Chương 19
Ở trong nhà nghỉ ngơi một ngày với Đô Đô, rồi hai cha con trở lại đi làm.
Vào tết thiếu nhi du khách đông nghẹt, trong phòng nhi đồng cũng nhiều thêm mấy bạn nhỏ, đa số là đến một lần rồi đi, rất ít có hộ không chịu dời đi giống như bé mập Đô Đô.
Bé giống như chủ nhân, lắc lư mông vào trong phòng ôm ra từng món đồ chơi, gọi bạn nhỏ mới đến chơi với bé.
Chưa bao lâu đã dính vào nhau cười vui vẻ.
Cảnh Thời vỗ lưng bé, hôn bé, nói: "Đô Đô, cha đi làm, con ở đây ngoan ngoãn một chút."
Không biết Đô Đô có nghe hiểu hay không, cười với cậu.
Nhưng lúc Cảnh Thời rời đi, bé giang tay lắc lư đi theo sau mấy bước, chẳng qua không đợi dì đến bế, bé đã ngoan ngoãn quay lại.
Lúc Cảnh Thời trở về vị trí làm việc, cậu phát hiện ánh mắt đồng nghiệp xung quanh nhìn cậu có hơi kì lạ, thậm chí có người trong sáng ngoài tối thăm dò chuyện Lộ thị với cậu.
Đợi đến khi ăn cơm trưa, cậu mới biết nguyên nhân chân chính.
"Cảnh Thời, cậu có quan hệ gì với chủ tịch Lộ?"
Cảnh Thời ngừng một lát mới nói lấy lệ: "Từng gặp mấy lần."
"Lần trước lúc anh ta đến tìm cậu, mặt lạnh đến dọa người, chủ quản nói chuyện với anh ta đều run rẩy."
Cảnh Thời cười cười, chủ quản tính là gì, ai gặp Lộ Ý Trí không run rẩy?
So sánh như thế, cậu và Đô Đô gan thật sự rất lớn, chẳng qua những cái này có liên quan đến thái độ của Lộ Ý Trí.
Cậu còn chưa kịp nghĩ sâu, đồng nghiệp đối diện lại hỏi: "Cậu xin nghỉ ngày đầu tiên, sếp lớn liền giết qua, không biết ổng nói gì với chủ quản, tôi thấy sắc mặt chủ quản rất khó xem."
Sếp lớp trong miệng đồng nghiệp chính là người phụ trách khu vui chơi.
Trong lòng Cảnh Thời rất rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra: "Có thể liên quan đến vấn đề công việc."
Đồng nghiệp thấy cậu từ đầu đến cuối không tiếp lời, cũng không hỏi tiếp nữa.
Lúc chiều rất nhiều du khách, Cảnh Thời bận đến đầu óc choáng váng, cho nên có người bỗng xuất hiện gọi tên cậu, cậu cũng không kịp phản ứng.
Cho đến lúc người đó lại gọi thêm một tiếng.
Cảnh Thời nhìn kĩ mặt người đó, gần như chắc chắn là thụ chính trong sách.
Thiệu Thanh.
Thiệu Thanh trong sách là đóa hoa trắng, mặc kệ làm gì đều có Lộ Lập Hiên bao che, cưng chiều, sau này Lộ Lập Hiên trở thành quản lý cấp cao trong Lộ thị, Thiệu Thanh cũng vào Lộ thị, hai người vẫn luôn ngọt ngào cho đến khi kết thúc.
Mà Thiệu Thanh trước mặt, tuy giá trị nhan sắc không tính nghịch thiên, nhưng cũng xinh đẹp hơn người, mấu chốt nhất là thoạt nhìn rất cần người bảo vệ, đây là điều Lộ Lập Hiên thích nhất.
Hai người đối diện trong phút chốc, Cảnh Thời vừa tính dời mắt, Thiệu Thanh đã đi qua.
"Cảnh Thời, Lập Hiên nói với tôi cậu làm việc ở đây, cho nên tôi vừa làm thủ tục nhận việc xong đã đến tìm cậu."
Cảnh Thời lập tức tóm được trọng điểm: "Nhận việc?"
"Phải." Thiệu Thanh cười cười: "Công việc của tôi luôn phải đi công tác, nên Lập Hiện bảo tôi đến Lộ Thị làm việc."
Cảnh Thời sững sờ, thế mà nhanh như vậy sao, cậu nhớ sau này Thiệu Thanh mới vào công ty, hơn nữa cũng không có đến khu vui chơi làm việc.
