Chương 2
Phố Tiểu Bàng nhìn tên đoán nghĩa, bởi vì nó có nhiều ngõ hẹp nhỏ giống chân của con cua nhỏ, cho nên khu phố rách nát, luôn có vẻ ẩm ướt này đã bị mọi người gọi là "Phố Tiểu Bàng".
Nhà của Chử Diên nằm trong khu phố nhỏ phía Tây thành cũ Phố Tiểu Bàng.
Nói là khu phố nhỏ cũng không đúng lắm, nó hình thành từ ba toà nhà nhỏ sáu tầng dựa vào bên nhau tạo hình tam giác, cửa hàng dựa vào tầng một trên đường phố, giữa ba toà nhà nhỏ hình thành một tam giác hẹp hòi chật chội, đó là khu vực công cộng nhỏ đến không tưởng trong khu phố nhỏ này.
——Khắp Phố Tiểu Bàng đều là phòng ở tự xây như vậy, chúng nó hồng hồng xanh lá xanh lam vàng vàng mà dựa sát bên nhau, hợp lại thành nơi tụ tập dân cư đông đúc nhất thành cũ.
Có được mấy toà nhà đó thì hẳn là chủ nhà rất có tiền, chỉ là người ở trong mấy toà nhà nhỏ đó thường thường là những người nghèo khó.
Chử Diên dừng lại trên con đường chính ở phố Tiểu Bàng, đạp xe một đường dài làm cậu thở hổn hển, trên trán chảy ra một ít mồ hôi. Cậu nhớ muốn về nhà thì phải đi vào con hẻm nhỏ thứ tư phía bên phải, nơi đó không rộng bằng đường chính, ô tô nhỏ cũng phải gian nan lắm mới đi vào được.
Cậu dừng xe ở ven đường, đi vào một cửa hàng nhỏ mua cái hộp quẹt. Khi đi ra thì sắc trời đã tối dần, đèn đường ven đường sáng lên.
Chử Diên mới vừa leo lên xe, nhìn thoáng qua phía trước, rồi sau đó hơi ngẩn người ra.
Cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo lao động có chữ "Yên tâm chuyện nhà" đang mang theo túi đựng rau củ cùng thịt đi về phía trước, bà hơi mập, thân hình thoạt nhìn đã không còn trẻ, vài cơn gió nhẹ thổi bay tóc mái phía trước của bà, từ hình dáng sườn mặt có thể mơ hồ nhìn ra bà vốn dĩ không tệ, khi còn trẻ hẳn là rất mỹ lệ.
Chử Diên ý thức được người phụ nữ đó chính là mẹ của thân thể này, Vương Mai, cậu cũng chú ý tới một đàn ông đi đến bên cạnh Vương Mai, ăn mặc quần áo đơn giản, một chân nhìn có hơi què.
Người đàn ông duỗi tay ra muốn cầm đồ giúp Vương Mai, Vương Mai lại lùi về phía sau một bước từ chối. Người phụ nữ lắc đầu, nói gì đó với người đàn ông, nhưng Chử Diên có thể nhìn ra được bà đang cười.
Bỗng nhiên Chử Diên cảm thấy trong lòng có hơi buồn.
Đột nhiên cậu nghĩ, Vương Mai không nên mặc quần áo lao động khó coi, mà nên mặc những chiếc váy xinh đẹp, không cần có nhiều băn khoăn trong lòng, có thể tự do yêu đương với người mình thích.
Chử Diên quay đầu xe chạy đi một vòng, chạy đến mặt sau của một hẻm nhỏ khác, tìm chỗ có bậc thang dưới ánh đèn đường mà ngồi xuống.
Cậu lấy nhật ký của nguyên thân từ trong cặp ra.
Do dự một chút, Chử Diên vẫn mở ra quyển nhật ký này.
Trong trang viết tên với lớp:
Chử Diên
Lớp mười một khối 10
Đây là lúc nguyên thân vừa mới vào cấp ba viết, lấy thẩm mỹ của Chử Diên tới xem thì chữ của nguyên thân cũng không khó đọc, nó mang theo một ít ngây ngô của trẻ con, mấy chữ này hằn rất sâu, có thể thấy được nguyên thân lúc đó rất kích động.
