Chương 12
Tống Thừa bằng cách nào đó đã trở thành đầu bếp của <<Điền gian tiểu ốc>> và giữ sinh hoạt phí của mọi người, khi bị đẩy vào bếp, cậu nhìn Trần Nghiêu với vẻ mặt bất lực, "Anh à, nấu cơm em còn có thể, nhưng tiền này em cầm phỏng tay. Hay là anh giữ đi?"
"Đưa tôi làm gì? Tôi không cần!" Trần Nghiêu không nói hai lời liền từ chối, nghĩ đến trái tim mỏng manh của cậu, hắn ân cần an ủi: "Cậu nấu cơm nhất định phải mua thức ăn, đây là phương án tất cả mọi người đồng ý, cậu sợ cái gì, mất thì tôi sẽ nghĩ cách tìm lại cho cậu."
"Được rồi." Nghe Trần Nghiêu nói như vậy, Tống Thừa mới yên lòng một chút, xoay người mở tủ lạnh xem bên trong có nguyên liệu gì, nhìn thoáng qua liền không biểu cảm đóng lại, Trần Nghiêu kỳ quái nhìn động tác của cậu, hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề?"
"Bên trong cái gì cũng không có, còn sạch sẽ hơn mặt của em." Có bột mới gột nên hồ*, cho dù Tống Thừa là đầu bếp toàn cầu, cậu cũng không có cách nào không có nguyên liệu nấu ăn mà biến ra một bữa cơm.
Câu gốc là 巧妇难为无米之炊: Xảo phụ nan vi vô mễ chi xu. Tức là cho dù người phụ nữ có thông minh giỏi giang thế nào đi nữa mà không có gạo cũng không thể nấu được cơm. Ví với làm việc gì mà thiếu điều kiện tất yếu thì khó mà thành công.
Chết tiệt! Chiêm Bưu còn đen tối hơn hắn nghĩ, ngày đầu tiên đã gây sự, khó trách dọc đường không cho bọn họ mua đồ ăn khác, thì ra là để ở chỗ này chờ bọn họ.
Tống Thừa vẻ mặt khó xử đi ra khỏi phòng bếp, đám người Cố Hoài đứng lên lo lắng hỏi cậu, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Trong bếp không có nguyên liệu, có lẽ chúng ta cần đi siêu thị." Tống Thành nhún vai, khoát tay, cũng bất đắc dĩ, "Nhưng cũng không biết siêu thị có xa không."
Lưu Hàn thở dài một hơi, lắc đầu nói, "Đừng nghĩ nữa, khi tôi tới đây, quan sát thấy trong thôn chỉ có một cửa hàng nhỏ, cách siêu thị gần nhất ít nhất mười km. Mà nó gần như đã đóng cửa vào giờ này."
Trần Nghiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử cực lớn treo trong phòng khách, hiện tại đã mười giờ rưỡi tối, huống chi nơi này hẻo lánh, cách biệt với giao thông và kinh doanh, siêu thị bình thường ở nơi này không phải mở cửa 24/24, lúc này chắc chắn đã đóng cửa, hắn không khỏi thở dài trong lòng: Chẳng lẽ đêm nay phải ngủ cùng cơn đói?
Thấy mọi người thất vọng, Chung Nhạc ngập ngừng nói: "Nếu không phiền, tôi mang theo mấy gói mì gói..."
"Sao lại phiền chứ, chúng tôi cảm ơn anh còn không kịp." Trần Nghiêu nghe thấy mấy chữ mì ăn liền thì kích động ngắt lời anh ta, "Quả thực chính là cọng rơm cứu mạng."
Nhờ Chung Nhạc nhắc Tống Thừa mới nhớ, cậu xoay người lật đật chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh túi lớn túi nhỏ mà cậu và Trần Nghiêu đã mang vào, "Ở đây còn rất nhiều rau muối, người làng nhờ tôi mang đến cho anh Trần Nghiêu, đặc biệt ăn cơm, ăn với mì cũng rất ngon. Lát nữa mọi người có thể nếm thử."
"Thật ra thì tôi có mang theo tương ớt, tôi có thể góp chút này." Lưu Hàn cũng mở vali của mình ra, lấy ra một chai tương ớt đã ăn một nửa.