"Sao cậu ta lại để cậu đến khu vui chơi làm việc?"
Vẻ mặt Thiệu Thanh đơ ra một lát, rồi cười càng thêm xán lạn: "Anh ấy muốn để tôi vào Lộ thị, nhưng tôi thấy không hay lắm, nên đến đây làm."
Cảnh Thời gật đầu, cậu không có tâm tư trò chuyện với Thiệu Thanh, đặc biệt đề tài còn vây quanh Lộ Lập Hiên.
"Xin lỗi, bây giờ tôi hơi bận."
"Được, sau này gặp mặt lại nói tiếp."
Nói thực, Cảnh Thời rất khâm phục Thiệu Thanh, thế mà có thể mặt không đổi sắc, dịu dàng có thêm với 'tình địch' như cậu.
Hoặc bởi vì, cậu đã biến mất hai năm?
Cảnh Thời ném mạch suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục làm việc.
Hôm nay cậu bận rộn đến hơn 7 giờ, trễ hơn mọi khi một tiếng, vội vàng chạy đến phòng nhi đồng, phát hiện Đô Đô đã được người đón đi.
Nhưng cậu không lo lắng, phòng nhi đồng quản lý rất nghiêm, trừ cậu ra, chỉ có Lộ Ý Trí có thể đón được Đô Đô.
Quả nhiên, vừa mở điện thoại đã nhìn thấy wechat của Lộ Ý Trí.
Ở bãi đậu xe quen thuộc tìm thấy xe của Lộ Ý Trí, vừa mở cửa xe đã thấy bé mập bổ nhào qua: "Cha."
Cảnh Thời bất thình lình bị bé bổ nhào vào lòng, cả người lảo đảo, còn may Lộ Ý Trí nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy tay cậu, mới tránh bị ngã nhào.
Sau khi ngồi vững, Cảnh Thời cúi đầu chạm trán với Đô Đô, cười nói: "Sao Đô Đô lại khỏe thế nhỉ?"
Đô Đô vừa được khen đã lâng lâng, vặn vẹo người cực kì vui vẻ.
"Hôm nay rất mệt?"
"Không có, chỉ là hơi nhiều người."
Lộ Ý Trí giơ tay ra với Đô Đô, vỗ hai cái: "Đô Đô, chú bế, để cha nghỉ ngơi một lát."
Đô Đô xoay gương mặt mũm mĩm qua, ánh mắt ngơ ngác.
Lộ Ý Trí chọt nhẹ Cảnh Thời, Cảnh Thời lập tức phối hợp lui về sau nằm xuống.
"Cháu xem, cha mệt đến xỉu rồi, để cha nghỉ ngơi một lát nhé."
Lúc này Đô Đô đã xem hiểu, bé ngoan ngoãn giang tay ra, Lộ Ý Trí thuận lợi bế bé về.
Nhưng Đô Đô vẫn nhìn Cảnh Thời không chớp mắt.
"Cha."
Đô Đô giơ tay ra, đưa qua cho Cảnh Thời, Cảnh Thời nắm lấy, nhéo nhéo.
Thấy cha phản ứng lại bé, Đô Đô dường như đã an tâm, há miệng cười, thò người về phía Cảnh Thời: "Cha."
Cảnh Thời nghiêng mặt qua đến gần, bé chu miệng dán lên mặt Cảnh Thời.
Hôn cha xong, bé nghĩ rồi nghĩ, lại xoay người hôn lên mặt Lộ Ý Trí.
Vốn cho rằng đến đây đã kết thúc, kết quả bé mập lại có chiêu mới đợi cậu.
Có lẽ Đô Đô cho rằng hôn có thể trị bệnh, bé nhìn Lộ Ý Trí, vội vàng chỉ cha bé, miệng a a hai tiếng.
Phối hợp với hành động bé vừa rồi hôn người này hôn người kia, rất dễ hiểu, chỉ là...
Cảnh Thời vô cùng xấu hổ, rất nhiều chuyện cậu chưa từng dạy, nhưng Đô Đô lại không thầy dạy tự hiểu, không biết Lộ Ý Trí có hiểu nhầm hay không nữa.
Cậu vỗ mông Đô Đô, cảnh cáo nói: "Đô Đô, con yên lặng chút đi."
Đô Đô vẻ mặt mờ mịt, không biết mình làm sai chỗ nào.
