Chương 3
12.
“Vưu vật của nhân gian” là điệu múa tôi đệm cho Tô Thần Dương đánh đàn.
Để múa được điệu múa này, người vũ công phải cố gắng hết sức để quyến rũ Tô Thần Tuấn bằng những động tác của mình.
Tô Thần Tuấn là người nổi tiếng, dùng điệu múa này để đắp nặn thêm cho sự cấm dục của hắn, đối mặt với vũ công quyến rũ như vậy nhưng trong lòng vẫn không loạn.
Sô pha trong phòng thay đồ chính là piano, mà Phó Hành Diễn sẽ ngồi trên sô pha.
Tôi bật nhạc trên điện thoại.
Phó Hành Diễn nới lỏng cà vạt, nhìn chằm chằm dáng người đang nhảy múa.
Từng nốt nhạc vang lên như từng vết cắt, cắt đứt chút tự chủ gom góp nãy giờ trong lòng hắn.
Tiết tấu âm nhạc bắt đầu tăng lên, hắn bị điệu múa của tôi quyến rũ đến mức quân lính tan rã.
Ánh mắt sâu thăm thẳm: “Lát nữa em sẽ múa điệu múa này trước mặt Tô Thần Tuấn à?”
Tôi đáp: “Ừ”
Hắn hàm ý nói: “Anh ghen, em dỗ anh đi, anh dễ dỗ lắm”
“Ừ”
Quả nhiên hắn dễ dỗ thật.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tôi sợ tới mức vùi hết cả ngoài vào lòng Phó Hành Diễn, giọng run run: “Có người tới”
“Bình tĩnh nào, em run cái gì?” Khóe miệng Phó Hành Diễn lại cong lên.
Tôi bình tĩnh được mới lạ.
Cửa phòng nghỉ của tôi bị đẩy ra, Tô Thần Tuấn đi vào: “Dạ Vi, cậu đâu rồi?”
Rèm cửa của phòng thay đồ không sát đất, vẫn chừa lại mấy centimet, nếu nhìn kỹ có thể thấy hai đôi chân bên trong.
Tôi căng thẳng tới mức giọng nói run run: “Tớ đang thay đồ, sao thế?”
“Lúc nãy cậu nhảy mở màn có phải bị rớt một cái hoa tai không? Nhân viên nhặt được, tớ nhân lúc thay quần áo mang đến cho cậu”
Tô Thần Tuấn vừa nói vừa đi về phía phòng thay đồ.
Tình thế cấp bách, tôi lập tức gọi hắn: “Cậu để trên bàn trang điểm là được”
Tô Thần Tuấn thấy có gì đó không bình thường, quan tâm hỏi: “Cậu có chuyện gì à? Không khỏe sao?”
Tôi tỏ ra bình tĩnh: “Không sao, có lẽ chờ lâu nên hơi mệt một tí, tớ nằm nghỉ trên sô pha một lát là ổn thôi”
“Vậy cậu cầm lấy hoa tai này” Tô Thần Tuấn nói xong thì người đã chạy tới bên ngoài phòng thay đồ, bàn tay hắn vói vào trong rèm, đưa hoa tai tiến lại gần.
Tôi đang đưa lưng về phía rèm, không thể duỗi tay ra lấy được.
Đành phải hướng ánh mắt cầu xin tới Phó Hành Diễn, lúc này Phó Hành Diễn mới vươn tay, nhận lấy hoa tai trong tay Tô Thần Tuấn.
“Dạ Vi, bên trong còn ai nữa à?” Tô Thuần Tuấn nổi lên nghi ngờ, định vén rèm lên xem.
Tôi lập tức mất kiên nhẫn, không vui nói: “Không có ai hết, tiết mục tiếp theo của cậu chưa bắt đầu sao?”
Nhân viên công tác ngoài cửa thò người ra, tiến vào: “Thầy Tô, anh thay quần áo xong chưa? Chuẩn bị lên sân khấu rồi”
“Tới đây” Tô Thần Tuấn buông tấm rèm trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi giống như con cá ch ết đuối, xụi lơ nằm trong lòng Phó Hành Diễn.
Ngoài cửa thấp thoáng tiếng Tô Thần Tuấn và nhân viên công tác nói chuyện.
“Thầy Tô, quên nói với anh, thầy Hạ đưa theo vệ sĩ tới đây, lúc nãy anh có thấy không?”
“Vệ sĩ?”