Trần Mạn Đình tuy rằng có đôi khi tâm nhãn nhỏ, nhưng cũng không thích ăn không. Cô thấy Lưu Hàn cũng dám lấy chai tương ớt còn một nửa ra, cũng không do dự nữa, lấy từ túi xách của mình ra một túi đồ đặt lên bàn, "Đây là cải thìa tôi giấu người đại diện lén mang theo, siêu ngon, chua giòn rất ngon miệng. Tôi thường xuyên ăn như đồ ăn vặt."
"..." Sắc mặt Cố Hoài cứng đờ, trên khuôn mặt thanh tuấn hơi ửng đỏ, cậu ta có cảm giác bị cô lập, bình thường không thích ăn quà vặt, cũng không có thói quen giấu diếm đồ ăn, ngoại trừ quần áo thì chỉ có tư trang trong vali của mình.
【Bộ dáng con trai luống cuống thật đáng yêu】
【Cảm giác Cố Hoài tứ cố vô thân, tất cả mọi người mang theo đồ ăn, chỉ có cậu ấy không có】
【Cười chết mất, còn nửa chai tương ớt mà cũng được Lưu Hàn bảo vệ chặt chẽ như huyết mạch của anh ấy】
【Ha ha ha ha ha, vừa rồi tôi nhìn bọn họ khiêng một đống đồ đi vào, rất tò mò bên trong ngoại trừ dưa muối còn có cái gì.】
【Ha ha ha ha, thật muốn biết trong hành lý của bọn họ rốt cuộc chứa cái gì.】
【Mì ăn liền, dưa muối, tương ớt, cải bắp cùng loại get】
【Đây có thể là món đồ duy nhất mà người nghèo có thể cheap moment nè】
【Thói quen của Nhạc Nhạc vẫn không thay đổi, ra ngoài chắc chắn mang mì ăn liền】
【Mọi người đều rất thực tế. Hóa ra những người nổi tiếng cũng ăn những thứ này. Tôi đã nghĩ họ ăn những thực phẩm cao sang cơ.】
【Bà có hiểu lầm về người nổi tiếng không? Diễn viên và người nổi tiếng ăn uống kém hơn người bình thường. Để giữ dáng, nước đun sôi là chuẩn mực, và thường xuyên nhịn ăn nhẹ, một phần cày cấy một phần thu hoạch mà thôi 】
【Người được mời cho chương trình này thật nghèo nàn, chờ chương trình tạp kỹ cay gà* đi】
*Cũng hông hiểu nứaaa
【Chịu đựng đã lâu, ngoại trừ Cố Hoài có lưu lượng và kỹ năng diễn xuất, những người khác không biết từ lỗ nào chui ra】
【Cố Hoài bận hoà nhập đại gia đình, bớt cue】
【Nói hay thì thực tế, nói dở thì có hương vị thôn dã】
【Nông thôn ăn cơm nhà anh à, anh uống sương sớm lớn lên phỏng, cũng không ăn ngũ cốc nhân gian】
【Ha hả, Hàn Hàn nhà tôi cũng chỉ nhận được hơn chục danh hiệu, đóng hơn chục bộ phim truyền hình có giá trị hơn trăm triệu, đúng là vẫn không ưu tú lắm.】
【Trần Nghiêu và Tống Thừa nhà tôi cũng nổi tiếng như vậy, phố lớn ngõ nhỏ đều biết vai diễn của bọn họ】
Vì thế màn đạn lại bắt đầu ầm ĩ lên, các loại sáng chê tối khen ngợi rắm cầu vồng* quét đầy toàn bộ màn hình.
*Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng.
Nhưng đám người Trần Nghiêu nhìn không thấy, có thấy cũng không để ý, bọn họ thúc giục Tống Thừa nhanh chóng dùng nguyên liệu chắp vá lung tung nấu một bữa tối đơn giản, Cố Hoài bởi vì không góp nguyên liệu nấu ăn, tự giác đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Những người khác ngoan ngoãn ngồi chờ bữa tối dọn ra, mì ăn liền vốn có thể ăn sống, nhưng chỉ trong vòng mười phút đã có một số người cầm bát mì trên tay bắt đầu ngốn ngấu, ăn cơm là thời điểm dễ dàng trao đổi tình cảm nhất, mấy người cũng bắt đầu trò chuyện.
