Chương 6
34.
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ta liền cảm thấy đầu óc choáng váng.
Mục Mục Chi nằm cạnh ta mắt to trừng mắt nhỏ.
Không có táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen hay chăn long phượng. Nhưng chân ta lại thực sự đang ở trên thắt lưng hắn.
Ta liền lăn khỏi giường đứng dậy, tự an ủi mình nói: "Đừng hoảng loạn. Chỉ là mơ thôi, ngủ một giấc tỉnh lại là hết."
Ta đi đi lại lại ở trong phòng như một con quay. Mục Mục Chi ở trên giường nhìn ta: "Quốc sư, nàng lại muốn chạy trốn à?"
Ta thấy cửa sổ bị đóng kín, cửa ra vào thì bị khóa lại. Xem ra lần này không còn đường nào chạy trốn nữa. Cuối cùng ta đành ở trong phòng giằng co thương lượng với Mục Mục Chi.
Mục Mục Chi hỏi: "Vì sao nàng phải rời đi?’
Ta đáp: "Tiên nhân được dạo chơi tứ phương, vì sao lại không được đi chứ?"
Mục Mục Chi: "Nàng làm ra loại chuyện này với ta giờ lại nỡ bỏ mặc ta à?"
Ta: "Quần áo của ngài và ta đều chỉnh tề, ngài không nên bịa chuyện."
Mục Mục Chi: "Nhưng nàng thả công chúa Thương Lan đi, không phải nàng nên bồi thường cho ta à?"
Tôi: "Bệ hạ, ta đã tính toán rồi. Đời này ngài chỉ thích hợp ở một mình thôi."
Mục Mục Chi tiến lên một bước nắm lấy bắp chân của ta. Hắn kéo ta xuống. Ta nằm bẹp trong lòng hắn, thầm nghĩ ta sắp không còn mạng rồi!
35.
Sau đêm hôm đó, Mục Mục Chi thường xuyên ăn mặc đẹp đẽ đứng trước cửa quán rượu, hơn nữa còn mang theo đủ thứ đồ đến.
Cuối cùng ta đã biết người sai bảo Lý thị lang đem tặng quà cho ta là ai.
Ta đè nén cái khóe miệng không ngừng nhếch lên của mình. Sau đó, ta mời hắn uống trà.
Ta thề là sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Hắn mặc thường phục nhìn giống như một tên công tử nhà giàu. Vì vậy, 7 cái tên theo đuổi quả phụ xinh đẹp kia nghĩ rằng chúng lại có thêm đối thủ. Vậy nên bọn họ đã đánh nhau.
Quả phụ cười hỏi ta: "Khi nào ta mới có thể uống rượu mừng của cô và quý công tử kia đây?"
Ta sửng sốt, bối rối lắc đầu: "Không phải đâu! Bọn ta không có gì với nhau cả, cô đừng nói lung tung!"
Cô ấy cười nhẹ: "Xem ra còn rất lâu nữa. Cũng không sao cả, dù sao cũng giúp quán của ta tiếp thêm nhiều vị khách quý."
Mục Mục Chi lại biến thành bộ dạng kỳ lạ.
Quốc sư Anh Anh tính một quẻ, theo hướng quán rượu để tìm Anh Anh.
Bọn ta thường xuyên chơi cờ đến tận đêm khuya rồi lại trò chuyện tới khi bình minh ló dạng. Ta là thần tiên nên không cần ngủ, còn tên Mục Mục Chi này cũng sắp thành tiên luôn rồi.
Ngay cả Vương thừa tướng, Trương thượng thư và Lý thị lang đều không nhìn nổi nữa.
Vương thừa tướng lấy đại cục làm trọng: "Quốc sư à, nếu không thì ngài chuyển vào trong cung đi? Bệ hạ cứ đi qua đi lại thế này sợ ngài ấy sẽ không chịu nổi nữa mất."