Quyển Notebook này là do chủ nhiệm lớp của nguyên thân tặng cho hắn khi hắn trở về trường cấp hai nhận thư nhập học sau khi nguyên thân thi được vào trường Trung học số 7 để cổ vũ hắn vào cấp ba cũng cố gắng học tập.
Ngay từ đầu nguyên thân cũng nghĩ như vậy, tràn ngập hi vọng mà bắt đầu cuộc sống cấp ba của mình. Rồi sau đó phát hiện, hắn có khắc khổ như thế nào cũng không theo kịp tiến độ của thầy cô, mỗi lần kiểm tra trắc nghiệm, những bạn học bình thường không dụng công học tập tí nào cũng có thể trả lời tốt hơn hắn được.
Dần dần, nguyên thân càng ngày càng tối tăm, câu chữ trong nhật ký cũng biến thành mắng chửi cùng oán hận. Mắng chính mình cũng mắng bạn học, hận thầy cô cũng hận người nhà.
Chử Diên khẽ nhíu mày, lại lật thêm vài trang. Sau đó rốt cuộc cũng thấy được Tô Niệm Thanh ở ngày thứ 37.
Nguyên thân viết hắn càng ngày càng cảm giác được sự khác nhau giữa người với người.
Hắn viết ngày đó hắn ra cửa từ sớm, kết quả trên đường dây xích của xe bị rớt, hắn quẫn bách mà ngồi xổm trên mặt đất ở trên đường lớn người đến người đi để sửa lại xe, người đi ngang qua đều sẽ nhìn hắn một cái làm mặt hắn đỏ rần, nói không nên lời là vì xe rớt dây xích hay là vì ánh mắt từ người đi đường càng khiến hắn khó chịu.
Nhưng hắn càng lo lắng chuyện khác hơn, hắn sợ mình đến trễ. Sau khi sửa xe xong, hắn chạy một đường như điên, cuối cùng cũng chạy tới cửa trường. Sau đó hắn gặp được Tô Niệm Thanh.
Tô Niệm Thanh đang đi xuống từ một chiếc siêu xe màu đen, trước kia hắn có nghe người ta nói qua cái mẫu xe này rồi, ít nhất là vài trăm vạn.
Tô Niệm Thanh từ siêu xe đi xuống mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc đen mềm mại, làn da rất trắng. Trên mặt hắn mang theo ý cười rất đẹp mà phất tay với người trong xe, rồi sau đó ôm cái bản vẽ cao bằng nửa cái người hắn lên.
Tay hắn rất đẹp, trắng nõn thon dài, vừa nhìn là biết không có làm việc nặng bao giờ.
Khi đó bởi vì nguyên thân sốt ruột, lái xe đến mồ hôi chảy đầy đầu, chỉ vì không muốn đến trễ. Mà Tô Niệm Thanh từ siêu xe đi xuống tươi cười ôn hoà xinh đẹp, không vội không vàng, từng cử động đều hết sức ưu nhã.
Nguyên thân không tự chủ được mà giấu đi đôi tay ngâm đen dính mỡ của mình, cảm thấy Tô Niệm Thanh như thiên sứ giáng trần, làm hắn tự biết xấu hổ.
Rồi sau đó hắn nghe có người kêu tên của nam sinh kia, hắn nghe rõ rồi nhớ kỹ, hoá ra cậu ta tên là Tô Niệm Thanh.
Lúc ấy hắn cũng không biết là mấy chữ nào, sau đó hắn dựa vào ấn tưởng hỏi mấy người cùng lớp, rất dễ dàng mà biết được ba chữ "Tô Niệm Thanh" này.
Nguyên thân viết: "Hoá ra cậu ấy nổi tiếng như vậy, ưu tú hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, làm mình rất hâm mộ."
Theo Chử Diên xem xét thì lúc này cảm giác của nguyên thân đối với Tô Niệm Thanh đa phần chỉ là hâm mộ. Hắn xem Tô Niệm Thanh phảng phất như là một nơi kí thác, một cái phương hướng làm hắn nỗ lực.
Trên cơ bản thì mỗi ngày sau đó trong nhật ký đều có tên của Tô Niệm Thanh, có chính diện cũng có mặt trái. Chử Diên không có xem tiếp, cậu có hơi thổn thức.