Chỉ là Trần Mạn Đình còn ghi hận Trần Nghiêu vì đã phớt lờ yêu cầu của cô, lúc nói chuyện phiếm luôn cố ý vô tình lấy lời nói tổn thương Trần Nghiêu, mỗi khi nhắc tới Trần Nghiêu, hoặc là cô nói Trần Nghiêu da đen, hoặc cô khen ngợi làn da của mình, hoặc là khen những người xung quanh, hoàn toàn bỏ qua Trần Nghiêu. Không bao lâu ngay cả Tống Thừa phản ứng chậm cũng biết cô đang nhắm vào Trần Nghiêu. Truyện Việt Nam
Trần Nghiêu có tấm lòng rộng rãi, đối với người không liên quan căn bản sẽ không để ở trong lòng, hắn thích da đen, Mạnh Đình Thâm cũng thích là được, ngày đó lúc hẹn Mạnh Đình Thâm ăn cơm anh còn nói hâm mộ màu da Trần Nghiêu, không giống anh màu trắng sữa, phơi thế nào cũng không đen.
Tống Thừa tuy có vẻ ngốc nghếch nhưng lại đặc biệt quan tâm đến tình anh em, khi chủ đề đột nhiên chuyển sang vấn đề làm thế nào để giữ dáng, cậu đảo mắt và nói với Trần Mạn Đình bằng giọng điệu rất nghiêm túc: "Chị Mạn Đình trông không béo chút nào, hẳn là gầy hơn Châu Châu năm cân."
Trần Mạn Đình nâng cằm, kiêu ngạo mà hất tóc cười khẽ, "Mọi người cũng thường xuyên khen tôi dáng người đẹp, cậu nói Châu Châu nhất định cũng rất gầy đi!"
Trên phần bình luận, "Ha ha ha ha" hiện lên, có vài người xem không hiểu cầu giải đáp, vì thế có người biết chuyện phổ cập cho họ.
【 Châu Châu là một con lợn to béo xuất hiện trong《 Hào môn dạ yến 》đại khái 180 cân 】
【 Nó rất cao lãnh, cũng không mở mắt nhìn người, đắc tội nó sẽ bị nó đuổi theo】
【Cảnh tượng Tống Thừa bị theo đuổi đến nay vẫn khó quên】
【Mấu chốt là Tống Thừa còn nói cực kỳ nghiêm túc】
【Buồn cười nhất là Trần Mạn Đình còn đặc biệt tán thành kiêu ngạo. 】
【Cười chết đi được, Tống Thừa vẻ mặt ngây ngô, người không biết còn tưởng cậu ấy khen người khác】
【Đây chính là màu đen tự nhiên trong truyền thuyết. 】
【 Tôi rất tò mò Trần Mạn Đình sau khi biết Châu Châu là heo mập mạp thì sẽ có phản ứng gì 】
【Đột nhiên cảm thấy vô minh là phúc thật có ý nghĩa】
Trên màn hình lại một lần nữa vang lên tiếng "Ha ha ha ha ha", Trần Nghiêu cũng cảm thấy buồn cười, hắn vung tay nói, "Nói lung tung cái gì, Châu Châu là đại mỹ nữ, tôi không cho phép cậu nói người khác gầy hơn cô ấy!"
Chung Nhạc cũng đã xem 《 Hào môn dạ yến 》, vô cùng ấn tượng với con lợn đó, lập tức cười ha hả theo Trần Nghiêu "lên án" Tống Thừa: "Châu Châu xinh đẹp như vậy, cậu sao có thể vu cô ấy như vậy, cẩn thận bị cổ theo đuổi nha!"
Hai người còn lại quanh năm ở trong đoàn cũng chưa từng xem phim nên không hiểu nổi trò cười của họ, Cố Hoài thử tham gia, "Mới nghe tên thôi đã thấy Châu Châu là một cô gái dễ thương."
