Chương 11
Mạnh Đình Thâm: Người kia của tôi lại chạy trốn rồi, nhưng lần này là vì sự nghiệp, cậu ấy còn nhớ nhắn lại cho tôi, không phải âm mưu bỏ trốn lần trước, tôi đoán cậu ấy hẳn là muốn đi con đường tự lập, tôi có nên lén giúp cậu ấy không.
Tác giả Tiểu kiều thê vừa nghỉ ngơi sau khi hoàn thành xong sáu ngàn chữ, mở điện thoại ra đã thấy từ sau khi cô chê cười một độc giả ở khu bình luận, ngày hôm sau người ta đã dùng tiền tha hoá cô, cô rất muốn nói mình không phải loại người thấy tiền sáng mắt, nhưng chịu không nổi người ta làm phiền, nếu không để ý tới lời của anh, sợ rằng hôm sau sẽ bị gây sự.
Thành thật mà nói, Tiểu kiều thê rất đồng cảm với đối tượng của Mạnh Đình Thâm, cô không thể tưởng tượng được cảm giác có có người yêu mà thường ngày lấy tổng tài bá đạo làm gương là trải nghiệm như thế nào, chỉ cần nghĩ đến có tên cẩu nam nhân nói XX với mình, em thành công khiến cho anh chú ý gì gì đó. Đảm bảo cô sởn gai ốc vĩnh viễn, muốn rũ bỏ cũng không được.
Bất đắc dĩ, cô đành phải mắt nhắm mắt mở mở khung chat ra, để lương tâm đau đớn vơi đi một nửa, sau khi nhìn thấy tin nhắn Mạnh Đình Thâm gửi cho cô, trong đầu cô bắt đầu tìm kiếm các loại kịch bản chim hoàng yến vì yêu mà tự lập.
Dựa theo lời Mạnh Đình Thâm, anh và đối tượng của anh nhất kiến chung tình, nhị kiến ái tâm, tam kiến định chung thân, nhưng người ấy của anh nhà rất nghèo, không thể trực tiếp tỏ tình với anh, nên nghĩ biện pháp gạo nấu thành cơm, còn làm bộ chạy trốn, từng bước một dụ dỗ anh đi lên con đường bao dưỡng, vậy đối tượng của anh hẳn là kiểu bạch liên hoa có tâm kế.
Bây giờ theo tình hình, cho Mạnh Đình Thâm một kịch bản mới, cô cúi đầu đánh ba vạn chữ gửi qua, cái này cũng đủ đối phó với anh một tháng.
Trong điện thoại vang lên tiếng chim cánh cụt "tít tít", Mạnh Đình Thâm mở ra xem, quả nhiên là Tiểu kiều thê gửi kế hoạch cho anh, anh nóng lòng mở file ra.
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo: Ông chủ, theo thói quen của tổng tài bá đạo, tôi đề nghị anh bí mật đến nơi làm việc của cậu ấy để thăm cậu ấy. Thông thường, cậu ấy sẽ gặp khó khăn từ sếp hoặc đồng nghiệp của mình trong công việc mới, đến lúc đó anh dũng cảm đứng ra, cậu ấy sẽ càng thêm kính yêu anh.
Mạnh Đình Thâm tưởng tượng Trần Nghiêu trốn ở trong lòng anh, hai mắt lấp lánh nhìn, bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, chỉ là anh còn có chút sầu lo, rối rắm trả lời Tiểu kiều thê: Cũng cảm động đấy, nhưng điều này vi phạm thỏa thuận chúng tôi đã ký đúng không? Mặc dù thỏa thuận không được pháp luật bảo vệ, nhưng tinh thần và lương tâm của bọn tôi vẫn đồng ý với sức mạnh ràng buộc của nó đối với mình.
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo: Không ngờ các anh lại chịu chơi như vậy! Nhưng ông chủ à, chính anh cũng nói, anh không cho phép cậu ấy công bố nhưng đâu nói không cho phép chính anh chủ động công khai chứ! Yên tâm, cứ mạnh dạn ôm cậu ấy vào lòng, tuyên bố với thế giới cậu ấy là người của anh.
Mạnh Đình Thâm: Không được, tôi còn chưa chuẩn bị tốt để dẫn cậu ấy ra mắt với người nhà, tác động quá lớn tôi sợ cậu ấy sẽ bị người nhà của tôi xé thành mảnh nhỏ cho cá ăn. Vẫn là đi từng bước một vậy.
