Chương 2
Kiều Tịch nghe Bạo Phú nói thì hơi ngạc nhiên.
Cô hỏi: "Hấp thụ như thế nào cơ?"
Lúc này cô mới thấy trên mu bàn tay mình có một biểu tượng nhìn như biểu tượng pin trên điện thoại di động.
Trong hình pin có một vạch màu vàng nhỏ xíu, bên cạnh có số 0,01%.
Kiều Tịch trợn mắt nhìn, cô phát hiện trên mu bàn tay Lục Hoặc cũng có một cái biểu tượng pin nhỏ: "Lục Hoặc cũng có?"
Bạo Phú nói với cô: "Đây là vạch năng lượng, màu vàng là năng lượng chính, màu đen là năng lượng phụ."
Kiều Tịch thấy biểu tượng pin năng lượng trên tay Lục Hoặc đang hiển thị 20% màu vàng, 80% còn lại là màu đen.
"Chủ nhân, năng lượng màu vàng trên người Lục Hoặc đang từ từ biến thành năng lượng màu đen.
Năng lượng đen càng nhiều, chiếm chỗ năng lượng vàng khiến năng lượng vàng biến mất thì chị sẽ không thể kéo dài mạng sống nữa.
Vì vậy chủ nhân phải tiêu diệt năng lượng đen trên người Lục Hoặc."
Quả nhiên, trên đời này không có gì là cho không cả.
"Phải làm sao để tiêu diệt năng lượng đen?"
"Sau này chủ nhân sẽ biết." Bạo Phú không dám nói cho chủ nhân biết nó cũng là người mới nhận chức, tạm thời nó cũng không biết.
Người anh em của nó là Bá Vương nói với nó rằng, trước mặt chủ nhân, không biết cũng phải giả vờ biết, bởi vì quá ngốc nghếch thì sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, rồi bị bỏ đói, nó không muốn phải nhịn đói thường xuyên như Phú Quý đâu.
Kiều Tịch: "Tôi hấp thụ năng lượng màu vàng của Lục Hoặc thì có ảnh hưởng gì đến anh ấy không?"
Bạo Phú ngoan ngoãn trả lời: "Chủ nhân yên tâm, không có bất kì ảnh hưởng gì đến Lục Hoặc đâu.
Chị càng đến gần Lục Hoặc thì tốc độ hấp thụ năng lượng vàng càng nhanh, đứng cách quá 1 mét thì không thể hấp thụ được."
Thế có nghĩa là Kiều Tịch phải đến gần Lục Hoặc trong vòng 1 mét.
Lục quản gia nói: "Thiếu gia, Kiều tiểu thư tìm cậu."
Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, mặt mũi lạnh tanh.
Kiều Tịch bước lên, chủ động chào hỏi: "Chào anh, Lục Hoặc, tôi là Kiều Tịch."
Đôi mắt đen sạch sẽ, trong suốt lẳng lặng nhìn cô.
Kiều Tịch nhớ đến cảnh cô say rượu phát bệnh hôm qua.
Lúc đó bệnh tim của cô tái phát, rồi lại phát hiện ra sau khi đến gần anh thì tim sẽ ngừng đau, cô tham lam thứ cảm giác thoải mái đó nên không những ngồi lên đùi Lục Hoặc mà còn cọ cọ anh một cách trắng trợn.
Da mặt Kiều Tịch có dày hơn nữa thì cũng biết xấu hổ: "Hôm qua tôi say rượu, hại anh bị phạt, thật sự xin lỗi anh."
Lục Hoặc lạnh nhạt: "Xin lỗi có ích gì?"
Kiều Tịch cũng biết xin lỗi là vô dụng, cô nhẹ giọng nói: "Vết thương trên người anh đều là do tôi cả, tôi có thể đền bù cho anh."
Lục Hoặc từ chối: "Không cần."
Anh trong trẻo lạnh lùng, thái độ cũng nhạt nhẽo, không dễ tiếp cận lắm.
Kiều Tịch lại không để ý, ánh mắt cô rơi lên gương mặt anh.
Làn da Lục Hoặc trắng bệch, vết thương màu đỏ trên mặt rất gai mắt.
Trên cổ, thậm chí là cả xương quai xanh cũng có vết thương, những vết đỏ dài chạy sâu xuống cổ áo.
Rõ ràng ông cụ Lục không hề nương tay với đứa cháu này chút nào.
"Lục Hoặc, anh chưa bôi thuốc sao?" Kiều Tịch ngạc nhiên.
Nghe thế, Lục quản mới để ý, đúng là Lục Hoặc không bôi thuốc thật.
Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện của Lục Hoặc, ông cụ Lục quay lại bữa tiệc, những người khác cũng bận thết đãi khách mời, chẳng ai buồn nhớ đến việc đưa thuốc cho Lục Hoặc.
Lục quản gia vội vàng nói: "Thiếu gia, tôi đi lấy thuốc." Nói xong ông ta nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch: "Cô đi được rồi đấy."
Kiều Tịch giả vờ không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của anh.
Mỗi một giờ mới hấp thụ được 1% năng lượng, cô ở cạnh Lục Hoặc càng lâu thì mạng sống của cô sẽ càng dài hơn.
