Chương 2
09.
“Được” Phó Hành Diễn đưa tôi vào tận buồng trong cùng.
Đây là phương thức dạy học vô cùng độc đáo, mô tả lại cảnh nếu bị bắt cóc trong không gian chật chội thì phải thoát thân như thế nào.
Phó Hành Diễn ôm eo tôi từ phía sau, bắt chước người xấu.
“Gần đây ăn gì vậy? Đu đủ hầm sữa bò sao?”
“Eo em lại mềm thêm một chút nữa rồi, liệu có bị gãy không nhỉ?”
“Em bôi mỹ phẩm dưỡng da nào vậy? Trắng tới mức có thể véo ra nước luôn rồi này”
Phó Hành Diễn diễn vai người xấu xong lại dạy tôi cách đối phó.
Tôi làm theo động tác hắn dạy, đấm một quyền tới, hắn bị đau kêu lên một tiếng: “A…”
Muốn học vài chiêu phòng thân cũng không phải đơn giản.
Phó Hành Diễn dạy tôi rất nhiều chiêu thức, hắn vô cùng kiên nhẫn, mà tôi cũng học rất chăm chỉ.
Nửa tiếng sau, Kỳ Trụ tới gõ cửa: “Hành Diễn, tôi có việc đi trước, hôm nay cậu khóa cửa nhé?”
Đã đến giờ tan tầm, những tuyển thủ khác đã lục tục ra về.
Tôi ngừng thở, hắn đáp: “Được”
Kỳ Trụ xoay người rời đi.
Việc dạy học vẫn chưa dừng, cho đến khi tôi học xong được chiêu mà Phó Hành Diễn dạy thì đầu đã đầy mồ hôi.
Tắm xong, Phó Hành Diễn lấy khăn tắm quấn quanh người tôi: “Đừng để bị cảm lạnh, giờ đi ăn cơm nhé?”
Tôi mỉm cười đáp “Được”
Lúc chúng tôi nắm tay nhau ra khỏi câu lạc bộ thì trời đã tối.
Hệ thống lại online: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, mời nhận khen thưởng…”
“Giá trị phòng ngự +10, đã có hiệu lực”
“Giá trị phòng ngự +10, đã có hiệu lực”
Tổng cộng đã có 20 giá trị phòng ngự, cũng không tệ lắm.
Bây giờ có cảm giác an toàn hơn nhiều.
10.
Phó Hành Diễn đưa tôi đến một nhà hàng tây, ăn xong, hắn đưa tôi về đến tận cửa nhà.
Trước cửa biệt thự, hắn ghé lại gần muốn hôn, tôi nhón chân hôn trả một cái trên mặt hắn.
Đang định vào nhà thì eo bị ôm chầm lấy.
Lại là một cái hôn thật sâu.
Vừa vào biệt thự đã được mẹ tôi chào đón ngay: “Vi Vi, bạn nam vừa đưa con về là ai đó? Bạn trai hả? Sao không mời người ta vào nhà ngồi?”
Mẹ tôi vậy mà thấy được sao?
Tôi giải thích: “Là vệ sĩ con mới thuê đấy”
“Khụ khụ, thì ra là vệ sĩ à” Mẹ tôi có vẻ mất mát, dò hỏi, “Nếu không phải là bạn trai thì mẹ sắp xếp cho con vài buổi xem mắt nhé?”
“Không cần đâu mẹ”, Tôi xua tay, đi về phía thang máy, “Mẹ, con đi ngủ đây, mẹ cũng đi ngủ sớm đi nhé!”
Mấy ngày này công lược Phó Hành Diễn liên tục, chân tôi mềm nhũn cả rồi, còn xem mắt cái gì nữa?
Sau khi về phòng, tôi đánh một giấc tới sáng mai.
Quả nhiên ăn no uống say là dễ vào giấc nhất.
Thế cho nên nửa đêm Phó Hành Diễn gửi liên tục mấy cái tin nhắn, tôi đều không thấy.