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo:??? Nhà anh còn có người làm nghề này, thể nào anh nói câu nào câu nấy đều lộ ra khí chất bá đạo bẩm sinh, không hổ là tấm gương bá tổng thế hệ mới, lúc trước là tôi thất kính rồi.
Mạnh Đình Thâm: Nên là phương án này có hơi mạo hiểm, chí ít thì tôi không dám công bố với thiên hạ, nhưng cũng muốn đi thăm ban, hơn nữa hiện tại trong đầu tôi đều là cậu ấy, còn có phương án nào an toàn hơn không?
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo ngập ngừng đưa ra một gợi ý: Nếu không thì anh lén lút đi, sau đó yên lặng ghi nhớ người làm khó dễ cậu ấy, chờ sau khi trở về sẽ lén trút giận thay cho cậu ấy?
Trong lòng Mạnh Đình Thâm mừng thầm, kế hoạch này đúng như những gì anh nghĩ, quả nhiên, ý tưởng của anh rất khả thi, anh để lại cho Tiểu kiểu thê một câu "Có thể" rồi kiêu ngạo logout, anh muốn đi tìm Trần Nghiêu thì phải tranh thủ thời gian xử lý tốt công việc trên tay.
Mà Trần Nghiêu bên này đang ngồi cùng mọi người nghe phó đạo diễn phổ biến quy tắc của chương trình cho bọn họ, phó đạo diễn lấy ra một phong thư từ trong túi, đặt ở trên bàn trà, "Hoan nghênh mọi người đến trường quay<<Điền gian tiểu ốc>>, tới đây mọi người phải sống cùng nhau ở đây ba tháng. Chúng tôi sẽ ở lại đây ba ngày cho mọi người làm quen với hoàn cảnh."
Nói tới đây, phó đạo diễn nắm tay che bên miệng, "Đương nhiên, các cậu sẽ không ngồi không, những vị khách đầu tiên sẽ được chào đón ở đây sau ba ngày nữa, các cậu phải chiêu đãi họ thật tốt để được bọn họ khen ngợi. Đây là chi phí sinh hoạt của các cậu, khi nào hết thì phải dựa vào sức lao động mới kiếm được, giờ thì tôi tuyên bố tập thứ nhất mùa một《 Điền gian tiểu ốc 》chính thức bắt đầu!"
Mọi người sau khi nghe xong thì tâm trạng không thể nào tốt được, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, phó đạo diễn rời đi, nhường lại camera cho mọi người, Lưu Hàn là người lớn tuổi nhất ở trường quay, ho nhẹ một tiếng, "Hay là mọi người giới thiệu bản thân trước? Tôi trước nhé, tôi tên Lưu Hàn, là một diễn viên."
Chung Nhạc là người đầu tiên cổ vũ anh, "Diễn xuất của anh Lưu rất tuyệt, tôi đã xem anh diễn "Tiền Tần", quả thực chính là Tô Bí* trong lòng tôi. Về phần tôi, tất cả mọi người đều biết, hầu như tất cả các bạn đều có mặt trên sân khấu thông qua chương trình của tôi rồi, chỉ là một dẫn chương trình bình thường thôi."
Từ gốc là 苏秘, mình cũng hông biết dịch sao.
Tống Thừa theo bước chân của hai thần tượng, "Thần tượng à, anh đừng hạ thấp chính mình như thế, anh chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, thấy thế nào cũng không tầm thường, ai da..."
"Cậu ta tên Tống Thừa, tôi là Trần Nghiêu, hai chúng tôi đều là diễn viên của<<Hào môn dạ yến>>." Trần Nghiêu vỗ trán cậu ấy một cái để ngăn cậu bày trò, nhân tiện giới thiệu ngắn gọn bản thân.
Cố Hoài tiếp lời, "Tôi là Cố Hoài, cũng là diễn viên."
Ánh mắt của mọi người tự động đổ dồn vào người cuối cùng, Trần Mẫn Đình rất thích được chú ý kiểu này, cô hất tóc, cười ôn hoà rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi là Trần Mạn Đình, là ca sĩ, các anh có thể tìm tôi cho các bài hát chủ đề trong phim truyền hình nha~"
Sau khi Trần Nghiêu nghe thấy tên cô, ánh mắt dừng lại trên phong bì trên bàn trà, hắn đi tới mở phong bì đổ tiền ra, "Mọi người phải sống cùng nhau một tháng, chỗ này chỉ có sáu trăm, tiền này để ai giữ đây?"