Trương thượng thư đập quả hạch đào màu đỏ: "Bệ hạ còn trẻ không biết tiết chế. Khụ, hay là quốc sư mau khuyên ngài ấy bảo trọng thân thể đi. Hôm trước ta thấy bệ hạ vén chuỗi ngọc lên, sắc mặt ngài tái nhợt, mắt thì thâm quầng…"
Lý thị lang: "Mấy ngày nay, ngài ấy ba bữa ăn cũng không đủ no nhưng đêm nào cũng chạy tới quán rượu. Nếu không phải vì ngài, ta còn tưởng bệ hạ bị thứ gì đó xấu xa mê hoặc rồi chứ."
Ta cảm thấy vô cùng oan uổng nhưng lại thấy vô cùng hưởng thụ. Đúng là tội nghiệt, tội nghiệt mà!
36.
Ti mệnh tinh quân tới rất đúng lúc.
"Ngươi đã động lòng phàm. Thừa dịp đế quân còn chưa kịp phát hiện ra, mau trở về đi! Người và tiên yêu nhau không thể dung thứ được đâu!"
Ta cúi đầu nhìn dây tơ hồng trong tay không biết xuất hiện từ lúc nào. Một đầu của nó được nối đến trong cung của nước Thiên Diệu ở xa xăm kia.
Nhân duyên một khi đã được trao thì không thể bị phá bởi bên ngoài. Trừ khi người được trao có ý chí phản kháng vô cùng mãnh liệt.
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn ra đi mà không một lời từ biệt.
Ta đã nghĩ chỉ cần ta rời đi, Mục Mục Chi sẽ rất nhanh chóng mà quên mất ta.
Hắn chắc chắn còn có thể gặp gỡ những cô gái khác. Khi hắn thật sự có người trong lòng, sợi nhân duyên này sẽ bị cắt đứt.
Nhưng ta ở thiên đình đợi đến 3, 4 ngày sợi nhân duyên này thế mà vẫn chưa bị đứt.
Mà một ngày ở trên thiên đình bằng mười năm ở nhân gian.
Đếm từng ngày qua đi, tuổi thọ của Mục Mục Chi sắp tận mà sợi nhân duyên này không những không đứt mà còn có dấu hiệu ngày càng sáng hơn.
Ta cảm thấy bất an, muốn xuống dưới trần gian xem thử.
37.
Ta tới vừa kịp lúc.
Hôm nay là ngày Mục Mục Chi băng hà.
Mục Mục Chi nhiều năm nay chỉ giam mình trong cung điện, không đoái hoài gì đến thế sự nữa.
Bên ngoài cung điện được vây kín bởi rất nhiều tiên nhân.
Ti mệnh tinh quân thấy ta liền vẫy vẫy tay: "Thần nhân duyên cũng tới rồi, mau lại đây đi. Ta xí chỗ này trước rồi, ngươi đứng ở đây đảm bảo lúc hồn phách tên kia xuất ra, ngươi sẽ là người được thấy đầu tiên!"
Ta cùng những vị thần tiên đó ngồi xổm ở cửa cung.
Ta tò mò hỏi: "Tinh quân này, sao Mục Mục Chi băng hà lại có nhiều thần tiên đến đây thế?"
Ông ấy vuốt bộ râu dài mỉm cười: "Ta đã sớm nói với ngươi, mạng của hắn cực kỳ quý. Trong đỏ có tím, trong tím lại có đỏ."
Bỗng ta nhìn thấy một luồng sáng đỏ tím xuất hiện trên bầu trời phía sau hoàng cung. Những người trong đó đều bị cảnh tượng này dọa cho hoảng sợ, hốt hoảng quỳ rạp xuống đất.
Vô số điềm lành không biết từ đâu ra bay khắp nơi trong hoàng cung.
Một tiếng chuông nặng nề từ trong cung vang lên: "Hoàng thượng băng hà!”
Chân trời truyền đến một âm thanh: "Thanh Tràng Tiên Quân đã trở lại!"
Ta bối rối, Thanh Tràng Tiên Quân? Chẳng lẽ là chính cái người đã cự tuyệt nhân duyên của ta, khiến ta trở nên hắc hóa?
Dây tơ hồng trên cổ tay ta dần dần tối đi, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cung điện. Đúng vậy, đây chính là tên Thanh Tràng Tiên Quân đã cự tuyệt ta, ta làm sao có thể quên được hình dáng của hắn chứ!
