Chương 45: Điều Tra
Đồng Ngữ Hân mệt rã, ngủ đến tận tối muộn.
Lúc này Lục Thần vẫn ngồi trầm mặc bên giường, im lặng ngắm nhìn cô.
Đồng Ngữ Hân mơ màng mở mắt ra, thấy trước mắt chỉ là một khoảng không đen tối, trong phòng lại không mở đèn. Lục Thần sợ ánh sáng quá chói sẽ làm cô thức giấc.
Đồng Ngữ Hân gượng dậy, lập tức có một bàn tay đưa đến kéo cô vào lòng. Đồng Ngữ Hân vùi mặt vào trong lồng ngực của người kia, khẽ khàng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, hai mắt đã sớm đỏ hoe, bây giờ nước mắt lại trào ra thấm vào áo Lục Thần.
Lục Thần biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra trong phòng bệnh, nhưng hắn không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi. Vì hắn biết Đồng Ngữ sẽ giấu chuyện đó đi, sợ hắn sẽ can thiệp vào.
Lúc này Đồng Ngữ Hân từ trong lòng hắn mới lên tiếng, mà câu đầu tiên phải làm hắn bất ngờ.
"Anh... đã có hôn ước rồi, phải không?"
Lục Thần cứng người, vòng tay ôm cô lại siết chặt hơn. Hắn nhỏ giọng đáp: "Phải."
"Vậy nếu kết hôn với em, người kia phải làm thế nào?"
Lục Thần cau mày: "Chuyện này... Sao em lại biết?"
"Trả lời em trước đi."
"Mối hôn ước đó có từ trước khi mẹ anh mất, do cha anh quyết định. Bây giờ không còn liên quan nữa... Vậy nên sớm đã hủy bỏ rồi." Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu vọng xuống.
Đồng Ngữ Hân im lặng giây lát. Hiện tại trật tự cứ như đảo lộn. Trắng đen không thể phân định nổi. Mà trong tình cảnh này càng khiến cô phải khó xử hơn.
"Có nghĩa là... Anh cùng cô gái kia sẽ không kết hôn?"
Lục Thần kéo mặt Đồng Ngữ Hân nhìn sang, gương mặt hắn u tối, trong bóng tối lại khó có thể nhìn được nét mặt hiện tại.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Sao những lời em nói ra đều kì lạ đến thế cơ chứ.
Thoáng chốc dường như Đồng Ngữ Hân trước mặt hắn đã bị ai đó thay thế, trong mỗi câu nói đều có ý muốn thăm dò hắn. Kể cả chuyện hắn có hôn ước, tại sao cô cũng biết. Việc này không có bất kỳ ai biết, ngay cả ông nội cũng chưa được nghe qua. Chỉ duy nhất có cha mẹ hắn cùng gia đình kia mới biết mà thôi.
Lục Thần nâng cằm Đồng Ngữ Hân lên, hôn lên khoé mắt mi tâm của cô. Chỉ dịu dàng nói: "Anh không bận tâm tại sao em lại biết chuyện này, cũng không muốn biết. Vậy nên đừng nói những lời khó hiểu như vậy nữa."
Đồng Ngữ Hân vòng tay ôm lấy cổ hắn, dựa cả cơ thể vào người đối phương. "A Thần... Đừng rời bỏ em. Nhé?"
"Ừm... Sẽ không bao giờ buông tay em."
Cô nhìn xuống đôi bàn tay hắn, đưa tay ra nắm lấy, đan chặt vào nhau. "Hứa với em đi."
"Anh hứa!"
Đồng Ngữ Hân mỉm cười mãn nguyện, trong lòng đã thấy nhẹ nhõm hơn được phần nào.
.........
"Điều tra cho tôi hôm đó ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì."
Lục Thần nhìn xuống toà nhà cao chọc trời, lạnh nhạt nói.
Người đứng phía sau lập tức kính cẩn cúi đầu "Vâng!" một tiếng. Sau đó quay người rời khỏi.
Hắn từng nói bản thân không muốn biết, càng không có ý định can thiệp vào chuyện riêng tư của Đồng Ngữ Hân. Nhưng tình trạng hiện tại đã đi quá giới hạn của hắn rồi.
Từ sau khi từ bệnh viện trở về, tâm thần của Đồng Ngữ Hân phải nói là không được bình thường như trước nữa.
Cô mẫn cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, ở trong tối một chút cũng thấy sợ hãi hét lên tìm hắn. Mà ở trong sáng quá cũng thấy khó chịu bứt rứt.
Ngay cả việc không cô ấy không muốn ra ngoài tiếp xúc với bất kỳ ai.
Đồng Ngữ Hân như thế cũng đã được một tuần, mà mỗi khi hắn nhắc đến cô chỉ hỏi hắn có yêu cô không.