Lục Hoặc như một cục sạc lớn đang sạc điện cho cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ đi được.
Kiều Tịch lắc đầu: "Hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi anh, giờ tôi chưa làm gì cả, không thể cứ thế mà đi được, nếu không tôi sẽ ray rứt chết mất."
Kiều Tịch nói dối.
Tuy cô cảm thấy có lỗi với anh thật, nhưng cô là người vô tâm, chỉ chớp mắt là đã quên béng chuyện này rồi.
Vẻ mặt Lục Hoặc vẫn rất nhạt nhẽo: "Cô ray rứt chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Chẳng bao lâu sau, quản gia đã cầm thuốc đến: "Hoặc thiếu gia, đây là thuốc mỡ bôi điều trị vết thương ngoài da."
"Ừ."
Lục quản gia còn có việc khác, nên ông ta đưa thuốc cho Lục Hoặc xong thì đi ngay.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Lục Hoặc, tôi có thể bôi thuốc giúp anh." Kiều Tịch đang lo không có cớ ở lại đây, giờ cơ hội đến rồi.
Cô mở to mắt nhìn anh, trong đôi mắt đen long lanh của cô tràn ngập sự chân thành: "Anh không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, vậy tôi có thể làm chút chuyện để bù đắp cho anh."
Lục Hoặc nhìn cô như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, đôi môi mỏng xinh đẹp hơi cong lên: "Cô giúp tôi?"
Kiều Tịch gật đầu một cách thành khẩn: "Trên mặt, trên cổ anh đều có vết thương, tôi có thể giúp anh." Tại cô nên anh mới bị thương, cô giúp anh cũng đúng.
Quan trọng nhất là vết thương của Lục Hoặc ít cũng phải vài ngày mới lành được, đúng lúc cô có thể mượn cớ tiếp cận anh!
Cô nhân cơ hội lại gần Lục Hoặc, vạch năng lượng của cô lập tức sáng hơn một chút.
Kiểu Tịch chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, giọng nói êm ái, còn mang theo chút cẩn thận: "Tôi chỉ muốn đền bù cho anh thôi, bôi xong thuốc tôi đi ngay, nhất định không làm phiền anh đâu."
Đôi môi mỏng của Lục Hoặc hơi nhếch lên, như một đứa trẻ muốn làm việc xấu, anh cố ý vứt thuốc bôi xuống đất: "Tùy cô."
Kiều Tịch nhặt thuốc lên, so với việc kéo dài mạng sống thì chút khó dễ này chẳng đáng là bao.
Cô cười nói với Lục Hoặc: "Ở đây không có tăm bông, để tôi đi rửa tay trước."
Bước vào phòng rửa tay, Kiều Tịch để ý thấy vạch năng lượng đã biến mất, đúng là cách xa hơn 1 mét thì không hấp thụ năng lượng của Lục Hoặc được nữa.
Cô thấy trong phòng rửa tay có một cái bồn tắm cực lớn, chiếm gần một nửa diện tích phòng.
Bạo Phú bất bình thay cô: "Chủ nhân, Lục Hoặc hung dữ với chị kìa."
Kiều Tịch không quan tâm lắm: "Muốn lấy được thứ gì từ trên người người khác thì nhất định phải trả một cái giá nào đó."
Cô rửa tay xong, nhanh chóng về bên cạnh Lục Hoặc, vạch năng lượng lại xuất hiện lần nữa
Kiều Tịch bóp thuốc mỡ lên đầu ngón tay, cúi sát vào Lục Hoặc.
Hai người ở rất gần nhau, cô có thể thấy bóng của mình trong đôi mắt Lục Hoặc.
Kiều Tịch đã soi gương rồi, nguyên chủ rất giống cô trước đây, da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, khiến người khác chỉ nhìn một cái đã động lòng.
Nhưng nguyên chủ hơi khác cô ở đôi mắt tròn tròn, trông rất vô tội, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhẹ nhàng, khiến trái tim người ta mềm yếu.
Kiều Tịch cố ý nở nụ cười với anh, đôi mắt cong cong thành một vầng trăng non đáng yêu.
Vẻ mặt Lục Hoặc không thay đổi, quay đầu ra chỗ khác.
"Anh đừng cử động." Hai tay Kiều Tịch ôm lấy mặt anh, quay về phía mình.
Bàn tay con gái vừa mới rửa xong, lòng bàn tay mềm mại man mát.
Lục Hoặc lập tức cứng người, đôi mắt đen như mực của anh lạnh lùng liếc Kiều Tịch một cái: "Bỏ tay ra."
Kiều Tịch nhìn vạch năng lượng màu vàng sáng hơn vừa nãy, từ 0,02% lên thẳng 0,05%.
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bởi vì cô đụng vào mặt Lục Hoặc, tiếp xúc da thịt với anh sao?
Cô không nỡ buông tay ra: "Thế anh đừng có mà lộn xộn nữa."
Đầu ngón tay dính thuốc mỡ nhẹ nhàng chấm lên mặt Lục Hoặc, Kiều Tịch cực kì dịu dàng, bôi đều thuốc mỡ lên vết thương.