Tống Thừa là người đầu tiên giơ tay trả lời, "Đương nhiên là để cho con gái rồi, ba em nói, có thể tìm tôi cho các bài hát chủ đề trong phim truyền hình của bạn."
Trần Mạn Đình khẽ gật đầu, cô rất muốn đồng ý ngay, nhưng vẫn giả vờ dè dặt, "Để xem các anh có đề nghị gì khác không, nếu không có thì nói sau đi!"
Vừa dứt lời, Cố Hoài liền nói, "Tôi đề xuất giao cho anh Lưu, anh ấy có kinh nghiệm phong phú." Cố Hoài đề nghị Lưu Hàn, cậu ta có nghe tin đồn, Lưu Hàn đưa hết tiền lương cho vợ mà vẫn có thể tiết kiệm một nghìn tệ một năm với mười nhân dân tệ mỗi ngày, cậu ta cảm thấy an tâm hơn khi đưa tiền cho Lưu Hám.
Trần Nghiêu nhìn về phía Chung Nhạc, "Anh có đề xuất gì không?"
Chung Nhạc không nghĩ tới hắn sẽ hỏi mình, anh ta nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau hỏi một vấn đề rất quan trọng, " Ai trong số các cậu có thể nấu ăn? "
"Vậy thì ai biết nấu cơm thì giữ tiền đi? Chiêu đãi khách chủ yếu vẫn là xem người cầm thìa muốn làm gì. Mọi người không có ý kiến chứ?" Trần Nghiêu cũng cảm thấy vấn đề này cực kỳ quan trọng, dù sao hắn cũng không có ý muốn giữ tiền.
Đạo lý mọi người đều hiểu, ngay cả Trần Mạn Đình rất muốn giữ tiền sinh hoạt cũng không thể không đồng ý, Chung Nhạc thấy mọi người không phản đối liền hỏi, "Vậy ai biết nấu cơm?"
Khung cảnh rơi vào trầm tư, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ nhưng không ai giơ tay. Khán giả rất vui vẻ khi thấy cảnh này.
【Ha ha ha ha ha, xấu hổ quá đi mất】
【 Đạo diễn làm sao đấy, không chọn người biết nấu ăn à, hahahahaha, vậy bọn họ ăn đất tiếp sao (đầu chó)】
【Chung Nhạc và Trần Nghiêu còn tưởng mình tìm được người uy tín để giữ tiền】
【Nhiều người cứ tưởng có một người biết nấu ăn. 】
【 Không muốn cười đâu, ha ha ha ha, nhưng mà trông bọn họ ngơ ngác nhìn nhau hề thật á 】
【Có điều phải nói, Trần Nghiêu cùng Tống Thừa đem lại cảm giác giải trí thật đấy, người có thể hề trong mọi tình huống】
【Cố Hoài nhà tôi là người tàn tật, ước mơ lớn nhất đời này của cậu ấy là tìm được một người vợ biết nấu ăn】
【Đều là biết ăn không biết làm, muốn biết kế tiếp bọn họ sống như thế nào】
【Chỉ có một mình tôi tò mò Trần Mạn Đình là con gái mà lại không thể nấu ăn ư】
【Vâng, có mình bạn tò mò thôi, bạn là nhất, ai bảo bạn con gái thì phải biết nấu ăn】
"Tôi nói trước, ăn cơm tôi làm sẽ trúng độc." Trần Nghiêu phá vỡ im lặng trước, nếu hắn biết nấu cơm đã sớm dỗ được Mạnh Đình Thâm, "Tôi thậm chí còn không thể nấu mì. Nhiều nhất tôi có thể làm là ngâm mì ăn liền."
"Tôi cũng là người tàn tật, bình thường đồ nấu nướng đều là cháy sém trộn lẫn, không có cái nào ăn nổi." Cố Hoài tốt hơn một chút so với Trần Nghiêu, ít nhất đồ cậu ta làm không ai ăn, sẽ không xuất hiện tình huống trúng độc, "Nhưng tôi biết cách chọn và rửa rau."
Chung Nhạc giơ hai tay lên, "Tôi cũng là một kẻ ngốc trong bếp, cùng đẳng cấp với Trần Nghiêu."
