Chương 3
Mẹ Kiều mở cửa xuống xe, Kiều Tịch cũng xuống theo.
"Tích Tích, con đến rồi à, sao không vào nhà?" Mẹ Kiều nhìn cháu gái gầy yếu, giọng nói rất dịu dàng.
Triệu Vũ Tích thấy gương mặt quen thuộc của mẹ Kiều thì hai mắt lập tức đỏ hoe, bước lên ôm lấy mẹ Kiều: "Dì."
Hôm nay khi vừa tỉnh lại, cô ta phát hiện ra mình đã sống lại rồi.
Đời trước, người dì mất con gái đối xử rất tốt với cô ta, rất thương cô ta, đem tất cả tình yêu dành cho con gái đặt lên người cô ta.
Cô ta trở thành đại tiểu thư nhà họ Kiều.
Sau đó cô ta yêu Hoắc Vũ, theo đuổi anh ta một cách mù quáng, dù anh ta có nhục mạ, coi cô ta như thế thân thì cô ta vẫn cứ dây dưa như cũ, làm rất nhiều chuyện sai trái vì Hoắc Vũ, khiến dì thất vọng về cô ta, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Kiều.
Sau khi trọng sinh, cô ta không muốn phạm sai lầm lần nữa.
Cô ta phải cố gắng làm đại tiểu thư nhà họ Kiều, hiếu thảo với dì, rời xa Hoắc Vũ, còn phải báo đáp thiếu niên đã bảo vệ cô ta nữa.
Mẹ Kiều vỗ về an ủi cháu gái: "Đừng khóc, dì biết con phải chịu rất nhiều khó khăn mà."
Trước khi chị gái bà mất đã xin bà hãy chăm sóc cháu gái thật tốt, nhưng lúc trước do bà sơ suất nên Triệu Vũ Tích phải chịu nhiều đau khổ khi ở nhờ nhà họ hàng.
Mẹ Kiều rất đau lòng: "Sau này con hãy ở lại nhà dì, không có ai bắt nạt con nữa đâu."
Triệu Vũ Tích gật đầu, cô ta vội vã lau nước mắt.
Trong lúc vô ý, cô ta đối diện với đôi mắt đen xinh đẹp của cô gái bên cạnh.
"Em..." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, dáng vẻ rực rỡ động lòng người của Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích giật mình sợ hãi.
Theo trí nhớ của cô ta về kiếp trước thì bây giờ Kiều Tịch hẳn là đang nằm trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, không đến ba ngày nữa cô em họ này sẽ chết.
Sau này cô ta mới biết bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ chính là Kiều Tịch, gương mặt của cô ta có mấy phần giống Kiều Tịch nên Hoắc Vũ mới coi cô ta như thế thân của Kiều Tịch.
Lúc ấy, cô ta thậm chí còn thấy vui vì Kiều Tịch đã chết.
"Sao thế?" Kiều Tịch thấy sự kinh ngạc kèm sợ hãi trong mắt cô ta.
Triệu Vũ Tích vội vã bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhẹ: "Chào em, em họ."
Kiều Tịch gật đầu: "Chào chị."
"Chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào đi thôi." Mẹ Kiều ra hiệu cho bảo vệ mang hành lý của Triệu Vũ Tích vào nhà.
Kiều Tịch đi cạnh mẹ Kiều, để kệ cho Triệu Vũ Tích lén lút quan sát mình.
Cô không hiểu sao Triệu Vũ Tích lại dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa tiếc nuối, thậm chí có cả bối rối để nhìn cô nữa.
Mẹ Kiều bảo quản gia đưa Triệu Vũ Tích đi chọn phòng.
Triệu Vũ Tích ở trong một gian phòng nhỏ dành cho khách khá bình thường, dù sao cũng chỉ là ở tạm thôi ấy mà.
Kiếp trước, mãi lâu sau khi Kiều Tịch chết đi, cô ta mới được vào ở trong phòng của Kiều Tịch như ý muốn, chính thức trở thành đại tiểu thư nhà họ Kiều.
Cô ta không biết có phải do cô ta trọng sinh hay không mà đến giờ này Kiều Tịch vẫn chưa phát bệnh.
Nhưng mà Kiều Tịch vẫn chết, sau đó cô ta vẫn sẽ vào ở trong phòng Kiều Tịch y như cũ.
"Biểu tiểu thư, tôi đã sắp xếp hành lý xong rồi."
Triệu Vũ Tích gật đầu cảm ơn một cách lễ phép, không coi thường quản gia như kiếp trước: "Cảm ơn."
Lúc chập tối, Kiều Tịch phát bệnh.