“Đúng vậy, ở trong phòng nghỉ của cô ấy á”
“Anh nói vệ sĩ ở trong đó?”
“Đúng vậy, nãy giờ đâu có thấy cậu ta ra ngoài đâu”
“Không thể, chắc chắn không thể”
“....”
Tô Thần Tuấn chắc chắn phát hiện ra cái gì rồi.
Quê ch ết tôi...
13.
Một tiếng rưỡi sau, tôi thay bộ váy tiếp theo, mời chuyên viên trang điểm vào tạo hình.
Phó Hành Diễn lười biếng ngồi trên sô pha, cả ngoài toát ra khí chất cao cao khó tới gần.
Chỉ có tôi mới biết, lúc nãy hắn mất khống chế như thế nào.
Chuyên viên trang điểm xuyên qua gương trang điểm đánh giá Phó Hành Diễn: “Thầy Hạ, vệ sĩ của cô cao mà đẹp ghê, đúng là cực phẩm, cậu ta mà vào giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng”
Tôi chỉ cười không nói, nhìn Phó Hành Diễn từ trong gương.
Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng hắn lại cong lên một độ cong rất đẹp.
Chuyên viên trang điểm nói không sai, điều kiện ngoại hình của Phó Hành Diễn vô cùng ưu việt, nhìn thế nào cũng đẹp mắt.
Hệ thống online: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ công lược, mời kiểm tra và nhận thưởng…”
“Giá trị phòng ngự +10”
“Giá trị phòng ngự +10”
Giá trị phòng ngự lại tăng thêm 20, bây giờ đã có 100 điểm.
Cảm giác an toàn liên tục tăng lên, như vừa nhận được một lệnh bài miễn tử vậy.
Trang điểm xong, tôi lên sân khấu.
Tô Thần Tuấn ngồi phía sau piano, mặc bộ âu phục thẳng thớm, góc nghiêng anh tuấn như một vị hoàng tử.
Tôi vừa múa vừa tiến lại gần, vây quanh chiếc piano.
Ánh mắt Tô Thần Tuấn theo sát dáng người của tôi, trong mắt lơ đãng toát ra kinh diễm cùng si mê.
Trong lòng hắn bắt đầu loạn, tiếng đàn cũng loạn theo, hắn càng cố gắng kéo trở về thì lại càng loạn thêm.
Phần sau đó thì dứt khoát sửa lại giai điệu, tự do phát huy.
Đầu ngón tay đi theo tiếng tim đập, soạn tâm sự giờ phút này của hắn thành một khúc nhạc mới.
Có rung động, có thương cảm, có tình yêu say đắm giấu kín trong đáy lòng.
Thế nhưng không hiểu sao nó nghe còn hay hơn cả bản gốc.
Khán giả bên dưới nghe như si như say, sôi nổi lấy điện thoại ra quay lại.
Kết thúc buổi biểu diễn, giàn giáo đưa tôi và Tô Thần Tuấn đi xuống bên dưới sân khấu, rơi vào một không gian tối đen.
Theo như tình tiết trong truyện, Tồ Thần Tuấn vốn yêu thầm Hạ Dạ Vi.
Hắn thâm tình nhìn tôi, cầm lòng không nổi nói: “Dạ Vi, đêm nay cậu đẹp lắm”
“Cậu múa rất đẹp, như thể đang múa trên trái tim của tôi vậy”
Tôi nghiêm mặt nói: “Nhưng cậu cũng không nên tự ý sửa lại ca khúc ngay trên sân khấu, tôi suýt chút nữa đã không đuổi kịp”
Tô Thần Tuấn cũng ý thức được lỗi sai của mình, xin lỗi tôi: “Xin lỗi, là tôi sai”
“Trong lòng tôi hỗn loạn, bị cậu làm cho hỗn loạn”
“Lúc nãy cậu múa rất đẹp, nếu không ngoài dự đoán, điệu múa của cậu và ca khúc mới của tôi sẽ hot”
May là trình độ của tôi đủ chuyên nghiệp, không thì vì cái sự sửa ca khúc bất ngờ của hắn đã trở thành sự cố trên sân khấu rồi.
“Lần sau đừng như vậy nữa”
Tôi đang chuẩn bị vào phòng thay đồ để thay bộ váy ra, Tô Thần Tuấn bỗng giữ chặt lấy tay tôi.