Thuốc mỡ lạnh lạnh, đầu ngón tay của cô gái cũng lạnh lạnh, Lục Hoặc mím chặt môi, tỏ vẻ không thích.
"Tôi làm anh đau sao?" Kiều Tịch rụt tay lại, vạch năng lượng đã hiển thị 0,1% rồi.
Lục Hoặc hừ lạnh: "Đúng."
Anh vừa nói xong, Kiều Tịch trợn tròn mắt.
Cô thấy trên đỉnh đầu anh mọc ra một mầm cây xanh biêng biếc chỉ có hai phiến lá nho nhỏ.
Kiều Tịch ngạc nhiên, cô nhanh chóng hỏi Bạo Phú: "Trên đỉnh đầu Lục Hoặc là cái gì thế?"
Bạo Phú lơ mơ: "Chủ nhân, trên đầu Lục Hoặc có gì đó ư?"
Kiều Tịch trợn mắt nhìn cái mầm xanh trên đỉnh đầu Lục Hoặc biến mất trong nháy mắt.
Chẳng lẽ là do cô gặp ảo giác hả?
Trên cổ và xương quai xanh Lục Hoặc cũng có vết thương, cô bóp thuốc mỡ lên tay, vì sợ anh đau nên Kiều Tịch cố gắng nhẹ nhàng một chút.
Gương mặt Lục Hoặc dần dần tối lại.
"Còn vết thương khác nữa không?" Kiều Tịch hỏi anh.
Thấy vạch năng lượng đã biến thành 0,3%, tuy ít nhưng cô vẫn khá hài lòng.
Trong trạng thái không tiếp xúc, 0,3% năng lượng phải cần 0,3 giờ, tức là khoảng 18 phút, mà giờ chỉ cần tiếp xúc da thịt với Lục Hoặc có mấy chục giây mà thôi.
Lục Hoặc thấy đôi mắt cô gái sáng lấp lánh thì liếc cô một cái, ngón tay thon dài lập tức bắt đầu c.ởi cúc áo.
Kiều Tịch ngớ ra: "Anh đang làm gì thế?"
Lục Hoặc không biết xấu hổ: "C.ởi đồ."
Cúc áo bung ra từng cái một, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, cần cổ, hầu kết xuất hiện, rồi đến xương quai xanh tinh xảo, dưới nữa là lồ.ng ngực rắn chắc.
Rõ ràng là một gương mặt trong trẻo thoát tục nhưng giờ lại có thêm mấy phần yêu nghiệt.
Lục Hoặc cởϊ áσ sơ mi ra.
Lúc này Kiều Tịch mới nhìn thấy trên tay và cả trên vai anh đầy những vết sưng đỏ tím, rõ ràng là anh bị đánh rất mạnh.
Trong mắt cô có thêm mấy phần áy náy, lúc bôi thuốc lại càng nhẹ nhàng hơn.
Lục Hoặc cau mày, anh cảm thấy mỗi nơi bị Kiều Tịch chạm đến đều hơi ngưa ngứa, cứ như bị một con kiến nhỏ cắn từng cái từng cái một.
Anh cụp mắt xuống, không rên tiếng nào.
Kiều Tịch lặng kẽ đánh giá người thiếu niên trước mặt.
Tóc mái buông lộn xộn che trán, giữa đôi lông mày anh tuấn có chút ngây ngô, có lẽ là do suốt ngày ở trong phòng nên làn da Lục Hoặc trắng bệnh khiến anh trông giống thiếu niên hơn một chút.
Lồ.ng ngực anh rộng, lưng thẳng, cơ thể mạnh mẽ thon gầy, có vài phần ốm yếu.
Chậc, đúng là sắc đẹp mê hoặc.
Ánh mắt Kiều Tịch lui xuống đến hai chân anh, theo tỉ lệ thân thể của anh, nếu anh mà đứng lên được thì chắc chắn sẽ rất cao.
Cô nhớ Bạo Phú nói cô có thể chữa hai chân cho Lục Hoặc, không biết có thật hay không.
"Đẹp không?" Giọng nói trầm trầm vang lên, Lục Hoặc mặc lại quần áo, ngón tay trắng nõn thon dài ung dung cài khuy áo.
Kiều Tịch nhìn lén bị phát hiện nhưng không hề cảm thấy lúng túng, cô thẳng thắn gật đầu: "Đẹp á."
Anh giống y như gu thẩm mỹ của cô.
Đôi môi mỏng của Lục Hoặc nhếch lên: "Cô nói là, thân thể tàn phế này đẹp ư?"
Kiều Tịch sững sờ, cô phản ứng rất nhanh: "Tôi không biết người khác như nào, nhưng trong mắt tôi thì anh rất ưa nhìn."
Đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc nhìn chằm chằm cô.
Đúng lúc này, Lục quản gia đến: "Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh và Kiều phu nhân chuẩn bị đi ạ."
Kiều Tịch gật đầu, cô nói với Lục Hoặc: "Tôi phải về đây." Cô đã hấp thụ được 3% năng lượng vàng óng ánh, tương đương với 9 tiếng tuổi thọ.
Lục Hoặc không đáp lời.
Kiều Tịch không để ý, cô chủ động vẫy tay với anh: "Mai tôi lại đến bôi thuốc giúp anh."