Trên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh, tim thắt chặt đau đớn, cô cầm lấy thuốc để đầu giường vội vàng nuốt xuống.
Một lúc lâu sau cô mới đỡ hơn.
Trước khi xuyên qua, Kiều Tịch rất khỏe mạnh, cô còn chưa quen với cảm giác phát bệnh tim này, thực sự rất khó chịu, cảm giác như đang đứng bên bờ vực của cái chết vậy.
Cô hỏi Bạo Phú: "Có phải khi ở cạnh Lục Hoặc thì tôi sẽ không phát bệnh không?" Cô nhớ lần đầu tiên khi cô phát bệnh, lúc đó nhờ đến gần Lục Hoặc nên mới khá hơn.
Bạo Phú dùng giọng trẻ con đáng yêu ngoan ngoãn trả lời: "Đúng vậy đó chủ nhân."
"Chỉ cần tôi hấp thụ năng lượng vàng kéo dài mạng sống thì dù tôi có phát bệnh cũng không chết được, đúng không?"
Bạo Phú được Phú Quý dạy là phải khen chủ nhân thật nhiều: "Chủ nhân thông minh thật đó."
"Năng lượng vàng có thể chữa bệnh tim của tôi thật sao?" Kiều Tịch hỏi tiếp.
"Cần rất rất là nhiều năng lượng vàng mới chữa được." Còn cần nhiều bao nhiêu thì nó cũng không biết.
Kiều Tịch cười, chữa được là được rồi.
Lúc ăn cơm, mẹ Kiều thấy sắc mặt con gái tái nhợt, ngay cả màu môi cũng trắng hơn thì cực kì lo lắng: "Tiểu Tịch, có phải con không khỏe không?"
Dường như mẹ Kiều nghĩ đến điều gì đó, bà vội hỏi: "Có phải con đau tim không? Để mẹ gọi bác sĩ lại đây ngay bây giờ."
Kiều Tịch lắc đầu: "Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng."
Triệu Vũ Tích ngồi đối diện nhìn Kiều Tịch một cái, thấy sắc mặt của cô trắng xám thật: "Em họ, em không sao thật chứ? Em có muốn về phòng nghỉ ngơi không?"
"Em khỏe lắm, mọi người không phải lo đâu." Kiều Tịch để ý Triệu Vũ Tích nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương tiếc, cô bèn cau mày, cảm thấy cô ta rất khó hiểu.
Lúc lên tầng, Kiều Tịch chạm mặt Triệu Vũ Tích.
"Tiểu Tịch."
Triệu Vũ Tích nhìn Kiều Tịch ở khoảng cách gần, trong mắt cô ta tràn ngập kinh diễm không thể che giấu được.
Từ kiếp trước cô ta đã biết Kiều Tịch rất đẹp rồi.
Làn da Kiều Tịch rất trắng, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo rực rỡ kế thừa hết vẻ đẹp của bố mẹ Kiều, đẹp đến mức khiến người ta không dời nổi mắt.
Đôi mắt long lanh ánh nước, cô ta chỉ nhìn một chút thôi mà muốn mềm cả người.
Không so sánh thì không có đau thương, Triệu Vũ Tích đứng cùng với Kiều Tịch lập tức trở nên bình thường, ba phần giống nhau biến thành một lời nói dối thô thiển, không thấm vào đâu.
Biết Kiều Tịch sắp chết nên Triệu Vũ Tích cũng chẳng hâm mộ mấy.
Cô ta nhìn Kiều Tịch bằng ánh mắt cảm thông: "Thân thể em không sao thật chứ? Nếu không khỏe thì nhất định phải nói với dì đấy."
Triệu Vũ Tích ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Thời gian không đợi ai, em có chuyện gì muốn làm thì nên tranh thủ làm đi, kiếp trước em chết..."
Đúng lúc đó, cô ta cắn môi sửa lại: "Như vậy mới không phải hối tiếc."
Kiều Tịch nhìn cô ta: "Chị nói thế là ý gì?"
Triệu Vũ Tích không dám tiết lộ quá nhiều, dù sao thì mấy cái chuyện kiểu như trọng sinh này có nói cũng chẳng ai tin: "Không có gì, chị đi sắp xếp hành lý đây."
Kiều Tịch cụp mắt, cẩn thận đánh giá Triệu Vũ Tích, cô rất thông minh nên nhanh chóng hiểu ra ngay.
Rốt cuộc cô cũng biết tại sao cô lại cảm thấy Triệu Vũ Tích quái quái rồi.
Chậc, hóa ra cô ta trọng sinh.
Bởi vì Triệu Vũ Tích biết cô sắp "Chết" nên mới nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, mới nhắc nhở cô đừng để hối tiếc.