Khép lại quyển nhật ký, đột nhiên Chử Diên cảm thấy, nơi này có phải thế giới tiểu thuyết hay không đã không còn quan trọng, bởi vì thoạt nhìn nó là một thế giới rất chân thật, có máu có thịt đàng hoàng, cả nhân vật phụ như nguyên thân đây, ở những nơi không được viết trong sách cũng có nhiều chuyện làm người cảm thán trước sự thay đổi của con người như vậy.
Chử Diên ngồi phát ngốc một lát, một lúc sau cậu lấy ra cái hộp quẹt, đốt quyển nhật ký của nguyên thân.
Ánh lửa cháy sáng trong trời chiều, trang giấy cháy rất mau, những câu chữ đó dần biến thành tro tàn.
Chử Diên thở ra một hơi, cầm đồ hốt rác với cây chổi được đặt ở góc tường, quét hết đống tro tàn vào đồ hốt rác, lại lấy ra bọc ni-lông mua từ cửa hàng ở trong cặp ra, đổ hết tro vào bọc, buột chặt bọc lại rồi ném nó vào thùng rác.
-
Lúc Chử Diên về đến nhà thì Vương Mai đã ở nhà rồi, có hương thơm của canh hầm xương sườn truyền ra từ trong bếp.
Vương Mai nghe được âm thanh mở cửa của Chử Diên mà kinh ngạc ngó người ra khỏi bếp, "Sao hôm nay Diên Diên về sớm vậy?"
Chử Diên "Dạ" một tiếng, "Hôm nay con muốn học ở nhà."
Cậu vừa nói chuyện, vừa ngồi xổm xuống để đổi giày.
Đây là một căn hộ rất nhỏ, chỉ có hai phòng một sảnh, trong căn hộ không có vật gì quý giá, trên cơ bản thì có một nửa vật dụng là do Vương Mai lấy về những vật chủ nhà không cần dùng nữa khi bà làm lao công gia đình, tuy là như vậy, ngôi nhà nhỏ này cũng được Vương Mai dọn dẹp sạch sẽ.
Vương Mai ra khỏi phòng bếp, bà mặc tạp dề, tay còn dính nước nên chùi lên tạp dề rồi vươn tay muốn lấy cặp sách giúp Chử Diên, "Học ở nhà cũng khá tốt, chỉ là mẹ tưởng hôm nay con cũng về trễ, mới hầm xương sườn chưa được bao lâu." Bà lại hỏi, "Diên Diên ăn cơm chưa? Có đói không con?"
Chử Diên thay dép lê xong, cậu tránh tay của Vương Mai, cười cười, "Mẹ để con quải là được rồi, không nặng đâu." Sau đó mới trả lời câu hỏi của Vương Mai, "Con còn chưa có ăn cơm, nhưng mà con cũng chưa có đói bụng." Cậu nói xong còn hít mũi vài cái, đôi mắt sáng long lanh mà khen ngợi, "Mẹ hầm xương sườn thơm quá."
Vương Mai bị sự dễ sống chung của Chử Diên hôm nay làm cho kinh ngạc một chút, nếu là ngày thường thì nói không chừng Diên Diên sẽ thấy bà phiền rồi không vui vẻ, nhưng bà lại nhịn không được muốn hỏi nhiều, dẫn tới quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng xa cách.
Bà lại chùi tay vào tạp dề, biểu tình trên mặt không giấu được vui vẻ, đã lâu rồi bà chưa thấy được bộ dáng rộng rãi đáng yêu này của con trai.
Bà hơi kích động mà nói không ngừng, "Không ăn cơm sao có sức mà học? Mẹ xào thêm vài món, con ăn cơm chiều trước đi. Chờ hầm xong xương sườn thì mẹ lại múc chén xương sườn cho con ăn." .
"Dạ được, chúng ta cùng ăn nha." Chử Diên cười híp mắt.
Cậu biết Vương Mai hầm canh xương sườn là cho cậu ăn lúc về nhà sau tiết tự học buổi tối, nếu cậu không về thì có lẽ Vương Mai sẽ ăn cơm thừa canh cặn cho qua bữa.