【 Em ngủ rồi à? 】
【 Anh không ngủ được. 】
【 Nhớ em. 】
【 Cứ nhắm mắt là lại nhớ đến em. 】
【 Hôm nay em đẹp lắm, quyến rũ nữa. 】
【 Thật sự chưa đã thèm. 】
【 Mai mấy giờ em đi? Anh đến nhà đón em. 】
Hắn lại gửi tiếp cho tôi một video quay cơ bụng của hắn, tôi vừa click vào xem thôi đã sợ tới mức muốn rớt điện thoại.
Cơ ngực này, cơ bụng này… đẹp quá đi mất!!!
Hệ thống online hóng hớt: “Ối chà chà, anh ta mê cô rồi”
Tôi nhặt điện thoại lên, yên lặng thưởng thức video một lần nữa, sau đó mới rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu ăn sáng.
Ai ngờ Phó Hành Diễn đã ngồi sẵn trên sô pha nhà tôi, người mặc bộ âu phục, đeo thêm cái kính râm, dáng ngồi thẳng tắp.
Với dáng người này của hắn mà mặc âu phục vào, trông vô cùng cấm dục.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, bên trong hắn mạnh mẽ thế nào.
Mẹ tôi cười tủm tỉm nói: “Vi Vi, mẹ vừa nói chuyện với Phó tiên sinh rồi, có cậu ấy làm vệ sĩ cho con, mẹ yên tâm hơn nhiều, căn hộ mà cậu ấy đang thuê cứ để cho cậu ấy ở, không cho người khác thuê nữa”
“Dạ” Tôi gật đầu.
Ăn sáng xong, Phó Hành Diễn đưa tôi đến phòng tập.
Hôm nay hắn không phải huấn luyện, có thể dành cả ngày để bảo vệ tôi.
Lúc tôi luyện múa, hắn đứng một bên nhìn.
Tập xong, tôi đến bên người hắn, nhận nước hắn đưa cho.
Ánh mắt hắn nóng rực, tay xoa xoa vòng eo tôi: “Vi Vi, thì ra em là vũ công, hèn gì người em mềm như vậy”
Hệ thống càng ngày càng quá đáng, sai tôi: “Phòng tập, gương, công lược, tăng phòng ngự, hiểu không?”
Hiểu.
Ngày tiếp theo, giá trị phòng ngự tăng từ 20 lên 80.
Trong lòng tôi vẫn cảm giác bất an, cứ có cảm giác có một đôi mắt trong tối đang nhìn chằm chằm mình.
11.
Đảo mắt đã tới ngày biểu diễn của Tô Thần Tuấn.
Tôi sẽ múa chính ở phần đầu và solo ở phần cuối.
Kết thúc màn mở đầu xong, tôi sẽ về phòng nghỉ nghỉ ngơi 2 tiếng rồi mới bắt đầu phần kết màn.
Hôm nay Phó Hành Diễn dành cả ngày ở bên tôi, sau khi tôi múa xong điệu múa đầu thì trở lại phòng nghỉ.
Trên người tôi mặc bộ váy đuôi cá lấp lánh sóng nước, trong thời gian nghỉ ngơi phải thay sang bộ khác.
Tôi đứng trong phòng thử đồ thay bộ váy ra nhưng không tài nào với tay được tới khóa kéo.
Đành phải kéo mành ra, thò đầu ra ngoài, ngoắc ngoắc tay với Phó Hành Diễn: “A Diễn, lại đây kéo hộ em cái khóa.”
Phó Hành Diễn đang ngồi trên sô pha, nghe vậy thì lập tức đứng dậy đi về phía phòng thay quần áo.
Hắn cao hơn tôi một cái đầu, đứng ở phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, tay vòng qua eo tôi.
Đôi mắt thâm thúy nhìn tôi đầy thầm tình, hai mắt chạm nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.
Hắn lẩm bẩm bên tai tôi: “Dạ Vi, em đúng là vưu vật của nhân gian”
Phần tai sau bị cằm hắn cọ vào ngưa ngứa, tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn: “Trùng hợp ghê, điệu múa tiếp theo của em cũng tên “Vưu vật của nhân gian” “
Giọng Phó Hành Diễn càng khàn hơn: “Đừng vặn lung tung, không là anh cũng không đảm bảo mình có thể nhịn được đâu đấy”
Tôi đứng thẳng người, cong miệng nói: “Mau kéo khóa giúp em đi, em muốn thay quần áo”
“Ừ”
Khóa kéo đằng sau được kéo ra, làn da trắng tinh không tì vết vừa lộ ra trước mặt Phó Hành Diễn lập tức khiến ngọn lửa trong lòng hắn lại bốc lên.