Mọi người cười mà không nói, Lưu Hàn thông minh hơn cậu ta một chút, anh mở điện thoại lên mạng tìm tư liệu liên quan đến Trần Nghiêu, Tống Thừa và Châu Châu, anh cúi đầu trừng to mắt trầm tư nhìn con heo mập phía trên, làn da trắng nõn phối hợp với ánh mắt miệt thị vạn vật, có một loại cảm giác đáng yêu kỳ lạ.
Ngón tay lướt trên trang, video Tống Thừa bị Châu Châu đuổi theo xuất hiện trước mắt, lòng hiếu kỳ thúc đẩy anh mở video ra, một trận gào khóc tê tâm liệt phế xen lẫn tiếng heo hùng hổ mãnh liệt từ trong di động truyền ra.
Ánh mắt mọi người rơi trên người anh, Tống Thừa nghe ra là âm thanh của mình lập tức mặt đỏ tai hồng chạy tới đoạt lấy điện thoại di động của anh, luống cuống tay chân tắt video, phồng miệng uất ức nói, "Lưu đại ca, sao anh chỉ xem mấy video linh tinh như này."
"Ha ha ha ha ha!" Trần Nghiêu cùng Chung Nhạc rốt cuộc nhịn không được lên tiếng cười to, "Cảnh này kinh điển khó quên, là một trong những cảnh nổi tiếng của<<Hào môn dạ yến>>."
Cố Hoài cùng Trần Mạn Đình một đầu chấm hỏi nhìn họ, video trên điện thoại di động của Lưu Hàn rốt cuộc là cái gì? Tại sao mọi người cười vui vẻ như vậy? Vì sao Tống Thừa thẹn quá hóa giận. Mang theo nhiều nghi hoặc, hai người cũng bắt đầu tìm kiếm Châu Châu trong truyền thuyết.
Trần Mạn Đình trầm tư nhìn chằm chằm Châu Châu trong ảnh chụp, đã là người thì đều gầy hơn nó đi! Vừa rồi Tống Thừa chê cô béo đúng không? Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thừa khẳng định cậu chắc chắn ám chỉ mình!
Ánh mắt cô sắc bén trừng Tống Thừa một cái, nếu không phải lo lắng đến việc đang phát sóng trực tiếp, cô nhất định sẽ xé xác cậu.
Cố Hoài bình tĩnh hơn Trần Mạn Đình, con heo kia quả thật hơi béo một chút, sau đó kéo trang web lên liền tìm được video của Tống Thừa và Châu Châu, giọng nói quen thuộc lại truyền ra, ý cười nhuộm trong mắt mọi người, Tống Thừa che mặt chạy đi không còn mặt mũi nào đối mặt với mọi người nữa.
Biểu tình bình tĩnh của Cố Hoài nứt ra, cậu ta cũng không nghĩ tới video này thần kỳ như vậy, một con lợn mập mạp lạnh lùng đuổi theo Tống Thừa cố gắng đẩy cậu, một nhóm cô chú bên cạnh cũng không thể ngăn nó lại. Lại nhìn lượt view, tận ba trăm triệu, quả thật là khung cảnh nổi tiếng.
Bị chọc cười, cậu ta tò mò ngẩng đầu hỏi Trần Nghiêu, "Đây là bộ phim <<Hào môn dạ yến>> của hai người? Diễn xuất của hai người rất tốt, biểu cảm đều đúng chỗ, tôi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết diễn xuất."
Trần Nghiêu rất muốn nhận lời khen của cậu ta, nhưng cảnh này không phải bọn họ diễn, đương nhiên nhìn không ra dấu vết diễn xuất. Ngày đó bọn họ vốn muốn quay Tống Thừa làm nam hai tìm nữ chính đang cho heo ăn tán gẫu lý tưởng nhân sinh, lại có người đi tới, vô tình đạp đổ thức ăn của Châu Châu, Châu Châu lao ra hàng rào đuổi theo phía sau hắn, kiên quyết muốn giẫm hắn ở dưới chân.
Đoàn làm phim nghèo khó không nỡ quay lại cảnh quay trước, đành phải giữlại đoạn ngoài ý muốn này, dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp phảichuyện ngoài ý muốn, họ trộn lẫn tất cả cảnh ngoài ý muốn cùng nội dung vở kịch,làm một bộ phim máu chó thành phim hài.
