Chương 4
Tôi lại cười, nói: “Đợi khi nào anh thắng huy chương vàng, em sẽ là bạn gái của anh”
Phó Hành Diễn thề son sắt: “Được, anh chắc chắn sẽ thắng được huy chương vàng”
15.
Huấn luyện của Phó Hành Diễn càng ngày càng nhiều, tôi vì muốn hắn chuyên tâm huấn luyện mà giảm bớt đi số lần gặp mặt.
Vết thương trên xương quai xanh của tôi sau khi khỏi hẳn thì để lại một vết sẹo to chừng một ngón tay cái.
Rất ảnh hưởng tới thẩm mỹ mỗi khi mặc đồ.
Thế nên tôi định đi làm phẫu thuật để xóa sẹo.
Hệ thống online: “Ký chủ, chỗ tôi có một lọ cao chuyên để trị sẹo, công lược thành công ba lần có thể đổi được một lọ đấy!”
Hai mắt tôi sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi.
“Mấy ngày nữa Phó Hành Diễn phải ra nước ngoài thi đấu rồi, bây giờ tôi không thể quấy rầy hắn, để hắn không bị phân tâm.”
Hệ thống thử thăm dò hỏi: “Vậy thì đổi đối tượng công lược cũng được, ví dụ như Tô Thần Tuấn, hí hí hí”
Hệ thống vừa mới dứt lời, điện thoại của Tô Thần Tuấn liền gọi tới.
Mấy ngày này hắn liên tục gửi tin nhắn cho tôi nhưng bị tôi phớt lờ.
“Dạ Vi, mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, là hôm đó tôi lỗ mãng, không nên đưa thẻ phòng cho cậu”
“Tôi thật sự không có ý đó, tôi chỉ muốn tâm sự với cậu về chuyện hợp tác trong chuyến lưu diễn, cậu đừng để trong lòng”
“Dưới phòng tập của cậu có một tiệm cà phê, chúng ta gặp nhau đi!”
“Cậu nhất định phải tới đấy, tôi sẽ ở đây chờ cậu tới khi nào quán cà phê đóng cửa thì thôi”
Tôi cúp điện thoại Tô Thần Tuấn xong cũng không đến quán cà phê đó.
Chiều năm giờ rưỡi, phòng tập đóng cửa.
Xe của tôi đang đặt ở bãi đỗ xe bên ngoài quán cà phê.
Lúc đi xuống lấy xe thì thấy Tô Thần Tuấn vẫn còn đang ngồi ở quán cà phê chờ tôi.
Hắn đội mũ, đeo kính râm, trông có vẻ cô đơn.
Tô Thần Tuấn vừa thấy tôi lập tức đứng dậy đi về phía tôi.
Hắn gỡ kính râm xuống, khóe miệng cong lên: “Dạ Vi, tớ chờ cậu đã 3 tiếng rưỡi rồi, không biết có thể vinh hạnh mời cậu uống một ly cà phê không?”
Từ khi tôi cúp điện thoại của hắn tới giờ đúng là đã qua 3 tiếng rưỡi.
Thấy hắn thành ý như vậy, tôi đành đi vào cùng hắn uống một ly cà phê.
Chúng tôi cùng nhau đi vào quán.
Lần trước sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhờ vào khúc piano và điệu múa đó, chúng tôi thu hoạch được không ít fan CP.
Tô Thần Tuấn từ dưới bàn lấy ra một bó hoa tươi, tỏ tình với tôi: “Dạ Vi, anh thích em, chúng ta quen nhau được không?”
Tôi đơn giản chỉ là thích Tô Thần Tuấn hát chứ không hề có ý định yêu đương với hắn.
Gu của tôi là kiểu của Phó Hành Diễn cơ, cho nên lúc hệ thống bảo tôi công lược Phó Hành Diễn, tôi mới phối hợp như vậy.
Tôi mỉm cười từ chối: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi”
Vừa dứt lời liền thấy Phó Hành Diễn đẩy cửa quán cà phê, đi về phía tôi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tay choàng qua vai tôi, lạnh lùng nhìn Tô Thần Tuấn: “Dạ Vi là bạn gái tôi, sao nào, anh thích làm tiểu tam à?”