Lục Hoặc lạnh lùng từ chối: "Không cần, cô vụng về quá, chỉ tổ làm tôi đau."
Anh vừa dứt lời thì cái mầm trên đỉnh đầu lại bật ra.
Kiều Tịch:...
Lần này thì cô chắc chắn mình không hoa mắt: "Bạo Phú, nhóc thật sự không thấy hai cái lá mầm trên đầu Lục Hoặc sao?"
Bạo Phú căng mắt nhìn chằm chằm Lục Hoặc, chẳng thấy gì cả: "Không có gì mà."
Kiều Tịch nhìn cái mầm non lại biến mất một cách chóng vánh, cảm thấy rất kinh ngạc.
Sau khi Kiều Tịch đi khỏi, căn phòng nhỏ yên tĩnh trở lại, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngọt của thiếu nữ.
Lục Hoặc mím chặt môi, anh ghét thứ mùi này.
Trên đỉnh đầu, cái mầm lá nhỏ lại lặng lẽ thò ra.
Trên đường về, mẹ Kiều hỏi Kiều Tịch về vết thương của Lục Hoặc.
"Vết thương của anh ấy nặng lắm, lúc con đến thăm, mặt Lục Hoặc trắng xám như thể lúc nào cũng ngất đi được ấy." Kiều Tịch phóng đại vết thương của Lục Hoặc lên: "Nhà họ Lục cũng chẳng quan tâm đến Lục Hoặc, bọn họ lơ là anh ấy quen rồi, chẳng ai lấy thuốc cho anh ấy hết."
Mẹ Kiều vốn hiền lành, mà chuyện Lục Hoặc còn là do bà sai, bà nghe con gái nói xong thì rất áy náy.
"Con định đi chăm sóc Lục Hoặc hằng ngày cho đến khi vết thương của anh ấy khỏi hẳn." Cộng thêm cả chỗ năng lượng vàng cô hấp thụ hôm nay nữa thì mạng sống của cô chỉ còn lại chưa đầy ba ngày, cô nhất định phải ở gần Lục Hoặc.
"Mẹ có thể tìm người đến chăm sóc cậu ấy, con không cần phải tự đi đâu." Mẹ Kiều luôn luôn cưng chiều con gái, sao chịu để cô đi chăm sóc người khác được.
Với cả cô được chiều chuộng quen rồi, căn bản không biết cách chăm sóc người khác.
"Mẹ, tại con nên Lục Hoặc mới bị phạt, con sẽ tự chịu trách nhiệm." Kiều Tịch kiên trì.
Bố Kiều ngồi bên cạnh rất vui mừng: "Con gái đã lớn, đã trở nên hiểu chuyện rồi."
Mẹ Kiều thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, hôm nay Tích Tích sẽ đến nhà ta."
Mẹ Kiều vu.ốt ve mái tóc dài đen bóng mềm mại của con gái, nhỏ nhẹ dặn dò: "Bố mẹ Tích Tích mất rồi, mẹ cũng đã đồng ý sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt.
Tiểu Tịch, mẹ mong con cố gắng chung sống với con bé, đừng có bắt nạt con bé."
Con gái bị bà chiều hư, hồi trước mỗi lần Tích Tích đến nhà chơi thì con gái đều bắt nạt con bé phát khóc.
Nghe thế, đồng tử Kiều Tịch hơi co lại.
Cô nhớ rằng trước khi nguyên chủ chết vài ngày thì nữ chính Triệu Vũ Tích đã chuyển vào nhà họ Kiều.
Sau khi nguyên chủ chết, cô ta thừa hưởng tất cả mọi thứ của nguyên chủ, từ thân phận tiểu thư nhà họ Kiều đến sự thương yêu của bố mẹ, thậm chí là cả tài sản của nhà họ Kiều nữa.
Kiều Tịch ngoan ngoãn đồng ý: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chung sống hòa thuận với chị họ."
Xe về đến nhà họ Kiều.
"Sao Tích Tích lại đứng ở cửa?" Mẹ Kiều nghi ngờ hỏi.
Kiều Tịch nhìn ra ngoài xe, thấy một dáng người gầy gầy đứng dựa cửa lớn, cô ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, xinh đẹp đáng yêu.
Triệu Vũ Tích làm nữ chính nên nhan sắc cô ta xứng đáng đứng đầu, quan trọng nhất là cô ta giống Kiều Tịch ba phần, nếu không cô ta đã không thể trở thành thế thân cho Kiều Tịch rồi.
Kiều Tịch bỗng nhiên nghĩ đến Lục Hoặc, anh yêu Triệu Vũ Tích, cuối cùng còn chết vì Triệu Vũ Tích nữa.
Cô nhíu nhíu mày, không được, Lục Hoặc mà chết thì cô cũng chết đó.
Cô hỏi: "Hấp thụ như thế nào cơ?"
Lúc này cô mới thấy trên mu bàn tay mình có một biểu tượng nhìn như biểu tượng pin trên điện thoại di động.
Trong hình pin có một vạch màu vàng nhỏ xíu, bên cạnh có số 0,01%.
Kiều Tịch trợn mắt nhìn, cô phát hiện trên mu bàn tay Lục Hoặc cũng có một cái biểu tượng pin nhỏ: "Lục Hoặc cũng có?"
