Chương 3
Hai người trở lại chỗ ngồi của mình, Tiêu Trình Trình nhận lấy bài tập về nhà của Chử Diên, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Bài tập về nhà á, làm đúng hay không không quan trọng, quan trọng là có viết hay không. Hơn nữa, cũng bởi vì hai chúng ta đều lót đế nên tớ mới muốn chép bài của cậu đó, vậy mới phù hợp với trình độ thật sự của tớ chứ, nếu không thầy cô nhìn cái là biết ngay tớ chép bài rồi."
Chử Diên há hốc miệng, nhìn Tiêu Trình Trình đã cầm viết lên bắt đầu chép, cậu từ bỏ mở miệng, thầm nghĩ cũng may bản thân có chú ý khống chế độ chính xác, một ít đề lớn phức tạp cậu chỉ dựa theo thói quen của nguyên thân mà giải một hai ý đầu.
Dường như Hoắc Kiệu mang theo tiếng chuông vào học mà đi vào.
Hôm nay hắn thay đổi quần áo thành màu nhạt, cho người ta cảm giác khí chất thiếu niên thoải mái mới mẻ nhiều hơn, thoạt nhìn mười phần đẹp. Thậm chí Chử Diên còn nghe được có bạn học nữ nhỏ giọng hét chói tai khi hắn vừa bước vào cửa.
Chờ đến khi Hoắc Kiệu ngồi xuống ghế, Chử Diên mới thấy rõ hắn còn mang tai nghe Bluetooth, cũng vì thế nên cậu từ bỏ ý muốn chào hỏi.
Buổi đọc sớm là đọc sớm tiếng Anh, cô giáo Du dạy tiếng Anh dẫm trên đôi giày cao gót đi vào phòng học, thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn.
Cô cùng lắm chỉ mới 30 tuổi, xoã tóc dài, cả người rất có khí chất. Theo lý thuyết thì giáo viên như vậy rất được hoan nghênh, nhưng mà thái độ dạy học của cô Du quá mức nghiêm túc, sẽ luôn kiểm tra trắc nghiệm ở trong tiết học, làm cho mọi người có hơi sợ cô.
Hôm nay cũng không là ngoại lệ của cô Du, cô vào phòng học rồi thì viết nội dung của buổi đọc sớm lên bảng đen liền, sau đó gõ bảng đen nói, "Unit 6, tiết học hôm nay giảng bài đọc A, các em đọc trước hết đi, hôm nay đi học cô sẽ gọi người lên đọc, ai đọc không được thì đứng ra ngoài hành lang hết, đã hiểu chưa?"
Các bạn học đều uể oải đáp, "Dạ hiểu."
"Vậy được rồi," Du Mạn vỗ tay, "Còn ngơ ra đó làm gì? Bắt đầu đọc hết đi chứ."
Vì thế trong phòng học vang lên tiếng rầm rì đọc sách, Chử Diên cũng có phần trong đó.
Lúc trước vì muốn đi du học nên cậu dồn rất nhiều sức lực vào IELTS và TOEFL. Mặc dù tri thức của thế giới này cũng giống với thế giới cũ, nhưng sách giáo khoa bọn họ học cũng không phải là phiên bản mà Chử Diên học khi trước. Hơn nữa dù có là phiên bản giống nhau thì Chử Diên đã thi đại học xong cũng không có khả năng nhớ rõ bài học tiếng Anh hồi năm lớp 11 được.
Chử Diên rất sợ bị kêu đến mà đọc không được, bởi vậy cậu rất khẩn trương mà bắt đầu đọc.
Chờ đến khi cậu đã đọc được sương sương rồi, quay đầu nhìn lại phát hiện ra Hoắc Kiệu đã tựa lên bàn ngủ.
Chử Diên ngây người một chút, thầm nghĩ Hoắc Kiệu to gan thiệt đó. Nhưng mà cũng không phải là việc ngoài ý muốn, trong tiểu thuyết cũng có viết đến việc Hoắc Kiệu không thích học tập. Từ góc độ của cậu có thể nhìn được lông mi vừa dài vừa cong của Hoắc Kiệu, nắng ban mai dừng ở trên mặt, giống như có ánh sáng đang nhảy nhót.
Chử Diên thu hồi tầm mắt, tiếp tục dồn tâm tư vào sách giáo khoa.
-
Tiết tiếng Anh là tiết thứ hai, cô Du gọi vài người lên đọc, vận khí của Chử Diên khá tốt nên không bị gọi tên, nhưng cậu nghi ngờ là do trước giờ nguyên thân học quá kém, trên cơ bản thì các thầy cô đều đã mặc kệ hắn.