Cũng phải, bé nào biết người lớn không thể tùy tiện hôn nhau.
Lộ Ý Trí cười nhìn Cảnh Thời, khẽ nhướng mày, cười trừ: "Cậu ngồi gần vào một chút, tôi mượn vị trí, bé nhìn không rõ."
Hình như chỉ có thể như thế.
Cảnh Thời dịch chuyển về phía Lộ Ý Trí, bé mập tự giác giơ cái chân mũm mĩm lên.
Cảnh Thời nhịn xuống xung động đánh bé, áp sát đến bên người Lộ Ý Trí.
"Thiệt thòi cho anh rồi."
Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng, đến gần nhanh chóng làm ra động tác như đang hôn.
"Vì đứa nhỏ, nên làm."
Đô Đô quả nhiên bị lừa, vui vẻ lăn lộn hai cái trong lòng Lộ Ý Trí, Cảnh Thời tức giận nhéo bàn chân mũm mĩm của bé.
Nhưng Đô Đô cho rằng cha đang giỡn với bé, càng lăn lộn dữ hơn, vì không để cho bé ngã, hai người chỉ có thể dựa vào nhau gần hơn, đầu gối cũng sắp cọ vào nhau rồi.
Rất khó để đè Đô Đô xuống, Cảnh Thời sắp chảy mồ hôi rồi.
Lúc ngẩng đầu lên phát hiện Lộ Ý Trí đang nhìn cậu, trong đôi mắt sâu hun hút có ý cười nhàn nhạt, anh vốn đã rất đẹp, cười lên lại càng mê người hơn.
Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ đến một câu hôm nay đồng nghiệp nói, lại đối chiếu với trước mắt, hình như...đâu có dọa người.
Thậm chí cảm thấy còn tùy ý hơn.
Cảnh Thời chuyển tầm nhìn, ánh mắt có hơi không được tự nhiên.
Con ngươi Lộ Ý Trí sâu thẳm.
Im lặng một lát---
"Vết thương trên người đỡ chưa?"
Cảnh Thời sững sờ, mới nhớ ra vết thương nào, chính cậu còn không để ý, thế mà Lộ Ý Trí luôn nhớ đến.
"Ừ, sớm đã ổn."
"Lần sau có chuyện gì, phải nhớ nói cho tôi biết trước."
"...Ừ."
Đô Đô trở người, bụng nhỏ hướng lên, thấy không ai để ý bé, đưa tay mò vào trong quần.
Cảnh Thời mắt nhắm mắt mở, bé mập tuy rất thích giấu đồ ăn, nhưng rất ít thứ có thể ăn vào miệng được, cũng rất đáng thương.
Nhưng lần này Đô Đô rất hiểu chuyện, đôi mắt to của bé liếc qua liếc lại, bỗng đưa socola cho cha, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Cảnh Thời không dễ bị bé làm cảm động, vì cậu hiểu rất rõ Đô Đô có đức hạnh gì.
Quả nhiên, đợi cậu vẻ mặt sao cũng được lột vỏ xong, còn chưa đưa tay lên, đã nghe thấy Đô Đô tha thiết gọi một tiếng: "Cha."
Cảnh Thời giả vờ không biết: "Đô Đô sao vậy?"
Đô Đô đỏ mắt mong chờ nhìn viên socola, dáng vẻ sắp chảy nước miếng.
"Cha, cha."
Cảnh Thời chậm rãi giơ tay lên, đưa đến bên miệng, Đô Đô gấp rồi, trở mình bò lên, dùng thân thể bò về phía Cảnh Thời.
Cảnh Thời không vui chọt lên đầu bé, cái thứ không có tiền đồ.
Nhưng cậu không cố tình chọc bé mập nữa, bẻ socola trong tay, đút gần một nửa cho bé.
Còn hơn một nửa chuẩn bị ném vào trong miệng mình, thấy Lộ Ý Trí hờ hững nhìn cậu.
Cũng không biết có phải não bị co giật hay không, Cảnh Thời vẹo tay, đưa đồ đến bên miệng Lộ Ý Trí.
Động tác của cậu quá nhanh, não không kịp loading.
Lộ Ý Trí sững sờ, nhưng lúc Cảnh Thời bắt đầu hối hận, anh hơi cúi đầu, ăn phần còn lại của socola.
"Rất ngọt."
