Chương 2
3.
Sau khi phụ thân biết được đã vô cùng tức giận, phái người gọi ta đến từ đường phạt quỳ.
"Ngày đó con nhất định đòi tổ chức ném tú cầu kén rể, nói đã có ý trung nhân của mình, Yên Nhi, chẳng lẽ tên ăn mày bẩn thỉu kia chính là ý trung nhân của con sao?''
Ta cúi đầu không rên một tiếng.
Thấy Tạ Đường tài hoa phong lưu, khiêm tốn hữu lễ, ta đã tùy tiện tin mấy lời đường mật của hắn ta.
Kiếp trước lúc thành thân, hắn ta vẫn còn tương kính như tân với ta, ân ái không khiến người nào nghi ngờ, ta đã cầu phụ thân vận dụng quan hệ lấy chức quan lễ bộ thị lang cho hắn ta.
Về sau khi được phân phủ, chưa đến một năm hắn ta đã đưa Chu Nhược vào cửa.
Trong đêm tối, Tạ Đường ôm ta vào ngực, cẩn thận vuốt ve an ủi, luôn mồm hứa hẹn: ''A Nhược là muội muội ở quê của ta, ta mang nàng ấy vào phủ cũng chỉ vì muốn cho nàng một con đường mưu sinh mà thôi, phu nhân của ta sẽ chỉ có nàng, Yên Yên, nàng tin ta sao?''
Hắn ta chân thành bày tỏ, không có chút giả dối nào.
Buồn cười là lúc đó ta vẫn tin.
Bây giờ...
Ta nặng nề dập đầu, ngữ điệu bình tĩnh: ''Nữ nhi bất hiếu, đến lúc kén rể mới nhìn rõ bộ mặt thật của người kia, lúc đó hồ đồ nên mới tùy tiện ném cho người khác. Việc này nữ nhi sẽ tự giải quyết, phụ thân không cần lo lắng.''
Phụ thân sững sờ, lúc ta và ông ấy nhìn nhau, ông ấy định nói gì đó nhưng mãi vẫn không nói nên lời, mãi một lúc sau mới thở dài: ''Con ngoan, đối với nữ nhi mà nói, thanh danh là quan trọng nhất.''
''Nữ nhi hiểu rõ.''
Sau khi quỳ được hai canh giờ, ta đến chỗ của mẫu thân, bà đã phái người đưa tên ăn mày kia vào phủ để đề phòng miệng lưỡi người đời.
Bà không trách móc ta, chỉ đau lòng cho con đường nhân duyên của ta sau này.
Ta trấn an bà một lúc rồi mới quay lại Hàn Hương viện, vừa vào cửa viện Hồng Liễu đã chạy ra, vẻ mặt lo lắng: ''Tiểu thư, Tạ công tử đợi ở cửa hông đã lâu, nói không đợi được người sẽ không đi.''
Ha, đúng là vũng bùn nhão không dễ gỡ bỏ.
"Hắn muốn đợi thì để hắn đợi, chết rồi cũng có nha môn đến nhặt xác.''
Hồng Liễu dừng lại một chút, cẩn thận dò xét ta rồi tìm cớ lui xuống.
Ta nhìn bóng lưng nàng ta, thầm thở dài một hơi.
4.
Hai ngày sau Tạ Đường vẫn chờ ta.
Hồng Liễu thương hại kể lại cảnh đó làm ta buồn cười.
''Nếu như ngươi đau lòng cho nam tử kia như vậy thì để ta làm chủ cầu thân cho ngươi, thế nào?''
Dứt lời Hồng Liễu đã lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nhận lỗi.
''Ngươi không sai.'' Ta ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng ta lên, nhìn đôi mắt đầy sức sống đẫm lệ của nàng ta: ''Nhớ rõ, nam nhân càng đẹp mắt sẽ càng dễ lừa gạt ngươi, đừng ngốc nghếch làm một con mồi đợi bị làm thịt mà không biết.''