“Lúc tôi vào tìm cậu, cậu với vệ sĩ đang ở trong phòng thay đồ đúng không? Hai người ở bên trong… đang làm gì?”
Tôi không muốn giải thích: “Không làm gì cả, mà cũng không liên quan đến cậu”
“Dạ Vi, tôi muốn mời cậu làm bạn diễn trong chuyến lưu diễn sắp tới. Đây là thẻ phòng của tôi, lát nữa cậu lên phòng tôi, chúng ta nói chuyện” Tô Thần Tuấn nhét tấm thẻ phòng tổng thống vào tay tôi.
14.
Tôi ngẩng đầu, thấy Phó Hành Diễn đi tới.
Tô Thần Tuấn ghé vào tai tôi, giọng điệu ái muội: “Dạ Vi, tớ chờ cậu”
Tôi tiện tay ném tấm thẻ phòng của Tô Thần Tuấn cho vào thùng rác.
Năm nay hắn định tổ chức một chuyến lưu diễn gồm hai mươi mấy buổi biểu diễn, nếu có thể hợp tác với hắn trong chuyến lưu diễn này thì sẽ là một bước phát triển lớn trong sự nghiệp của tôi.
Nhưng mà hắn lại bảo tôi đến phòng của hắn, nhìn thôi đã biết chả có ý gì tốt lành rồi.
Vậy thì thôi khỏi!
Tôi về phòng nghỉ thay quần áo xong, nói với Phó Hành Diễn: “Em đi vệ sinh”
Phó Hành Diễn đứng ở bên ngoài toilet đợi tôi.
Tôi vừa tiến vào khu vực toilet công cộng, một người đàn ông từ đâu lao tới, dùng dao găm bắt lấy tôi.
Tôi hét một tiếng chói tai: “A..”
Phó Hành Diễn nghe thấy tiếng hét của tôi, vọt vào toilet.
Người bắt cóc tôi đúng là Tạ Lâm.
“Không được nhúc nhích, không là tao gi ết nó!” Tạ Lâm uy hiếp Phó Hành Diễn.
Hắn đặt con dao găm trên cổ tôi, đẩy mạnh tôi vào một buồng toilet.
Tạ Lâm đè tôi lên cửa, dùng ánh mắt d â m d ụ c nhìn tôi: “Vốn định trực tiếp gi ết mày, nhưng mà giờ tao đổi ý rồi”
“Đẹp như thế này mà gi ết luôn thì tiếc quá, không bằng chơi với tao một trò chơi”
Cuối cùng tôi cũng hiểu được tấm lòng của hệ thống, trước đây hệ thống bắt tôi phải học phòng thân cùng với Phó Hành Diễn trong buồng tắm chật chội, thì ra chính là vì hôm nay.
Khóe mắt tôi liếc thấy có một cái bóng động đậy trên bồn cầu, trong lòng liền biết Phó Hành Diễn đang ở ngay buồng bên cạnh chuẩn bị hành động.
Nếu là bình thường, bị dao găm kề vào cổ, tôi chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng hệ thống đã thưởng cho tôi 100 giá trị phòng ngự, lại có Phó Hành Diễn đang ở đây, chắc chắn không ch ết được, cùng lắm thì bị thương mà thôi.
Tôi trở tay ra sau lưng chạm vào chốt khóa cửa, dùng chiêu phòng thân Phó Hành Diễn đã dạy, đá về phía Tạ Lâm.
Tạ Lâm bị đau, tay hơi trật đi một chút.
Con dao găm đang đặt trên cổ tôi quẹt xuống xương quai xanh.
Tôi bất chấp đau đớn, mở cửa trốn ra khỏi toilet.
Cùng lúc đó, Phó Hành Diễn nhảy từ trên xuống, đè Tạ Lâm xuống bồn cầu.
Dao găm trong tay Tạ Lâm bị Phó Hành Diễn đánh rớt xuống đất, nắm đấm của Phó Hành Diễn liên tục rơi lên mặt của Tạ Lâm.
Một đấm lại một đấm, đấm đến mức mặt mũi của Tạ Lâm bầm dập, không còn sức mà phản kháng.
Trong toilet vang lên tiếng hét bi thảm của Tạ Lâm.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi toilet gọi người.
Buổi biểu diễn có không ít cảnh vệ, rất nhanh bọn họ đã tới.
Tạ Lâm bị còng tay mang đi, tôi xử lý đơn giản miệng vết thương xong thì cùng Phó Hành Diễn đến cục cảnh sát để lấy lời khai.