Sau khi tan học thì có thời gian trống, có hơn nửa giờ đồng hồ. Chử Diên duỗi người, tính đi nhà vệ sinh.
Trong phòng học đã loạn tiếng kêu, lớp phó thể dục Lục Khải Thanh ôm bóng rổ đứng trên bục giảng kêu gọi, "Anh em ơi, đi chơi bóng nè!"
Tần Mạc ở phía trước Hoắc Kiệu hô, "Đệt, từ từ đợi tao." Hắn vừa lấy đồ bao cổ tay vừa quay đầu xuống hỏi Hoắc Kiệu, "Hoắc Kiệu này, cậu đi chơi bóng không?"
Hoắc Kiệu không chút do dự, đứng lên nói, "Đi."
"Được lắm! Hôm nay lớp năm của chúng ta lại đón thêm một mãnh tướng rồi!" Lục Khải Thanh cùng Tần Mạc đều rất hưng phấn, cùng Hoắc Kiệu đi ra ngoài.
Chử Diên có hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng với tính cách lạnh nhạt tàn khốc kia của Hoắc Kiệu thì sẽ khó có bạn bè, rõ ràng cũng không thấy hắn nói chuyện với những người khác, sao ngay tức thì đã có vẻ quen thuộc với những người trong lớp như vậy.
Chử Diên có chút bội phục.
Cậu từ từ mà đi bộ đến nhà vệ sinh, sau khi đi ra thì nhìn thấy đám người đang vây quanh ở sân bóng rổ, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Chử Diên nhìn vài lần, cuối cùng cũng từ bỏ tính toán muốn đi xem náo nhiệt.
Cậu không biết chơi bóng rổ, có xem cũng không hiểu gì.
Sau khi trở lại phòng học, Chử Diên nhìn thấy Tiêu Trình Trình đang tựa đầu lên bàn ngủ bù, bỗng chốc cậu cũng cảm thấy buồn ngủ, thế nên cậu cũng lót sách vở lên bàn rồi tựa vào đó nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Cảm giác nghỉ chưa được bao lâu mà chuông đã reo lên rồi.
Chử Diên cảm thấy có người mang theo nhiệt độ ngồi xuống bên cạnh, cậu lập tức tỉnh lại, ngồi dậy rồi nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Kiệu đang ném sách giáo khoa phải dùng lên trên bàn, tựa hồ hắn đã rửa mặt, tóc mái ướt sũng, nhận ra Chử Diên đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn sang đây.
"?"
Hắn hơi rũ mi xuống, dường như đang hỏi Chử Diên nhìn cái gì.
Nhìn lén bị bắt quả tang làm Chử Diên có hơi xấu hổ, cậu vội vàng xua tay tỏ vẻ không có gì, trong lòng lại cảm thấy ngoài ý muốn. Nam sinh bình thường đổ mồ hôi đều có mùi mồ hôi làm cho người ta khó có thể thích được, nhưng trên người của Hoắc Kiệu không có mùi khó ngửi, mà lại có loại mùi hương nhàn nhạt, có hơi thoải mái thanh khiết, cũng không khó ngửi lắm.
Chử Diên chỉ hơi rối rắm một chút, sau đó không nghĩ nữa, chờ giáo viên đi vào thì cậu đã ngồi ngay ngắn trở lại mà ngoan ngoãn học tập.
Hoắc Kiệu không có hứng đi nghe bài giảng cũ mèm của mấy giáo viên. Một tay hắn xoay bút, ngón tay thon dài linh hoạt. Một tay khác đang lười biếng mà chống cằm, ngẫu nhiên nhìn lên phía trước. Thoáng chú ý đến người bạn cùng bàn đang ngồi nghiêm túc, Hoắc Kiệu không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ ngồi nghiêm túc như vậy hoài sẽ không mệt à?
Ngay cả tên bạn cùng bàn hắn còn chưa biết, nhưng hắn đã cảm thấy không thú vị rồi.
Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết vật lí của giáo viên chủ nhiệm, cũng tức là lão Lỗ. Trước khi vào học thì có người đại diện ôm một chồng sách luyện tập thật dày trở về, kêu tên từng người phát cho các bạn học.
......
"Chử Diên, bắt lấy!"
Chử Diên đang tính một bài tập trên giấy nháp, nghe thấy tên của mình thì ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy được một quyển sách luyện tập đang bay lượn trên không hướng ngay tới mặt mình!
Chử Diên: "!"
Từ nhỏ cậu đã có cái tật xấu là càng có thứ gì bay tới mặt mình thì càng không biết nên né tránh thế nào, bởi vậy mà từ nhỏ đến lớn cậu có không ít lần bị cầu lông, bóng bàn, thậm chí là bóng rổ đập vào mặt.
