Chương 44: Không Sao, Có Anh Ở Đây
Cánh cửa phòng bệnh bỗng nhiên bật mở, người đàn ông đứng phía ngoài vừa thấy Đồng Ngữ Hân đã cau mày.
"Bây giờ mới chịu đến à?" Đồng Lợi Vương cằn nhằn, "Xem ra sống sung sướng đến mức không biết trời trăng gì nữa nhỉ?"
Ông ta chậm rãi đi vào, đến khi đặt thức ăn đem tới để lên bàn mới thấy có điểm kỳ lạ.
Đồng Ngữ Hân nãy giờ vẫn đứng chôn chân tại một chỗ không nói một lời, mà vợ của ông lại đang ôm lấy mặt, có thể nghe được tiếng khóc rất nhỏ của bà.
Đồng Lợi Vương hoang mang: "Có chuyện gì vậy?"
Ông ta đi đến khéo vai Đồng Ngữ Hân, bất ngờ cô vùng ra. Trong mắt hiện lên tia căm phẫn, Đồng Ngữ Hân hét lên: "Các người... đều là đồ cặn bã."
Nói xong lập tức rời khỏi phòng bệnh, trước khi cũng không ngoảnh đầu lại, dù chỉ là một lần.
Đồng Lợi Vương run rẩy ngồi xuống cạnh vợ mình. Ông ta hoảng hốt nắm lấy vai bà, đôi tay đó siết chặt đến mức làm bà Ngôn Ân đau đớn.
"Bà... Bà đã làm gì rồi?"
"Nói rồi..."
"Sao cơ?"
"Tôi... Không thể lừa dối con bé thêm nữa."
Vừa dứt lời, một bàn tay thô bạo giáng xuống má bà. Bà Ngôn Ân đau đớn đến mức không thể thối lên lời.
Đồng Lợi Vương ôm lấy đầu gào lên. "Nói ra rồi vậy con bé phải làm sao đây... Con của chúng ta..."
"Đến lúc này mà ông còn nghĩ đến chuyện đó sao?" Bà Ngôn Ân ôm một bên mặt, thẳng thừng chất vấn Đồng Lợi Vương. "Là chúng ta có lỗi với con bé, đáng ra năm đó không nên làm như..."
"Không nên? Không nên thì làm sao có được ngày hôm nay. Bà sống trong giàu sang đến mức ngu ngục rồi phải không? Muốn quay lại như lúc phải bốc đất mà ăn?"
Phải! Bà đã sớm hối hận về chuyện này rất lâu rồi. Mỗi lần thấy Đồng Ngữ Hân mỉm cười gọi bà là mẹ, trái tim bà liền thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt.
Đến khi Đồng gia phá sản, nhìn thấy cô hi sinh bản thân để chuộc lại tập đoàn, bà càng cảm thấy ghê tởm bản thân mình hơn. Nhưng tại sao người chồng cố chấp này của bà lại không hiểu ra vấn đề vậy? Cây kim trong bọc rồi đến ngày cũng sẽ lòi ra, bí mật này có thể giấu giếm được bao lâu? Sớm muộn gì người khác cũng biết tới.
Chỉ sợ kết cục lúc đó sẽ khiến rất nhiều người phải đau khổ. Gia đình mà bà đánh tráo đứa trẻ năm đó còn có gia thế khủng khiếp đến mức có thể xem nhẹ sao?
Đợi đến khi bọn họ phát hiện ra đứa con gái vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ từng đấy năm đã bị thay thế, chỉ sợ cái mạng nhỏ của con gái ruột bà không thể giữ nổi.
Trước đây đã từng nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng sống trong cuộc sống quá mức hạnh phúc đong đầy như hiện tại, làm bà Ngôn Ân quên mất có một bí mật đáng sợ đang bị che giấu.
Nó bị cái tham vọng lấp lên, che mờ lý trí con người.
Bà mím môi, khép đôi mắt lại. Để mặc dòng nước mắt lạnh buốt chảy dọc xuống gò má.
Đồng Lợi Vương lúc này như hoá điên, chỉ biết ôm lấy đầu. Liên tục nói những lời khó hiểu.
Nếu để Đồng Ngữ Hân tìm được gia đình thật sự của cô, vậy mọi chuyện sẽ bị phanh phui. Cả đời này Đồng Lợi Vương phải chết trong ngục tù.
.........
Đồng Ngữ Hân thẫn thờ đi xuống dưới lầu, muốn rời khỏi đây thật nhanh, muốn trốn chạy khỏi thực tại.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi có quá nhiều biến cố ập đến. Ban đầu Đồng gia phá sản thì thôi đi, vậy mà bây giờ còn lộ ra chuyện cô chỉ con nuôi.