Hôm sau, Kiều Tịch dậy rất sớm.
Cô cố ý trang điểm, muốn tạo ấn tượng tốt với Lục Hoặc.
Chiếc váy màu quýt vừa vặn làm bật lên màu da trắng nõn mềm mại của cô, eo nhỏ chưa đầy một vòng tay, dưới làn váy là đôi chân nhỏ trắng muốt tinh tế.
Không thể phủ nhận rằng dáng người của cô rất đẹp, chỗ nên béo thì béo, cần gầy thì gầy.
Lúc cô xuống nhà, bố Kiều mẹ Kiều còn chưa dậy.
"Thím Hoa, thím chuẩn bị giúp cháu hai phần ăn sáng nhé." Để hấp thụ được nhiều năng lượng vàng hơn, Kiều Tịch quyết định phải đến bên cạnh Lục Hoặc sớm một chút.
"Tiểu thư, cô muốn ra ngoài à?"
"Vâng, trưa cháu không về ăn cơm đâu." Nếu được thì cô sẽ nghĩ cách ở lại nhà họ Lục đến chiều.
Lúc đến nhà họ Lục thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng buổi sáng không nóng lắm.
Kiều Tịch vào nhà chào ông cụ Lục xong mới đến chỗ phòng nhỏ tìm Lục Hoặc.
Trong sân, một người hầu nữ trung tuổi đang ngồi ăn sáng bên bàn đá, có mấy phần bánh ngọt trông rất tinh xảo, cháo gạo ninh mềm thơm, vài món ăn kèm với cháo, một ly sữa bò, bữa sáng trông rất phong phú.
Người hầu đó thấy Kiều Tịch đột nhiên mở cửa đi vào thì sợ đến nỗi vội vã bật dậy, cố gắng nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống: "Cô là..."
"Tôi đến tìm Lục Hoặc, tôi đã báo với ông Lục rồi."
Người hầu nhanh nhẹn cản cô lại: "Không được."
Kiều Tịch trông xinh đẹp tinh tế, khi nói chuyện vừa êm ái vừa hay kéo dài giọng, khiến người khác có ấn tượng rất tốt, trông cô cứ như một cô gái nhỏ được bảo bọc và rất dễ dụ.
Người hầu đảo đảo mắt: "Thiếu gia vẫn đang ngủ."
"Không sao, tôi vào chờ anh ấy."
"Không được, cô không được phép đánh thức thiếu gia." Người hầu thò tay ra định kéo cô lại.
Kiều Tịch cau mày.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của người hầu, Kiều Tịch cười cười: "Ô, thiếu gia nhà bà dậy rồi kìa."
Cô đi vòng qua người hầu, đến bên Lục Hoặc.
Lúc cô vừa tới gần, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện vạch năng lượng.
Lục Hoặc ngồi trên xe lăn sau cửa, anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài đen, tóc mái hơi lộn xộn, trên gương mặt tuấn tú có thêm mấy phần ốm yếu, cực kì xinh đẹp.
Anh cụp mắt, vẻ mặt khá mệt mỏi: "Cô tới đây làm gì?"
"Giúp anh bôi thuốc đó, hôm qua tôi đã nói với anh rồi mà." Kiều Tịch đi thẳng vào phòng, cô cố ý nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vì đến thăm anh nên tôi còn chưa kịp ăn sáng đâu."
Lục Hoặc nhướn mày nhìn cô gái đứng trong căn phòng nhỏ mờ mịt không đủ ánh sáng đang cười khanh khách, khiến người ta rất động lòng.
Anh sầm mặt xuống, giống như một con thú nhỏ bị kẻ khác xâm phạm lãnh địa, tỏ ra hung dữ để xua đuổi kẻ xâm lược: "Hôm qua tôi không đồng ý, cô đi được rồi đó."
Kiều Tịch còn lâu mới chịu nghe lời, da mặt cô cực kì dày: "Dù sao tôi cũng lỡ đến rồi, không thể đi một chuyến không công được." Cô cầm phần ăn sáng đã chuẩn bị trước đến cạnh bàn.
Trên mặt bàn chỉ có một bát cháo hoa.
Kiều Tịch nhớ đến bữa sáng mà người hầu kia vừa ăn, biết ngay chuyện gì đang diễn ra.
Bữa sáng của Lục Hoặc bị người hầu ăn bớt ăn xén.
Chậc, đúng là một cậu bé đáng thương, thảo nào năng lượng đen lại nhiều đến thế.
Vốn dĩ Kiều Tịch chẳng muốn can thiệp, nhưng cô lại muốn gây ấn tượng tốt với Lục Hoặc.