Lần này cũng không ngoại lệ, nhìn thấy có vật đang hướng thẳng vào cái trán của mình mà bay tới, cả người cậu dường như bị căng cứng, theo bản năng nhắm hai mắt lại!
Chỉ nghe một tiếng "Bụp!". Thậm chí Chử Diên còn run lên, nhưng cơn đau trong dự đoán lại không truyền đến, cậu không khỏi mở mắt ra.
Sau đó cậu thấy được một bàn tay trắng nõn có khớp xương rõ ràng đang ở trước mặt mình, nó vững vàng mà bắt được quyển sách luyện tập, gân trên mu bàn tay ấy có đường cong cực kỳ đẹp.
"!"
Chử Diên ngây người một lúc, vội vàng nhận lấy sách luyện tập, cậu vừa chân thành vừa tha thiết nói lời cảm ơn, "Cảm ơn cậu!"
Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, để Chử Diên lấy sách luyện tập, nghĩ không thông mà hỏi, "Cậu không biết né à?"
Âm thanh của hắn thật lạnh, Chử Diên lại cảm thấy hắn là ngoài lạnh trong nóng. Cậu ngượng ngùng nói, "Vừa nãy...... Quên mất phải né thế nào."
Hoắc Kiệu: "......"
Hắn lạnh lùng mà nhả ra một chữ, "Ngốc."
Chử Diên: "......"
...... Thật ra cũng không cần phải cố ý nói ra như vậy đâu.
-
Rốt cuộc cũng xong tiết học buổi sáng, Tiêu Trình Trình đói muốn chết, cậu chàng gáng kiềm chế, đợi Tần Mạc theo bọn Lục Khải Thanh Hoắc Kiệu đi ra phòng học mới quay người xuống kêu Chử Diên không ngớt, "Chử Diên Chử Diên, chúng ta mau đi ăn cơm thôi! Tớ đói muốn chết luôn rồi!"
"Được," Chử Diên đi ra ngoài chung với cậu chàng, lại có chút thắc mắc, "Vừa nãy cậu không nhúc nhích gì, tớ còn tưởng cậu không có đói bụng ấy chứ."
Tiêu Trình Trình rất không vui vẻ mà nói, "Thật ra tớ đói bụng từ lâu rồi, nhưng tớ không thể để cho Tần Mạc biết được, nếu không cậu ta lại cười tớ là thùng cơm cho coi." Tiêu Trình Trình mếu máo, "Cậu ta chính là người xấu, luôn miệng nói tớ béo."
Chử Diên bị cậu chàng chọc cười, cậu vươn tay xoa đầu Tiêu Trình Trình.
Tiêu Trình Trình lùn hơn cậu một cái đầu, tay cậu vươn ra là vừa vặn.
Chử Diên cảm thấy Tiêu Trình Trình thật đáng yêu.
Nhà ăn ở trường Trung học số 7 rất lớn, có ba tầng. Tầng một là đồ ăn bình thường, tầng hai có thể tự chọn đồ ăn cùng chỗ ngồi riêng, tầng ba là nhà ăn của công nhân viên chức, cũng có thể làm nơi tụ họp nho nhỏ.
Tiêu Trình Trình với Chử Diên đều muốn ăn cơm, thế nên hai người đều xếp hàng ở tầng một.
Ở nhà ăn có rất nhiều người, nhưng tốc độ múc cơm của các chú các dì cũng rất mau. Lúc đến lượt Chử Diên, cậu chọn một phần cơm, một phần trứng gà xào cà chua và một phần đậu giá xào. Sau đó đi đến cửa sổ bên cạnh lấy một phần canh tía tô miễn phí, tất cả chỉ tốn có năm đồng, làm Chử Diên cảm thấy rất thực dụng.
Cậu tìm chỗ ngồi, lo rằng Tiêu Trình Trình không nhìn thấy, bèn đứng lên vẫy tay với Tiêu Trình Trình.
Tiêu Trình Trình bưng mâm đồ ăn thật đầy đi lại, sau khi đặt mâm đồ ăn xuống cậu chàng còn lắc lắc tay.
Chử Diên nhìn thấy chén cơm đầy ắp còn nhô ra một ngọn núi to của Tiêu Trình Trình mà hoài nghi cậu chàng muốn ăn phần dành cho hai người.
Tiêu Trình Trình mười phần vui vẻ lấy đôi đũa ra, cậu chàng vừa nói với Chử Diên "Tớ sắp đói chết rồi đây", vừa gắp cục thịt kho tàu cho Chử Diên.
"Ể?"