À không, phải là đứa con bị đánh tráo. Những chuyện này nực cười biết bao nhiêu, làm Đồng Ngữ Hân muốn tìm một nơi yên tĩnh, cô thật sự rất mệt.
Lục Thần đứng dưới lầu không biết bao lâu, cuối cùng lại thấy Đồng Ngữ Hân trong bộ dạng mất hồn.
Bước chân cô loạng choạng, như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Hắn vội vàng đi về phía Đồng Ngữ Hân đỡ lấy vai cô. "Em sao vậy?"
Đồng Ngữ Hân im lặng không nói, chỉ khẽ lắc đầu. Sau đó đẩy hắn ra đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Lục Thần cảm thấy có chuyện không lành, hắn liếc mắt nhìn lên ô cửa sổ phía trên cao nơi phòng bệnh của mẹ Đồng Ngữ Hân.
Lúc này căn phòng đó đã đóng kín cửa, đã thế tấm rèm cũng đã bị kéo lại.
Lục Thần quay đi, vội đuổi theo Đồng Ngữ Hân. truyện ngôn tình
.........
"Chúng ta về nhà!" Lục Thần kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của Đồng Ngữ Hân.
Bước chân Đồng Ngữ Hân dừng lại, cô quay người thẫn thờ nhìn Lục Thần. Lúc này không kìm được nữa, nước mắt từ hốc mắt trào ra, rơi xuống lã chã.
Lục Thần tiến đến kéo Đồng Ngữ Hân ôm vào lòng. "Không sao, có anh ở đây."
Mặc dù hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chỉ trong chốc lát Đồng Ngữ Hân lại thành ra bộ dạng này... Nhưng hắn biết, cô mệt rồi.
Sau khi lái xe đưa Đồng Ngữ Hân về lại Lục gia, cô lúc này đã mệt đến mức ngủ thiếp đi ở ghế bên cạnh.
Mà thời gian hiện tại cũng chẳng còn sớm nữa, Lục Thần đưa cô vào nhà, cẩn trọng bế cô về phòng. Sau đó ngồi im lặng ở đó không rời đi, đến khi tỉnh giấc Đồng Ngữ Hân sẽ lại thấy hắn ở ngay bên cạnh.
"Bây giờ mới chịu đến à?" Đồng Lợi Vương cằn nhằn, "Xem ra sống sung sướng đến mức không biết trời trăng gì nữa nhỉ?"
Ông ta chậm rãi đi vào, đến khi đặt thức ăn đem tới để lên bàn mới thấy có điểm kỳ lạ.
Đồng Ngữ Hân nãy giờ vẫn đứng chôn chân tại một chỗ không nói một lời, mà vợ của ông lại đang ôm lấy mặt, có thể nghe được tiếng khóc rất nhỏ của bà.
Đồng Lợi Vương hoang mang: "Có chuyện gì vậy?"
Ông ta đi đến khéo vai Đồng Ngữ Hân, bất ngờ cô vùng ra. Trong mắt hiện lên tia căm phẫn, Đồng Ngữ Hân hét lên: "Các người... đều là đồ cặn bã."
Nói xong lập tức rời khỏi phòng bệnh, trước khi cũng không ngoảnh đầu lại, dù chỉ là một lần.
Đồng Lợi Vương run rẩy ngồi xuống cạnh vợ mình. Ông ta hoảng hốt nắm lấy vai bà, đôi tay đó siết chặt đến mức làm bà Ngôn Ân đau đớn.
"Bà... Bà đã làm gì rồi?"
"Nói rồi..."
"Sao cơ?"
"Tôi... Không thể lừa dối con bé thêm nữa."
Vừa dứt lời, một bàn tay thô bạo giáng xuống má bà. Bà Ngôn Ân đau đớn đến mức không thể thối lên lời.
Đồng Lợi Vương ôm lấy đầu gào lên. "Nói ra rồi vậy con bé phải làm sao đây... Con của chúng ta..."
"Đến lúc này mà ông còn nghĩ đến chuyện đó sao?" Bà Ngôn Ân ôm một bên mặt, thẳng thừng chất vấn Đồng Lợi Vương. "Là chúng ta có lỗi với con bé, đáng ra năm đó không nên làm như..."
"Không nên? Không nên thì làm sao có được ngày hôm nay. Bà sống trong giàu sang đến mức ngu ngục rồi phải không? Muốn quay lại như lúc phải bốc đất mà ăn?"
Phải! Bà đã sớm hối hận về chuyện này rất lâu rồi. Mỗi lần thấy Đồng Ngữ Hân mỉm cười gọi bà là mẹ, trái tim bà liền thắt lại như bị ai đó bóp nghẹt.