Tiên vương hạ phàm chuyển kiếp hạ thành Mục Mục Chi, còn Mục Mục Chi lại chính là Thanh Tràng Tiên Quân.
38.
Ta tức giận tới mức quay người bỏ chạy.
Ti mệnh tinh quân ở đằng sau điên cuồng đuổi theo.
Hừ, đáng giận hơn người đuổi theo ta không phải là Mục Mục Chi mà lại là Ti mệnh tinh quân.
Ti mệnh tinh quân: "Thần nhân duyên à, ngươi chạy cái gì! Thanh Tràng Tiên Quân đã trở về vị trí cũ nghĩa là ngươi không bị tính là động lòng phàm nữa. Giờ hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!"
Ta bật lại: "Vì sao ta phải ở bên hắn? Tên đó có cái gì tốt chứ?"
Sợi tơ hồng trên tay ta bỗng lóe lên giống như kháng nghị lời ta nói.
Ti mệnh tinh quân: "Thanh Tràng Tiên Quân muốn đến nhân gian chuyển kiếp nên từng đi tìm ta để tính một quẻ. Ta bói ra lần đi đó lành ít dữ nhiều cho nên ngài ấy đã làm mất đi một phần ký ức của ngươi. Sau đó ngươi lại từ thế gian trở về làm ngài ấy chờ 30 năm, 30 năm chờ đợi trong dày vò đó!"
Ti mệnh tinh quân đưa một cái hộp nhỏ cho ta: "Đây là ký ức của Thanh Tràng Tiên Quân. Nếu ngươi thấy đau lòng cho ngài ấy thì mau xem đi"
39.
Ta mở hộp ký ức đó ra.
Thì ra ta chính là một phần của tiên kiếm. Chính Tiên Quân đã tìm thấy và khai sáng làm cho ta đủ linh hồn.
Tiên kiếm sau đó trở thành thanh kiếm của chàng ấy, còn ta trở thành thần nhân duyên.
Hóa ra cái tên "Hồng Anh Anh" cũng là do chàng ấy đặt cho ta.
Khi thời thế loạn lạc cũng là lúc Thanh Tràng Tiên Quân xuống trần để chuyển kiếp. Chàng sợ không thể quay trở về vị trí cũ nữa nên đã làm mất đi một phần kí ức và cự tuyệt sợi nhân duyên của ta.
Thậm chí, lúc ở trần gian chàng ấy cũng không dùng kiếm mà chỉ dùng cái đầu để chiến đấu. Bởi vì chàng mơ hồ cảm thấy rằng nếu dùng kiếm thì sẽ gợi lại ký ức của một người nào đó.
Nhưng chàng lại thật sự rất thích kiếm và thích cả những người yêu kiếm nữa. Vì thế, chàng mua rất nhiều thứ có hình dạng thanh kiếm nhỏ tặng cho ta.
Thì ra giữa chàng và Giang Âm Âm không có chuyện gì xảy ra cả.
Người kế nhiệm kia chỉ là đứa con của hoàng thúc.
Chàng muốn theo ta đến chân trời góc bể. Nhưng chàng lại vì lần từ biệt đó mà đợi ta cả đời.
Chẳng trách ta không nhớ được cái tên Thanh Tràng Tiên Quân, cũng không nhớ rõ hình dáng của chàng, càng không nhớ vì sao mình lại yêu chàng. Nhưng quay lại một vòng, ta vẫn phải lòng chàng trong thân phận là quốc vương của nước Thiên Diệu.
Đây không phải là động lòng phàm. Bởi vì, chàng chính là chàng mà.
Khi nước mắt của ta rơi xuống, Mục Mục Chi xuất hiện trước mắt ta.
Chàng nâng cổ tay lên trước mặt ta cười nói: "Hồng Anh Anh, nàng nhìn xem. Sợi nhân duyên này đến cuối cùng vẫn là do nàng buộc chặt lại."
Ngày hôm sau, vừa mở mắt ta liền cảm thấy đầu óc choáng váng.