"Đưa tôi làm gì? Tôi không cần!" Trần Nghiêu không nói hai lời liền từ chối, nghĩ đến trái tim mỏng manh của cậu, hắn ân cần an ủi: "Cậu nấu cơm nhất định phải mua thức ăn, đây là phương án tất cả mọi người đồng ý, cậu sợ cái gì, mất thì tôi sẽ nghĩ cách tìm lại cho cậu."
"Được rồi." Nghe Trần Nghiêu nói như vậy, Tống Thừa mới yên lòng một chút, xoay người mở tủ lạnh xem bên trong có nguyên liệu gì, nhìn thoáng qua liền không biểu cảm đóng lại, Trần Nghiêu kỳ quái nhìn động tác của cậu, hỏi: "Làm sao vậy? Có vấn đề?"
"Bên trong cái gì cũng không có, còn sạch sẽ hơn mặt của em." Có bột mới gột nên hồ*, cho dù Tống Thừa là đầu bếp toàn cầu, cậu cũng không có cách nào không có nguyên liệu nấu ăn mà biến ra một bữa cơm.
Câu gốc là 巧妇难为无米之炊: Xảo phụ nan vi vô mễ chi xu. Tức là cho dù người phụ nữ có thông minh giỏi giang thế nào đi nữa mà không có gạo cũng không thể nấu được cơm. Ví với làm việc gì mà thiếu điều kiện tất yếu thì khó mà thành công.
Chết tiệt! Chiêm Bưu còn đen tối hơn hắn nghĩ, ngày đầu tiên đã gây sự, khó trách dọc đường không cho bọn họ mua đồ ăn khác, thì ra là để ở chỗ này chờ bọn họ.
Tống Thừa vẻ mặt khó xử đi ra khỏi phòng bếp, đám người Cố Hoài đứng lên lo lắng hỏi cậu, "Đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Trong bếp không có nguyên liệu, có lẽ chúng ta cần đi siêu thị." Tống Thành nhún vai, khoát tay, cũng bất đắc dĩ, "Nhưng cũng không biết siêu thị có xa không."
Lưu Hàn thở dài một hơi, lắc đầu nói, "Đừng nghĩ nữa, khi tôi tới đây, quan sát thấy trong thôn chỉ có một cửa hàng nhỏ, cách siêu thị gần nhất ít nhất mười km. Mà nó gần như đã đóng cửa vào giờ này."
Trần Nghiêu ngẩng đầu nhìn đồng hồ điện tử cực lớn treo trong phòng khách, hiện tại đã mười giờ rưỡi tối, huống chi nơi này hẻo lánh, cách biệt với giao thông và kinh doanh, siêu thị bình thường ở nơi này không phải mở cửa 24/24, lúc này chắc chắn đã đóng cửa, hắn không khỏi thở dài trong lòng: Chẳng lẽ đêm nay phải ngủ cùng cơn đói?
Thấy mọi người thất vọng, Chung Nhạc ngập ngừng nói: "Nếu không phiền, tôi mang theo mấy gói mì gói..."
"Sao lại phiền chứ, chúng tôi cảm ơn anh còn không kịp." Trần Nghiêu nghe thấy mấy chữ mì ăn liền thì kích động ngắt lời anh ta, "Quả thực chính là cọng rơm cứu mạng."
Nhờ Chung Nhạc nhắc Tống Thừa mới nhớ, cậu xoay người lật đật chạy đến ngồi xổm xuống bên cạnh túi lớn túi nhỏ mà cậu và Trần Nghiêu đã mang vào, "Ở đây còn rất nhiều rau muối, người làng nhờ tôi mang đến cho anh Trần Nghiêu, đặc biệt ăn cơm, ăn với mì cũng rất ngon. Lát nữa mọi người có thể nếm thử."
"Thật ra thì tôi có mang theo tương ớt, tôi có thể góp chút này." Lưu Hàn cũng mở vali của mình ra, lấy ra một chai tương ớt đã ăn một nửa.
Trần Mạn Đình tuy rằng có đôi khi tâm nhãn nhỏ, nhưng cũng không thích ăn không. Cô thấy Lưu Hàn cũng dám lấy chai tương ớt còn một nửa ra, cũng không do dự nữa, lấy từ túi xách của mình ra một túi đồ đặt lên bàn, "Đây là cải thìa tôi giấu người đại diện lén mang theo, siêu ngon, chua giòn rất ngon miệng. Tôi thường xuyên ăn như đồ ăn vặt."