Giọng điệu Tô Thần Tuấn tràn ngập khinh thường: “Anh không phải là vệ sĩ của cô ấy sao? Với thu nhập ít ỏi của anh, lấy cái gì để đem lại hạnh phúc cho Dạ Vi? Anh xứng sao?”
Ánh mắt Tô Thần Tuấn dừng lại trên mười ngón tay đang đan lấy nhau của tôi và Phó Hành Diễn.
Tôi cũng không buông tay Phó Hành Diễn ra, tùy ý để hắn nắm.
Thái độ của tôi đã chứng minh tất cả, tin rằng Tô Thần Tuấn sẽ hiểu.
Phó Hành Diễn nắm tay tôi đứng dậy, bỏ lại một câu: “Tôi có xứng hay không, anh về điều tra lại rõ ràng rồi hẵng nói”
16.
Lên xe, tôi hỏi Phó Hành Diễn: “Lúc nãy anh nói điều tra lại rõ ràng là sao? Điều tra cái gì?”
“Không có gì đâu, em đến nhà anh ăn tối đi, anh nấu cho em ăn” Phó Hành Diễn lái xe về hướng nhà hắn.
Tối đó hắn xuống bếp làm món bò bít tết, lại mở thêm một chai rượu vang, còn cắm hoa hồng trong nhà.
Ăn tối xong, hắn lấy ra một hộp quà tinh xảo, bảo tôi mở ra xem thử.
Bên trong là một bộ nội y và một cái váy ngủ bằng tơ tằm.
Sao bảo tài chính đang khó khăn? Lại còn mua quà cho tôi nữa.
Hệ thống online: “Ký chủ, muốn cao trị sẹo không?”
Muốn! Tôi đã nghĩ tới rồi.
“Em thử xem có vừa không?” Phó Hành Diễn kéo tôi từ trong suy nghĩ về.
“Được, em đi thử xem” Tôi cầm món quà hắn tặng, vào phòng tắm thay thử.
Bộ đồ rất vừa, giống như vì tôi mà tạo nên vậy, ôm sát lấy dáng người tôi, tôn lên đường cong phập phồng quyến rũ.
Phó Hành Diễn từ phía sau ôm lấy tôi, ánh mắt nóng rực nhìn tôi thông qua gương: “Đêm nay đừng đi, được không?”
“Anh còn ba ngày nữa là thi đấu rồi, không ảnh hưởng tới huấn luyện ngày mai của anh chứ?”
“Không, có em cổ vũ, anh sẽ phát huy tốt”
Tôi thẹn thùng đáp: “Được”
Trước khi đi ngủ, Phó Hành Diễn đốt một ngọn nến huân hương, ánh lửa lay động, trong không khí bốc lên một mùi hương nhàn nhạt.
Trên bầu trời đen nở rộ từng đợt pháo hoa, sáng lạn vô cùng.
“....”
Hôm sau, hệ thống online: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, mời kiểm tra và nhận thưởng…”
“Thưởng x3 cao trị sẹo”
Tôi lấy chiếc túi đang đặt trên sô pha, bên trong có một lọ cao trị sẹo.
Phó Hành Diễn từ phòng tắm đi ra, nhận lấy lọ cao trong tay tôi: “Anh thoa giúp em”
Trên người tôi vẫn còn mặc bộ váy ngủ bằng tơ tằm hắn tặng, vết sẹo trên xương quai xanh lộ ra hoàn toàn.
Hắn lấy một miếng cao, nhẹ nhàng bôi lên chỗ bị thương.
Động tác của hắn làm liên tưởng tới tối hôm qua hắn hôn lên vết sẹo của tôi, cũng dịu dàng như vậy.
Hậu kết hắn lăn lăn: “Anh đói bụng rồi, còn em thì sao?”
Tôi phụ họa: “Em cũng đói”
Hắn nắm lấy tay tôi: “Vậy cùng nhau ăn sáng nhé?”
Tôi gật đầu: “Ừ”
Ánh mặt trời buổi sớm mai từ ban công chiếu vào nhà, tôi và Phó Hành Diễn ngồi trên sô pha hưởng thụ bữa ăn sáng ngon miệng.
Ăn uống no đủ xong, một ngày mới tốt đẹp lại bắt đầu.