Vương Mai đi vào phòng bếp, bà nghĩ tới điều gì lại quay đầu dặn dò Chử Diên, "Diên Diên có đói bụng thì ăn chút bánh quy trước để lót dạ đi ha, bên mẹ còn phải đợi một lát nữa."
Chử Diên nghe được tiếng vo gạo vang lên trong phòng bếp, cậu không lên tiếng mà khẽ thở dài, rồi sau đó vào phòng ngủ dẹp cặp sách lên ghế ngồi.
Vương Mai làm cơm chiều có món đậu đũa xào, đậu hủ chiên cùng thịt hâm lại, Chử Diên ăn rất ngon miệng.
Vốn dĩ cậu rất thích ăn, tay nghề của Vương Mai cũng không tệ, Chử Diên rất thỏa mãn ăn hết hai chén cơm.
Trên bàn ăn, Vương Mai nhìn Chử Diên, bà do dự hồi lâu rồi cũng hỏi, "Hôm nay tâm tình của Diên Diên không tồi ha? Gặp được chuyện tốt gì sao?"
Chử Diên suy nghĩ, cậu cảm thấy hẳn là nên cho Vương Mai một mũi dự phòng trước, vì thế nên cậu nói, "Cũng coi như là chuyện tốt, hôm nay con rốt cuộc cũng tìm ra được phương pháp học tập thích hợp rồi, cảm giác khi học cũng không cần cố gắng hết sức giống như khi trước nữa."
Vương Mai nghe vậy thì rất vui mừng, bà gắp vài cục thịt cho Chử Diên, "Mẹ biết Diên Diên của mẹ thông minh nhất mà, khi trước thầy cô dạy con mấy năm cấp hai vẫn luôn khen con đấy chứ."
......
Ngày hôm sau Chử Diên thức sớm, lúc chạy xe đến trường học thì sân trường vẫn còn thưa thớt người.
Cậu đỗ xe xong, sau khi đi ra nhà xe thì đột nhiên cậu nghe thấy có người gọi tên mình. Cậu lần theo tiếng gọi mà quay đầu lại thì nhìn thấy một người tròn vo có hơi mập mạp đang thở hổn hển chạy đến chỗ cậu.
Không phải Tiêu Trình Trình thì là ai.
Tiêu Trình Trình chạy được đến chỗ của Chử Diên thì đã mệt lả người rồi, cậu chàng chống đầu gối nghỉ mệt, "Chử Diên cậu đi nhanh thật đó, thiếu chút nữa là tớ không theo kịp rồi."
Chử Diên giúp Tiêu Trình Trình vỗ lưng, có chút buồn bực, "Tớ nhớ cậu trọ ở trường mà không phải sao, sao vào từ bên ngoài được vậy?"
Tiêu Trình Trình "Ài" một tiếng, "Đừng nói nữa, hôm qua mẹ tớ về nước đi công tác, rước tớ ra ngoài ở luôn." Gương mặt nhỏ có chút thịt của cậu chàng nhăn lại với nhau, "Vốn dĩ tớ rất vui, ai ngờ đâu mới sáng sớm bà ấy đã kêu tớ dậy rồi, nói bà ấy phải đi mở họp, thuận tiện chở tớ đến trường luôn, ài, tớ còn chưa có ngủ đủ kia mà!"
Chử Diên bị biểu tình khoa trương của Tiêu Trình Trình chọc cười.
Cha mẹ của Tiêu Trình Trình đều đi công tác ở nước ngoài, ngày thường cậu chàng đều ở trọ trong trường, cuối tuần sẽ về nhà ông bà nội.
Chử Diên còn rất hâm mộ, cậu chưa từng ở trọ trong trường bao giờ.
"À đúng rồi," Tiêu Trình Trình lại nói, "Chử Diên này, cậu làm bài tập về nhà chưa? Làm rồi thì cho tớ mượn chép với!"
Chử Diên có hơi khiếp sợ.
Cậu nhìn thoáng qua Tiêu Trình Trình, chậm rãi hỏi, "Tớ hạng nhất từ dưới đếm lên, cậu hạng hai từ dưới đếm lên, cậu chép bài của tớ được à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chử Diên: Mèo con khiếp sợ
Nhà của Chử Diên nằm trong khu phố nhỏ phía Tây thành cũ Phố Tiểu Bàng.