“Anh ra ngoài uống nước lạnh” Phó Hành Diễn nhịn động tĩnh dưới đáy lòng xuống, đang định rời khỏi gian thay đồ.
Hệ thống lại online: “Mời ký chủ múa một điệu cho Phó Hành Diễn xem trong phòng thay đồ”
Tôi trợn mắt, gì cơ? Múa trong phòng thay đồ?
Không gian phòng thay đồ nhỏ như thế này, tôi không thể bung tay bung chân được chứ nói gì là múa.
Tôi còn đang do dự, hệ thống lại nói: “Ký chủ, phần thưởng hôm nay là giá trị phòng ngự đấy, rất quan trọng với cô, có không giữ mất đừng tìm”
Hệ thống nói như vậy càng làm tôi lo lắng hơn.
Chẳng lẽ, hệ thống đang tiết lộ cho tôi rằng tối nay tôi sẽ gặp nguy hiểm?
Giá trị phòng ngự còn thiếu 20 nữa là tròn, lúc này không thể để xảy ra sai lầm.
Đành phải ngoan ngoãn nghe lời hệ thống vậy.
Tôi bắt lấy tay Phó Hành Diễn: “Từ từ, đừng đi”
Phó Hành Diễn lập tức lộn trở lại phòng thay đồ, ánh mắt đen tối: “Hử? Không phải em muốn thay đồ sao?”
Tôi nhón chân, ghé vào tai hắn nói: “Có muốn xem em múa không?”
Vừa dứt lời, eo lập tức bị một bàn tay nóng bỏng ôm lấy: “Muốn”
“Được” Phó Hành Diễn đưa tôi vào tận buồng trong cùng.
Đây là phương thức dạy học vô cùng độc đáo, mô tả lại cảnh nếu bị bắt cóc trong không gian chật chội thì phải thoát thân như thế nào.
Phó Hành Diễn ôm eo tôi từ phía sau, bắt chước người xấu.
“Gần đây ăn gì vậy? Đu đủ hầm sữa bò sao?”
“Eo em lại mềm thêm một chút nữa rồi, liệu có bị gãy không nhỉ?”
“Em bôi mỹ phẩm dưỡng da nào vậy? Trắng tới mức có thể véo ra nước luôn rồi này”
Phó Hành Diễn diễn vai người xấu xong lại dạy tôi cách đối phó.
Tôi làm theo động tác hắn dạy, đấm một quyền tới, hắn bị đau kêu lên một tiếng: “A…”
Muốn học vài chiêu phòng thân cũng không phải đơn giản.
Phó Hành Diễn dạy tôi rất nhiều chiêu thức, hắn vô cùng kiên nhẫn, mà tôi cũng học rất chăm chỉ.
Nửa tiếng sau, Kỳ Trụ tới gõ cửa: “Hành Diễn, tôi có việc đi trước, hôm nay cậu khóa cửa nhé?”
Đã đến giờ tan tầm, những tuyển thủ khác đã lục tục ra về.
Tôi ngừng thở, hắn đáp: “Được”
Kỳ Trụ xoay người rời đi.
Việc dạy học vẫn chưa dừng, cho đến khi tôi học xong được chiêu mà Phó Hành Diễn dạy thì đầu đã đầy mồ hôi.
Tắm xong, Phó Hành Diễn lấy khăn tắm quấn quanh người tôi: “Đừng để bị cảm lạnh, giờ đi ăn cơm nhé?”
Tôi mỉm cười đáp “Được”
Lúc chúng tôi nắm tay nhau ra khỏi câu lạc bộ thì trời đã tối.
Hệ thống lại online: “Chúc mừng ký chủ đã hoàn thành nhiệm vụ, mời nhận khen thưởng…”
“Giá trị phòng ngự +10, đã có hiệu lực”
“Giá trị phòng ngự +10, đã có hiệu lực”
Tổng cộng đã có 20 giá trị phòng ngự, cũng không tệ lắm.