Bạo Phú nói với cô: "Đây là vạch năng lượng, màu vàng là năng lượng chính, màu đen là năng lượng phụ."
Kiều Tịch thấy biểu tượng pin năng lượng trên tay Lục Hoặc đang hiển thị 20% màu vàng, 80% còn lại là màu đen.
"Chủ nhân, năng lượng màu vàng trên người Lục Hoặc đang từ từ biến thành năng lượng màu đen.
Năng lượng đen càng nhiều, chiếm chỗ năng lượng vàng khiến năng lượng vàng biến mất thì chị sẽ không thể kéo dài mạng sống nữa.
Vì vậy chủ nhân phải tiêu diệt năng lượng đen trên người Lục Hoặc."
Quả nhiên, trên đời này không có gì là cho không cả.
"Phải làm sao để tiêu diệt năng lượng đen?"
"Sau này chủ nhân sẽ biết." Bạo Phú không dám nói cho chủ nhân biết nó cũng là người mới nhận chức, tạm thời nó cũng không biết.
Người anh em của nó là Bá Vương nói với nó rằng, trước mặt chủ nhân, không biết cũng phải giả vờ biết, bởi vì quá ngốc nghếch thì sẽ bị chủ nhân ghét bỏ, rồi bị bỏ đói, nó không muốn phải nhịn đói thường xuyên như Phú Quý đâu.
Kiều Tịch: "Tôi hấp thụ năng lượng màu vàng của Lục Hoặc thì có ảnh hưởng gì đến anh ấy không?"
Bạo Phú ngoan ngoãn trả lời: "Chủ nhân yên tâm, không có bất kì ảnh hưởng gì đến Lục Hoặc đâu.
Chị càng đến gần Lục Hoặc thì tốc độ hấp thụ năng lượng vàng càng nhanh, đứng cách quá 1 mét thì không thể hấp thụ được."
Thế có nghĩa là Kiều Tịch phải đến gần Lục Hoặc trong vòng 1 mét.
Lục quản gia nói: "Thiếu gia, Kiều tiểu thư tìm cậu."
Lục Hoặc ngồi trên xe lăn, mặt mũi lạnh tanh.
Kiều Tịch bước lên, chủ động chào hỏi: "Chào anh, Lục Hoặc, tôi là Kiều Tịch."
Đôi mắt đen sạch sẽ, trong suốt lẳng lặng nhìn cô.
Kiều Tịch nhớ đến cảnh cô say rượu phát bệnh hôm qua.
Lúc đó bệnh tim của cô tái phát, rồi lại phát hiện ra sau khi đến gần anh thì tim sẽ ngừng đau, cô tham lam thứ cảm giác thoải mái đó nên không những ngồi lên đùi Lục Hoặc mà còn cọ cọ anh một cách trắng trợn.
Da mặt Kiều Tịch có dày hơn nữa thì cũng biết xấu hổ: "Hôm qua tôi say rượu, hại anh bị phạt, thật sự xin lỗi anh."
Lục Hoặc lạnh nhạt: "Xin lỗi có ích gì?"
Kiều Tịch cũng biết xin lỗi là vô dụng, cô nhẹ giọng nói: "Vết thương trên người anh đều là do tôi cả, tôi có thể đền bù cho anh."
Lục Hoặc từ chối: "Không cần."
Anh trong trẻo lạnh lùng, thái độ cũng nhạt nhẽo, không dễ tiếp cận lắm.
Kiều Tịch lại không để ý, ánh mắt cô rơi lên gương mặt anh.
Làn da Lục Hoặc trắng bệch, vết thương màu đỏ trên mặt rất gai mắt.
Trên cổ, thậm chí là cả xương quai xanh cũng có vết thương, những vết đỏ dài chạy sâu xuống cổ áo.
Rõ ràng ông cụ Lục không hề nương tay với đứa cháu này chút nào.
"Lục Hoặc, anh chưa bôi thuốc sao?" Kiều Tịch ngạc nhiên.
Nghe thế, Lục quản mới để ý, đúng là Lục Hoặc không bôi thuốc thật.
Hôm qua, sau khi giải quyết xong chuyện của Lục Hoặc, ông cụ Lục quay lại bữa tiệc, những người khác cũng bận thết đãi khách mời, chẳng ai buồn nhớ đến việc đưa thuốc cho Lục Hoặc.
Lục quản gia vội vàng nói: "Thiếu gia, tôi đi lấy thuốc." Nói xong ông ta nhanh chóng ra khỏi phòng.
Lục Hoặc nhìn Kiều Tịch: "Cô đi được rồi đấy."
Kiều Tịch giả vờ không nghe thấy sự lạnh lùng trong giọng nói của anh.
Mỗi một giờ mới hấp thụ được 1% năng lượng, cô ở cạnh Lục Hoặc càng lâu thì mạng sống của cô sẽ càng dài hơn.
Lục Hoặc như một cục sạc lớn đang sạc điện cho cô, sao cô có thể dễ dàng bỏ đi được.
Kiều Tịch lắc đầu: "Hôm nay tôi đến đây là để xin lỗi anh, giờ tôi chưa làm gì cả, không thể cứ thế mà đi được, nếu không tôi sẽ ray rứt chết mất."