Nói là khu phố nhỏ cũng không đúng lắm, nó hình thành từ ba toà nhà nhỏ sáu tầng dựa vào bên nhau tạo hình tam giác, cửa hàng dựa vào tầng một trên đường phố, giữa ba toà nhà nhỏ hình thành một tam giác hẹp hòi chật chội, đó là khu vực công cộng nhỏ đến không tưởng trong khu phố nhỏ này.
——Khắp Phố Tiểu Bàng đều là phòng ở tự xây như vậy, chúng nó hồng hồng xanh lá xanh lam vàng vàng mà dựa sát bên nhau, hợp lại thành nơi tụ tập dân cư đông đúc nhất thành cũ.
Có được mấy toà nhà đó thì hẳn là chủ nhà rất có tiền, chỉ là người ở trong mấy toà nhà nhỏ đó thường thường là những người nghèo khó.
Chử Diên dừng lại trên con đường chính ở phố Tiểu Bàng, đạp xe một đường dài làm cậu thở hổn hển, trên trán chảy ra một ít mồ hôi. Cậu nhớ muốn về nhà thì phải đi vào con hẻm nhỏ thứ tư phía bên phải, nơi đó không rộng bằng đường chính, ô tô nhỏ cũng phải gian nan lắm mới đi vào được.
Cậu dừng xe ở ven đường, đi vào một cửa hàng nhỏ mua cái hộp quẹt. Khi đi ra thì sắc trời đã tối dần, đèn đường ven đường sáng lên.
Chử Diên mới vừa leo lên xe, nhìn thoáng qua phía trước, rồi sau đó hơi ngẩn người ra.
Cậu nhìn thấy một người phụ nữ mặc quần áo lao động có chữ "Yên tâm chuyện nhà" đang mang theo túi đựng rau củ cùng thịt đi về phía trước, bà hơi mập, thân hình thoạt nhìn đã không còn trẻ, vài cơn gió nhẹ thổi bay tóc mái phía trước của bà, từ hình dáng sườn mặt có thể mơ hồ nhìn ra bà vốn dĩ không tệ, khi còn trẻ hẳn là rất mỹ lệ.
Chử Diên ý thức được người phụ nữ đó chính là mẹ của thân thể này, Vương Mai, cậu cũng chú ý tới một đàn ông đi đến bên cạnh Vương Mai, ăn mặc quần áo đơn giản, một chân nhìn có hơi què.
Người đàn ông duỗi tay ra muốn cầm đồ giúp Vương Mai, Vương Mai lại lùi về phía sau một bước từ chối. Người phụ nữ lắc đầu, nói gì đó với người đàn ông, nhưng Chử Diên có thể nhìn ra được bà đang cười.
Bỗng nhiên Chử Diên cảm thấy trong lòng có hơi buồn.
Đột nhiên cậu nghĩ, Vương Mai không nên mặc quần áo lao động khó coi, mà nên mặc những chiếc váy xinh đẹp, không cần có nhiều băn khoăn trong lòng, có thể tự do yêu đương với người mình thích.
Chử Diên quay đầu xe chạy đi một vòng, chạy đến mặt sau của một hẻm nhỏ khác, tìm chỗ có bậc thang dưới ánh đèn đường mà ngồi xuống.
Cậu lấy nhật ký của nguyên thân từ trong cặp ra.
Do dự một chút, Chử Diên vẫn mở ra quyển nhật ký này.
Trong trang viết tên với lớp:
Chử Diên
Lớp mười một khối 10
Đây là lúc nguyên thân vừa mới vào cấp ba viết, lấy thẩm mỹ của Chử Diên tới xem thì chữ của nguyên thân cũng không khó đọc, nó mang theo một ít ngây ngô của trẻ con, mấy chữ này hằn rất sâu, có thể thấy được nguyên thân lúc đó rất kích động.
Quyển Notebook này là do chủ nhiệm lớp của nguyên thân tặng cho hắn khi hắn trở về trường cấp hai nhận thư nhập học sau khi nguyên thân thi được vào trường Trung học số 7 để cổ vũ hắn vào cấp ba cũng cố gắng học tập.