Chử Diên không kịp phòng ngừa, cậu vội vàng xua tay, "Không cần không cần, cậu ăn đi, nhiều như vậy tớ ăn không hết được."
Tiêu Trình Trình nói, "Cậu cứ ăn đi, tớ lấy nhiều lắm!" Nói xong, cậu chàng lại gắp cái chân gà cho Chử Diên, "Mỗi lần múc cơm tớ đều thích chia sẻ đồ ăn với bạn bè mà. Mẹ tớ cũng dạy tớ từ nhỏ rằng tớ phải biết chia sẻ, tớ thấy mấy cái này ăn ngon lắm, cậu cứ thử miếng đi!"
Cậu chàng vừa ăn vừa than khổ với Chử Diên, "Tớ thích ăn thịt nhất, nhưng mà bọn họ đều chê tớ béo, không cho tớ ăn nhiều. Không phải cuối tuần tớ sẽ đi về nhà ông bà nội sao, nhưng mà bọn họ đều ăn chay! Mỗi lần tớ đến tớ đều bị bắt ăn chay theo, cả một bàn ăn lớn chỉ có một dĩa thịt nhỏ mà thôi! Đã vậy bọn họ còn không cho tớ ăn nhiều nữa."
Chử Diên nhìn phần ăn Tiêu Trình Trình lấy, có ba món thịt, chỉ có một phần rau muống luộc.
Vì thế cậu nói, "Cũng phải phối hợp giữa chay và mặn thì mới khoẻ mạnh được, cậu có lấy phần ăn chay cũng là rất tốt rồi!"
"Thì, thật ra cũng không phải là do tớ muốn lấy," Tiêu Trình Trình nói, "Đây là điều kiện cho tớ ở trọ trong trường của bọn họ, mỗi ngày đều cần phải ăn rau xanh. À đúng rồi, Chử Diên cậu không nhắc tớ, tớ còn chưa có chụp ảnh nữa!"
"?"
Chử Diên không hiểu chuyện gì, liền nhìn thấy Tiêu Trình Trình lấy điện thoại từ trong túi ra rồi chụp đồ ăn trên bàn một tấm.
Tiêu Trình Trình vừa xem ảnh chụp vừa giải thích, "Mỗi ngày trước khi ăn tớ phải chụp cho bà nội một tấm, cơm nước xong cũng phải chụp một tấm, để cho bà ấy biết tớ có ăn rau."
"Bà nội cậu kiên nhẫn thật." Chử Diên cảm thấy phương thức ở chung của Tiêu Trình Trình với người nhà thật thú vị.
Tiêu Trình Trình bất đắc dĩ mà thở dài, "Càng sống càng nhỏ, khác gì một đứa con nít đâu chứ."
Lúc này cậu chàng đã ăn lót bụng nên không còn quá đói, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại, theo thói quen mà vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Chử Diên thấy Tiêu Trình Trình chơi điện thoại thì đột nhiên nhớ tới mình cũng có một cái điện thoại. Nhưng mà từ lúc xuyên qua tới giờ cậu không có nhớ tới, chắc bây giờ nó đã hết pin rồi, trở về phải sạc pin mới được.
Cậu đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe thấy Tiêu Trình Trình hô to một tiếng "Đù má!"
Chử Diên hoảng sợ, khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy?"
Tiêu Trình Trình đưa điện thoại ra trước mặt cậu, "Cậu xem này!" Cậu chàng mười phần hóng hớt mà nói, "Bạn cùng bàn của cậu đẹp trai quá mà! Diễn đàn trong trường đã bầu bạn cùng bàn của cậu thành giáo thảo* rồi!"
*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi
Chử Diên không phòng bị liền đối mặt với ảnh chụp Hoắc Kiệu.
Ảnh chụp có hơi mơ hồ, chụp động tác cầm bóng nghiêng người, phía sau áo thun trắng của Hoắc Kiệu có một mảng mồ hôi nhỏ, người trông vừa ốm vừa cao, chân rất dài, sườn mặt rất hoàn mỹ.
Tuy chỉ là ảnh chụp, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được hắn rất tuấn tú.
Chử Diên nhìn ảnh Hoắc Kiệu bắt lấy bóng có hơi mơ hồ, tự nhiên nhớ đến lúc mở mắt ra thì nhìn thấy tư thế Hoắc Kiệu bắt lấy quyển sách luyện tập trong phòng học.
Trong giây lát cậu không phản ứng lại được, ngơ ngác hỏi, "Trường học của chúng ta không phải đã có giáo thảo rồi sao? Tô Niệm Thanh bên lớp nghệ thuật ấy?"