Cô đặt đồ ăn sáng xuống, nhìn Lục Hoặc bằng ánh mắt đau lòng không thể diễn tả bằng lời: "Người hầu nhà anh xấu xa quá, bà ta ngồi ngoài kia ăn uống ngon lành, anh lại chỉ được ăn mỗi cháo trắng."
Kiều Tịch phồng má lên tỏ vẻ tức giận: "Tôi giúp anh dạy dỗ bà ta."
Lục Hoặc hừ lạnh: "Không khiến cô quan tâm đến mấy việc không đâu." Anh vốn đã mang vẻ đẹp trong trẻo, ngay cả khi nhướng mày như bây giờ cũng cực kì ưa nhìn.
Kiều Tịch giả vờ ngoan ngoãn: "Được, tôi nghe lời anh, kệ đi."
Cô mở hộp đựng đồ ăn sáng ra, trong hộp chứa đầy những món ăn tinh xảo: "Bữa sáng nhà tôi ngon lắm, tôi mang theo rất nhiều, anh ăn một chút đi."
Mùi đồ ăn thơm phức tràn ngập căn phòng nhỏ, dụ dỗ người ta nuốt nước miếng thèm thuồng.
Lục Hoặc nhìn cô gái tự động ngồi vào bàn như quen biết lắm kia, nghiến răng: "Cô không nghe tôi nói gì sao? Tôi bảo cô cút đi."
Kiều Tịch gật đầu: "Tôi ăn sáng xong với bôi thuốc cho anh xong rồi đi ngay, không lười biếng đâu."
Lục Hoặc quay mặt đi, không thèm để ý đến cô nữa.
Cái bàn này cách Lục Hoặc hơn 1 mét, Kiều Tịch không thể hấp thụ năng lượng của anh được.
Cô thấy anh không muốn lại gần thì xách cái ghế nhỏ trong góc phòng ra, ôm hộp đồ ăn ngồi ngay trước mặt Lục Hoặc.
Kiều Tịch vốn xinh đẹp, chiếc váy màu quýt cô đang mặc càng khiến cô trông ngọt ngào trong sáng hơn.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó là không một ai có thể lờ cô đi được.
Cô ăn một viên sủi cảo thủy tinh, rồi lại dùng nĩa ghim một viên khác đưa đến trước mặt Lục Hoặc, nở nụ cười ngọt ngào: "Chúng ta ăn chung đi, nếu anh không ăn thì tôi sẽ ngồi lỳ ở đây cả ngày đó."
Lục Hoặc lạnh lùng liếc cô một cái, anh đang định nói gì đó thì viên sủi cảo nhỏ nhắn đáng yêu đã nhét đầy miệng anh.
Bữa sáng của nhà họ Kiều rất tinh xảo, nguyên liệu cũng là những thứ tốt nhất.
Lớp vỏ sủi cảo trơn bóng, mềm mềm, dai dai.
Lục Hoặc bị Kiều Tịch bịt miệng, lại nghe giọng nói vừa ngọt ngào vừa xấu xa của cô vang lên: "Anh ăn đi, ăn xong tôi mới bỏ tay ra."
Làm gì có ai đút người khác ăn kiểu đấy?
Bàn tay của cô rất mềm, mang theo một mùi thơm thoang thoảng.
Đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc nhìn chằm chằm Kiều Tịch, bị cô bắt ép phải nuốt miếng sủi cảo trong miệng.
Kiều Tịch cười khanh khách, bỏ tay ra: "Có ngon không?"
Lục Hoặc như một con nhím nhỏ bị chọc tức, trên vầng trán ngây ngô mang đầy sự bực bội: "Không ngon."
Trên đầu anh nhú ra mầm lá nhỏ.
Lúc này Kiều Tịch đã chắc chắn rằng cô không gặp ảo giác, cô không nhịn được nữa, giơ tay lên nắm chặt cái mầm nhỏ xanh biêng biếc.
Lục Hoặc đang ngồi trên xe lăn lập tức mềm nhũn.
Anh lúng túng, gương mặt xinh đẹp trắng nhợt lạnh lùng bắt đầu ửng hồng lên, trong mắt anh tràn ngập sự khó tin.
Anh chất vấn Kiều Tịch: "Cô đang làm gì vậy!"
"Tích Tích, con đến rồi à, sao không vào nhà?" Mẹ Kiều nhìn cháu gái gầy yếu, giọng nói rất dịu dàng.
Triệu Vũ Tích thấy gương mặt quen thuộc của mẹ Kiều thì hai mắt lập tức đỏ hoe, bước lên ôm lấy mẹ Kiều: "Dì."