Lưu Hàn phấn khích, hóa ra anh không phải là người kém nhất, anh ấy còn giỏi hơn hai người này, "Tôi có thể thái rau, còn có thể nấu mì cà chua trứng gà."
"Tôi cũng chỉ biết nấu mì mà thôi."
Trần Mạn Đình nhìn vào bộ móng tay tinh xảo cô mới làm hôm qua và im lặng. Cô cũng chỉ biết nấu các loại mì rau. Là người phụ nữ duy nhất trong trường quay, nên nấu ăn giỏi hơn họ. Có phải vì lý do này mà quản lý đã yêu cầu cô đến đến đây để học nấu ăn?
"Em nấu thì cũng được, nhưng ăn được thôi chứ mùi vị thì không." Tống Thừa cắt đứt trầm tư của Trần Mạn Đình, lúc ba mẹ cậu ra ngoài hẹn hò nhẫn tâm ném cậu ở nhà, cậu sẽ tự nấu ăn và từ từ học ăn, nhiều năm qua cũng không trúng độc, đủ để chứng minh tay nghề của mình tốt hơn so với đám người ở đây.
Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn cậu, ánh mắt nồng cháy tỏa sáng, giống như chờ những lời này của cậu từ lâu, Tống Thừa nhịn không được lui về phía sau một bước, cậu nhấn mạnh lời của mình một lần nữa, "Cơm em làm chỉ giới hạn ở có thể bỏ vào miệng, chứ ngon thì không."
"Vậy cậu đi nấu chút gì đó cho bọn tôi trước đi, tôi đói bụng rồi." Trần Nghiêu ném tiền cho cậu, dù sao ai có năng lực thì nên giữ tiền. Đồng thời hắn hy vọng Tống Thừa có thể lập tức vào bếp nhóm lửa.
Khán giả cũng muốn Tống Thừa nhanh chóng trổ tài nấu nướng của mình, từ lúc Tống Thừa đứng ra nói mình sẽ nấu ăn, bọn họ nghe ngóng không biết kết quả ra sao.
【Chưa bao giờ nghĩ tới phương hướng này, có lẽ Tống Thừa cũng không hy vọng khả năng nấu ăn của mọi người sẽ nâng cao trình độ nấu nướng của mình】
【Khổng Tử từng nói: "Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư"*. Đây là người cao được tìm thấy trong số những người lùn. 】
Câu trên nghĩa là "Ba người đi cùng tất có người là thầy của ta", chính là dạy con người phải nhìn đến chỗ khuyết thiếu của mình, thừa nhận mỗi người đều có ưu điểm và sở trường, mỗi người đều đáng giá để người khác tôn trọng và học tập.
【Trong nháy mắt đó, tôi dường như nhìn thấy đấng cứu thế, ngài mang theo thánh quang đi bên cạnh tôi nói với tôi: cơm ta làm có thể ăn, các ngươi xem có được hay không. 】
【Tôi có chút tò mò về tài nấu ăn của Tống Thừa】
【 Vận mệnh hỉ nộ vô thường, hy vọng luôn vô tình xuất hiện khi bạn tuyệt vọng, Hoàng Phủ Tống Thừa, call cậu】
【Ha ha ha ha ha ha, có thể thấy được Ngạo Hiên thực sự rất đói, cậu ấy đã nói ba lần rằng mình đói】
【 Vừa rồi ta còn tưởng rằng Lưu Hàn là người lợi hại nhất, lại còn xuất hiện một con hắc mã Tống Thừa này】
【Tống Thừa không giống như là người khiêm tốn, liệu cậu ta có thể được đánh giá bởi những vị khách ở trình độ này】
【May mắn thay Tống Thừa xuất hiện, nếu không sợ ca ca ăn mì trứng ba tháng, nghĩ đến liền sợ hãi】
【 Hàn Hàn à, con kết hôn nhiều năm rồi mà vẫn chỉ biết nấu mì, ba rất thất vọng về con, nhờ chị dâu mở lớp dạy nấu ăn cho con đi.】
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước xét duyệt xuất hiện bug, buổi sáng đã phản hồi bộ phận chăm sóc khách hàng, mãi đến buổi chiều mới thông qua.
- ---
Đợt trước 1 ngày dịch cũng được 3 chap, mà giờ 1 chap cũng lười nứa huhu ?.