Mục Mục Chi nằm cạnh ta mắt to trừng mắt nhỏ.
Không có táo đỏ, đậu phộng, long nhãn, hạt sen hay chăn long phượng. Nhưng chân ta lại thực sự đang ở trên thắt lưng hắn.
Ta liền lăn khỏi giường đứng dậy, tự an ủi mình nói: "Đừng hoảng loạn. Chỉ là mơ thôi, ngủ một giấc tỉnh lại là hết."
Ta đi đi lại lại ở trong phòng như một con quay. Mục Mục Chi ở trên giường nhìn ta: "Quốc sư, nàng lại muốn chạy trốn à?"
Ta thấy cửa sổ bị đóng kín, cửa ra vào thì bị khóa lại. Xem ra lần này không còn đường nào chạy trốn nữa. Cuối cùng ta đành ở trong phòng giằng co thương lượng với Mục Mục Chi.
Mục Mục Chi hỏi: "Vì sao nàng phải rời đi?’
Ta đáp: "Tiên nhân được dạo chơi tứ phương, vì sao lại không được đi chứ?"
Mục Mục Chi: "Nàng làm ra loại chuyện này với ta giờ lại nỡ bỏ mặc ta à?"
Ta: "Quần áo của ngài và ta đều chỉnh tề, ngài không nên bịa chuyện."
Mục Mục Chi: "Nhưng nàng thả công chúa Thương Lan đi, không phải nàng nên bồi thường cho ta à?"
Tôi: "Bệ hạ, ta đã tính toán rồi. Đời này ngài chỉ thích hợp ở một mình thôi."
Mục Mục Chi tiến lên một bước nắm lấy bắp chân của ta. Hắn kéo ta xuống. Ta nằm bẹp trong lòng hắn, thầm nghĩ ta sắp không còn mạng rồi!
35.
Sau đêm hôm đó, Mục Mục Chi thường xuyên ăn mặc đẹp đẽ đứng trước cửa quán rượu, hơn nữa còn mang theo đủ thứ đồ đến.
Cuối cùng ta đã biết người sai bảo Lý thị lang đem tặng quà cho ta là ai.
Ta đè nén cái khóe miệng không ngừng nhếch lên của mình. Sau đó, ta mời hắn uống trà.
Ta thề là sẽ không bao giờ uống rượu nữa.
Hắn mặc thường phục nhìn giống như một tên công tử nhà giàu. Vì vậy, 7 cái tên theo đuổi quả phụ xinh đẹp kia nghĩ rằng chúng lại có thêm đối thủ. Vậy nên bọn họ đã đánh nhau.
Quả phụ cười hỏi ta: "Khi nào ta mới có thể uống rượu mừng của cô và quý công tử kia đây?"
Ta sửng sốt, bối rối lắc đầu: "Không phải đâu! Bọn ta không có gì với nhau cả, cô đừng nói lung tung!"
Cô ấy cười nhẹ: "Xem ra còn rất lâu nữa. Cũng không sao cả, dù sao cũng giúp quán của ta tiếp thêm nhiều vị khách quý."
Mục Mục Chi lại biến thành bộ dạng kỳ lạ.
Quốc sư Anh Anh tính một quẻ, theo hướng quán rượu để tìm Anh Anh.
Bọn ta thường xuyên chơi cờ đến tận đêm khuya rồi lại trò chuyện tới khi bình minh ló dạng. Ta là thần tiên nên không cần ngủ, còn tên Mục Mục Chi này cũng sắp thành tiên luôn rồi.
Ngay cả Vương thừa tướng, Trương thượng thư và Lý thị lang đều không nhìn nổi nữa.
Vương thừa tướng lấy đại cục làm trọng: "Quốc sư à, nếu không thì ngài chuyển vào trong cung đi? Bệ hạ cứ đi qua đi lại thế này sợ ngài ấy sẽ không chịu nổi nữa mất."