Lục Thần không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì mới có thể làm ảnh hưởng đến Đồng Ngữ Hân đến mức đó.
Ban đầu hắn chỉ cho là cô căng thẳng quá độ, nhưng xem ra không chỉ đơn thuần là vậy. Phía sau còn có ẩn tình mà hắn phải tìm ra bằng được.
Lục Thần mệt mỏi quay trở lại bàn làm việc, lật giở những tệp hồ sơ đặt trên mặt bàn.
Công việc dạo gần đây đặc biệt nhiều, đầu hắn dường như cũng muốn nổ tung đến nơi rồi.
.........
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cánh cửa phòng giám đốc lại mở ra một lần nữa. Lục Thần cho là người đem tài liệu đến nên không nhìn, chỉ xua tay. "Đặt ở đó đi..."
"Điều tra được rồi ạ." Người kia đem đến một sắp tài liệu khá mỏng, định đặt xuống bàn theo lời hắn nói.
Nhưng lúc này Lục Thần lại ngước lên, khàn giọng: "Đem qua đây."
Người kia thấy khó hiểu nhưng cũng đem đến đưa cho hắn xem.
Đứng bên cạnh một lúc xem Lục Thần có dặn dò gì nữa hay không, nhưng chưa kịp nói gì đã bị hắn đuổi ra ngoài.
"Cậu ra ngoài đi."
"Vâng... Vâng ạ!" Người này làm sao vậy? Tính tình thất thường thế.
Sau khi đợi đối phương ra khỏi phòng, Lục Thần cau mày đưa tay day day thái dương đau nhức. Mắt vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên tay.
Bỗng nhiên một dòng chữ đập vào mắt hắn, Lục Thần sững ra, làm hắn nhớ đến Đồng Ngữ Hân từng hỏi hắn về chuyện hôn ước.
Khoé môi Lục Thần cong lên, trái đất quả nhiên tròn như vậy.
"Khi vừa mới sinh ra, Đồng Ngữ Hân đã bị đánh tráo với một đứa trẻ khác. Thân phận thật sự của cô là con gái của nhà họ Bạch."
Mà mối hôn ước được định sẵn của Lục Thần năm đó, cũng là với thiên kim tiểu thư của Bạch gia, Bạch Lăng Lăng.
Chuyện này làm sao có thể đơn thuần là trùng hợp.
Lúc này Lục Thần vẫn ngồi trầm mặc bên giường, im lặng ngắm nhìn cô.
Đồng Ngữ Hân mơ màng mở mắt ra, thấy trước mắt chỉ là một khoảng không đen tối, trong phòng lại không mở đèn. Lục Thần sợ ánh sáng quá chói sẽ làm cô thức giấc.
Đồng Ngữ Hân gượng dậy, lập tức có một bàn tay đưa đến kéo cô vào lòng. Đồng Ngữ Hân vùi mặt vào trong lồng ngực của người kia, khẽ khàng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn, hai mắt đã sớm đỏ hoe, bây giờ nước mắt lại trào ra thấm vào áo Lục Thần.
Lục Thần biết chắc chắn đã có chuyện xảy ra trong phòng bệnh, nhưng hắn không tiện hỏi, cũng không muốn hỏi. Vì hắn biết Đồng Ngữ sẽ giấu chuyện đó đi, sợ hắn sẽ can thiệp vào.
Lúc này Đồng Ngữ Hân từ trong lòng hắn mới lên tiếng, mà câu đầu tiên phải làm hắn bất ngờ.
"Anh... đã có hôn ước rồi, phải không?"
Lục Thần cứng người, vòng tay ôm cô lại siết chặt hơn. Hắn nhỏ giọng đáp: "Phải."
"Vậy nếu kết hôn với em, người kia phải làm thế nào?"
Lục Thần cau mày: "Chuyện này... Sao em lại biết?"
"Trả lời em trước đi."
"Mối hôn ước đó có từ trước khi mẹ anh mất, do cha anh quyết định. Bây giờ không còn liên quan nữa... Vậy nên sớm đã hủy bỏ rồi." Giọng nói trầm thấp từ trên đỉnh đầu vọng xuống.
Đồng Ngữ Hân im lặng giây lát. Hiện tại trật tự cứ như đảo lộn. Trắng đen không thể phân định nổi. Mà trong tình cảnh này càng khiến cô phải khó xử hơn.
"Có nghĩa là... Anh cùng cô gái kia sẽ không kết hôn?"
Lục Thần kéo mặt Đồng Ngữ Hân nhìn sang, gương mặt hắn u tối, trong bóng tối lại khó có thể nhìn được nét mặt hiện tại.
"Rốt cuộc đã có chuyện gì?" Sao những lời em nói ra đều kì lạ đến thế cơ chứ.