Vào tết thiếu nhi du khách đông nghẹt, trong phòng nhi đồng cũng nhiều thêm mấy bạn nhỏ, đa số là đến một lần rồi đi, rất ít có hộ không chịu dời đi giống như bé mập Đô Đô.
Bé giống như chủ nhân, lắc lư mông vào trong phòng ôm ra từng món đồ chơi, gọi bạn nhỏ mới đến chơi với bé.
Chưa bao lâu đã dính vào nhau cười vui vẻ.
Cảnh Thời vỗ lưng bé, hôn bé, nói: "Đô Đô, cha đi làm, con ở đây ngoan ngoãn một chút."
Không biết Đô Đô có nghe hiểu hay không, cười với cậu.
Nhưng lúc Cảnh Thời rời đi, bé giang tay lắc lư đi theo sau mấy bước, chẳng qua không đợi dì đến bế, bé đã ngoan ngoãn quay lại.
Lúc Cảnh Thời trở về vị trí làm việc, cậu phát hiện ánh mắt đồng nghiệp xung quanh nhìn cậu có hơi kì lạ, thậm chí có người trong sáng ngoài tối thăm dò chuyện Lộ thị với cậu.
Đợi đến khi ăn cơm trưa, cậu mới biết nguyên nhân chân chính.
"Cảnh Thời, cậu có quan hệ gì với chủ tịch Lộ?"
Cảnh Thời ngừng một lát mới nói lấy lệ: "Từng gặp mấy lần."
"Lần trước lúc anh ta đến tìm cậu, mặt lạnh đến dọa người, chủ quản nói chuyện với anh ta đều run rẩy."
Cảnh Thời cười cười, chủ quản tính là gì, ai gặp Lộ Ý Trí không run rẩy?
So sánh như thế, cậu và Đô Đô gan thật sự rất lớn, chẳng qua những cái này có liên quan đến thái độ của Lộ Ý Trí.
Cậu còn chưa kịp nghĩ sâu, đồng nghiệp đối diện lại hỏi: "Cậu xin nghỉ ngày đầu tiên, sếp lớn liền giết qua, không biết ổng nói gì với chủ quản, tôi thấy sắc mặt chủ quản rất khó xem."
Sếp lớp trong miệng đồng nghiệp chính là người phụ trách khu vui chơi.
Trong lòng Cảnh Thời rất rõ ràng, nhưng trên mặt vẫn không hề lộ ra: "Có thể liên quan đến vấn đề công việc."
Đồng nghiệp thấy cậu từ đầu đến cuối không tiếp lời, cũng không hỏi tiếp nữa.
Lúc chiều rất nhiều du khách, Cảnh Thời bận đến đầu óc choáng váng, cho nên có người bỗng xuất hiện gọi tên cậu, cậu cũng không kịp phản ứng.
Cho đến lúc người đó lại gọi thêm một tiếng.
Cảnh Thời nhìn kĩ mặt người đó, gần như chắc chắn là thụ chính trong sách.
Thiệu Thanh.
Thiệu Thanh trong sách là đóa hoa trắng, mặc kệ làm gì đều có Lộ Lập Hiên bao che, cưng chiều, sau này Lộ Lập Hiên trở thành quản lý cấp cao trong Lộ thị, Thiệu Thanh cũng vào Lộ thị, hai người vẫn luôn ngọt ngào cho đến khi kết thúc.
Mà Thiệu Thanh trước mặt, tuy giá trị nhan sắc không tính nghịch thiên, nhưng cũng xinh đẹp hơn người, mấu chốt nhất là thoạt nhìn rất cần người bảo vệ, đây là điều Lộ Lập Hiên thích nhất.
Hai người đối diện trong phút chốc, Cảnh Thời vừa tính dời mắt, Thiệu Thanh đã đi qua.
"Cảnh Thời, Lập Hiên nói với tôi cậu làm việc ở đây, cho nên tôi vừa làm thủ tục nhận việc xong đã đến tìm cậu."
Cảnh Thời lập tức tóm được trọng điểm: "Nhận việc?"
"Phải." Thiệu Thanh cười cười: "Công việc của tôi luôn phải đi công tác, nên Lập Hiện bảo tôi đến Lộ Thị làm việc."
Cảnh Thời sững sờ, thế mà nhanh như vậy sao, cậu nhớ sau này Thiệu Thanh mới vào công ty, hơn nữa cũng không có đến khu vui chơi làm việc.