Ví dụ như ta.
Có lẽ do ánh mắt ta quá chăm chú, nàng ta giật mình, một lát sau mới gật đầu như giã tỏi.
Kiếp trước, một tuần trước khi Chu Nhược vào phủ, Hồng Liễu đã chết, nàng ta bị treo ngược, lúc phát hiện trông cực kì khủng bố. Nàng ta mất tích nửa tháng mới được phát hiện, lúc ấy trên người nàng ta mặc váy lụa đỏ, chân đi giày thêu lục.
Trước kia có lẽ ta sẽ không dám nghĩ, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ, có thể nàng ta đã bị yêu vật hút khô...
Ai làm, không cần nói cũng biết.
*
Tạ Đường đợi ở ngoài cửa hông ba ngày vẫn chưa đi khiến người qua đường bắt đầu bàn tán.
Gã sai vặt đến bẩm báo lúc ta vừa thức dậy.
Hồng Liễu yên lặng trang điểm cho ta, ta thoáng nhìn qua một khối ngọc lục giác trong hộp trang sức, trong lòng lập tức cảm thấy phiền chán.
Đó là tín vật Tạ Đường tặng ta.
Ta cầm khối ngọc kia lên, cẩn thận vuốt ve, cuối cùng nhịn không được mà nhếch môi cười chế giễu.
Một khối ngọc kém chất lượng mua ở đầu đường được lời nói giả dối của hắn ta nâng cấp thành ngọc bích gia truyền, đúng là có thể lừa gạt nữ tử đang chìm đắm trong tình yêu.
Chỉ vì các nàng sẽ tự lừa dối bản thân.
Ta đi gặp Tạ Đường, y phục vốn chỉnh tề của hắn ta lúc này đã nhăn nhúm, bóng dáng chán nản, giây phút nhìn thấy ta, đôi mắt xám xịt mới hiện lên ánh sáng, hai chân tê cứng lảo đảo đi gần đến phía ta mấy bước.
''Yên Yên, nàng đến rồi... Hôm đó cơ thể nàng khó chịu nên mới ném sai người sao?''
Giọng hắn ta khàn khàn, nghe xong khiến người ta phải mủi lòng thương tiếc, lại còn vô cùng ''tri kỉ'' mà tìm lí do cho ta.
Ta lạnh nhạt nhìn khuôn mặt hắn ta, nhớ đến hài nhi còn chưa chào đời của mình, càng cảm thấy chán ghét hơn.
''Mong công tử chú ý thân phận, ngươi công khai chờ bên ngoài phủ học sĩ ba ngày, muốn làm hỏng thanh danh của ta sao?''
''Nhưng chúng ta rõ ràng đã hẹn ước xong...'' Hắn ta hơi hé đôi môi khô nứt nẻ của mình, không ngừng lắc đầu, sau đó nghĩ đến gì đó mà nói: ''Nàng quên rồi sao, chúng ta có tín vật.''
Chưa được bao lâu đã có rất nhiều người tụ tập.
Cho nên tất cả đều có thể nghe được lời này của hắn ta.
Ta hừ lạnh, lấy khối ngọc kia từ tay Hồng Liễu, trước mặt Tạ Đường, ném nó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Hắn ta im lặng không nói nên lời.
''Thật ngại ngùng, một khối ngọc kém chất lượng mà thôi, ta có thể bồi thường cho ngươi hai mươi khối khác, đừng có sai người đưa đến đây nữa.''
Ta cầm khăn lụa, cẩn thận lau tay cầm ngọc bội, ánh mắt nhìn hắn ta tràn đầy sự ghét bỏ, mỉm cười duyên dáng nói: ''Chân tình của ngươi ở trong mắt ta còn không sạch bằng bùn dưới chân đâu.''