Kiều Tịch nói dối.
Tuy cô cảm thấy có lỗi với anh thật, nhưng cô là người vô tâm, chỉ chớp mắt là đã quên béng chuyện này rồi.
Vẻ mặt Lục Hoặc vẫn rất nhạt nhẽo: "Cô ray rứt chết cũng chẳng liên quan gì đến tôi."
Chẳng bao lâu sau, quản gia đã cầm thuốc đến: "Hoặc thiếu gia, đây là thuốc mỡ bôi điều trị vết thương ngoài da."
"Ừ."
Lục quản gia còn có việc khác, nên ông ta đưa thuốc cho Lục Hoặc xong thì đi ngay.
Căn phòng trở nên yên tĩnh.
"Lục Hoặc, tôi có thể bôi thuốc giúp anh." Kiều Tịch đang lo không có cớ ở lại đây, giờ cơ hội đến rồi.
Cô mở to mắt nhìn anh, trong đôi mắt đen long lanh của cô tràn ngập sự chân thành: "Anh không chấp nhận lời xin lỗi của tôi, vậy tôi có thể làm chút chuyện để bù đắp cho anh."
Lục Hoặc nhìn cô như thể vừa nghe được một câu chuyện cười, đôi môi mỏng xinh đẹp hơi cong lên: "Cô giúp tôi?"
Kiều Tịch gật đầu một cách thành khẩn: "Trên mặt, trên cổ anh đều có vết thương, tôi có thể giúp anh." Tại cô nên anh mới bị thương, cô giúp anh cũng đúng.
Quan trọng nhất là vết thương của Lục Hoặc ít cũng phải vài ngày mới lành được, đúng lúc cô có thể mượn cớ tiếp cận anh!
Cô nhân cơ hội lại gần Lục Hoặc, vạch năng lượng của cô lập tức sáng hơn một chút.
Kiểu Tịch chớp chớp đôi mắt to xinh đẹp, giọng nói êm ái, còn mang theo chút cẩn thận: "Tôi chỉ muốn đền bù cho anh thôi, bôi xong thuốc tôi đi ngay, nhất định không làm phiền anh đâu."
Đôi môi mỏng của Lục Hoặc hơi nhếch lên, như một đứa trẻ muốn làm việc xấu, anh cố ý vứt thuốc bôi xuống đất: "Tùy cô."
Kiều Tịch nhặt thuốc lên, so với việc kéo dài mạng sống thì chút khó dễ này chẳng đáng là bao.
Cô cười nói với Lục Hoặc: "Ở đây không có tăm bông, để tôi đi rửa tay trước."
Bước vào phòng rửa tay, Kiều Tịch để ý thấy vạch năng lượng đã biến mất, đúng là cách xa hơn 1 mét thì không hấp thụ năng lượng của Lục Hoặc được nữa.
Cô thấy trong phòng rửa tay có một cái bồn tắm cực lớn, chiếm gần một nửa diện tích phòng.
Bạo Phú bất bình thay cô: "Chủ nhân, Lục Hoặc hung dữ với chị kìa."
Kiều Tịch không quan tâm lắm: "Muốn lấy được thứ gì từ trên người người khác thì nhất định phải trả một cái giá nào đó."
Cô rửa tay xong, nhanh chóng về bên cạnh Lục Hoặc, vạch năng lượng lại xuất hiện lần nữa
Kiều Tịch bóp thuốc mỡ lên đầu ngón tay, cúi sát vào Lục Hoặc.
Hai người ở rất gần nhau, cô có thể thấy bóng của mình trong đôi mắt Lục Hoặc.
Kiều Tịch đã soi gương rồi, nguyên chủ rất giống cô trước đây, da trắng như tuyết, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo, khiến người khác chỉ nhìn một cái đã động lòng.
Nhưng nguyên chủ hơi khác cô ở đôi mắt tròn tròn, trông rất vô tội, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhẹ nhàng, khiến trái tim người ta mềm yếu.
Kiều Tịch cố ý nở nụ cười với anh, đôi mắt cong cong thành một vầng trăng non đáng yêu.
Vẻ mặt Lục Hoặc không thay đổi, quay đầu ra chỗ khác.
"Anh đừng cử động." Hai tay Kiều Tịch ôm lấy mặt anh, quay về phía mình.
Bàn tay con gái vừa mới rửa xong, lòng bàn tay mềm mại man mát.
Lục Hoặc lập tức cứng người, đôi mắt đen như mực của anh lạnh lùng liếc Kiều Tịch một cái: "Bỏ tay ra."
Kiều Tịch nhìn vạch năng lượng màu vàng sáng hơn vừa nãy, từ 0,02% lên thẳng 0,05%.
Cô vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, bởi vì cô đụng vào mặt Lục Hoặc, tiếp xúc da thịt với anh sao?
Cô không nỡ buông tay ra: "Thế anh đừng có mà lộn xộn nữa."
Đầu ngón tay dính thuốc mỡ nhẹ nhàng chấm lên mặt Lục Hoặc, Kiều Tịch cực kì dịu dàng, bôi đều thuốc mỡ lên vết thương.