Tác giả Tiểu kiều thê vừa nghỉ ngơi sau khi hoàn thành xong sáu ngàn chữ, mở điện thoại ra đã thấy từ sau khi cô chê cười một độc giả ở khu bình luận, ngày hôm sau người ta đã dùng tiền tha hoá cô, cô rất muốn nói mình không phải loại người thấy tiền sáng mắt, nhưng chịu không nổi người ta làm phiền, nếu không để ý tới lời của anh, sợ rằng hôm sau sẽ bị gây sự.
Thành thật mà nói, Tiểu kiều thê rất đồng cảm với đối tượng của Mạnh Đình Thâm, cô không thể tưởng tượng được cảm giác có có người yêu mà thường ngày lấy tổng tài bá đạo làm gương là trải nghiệm như thế nào, chỉ cần nghĩ đến có tên cẩu nam nhân nói XX với mình, em thành công khiến cho anh chú ý gì gì đó. Đảm bảo cô sởn gai ốc vĩnh viễn, muốn rũ bỏ cũng không được.
Bất đắc dĩ, cô đành phải mắt nhắm mắt mở mở khung chat ra, để lương tâm đau đớn vơi đi một nửa, sau khi nhìn thấy tin nhắn Mạnh Đình Thâm gửi cho cô, trong đầu cô bắt đầu tìm kiếm các loại kịch bản chim hoàng yến vì yêu mà tự lập.
Dựa theo lời Mạnh Đình Thâm, anh và đối tượng của anh nhất kiến chung tình, nhị kiến ái tâm, tam kiến định chung thân, nhưng người ấy của anh nhà rất nghèo, không thể trực tiếp tỏ tình với anh, nên nghĩ biện pháp gạo nấu thành cơm, còn làm bộ chạy trốn, từng bước một dụ dỗ anh đi lên con đường bao dưỡng, vậy đối tượng của anh hẳn là kiểu bạch liên hoa có tâm kế.
Bây giờ theo tình hình, cho Mạnh Đình Thâm một kịch bản mới, cô cúi đầu đánh ba vạn chữ gửi qua, cái này cũng đủ đối phó với anh một tháng.
Trong điện thoại vang lên tiếng chim cánh cụt "tít tít", Mạnh Đình Thâm mở ra xem, quả nhiên là Tiểu kiều thê gửi kế hoạch cho anh, anh nóng lòng mở file ra.
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo: Ông chủ, theo thói quen của tổng tài bá đạo, tôi đề nghị anh bí mật đến nơi làm việc của cậu ấy để thăm cậu ấy. Thông thường, cậu ấy sẽ gặp khó khăn từ sếp hoặc đồng nghiệp của mình trong công việc mới, đến lúc đó anh dũng cảm đứng ra, cậu ấy sẽ càng thêm kính yêu anh.
Mạnh Đình Thâm tưởng tượng Trần Nghiêu trốn ở trong lòng anh, hai mắt lấp lánh nhìn, bỗng nhiên không hiểu sao cảm thấy vui vẻ, chỉ là anh còn có chút sầu lo, rối rắm trả lời Tiểu kiều thê: Cũng cảm động đấy, nhưng điều này vi phạm thỏa thuận chúng tôi đã ký đúng không? Mặc dù thỏa thuận không được pháp luật bảo vệ, nhưng tinh thần và lương tâm của bọn tôi vẫn đồng ý với sức mạnh ràng buộc của nó đối với mình.
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo: Không ngờ các anh lại chịu chơi như vậy! Nhưng ông chủ à, chính anh cũng nói, anh không cho phép cậu ấy công bố nhưng đâu nói không cho phép chính anh chủ động công khai chứ! Yên tâm, cứ mạnh dạn ôm cậu ấy vào lòng, tuyên bố với thế giới cậu ấy là người của anh.
Mạnh Đình Thâm: Không được, tôi còn chưa chuẩn bị tốt để dẫn cậu ấy ra mắt với người nhà, tác động quá lớn tôi sợ cậu ấy sẽ bị người nhà của tôi xé thành mảnh nhỏ cho cá ăn. Vẫn là đi từng bước một vậy.
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo:??? Nhà anh còn có người làm nghề này, thể nào anh nói câu nào câu nấy đều lộ ra khí chất bá đạo bẩm sinh, không hổ là tấm gương bá tổng thế hệ mới, lúc trước là tôi thất kính rồi.