Bây giờ có cảm giác an toàn hơn nhiều.
10.
Phó Hành Diễn đưa tôi đến một nhà hàng tây, ăn xong, hắn đưa tôi về đến tận cửa nhà.
Trước cửa biệt thự, hắn ghé lại gần muốn hôn, tôi nhón chân hôn trả một cái trên mặt hắn.
Đang định vào nhà thì eo bị ôm chầm lấy.
Lại là một cái hôn thật sâu.
Vừa vào biệt thự đã được mẹ tôi chào đón ngay: “Vi Vi, bạn nam vừa đưa con về là ai đó? Bạn trai hả? Sao không mời người ta vào nhà ngồi?”
Mẹ tôi vậy mà thấy được sao?
Tôi giải thích: “Là vệ sĩ con mới thuê đấy”
“Khụ khụ, thì ra là vệ sĩ à” Mẹ tôi có vẻ mất mát, dò hỏi, “Nếu không phải là bạn trai thì mẹ sắp xếp cho con vài buổi xem mắt nhé?”
“Không cần đâu mẹ”, Tôi xua tay, đi về phía thang máy, “Mẹ, con đi ngủ đây, mẹ cũng đi ngủ sớm đi nhé!”
Mấy ngày này công lược Phó Hành Diễn liên tục, chân tôi mềm nhũn cả rồi, còn xem mắt cái gì nữa?
Sau khi về phòng, tôi đánh một giấc tới sáng mai.
Quả nhiên ăn no uống say là dễ vào giấc nhất.
Thế cho nên nửa đêm Phó Hành Diễn gửi liên tục mấy cái tin nhắn, tôi đều không thấy.
【 Em ngủ rồi à? 】
【 Anh không ngủ được. 】
【 Nhớ em. 】
【 Cứ nhắm mắt là lại nhớ đến em. 】
【 Hôm nay em đẹp lắm, quyến rũ nữa. 】
【 Thật sự chưa đã thèm. 】
【 Mai mấy giờ em đi? Anh đến nhà đón em. 】
Hắn lại gửi tiếp cho tôi một video quay cơ bụng của hắn, tôi vừa click vào xem thôi đã sợ tới mức muốn rớt điện thoại.
Cơ ngực này, cơ bụng này… đẹp quá đi mất!!!
Hệ thống online hóng hớt: “Ối chà chà, anh ta mê cô rồi”
Tôi nhặt điện thoại lên, yên lặng thưởng thức video một lần nữa, sau đó mới rửa mặt, thay quần áo, xuống lầu ăn sáng.
Ai ngờ Phó Hành Diễn đã ngồi sẵn trên sô pha nhà tôi, người mặc bộ âu phục, đeo thêm cái kính râm, dáng ngồi thẳng tắp.
Với dáng người này của hắn mà mặc âu phục vào, trông vô cùng cấm dục.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, bên trong hắn mạnh mẽ thế nào.
Mẹ tôi cười tủm tỉm nói: “Vi Vi, mẹ vừa nói chuyện với Phó tiên sinh rồi, có cậu ấy làm vệ sĩ cho con, mẹ yên tâm hơn nhiều, căn hộ mà cậu ấy đang thuê cứ để cho cậu ấy ở, không cho người khác thuê nữa”
“Dạ” Tôi gật đầu.
Ăn sáng xong, Phó Hành Diễn đưa tôi đến phòng tập.
Hôm nay hắn không phải huấn luyện, có thể dành cả ngày để bảo vệ tôi.
Lúc tôi luyện múa, hắn đứng một bên nhìn.
Tập xong, tôi đến bên người hắn, nhận nước hắn đưa cho.
Ánh mắt hắn nóng rực, tay xoa xoa vòng eo tôi: “Vi Vi, thì ra em là vũ công, hèn gì người em mềm như vậy”
Hệ thống càng ngày càng quá đáng, sai tôi: “Phòng tập, gương, công lược, tăng phòng ngự, hiểu không?”
Hiểu.