Chử Diên há hốc miệng, nhìn Tiêu Trình Trình đã cầm viết lên bắt đầu chép, cậu từ bỏ mở miệng, thầm nghĩ cũng may bản thân có chú ý khống chế độ chính xác, một ít đề lớn phức tạp cậu chỉ dựa theo thói quen của nguyên thân mà giải một hai ý đầu.
Dường như Hoắc Kiệu mang theo tiếng chuông vào học mà đi vào.
Hôm nay hắn thay đổi quần áo thành màu nhạt, cho người ta cảm giác khí chất thiếu niên thoải mái mới mẻ nhiều hơn, thoạt nhìn mười phần đẹp. Thậm chí Chử Diên còn nghe được có bạn học nữ nhỏ giọng hét chói tai khi hắn vừa bước vào cửa.
Chờ đến khi Hoắc Kiệu ngồi xuống ghế, Chử Diên mới thấy rõ hắn còn mang tai nghe Bluetooth, cũng vì thế nên cậu từ bỏ ý muốn chào hỏi.
Buổi đọc sớm là đọc sớm tiếng Anh, cô giáo Du dạy tiếng Anh dẫm trên đôi giày cao gót đi vào phòng học, thoạt nhìn tác phong nhanh nhẹn.
Cô cùng lắm chỉ mới 30 tuổi, xoã tóc dài, cả người rất có khí chất. Theo lý thuyết thì giáo viên như vậy rất được hoan nghênh, nhưng mà thái độ dạy học của cô Du quá mức nghiêm túc, sẽ luôn kiểm tra trắc nghiệm ở trong tiết học, làm cho mọi người có hơi sợ cô.
Hôm nay cũng không là ngoại lệ của cô Du, cô vào phòng học rồi thì viết nội dung của buổi đọc sớm lên bảng đen liền, sau đó gõ bảng đen nói, "Unit 6, tiết học hôm nay giảng bài đọc A, các em đọc trước hết đi, hôm nay đi học cô sẽ gọi người lên đọc, ai đọc không được thì đứng ra ngoài hành lang hết, đã hiểu chưa?"
Các bạn học đều uể oải đáp, "Dạ hiểu."
"Vậy được rồi," Du Mạn vỗ tay, "Còn ngơ ra đó làm gì? Bắt đầu đọc hết đi chứ."
Vì thế trong phòng học vang lên tiếng rầm rì đọc sách, Chử Diên cũng có phần trong đó.
Lúc trước vì muốn đi du học nên cậu dồn rất nhiều sức lực vào IELTS và TOEFL. Mặc dù tri thức của thế giới này cũng giống với thế giới cũ, nhưng sách giáo khoa bọn họ học cũng không phải là phiên bản mà Chử Diên học khi trước. Hơn nữa dù có là phiên bản giống nhau thì Chử Diên đã thi đại học xong cũng không có khả năng nhớ rõ bài học tiếng Anh hồi năm lớp 11 được.
Chử Diên rất sợ bị kêu đến mà đọc không được, bởi vậy cậu rất khẩn trương mà bắt đầu đọc.
Chờ đến khi cậu đã đọc được sương sương rồi, quay đầu nhìn lại phát hiện ra Hoắc Kiệu đã tựa lên bàn ngủ.
Chử Diên ngây người một chút, thầm nghĩ Hoắc Kiệu to gan thiệt đó. Nhưng mà cũng không phải là việc ngoài ý muốn, trong tiểu thuyết cũng có viết đến việc Hoắc Kiệu không thích học tập. Từ góc độ của cậu có thể nhìn được lông mi vừa dài vừa cong của Hoắc Kiệu, nắng ban mai dừng ở trên mặt, giống như có ánh sáng đang nhảy nhót.
Chử Diên thu hồi tầm mắt, tiếp tục dồn tâm tư vào sách giáo khoa.
-
Tiết tiếng Anh là tiết thứ hai, cô Du gọi vài người lên đọc, vận khí của Chử Diên khá tốt nên không bị gọi tên, nhưng cậu nghi ngờ là do trước giờ nguyên thân học quá kém, trên cơ bản thì các thầy cô đều đã mặc kệ hắn.
Sau khi tan học thì có thời gian trống, có hơn nửa giờ đồng hồ. Chử Diên duỗi người, tính đi nhà vệ sinh.
Trong phòng học đã loạn tiếng kêu, lớp phó thể dục Lục Khải Thanh ôm bóng rổ đứng trên bục giảng kêu gọi, "Anh em ơi, đi chơi bóng nè!"
Tần Mạc ở phía trước Hoắc Kiệu hô, "Đệt, từ từ đợi tao." Hắn vừa lấy đồ bao cổ tay vừa quay đầu xuống hỏi Hoắc Kiệu, "Hoắc Kiệu này, cậu đi chơi bóng không?"