Mạnh Đình Thâm: Nên là phương án này có hơi mạo hiểm, chí ít thì tôi không dám công bố với thiên hạ, nhưng cũng muốn đi thăm ban, hơn nữa hiện tại trong đầu tôi đều là cậu ấy, còn có phương án nào an toàn hơn không?
Cô vợ nhỏ chạy trốn của tổng tài bá đạo ngập ngừng đưa ra một gợi ý: Nếu không thì anh lén lút đi, sau đó yên lặng ghi nhớ người làm khó dễ cậu ấy, chờ sau khi trở về sẽ lén trút giận thay cho cậu ấy?
Trong lòng Mạnh Đình Thâm mừng thầm, kế hoạch này đúng như những gì anh nghĩ, quả nhiên, ý tưởng của anh rất khả thi, anh để lại cho Tiểu kiểu thê một câu "Có thể" rồi kiêu ngạo logout, anh muốn đi tìm Trần Nghiêu thì phải tranh thủ thời gian xử lý tốt công việc trên tay.
Mà Trần Nghiêu bên này đang ngồi cùng mọi người nghe phó đạo diễn phổ biến quy tắc của chương trình cho bọn họ, phó đạo diễn lấy ra một phong thư từ trong túi, đặt ở trên bàn trà, "Hoan nghênh mọi người đến trường quay<<Điền gian tiểu ốc>>, tới đây mọi người phải sống cùng nhau ở đây ba tháng. Chúng tôi sẽ ở lại đây ba ngày cho mọi người làm quen với hoàn cảnh."
Nói tới đây, phó đạo diễn nắm tay che bên miệng, "Đương nhiên, các cậu sẽ không ngồi không, những vị khách đầu tiên sẽ được chào đón ở đây sau ba ngày nữa, các cậu phải chiêu đãi họ thật tốt để được bọn họ khen ngợi. Đây là chi phí sinh hoạt của các cậu, khi nào hết thì phải dựa vào sức lao động mới kiếm được, giờ thì tôi tuyên bố tập thứ nhất mùa một《 Điền gian tiểu ốc 》chính thức bắt đầu!"
Mọi người sau khi nghe xong thì tâm trạng không thể nào tốt được, tiếng vỗ tay thưa thớt vang lên, phó đạo diễn rời đi, nhường lại camera cho mọi người, Lưu Hàn là người lớn tuổi nhất ở trường quay, ho nhẹ một tiếng, "Hay là mọi người giới thiệu bản thân trước? Tôi trước nhé, tôi tên Lưu Hàn, là một diễn viên."
Chung Nhạc là người đầu tiên cổ vũ anh, "Diễn xuất của anh Lưu rất tuyệt, tôi đã xem anh diễn "Tiền Tần", quả thực chính là Tô Bí* trong lòng tôi. Về phần tôi, tất cả mọi người đều biết, hầu như tất cả các bạn đều có mặt trên sân khấu thông qua chương trình của tôi rồi, chỉ là một dẫn chương trình bình thường thôi."
Từ gốc là 苏秘, mình cũng hông biết dịch sao.
Tống Thừa theo bước chân của hai thần tượng, "Thần tượng à, anh đừng hạ thấp chính mình như thế, anh chính là Văn Khúc Tinh hạ phàm, thấy thế nào cũng không tầm thường, ai da..."
"Cậu ta tên Tống Thừa, tôi là Trần Nghiêu, hai chúng tôi đều là diễn viên của<<Hào môn dạ yến>>." Trần Nghiêu vỗ trán cậu ấy một cái để ngăn cậu bày trò, nhân tiện giới thiệu ngắn gọn bản thân.
Cố Hoài tiếp lời, "Tôi là Cố Hoài, cũng là diễn viên."
Ánh mắt của mọi người tự động đổ dồn vào người cuối cùng, Trần Mẫn Đình rất thích được chú ý kiểu này, cô hất tóc, cười ôn hoà rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi là Trần Mạn Đình, là ca sĩ, các anh có thể tìm tôi cho các bài hát chủ đề trong phim truyền hình nha~"
Sau khi Trần Nghiêu nghe thấy tên cô, ánh mắt dừng lại trên phong bì trên bàn trà, hắn đi tới mở phong bì đổ tiền ra, "Mọi người phải sống cùng nhau một tháng, chỗ này chỉ có sáu trăm, tiền này để ai giữ đây?"