Ngày tiếp theo, giá trị phòng ngự tăng từ 20 lên 80.
Trong lòng tôi vẫn cảm giác bất an, cứ có cảm giác có một đôi mắt trong tối đang nhìn chằm chằm mình.
11.
Đảo mắt đã tới ngày biểu diễn của Tô Thần Tuấn.
Tôi sẽ múa chính ở phần đầu và solo ở phần cuối.
Kết thúc màn mở đầu xong, tôi sẽ về phòng nghỉ nghỉ ngơi 2 tiếng rồi mới bắt đầu phần kết màn.
Hôm nay Phó Hành Diễn dành cả ngày ở bên tôi, sau khi tôi múa xong điệu múa đầu thì trở lại phòng nghỉ.
Trên người tôi mặc bộ váy đuôi cá lấp lánh sóng nước, trong thời gian nghỉ ngơi phải thay sang bộ khác.
Tôi đứng trong phòng thử đồ thay bộ váy ra nhưng không tài nào với tay được tới khóa kéo.
Đành phải kéo mành ra, thò đầu ra ngoài, ngoắc ngoắc tay với Phó Hành Diễn: “A Diễn, lại đây kéo hộ em cái khóa.”
Phó Hành Diễn đang ngồi trên sô pha, nghe vậy thì lập tức đứng dậy đi về phía phòng thay quần áo.
Hắn cao hơn tôi một cái đầu, đứng ở phía sau, cằm đặt trên đỉnh đầu tôi, tay vòng qua eo tôi.
Đôi mắt thâm thúy nhìn tôi đầy thầm tình, hai mắt chạm nhau, tia lửa bắn ra bốn phía.
Hắn lẩm bẩm bên tai tôi: “Dạ Vi, em đúng là vưu vật của nhân gian”
Phần tai sau bị cằm hắn cọ vào ngưa ngứa, tôi vùng vẫy muốn thoát khỏi vòng tay hắn: “Trùng hợp ghê, điệu múa tiếp theo của em cũng tên “Vưu vật của nhân gian” “
Giọng Phó Hành Diễn càng khàn hơn: “Đừng vặn lung tung, không là anh cũng không đảm bảo mình có thể nhịn được đâu đấy”
Tôi đứng thẳng người, cong miệng nói: “Mau kéo khóa giúp em đi, em muốn thay quần áo”
“Ừ”
Khóa kéo đằng sau được kéo ra, làn da trắng tinh không tì vết vừa lộ ra trước mặt Phó Hành Diễn lập tức khiến ngọn lửa trong lòng hắn lại bốc lên.
“Anh ra ngoài uống nước lạnh” Phó Hành Diễn nhịn động tĩnh dưới đáy lòng xuống, đang định rời khỏi gian thay đồ.
Hệ thống lại online: “Mời ký chủ múa một điệu cho Phó Hành Diễn xem trong phòng thay đồ”
Tôi trợn mắt, gì cơ? Múa trong phòng thay đồ?
Không gian phòng thay đồ nhỏ như thế này, tôi không thể bung tay bung chân được chứ nói gì là múa.
Tôi còn đang do dự, hệ thống lại nói: “Ký chủ, phần thưởng hôm nay là giá trị phòng ngự đấy, rất quan trọng với cô, có không giữ mất đừng tìm”
Hệ thống nói như vậy càng làm tôi lo lắng hơn.
Chẳng lẽ, hệ thống đang tiết lộ cho tôi rằng tối nay tôi sẽ gặp nguy hiểm?
Giá trị phòng ngự còn thiếu 20 nữa là tròn, lúc này không thể để xảy ra sai lầm.
Đành phải ngoan ngoãn nghe lời hệ thống vậy.
Tôi bắt lấy tay Phó Hành Diễn: “Từ từ, đừng đi”
Phó Hành Diễn lập tức lộn trở lại phòng thay đồ, ánh mắt đen tối: “Hử? Không phải em muốn thay đồ sao?”
Tôi nhón chân, ghé vào tai hắn nói: “Có muốn xem em múa không?”
Vừa dứt lời, eo lập tức bị một bàn tay nóng bỏng ôm lấy: “Muốn”