Hắn lái xe đưa tôi đến phòng tập, tôi lười biếng nằm trên ghế phụ.
Ánh mặt trời tươi đẹp khiến tâm trạng của người ta cũng tốt lên không ít.
17.
Ba ngày sau, trận thi đấu quyền anh của Phó Hành Diễn diễn ra ở nước ngoài.
Tôi ngồi ngay hàng đầu xem hắn thi đấu.
Đối thủ của Phó Hành diễn là quyền vương của một quốc gia khác - Carl.
Một trận gồm 5 hiệp, Phó Hành Diễn đã thua liên tục hai hiệp ngay từ khi bắt đầu.
Quyền vương Carl lên tiếng: “Anh thua rồi!”
Tôi hồi hộp tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bên cạnh tôi có một bác tầm tuổi trung niên cũng là người Trung Quốc.
Trông mặt ông ấy quen quen, hình như đã từng thấy đâu đó trên tạp chí kinh tế tài chính.
Nhớ lại, ông ấy là chủ tịch tập đoàn Phó thị.
Giá trị con người dự tính đã vượt qua hàng chục tỷ.
Trùng hợp ghê, cũng là họ Phó.
Phó đổng đến gần tôi: “Cháu cũng là fan của Phó Hành Diễn à?”
Tôi đáp: “Cháu là bạn gái anh ấy”
Phó đổng gật đầu, lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc này, vậy mà im im không nói gì có bạn gái rồi”
Hiệp thứ ba bắt đầu, tôi hết sức chăm chú nhìn lên đài, hô to với Phó Hành Diễn: “Phó Hành Diễn, cố lên!”
Phó Hành Diễn gật đầu với tôi, ánh mắt lộ ra sự quyết tâm.
Ba hiệp sau đó, hắn như được tiêm m áu gà, phản công lại Carl.
Cuối cùng lấy thành tích 3:2, thắng Carl, đạt được vương miện quán quân quyền anh.
Phó đổng đứng lên vỗ tay, nghiêng đầu nói chuyện với tôi: “Thì ra là hai hiệp trước nó cố tình không đánh bằng thực lực chân chính để làm đối thủ khinh địch”
Hình như là vậy.
Ban tổ chức trao giải cho Phó Hành Diễn, ngoại trừ cúp quán quân, huy chương vàng, còn có một tấm chi phiếu hai trăm vạn.
Phó Hành Diễn thắng lợi trở về, đi đến trước mặt tôi.
Hắn đeo huy chương vàng lên cổ tôi, sau đó ôm chầm lấy tôi, nói nhỏ bên tai tôi: “Tấm chi phiếu này cho em tiêu vặt đấy, sau này anh sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền nữa cho em tiêu”
Toàn bộ số tiền thưởng 200 vạn đều đưa hết cho tôi, quả thật rất hào phóng.
Chút ít tiền thuê nhà thì tính là cái gì.
Phó Hành Diễn buông tôi ra, nghiêng đầu gọi Phó đổng đang đứng bên cạnh: “Ba”
Tôi há hốc mồm, bảo sao hai người này đều họ Phó, thì ra là cha con.
Phó Hành Diễn khó khăn tới mức không trả nổi tiền thuê nhà vậy mà lại là công tử tập đoàn Phó thị?
Phó đổng cười thân thiện, nhìn tôi và Phó Hành Diễn: “Hành Diễn, quen bạn gái sao không đưa về nhà hả?”
Phó Hành Diễn nắm lấy tay tôi, không nói gì.
Giống như có gì đó ngăn cách giữa hắn và ba hắn.
Phó Đổng hắng giọng, tự tìm cho mình một bậc thang: “Trước đây ba nói đoạn tuyệt quan hệ, con đừng để trong lòng, ba chỉ không ngờ con có thể mặc kệ gia tài chục tỷ để đi đánh cái bộ môn quyền anh nguy hiểm như này thôi!”
“Nhưng mà giờ con đã mạnh như vậy, thắng được cả giải quán quân, ba đã nghĩ thông suốt rồi, nếu con thích thì ba sẽ không ngăn cản con nữa”
Tôi hiểu rồi.
Thì ra là do Phó Hành Diễn vì kiên quyết đi theo con đường quyền anh mà đoạn tuyệt quan hệ với ba hắn.