Hôm nay khi vừa tỉnh lại, cô ta phát hiện ra mình đã sống lại rồi.
Đời trước, người dì mất con gái đối xử rất tốt với cô ta, rất thương cô ta, đem tất cả tình yêu dành cho con gái đặt lên người cô ta.
Cô ta trở thành đại tiểu thư nhà họ Kiều.
Sau đó cô ta yêu Hoắc Vũ, theo đuổi anh ta một cách mù quáng, dù anh ta có nhục mạ, coi cô ta như thế thân thì cô ta vẫn cứ dây dưa như cũ, làm rất nhiều chuyện sai trái vì Hoắc Vũ, khiến dì thất vọng về cô ta, đuổi cô ta ra khỏi nhà họ Kiều.
Sau khi trọng sinh, cô ta không muốn phạm sai lầm lần nữa.
Cô ta phải cố gắng làm đại tiểu thư nhà họ Kiều, hiếu thảo với dì, rời xa Hoắc Vũ, còn phải báo đáp thiếu niên đã bảo vệ cô ta nữa.
Mẹ Kiều vỗ về an ủi cháu gái: "Đừng khóc, dì biết con phải chịu rất nhiều khó khăn mà."
Trước khi chị gái bà mất đã xin bà hãy chăm sóc cháu gái thật tốt, nhưng lúc trước do bà sơ suất nên Triệu Vũ Tích phải chịu nhiều đau khổ khi ở nhờ nhà họ hàng.
Mẹ Kiều rất đau lòng: "Sau này con hãy ở lại nhà dì, không có ai bắt nạt con nữa đâu."
Triệu Vũ Tích gật đầu, cô ta vội vã lau nước mắt.
Trong lúc vô ý, cô ta đối diện với đôi mắt đen xinh đẹp của cô gái bên cạnh.
"Em..." Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn trắng hồng, dáng vẻ rực rỡ động lòng người của Kiều Tịch, Triệu Vũ Tích giật mình sợ hãi.
Theo trí nhớ của cô ta về kiếp trước thì bây giờ Kiều Tịch hẳn là đang nằm trong phòng cấp cứu ở bệnh viện, không đến ba ngày nữa cô em họ này sẽ chết.
Sau này cô ta mới biết bạch nguyệt quang trong lòng Hoắc Vũ chính là Kiều Tịch, gương mặt của cô ta có mấy phần giống Kiều Tịch nên Hoắc Vũ mới coi cô ta như thế thân của Kiều Tịch.
Lúc ấy, cô ta thậm chí còn thấy vui vì Kiều Tịch đã chết.
"Sao thế?" Kiều Tịch thấy sự kinh ngạc kèm sợ hãi trong mắt cô ta.
Triệu Vũ Tích vội vã bình tĩnh trở lại, mỉm cười nhẹ: "Chào em, em họ."
Kiều Tịch gật đầu: "Chào chị."
"Chúng ta đừng đứng ở cửa nữa, vào đi thôi." Mẹ Kiều ra hiệu cho bảo vệ mang hành lý của Triệu Vũ Tích vào nhà.
Kiều Tịch đi cạnh mẹ Kiều, để kệ cho Triệu Vũ Tích lén lút quan sát mình.
Cô không hiểu sao Triệu Vũ Tích lại dùng ánh mắt vừa sợ hãi vừa tiếc nuối, thậm chí có cả bối rối để nhìn cô nữa.
Mẹ Kiều bảo quản gia đưa Triệu Vũ Tích đi chọn phòng.
Triệu Vũ Tích ở trong một gian phòng nhỏ dành cho khách khá bình thường, dù sao cũng chỉ là ở tạm thôi ấy mà.
Kiếp trước, mãi lâu sau khi Kiều Tịch chết đi, cô ta mới được vào ở trong phòng của Kiều Tịch như ý muốn, chính thức trở thành đại tiểu thư nhà họ Kiều.
Cô ta không biết có phải do cô ta trọng sinh hay không mà đến giờ này Kiều Tịch vẫn chưa phát bệnh.
Nhưng mà Kiều Tịch vẫn chết, sau đó cô ta vẫn sẽ vào ở trong phòng Kiều Tịch y như cũ.
"Biểu tiểu thư, tôi đã sắp xếp hành lý xong rồi."
Triệu Vũ Tích gật đầu cảm ơn một cách lễ phép, không coi thường quản gia như kiếp trước: "Cảm ơn."
Lúc chập tối, Kiều Tịch phát bệnh.
Trên trán cô toát đầy mồ hôi lạnh, tim thắt chặt đau đớn, cô cầm lấy thuốc để đầu giường vội vàng nuốt xuống.