Ngay từ đầu nguyên thân cũng nghĩ như vậy, tràn ngập hi vọng mà bắt đầu cuộc sống cấp ba của mình. Rồi sau đó phát hiện, hắn có khắc khổ như thế nào cũng không theo kịp tiến độ của thầy cô, mỗi lần kiểm tra trắc nghiệm, những bạn học bình thường không dụng công học tập tí nào cũng có thể trả lời tốt hơn hắn được.
Dần dần, nguyên thân càng ngày càng tối tăm, câu chữ trong nhật ký cũng biến thành mắng chửi cùng oán hận. Mắng chính mình cũng mắng bạn học, hận thầy cô cũng hận người nhà.
Chử Diên khẽ nhíu mày, lại lật thêm vài trang. Sau đó rốt cuộc cũng thấy được Tô Niệm Thanh ở ngày thứ 37.
Nguyên thân viết hắn càng ngày càng cảm giác được sự khác nhau giữa người với người.
Hắn viết ngày đó hắn ra cửa từ sớm, kết quả trên đường dây xích của xe bị rớt, hắn quẫn bách mà ngồi xổm trên mặt đất ở trên đường lớn người đến người đi để sửa lại xe, người đi ngang qua đều sẽ nhìn hắn một cái làm mặt hắn đỏ rần, nói không nên lời là vì xe rớt dây xích hay là vì ánh mắt từ người đi đường càng khiến hắn khó chịu.
Nhưng hắn càng lo lắng chuyện khác hơn, hắn sợ mình đến trễ. Sau khi sửa xe xong, hắn chạy một đường như điên, cuối cùng cũng chạy tới cửa trường. Sau đó hắn gặp được Tô Niệm Thanh.
Tô Niệm Thanh đang đi xuống từ một chiếc siêu xe màu đen, trước kia hắn có nghe người ta nói qua cái mẫu xe này rồi, ít nhất là vài trăm vạn.
Tô Niệm Thanh từ siêu xe đi xuống mặc áo sơ mi trắng sạch sẽ, tóc đen mềm mại, làn da rất trắng. Trên mặt hắn mang theo ý cười rất đẹp mà phất tay với người trong xe, rồi sau đó ôm cái bản vẽ cao bằng nửa cái người hắn lên.
Tay hắn rất đẹp, trắng nõn thon dài, vừa nhìn là biết không có làm việc nặng bao giờ.
Khi đó bởi vì nguyên thân sốt ruột, lái xe đến mồ hôi chảy đầy đầu, chỉ vì không muốn đến trễ. Mà Tô Niệm Thanh từ siêu xe đi xuống tươi cười ôn hoà xinh đẹp, không vội không vàng, từng cử động đều hết sức ưu nhã.
Nguyên thân không tự chủ được mà giấu đi đôi tay ngâm đen dính mỡ của mình, cảm thấy Tô Niệm Thanh như thiên sứ giáng trần, làm hắn tự biết xấu hổ.
Rồi sau đó hắn nghe có người kêu tên của nam sinh kia, hắn nghe rõ rồi nhớ kỹ, hoá ra cậu ta tên là Tô Niệm Thanh.
Lúc ấy hắn cũng không biết là mấy chữ nào, sau đó hắn dựa vào ấn tưởng hỏi mấy người cùng lớp, rất dễ dàng mà biết được ba chữ "Tô Niệm Thanh" này.
Nguyên thân viết: "Hoá ra cậu ấy nổi tiếng như vậy, ưu tú hơn nhiều so với tưởng tượng của mình, làm mình rất hâm mộ."
Theo Chử Diên xem xét thì lúc này cảm giác của nguyên thân đối với Tô Niệm Thanh đa phần chỉ là hâm mộ. Hắn xem Tô Niệm Thanh phảng phất như là một nơi kí thác, một cái phương hướng làm hắn nỗ lực.
Trên cơ bản thì mỗi ngày sau đó trong nhật ký đều có tên của Tô Niệm Thanh, có chính diện cũng có mặt trái. Chử Diên không có xem tiếp, cậu có hơi thổn thức.