Tống Thừa là người đầu tiên giơ tay trả lời, "Đương nhiên là để cho con gái rồi, ba em nói, có thể tìm tôi cho các bài hát chủ đề trong phim truyền hình của bạn."
Trần Mạn Đình khẽ gật đầu, cô rất muốn đồng ý ngay, nhưng vẫn giả vờ dè dặt, "Để xem các anh có đề nghị gì khác không, nếu không có thì nói sau đi!"
Vừa dứt lời, Cố Hoài liền nói, "Tôi đề xuất giao cho anh Lưu, anh ấy có kinh nghiệm phong phú." Cố Hoài đề nghị Lưu Hàn, cậu ta có nghe tin đồn, Lưu Hàn đưa hết tiền lương cho vợ mà vẫn có thể tiết kiệm một nghìn tệ một năm với mười nhân dân tệ mỗi ngày, cậu ta cảm thấy an tâm hơn khi đưa tiền cho Lưu Hám.
Trần Nghiêu nhìn về phía Chung Nhạc, "Anh có đề xuất gì không?"
Chung Nhạc không nghĩ tới hắn sẽ hỏi mình, anh ta nghiêm túc suy nghĩ, một lát sau hỏi một vấn đề rất quan trọng, " Ai trong số các cậu có thể nấu ăn? "
"Vậy thì ai biết nấu cơm thì giữ tiền đi? Chiêu đãi khách chủ yếu vẫn là xem người cầm thìa muốn làm gì. Mọi người không có ý kiến chứ?" Trần Nghiêu cũng cảm thấy vấn đề này cực kỳ quan trọng, dù sao hắn cũng không có ý muốn giữ tiền.
Đạo lý mọi người đều hiểu, ngay cả Trần Mạn Đình rất muốn giữ tiền sinh hoạt cũng không thể không đồng ý, Chung Nhạc thấy mọi người không phản đối liền hỏi, "Vậy ai biết nấu cơm?"
Khung cảnh rơi vào trầm tư, mọi người mắt to trừng mắt nhỏ nhưng không ai giơ tay. Khán giả rất vui vẻ khi thấy cảnh này.
【Ha ha ha ha ha, xấu hổ quá đi mất】
【 Đạo diễn làm sao đấy, không chọn người biết nấu ăn à, hahahahaha, vậy bọn họ ăn đất tiếp sao (đầu chó)】
【Chung Nhạc và Trần Nghiêu còn tưởng mình tìm được người uy tín để giữ tiền】
【Nhiều người cứ tưởng có một người biết nấu ăn. 】
【 Không muốn cười đâu, ha ha ha ha, nhưng mà trông bọn họ ngơ ngác nhìn nhau hề thật á 】
【Có điều phải nói, Trần Nghiêu cùng Tống Thừa đem lại cảm giác giải trí thật đấy, người có thể hề trong mọi tình huống】
【Cố Hoài nhà tôi là người tàn tật, ước mơ lớn nhất đời này của cậu ấy là tìm được một người vợ biết nấu ăn】
【Đều là biết ăn không biết làm, muốn biết kế tiếp bọn họ sống như thế nào】
【Chỉ có một mình tôi tò mò Trần Mạn Đình là con gái mà lại không thể nấu ăn ư】
【Vâng, có mình bạn tò mò thôi, bạn là nhất, ai bảo bạn con gái thì phải biết nấu ăn】
"Tôi nói trước, ăn cơm tôi làm sẽ trúng độc." Trần Nghiêu phá vỡ im lặng trước, nếu hắn biết nấu cơm đã sớm dỗ được Mạnh Đình Thâm, "Tôi thậm chí còn không thể nấu mì. Nhiều nhất tôi có thể làm là ngâm mì ăn liền."
"Tôi cũng là người tàn tật, bình thường đồ nấu nướng đều là cháy sém trộn lẫn, không có cái nào ăn nổi." Cố Hoài tốt hơn một chút so với Trần Nghiêu, ít nhất đồ cậu ta làm không ai ăn, sẽ không xuất hiện tình huống trúng độc, "Nhưng tôi biết cách chọn và rửa rau."
Chung Nhạc giơ hai tay lên, "Tôi cũng là một kẻ ngốc trong bếp, cùng đẳng cấp với Trần Nghiêu."