Dọn ra khỏi biệt thự cao cấp, đến thuê phòng của nhà tôi.
Dạo này hắn khó khăn là vì tiền của hắn tạm thời bị ba hắn khóa mất rồi.
18.
Tối đó, chúng tôi cùng với ba của Phó Hành Diễn ăn cơm tối.
Ba hắn sẽ bắt chuyến bay về nước trong đêm nay.
Trước khi đi, ông nói với Phó Hành Diễn: “Hành Diễn, dù con có thích quyền anh thế nào thì cũng không ảnh hưởng tới việc tương lai sẽ kế thừa gia sản, bây giờ sức khỏe ba vẫn còn làm được, mấy năm nay con cứ việc yên tâm theo đuổi ước mơ của con!”
“Đúng rồi, hôm nào đưa Dạ Vi về nhà cho mẹ con xem nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm”
Ba của Phó Hành Diễn đi rồi, Phó Hành Diễn đưa tôi đến bờ biển đi dạo.
Chúng tôi dắt tay nhau bước chậm trên bãi cát, gió đêm thổi tung làn váy của tôi.
Phó Hành Diễn quấn tôi trong bộ âu phục của hắn, cúi đầu hôn tôi.
Hệ thống online: “Mời ký chủ cùng anh ta đếm đủ 3000 ngôi sao”
Tôi ngây người: “3000 ngôi sao? Chắc không đấy?”
Hệ thống: “Chắc, đếm sao trên bờ biển, cô không cảm thấy rất lãng mạn sao?”
Hình như cũng có chút lãng mạn.
Hệ thống lại bổ sung: “Nhưng mà phải ở trong lều!”
Hệ thống lại dở chứng nữa à? Ở trong lều sao mà đếm sao được?
Ngẫm nghĩ một lát mới hiểu.
Phó Hành Diễn dựng một cái lều trên bờ biển, trong lều treo đèn dạ quang, giống như những ngôi sao.
“Gió lớn rồi, vào thôi!” Phó Hành Diễn ôm tôi tiến vào lều.
“1 ngôi sao, 2 ngôi sao, 3 ngôi sao… 105 ngôi sao…”
Đếm tới 3000 ngôi sao thì hết cả đêm mất.
Ở tòa hải đăng phía xa xa, Tô Thần Tuấn đang một mình uống rượu giải sầu.
Hắn đi nước ngoài để giải sầu, tuy không đến tận nơi xem Phó Hành Diễn thi đấu nhưng cũng thấy được hình ảnh hắn thắng giải quán quân trong TV.
Tô Thần Tuấn đã điều tra gia thế của Phó Hành Diễn.
Người thừa kế gia sản hàng chục tỷ.
So sánh với nhau, người không có tư cách mới là hắn.
Cho nên hắn mới suy sút như vậy.
Tô Thần Tuấn uống đến say khướt liền cầm điện thoại gọi cho tôi.
Tôi mò tay chạm vào điện thoại thì bị Phó Hành Diễn cắt ngang: “Ngoan, chuyên tâm một chút”
Tô Thần Tuấn nhìn căn lều trên bờ biển, tiếp tục ấn gọi.
Trong lều truyền đến âm thanh quen thuộc, lại một lần nữa bị cắt ngang.
“1506 ngôi sao, 1507 ngôi sao…”
Tô Thần Tuấn đi dọc theo bãi cát, đứng bên ngoài lều, nương theo men say nói: “Dạ Vi, hai ngươi đang chơi đếm sao à? Cho tôi chơi cùng với được không?”
Phó Hành Diễn vô cùng chiếm hữu, gầm nhẹ với Tô Thần Tuấn: “Cút”
Gió biển gào thét, cuốn lên từng đợt sóng biển.
Hải âu tung cánh, cùng với tiếng sóng biển tạo thành một khúc nhạc, giống như một bài hát ru êm tai nhất.
Bầu trời đêm nay có đủ 3000 ngôi sao không?
Không biết nữa, không đếm nổi nữa rồi!
- HẾT-
Sao thấy cũng tội nam phụ á, từ bỏ rồi còn bị thồn cho một họng cơm chó
Phó Hành Diễn thề son sắt: “Được, anh chắc chắn sẽ thắng được huy chương vàng”
15.