Khép lại quyển nhật ký, đột nhiên Chử Diên cảm thấy, nơi này có phải thế giới tiểu thuyết hay không đã không còn quan trọng, bởi vì thoạt nhìn nó là một thế giới rất chân thật, có máu có thịt đàng hoàng, cả nhân vật phụ như nguyên thân đây, ở những nơi không được viết trong sách cũng có nhiều chuyện làm người cảm thán trước sự thay đổi của con người như vậy.
Chử Diên ngồi phát ngốc một lát, một lúc sau cậu lấy ra cái hộp quẹt, đốt quyển nhật ký của nguyên thân.
Ánh lửa cháy sáng trong trời chiều, trang giấy cháy rất mau, những câu chữ đó dần biến thành tro tàn.
Chử Diên thở ra một hơi, cầm đồ hốt rác với cây chổi được đặt ở góc tường, quét hết đống tro tàn vào đồ hốt rác, lại lấy ra bọc ni-lông mua từ cửa hàng ở trong cặp ra, đổ hết tro vào bọc, buột chặt bọc lại rồi ném nó vào thùng rác.
-
Lúc Chử Diên về đến nhà thì Vương Mai đã ở nhà rồi, có hương thơm của canh hầm xương sườn truyền ra từ trong bếp.
Vương Mai nghe được âm thanh mở cửa của Chử Diên mà kinh ngạc ngó người ra khỏi bếp, "Sao hôm nay Diên Diên về sớm vậy?"
Chử Diên "Dạ" một tiếng, "Hôm nay con muốn học ở nhà."
Cậu vừa nói chuyện, vừa ngồi xổm xuống để đổi giày.
Đây là một căn hộ rất nhỏ, chỉ có hai phòng một sảnh, trong căn hộ không có vật gì quý giá, trên cơ bản thì có một nửa vật dụng là do Vương Mai lấy về những vật chủ nhà không cần dùng nữa khi bà làm lao công gia đình, tuy là như vậy, ngôi nhà nhỏ này cũng được Vương Mai dọn dẹp sạch sẽ.
Vương Mai ra khỏi phòng bếp, bà mặc tạp dề, tay còn dính nước nên chùi lên tạp dề rồi vươn tay muốn lấy cặp sách giúp Chử Diên, "Học ở nhà cũng khá tốt, chỉ là mẹ tưởng hôm nay con cũng về trễ, mới hầm xương sườn chưa được bao lâu." Bà lại hỏi, "Diên Diên ăn cơm chưa? Có đói không con?"
Chử Diên thay dép lê xong, cậu tránh tay của Vương Mai, cười cười, "Mẹ để con quải là được rồi, không nặng đâu." Sau đó mới trả lời câu hỏi của Vương Mai, "Con còn chưa có ăn cơm, nhưng mà con cũng chưa có đói bụng." Cậu nói xong còn hít mũi vài cái, đôi mắt sáng long lanh mà khen ngợi, "Mẹ hầm xương sườn thơm quá."
Vương Mai bị sự dễ sống chung của Chử Diên hôm nay làm cho kinh ngạc một chút, nếu là ngày thường thì nói không chừng Diên Diên sẽ thấy bà phiền rồi không vui vẻ, nhưng bà lại nhịn không được muốn hỏi nhiều, dẫn tới quan hệ giữa hai mẹ con ngày càng xa cách.
Bà lại chùi tay vào tạp dề, biểu tình trên mặt không giấu được vui vẻ, đã lâu rồi bà chưa thấy được bộ dáng rộng rãi đáng yêu này của con trai.
Bà hơi kích động mà nói không ngừng, "Không ăn cơm sao có sức mà học? Mẹ xào thêm vài món, con ăn cơm chiều trước đi. Chờ hầm xong xương sườn thì mẹ lại múc chén xương sườn cho con ăn." .
"Dạ được, chúng ta cùng ăn nha." Chử Diên cười híp mắt.
Cậu biết Vương Mai hầm canh xương sườn là cho cậu ăn lúc về nhà sau tiết tự học buổi tối, nếu cậu không về thì có lẽ Vương Mai sẽ ăn cơm thừa canh cặn cho qua bữa.