Miệng vết thương của tôi không sâu lắm, nhưng tôi nghĩ tới vẫn sợ không thôi, nếu không nhờ hệ thống thưởng giá trị phòng ngự, dao của Tạ Lâm chắc chắn đã cắt vào yết hầu của tôi.
Tối về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của Tô Thần Tuấn.
Giọng điệu hắn nôn nóng: “Vi Vi, nghe nói cậu bị thương hả? Cậu không sao chứ?”
Tôi thản nhiên nói: “Không sao, bị một vết thương nhỏ mà thôi”
“Cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu, tôi muốn chăm sóc cho cậu”
Tôi uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, có mẹ chăm sóc cho tôi rồi”
Tôi cũng không nói gì nhiều nữa, cúp điện thoại.
Tạ Lâm đã bị bắt, nguy hiểm của tôi đã được giải trừ.
Hôm sau lúc Phó Hành Diễn lại đến nhà đón tôi, tôi nói với hắn: “Phó Hành Diễn, Tạ Lâm bị vào t ù rồi, sau này anh không cần phải làm vệ sĩ cho em nữa”
Tôi biết hai tháng nữa hắn phải thi đấu, không thể làm trễ nãi huấn luyện của hắn.
Hắn nắm lấy tay tôi nói: “Vậy làm bạn trai được không?”
Mọi mặt của hắn đều rất thích hợp để làm bạn trai tôi.
Ngoại trừ việc không có tiền.
Nhưng mà tôi không thiếu tiền, yêu đương vui vẻ là được, tôi không để ý đến điều kiện kinh tế của đối phương.
Hắn đúng là biết cách khiến cho tôi vui vẻ.
Tôi lại cười, nói: “Đợi khi nào anh thắng huy chương vàng, em sẽ là bạn gái của anh”
Phó Hành Diễn thề son sắt: “Được, anh chắc chắn sẽ thắng được huy chương vàng."
“Vưu vật của nhân gian” là điệu múa tôi đệm cho Tô Thần Dương đánh đàn.
Để múa được điệu múa này, người vũ công phải cố gắng hết sức để quyến rũ Tô Thần Tuấn bằng những động tác của mình.
Tô Thần Tuấn là người nổi tiếng, dùng điệu múa này để đắp nặn thêm cho sự cấm dục của hắn, đối mặt với vũ công quyến rũ như vậy nhưng trong lòng vẫn không loạn.
Sô pha trong phòng thay đồ chính là piano, mà Phó Hành Diễn sẽ ngồi trên sô pha.
Tôi bật nhạc trên điện thoại.
Phó Hành Diễn nới lỏng cà vạt, nhìn chằm chằm dáng người đang nhảy múa.
Từng nốt nhạc vang lên như từng vết cắt, cắt đứt chút tự chủ gom góp nãy giờ trong lòng hắn.
Tiết tấu âm nhạc bắt đầu tăng lên, hắn bị điệu múa của tôi quyến rũ đến mức quân lính tan rã.
Ánh mắt sâu thăm thẳm: “Lát nữa em sẽ múa điệu múa này trước mặt Tô Thần Tuấn à?”
Tôi đáp: “Ừ”
Hắn hàm ý nói: “Anh ghen, em dỗ anh đi, anh dễ dỗ lắm”
“Ừ”
Quả nhiên hắn dễ dỗ thật.
Không biết qua bao lâu, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Tôi sợ tới mức vùi hết cả ngoài vào lòng Phó Hành Diễn, giọng run run: “Có người tới”
“Bình tĩnh nào, em run cái gì?” Khóe miệng Phó Hành Diễn lại cong lên.
Tôi bình tĩnh được mới lạ.
Cửa phòng nghỉ của tôi bị đẩy ra, Tô Thần Tuấn đi vào: “Dạ Vi, cậu đâu rồi?”
Rèm cửa của phòng thay đồ không sát đất, vẫn chừa lại mấy centimet, nếu nhìn kỹ có thể thấy hai đôi chân bên trong.
Tôi căng thẳng tới mức giọng nói run run: “Tớ đang thay đồ, sao thế?”
“Lúc nãy cậu nhảy mở màn có phải bị rớt một cái hoa tai không? Nhân viên nhặt được, tớ nhân lúc thay quần áo mang đến cho cậu”
Tô Thần Tuấn vừa nói vừa đi về phía phòng thay đồ.