Hoắc Kiệu không chút do dự, đứng lên nói, "Đi."
"Được lắm! Hôm nay lớp năm của chúng ta lại đón thêm một mãnh tướng rồi!" Lục Khải Thanh cùng Tần Mạc đều rất hưng phấn, cùng Hoắc Kiệu đi ra ngoài.
Chử Diên có hơi kinh ngạc, cậu còn tưởng với tính cách lạnh nhạt tàn khốc kia của Hoắc Kiệu thì sẽ khó có bạn bè, rõ ràng cũng không thấy hắn nói chuyện với những người khác, sao ngay tức thì đã có vẻ quen thuộc với những người trong lớp như vậy.
Chử Diên có chút bội phục.
Cậu từ từ mà đi bộ đến nhà vệ sinh, sau khi đi ra thì nhìn thấy đám người đang vây quanh ở sân bóng rổ, thỉnh thoảng truyền đến âm thanh trầm trồ khen ngợi.
Chử Diên nhìn vài lần, cuối cùng cũng từ bỏ tính toán muốn đi xem náo nhiệt.
Cậu không biết chơi bóng rổ, có xem cũng không hiểu gì.
Sau khi trở lại phòng học, Chử Diên nhìn thấy Tiêu Trình Trình đang tựa đầu lên bàn ngủ bù, bỗng chốc cậu cũng cảm thấy buồn ngủ, thế nên cậu cũng lót sách vở lên bàn rồi tựa vào đó nhắm mắt nghỉ ngơi một chút.
Cảm giác nghỉ chưa được bao lâu mà chuông đã reo lên rồi.
Chử Diên cảm thấy có người mang theo nhiệt độ ngồi xuống bên cạnh, cậu lập tức tỉnh lại, ngồi dậy rồi nhìn sang bên cạnh.
Hoắc Kiệu đang ném sách giáo khoa phải dùng lên trên bàn, tựa hồ hắn đã rửa mặt, tóc mái ướt sũng, nhận ra Chử Diên đang nhìn hắn, hắn cũng nhìn sang đây.
"?"
Hắn hơi rũ mi xuống, dường như đang hỏi Chử Diên nhìn cái gì.
Nhìn lén bị bắt quả tang làm Chử Diên có hơi xấu hổ, cậu vội vàng xua tay tỏ vẻ không có gì, trong lòng lại cảm thấy ngoài ý muốn. Nam sinh bình thường đổ mồ hôi đều có mùi mồ hôi làm cho người ta khó có thể thích được, nhưng trên người của Hoắc Kiệu không có mùi khó ngửi, mà lại có loại mùi hương nhàn nhạt, có hơi thoải mái thanh khiết, cũng không khó ngửi lắm.
Chử Diên chỉ hơi rối rắm một chút, sau đó không nghĩ nữa, chờ giáo viên đi vào thì cậu đã ngồi ngay ngắn trở lại mà ngoan ngoãn học tập.
Hoắc Kiệu không có hứng đi nghe bài giảng cũ mèm của mấy giáo viên. Một tay hắn xoay bút, ngón tay thon dài linh hoạt. Một tay khác đang lười biếng mà chống cằm, ngẫu nhiên nhìn lên phía trước. Thoáng chú ý đến người bạn cùng bàn đang ngồi nghiêm túc, Hoắc Kiệu không khỏi bĩu môi, thầm nghĩ ngồi nghiêm túc như vậy hoài sẽ không mệt à?
Ngay cả tên bạn cùng bàn hắn còn chưa biết, nhưng hắn đã cảm thấy không thú vị rồi.
Tiết cuối cùng của buổi sáng là tiết vật lí của giáo viên chủ nhiệm, cũng tức là lão Lỗ. Trước khi vào học thì có người đại diện ôm một chồng sách luyện tập thật dày trở về, kêu tên từng người phát cho các bạn học.
......
"Chử Diên, bắt lấy!"
Chử Diên đang tính một bài tập trên giấy nháp, nghe thấy tên của mình thì ngẩng đầu lên, ngay lập tức thấy được một quyển sách luyện tập đang bay lượn trên không hướng ngay tới mặt mình!
Chử Diên: "!"
Từ nhỏ cậu đã có cái tật xấu là càng có thứ gì bay tới mặt mình thì càng không biết nên né tránh thế nào, bởi vậy mà từ nhỏ đến lớn cậu có không ít lần bị cầu lông, bóng bàn, thậm chí là bóng rổ đập vào mặt.
Lần này cũng không ngoại lệ, nhìn thấy có vật đang hướng thẳng vào cái trán của mình mà bay tới, cả người cậu dường như bị căng cứng, theo bản năng nhắm hai mắt lại!