Huấn luyện của Phó Hành Diễn càng ngày càng nhiều, tôi vì muốn hắn chuyên tâm huấn luyện mà giảm bớt đi số lần gặp mặt.
Vết thương trên xương quai xanh của tôi sau khi khỏi hẳn thì để lại một vết sẹo to chừng một ngón tay cái.
Rất ảnh hưởng tới thẩm mỹ mỗi khi mặc đồ.
Thế nên tôi định đi làm phẫu thuật để xóa sẹo.
Hệ thống online: “Ký chủ, chỗ tôi có một lọ cao chuyên để trị sẹo, công lược thành công ba lần có thể đổi được một lọ đấy!”
Hai mắt tôi sáng ngời, nhưng rất nhanh lại ảm đạm đi.
“Mấy ngày nữa Phó Hành Diễn phải ra nước ngoài thi đấu rồi, bây giờ tôi không thể quấy rầy hắn, để hắn không bị phân tâm.”
Hệ thống thử thăm dò hỏi: “Vậy thì đổi đối tượng công lược cũng được, ví dụ như Tô Thần Tuấn, hí hí hí”
Hệ thống vừa mới dứt lời, điện thoại của Tô Thần Tuấn liền gọi tới.
Mấy ngày này hắn liên tục gửi tin nhắn cho tôi nhưng bị tôi phớt lờ.
“Dạ Vi, mấy hôm nay tôi đã suy nghĩ rất nhiều, là hôm đó tôi lỗ mãng, không nên đưa thẻ phòng cho cậu”
“Tôi thật sự không có ý đó, tôi chỉ muốn tâm sự với cậu về chuyện hợp tác trong chuyến lưu diễn, cậu đừng để trong lòng”
“Dưới phòng tập của cậu có một tiệm cà phê, chúng ta gặp nhau đi!”
“Cậu nhất định phải tới đấy, tôi sẽ ở đây chờ cậu tới khi nào quán cà phê đóng cửa thì thôi”
Tôi cúp điện thoại Tô Thần Tuấn xong cũng không đến quán cà phê đó.
Chiều năm giờ rưỡi, phòng tập đóng cửa.
Xe của tôi đang đặt ở bãi đỗ xe bên ngoài quán cà phê.
Lúc đi xuống lấy xe thì thấy Tô Thần Tuấn vẫn còn đang ngồi ở quán cà phê chờ tôi.
Hắn đội mũ, đeo kính râm, trông có vẻ cô đơn.
Tô Thần Tuấn vừa thấy tôi lập tức đứng dậy đi về phía tôi.
Hắn gỡ kính râm xuống, khóe miệng cong lên: “Dạ Vi, tớ chờ cậu đã 3 tiếng rưỡi rồi, không biết có thể vinh hạnh mời cậu uống một ly cà phê không?”
Từ khi tôi cúp điện thoại của hắn tới giờ đúng là đã qua 3 tiếng rưỡi.
Thấy hắn thành ý như vậy, tôi đành đi vào cùng hắn uống một ly cà phê.
Chúng tôi cùng nhau đi vào quán.
Lần trước sau khi buổi biểu diễn kết thúc, nhờ vào khúc piano và điệu múa đó, chúng tôi thu hoạch được không ít fan CP.
Tô Thần Tuấn từ dưới bàn lấy ra một bó hoa tươi, tỏ tình với tôi: “Dạ Vi, anh thích em, chúng ta quen nhau được không?”
Tôi đơn giản chỉ là thích Tô Thần Tuấn hát chứ không hề có ý định yêu đương với hắn.
Gu của tôi là kiểu của Phó Hành Diễn cơ, cho nên lúc hệ thống bảo tôi công lược Phó Hành Diễn, tôi mới phối hợp như vậy.
Tôi mỉm cười từ chối: “Xin lỗi, tôi có bạn trai rồi”
Vừa dứt lời liền thấy Phó Hành Diễn đẩy cửa quán cà phê, đi về phía tôi.
Hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, tay choàng qua vai tôi, lạnh lùng nhìn Tô Thần Tuấn: “Dạ Vi là bạn gái tôi, sao nào, anh thích làm tiểu tam à?”