"..." Sắc mặt Cố Hoài cứng đờ, trên khuôn mặt thanh tuấn hơi ửng đỏ, cậu ta có cảm giác bị cô lập, bình thường không thích ăn quà vặt, cũng không có thói quen giấu diếm đồ ăn, ngoại trừ quần áo thì chỉ có tư trang trong vali của mình.
【Bộ dáng con trai luống cuống thật đáng yêu】
【Cảm giác Cố Hoài tứ cố vô thân, tất cả mọi người mang theo đồ ăn, chỉ có cậu ấy không có】
【Cười chết mất, còn nửa chai tương ớt mà cũng được Lưu Hàn bảo vệ chặt chẽ như huyết mạch của anh ấy】
【Ha ha ha ha ha, vừa rồi tôi nhìn bọn họ khiêng một đống đồ đi vào, rất tò mò bên trong ngoại trừ dưa muối còn có cái gì.】
【Ha ha ha ha, thật muốn biết trong hành lý của bọn họ rốt cuộc chứa cái gì.】
【Mì ăn liền, dưa muối, tương ớt, cải bắp cùng loại get】
【Đây có thể là món đồ duy nhất mà người nghèo có thể cheap moment nè】
【Thói quen của Nhạc Nhạc vẫn không thay đổi, ra ngoài chắc chắn mang mì ăn liền】
【Mọi người đều rất thực tế. Hóa ra những người nổi tiếng cũng ăn những thứ này. Tôi đã nghĩ họ ăn những thực phẩm cao sang cơ.】
【Bà có hiểu lầm về người nổi tiếng không? Diễn viên và người nổi tiếng ăn uống kém hơn người bình thường. Để giữ dáng, nước đun sôi là chuẩn mực, và thường xuyên nhịn ăn nhẹ, một phần cày cấy một phần thu hoạch mà thôi 】
【Người được mời cho chương trình này thật nghèo nàn, chờ chương trình tạp kỹ cay gà* đi】
*Cũng hông hiểu nứaaa
【Chịu đựng đã lâu, ngoại trừ Cố Hoài có lưu lượng và kỹ năng diễn xuất, những người khác không biết từ lỗ nào chui ra】
【Cố Hoài bận hoà nhập đại gia đình, bớt cue】
【Nói hay thì thực tế, nói dở thì có hương vị thôn dã】
【Nông thôn ăn cơm nhà anh à, anh uống sương sớm lớn lên phỏng, cũng không ăn ngũ cốc nhân gian】
【Ha hả, Hàn Hàn nhà tôi cũng chỉ nhận được hơn chục danh hiệu, đóng hơn chục bộ phim truyền hình có giá trị hơn trăm triệu, đúng là vẫn không ưu tú lắm.】
【Trần Nghiêu và Tống Thừa nhà tôi cũng nổi tiếng như vậy, phố lớn ngõ nhỏ đều biết vai diễn của bọn họ】
Vì thế màn đạn lại bắt đầu ầm ĩ lên, các loại sáng chê tối khen ngợi rắm cầu vồng* quét đầy toàn bộ màn hình.
*Thường dùng để chỉ những người hâm mộ thổi phồng khoa trương về thần tượng của mình, toàn là ưu điểm, thậm chí thần tượng có đánh rắm cũng nói thành nó là cầu vồng.
Nhưng đám người Trần Nghiêu nhìn không thấy, có thấy cũng không để ý, bọn họ thúc giục Tống Thừa nhanh chóng dùng nguyên liệu chắp vá lung tung nấu một bữa tối đơn giản, Cố Hoài bởi vì không góp nguyên liệu nấu ăn, tự giác đi vào phòng bếp hỗ trợ.
Những người khác ngoan ngoãn ngồi chờ bữa tối dọn ra, mì ăn liền vốn có thể ăn sống, nhưng chỉ trong vòng mười phút đã có một số người cầm bát mì trên tay bắt đầu ngốn ngấu, ăn cơm là thời điểm dễ dàng trao đổi tình cảm nhất, mấy người cũng bắt đầu trò chuyện.