Một lúc lâu sau cô mới đỡ hơn.
Trước khi xuyên qua, Kiều Tịch rất khỏe mạnh, cô còn chưa quen với cảm giác phát bệnh tim này, thực sự rất khó chịu, cảm giác như đang đứng bên bờ vực của cái chết vậy.
Cô hỏi Bạo Phú: "Có phải khi ở cạnh Lục Hoặc thì tôi sẽ không phát bệnh không?" Cô nhớ lần đầu tiên khi cô phát bệnh, lúc đó nhờ đến gần Lục Hoặc nên mới khá hơn.
Bạo Phú dùng giọng trẻ con đáng yêu ngoan ngoãn trả lời: "Đúng vậy đó chủ nhân."
"Chỉ cần tôi hấp thụ năng lượng vàng kéo dài mạng sống thì dù tôi có phát bệnh cũng không chết được, đúng không?"
Bạo Phú được Phú Quý dạy là phải khen chủ nhân thật nhiều: "Chủ nhân thông minh thật đó."
"Năng lượng vàng có thể chữa bệnh tim của tôi thật sao?" Kiều Tịch hỏi tiếp.
"Cần rất rất là nhiều năng lượng vàng mới chữa được." Còn cần nhiều bao nhiêu thì nó cũng không biết.
Kiều Tịch cười, chữa được là được rồi.
Lúc ăn cơm, mẹ Kiều thấy sắc mặt con gái tái nhợt, ngay cả màu môi cũng trắng hơn thì cực kì lo lắng: "Tiểu Tịch, có phải con không khỏe không?"
Dường như mẹ Kiều nghĩ đến điều gì đó, bà vội hỏi: "Có phải con đau tim không? Để mẹ gọi bác sĩ lại đây ngay bây giờ."
Kiều Tịch lắc đầu: "Con không sao đâu, mẹ đừng lo lắng."
Triệu Vũ Tích ngồi đối diện nhìn Kiều Tịch một cái, thấy sắc mặt của cô trắng xám thật: "Em họ, em không sao thật chứ? Em có muốn về phòng nghỉ ngơi không?"
"Em khỏe lắm, mọi người không phải lo đâu." Kiều Tịch để ý Triệu Vũ Tích nhìn cô bằng ánh mắt đầy thương tiếc, cô bèn cau mày, cảm thấy cô ta rất khó hiểu.
Lúc lên tầng, Kiều Tịch chạm mặt Triệu Vũ Tích.
"Tiểu Tịch."
Triệu Vũ Tích nhìn Kiều Tịch ở khoảng cách gần, trong mắt cô ta tràn ngập kinh diễm không thể che giấu được.
Từ kiếp trước cô ta đã biết Kiều Tịch rất đẹp rồi.
Làn da Kiều Tịch rất trắng, ngũ quan xinh đẹp tinh xảo rực rỡ kế thừa hết vẻ đẹp của bố mẹ Kiều, đẹp đến mức khiến người ta không dời nổi mắt.
Đôi mắt long lanh ánh nước, cô ta chỉ nhìn một chút thôi mà muốn mềm cả người.
Không so sánh thì không có đau thương, Triệu Vũ Tích đứng cùng với Kiều Tịch lập tức trở nên bình thường, ba phần giống nhau biến thành một lời nói dối thô thiển, không thấm vào đâu.
Biết Kiều Tịch sắp chết nên Triệu Vũ Tích cũng chẳng hâm mộ mấy.
Cô ta nhìn Kiều Tịch bằng ánh mắt cảm thông: "Thân thể em không sao thật chứ? Nếu không khỏe thì nhất định phải nói với dì đấy."
Triệu Vũ Tích ngập ngừng mãi, cuối cùng vẫn không nhịn được: "Thời gian không đợi ai, em có chuyện gì muốn làm thì nên tranh thủ làm đi, kiếp trước em chết..."
Đúng lúc đó, cô ta cắn môi sửa lại: "Như vậy mới không phải hối tiếc."
Kiều Tịch nhìn cô ta: "Chị nói thế là ý gì?"
Triệu Vũ Tích không dám tiết lộ quá nhiều, dù sao thì mấy cái chuyện kiểu như trọng sinh này có nói cũng chẳng ai tin: "Không có gì, chị đi sắp xếp hành lý đây."
Kiều Tịch cụp mắt, cẩn thận đánh giá Triệu Vũ Tích, cô rất thông minh nên nhanh chóng hiểu ra ngay.
Rốt cuộc cô cũng biết tại sao cô lại cảm thấy Triệu Vũ Tích quái quái rồi.
Chậc, hóa ra cô ta trọng sinh.