Chỉ nghe một tiếng "Bụp!". Thậm chí Chử Diên còn run lên, nhưng cơn đau trong dự đoán lại không truyền đến, cậu không khỏi mở mắt ra.
Sau đó cậu thấy được một bàn tay trắng nõn có khớp xương rõ ràng đang ở trước mặt mình, nó vững vàng mà bắt được quyển sách luyện tập, gân trên mu bàn tay ấy có đường cong cực kỳ đẹp.
"!"
Chử Diên ngây người một lúc, vội vàng nhận lấy sách luyện tập, cậu vừa chân thành vừa tha thiết nói lời cảm ơn, "Cảm ơn cậu!"
Hoắc Kiệu hơi nhíu mày, để Chử Diên lấy sách luyện tập, nghĩ không thông mà hỏi, "Cậu không biết né à?"
Âm thanh của hắn thật lạnh, Chử Diên lại cảm thấy hắn là ngoài lạnh trong nóng. Cậu ngượng ngùng nói, "Vừa nãy...... Quên mất phải né thế nào."
Hoắc Kiệu: "......"
Hắn lạnh lùng mà nhả ra một chữ, "Ngốc."
Chử Diên: "......"
...... Thật ra cũng không cần phải cố ý nói ra như vậy đâu.
-
Rốt cuộc cũng xong tiết học buổi sáng, Tiêu Trình Trình đói muốn chết, cậu chàng gáng kiềm chế, đợi Tần Mạc theo bọn Lục Khải Thanh Hoắc Kiệu đi ra phòng học mới quay người xuống kêu Chử Diên không ngớt, "Chử Diên Chử Diên, chúng ta mau đi ăn cơm thôi! Tớ đói muốn chết luôn rồi!"
"Được," Chử Diên đi ra ngoài chung với cậu chàng, lại có chút thắc mắc, "Vừa nãy cậu không nhúc nhích gì, tớ còn tưởng cậu không có đói bụng ấy chứ."
Tiêu Trình Trình rất không vui vẻ mà nói, "Thật ra tớ đói bụng từ lâu rồi, nhưng tớ không thể để cho Tần Mạc biết được, nếu không cậu ta lại cười tớ là thùng cơm cho coi." Tiêu Trình Trình mếu máo, "Cậu ta chính là người xấu, luôn miệng nói tớ béo."
Chử Diên bị cậu chàng chọc cười, cậu vươn tay xoa đầu Tiêu Trình Trình.
Tiêu Trình Trình lùn hơn cậu một cái đầu, tay cậu vươn ra là vừa vặn.
Chử Diên cảm thấy Tiêu Trình Trình thật đáng yêu.
Nhà ăn ở trường Trung học số 7 rất lớn, có ba tầng. Tầng một là đồ ăn bình thường, tầng hai có thể tự chọn đồ ăn cùng chỗ ngồi riêng, tầng ba là nhà ăn của công nhân viên chức, cũng có thể làm nơi tụ họp nho nhỏ.
Tiêu Trình Trình với Chử Diên đều muốn ăn cơm, thế nên hai người đều xếp hàng ở tầng một.
Ở nhà ăn có rất nhiều người, nhưng tốc độ múc cơm của các chú các dì cũng rất mau. Lúc đến lượt Chử Diên, cậu chọn một phần cơm, một phần trứng gà xào cà chua và một phần đậu giá xào. Sau đó đi đến cửa sổ bên cạnh lấy một phần canh tía tô miễn phí, tất cả chỉ tốn có năm đồng, làm Chử Diên cảm thấy rất thực dụng.
Cậu tìm chỗ ngồi, lo rằng Tiêu Trình Trình không nhìn thấy, bèn đứng lên vẫy tay với Tiêu Trình Trình.
Tiêu Trình Trình bưng mâm đồ ăn thật đầy đi lại, sau khi đặt mâm đồ ăn xuống cậu chàng còn lắc lắc tay.
Chử Diên nhìn thấy chén cơm đầy ắp còn nhô ra một ngọn núi to của Tiêu Trình Trình mà hoài nghi cậu chàng muốn ăn phần dành cho hai người.
Tiêu Trình Trình mười phần vui vẻ lấy đôi đũa ra, cậu chàng vừa nói với Chử Diên "Tớ sắp đói chết rồi đây", vừa gắp cục thịt kho tàu cho Chử Diên.
"Ể?"
Chử Diên không kịp phòng ngừa, cậu vội vàng xua tay, "Không cần không cần, cậu ăn đi, nhiều như vậy tớ ăn không hết được."
