Chương 1
1.
Đêm trăng tròn ngày mười lăm, Tạ Đường nấu canh nấm tuyết, tận mắt nhìn ta uống hết.
Trước khi mê man ngủ đi, ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng dứt khoát của hắn.
Khi tỉnh lại, ta đã ở động hồ ly.
Phu quân của ta mang ta đến cho hồ yêu thải âm chỉ vì muốn cứu Chu Nhược...
Người trong lòng của hắn.
Hồ yêu nhe răng nanh sắc nhọn của mình ra, lông tơ trên thân nó toát ra mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn, ánh mắt tham lam của nó nhìn từ trên xuống dưới người ta, cuối cùng dừng lại vùng bụng, giọng nói bén nhọn mang theo sự hưng phấn: ''Cơ thể thuần âm lại mang thai đứa nhỏ thuần dương, ha... đúng là mỹ vị.''
Ta vô cùng hoảng sợ, liều mạng nắm lấy vạt áo Tạ Đường, nước mắt bất lực chảy dài trên gò má: ''Phu quân, chàng dẫn ta đi đi, ta sợ!''
Hắn quay đầu sang một bên không thèm để ý, mà thứ nửa người nửa hồ kia từng bước đi lại gần ta.
Cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đỉnh đầu, ta nhìn về phía Tạ Đường, đau khổ cầu xin: ''Trong bụng ta đã có cốt nhục của chàng, đó là con của chúng ta, chàng không thể đối xử với con như vậy, chàng đừng bỏ ta lại mà!''
Hắn hất tay ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt.
''Ngày đi lễ phật gặp phải sơn phỉ, là A Nhược đã liều lĩnh cứu ngươi, nhưng ngươi lại làm như không có việc gì mà quay về phủ...''
''Nàng ấy chết là vì ngươi, Thẩm Yên, một cục thịt đổi lấy mạng của nàng ấy, đáng giá.''
Không, không phải như vậy.
Ta muốn giải thích nhưng trong đầu lại trống rỗng, giống như có thứ gì đó che mất kí ức của ta vậy.
Ta không còn sức lực ngã trên mặt đất, nước mắt nóng bỏng chảy xuống đất, giống như trái tim ta lúc này vậy, hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Tạ Đường cầm đan dược hồ yêu cho rồi rời đi.
Thứ đợi chờ ta là những tra tấn vô tận.
Giây phút trước khi lìa đời, cơ thể ta bị xé rách, ta dường như có thể nghe thấy tiếng đau khổ gào khóc của con ta và âm thanh cắn nuốt tham lam của hồ yêu.
...Tạ Đường.
...Tạ Đường!
Ngươi oán hận ta cũng không sao, nhưng hài tử là vô tội, sao ngươi lại muốn đứa nhỏ trở thành vật hi sinh chứ?
Dựa vào cái gì chứ?
Nếu có thể làm lại, ta sẽ không ném tú cầu cho ngươi trong ngày kén rể đó...
Hô hấp ta như ngưng lại, bên tai là những âm thanh ồn ào.
Ta đột nhiên mở to mắt. ta thật sự quay về ngày kén rể rồi.
Ta trọng sinh rồi.
2.
''Tiểu thư, người nhìn đi, Tạ công tử ở bên kia!''
Nha hoàn Hồng Liễu chỉ tay về một phía, hưng phấn nhảy cẫng lên.
Ta nhìn về hướng nàng ta chỉ, Tạ Đường đứng trong đám người, ánh mắt rạng rỡ tinh thần phấn chấn, dường như quyết tâm phải được chọn trong lần kén rể này.
Ha, đương nhiên hắn ta tự tin rồi.
Mấy tháng trước, hắn ta dùng thi họa để kết bạn với ta ở Ngọc Ẩn Trai, mỗi câu mỗi chữ trong lúc ngẫu nhiên cũng đều là tính toán.
Lần kén rể này ta cũng sắp xếp vì hắn.
Chỉ tiếc hắn ta không xem trọng Thẩm Yên ta, mà hắn ta cần danh xưng rể hiền của nội các đại học sĩ.
Hư tình giả ý chỉ vì muốn thăng tiến từng bước mà thôi.
Ta trào phúng nhìn hắn ta, một đám người cầu thân nhưng lại không có người có thể phó thác được.