Bởi vì Triệu Vũ Tích biết cô sắp "Chết" nên mới nhìn cô bằng ánh mắt thương hại, mới nhắc nhở cô đừng để hối tiếc.
Hôm sau, Kiều Tịch dậy rất sớm.
Cô cố ý trang điểm, muốn tạo ấn tượng tốt với Lục Hoặc.
Chiếc váy màu quýt vừa vặn làm bật lên màu da trắng nõn mềm mại của cô, eo nhỏ chưa đầy một vòng tay, dưới làn váy là đôi chân nhỏ trắng muốt tinh tế.
Không thể phủ nhận rằng dáng người của cô rất đẹp, chỗ nên béo thì béo, cần gầy thì gầy.
Lúc cô xuống nhà, bố Kiều mẹ Kiều còn chưa dậy.
"Thím Hoa, thím chuẩn bị giúp cháu hai phần ăn sáng nhé." Để hấp thụ được nhiều năng lượng vàng hơn, Kiều Tịch quyết định phải đến bên cạnh Lục Hoặc sớm một chút.
"Tiểu thư, cô muốn ra ngoài à?"
"Vâng, trưa cháu không về ăn cơm đâu." Nếu được thì cô sẽ nghĩ cách ở lại nhà họ Lục đến chiều.
Lúc đến nhà họ Lục thì mặt trời đã lên cao, ánh nắng buổi sáng không nóng lắm.
Kiều Tịch vào nhà chào ông cụ Lục xong mới đến chỗ phòng nhỏ tìm Lục Hoặc.
Trong sân, một người hầu nữ trung tuổi đang ngồi ăn sáng bên bàn đá, có mấy phần bánh ngọt trông rất tinh xảo, cháo gạo ninh mềm thơm, vài món ăn kèm với cháo, một ly sữa bò, bữa sáng trông rất phong phú.
Người hầu đó thấy Kiều Tịch đột nhiên mở cửa đi vào thì sợ đến nỗi vội vã bật dậy, cố gắng nuốt miếng bánh ngọt trong miệng xuống: "Cô là..."
"Tôi đến tìm Lục Hoặc, tôi đã báo với ông Lục rồi."
Người hầu nhanh nhẹn cản cô lại: "Không được."
Kiều Tịch trông xinh đẹp tinh tế, khi nói chuyện vừa êm ái vừa hay kéo dài giọng, khiến người khác có ấn tượng rất tốt, trông cô cứ như một cô gái nhỏ được bảo bọc và rất dễ dụ.
Người hầu đảo đảo mắt: "Thiếu gia vẫn đang ngủ."
"Không sao, tôi vào chờ anh ấy."
"Không được, cô không được phép đánh thức thiếu gia." Người hầu thò tay ra định kéo cô lại.
Kiều Tịch cau mày.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của người hầu, Kiều Tịch cười cười: "Ô, thiếu gia nhà bà dậy rồi kìa."
Cô đi vòng qua người hầu, đến bên Lục Hoặc.
Lúc cô vừa tới gần, trên mu bàn tay lập tức xuất hiện vạch năng lượng.
Lục Hoặc ngồi trên xe lăn sau cửa, anh mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài đen, tóc mái hơi lộn xộn, trên gương mặt tuấn tú có thêm mấy phần ốm yếu, cực kì xinh đẹp.
Anh cụp mắt, vẻ mặt khá mệt mỏi: "Cô tới đây làm gì?"
"Giúp anh bôi thuốc đó, hôm qua tôi đã nói với anh rồi mà." Kiều Tịch đi thẳng vào phòng, cô cố ý nhỏ giọng lẩm bẩm: "Vì đến thăm anh nên tôi còn chưa kịp ăn sáng đâu."
Lục Hoặc nhướn mày nhìn cô gái đứng trong căn phòng nhỏ mờ mịt không đủ ánh sáng đang cười khanh khách, khiến người ta rất động lòng.
Anh sầm mặt xuống, giống như một con thú nhỏ bị kẻ khác xâm phạm lãnh địa, tỏ ra hung dữ để xua đuổi kẻ xâm lược: "Hôm qua tôi không đồng ý, cô đi được rồi đó."
Kiều Tịch còn lâu mới chịu nghe lời, da mặt cô cực kì dày: "Dù sao tôi cũng lỡ đến rồi, không thể đi một chuyến không công được." Cô cầm phần ăn sáng đã chuẩn bị trước đến cạnh bàn.
Trên mặt bàn chỉ có một bát cháo hoa.
Kiều Tịch nhớ đến bữa sáng mà người hầu kia vừa ăn, biết ngay chuyện gì đang diễn ra.
Bữa sáng của Lục Hoặc bị người hầu ăn bớt ăn xén.