Tình thế cấp bách, tôi lập tức gọi hắn: “Cậu để trên bàn trang điểm là được”
Tô Thần Tuấn thấy có gì đó không bình thường, quan tâm hỏi: “Cậu có chuyện gì à? Không khỏe sao?”
Tôi tỏ ra bình tĩnh: “Không sao, có lẽ chờ lâu nên hơi mệt một tí, tớ nằm nghỉ trên sô pha một lát là ổn thôi”
“Vậy cậu cầm lấy hoa tai này” Tô Thần Tuấn nói xong thì người đã chạy tới bên ngoài phòng thay đồ, bàn tay hắn vói vào trong rèm, đưa hoa tai tiến lại gần.
Tôi đang đưa lưng về phía rèm, không thể duỗi tay ra lấy được.
Đành phải hướng ánh mắt cầu xin tới Phó Hành Diễn, lúc này Phó Hành Diễn mới vươn tay, nhận lấy hoa tai trong tay Tô Thần Tuấn.
“Dạ Vi, bên trong còn ai nữa à?” Tô Thuần Tuấn nổi lên nghi ngờ, định vén rèm lên xem.
Tôi lập tức mất kiên nhẫn, không vui nói: “Không có ai hết, tiết mục tiếp theo của cậu chưa bắt đầu sao?”
Nhân viên công tác ngoài cửa thò người ra, tiến vào: “Thầy Tô, anh thay quần áo xong chưa? Chuẩn bị lên sân khấu rồi”
“Tới đây” Tô Thần Tuấn buông tấm rèm trong tay xuống, xoay người đi ra ngoài.
Khoảnh khắc nghe thấy tiếng cửa đóng lại, tôi giống như con cá ch ết đuối, xụi lơ nằm trong lòng Phó Hành Diễn.
Ngoài cửa thấp thoáng tiếng Tô Thần Tuấn và nhân viên công tác nói chuyện.
“Thầy Tô, quên nói với anh, thầy Hạ đưa theo vệ sĩ tới đây, lúc nãy anh có thấy không?”
“Vệ sĩ?”
“Đúng vậy, ở trong phòng nghỉ của cô ấy á”
“Anh nói vệ sĩ ở trong đó?”
“Đúng vậy, nãy giờ đâu có thấy cậu ta ra ngoài đâu”
“Không thể, chắc chắn không thể”
“....”
Tô Thần Tuấn chắc chắn phát hiện ra cái gì rồi.
Quê ch ết tôi...
13.
Một tiếng rưỡi sau, tôi thay bộ váy tiếp theo, mời chuyên viên trang điểm vào tạo hình.
Phó Hành Diễn lười biếng ngồi trên sô pha, cả ngoài toát ra khí chất cao cao khó tới gần.
Chỉ có tôi mới biết, lúc nãy hắn mất khống chế như thế nào.
Chuyên viên trang điểm xuyên qua gương trang điểm đánh giá Phó Hành Diễn: “Thầy Hạ, vệ sĩ của cô cao mà đẹp ghê, đúng là cực phẩm, cậu ta mà vào giới giải trí chắc chắn sẽ nổi tiếng”
Tôi chỉ cười không nói, nhìn Phó Hành Diễn từ trong gương.
Ánh mắt chạm nhau, khóe miệng hắn lại cong lên một độ cong rất đẹp.
Chuyên viên trang điểm nói không sai, điều kiện ngoại hình của Phó Hành Diễn vô cùng ưu việt, nhìn thế nào cũng đẹp mắt.
Hệ thống online: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ công lược, mời kiểm tra và nhận thưởng…”
“Giá trị phòng ngự +10”
“Giá trị phòng ngự +10”
Giá trị phòng ngự lại tăng thêm 20, bây giờ đã có 100 điểm.
Cảm giác an toàn liên tục tăng lên, như vừa nhận được một lệnh bài miễn tử vậy.
Trang điểm xong, tôi lên sân khấu.
Tô Thần Tuấn ngồi phía sau piano, mặc bộ âu phục thẳng thớm, góc nghiêng anh tuấn như một vị hoàng tử.
Tôi vừa múa vừa tiến lại gần, vây quanh chiếc piano.
Ánh mắt Tô Thần Tuấn theo sát dáng người của tôi, trong mắt lơ đãng toát ra kinh diễm cùng si mê.