Giờ lành đã đến, mẫu thân đứng sau lưng thúc giục, tâm trạng ta phiền muộn, ánh mắt vô tình nhìn qua tên ăn mày ở góc tường.
Áo vải lam lũ bẩn thỉu, trên mái tóc dài rối bù vẫn còn dính rau, nhìn vô cùng lôi thôi.
Lúc này tiếng người huyên náo nhưng hắn lại ngửa đầu ngủ say, có mấy lần vài đứa nhỏ chạy qua lại thu chân lại vô cùng kịp thời.
Trùng hợp sao?
Lúc này, đồ bên hông hắn rơi ra, lấp ló sau khuỷu tay.
Đó là...
Ta vô cùng hào hứng, trực tiếp ném tú cầu lên người tên ăn mày kia.
Hai mắt hắn nhắm nghiền nhưng chỉ một tay đã đón được, hắn còn nghiêng người ôm tú cầu vào ngực, tiếp tục ngủ say, tiếng ngáy như sấm đều đặn vang lên, vật kia vì xoay người mà bị lộ rõ.
Quả nhiên.
Ta mím mười cười nhạt, không cần phí công đi tìm nữa rồi.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc đến nín thở, sau khi Hồng Liễu hô lên một tiếng, chén trà trong tay mẫu thân rơi xuống đất, mọi người bắt đầu ầm ĩ bàn luận.
Ai cũng không tin, đường đường là thiên kim nhà học sĩ lại chọn một tên ăn mày làm vị hôn phu.
Người kinh hãi nhất đương nhiên là Tạ Đường.
Khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười của hắn ta như xuất hiện vết rách, hắn ta nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, trong ánh mắt còn có mấy phần trách cứ.
Thứ vốn nên thuộc về hắn ta nay lại bị một tên ăn mày chiếm lấy, sao hắn ta có thể nhịn được?
Ta nhìn hắn ta nở nụ cười xinh đẹp.
Tạ Đường, con đường đến với quyền lực của ngươi đời này xác định dừng tại đây rồi.
Đêm trăng tròn ngày mười lăm, Tạ Đường nấu canh nấm tuyết, tận mắt nhìn ta uống hết.
Trước khi mê man ngủ đi, ta nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng dứt khoát của hắn.
Khi tỉnh lại, ta đã ở động hồ ly.
Phu quân của ta mang ta đến cho hồ yêu thải âm chỉ vì muốn cứu Chu Nhược...
Người trong lòng của hắn.
Hồ yêu nhe răng nanh sắc nhọn của mình ra, lông tơ trên thân nó toát ra mùi hôi thối khiến người khác buồn nôn, ánh mắt tham lam của nó nhìn từ trên xuống dưới người ta, cuối cùng dừng lại vùng bụng, giọng nói bén nhọn mang theo sự hưng phấn: ''Cơ thể thuần âm lại mang thai đứa nhỏ thuần dương, ha... đúng là mỹ vị.''
Ta vô cùng hoảng sợ, liều mạng nắm lấy vạt áo Tạ Đường, nước mắt bất lực chảy dài trên gò má: ''Phu quân, chàng dẫn ta đi đi, ta sợ!''
Hắn quay đầu sang một bên không thèm để ý, mà thứ nửa người nửa hồ kia từng bước đi lại gần ta.
Cảm giác sợ hãi xông thẳng lên đỉnh đầu, ta nhìn về phía Tạ Đường, đau khổ cầu xin: ''Trong bụng ta đã có cốt nhục của chàng, đó là con của chúng ta, chàng không thể đối xử với con như vậy, chàng đừng bỏ ta lại mà!''
Hắn hất tay ta ra, vẻ mặt lạnh nhạt.
''Ngày đi lễ phật gặp phải sơn phỉ, là A Nhược đã liều lĩnh cứu ngươi, nhưng ngươi lại làm như không có việc gì mà quay về phủ...''
''Nàng ấy chết là vì ngươi, Thẩm Yên, một cục thịt đổi lấy mạng của nàng ấy, đáng giá.''
Không, không phải như vậy.
Ta muốn giải thích nhưng trong đầu lại trống rỗng, giống như có thứ gì đó che mất kí ức của ta vậy.
Ta không còn sức lực ngã trên mặt đất, nước mắt nóng bỏng chảy xuống đất, giống như trái tim ta lúc này vậy, hoàn toàn rơi xuống vực thẳm.