Thuốc mỡ lạnh lạnh, đầu ngón tay của cô gái cũng lạnh lạnh, Lục Hoặc mím chặt môi, tỏ vẻ không thích.
"Tôi làm anh đau sao?" Kiều Tịch rụt tay lại, vạch năng lượng đã hiển thị 0,1% rồi.
Lục Hoặc hừ lạnh: "Đúng."
Anh vừa nói xong, Kiều Tịch trợn tròn mắt.
Cô thấy trên đỉnh đầu anh mọc ra một mầm cây xanh biêng biếc chỉ có hai phiến lá nho nhỏ.
Kiều Tịch ngạc nhiên, cô nhanh chóng hỏi Bạo Phú: "Trên đỉnh đầu Lục Hoặc là cái gì thế?"
Bạo Phú lơ mơ: "Chủ nhân, trên đầu Lục Hoặc có gì đó ư?"
Kiều Tịch trợn mắt nhìn cái mầm xanh trên đỉnh đầu Lục Hoặc biến mất trong nháy mắt.
Chẳng lẽ là do cô gặp ảo giác hả?
Trên cổ và xương quai xanh Lục Hoặc cũng có vết thương, cô bóp thuốc mỡ lên tay, vì sợ anh đau nên Kiều Tịch cố gắng nhẹ nhàng một chút.
Gương mặt Lục Hoặc dần dần tối lại.
"Còn vết thương khác nữa không?" Kiều Tịch hỏi anh.
Thấy vạch năng lượng đã biến thành 0,3%, tuy ít nhưng cô vẫn khá hài lòng.
Trong trạng thái không tiếp xúc, 0,3% năng lượng phải cần 0,3 giờ, tức là khoảng 18 phút, mà giờ chỉ cần tiếp xúc da thịt với Lục Hoặc có mấy chục giây mà thôi.
Lục Hoặc thấy đôi mắt cô gái sáng lấp lánh thì liếc cô một cái, ngón tay thon dài lập tức bắt đầu c.ởi cúc áo.
Kiều Tịch ngớ ra: "Anh đang làm gì thế?"
Lục Hoặc không biết xấu hổ: "C.ởi đồ."
Cúc áo bung ra từng cái một, cổ áo sơ mi trắng mở rộng, cần cổ, hầu kết xuất hiện, rồi đến xương quai xanh tinh xảo, dưới nữa là lồ.ng ngực rắn chắc.
Rõ ràng là một gương mặt trong trẻo thoát tục nhưng giờ lại có thêm mấy phần yêu nghiệt.
Lục Hoặc cởϊ áσ sơ mi ra.
Lúc này Kiều Tịch mới nhìn thấy trên tay và cả trên vai anh đầy những vết sưng đỏ tím, rõ ràng là anh bị đánh rất mạnh.
Trong mắt cô có thêm mấy phần áy náy, lúc bôi thuốc lại càng nhẹ nhàng hơn.
Lục Hoặc cau mày, anh cảm thấy mỗi nơi bị Kiều Tịch chạm đến đều hơi ngưa ngứa, cứ như bị một con kiến nhỏ cắn từng cái từng cái một.
Anh cụp mắt xuống, không rên tiếng nào.
Kiều Tịch lặng kẽ đánh giá người thiếu niên trước mặt.
Tóc mái buông lộn xộn che trán, giữa đôi lông mày anh tuấn có chút ngây ngô, có lẽ là do suốt ngày ở trong phòng nên làn da Lục Hoặc trắng bệnh khiến anh trông giống thiếu niên hơn một chút.
Lồ.ng ngực anh rộng, lưng thẳng, cơ thể mạnh mẽ thon gầy, có vài phần ốm yếu.
Chậc, đúng là sắc đẹp mê hoặc.
Ánh mắt Kiều Tịch lui xuống đến hai chân anh, theo tỉ lệ thân thể của anh, nếu anh mà đứng lên được thì chắc chắn sẽ rất cao.
Cô nhớ Bạo Phú nói cô có thể chữa hai chân cho Lục Hoặc, không biết có thật hay không.
"Đẹp không?" Giọng nói trầm trầm vang lên, Lục Hoặc mặc lại quần áo, ngón tay trắng nõn thon dài ung dung cài khuy áo.
Kiều Tịch nhìn lén bị phát hiện nhưng không hề cảm thấy lúng túng, cô thẳng thắn gật đầu: "Đẹp á."
Anh giống y như gu thẩm mỹ của cô.
Đôi môi mỏng của Lục Hoặc nhếch lên: "Cô nói là, thân thể tàn phế này đẹp ư?"
Kiều Tịch sững sờ, cô phản ứng rất nhanh: "Tôi không biết người khác như nào, nhưng trong mắt tôi thì anh rất ưa nhìn."
Đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc nhìn chằm chằm cô.
Đúng lúc này, Lục quản gia đến: "Kiều tiểu thư, Kiều tiên sinh và Kiều phu nhân chuẩn bị đi ạ."
Kiều Tịch gật đầu, cô nói với Lục Hoặc: "Tôi phải về đây." Cô đã hấp thụ được 3% năng lượng vàng óng ánh, tương đương với 9 tiếng tuổi thọ.