Chỉ là Trần Mạn Đình còn ghi hận Trần Nghiêu vì đã phớt lờ yêu cầu của cô, lúc nói chuyện phiếm luôn cố ý vô tình lấy lời nói tổn thương Trần Nghiêu, mỗi khi nhắc tới Trần Nghiêu, hoặc là cô nói Trần Nghiêu da đen, hoặc cô khen ngợi làn da của mình, hoặc là khen những người xung quanh, hoàn toàn bỏ qua Trần Nghiêu. Không bao lâu ngay cả Tống Thừa phản ứng chậm cũng biết cô đang nhắm vào Trần Nghiêu. Truyện Việt Nam
Trần Nghiêu có tấm lòng rộng rãi, đối với người không liên quan căn bản sẽ không để ở trong lòng, hắn thích da đen, Mạnh Đình Thâm cũng thích là được, ngày đó lúc hẹn Mạnh Đình Thâm ăn cơm anh còn nói hâm mộ màu da Trần Nghiêu, không giống anh màu trắng sữa, phơi thế nào cũng không đen.
Tống Thừa tuy có vẻ ngốc nghếch nhưng lại đặc biệt quan tâm đến tình anh em, khi chủ đề đột nhiên chuyển sang vấn đề làm thế nào để giữ dáng, cậu đảo mắt và nói với Trần Mạn Đình bằng giọng điệu rất nghiêm túc: "Chị Mạn Đình trông không béo chút nào, hẳn là gầy hơn Châu Châu năm cân."
Trần Mạn Đình nâng cằm, kiêu ngạo mà hất tóc cười khẽ, "Mọi người cũng thường xuyên khen tôi dáng người đẹp, cậu nói Châu Châu nhất định cũng rất gầy đi!"
Trên phần bình luận, "Ha ha ha ha" hiện lên, có vài người xem không hiểu cầu giải đáp, vì thế có người biết chuyện phổ cập cho họ.
【 Châu Châu là một con lợn to béo xuất hiện trong《 Hào môn dạ yến 》đại khái 180 cân 】
【 Nó rất cao lãnh, cũng không mở mắt nhìn người, đắc tội nó sẽ bị nó đuổi theo】
【Cảnh tượng Tống Thừa bị theo đuổi đến nay vẫn khó quên】
【Mấu chốt là Tống Thừa còn nói cực kỳ nghiêm túc】
【Buồn cười nhất là Trần Mạn Đình còn đặc biệt tán thành kiêu ngạo. 】
【Cười chết đi được, Tống Thừa vẻ mặt ngây ngô, người không biết còn tưởng cậu ấy khen người khác】
【Đây chính là màu đen tự nhiên trong truyền thuyết. 】
【 Tôi rất tò mò Trần Mạn Đình sau khi biết Châu Châu là heo mập mạp thì sẽ có phản ứng gì 】
【Đột nhiên cảm thấy vô minh là phúc thật có ý nghĩa】
Trên màn hình lại một lần nữa vang lên tiếng "Ha ha ha ha ha", Trần Nghiêu cũng cảm thấy buồn cười, hắn vung tay nói, "Nói lung tung cái gì, Châu Châu là đại mỹ nữ, tôi không cho phép cậu nói người khác gầy hơn cô ấy!"
Chung Nhạc cũng đã xem 《 Hào môn dạ yến 》, vô cùng ấn tượng với con lợn đó, lập tức cười ha hả theo Trần Nghiêu "lên án" Tống Thừa: "Châu Châu xinh đẹp như vậy, cậu sao có thể vu cô ấy như vậy, cẩn thận bị cổ theo đuổi nha!"
Hai người còn lại quanh năm ở trong đoàn cũng chưa từng xem phim nên không hiểu nổi trò cười của họ, Cố Hoài thử tham gia, "Mới nghe tên thôi đã thấy Châu Châu là một cô gái dễ thương."
Mọi người cười mà không nói, Lưu Hàn thông minh hơn cậu ta một chút, anh mở điện thoại lên mạng tìm tư liệu liên quan đến Trần Nghiêu, Tống Thừa và Châu Châu, anh cúi đầu trừng to mắt trầm tư nhìn con heo mập phía trên, làn da trắng nõn phối hợp với ánh mắt miệt thị vạn vật, có một loại cảm giác đáng yêu kỳ lạ.
