giang Hạc Châu?
Từ nhỏ đã quen biết, trách không được tình nghĩa hai người sâu đậm như vậy. Đối với nàng mối quan hệ này chính là "quân tử kết giao đạm như nước*".
*Quân tử kết giao đạm như nước (裙子之交淡如水): Nằm trong câu "Quân tử chi giao đạm nhược thuỷ, tiểu nhân chi giao cam nhược lễ" có nghĩa là tình cảm khi giao tiếp của người quân tử nhạt nhẽo như nước lã, còn tình cảm giao hảo của kẻ tiểu nhân lại ngọt ngào như rượu.
"Thì ra còn có chuyện như vậy trong quá khứ."
Giang Nguyệt không hề kiêng dè nàng: "Vị kia thân thế rắc rối, hiện giờ cũng coi như khổ tận cam lai, trở thành Nhiếp Chính Vương mà Kính Tông nể trọng. Chẳng qua ca ca nói mặc dù hiện giờ hắn nắm quyền lực nhưng thời cuộc vẫn chưa ổn định."
Tiêu Tịch Nhan suy tư, kiếp trước Giang Hạc Châu làm quan, trở thành thái phó, lời của hắn không thể xem nhẹ.
Thời cuộc không ổn định... Trong đầu nàng đột nhiên hiện lên những hình ảnh rời rạc.
Khi đó Thẩm Ước còn chưa mang theo cây trâm bên mình, một đêm nọ khi trở về, sắc mặt nam nhân tái nhợt, băng vải trên ngực chảy máu loang lổ. Mà đêm đó trong cung hình như cũng xảy ra một việc náo động.
Tình hình hiện tại không ổn định, đồng nghĩa với việc những người kiếp trước đã làm tổn thương Thẩm Ước lúc này vẫn đang ẩn náu trong bóng tối.
Tuy nhiên Giang Hạc Châu ở ngoài cục diện chính trị, chỉ sợ cũng không nhìn thấy được toàn bộ mọi chuyện. Tiêu Tịch Nhan buộc mình nhớ ra những chi tiết còn lại, nhưng lại không phát hiện được gì.
"Nhan Nhan, sắc mặt của cô nhợt nhạt quá, làm sao vậy?"
Tiêu Tịch Nhan hoảng hốt hoàn hồn, an ủi rằng nàng vẫn ổn. Tuy nhiên đầu quả tim lại có một cơn đau âm ỉ, tựa như đau đớn do vết thương gây ra vẫn còn rõ ràng.
Kiếp trước Thẩm Ước mất sớm vì làm việc quá sức và vết thương cũ tái phát.
Đời này, có lẽ nàng còn có thể thay đổi điều gì đó.
Nhưng mà người bị Thẩm Ước xử lý rốt cuộc là ai đây?
—
Vài ngày sau, trong buổi sáng mù sương, Hà Quang bất ngờ tìm thấy một lá thư không ký tên được để ở cửa sổ.
"Nương tử mau xem này! Không biết là ai đã để nó ở đây..."
"Để ta." Trong lòng Tiêu Tịch Nhan có dự cảm, cầm lấy chậm rãi mở ra.
Nét chữ vẫn hoang dã như xưa: "Việc đã xong, Quý Châu tháng bảy, xin Tiêu nương tử đừng quên ước định với bổn vương."
Tiêu Tịch Nhan dùng đầu ngón tay vuốt ve lá thư, trong lòng vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười.
Mặc dù bức thư này có lẽ là do Yến Vệ gửi tới, nhưng nàng không khỏi nhớ đến kiếp trước của Thẩm Ước, có lẽ trong đêm Thẩm Ước đã nhiều lần lén lút lẻn vào phủ.
Bức tường của phủ Tuyên Bình Hầu thực sự không đáng để hắn nhắc đến.
Ngày hôm sau, xe ngựa đến như đã hứa, vẫn mang phù hiệu Giang gia. Tiêu Tịch Nhan lấy cớ đuổi Hà Quang đi, một mình lên xe ngựa.