Vương Mai đi vào phòng bếp, bà nghĩ tới điều gì lại quay đầu dặn dò Chử Diên, "Diên Diên có đói bụng thì ăn chút bánh quy trước để lót dạ đi ha, bên mẹ còn phải đợi một lát nữa."
Chử Diên nghe được tiếng vo gạo vang lên trong phòng bếp, cậu không lên tiếng mà khẽ thở dài, rồi sau đó vào phòng ngủ dẹp cặp sách lên ghế ngồi.
Vương Mai làm cơm chiều có món đậu đũa xào, đậu hủ chiên cùng thịt hâm lại, Chử Diên ăn rất ngon miệng.
Vốn dĩ cậu rất thích ăn, tay nghề của Vương Mai cũng không tệ, Chử Diên rất thỏa mãn ăn hết hai chén cơm.
Trên bàn ăn, Vương Mai nhìn Chử Diên, bà do dự hồi lâu rồi cũng hỏi, "Hôm nay tâm tình của Diên Diên không tồi ha? Gặp được chuyện tốt gì sao?"
Chử Diên suy nghĩ, cậu cảm thấy hẳn là nên cho Vương Mai một mũi dự phòng trước, vì thế nên cậu nói, "Cũng coi như là chuyện tốt, hôm nay con rốt cuộc cũng tìm ra được phương pháp học tập thích hợp rồi, cảm giác khi học cũng không cần cố gắng hết sức giống như khi trước nữa."
Vương Mai nghe vậy thì rất vui mừng, bà gắp vài cục thịt cho Chử Diên, "Mẹ biết Diên Diên của mẹ thông minh nhất mà, khi trước thầy cô dạy con mấy năm cấp hai vẫn luôn khen con đấy chứ."
......
Ngày hôm sau Chử Diên thức sớm, lúc chạy xe đến trường học thì sân trường vẫn còn thưa thớt người.
Cậu đỗ xe xong, sau khi đi ra nhà xe thì đột nhiên cậu nghe thấy có người gọi tên mình. Cậu lần theo tiếng gọi mà quay đầu lại thì nhìn thấy một người tròn vo có hơi mập mạp đang thở hổn hển chạy đến chỗ cậu.
Không phải Tiêu Trình Trình thì là ai.
Tiêu Trình Trình chạy được đến chỗ của Chử Diên thì đã mệt lả người rồi, cậu chàng chống đầu gối nghỉ mệt, "Chử Diên cậu đi nhanh thật đó, thiếu chút nữa là tớ không theo kịp rồi."
Chử Diên giúp Tiêu Trình Trình vỗ lưng, có chút buồn bực, "Tớ nhớ cậu trọ ở trường mà không phải sao, sao vào từ bên ngoài được vậy?"
Tiêu Trình Trình "Ài" một tiếng, "Đừng nói nữa, hôm qua mẹ tớ về nước đi công tác, rước tớ ra ngoài ở luôn." Gương mặt nhỏ có chút thịt của cậu chàng nhăn lại với nhau, "Vốn dĩ tớ rất vui, ai ngờ đâu mới sáng sớm bà ấy đã kêu tớ dậy rồi, nói bà ấy phải đi mở họp, thuận tiện chở tớ đến trường luôn, ài, tớ còn chưa có ngủ đủ kia mà!"
Chử Diên bị biểu tình khoa trương của Tiêu Trình Trình chọc cười.
Cha mẹ của Tiêu Trình Trình đều đi công tác ở nước ngoài, ngày thường cậu chàng đều ở trọ trong trường, cuối tuần sẽ về nhà ông bà nội.
Chử Diên còn rất hâm mộ, cậu chưa từng ở trọ trong trường bao giờ.
"À đúng rồi," Tiêu Trình Trình lại nói, "Chử Diên này, cậu làm bài tập về nhà chưa? Làm rồi thì cho tớ mượn chép với!"
Chử Diên có hơi khiếp sợ.
Cậu nhìn thoáng qua Tiêu Trình Trình, chậm rãi hỏi, "Tớ hạng nhất từ dưới đếm lên, cậu hạng hai từ dưới đếm lên, cậu chép bài của tớ được à?"
Tác giả có lời muốn nói:
Chử Diên: Mèo con khiếp sợ