Giọng điệu Tô Thần Tuấn tràn ngập khinh thường: “Anh không phải là vệ sĩ của cô ấy sao? Với thu nhập ít ỏi của anh, lấy cái gì để đem lại hạnh phúc cho Dạ Vi? Anh xứng sao?”
Ánh mắt Tô Thần Tuấn dừng lại trên mười ngón tay đang đan lấy nhau của tôi và Phó Hành Diễn.
Tôi cũng không buông tay Phó Hành Diễn ra, tùy ý để hắn nắm.
Thái độ của tôi đã chứng minh tất cả, tin rằng Tô Thần Tuấn sẽ hiểu.
Phó Hành Diễn nắm tay tôi đứng dậy, bỏ lại một câu: “Tôi có xứng hay không, anh về điều tra lại rõ ràng rồi hẵng nói”
16.
Lên xe, tôi hỏi Phó Hành Diễn: “Lúc nãy anh nói điều tra lại rõ ràng là sao? Điều tra cái gì?”
“Không có gì đâu, em đến nhà anh ăn tối đi, anh nấu cho em ăn” Phó Hành Diễn lái xe về hướng nhà hắn.
Tối đó hắn xuống bếp làm món bò bít tết, lại mở thêm một chai rượu vang, còn cắm hoa hồng trong nhà.
Ăn tối xong, hắn lấy ra một hộp quà tinh xảo, bảo tôi mở ra xem thử.
Bên trong là một bộ nội y và một cái váy ngủ bằng tơ tằm.
Sao bảo tài chính đang khó khăn? Lại còn mua quà cho tôi nữa.
Hệ thống online: “Ký chủ, muốn cao trị sẹo không?”
Muốn! Tôi đã nghĩ tới rồi.
“Em thử xem có vừa không?” Phó Hành Diễn kéo tôi từ trong suy nghĩ về.
“Được, em đi thử xem” Tôi cầm món quà hắn tặng, vào phòng tắm thay thử.
Bộ đồ rất vừa, giống như vì tôi mà tạo nên vậy, ôm sát lấy dáng người tôi, tôn lên đường cong phập phồng quyến rũ.
Phó Hành Diễn từ phía sau ôm lấy tôi, ánh mắt nóng rực nhìn tôi thông qua gương: “Đêm nay đừng đi, được không?”
“Anh còn ba ngày nữa là thi đấu rồi, không ảnh hưởng tới huấn luyện ngày mai của anh chứ?”
“Không, có em cổ vũ, anh sẽ phát huy tốt”
Tôi thẹn thùng đáp: “Được”
Trước khi đi ngủ, Phó Hành Diễn đốt một ngọn nến huân hương, ánh lửa lay động, trong không khí bốc lên một mùi hương nhàn nhạt.
Trên bầu trời đen nở rộ từng đợt pháo hoa, sáng lạn vô cùng.
“....”
Hôm sau, hệ thống online: “Chúc mừng ký chủ hoàn thành nhiệm vụ, mời kiểm tra và nhận thưởng…”
“Thưởng x3 cao trị sẹo”
Tôi lấy chiếc túi đang đặt trên sô pha, bên trong có một lọ cao trị sẹo.
Phó Hành Diễn từ phòng tắm đi ra, nhận lấy lọ cao trong tay tôi: “Anh thoa giúp em”
Trên người tôi vẫn còn mặc bộ váy ngủ bằng tơ tằm hắn tặng, vết sẹo trên xương quai xanh lộ ra hoàn toàn.
Hắn lấy một miếng cao, nhẹ nhàng bôi lên chỗ bị thương.
Động tác của hắn làm liên tưởng tới tối hôm qua hắn hôn lên vết sẹo của tôi, cũng dịu dàng như vậy.
Hậu kết hắn lăn lăn: “Anh đói bụng rồi, còn em thì sao?”
Tôi phụ họa: “Em cũng đói”
Hắn nắm lấy tay tôi: “Vậy cùng nhau ăn sáng nhé?”
Tôi gật đầu: “Ừ”
Ánh mặt trời buổi sớm mai từ ban công chiếu vào nhà, tôi và Phó Hành Diễn ngồi trên sô pha hưởng thụ bữa ăn sáng ngon miệng.
Ăn uống no đủ xong, một ngày mới tốt đẹp lại bắt đầu.