Tiêu Trình Trình nói, "Cậu cứ ăn đi, tớ lấy nhiều lắm!" Nói xong, cậu chàng lại gắp cái chân gà cho Chử Diên, "Mỗi lần múc cơm tớ đều thích chia sẻ đồ ăn với bạn bè mà. Mẹ tớ cũng dạy tớ từ nhỏ rằng tớ phải biết chia sẻ, tớ thấy mấy cái này ăn ngon lắm, cậu cứ thử miếng đi!"
Cậu chàng vừa ăn vừa than khổ với Chử Diên, "Tớ thích ăn thịt nhất, nhưng mà bọn họ đều chê tớ béo, không cho tớ ăn nhiều. Không phải cuối tuần tớ sẽ đi về nhà ông bà nội sao, nhưng mà bọn họ đều ăn chay! Mỗi lần tớ đến tớ đều bị bắt ăn chay theo, cả một bàn ăn lớn chỉ có một dĩa thịt nhỏ mà thôi! Đã vậy bọn họ còn không cho tớ ăn nhiều nữa."
Chử Diên nhìn phần ăn Tiêu Trình Trình lấy, có ba món thịt, chỉ có một phần rau muống luộc.
Vì thế cậu nói, "Cũng phải phối hợp giữa chay và mặn thì mới khoẻ mạnh được, cậu có lấy phần ăn chay cũng là rất tốt rồi!"
"Thì, thật ra cũng không phải là do tớ muốn lấy," Tiêu Trình Trình nói, "Đây là điều kiện cho tớ ở trọ trong trường của bọn họ, mỗi ngày đều cần phải ăn rau xanh. À đúng rồi, Chử Diên cậu không nhắc tớ, tớ còn chưa có chụp ảnh nữa!"
"?"
Chử Diên không hiểu chuyện gì, liền nhìn thấy Tiêu Trình Trình lấy điện thoại từ trong túi ra rồi chụp đồ ăn trên bàn một tấm.
Tiêu Trình Trình vừa xem ảnh chụp vừa giải thích, "Mỗi ngày trước khi ăn tớ phải chụp cho bà nội một tấm, cơm nước xong cũng phải chụp một tấm, để cho bà ấy biết tớ có ăn rau."
"Bà nội cậu kiên nhẫn thật." Chử Diên cảm thấy phương thức ở chung của Tiêu Trình Trình với người nhà thật thú vị.
Tiêu Trình Trình bất đắc dĩ mà thở dài, "Càng sống càng nhỏ, khác gì một đứa con nít đâu chứ."
Lúc này cậu chàng đã ăn lót bụng nên không còn quá đói, tốc độ ăn cơm cũng chậm lại, theo thói quen mà vừa ăn vừa lướt điện thoại.
Chử Diên thấy Tiêu Trình Trình chơi điện thoại thì đột nhiên nhớ tới mình cũng có một cái điện thoại. Nhưng mà từ lúc xuyên qua tới giờ cậu không có nhớ tới, chắc bây giờ nó đã hết pin rồi, trở về phải sạc pin mới được.
Cậu đang nghĩ ngợi thì đột nhiên nghe thấy Tiêu Trình Trình hô to một tiếng "Đù má!"
Chử Diên hoảng sợ, khó hiểu hỏi, "Làm sao vậy?"
Tiêu Trình Trình đưa điện thoại ra trước mặt cậu, "Cậu xem này!" Cậu chàng mười phần hóng hớt mà nói, "Bạn cùng bàn của cậu đẹp trai quá mà! Diễn đàn trong trường đã bầu bạn cùng bàn của cậu thành giáo thảo* rồi!"
*Giáo thảo: nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi
Chử Diên không phòng bị liền đối mặt với ảnh chụp Hoắc Kiệu.
Ảnh chụp có hơi mơ hồ, chụp động tác cầm bóng nghiêng người, phía sau áo thun trắng của Hoắc Kiệu có một mảng mồ hôi nhỏ, người trông vừa ốm vừa cao, chân rất dài, sườn mặt rất hoàn mỹ.
Tuy chỉ là ảnh chụp, nhưng vẫn như cũ có thể nhìn ra được hắn rất tuấn tú.
Chử Diên nhìn ảnh Hoắc Kiệu bắt lấy bóng có hơi mơ hồ, tự nhiên nhớ đến lúc mở mắt ra thì nhìn thấy tư thế Hoắc Kiệu bắt lấy quyển sách luyện tập trong phòng học.
Trong giây lát cậu không phản ứng lại được, ngơ ngác hỏi, "Trường học của chúng ta không phải đã có giáo thảo rồi sao? Tô Niệm Thanh bên lớp nghệ thuật ấy?"