Chậc, đúng là một cậu bé đáng thương, thảo nào năng lượng đen lại nhiều đến thế.
Vốn dĩ Kiều Tịch chẳng muốn can thiệp, nhưng cô lại muốn gây ấn tượng tốt với Lục Hoặc.
Cô đặt đồ ăn sáng xuống, nhìn Lục Hoặc bằng ánh mắt đau lòng không thể diễn tả bằng lời: "Người hầu nhà anh xấu xa quá, bà ta ngồi ngoài kia ăn uống ngon lành, anh lại chỉ được ăn mỗi cháo trắng."
Kiều Tịch phồng má lên tỏ vẻ tức giận: "Tôi giúp anh dạy dỗ bà ta."
Lục Hoặc hừ lạnh: "Không khiến cô quan tâm đến mấy việc không đâu." Anh vốn đã mang vẻ đẹp trong trẻo, ngay cả khi nhướng mày như bây giờ cũng cực kì ưa nhìn.
Kiều Tịch giả vờ ngoan ngoãn: "Được, tôi nghe lời anh, kệ đi."
Cô mở hộp đựng đồ ăn sáng ra, trong hộp chứa đầy những món ăn tinh xảo: "Bữa sáng nhà tôi ngon lắm, tôi mang theo rất nhiều, anh ăn một chút đi."
Mùi đồ ăn thơm phức tràn ngập căn phòng nhỏ, dụ dỗ người ta nuốt nước miếng thèm thuồng.
Lục Hoặc nhìn cô gái tự động ngồi vào bàn như quen biết lắm kia, nghiến răng: "Cô không nghe tôi nói gì sao? Tôi bảo cô cút đi."
Kiều Tịch gật đầu: "Tôi ăn sáng xong với bôi thuốc cho anh xong rồi đi ngay, không lười biếng đâu."
Lục Hoặc quay mặt đi, không thèm để ý đến cô nữa.
Cái bàn này cách Lục Hoặc hơn 1 mét, Kiều Tịch không thể hấp thụ năng lượng của anh được.
Cô thấy anh không muốn lại gần thì xách cái ghế nhỏ trong góc phòng ra, ôm hộp đồ ăn ngồi ngay trước mặt Lục Hoặc.
Kiều Tịch vốn xinh đẹp, chiếc váy màu quýt cô đang mặc càng khiến cô trông ngọt ngào trong sáng hơn.
Cô chỉ cần ngoan ngoãn ngồi đó là không một ai có thể lờ cô đi được.
Cô ăn một viên sủi cảo thủy tinh, rồi lại dùng nĩa ghim một viên khác đưa đến trước mặt Lục Hoặc, nở nụ cười ngọt ngào: "Chúng ta ăn chung đi, nếu anh không ăn thì tôi sẽ ngồi lỳ ở đây cả ngày đó."
Lục Hoặc lạnh lùng liếc cô một cái, anh đang định nói gì đó thì viên sủi cảo nhỏ nhắn đáng yêu đã nhét đầy miệng anh.
Bữa sáng của nhà họ Kiều rất tinh xảo, nguyên liệu cũng là những thứ tốt nhất.
Lớp vỏ sủi cảo trơn bóng, mềm mềm, dai dai.
Lục Hoặc bị Kiều Tịch bịt miệng, lại nghe giọng nói vừa ngọt ngào vừa xấu xa của cô vang lên: "Anh ăn đi, ăn xong tôi mới bỏ tay ra."
Làm gì có ai đút người khác ăn kiểu đấy?
Bàn tay của cô rất mềm, mang theo một mùi thơm thoang thoảng.
Đôi mắt đen như mực của Lục Hoặc nhìn chằm chằm Kiều Tịch, bị cô bắt ép phải nuốt miếng sủi cảo trong miệng.
Kiều Tịch cười khanh khách, bỏ tay ra: "Có ngon không?"
Lục Hoặc như một con nhím nhỏ bị chọc tức, trên vầng trán ngây ngô mang đầy sự bực bội: "Không ngon."
Trên đầu anh nhú ra mầm lá nhỏ.
Lúc này Kiều Tịch đã chắc chắn rằng cô không gặp ảo giác, cô không nhịn được nữa, giơ tay lên nắm chặt cái mầm nhỏ xanh biêng biếc.
Lục Hoặc đang ngồi trên xe lăn lập tức mềm nhũn.
Anh lúng túng, gương mặt xinh đẹp trắng nhợt lạnh lùng bắt đầu ửng hồng lên, trong mắt anh tràn ngập sự khó tin.
Anh chất vấn Kiều Tịch: "Cô đang làm gì vậy!"