Lưu Hàn phấn khích, hóa ra anh không phải là người kém nhất, anh ấy còn giỏi hơn hai người này, "Tôi có thể thái rau, còn có thể nấu mì cà chua trứng gà."
"Tôi cũng chỉ biết nấu mì mà thôi."
Trần Mạn Đình nhìn vào bộ móng tay tinh xảo cô mới làm hôm qua và im lặng. Cô cũng chỉ biết nấu các loại mì rau. Là người phụ nữ duy nhất trong trường quay, nên nấu ăn giỏi hơn họ. Có phải vì lý do này mà quản lý đã yêu cầu cô đến đến đây để học nấu ăn?
"Em nấu thì cũng được, nhưng ăn được thôi chứ mùi vị thì không." Tống Thừa cắt đứt trầm tư của Trần Mạn Đình, lúc ba mẹ cậu ra ngoài hẹn hò nhẫn tâm ném cậu ở nhà, cậu sẽ tự nấu ăn và từ từ học ăn, nhiều năm qua cũng không trúng độc, đủ để chứng minh tay nghề của mình tốt hơn so với đám người ở đây.
Ánh mắt mọi người sáng quắc nhìn cậu, ánh mắt nồng cháy tỏa sáng, giống như chờ những lời này của cậu từ lâu, Tống Thừa nhịn không được lui về phía sau một bước, cậu nhấn mạnh lời của mình một lần nữa, "Cơm em làm chỉ giới hạn ở có thể bỏ vào miệng, chứ ngon thì không."
"Vậy cậu đi nấu chút gì đó cho bọn tôi trước đi, tôi đói bụng rồi." Trần Nghiêu ném tiền cho cậu, dù sao ai có năng lực thì nên giữ tiền. Đồng thời hắn hy vọng Tống Thừa có thể lập tức vào bếp nhóm lửa.
Khán giả cũng muốn Tống Thừa nhanh chóng trổ tài nấu nướng của mình, từ lúc Tống Thừa đứng ra nói mình sẽ nấu ăn, bọn họ nghe ngóng không biết kết quả ra sao.
【Chưa bao giờ nghĩ tới phương hướng này, có lẽ Tống Thừa cũng không hy vọng khả năng nấu ăn của mọi người sẽ nâng cao trình độ nấu nướng của mình】
【Khổng Tử từng nói: "Tam nhân đồng hành tất hữu ngã sư"*. Đây là người cao được tìm thấy trong số những người lùn. 】
Câu trên nghĩa là "Ba người đi cùng tất có người là thầy của ta", chính là dạy con người phải nhìn đến chỗ khuyết thiếu của mình, thừa nhận mỗi người đều có ưu điểm và sở trường, mỗi người đều đáng giá để người khác tôn trọng và học tập.
【Trong nháy mắt đó, tôi dường như nhìn thấy đấng cứu thế, ngài mang theo thánh quang đi bên cạnh tôi nói với tôi: cơm ta làm có thể ăn, các ngươi xem có được hay không. 】
【Tôi có chút tò mò về tài nấu ăn của Tống Thừa】
【 Vận mệnh hỉ nộ vô thường, hy vọng luôn vô tình xuất hiện khi bạn tuyệt vọng, Hoàng Phủ Tống Thừa, call cậu】
【Ha ha ha ha ha ha, có thể thấy được Ngạo Hiên thực sự rất đói, cậu ấy đã nói ba lần rằng mình đói】
【 Vừa rồi ta còn tưởng rằng Lưu Hàn là người lợi hại nhất, lại còn xuất hiện một con hắc mã Tống Thừa này】
【Tống Thừa không giống như là người khiêm tốn, liệu cậu ta có thể được đánh giá bởi những vị khách ở trình độ này】
【May mắn thay Tống Thừa xuất hiện, nếu không sợ ca ca ăn mì trứng ba tháng, nghĩ đến liền sợ hãi】
【 Hàn Hàn à, con kết hôn nhiều năm rồi mà vẫn chỉ biết nấu mì, ba rất thất vọng về con, nhờ chị dâu mở lớp dạy nấu ăn cho con đi.】
- -----
Tác giả có lời muốn nói: Chương trước xét duyệt xuất hiện bug, buổi sáng đã phản hồi bộ phận chăm sóc khách hàng, mãi đến buổi chiều mới thông qua.
- ---
Đợt trước 1 ngày dịch cũng được 3 chap, mà giờ 1 chap cũng lười nứa huhu ?.