Khi nàng đến phủ Tần Vương, người ra đón nàng lần này lại là Thẩm Hữu.
Thiếu niên mang theo tinh thần phấn chấn, vẫn săn sóc nàng như kiếp trước. Chỉ ân cần hỏi han nàng mà không hỏi thêm bất kỳ câu hỏi riêng tư nào, chẳng hạn như tại sao nàng lại đến phủ.
"Tỷ tỷ, ta dẫn tỷ đi gặp Vương gia!"
Tiêu Tịch Nhan ấm áp nói: "Làm phiền ngươi..."
Nàng dừng lại, thiếu chút nữa đã buột miệng thốt ra xưng hô của kiếp trước.
Thẩm Hữu đúng lúc quay đầu lại, nhe hàm răng trắng nõn: "Đúng rồi, sau này tỷ tỷ gọi ta là Tiểu Ngũ là được."
Lần này địa điểm lại được thay đổi, là một tòa trúc lâu mát lạnh xanh ngắt.
"Ngươi đã đến rồi."
Nam nhân khoanh tay đứng bên cửa sổ, ánh nắng nhẹ làm nổi bật đường nét gọn gàng của hắn. Vòng eo gầy nhưng lại hàm chứa sức mạnh, tay áo có hoa văn kỳ lân màu bạc sẫm quấn chặt quanh cánh tay và cổ tay, khớp xương ngón tay hơi nhô lên.
Tiêu Tịch Nhan lén lút liếc vài lần, nhẹ giọng nói: "Dân nữ... hôm nay ta hát ở đây sao?"
Nàng nhớ lại những gì hắn nói lần trước, đổi xưng hô.
Thẩm Ước liếc nhìn nữ lang chỉ cao tới xương quai xanh của mình. Nhưng mà trước khi ánh mắt của hắn chuyển tới, Tiêu Tịch Nhan đã hạ mi xuống, tránh đi ánh mắt chạm nhau.
Thoạt nhìn vẫn là dáng vẻ thận trọng.
"Ngươi ngồi xuống trước đi."
Tiêu Tịch Nhan lặng lẽ ngồi trước bàn tròn, Thẩm Ước lại đột nhiên lấy ra một con thỏ gỗ từ trong tay áo, chậm rãi đẩy nó đến trước mặt nàng. "Tặng ngươi."
Tiêu Tịch Nhan ngẩn ra.
Vẫn phong cách lạnh lùng khiến nàng không kịp đề phòng. Lần trước tặng một bông hoa sen, lần này lại tặng con thỏ khắc gỗ... Tim nàng lỡ một nhịp.
Dù trong lòng có chút hoảng hốt nhưng nàng vẫn không thể cưỡng lại được niềm vui khi nhận quà.
Sở thích của hắn vẫn giống như kiếp trước.
Ánh mắt Tiêu Tịch Nhan rơi vào đôi tai thỏ mượt mà rũ xuống, có chút mê ly. Kiếp trước Thẩm Ước đã khắc con thỏ này không biết bao nhiêu lần.
Trong mỗi rương bảo vật của vương phủ đều có thỏ đàn hương đỏ, thỏ gỗ hoa lê, thỏ long não, thỏ ngọc, thỏ hổ phách...
Nếu dồn tất cả lại với nhau, e là có thể xây được một ngọn núi thỏ.
Thần chết mà mọi người kính sợ, ngày thường thực ra lại không thích cầm đao múa kiếm, nhìn thấy máu trên sa trường. Thay vào đó, hắn thường dành thời gian một mình, thích dùng dao tỉ mỉ khắc từng con thỏ.
Tức cảnh sinh tình, nhìn con thỏ gỗ đàn hương nhỏ màu đỏ kia, Tiêu Tịch Nhan không khỏi cảm thấy đau lòng. Tuy nhiên, khi phục hồi lại tinh thần, mọi hơi ấm đã biến mất, cả người nàng trắng bệch.
Đời này Thẩm Ước sao lại đột nhiên nổi hứng khắc thỏ gỗ?