Chương 7
Phiên ngoại.
Đã 20 năm trôi qua kể từ khi Mục Mục Chi thống nhất thiên hạ.
20 năm trị vì làm cho thiên hạ thái bình. Mọi người đều an cư lập nghiệp, đó là thời kỳ thịnh vượng hiếm có.
Tiểu hoàng tử cũng sắp lên làm thái tử. Hơn nữa, hắn đang chuẩn bị làm lễ đăng quang.
Nhưng hoàng tử lại chẳng vui vẻ tí gì. Bởi vì đăng quang xong hắn sẽ phải tiếp quản cha trị vì thiên hạ: "Phụ hoàng! Con cảm thấy mình căn bản chưa sẵn sàng, làm sao mà có thể trị vì được?"
Mục Mục Chi: "Lúc ta lên ngôi hoàng đế cũng không lớn hơn con bao nhiêu đâu."
Thái tử lập tức lại hỏi: "Phụ hoàng, sau đó người còn đi tìm người phụ nữ đó không?"
Mục Mục Chi không trả lời. Hắn nhìn lớp tuyết dày ở bên ngoài căn phòng, suy nghĩ đã sớm bay xa.
Hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu mùa tuyết trôi qua. Chỉ nhớ lúc nàng rời đi cũng là vào một đêm tuyết rơi. 20 năm qua, hắn chỉ có thể vùi mình trong quốc sự đến mức quên đi chính mình Như vậy mới không còn nhớ đến người ra đi mà không một lời từ biệt đó.
Có lẽ nàng có chuyện cần xử lý.
Có lẽ nàng thật sự đã say rượu ngàn năm.
Hoặc có lẽ nàng…..Đã sớm quên đi hắn.
Nhưng Mục Mục Chi lại không dám quên đi nàng. Hình như hắn cũng không thể thích thêm bất kỳ ai nữa.
Sau khi thoái vị, hắn bắt đầu du ngoạn khắp nơi trong thiên hạ. Nhưng suốt 10 năm cũng không tìm được tung tích gì về nàng.
Cho tới khi sinh mệnh kết thúc, lúc linh hồn bay ra khỏi cơ thể, hắn mới nhìn thấy sợi tơ hồng trên tay. Hắn từ từ đi theo sợi tơ đó cuối cùng đã tìm được người phụ nữ làm hắn ngày đêm mong nhớ kia.
Hắn nhớ ra tất cả rồi.
Hắn là Thanh Tràng Tiên Quân đến thế gian để chuyển kiếp.
Còn nàng là thần nhân duyên đến thế gian để sửa chữa sai lầm. Nhưng nàng lại vô tình trêu chọc hắn.
Trong lòng hắn chợt vui mừng khôn xiết. Sợi nhân duyên vẫn còn đấy, chẳng lẽ, nàng vẫn còn thích hắn.
Hắn chạy theo hình bóng của nàng, nâng cổ tay mình lên trước mặt nàng: "Hồng Anh Anh, nàng nhìn xem. Sợi nhân duyên này đến cuối cùng vẫn là do nàng buộc chặt lại."
- Hoàn toàn văn-
Đã 20 năm trôi qua kể từ khi Mục Mục Chi thống nhất thiên hạ.
20 năm trị vì làm cho thiên hạ thái bình. Mọi người đều an cư lập nghiệp, đó là thời kỳ thịnh vượng hiếm có.
Tiểu hoàng tử cũng sắp lên làm thái tử. Hơn nữa, hắn đang chuẩn bị làm lễ đăng quang.
Nhưng hoàng tử lại chẳng vui vẻ tí gì. Bởi vì đăng quang xong hắn sẽ phải tiếp quản cha trị vì thiên hạ: "Phụ hoàng! Con cảm thấy mình căn bản chưa sẵn sàng, làm sao mà có thể trị vì được?"
Mục Mục Chi: "Lúc ta lên ngôi hoàng đế cũng không lớn hơn con bao nhiêu đâu."
Thái tử lập tức lại hỏi: "Phụ hoàng, sau đó người còn đi tìm người phụ nữ đó không?"
Mục Mục Chi không trả lời. Hắn nhìn lớp tuyết dày ở bên ngoài căn phòng, suy nghĩ đã sớm bay xa.
Hắn không nhớ rõ đã bao nhiêu mùa tuyết trôi qua. Chỉ nhớ lúc nàng rời đi cũng là vào một đêm tuyết rơi. 20 năm qua, hắn chỉ có thể vùi mình trong quốc sự đến mức quên đi chính mình Như vậy mới không còn nhớ đến người ra đi mà không một lời từ biệt đó.
Có lẽ nàng có chuyện cần xử lý.
Có lẽ nàng thật sự đã say rượu ngàn năm.
Hoặc có lẽ nàng…..Đã sớm quên đi hắn.
Nhưng Mục Mục Chi lại không dám quên đi nàng. Hình như hắn cũng không thể thích thêm bất kỳ ai nữa.
Sau khi thoái vị, hắn bắt đầu du ngoạn khắp nơi trong thiên hạ. Nhưng suốt 10 năm cũng không tìm được tung tích gì về nàng.
Cho tới khi sinh mệnh kết thúc, lúc linh hồn bay ra khỏi cơ thể, hắn mới nhìn thấy sợi tơ hồng trên tay. Hắn từ từ đi theo sợi tơ đó cuối cùng đã tìm được người phụ nữ làm hắn ngày đêm mong nhớ kia.
Hắn nhớ ra tất cả rồi.
Hắn là Thanh Tràng Tiên Quân đến thế gian để chuyển kiếp.
Còn nàng là thần nhân duyên đến thế gian để sửa chữa sai lầm. Nhưng nàng lại vô tình trêu chọc hắn.
Trong lòng hắn chợt vui mừng khôn xiết. Sợi nhân duyên vẫn còn đấy, chẳng lẽ, nàng vẫn còn thích hắn.
Hắn chạy theo hình bóng của nàng, nâng cổ tay mình lên trước mặt nàng: "Hồng Anh Anh, nàng nhìn xem. Sợi nhân duyên này đến cuối cùng vẫn là do nàng buộc chặt lại."
- Hoàn toàn văn-