Trương thượng thư đập quả hạch đào màu đỏ: "Bệ hạ còn trẻ không biết tiết chế. Khụ, hay là quốc sư mau khuyên ngài ấy bảo trọng thân thể đi. Hôm trước ta thấy bệ hạ vén chuỗi ngọc lên, sắc mặt ngài tái nhợt, mắt thì thâm quầng…"
Lý thị lang: "Mấy ngày nay, ngài ấy ba bữa ăn cũng không đủ no nhưng đêm nào cũng chạy tới quán rượu. Nếu không phải vì ngài, ta còn tưởng bệ hạ bị thứ gì đó xấu xa mê hoặc rồi chứ."
Ta cảm thấy vô cùng oan uổng nhưng lại thấy vô cùng hưởng thụ. Đúng là tội nghiệt, tội nghiệt mà!
36.
Ti mệnh tinh quân tới rất đúng lúc.
"Ngươi đã động lòng phàm. Thừa dịp đế quân còn chưa kịp phát hiện ra, mau trở về đi! Người và tiên yêu nhau không thể dung thứ được đâu!"
Ta cúi đầu nhìn dây tơ hồng trong tay không biết xuất hiện từ lúc nào. Một đầu của nó được nối đến trong cung của nước Thiên Diệu ở xa xăm kia.
Nhân duyên một khi đã được trao thì không thể bị phá bởi bên ngoài. Trừ khi người được trao có ý chí phản kháng vô cùng mãnh liệt.
Ta do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn chọn ra đi mà không một lời từ biệt.
Ta đã nghĩ chỉ cần ta rời đi, Mục Mục Chi sẽ rất nhanh chóng mà quên mất ta.
Hắn chắc chắn còn có thể gặp gỡ những cô gái khác. Khi hắn thật sự có người trong lòng, sợi nhân duyên này sẽ bị cắt đứt.
Nhưng ta ở thiên đình đợi đến 3, 4 ngày sợi nhân duyên này thế mà vẫn chưa bị đứt.
Mà một ngày ở trên thiên đình bằng mười năm ở nhân gian.
Đếm từng ngày qua đi, tuổi thọ của Mục Mục Chi sắp tận mà sợi nhân duyên này không những không đứt mà còn có dấu hiệu ngày càng sáng hơn.
Ta cảm thấy bất an, muốn xuống dưới trần gian xem thử.
37.
Ta tới vừa kịp lúc.
Hôm nay là ngày Mục Mục Chi băng hà.
Mục Mục Chi nhiều năm nay chỉ giam mình trong cung điện, không đoái hoài gì đến thế sự nữa.
Bên ngoài cung điện được vây kín bởi rất nhiều tiên nhân.
Ti mệnh tinh quân thấy ta liền vẫy vẫy tay: "Thần nhân duyên cũng tới rồi, mau lại đây đi. Ta xí chỗ này trước rồi, ngươi đứng ở đây đảm bảo lúc hồn phách tên kia xuất ra, ngươi sẽ là người được thấy đầu tiên!"
Ta cùng những vị thần tiên đó ngồi xổm ở cửa cung.
Ta tò mò hỏi: "Tinh quân này, sao Mục Mục Chi băng hà lại có nhiều thần tiên đến đây thế?"
Ông ấy vuốt bộ râu dài mỉm cười: "Ta đã sớm nói với ngươi, mạng của hắn cực kỳ quý. Trong đỏ có tím, trong tím lại có đỏ."
Bỗng ta nhìn thấy một luồng sáng đỏ tím xuất hiện trên bầu trời phía sau hoàng cung. Những người trong đó đều bị cảnh tượng này dọa cho hoảng sợ, hốt hoảng quỳ rạp xuống đất.
Vô số điềm lành không biết từ đâu ra bay khắp nơi trong hoàng cung.
Một tiếng chuông nặng nề từ trong cung vang lên: "Hoàng thượng băng hà!”
Chân trời truyền đến một âm thanh: "Thanh Tràng Tiên Quân đã trở lại!"
Ta bối rối, Thanh Tràng Tiên Quân? Chẳng lẽ là chính cái người đã cự tuyệt nhân duyên của ta, khiến ta trở nên hắc hóa?