Sau khi phụ thân biết được đã vô cùng tức giận, phái người gọi ta đến từ đường phạt quỳ.
"Ngày đó con nhất định đòi tổ chức ném tú cầu kén rể, nói đã có ý trung nhân của mình, Yên Nhi, chẳng lẽ tên ăn mày bẩn thỉu kia chính là ý trung nhân của con sao?''
Ta cúi đầu không rên một tiếng.
Thấy Tạ Đường tài hoa phong lưu, khiêm tốn hữu lễ, ta đã tùy tiện tin mấy lời đường mật của hắn ta.
Kiếp trước lúc thành thân, hắn ta vẫn còn tương kính như tân với ta, ân ái không khiến người nào nghi ngờ, ta đã cầu phụ thân vận dụng quan hệ lấy chức quan lễ bộ thị lang cho hắn ta.
Về sau khi được phân phủ, chưa đến một năm hắn ta đã đưa Chu Nhược vào cửa.
Trong đêm tối, Tạ Đường ôm ta vào ngực, cẩn thận vuốt ve an ủi, luôn mồm hứa hẹn: ''A Nhược là muội muội ở quê của ta, ta mang nàng ấy vào phủ cũng chỉ vì muốn cho nàng một con đường mưu sinh mà thôi, phu nhân của ta sẽ chỉ có nàng, Yên Yên, nàng tin ta sao?''
Hắn ta chân thành bày tỏ, không có chút giả dối nào.
Buồn cười là lúc đó ta vẫn tin.
Bây giờ...
Ta nặng nề dập đầu, ngữ điệu bình tĩnh: ''Nữ nhi bất hiếu, đến lúc kén rể mới nhìn rõ bộ mặt thật của người kia, lúc đó hồ đồ nên mới tùy tiện ném cho người khác. Việc này nữ nhi sẽ tự giải quyết, phụ thân không cần lo lắng.''
Phụ thân sững sờ, lúc ta và ông ấy nhìn nhau, ông ấy định nói gì đó nhưng mãi vẫn không nói nên lời, mãi một lúc sau mới thở dài: ''Con ngoan, đối với nữ nhi mà nói, thanh danh là quan trọng nhất.''
''Nữ nhi hiểu rõ.''
Sau khi quỳ được hai canh giờ, ta đến chỗ của mẫu thân, bà đã phái người đưa tên ăn mày kia vào phủ để đề phòng miệng lưỡi người đời.
Bà không trách móc ta, chỉ đau lòng cho con đường nhân duyên của ta sau này.
Ta trấn an bà một lúc rồi mới quay lại Hàn Hương viện, vừa vào cửa viện Hồng Liễu đã chạy ra, vẻ mặt lo lắng: ''Tiểu thư, Tạ công tử đợi ở cửa hông đã lâu, nói không đợi được người sẽ không đi.''
Ha, đúng là vũng bùn nhão không dễ gỡ bỏ.
"Hắn muốn đợi thì để hắn đợi, chết rồi cũng có nha môn đến nhặt xác.''
Hồng Liễu dừng lại một chút, cẩn thận dò xét ta rồi tìm cớ lui xuống.
Ta nhìn bóng lưng nàng ta, thầm thở dài một hơi.
4.
Hai ngày sau Tạ Đường vẫn chờ ta.
Hồng Liễu thương hại kể lại cảnh đó làm ta buồn cười.
''Nếu như ngươi đau lòng cho nam tử kia như vậy thì để ta làm chủ cầu thân cho ngươi, thế nào?''
Dứt lời Hồng Liễu đã lập tức quỳ xuống, liên tục dập đầu nhận lỗi.
''Ngươi không sai.'' Ta ngồi xổm xuống, nâng cằm nàng ta lên, nhìn đôi mắt đầy sức sống đẫm lệ của nàng ta: ''Nhớ rõ, nam nhân càng đẹp mắt sẽ càng dễ lừa gạt ngươi, đừng ngốc nghếch làm một con mồi đợi bị làm thịt mà không biết.''