Ngón tay lướt trên trang, video Tống Thừa bị Châu Châu đuổi theo xuất hiện trước mắt, lòng hiếu kỳ thúc đẩy anh mở video ra, một trận gào khóc tê tâm liệt phế xen lẫn tiếng heo hùng hổ mãnh liệt từ trong di động truyền ra.
Ánh mắt mọi người rơi trên người anh, Tống Thừa nghe ra là âm thanh của mình lập tức mặt đỏ tai hồng chạy tới đoạt lấy điện thoại di động của anh, luống cuống tay chân tắt video, phồng miệng uất ức nói, "Lưu đại ca, sao anh chỉ xem mấy video linh tinh như này."
"Ha ha ha ha ha!" Trần Nghiêu cùng Chung Nhạc rốt cuộc nhịn không được lên tiếng cười to, "Cảnh này kinh điển khó quên, là một trong những cảnh nổi tiếng của<<Hào môn dạ yến>>."
Cố Hoài cùng Trần Mạn Đình một đầu chấm hỏi nhìn họ, video trên điện thoại di động của Lưu Hàn rốt cuộc là cái gì? Tại sao mọi người cười vui vẻ như vậy? Vì sao Tống Thừa thẹn quá hóa giận. Mang theo nhiều nghi hoặc, hai người cũng bắt đầu tìm kiếm Châu Châu trong truyền thuyết.
Trần Mạn Đình trầm tư nhìn chằm chằm Châu Châu trong ảnh chụp, đã là người thì đều gầy hơn nó đi! Vừa rồi Tống Thừa chê cô béo đúng không? Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tống Thừa khẳng định cậu chắc chắn ám chỉ mình!
Ánh mắt cô sắc bén trừng Tống Thừa một cái, nếu không phải lo lắng đến việc đang phát sóng trực tiếp, cô nhất định sẽ xé xác cậu.
Cố Hoài bình tĩnh hơn Trần Mạn Đình, con heo kia quả thật hơi béo một chút, sau đó kéo trang web lên liền tìm được video của Tống Thừa và Châu Châu, giọng nói quen thuộc lại truyền ra, ý cười nhuộm trong mắt mọi người, Tống Thừa che mặt chạy đi không còn mặt mũi nào đối mặt với mọi người nữa.
Biểu tình bình tĩnh của Cố Hoài nứt ra, cậu ta cũng không nghĩ tới video này thần kỳ như vậy, một con lợn mập mạp lạnh lùng đuổi theo Tống Thừa cố gắng đẩy cậu, một nhóm cô chú bên cạnh cũng không thể ngăn nó lại. Lại nhìn lượt view, tận ba trăm triệu, quả thật là khung cảnh nổi tiếng.
Bị chọc cười, cậu ta tò mò ngẩng đầu hỏi Trần Nghiêu, "Đây là bộ phim <<Hào môn dạ yến>> của hai người? Diễn xuất của hai người rất tốt, biểu cảm đều đúng chỗ, tôi hoàn toàn không nhìn ra dấu vết diễn xuất."
Trần Nghiêu rất muốn nhận lời khen của cậu ta, nhưng cảnh này không phải bọn họ diễn, đương nhiên nhìn không ra dấu vết diễn xuất. Ngày đó bọn họ vốn muốn quay Tống Thừa làm nam hai tìm nữ chính đang cho heo ăn tán gẫu lý tưởng nhân sinh, lại có người đi tới, vô tình đạp đổ thức ăn của Châu Châu, Châu Châu lao ra hàng rào đuổi theo phía sau hắn, kiên quyết muốn giẫm hắn ở dưới chân.
Đoàn làm phim nghèo khó không nỡ quay lại cảnh quay trước, đành phải giữlại đoạn ngoài ý muốn này, dù sao bọn họ cũng không phải lần đầu tiên gặp phảichuyện ngoài ý muốn, họ trộn lẫn tất cả cảnh ngoài ý muốn cùng nội dung vở kịch,làm một bộ phim máu chó thành phim hài.