Dây tơ hồng trên cổ tay ta dần dần tối đi, ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bước ra từ cung điện. Đúng vậy, đây chính là tên Thanh Tràng Tiên Quân đã cự tuyệt ta, ta làm sao có thể quên được hình dáng của hắn chứ!
Tiên vương hạ phàm chuyển kiếp hạ thành Mục Mục Chi, còn Mục Mục Chi lại chính là Thanh Tràng Tiên Quân.
38.
Ta tức giận tới mức quay người bỏ chạy.
Ti mệnh tinh quân ở đằng sau điên cuồng đuổi theo.
Hừ, đáng giận hơn người đuổi theo ta không phải là Mục Mục Chi mà lại là Ti mệnh tinh quân.
Ti mệnh tinh quân: "Thần nhân duyên à, ngươi chạy cái gì! Thanh Tràng Tiên Quân đã trở về vị trí cũ nghĩa là ngươi không bị tính là động lòng phàm nữa. Giờ hai người có thể quang minh chính đại ở bên nhau rồi!"
Ta bật lại: "Vì sao ta phải ở bên hắn? Tên đó có cái gì tốt chứ?"
Sợi tơ hồng trên tay ta bỗng lóe lên giống như kháng nghị lời ta nói.
Ti mệnh tinh quân: "Thanh Tràng Tiên Quân muốn đến nhân gian chuyển kiếp nên từng đi tìm ta để tính một quẻ. Ta bói ra lần đi đó lành ít dữ nhiều cho nên ngài ấy đã làm mất đi một phần ký ức của ngươi. Sau đó ngươi lại từ thế gian trở về làm ngài ấy chờ 30 năm, 30 năm chờ đợi trong dày vò đó!"
Ti mệnh tinh quân đưa một cái hộp nhỏ cho ta: "Đây là ký ức của Thanh Tràng Tiên Quân. Nếu ngươi thấy đau lòng cho ngài ấy thì mau xem đi"
39.
Ta mở hộp ký ức đó ra.
Thì ra ta chính là một phần của tiên kiếm. Chính Tiên Quân đã tìm thấy và khai sáng làm cho ta đủ linh hồn.
Tiên kiếm sau đó trở thành thanh kiếm của chàng ấy, còn ta trở thành thần nhân duyên.
Hóa ra cái tên "Hồng Anh Anh" cũng là do chàng ấy đặt cho ta.
Khi thời thế loạn lạc cũng là lúc Thanh Tràng Tiên Quân xuống trần để chuyển kiếp. Chàng sợ không thể quay trở về vị trí cũ nữa nên đã làm mất đi một phần kí ức và cự tuyệt sợi nhân duyên của ta.
Thậm chí, lúc ở trần gian chàng ấy cũng không dùng kiếm mà chỉ dùng cái đầu để chiến đấu. Bởi vì chàng mơ hồ cảm thấy rằng nếu dùng kiếm thì sẽ gợi lại ký ức của một người nào đó.
Nhưng chàng lại thật sự rất thích kiếm và thích cả những người yêu kiếm nữa. Vì thế, chàng mua rất nhiều thứ có hình dạng thanh kiếm nhỏ tặng cho ta.
Thì ra giữa chàng và Giang Âm Âm không có chuyện gì xảy ra cả.
Người kế nhiệm kia chỉ là đứa con của hoàng thúc.
Chàng muốn theo ta đến chân trời góc bể. Nhưng chàng lại vì lần từ biệt đó mà đợi ta cả đời.
Chẳng trách ta không nhớ được cái tên Thanh Tràng Tiên Quân, cũng không nhớ rõ hình dáng của chàng, càng không nhớ vì sao mình lại yêu chàng. Nhưng quay lại một vòng, ta vẫn phải lòng chàng trong thân phận là quốc vương của nước Thiên Diệu.
Đây không phải là động lòng phàm. Bởi vì, chàng chính là chàng mà.
Khi nước mắt của ta rơi xuống, Mục Mục Chi xuất hiện trước mắt ta.
Chàng nâng cổ tay lên trước mặt ta cười nói: "Hồng Anh Anh, nàng nhìn xem. Sợi nhân duyên này đến cuối cùng vẫn là do nàng buộc chặt lại."