Hắn lái xe đưa tôi đến phòng tập, tôi lười biếng nằm trên ghế phụ.
Ánh mặt trời tươi đẹp khiến tâm trạng của người ta cũng tốt lên không ít.
17.
Ba ngày sau, trận thi đấu quyền anh của Phó Hành Diễn diễn ra ở nước ngoài.
Tôi ngồi ngay hàng đầu xem hắn thi đấu.
Đối thủ của Phó Hành diễn là quyền vương của một quốc gia khác - Carl.
Một trận gồm 5 hiệp, Phó Hành Diễn đã thua liên tục hai hiệp ngay từ khi bắt đầu.
Quyền vương Carl lên tiếng: “Anh thua rồi!”
Tôi hồi hộp tới mức lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, bên cạnh tôi có một bác tầm tuổi trung niên cũng là người Trung Quốc.
Trông mặt ông ấy quen quen, hình như đã từng thấy đâu đó trên tạp chí kinh tế tài chính.
Nhớ lại, ông ấy là chủ tịch tập đoàn Phó thị.
Giá trị con người dự tính đã vượt qua hàng chục tỷ.
Trùng hợp ghê, cũng là họ Phó.
Phó đổng đến gần tôi: “Cháu cũng là fan của Phó Hành Diễn à?”
Tôi đáp: “Cháu là bạn gái anh ấy”
Phó đổng gật đầu, lẩm bẩm nói: “Thằng nhóc này, vậy mà im im không nói gì có bạn gái rồi”
Hiệp thứ ba bắt đầu, tôi hết sức chăm chú nhìn lên đài, hô to với Phó Hành Diễn: “Phó Hành Diễn, cố lên!”
Phó Hành Diễn gật đầu với tôi, ánh mắt lộ ra sự quyết tâm.
Ba hiệp sau đó, hắn như được tiêm m áu gà, phản công lại Carl.
Cuối cùng lấy thành tích 3:2, thắng Carl, đạt được vương miện quán quân quyền anh.
Phó đổng đứng lên vỗ tay, nghiêng đầu nói chuyện với tôi: “Thì ra là hai hiệp trước nó cố tình không đánh bằng thực lực chân chính để làm đối thủ khinh địch”
Hình như là vậy.
Ban tổ chức trao giải cho Phó Hành Diễn, ngoại trừ cúp quán quân, huy chương vàng, còn có một tấm chi phiếu hai trăm vạn.
Phó Hành Diễn thắng lợi trở về, đi đến trước mặt tôi.
Hắn đeo huy chương vàng lên cổ tôi, sau đó ôm chầm lấy tôi, nói nhỏ bên tai tôi: “Tấm chi phiếu này cho em tiêu vặt đấy, sau này anh sẽ kiếm thật nhiều, thật nhiều tiền nữa cho em tiêu”
Toàn bộ số tiền thưởng 200 vạn đều đưa hết cho tôi, quả thật rất hào phóng.
Chút ít tiền thuê nhà thì tính là cái gì.
Phó Hành Diễn buông tôi ra, nghiêng đầu gọi Phó đổng đang đứng bên cạnh: “Ba”
Tôi há hốc mồm, bảo sao hai người này đều họ Phó, thì ra là cha con.
Phó Hành Diễn khó khăn tới mức không trả nổi tiền thuê nhà vậy mà lại là công tử tập đoàn Phó thị?
Phó đổng cười thân thiện, nhìn tôi và Phó Hành Diễn: “Hành Diễn, quen bạn gái sao không đưa về nhà hả?”
Phó Hành Diễn nắm lấy tay tôi, không nói gì.
Giống như có gì đó ngăn cách giữa hắn và ba hắn.
Phó Đổng hắng giọng, tự tìm cho mình một bậc thang: “Trước đây ba nói đoạn tuyệt quan hệ, con đừng để trong lòng, ba chỉ không ngờ con có thể mặc kệ gia tài chục tỷ để đi đánh cái bộ môn quyền anh nguy hiểm như này thôi!”
“Nhưng mà giờ con đã mạnh như vậy, thắng được cả giải quán quân, ba đã nghĩ thông suốt rồi, nếu con thích thì ba sẽ không ngăn cản con nữa”
Tôi hiểu rồi.