Ví dụ như ta.
Có lẽ do ánh mắt ta quá chăm chú, nàng ta giật mình, một lát sau mới gật đầu như giã tỏi.
Kiếp trước, một tuần trước khi Chu Nhược vào phủ, Hồng Liễu đã chết, nàng ta bị treo ngược, lúc phát hiện trông cực kì khủng bố. Nàng ta mất tích nửa tháng mới được phát hiện, lúc ấy trên người nàng ta mặc váy lụa đỏ, chân đi giày thêu lục.
Trước kia có lẽ ta sẽ không dám nghĩ, nhưng bây giờ cẩn thận suy nghĩ, có thể nàng ta đã bị yêu vật hút khô...
Ai làm, không cần nói cũng biết.
*
Tạ Đường đợi ở ngoài cửa hông ba ngày vẫn chưa đi khiến người qua đường bắt đầu bàn tán.
Gã sai vặt đến bẩm báo lúc ta vừa thức dậy.
Hồng Liễu yên lặng trang điểm cho ta, ta thoáng nhìn qua một khối ngọc lục giác trong hộp trang sức, trong lòng lập tức cảm thấy phiền chán.
Đó là tín vật Tạ Đường tặng ta.
Ta cầm khối ngọc kia lên, cẩn thận vuốt ve, cuối cùng nhịn không được mà nhếch môi cười chế giễu.
Một khối ngọc kém chất lượng mua ở đầu đường được lời nói giả dối của hắn ta nâng cấp thành ngọc bích gia truyền, đúng là có thể lừa gạt nữ tử đang chìm đắm trong tình yêu.
Chỉ vì các nàng sẽ tự lừa dối bản thân.
Ta đi gặp Tạ Đường, y phục vốn chỉnh tề của hắn ta lúc này đã nhăn nhúm, bóng dáng chán nản, giây phút nhìn thấy ta, đôi mắt xám xịt mới hiện lên ánh sáng, hai chân tê cứng lảo đảo đi gần đến phía ta mấy bước.
''Yên Yên, nàng đến rồi... Hôm đó cơ thể nàng khó chịu nên mới ném sai người sao?''
Giọng hắn ta khàn khàn, nghe xong khiến người ta phải mủi lòng thương tiếc, lại còn vô cùng ''tri kỉ'' mà tìm lí do cho ta.
Ta lạnh nhạt nhìn khuôn mặt hắn ta, nhớ đến hài nhi còn chưa chào đời của mình, càng cảm thấy chán ghét hơn.
''Mong công tử chú ý thân phận, ngươi công khai chờ bên ngoài phủ học sĩ ba ngày, muốn làm hỏng thanh danh của ta sao?''
''Nhưng chúng ta rõ ràng đã hẹn ước xong...'' Hắn ta hơi hé đôi môi khô nứt nẻ của mình, không ngừng lắc đầu, sau đó nghĩ đến gì đó mà nói: ''Nàng quên rồi sao, chúng ta có tín vật.''
Chưa được bao lâu đã có rất nhiều người tụ tập.
Cho nên tất cả đều có thể nghe được lời này của hắn ta.
Ta hừ lạnh, lấy khối ngọc kia từ tay Hồng Liễu, trước mặt Tạ Đường, ném nó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
Hắn ta im lặng không nói nên lời.
''Thật ngại ngùng, một khối ngọc kém chất lượng mà thôi, ta có thể bồi thường cho ngươi hai mươi khối khác, đừng có sai người đưa đến đây nữa.''
Ta cầm khăn lụa, cẩn thận lau tay cầm ngọc bội, ánh mắt nhìn hắn ta tràn đầy sự ghét bỏ, mỉm cười duyên dáng nói: ''Chân tình của ngươi ở trong mắt ta còn không sạch bằng bùn dưới chân đâu.''