Trong lòng hắn bắt đầu loạn, tiếng đàn cũng loạn theo, hắn càng cố gắng kéo trở về thì lại càng loạn thêm.
Phần sau đó thì dứt khoát sửa lại giai điệu, tự do phát huy.
Đầu ngón tay đi theo tiếng tim đập, soạn tâm sự giờ phút này của hắn thành một khúc nhạc mới.
Có rung động, có thương cảm, có tình yêu say đắm giấu kín trong đáy lòng.
Thế nhưng không hiểu sao nó nghe còn hay hơn cả bản gốc.
Khán giả bên dưới nghe như si như say, sôi nổi lấy điện thoại ra quay lại.
Kết thúc buổi biểu diễn, giàn giáo đưa tôi và Tô Thần Tuấn đi xuống bên dưới sân khấu, rơi vào một không gian tối đen.
Theo như tình tiết trong truyện, Tồ Thần Tuấn vốn yêu thầm Hạ Dạ Vi.
Hắn thâm tình nhìn tôi, cầm lòng không nổi nói: “Dạ Vi, đêm nay cậu đẹp lắm”
“Cậu múa rất đẹp, như thể đang múa trên trái tim của tôi vậy”
Tôi nghiêm mặt nói: “Nhưng cậu cũng không nên tự ý sửa lại ca khúc ngay trên sân khấu, tôi suýt chút nữa đã không đuổi kịp”
Tô Thần Tuấn cũng ý thức được lỗi sai của mình, xin lỗi tôi: “Xin lỗi, là tôi sai”
“Trong lòng tôi hỗn loạn, bị cậu làm cho hỗn loạn”
“Lúc nãy cậu múa rất đẹp, nếu không ngoài dự đoán, điệu múa của cậu và ca khúc mới của tôi sẽ hot”
May là trình độ của tôi đủ chuyên nghiệp, không thì vì cái sự sửa ca khúc bất ngờ của hắn đã trở thành sự cố trên sân khấu rồi.
“Lần sau đừng như vậy nữa”
Tôi đang chuẩn bị vào phòng thay đồ để thay bộ váy ra, Tô Thần Tuấn bỗng giữ chặt lấy tay tôi.
“Lúc tôi vào tìm cậu, cậu với vệ sĩ đang ở trong phòng thay đồ đúng không? Hai người ở bên trong… đang làm gì?”
Tôi không muốn giải thích: “Không làm gì cả, mà cũng không liên quan đến cậu”
“Dạ Vi, tôi muốn mời cậu làm bạn diễn trong chuyến lưu diễn sắp tới. Đây là thẻ phòng của tôi, lát nữa cậu lên phòng tôi, chúng ta nói chuyện” Tô Thần Tuấn nhét tấm thẻ phòng tổng thống vào tay tôi.
14.
Tôi ngẩng đầu, thấy Phó Hành Diễn đi tới.
Tô Thần Tuấn ghé vào tai tôi, giọng điệu ái muội: “Dạ Vi, tớ chờ cậu”
Tôi tiện tay ném tấm thẻ phòng của Tô Thần Tuấn cho vào thùng rác.
Năm nay hắn định tổ chức một chuyến lưu diễn gồm hai mươi mấy buổi biểu diễn, nếu có thể hợp tác với hắn trong chuyến lưu diễn này thì sẽ là một bước phát triển lớn trong sự nghiệp của tôi.
Nhưng mà hắn lại bảo tôi đến phòng của hắn, nhìn thôi đã biết chả có ý gì tốt lành rồi.
Vậy thì thôi khỏi!
Tôi về phòng nghỉ thay quần áo xong, nói với Phó Hành Diễn: “Em đi vệ sinh”
Phó Hành Diễn đứng ở bên ngoài toilet đợi tôi.
Tôi vừa tiến vào khu vực toilet công cộng, một người đàn ông từ đâu lao tới, dùng dao găm bắt lấy tôi.
Tôi hét một tiếng chói tai: “A..”
Phó Hành Diễn nghe thấy tiếng hét của tôi, vọt vào toilet.
Người bắt cóc tôi đúng là Tạ Lâm.
“Không được nhúc nhích, không là tao gi ết nó!” Tạ Lâm uy hiếp Phó Hành Diễn.
Hắn đặt con dao găm trên cổ tôi, đẩy mạnh tôi vào một buồng toilet.