Thì ra là do Phó Hành Diễn vì kiên quyết đi theo con đường quyền anh mà đoạn tuyệt quan hệ với ba hắn.
Dọn ra khỏi biệt thự cao cấp, đến thuê phòng của nhà tôi.
Dạo này hắn khó khăn là vì tiền của hắn tạm thời bị ba hắn khóa mất rồi.
18.
Tối đó, chúng tôi cùng với ba của Phó Hành Diễn ăn cơm tối.
Ba hắn sẽ bắt chuyến bay về nước trong đêm nay.
Trước khi đi, ông nói với Phó Hành Diễn: “Hành Diễn, dù con có thích quyền anh thế nào thì cũng không ảnh hưởng tới việc tương lai sẽ kế thừa gia sản, bây giờ sức khỏe ba vẫn còn làm được, mấy năm nay con cứ việc yên tâm theo đuổi ước mơ của con!”
“Đúng rồi, hôm nào đưa Dạ Vi về nhà cho mẹ con xem nữa, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm”
Ba của Phó Hành Diễn đi rồi, Phó Hành Diễn đưa tôi đến bờ biển đi dạo.
Chúng tôi dắt tay nhau bước chậm trên bãi cát, gió đêm thổi tung làn váy của tôi.
Phó Hành Diễn quấn tôi trong bộ âu phục của hắn, cúi đầu hôn tôi.
Hệ thống online: “Mời ký chủ cùng anh ta đếm đủ 3000 ngôi sao”
Tôi ngây người: “3000 ngôi sao? Chắc không đấy?”
Hệ thống: “Chắc, đếm sao trên bờ biển, cô không cảm thấy rất lãng mạn sao?”
Hình như cũng có chút lãng mạn.
Hệ thống lại bổ sung: “Nhưng mà phải ở trong lều!”
Hệ thống lại dở chứng nữa à? Ở trong lều sao mà đếm sao được?
Ngẫm nghĩ một lát mới hiểu.
Phó Hành Diễn dựng một cái lều trên bờ biển, trong lều treo đèn dạ quang, giống như những ngôi sao.
“Gió lớn rồi, vào thôi!” Phó Hành Diễn ôm tôi tiến vào lều.
“1 ngôi sao, 2 ngôi sao, 3 ngôi sao… 105 ngôi sao…”
Đếm tới 3000 ngôi sao thì hết cả đêm mất.
Ở tòa hải đăng phía xa xa, Tô Thần Tuấn đang một mình uống rượu giải sầu.
Hắn đi nước ngoài để giải sầu, tuy không đến tận nơi xem Phó Hành Diễn thi đấu nhưng cũng thấy được hình ảnh hắn thắng giải quán quân trong TV.
Tô Thần Tuấn đã điều tra gia thế của Phó Hành Diễn.
Người thừa kế gia sản hàng chục tỷ.
So sánh với nhau, người không có tư cách mới là hắn.
Cho nên hắn mới suy sút như vậy.
Tô Thần Tuấn uống đến say khướt liền cầm điện thoại gọi cho tôi.
Tôi mò tay chạm vào điện thoại thì bị Phó Hành Diễn cắt ngang: “Ngoan, chuyên tâm một chút”
Tô Thần Tuấn nhìn căn lều trên bờ biển, tiếp tục ấn gọi.
Trong lều truyền đến âm thanh quen thuộc, lại một lần nữa bị cắt ngang.
“1506 ngôi sao, 1507 ngôi sao…”
Tô Thần Tuấn đi dọc theo bãi cát, đứng bên ngoài lều, nương theo men say nói: “Dạ Vi, hai ngươi đang chơi đếm sao à? Cho tôi chơi cùng với được không?”
Phó Hành Diễn vô cùng chiếm hữu, gầm nhẹ với Tô Thần Tuấn: “Cút”
Gió biển gào thét, cuốn lên từng đợt sóng biển.
Hải âu tung cánh, cùng với tiếng sóng biển tạo thành một khúc nhạc, giống như một bài hát ru êm tai nhất.
Bầu trời đêm nay có đủ 3000 ngôi sao không?
Không biết nữa, không đếm nổi nữa rồi!
- HẾT-
Sao thấy cũng tội nam phụ á, từ bỏ rồi còn bị thồn cho một họng cơm chó