Lục Hoặc không đáp lời.
Kiều Tịch không để ý, cô chủ động vẫy tay với anh: "Mai tôi lại đến bôi thuốc giúp anh."
Lục Hoặc lạnh lùng từ chối: "Không cần, cô vụng về quá, chỉ tổ làm tôi đau."
Anh vừa dứt lời thì cái mầm trên đỉnh đầu lại bật ra.
Kiều Tịch:...
Lần này thì cô chắc chắn mình không hoa mắt: "Bạo Phú, nhóc thật sự không thấy hai cái lá mầm trên đầu Lục Hoặc sao?"
Bạo Phú căng mắt nhìn chằm chằm Lục Hoặc, chẳng thấy gì cả: "Không có gì mà."
Kiều Tịch nhìn cái mầm non lại biến mất một cách chóng vánh, cảm thấy rất kinh ngạc.
Sau khi Kiều Tịch đi khỏi, căn phòng nhỏ yên tĩnh trở lại, trong không khí còn thoang thoảng mùi hương ngọt ngọt của thiếu nữ.
Lục Hoặc mím chặt môi, anh ghét thứ mùi này.
Trên đỉnh đầu, cái mầm lá nhỏ lại lặng lẽ thò ra.
Trên đường về, mẹ Kiều hỏi Kiều Tịch về vết thương của Lục Hoặc.
"Vết thương của anh ấy nặng lắm, lúc con đến thăm, mặt Lục Hoặc trắng xám như thể lúc nào cũng ngất đi được ấy." Kiều Tịch phóng đại vết thương của Lục Hoặc lên: "Nhà họ Lục cũng chẳng quan tâm đến Lục Hoặc, bọn họ lơ là anh ấy quen rồi, chẳng ai lấy thuốc cho anh ấy hết."
Mẹ Kiều vốn hiền lành, mà chuyện Lục Hoặc còn là do bà sai, bà nghe con gái nói xong thì rất áy náy.
"Con định đi chăm sóc Lục Hoặc hằng ngày cho đến khi vết thương của anh ấy khỏi hẳn." Cộng thêm cả chỗ năng lượng vàng cô hấp thụ hôm nay nữa thì mạng sống của cô chỉ còn lại chưa đầy ba ngày, cô nhất định phải ở gần Lục Hoặc.
"Mẹ có thể tìm người đến chăm sóc cậu ấy, con không cần phải tự đi đâu." Mẹ Kiều luôn luôn cưng chiều con gái, sao chịu để cô đi chăm sóc người khác được.
Với cả cô được chiều chuộng quen rồi, căn bản không biết cách chăm sóc người khác.
"Mẹ, tại con nên Lục Hoặc mới bị phạt, con sẽ tự chịu trách nhiệm." Kiều Tịch kiên trì.
Bố Kiều ngồi bên cạnh rất vui mừng: "Con gái đã lớn, đã trở nên hiểu chuyện rồi."
Mẹ Kiều thở dài, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý.
"Đúng rồi, hôm nay Tích Tích sẽ đến nhà ta."
Mẹ Kiều vu.ốt ve mái tóc dài đen bóng mềm mại của con gái, nhỏ nhẹ dặn dò: "Bố mẹ Tích Tích mất rồi, mẹ cũng đã đồng ý sẽ chăm sóc cho con bé thật tốt.
Tiểu Tịch, mẹ mong con cố gắng chung sống với con bé, đừng có bắt nạt con bé."
Con gái bị bà chiều hư, hồi trước mỗi lần Tích Tích đến nhà chơi thì con gái đều bắt nạt con bé phát khóc.
Nghe thế, đồng tử Kiều Tịch hơi co lại.
Cô nhớ rằng trước khi nguyên chủ chết vài ngày thì nữ chính Triệu Vũ Tích đã chuyển vào nhà họ Kiều.
Sau khi nguyên chủ chết, cô ta thừa hưởng tất cả mọi thứ của nguyên chủ, từ thân phận tiểu thư nhà họ Kiều đến sự thương yêu của bố mẹ, thậm chí là cả tài sản của nhà họ Kiều nữa.
Kiều Tịch ngoan ngoãn đồng ý: "Mẹ, mẹ yên tâm, con sẽ chung sống hòa thuận với chị họ."
Xe về đến nhà họ Kiều.
"Sao Tích Tích lại đứng ở cửa?" Mẹ Kiều nghi ngờ hỏi.
Kiều Tịch nhìn ra ngoài xe, thấy một dáng người gầy gầy đứng dựa cửa lớn, cô ta mặc một chiếc váy màu vàng nhạt, xinh đẹp đáng yêu.
Triệu Vũ Tích làm nữ chính nên nhan sắc cô ta xứng đáng đứng đầu, quan trọng nhất là cô ta giống Kiều Tịch ba phần, nếu không cô ta đã không thể trở thành thế thân cho Kiều Tịch rồi.
Kiều Tịch bỗng nhiên nghĩ đến Lục Hoặc, anh yêu Triệu Vũ Tích, cuối cùng còn chết vì Triệu Vũ Tích nữa.
Cô nhíu nhíu mày, không được, Lục Hoặc mà chết thì cô cũng chết đó.