Tạ Lâm đè tôi lên cửa, dùng ánh mắt d â m d ụ c nhìn tôi: “Vốn định trực tiếp gi ết mày, nhưng mà giờ tao đổi ý rồi”
“Đẹp như thế này mà gi ết luôn thì tiếc quá, không bằng chơi với tao một trò chơi”
Cuối cùng tôi cũng hiểu được tấm lòng của hệ thống, trước đây hệ thống bắt tôi phải học phòng thân cùng với Phó Hành Diễn trong buồng tắm chật chội, thì ra chính là vì hôm nay.
Khóe mắt tôi liếc thấy có một cái bóng động đậy trên bồn cầu, trong lòng liền biết Phó Hành Diễn đang ở ngay buồng bên cạnh chuẩn bị hành động.
Nếu là bình thường, bị dao găm kề vào cổ, tôi chắc chắn không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Nhưng hệ thống đã thưởng cho tôi 100 giá trị phòng ngự, lại có Phó Hành Diễn đang ở đây, chắc chắn không ch ết được, cùng lắm thì bị thương mà thôi.
Tôi trở tay ra sau lưng chạm vào chốt khóa cửa, dùng chiêu phòng thân Phó Hành Diễn đã dạy, đá về phía Tạ Lâm.
Tạ Lâm bị đau, tay hơi trật đi một chút.
Con dao găm đang đặt trên cổ tôi quẹt xuống xương quai xanh.
Tôi bất chấp đau đớn, mở cửa trốn ra khỏi toilet.
Cùng lúc đó, Phó Hành Diễn nhảy từ trên xuống, đè Tạ Lâm xuống bồn cầu.
Dao găm trong tay Tạ Lâm bị Phó Hành Diễn đánh rớt xuống đất, nắm đấm của Phó Hành Diễn liên tục rơi lên mặt của Tạ Lâm.
Một đấm lại một đấm, đấm đến mức mặt mũi của Tạ Lâm bầm dập, không còn sức mà phản kháng.
Trong toilet vang lên tiếng hét bi thảm của Tạ Lâm.
Tôi vội vàng chạy ra khỏi toilet gọi người.
Buổi biểu diễn có không ít cảnh vệ, rất nhanh bọn họ đã tới.
Tạ Lâm bị còng tay mang đi, tôi xử lý đơn giản miệng vết thương xong thì cùng Phó Hành Diễn đến cục cảnh sát để lấy lời khai.
Miệng vết thương của tôi không sâu lắm, nhưng tôi nghĩ tới vẫn sợ không thôi, nếu không nhờ hệ thống thưởng giá trị phòng ngự, dao của Tạ Lâm chắc chắn đã cắt vào yết hầu của tôi.
Tối về đến nhà, tôi nhận được điện thoại của Tô Thần Tuấn.
Giọng điệu hắn nôn nóng: “Vi Vi, nghe nói cậu bị thương hả? Cậu không sao chứ?”
Tôi thản nhiên nói: “Không sao, bị một vết thương nhỏ mà thôi”
“Cậu đang ở đâu? Tôi tới đón cậu, tôi muốn chăm sóc cho cậu”
Tôi uyển chuyển từ chối: “Không cần đâu, có mẹ chăm sóc cho tôi rồi”
Tôi cũng không nói gì nhiều nữa, cúp điện thoại.
Tạ Lâm đã bị bắt, nguy hiểm của tôi đã được giải trừ.
Hôm sau lúc Phó Hành Diễn lại đến nhà đón tôi, tôi nói với hắn: “Phó Hành Diễn, Tạ Lâm bị vào t ù rồi, sau này anh không cần phải làm vệ sĩ cho em nữa”
Tôi biết hai tháng nữa hắn phải thi đấu, không thể làm trễ nãi huấn luyện của hắn.
Hắn nắm lấy tay tôi nói: “Vậy làm bạn trai được không?”
Mọi mặt của hắn đều rất thích hợp để làm bạn trai tôi.
Ngoại trừ việc không có tiền.
Nhưng mà tôi không thiếu tiền, yêu đương vui vẻ là được, tôi không để ý đến điều kiện kinh tế của đối phương.
Hắn đúng là biết cách khiến cho tôi vui vẻ.
Tôi lại cười, nói: “Đợi khi nào anh thắng huy chương vàng, em sẽ là bạn gái của anh”
Phó Hành Diễn thề son sắt: “Được, anh chắc chắn sẽ thắng được huy chương vàng."