Đến khi Đồng gia phá sản, nhìn thấy cô hi sinh bản thân để chuộc lại tập đoàn, bà càng cảm thấy ghê tởm bản thân mình hơn. Nhưng tại sao người chồng cố chấp này của bà lại không hiểu ra vấn đề vậy? Cây kim trong bọc rồi đến ngày cũng sẽ lòi ra, bí mật này có thể giấu giếm được bao lâu? Sớm muộn gì người khác cũng biết tới.
Chỉ sợ kết cục lúc đó sẽ khiến rất nhiều người phải đau khổ. Gia đình mà bà đánh tráo đứa trẻ năm đó còn có gia thế khủng khiếp đến mức có thể xem nhẹ sao?
Đợi đến khi bọn họ phát hiện ra đứa con gái vẫn luôn ở bên cạnh bọn họ từng đấy năm đã bị thay thế, chỉ sợ cái mạng nhỏ của con gái ruột bà không thể giữ nổi.
Trước đây đã từng nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần, nhưng sống trong cuộc sống quá mức hạnh phúc đong đầy như hiện tại, làm bà Ngôn Ân quên mất có một bí mật đáng sợ đang bị che giấu.
Nó bị cái tham vọng lấp lên, che mờ lý trí con người.
Bà mím môi, khép đôi mắt lại. Để mặc dòng nước mắt lạnh buốt chảy dọc xuống gò má.
Đồng Lợi Vương lúc này như hoá điên, chỉ biết ôm lấy đầu. Liên tục nói những lời khó hiểu.
Nếu để Đồng Ngữ Hân tìm được gia đình thật sự của cô, vậy mọi chuyện sẽ bị phanh phui. Cả đời này Đồng Lợi Vương phải chết trong ngục tù.
.........
Đồng Ngữ Hân thẫn thờ đi xuống dưới lầu, muốn rời khỏi đây thật nhanh, muốn trốn chạy khỏi thực tại.
Chỉ trong một năm ngắn ngủi có quá nhiều biến cố ập đến. Ban đầu Đồng gia phá sản thì thôi đi, vậy mà bây giờ còn lộ ra chuyện cô chỉ con nuôi.
À không, phải là đứa con bị đánh tráo. Những chuyện này nực cười biết bao nhiêu, làm Đồng Ngữ Hân muốn tìm một nơi yên tĩnh, cô thật sự rất mệt.
Lục Thần đứng dưới lầu không biết bao lâu, cuối cùng lại thấy Đồng Ngữ Hân trong bộ dạng mất hồn.
Bước chân cô loạng choạng, như thể có thể gục ngã bất cứ lúc nào.
Hắn vội vàng đi về phía Đồng Ngữ Hân đỡ lấy vai cô. "Em sao vậy?"
Đồng Ngữ Hân im lặng không nói, chỉ khẽ lắc đầu. Sau đó đẩy hắn ra đi thẳng ra khỏi bệnh viện.
Lục Thần cảm thấy có chuyện không lành, hắn liếc mắt nhìn lên ô cửa sổ phía trên cao nơi phòng bệnh của mẹ Đồng Ngữ Hân.
Lúc này căn phòng đó đã đóng kín cửa, đã thế tấm rèm cũng đã bị kéo lại.
Lục Thần quay đi, vội đuổi theo Đồng Ngữ Hân. truyện ngôn tình
.........
"Chúng ta về nhà!" Lục Thần kéo lấy bàn tay lạnh lẽo của Đồng Ngữ Hân.
Bước chân Đồng Ngữ Hân dừng lại, cô quay người thẫn thờ nhìn Lục Thần. Lúc này không kìm được nữa, nước mắt từ hốc mắt trào ra, rơi xuống lã chã.
Lục Thần tiến đến kéo Đồng Ngữ Hân ôm vào lòng. "Không sao, có anh ở đây."
Mặc dù hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao chỉ trong chốc lát Đồng Ngữ Hân lại thành ra bộ dạng này... Nhưng hắn biết, cô mệt rồi.
Sau khi lái xe đưa Đồng Ngữ Hân về lại Lục gia, cô lúc này đã mệt đến mức ngủ thiếp đi ở ghế bên cạnh.
Mà thời gian hiện tại cũng chẳng còn sớm nữa, Lục Thần đưa cô vào nhà, cẩn trọng bế cô về phòng. Sau đó ngồi im lặng ở đó không rời đi, đến khi tỉnh giấc Đồng Ngữ Hân sẽ lại thấy hắn ở ngay bên cạnh.