"Sao cậu ta lại để cậu đến khu vui chơi làm việc?"
Vẻ mặt Thiệu Thanh đơ ra một lát, rồi cười càng thêm xán lạn: "Anh ấy muốn để tôi vào Lộ thị, nhưng tôi thấy không hay lắm, nên đến đây làm."
Cảnh Thời gật đầu, cậu không có tâm tư trò chuyện với Thiệu Thanh, đặc biệt đề tài còn vây quanh Lộ Lập Hiên.
"Xin lỗi, bây giờ tôi hơi bận."
"Được, sau này gặp mặt lại nói tiếp."
Nói thực, Cảnh Thời rất khâm phục Thiệu Thanh, thế mà có thể mặt không đổi sắc, dịu dàng có thêm với 'tình địch' như cậu.
Hoặc bởi vì, cậu đã biến mất hai năm?
Cảnh Thời ném mạch suy nghĩ trong đầu đi, tiếp tục làm việc.
Hôm nay cậu bận rộn đến hơn 7 giờ, trễ hơn mọi khi một tiếng, vội vàng chạy đến phòng nhi đồng, phát hiện Đô Đô đã được người đón đi.
Nhưng cậu không lo lắng, phòng nhi đồng quản lý rất nghiêm, trừ cậu ra, chỉ có Lộ Ý Trí có thể đón được Đô Đô.
Quả nhiên, vừa mở điện thoại đã nhìn thấy wechat của Lộ Ý Trí.
Ở bãi đậu xe quen thuộc tìm thấy xe của Lộ Ý Trí, vừa mở cửa xe đã thấy bé mập bổ nhào qua: "Cha."
Cảnh Thời bất thình lình bị bé bổ nhào vào lòng, cả người lảo đảo, còn may Lộ Ý Trí nhanh tay lẹ mắt, kéo lấy tay cậu, mới tránh bị ngã nhào.
Sau khi ngồi vững, Cảnh Thời cúi đầu chạm trán với Đô Đô, cười nói: "Sao Đô Đô lại khỏe thế nhỉ?"
Đô Đô vừa được khen đã lâng lâng, vặn vẹo người cực kì vui vẻ.
"Hôm nay rất mệt?"
"Không có, chỉ là hơi nhiều người."
Lộ Ý Trí giơ tay ra với Đô Đô, vỗ hai cái: "Đô Đô, chú bế, để cha nghỉ ngơi một lát."
Đô Đô xoay gương mặt mũm mĩm qua, ánh mắt ngơ ngác.
Lộ Ý Trí chọt nhẹ Cảnh Thời, Cảnh Thời lập tức phối hợp lui về sau nằm xuống.
"Cháu xem, cha mệt đến xỉu rồi, để cha nghỉ ngơi một lát nhé."
Lúc này Đô Đô đã xem hiểu, bé ngoan ngoãn giang tay ra, Lộ Ý Trí thuận lợi bế bé về.
Nhưng Đô Đô vẫn nhìn Cảnh Thời không chớp mắt.
"Cha."
Đô Đô giơ tay ra, đưa qua cho Cảnh Thời, Cảnh Thời nắm lấy, nhéo nhéo.
Thấy cha phản ứng lại bé, Đô Đô dường như đã an tâm, há miệng cười, thò người về phía Cảnh Thời: "Cha."
Cảnh Thời nghiêng mặt qua đến gần, bé chu miệng dán lên mặt Cảnh Thời.
Hôn cha xong, bé nghĩ rồi nghĩ, lại xoay người hôn lên mặt Lộ Ý Trí.
Vốn cho rằng đến đây đã kết thúc, kết quả bé mập lại có chiêu mới đợi cậu.
Có lẽ Đô Đô cho rằng hôn có thể trị bệnh, bé nhìn Lộ Ý Trí, vội vàng chỉ cha bé, miệng a a hai tiếng.
Phối hợp với hành động bé vừa rồi hôn người này hôn người kia, rất dễ hiểu, chỉ là...
Cảnh Thời vô cùng xấu hổ, rất nhiều chuyện cậu chưa từng dạy, nhưng Đô Đô lại không thầy dạy tự hiểu, không biết Lộ Ý Trí có hiểu nhầm hay không nữa.
Cậu vỗ mông Đô Đô, cảnh cáo nói: "Đô Đô, con yên lặng chút đi."
Đô Đô vẻ mặt mờ mịt, không biết mình làm sai chỗ nào.