Tạ Đường cầm đan dược hồ yêu cho rồi rời đi.
Thứ đợi chờ ta là những tra tấn vô tận.
Giây phút trước khi lìa đời, cơ thể ta bị xé rách, ta dường như có thể nghe thấy tiếng đau khổ gào khóc của con ta và âm thanh cắn nuốt tham lam của hồ yêu.
...Tạ Đường.
...Tạ Đường!
Ngươi oán hận ta cũng không sao, nhưng hài tử là vô tội, sao ngươi lại muốn đứa nhỏ trở thành vật hi sinh chứ?
Dựa vào cái gì chứ?
Nếu có thể làm lại, ta sẽ không ném tú cầu cho ngươi trong ngày kén rể đó...
Hô hấp ta như ngưng lại, bên tai là những âm thanh ồn ào.
Ta đột nhiên mở to mắt. ta thật sự quay về ngày kén rể rồi.
Ta trọng sinh rồi.
2.
''Tiểu thư, người nhìn đi, Tạ công tử ở bên kia!''
Nha hoàn Hồng Liễu chỉ tay về một phía, hưng phấn nhảy cẫng lên.
Ta nhìn về hướng nàng ta chỉ, Tạ Đường đứng trong đám người, ánh mắt rạng rỡ tinh thần phấn chấn, dường như quyết tâm phải được chọn trong lần kén rể này.
Ha, đương nhiên hắn ta tự tin rồi.
Mấy tháng trước, hắn ta dùng thi họa để kết bạn với ta ở Ngọc Ẩn Trai, mỗi câu mỗi chữ trong lúc ngẫu nhiên cũng đều là tính toán.
Lần kén rể này ta cũng sắp xếp vì hắn.
Chỉ tiếc hắn ta không xem trọng Thẩm Yên ta, mà hắn ta cần danh xưng rể hiền của nội các đại học sĩ.
Hư tình giả ý chỉ vì muốn thăng tiến từng bước mà thôi.
Ta trào phúng nhìn hắn ta, một đám người cầu thân nhưng lại không có người có thể phó thác được.
Giờ lành đã đến, mẫu thân đứng sau lưng thúc giục, tâm trạng ta phiền muộn, ánh mắt vô tình nhìn qua tên ăn mày ở góc tường.
Áo vải lam lũ bẩn thỉu, trên mái tóc dài rối bù vẫn còn dính rau, nhìn vô cùng lôi thôi.
Lúc này tiếng người huyên náo nhưng hắn lại ngửa đầu ngủ say, có mấy lần vài đứa nhỏ chạy qua lại thu chân lại vô cùng kịp thời.
Trùng hợp sao?
Lúc này, đồ bên hông hắn rơi ra, lấp ló sau khuỷu tay.
Đó là...
Ta vô cùng hào hứng, trực tiếp ném tú cầu lên người tên ăn mày kia.
Hai mắt hắn nhắm nghiền nhưng chỉ một tay đã đón được, hắn còn nghiêng người ôm tú cầu vào ngực, tiếp tục ngủ say, tiếng ngáy như sấm đều đặn vang lên, vật kia vì xoay người mà bị lộ rõ.
Quả nhiên.
Ta mím mười cười nhạt, không cần phí công đi tìm nữa rồi.
Tất cả mọi người có mặt đều kinh ngạc đến nín thở, sau khi Hồng Liễu hô lên một tiếng, chén trà trong tay mẫu thân rơi xuống đất, mọi người bắt đầu ầm ĩ bàn luận.
Ai cũng không tin, đường đường là thiên kim nhà học sĩ lại chọn một tên ăn mày làm vị hôn phu.
Người kinh hãi nhất đương nhiên là Tạ Đường.
Khuôn mặt lúc nào cũng mang nụ cười của hắn ta như xuất hiện vết rách, hắn ta nhìn ta với ánh mắt không thể tin nổi, trong ánh mắt còn có mấy phần trách cứ.
Thứ vốn nên thuộc về hắn ta nay lại bị một tên ăn mày chiếm lấy, sao hắn ta có thể nhịn được?
Ta nhìn hắn ta nở nụ cười xinh đẹp.
Tạ Đường, con đường đến với quyền lực của ngươi đời này xác định dừng tại đây rồi.