Thoáng chốc dường như Đồng Ngữ Hân trước mặt hắn đã bị ai đó thay thế, trong mỗi câu nói đều có ý muốn thăm dò hắn. Kể cả chuyện hắn có hôn ước, tại sao cô cũng biết. Việc này không có bất kỳ ai biết, ngay cả ông nội cũng chưa được nghe qua. Chỉ duy nhất có cha mẹ hắn cùng gia đình kia mới biết mà thôi.
Lục Thần nâng cằm Đồng Ngữ Hân lên, hôn lên khoé mắt mi tâm của cô. Chỉ dịu dàng nói: "Anh không bận tâm tại sao em lại biết chuyện này, cũng không muốn biết. Vậy nên đừng nói những lời khó hiểu như vậy nữa."
Đồng Ngữ Hân vòng tay ôm lấy cổ hắn, dựa cả cơ thể vào người đối phương. "A Thần... Đừng rời bỏ em. Nhé?"
"Ừm... Sẽ không bao giờ buông tay em."
Cô nhìn xuống đôi bàn tay hắn, đưa tay ra nắm lấy, đan chặt vào nhau. "Hứa với em đi."
"Anh hứa!"
Đồng Ngữ Hân mỉm cười mãn nguyện, trong lòng đã thấy nhẹ nhõm hơn được phần nào.
.........
"Điều tra cho tôi hôm đó ở bệnh viện đã xảy ra chuyện gì."
Lục Thần nhìn xuống toà nhà cao chọc trời, lạnh nhạt nói.
Người đứng phía sau lập tức kính cẩn cúi đầu "Vâng!" một tiếng. Sau đó quay người rời khỏi.
Hắn từng nói bản thân không muốn biết, càng không có ý định can thiệp vào chuyện riêng tư của Đồng Ngữ Hân. Nhưng tình trạng hiện tại đã đi quá giới hạn của hắn rồi.
Từ sau khi từ bệnh viện trở về, tâm thần của Đồng Ngữ Hân phải nói là không được bình thường như trước nữa.
Cô mẫn cảm với tất cả mọi thứ xung quanh, ở trong tối một chút cũng thấy sợ hãi hét lên tìm hắn. Mà ở trong sáng quá cũng thấy khó chịu bứt rứt.
Ngay cả việc không cô ấy không muốn ra ngoài tiếp xúc với bất kỳ ai.
Đồng Ngữ Hân như thế cũng đã được một tuần, mà mỗi khi hắn nhắc đến cô chỉ hỏi hắn có yêu cô không.
Lục Thần không biết rốt cuộc đã xảy ra những chuyện gì mới có thể làm ảnh hưởng đến Đồng Ngữ Hân đến mức đó.
Ban đầu hắn chỉ cho là cô căng thẳng quá độ, nhưng xem ra không chỉ đơn thuần là vậy. Phía sau còn có ẩn tình mà hắn phải tìm ra bằng được.
Lục Thần mệt mỏi quay trở lại bàn làm việc, lật giở những tệp hồ sơ đặt trên mặt bàn.
Công việc dạo gần đây đặc biệt nhiều, đầu hắn dường như cũng muốn nổ tung đến nơi rồi.
.........
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cánh cửa phòng giám đốc lại mở ra một lần nữa. Lục Thần cho là người đem tài liệu đến nên không nhìn, chỉ xua tay. "Đặt ở đó đi..."
"Điều tra được rồi ạ." Người kia đem đến một sắp tài liệu khá mỏng, định đặt xuống bàn theo lời hắn nói.
Nhưng lúc này Lục Thần lại ngước lên, khàn giọng: "Đem qua đây."
Người kia thấy khó hiểu nhưng cũng đem đến đưa cho hắn xem.
Đứng bên cạnh một lúc xem Lục Thần có dặn dò gì nữa hay không, nhưng chưa kịp nói gì đã bị hắn đuổi ra ngoài.
"Cậu ra ngoài đi."
"Vâng... Vâng ạ!" Người này làm sao vậy? Tính tình thất thường thế.
Sau khi đợi đối phương ra khỏi phòng, Lục Thần cau mày đưa tay day day thái dương đau nhức. Mắt vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên tay.
Bỗng nhiên một dòng chữ đập vào mắt hắn, Lục Thần sững ra, làm hắn nhớ đến Đồng Ngữ Hân từng hỏi hắn về chuyện hôn ước.
Khoé môi Lục Thần cong lên, trái đất quả nhiên tròn như vậy.
"Khi vừa mới sinh ra, Đồng Ngữ Hân đã bị đánh tráo với một đứa trẻ khác. Thân phận thật sự của cô là con gái của nhà họ Bạch."
Mà mối hôn ước được định sẵn của Lục Thần năm đó, cũng là với thiên kim tiểu thư của Bạch gia, Bạch Lăng Lăng.
Chuyện này làm sao có thể đơn thuần là trùng hợp.