Cũng phải, bé nào biết người lớn không thể tùy tiện hôn nhau.
Lộ Ý Trí cười nhìn Cảnh Thời, khẽ nhướng mày, cười trừ: "Cậu ngồi gần vào một chút, tôi mượn vị trí, bé nhìn không rõ."
Hình như chỉ có thể như thế.
Cảnh Thời dịch chuyển về phía Lộ Ý Trí, bé mập tự giác giơ cái chân mũm mĩm lên.
Cảnh Thời nhịn xuống xung động đánh bé, áp sát đến bên người Lộ Ý Trí.
"Thiệt thòi cho anh rồi."
Lộ Ý Trí cười khẽ một tiếng, đến gần nhanh chóng làm ra động tác như đang hôn.
"Vì đứa nhỏ, nên làm."
Đô Đô quả nhiên bị lừa, vui vẻ lăn lộn hai cái trong lòng Lộ Ý Trí, Cảnh Thời tức giận nhéo bàn chân mũm mĩm của bé.
Nhưng Đô Đô cho rằng cha đang giỡn với bé, càng lăn lộn dữ hơn, vì không để cho bé ngã, hai người chỉ có thể dựa vào nhau gần hơn, đầu gối cũng sắp cọ vào nhau rồi.
Rất khó để đè Đô Đô xuống, Cảnh Thời sắp chảy mồ hôi rồi.
Lúc ngẩng đầu lên phát hiện Lộ Ý Trí đang nhìn cậu, trong đôi mắt sâu hun hút có ý cười nhàn nhạt, anh vốn đã rất đẹp, cười lên lại càng mê người hơn.
Cảnh Thời bỗng nhiên nhớ đến một câu hôm nay đồng nghiệp nói, lại đối chiếu với trước mắt, hình như...đâu có dọa người.
Thậm chí cảm thấy còn tùy ý hơn.
Cảnh Thời chuyển tầm nhìn, ánh mắt có hơi không được tự nhiên.
Con ngươi Lộ Ý Trí sâu thẳm.
Im lặng một lát---
"Vết thương trên người đỡ chưa?"
Cảnh Thời sững sờ, mới nhớ ra vết thương nào, chính cậu còn không để ý, thế mà Lộ Ý Trí luôn nhớ đến.
"Ừ, sớm đã ổn."
"Lần sau có chuyện gì, phải nhớ nói cho tôi biết trước."
"...Ừ."
Đô Đô trở người, bụng nhỏ hướng lên, thấy không ai để ý bé, đưa tay mò vào trong quần.
Cảnh Thời mắt nhắm mắt mở, bé mập tuy rất thích giấu đồ ăn, nhưng rất ít thứ có thể ăn vào miệng được, cũng rất đáng thương.
Nhưng lần này Đô Đô rất hiểu chuyện, đôi mắt to của bé liếc qua liếc lại, bỗng đưa socola cho cha, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn.
Cảnh Thời không dễ bị bé làm cảm động, vì cậu hiểu rất rõ Đô Đô có đức hạnh gì.
Quả nhiên, đợi cậu vẻ mặt sao cũng được lột vỏ xong, còn chưa đưa tay lên, đã nghe thấy Đô Đô tha thiết gọi một tiếng: "Cha."
Cảnh Thời giả vờ không biết: "Đô Đô sao vậy?"
Đô Đô đỏ mắt mong chờ nhìn viên socola, dáng vẻ sắp chảy nước miếng.
"Cha, cha."
Cảnh Thời chậm rãi giơ tay lên, đưa đến bên miệng, Đô Đô gấp rồi, trở mình bò lên, dùng thân thể bò về phía Cảnh Thời.
Cảnh Thời không vui chọt lên đầu bé, cái thứ không có tiền đồ.
Nhưng cậu không cố tình chọc bé mập nữa, bẻ socola trong tay, đút gần một nửa cho bé.
Còn hơn một nửa chuẩn bị ném vào trong miệng mình, thấy Lộ Ý Trí hờ hững nhìn cậu.
Cũng không biết có phải não bị co giật hay không, Cảnh Thời vẹo tay, đưa đồ đến bên miệng Lộ Ý Trí.
Động tác của cậu quá nhanh, não không kịp loading.
Lộ Ý Trí sững sờ, nhưng lúc Cảnh Thời bắt đầu hối hận, anh hơi cúi đầu, ăn phần còn lại của socola.
"Rất ngọt."