Chương 20
Buổi tối, Thiệu Thanh về đến nhà, đẩy cửa ra loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện từ trong phòng sách, y hoàn toàn không để ý, đi vào phòng tắm tắm rửa.
Tắm xong đi ra đã thấy Lộ Lập Hiên nằm ngang trên sofa, vẻ mặt thoải mái lật tài liệu trong tay.
Thấy y đi qua cũng không tránh hiềm nghi, Thiệu Thanh khẽ liếc nhìn, chỉ thấy ba chữ lớn lễ hội ở bên trên.
"Nhận việc thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, em còn nhìn thấy Cảnh Thời."
Lộ Lập Hiên bỗng ngồi dậy, cau mày nói: "Em không giống Cảnh Thời, đừng để ý cậu ta."
Thiệu Thanh lộ ra vẻ mặt do dự.
"Sao vậy?"
"Vừa rồi lúc tan làm, dường như em nhìn thấy Cảnh Thời lên xe ngài Lộ, hơn nữa." Y ngập ngừng một lát mới nói tiếp: "Nghe đồng nghiệp nói, hình như mỗi ngày ngài Lộ đều sẽ đến đón Cảnh Thời."
"Em nói gì?"
Lộ Lập Hiên trừng mắt nhìn y, rõ ràng bị chấn động.
"Em cũng ngại thăm dò, nên chỉ nghe đồng nghiệp tán gẫu mấy câu, họ nhận ra xe của ngài Lộ."
Ánh mắt Lộ Lập Hiên tức thì có hơi vặn vẹo: "Anh nói mà, chú nhỏ tại sao gần đây không nể tình như thế, hóa ra do có người châm ngòi thổi gió!"
"Chắc không phải vậy đâu, Cảnh Thời thích anh như thế."
Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng: "Em không nhìn thấy thái độ của cậu ta với anh bây giờ đâu, không nhìn gương mặt đó, anh còn suýt nhận không ra là cùng một người."
Thực ra gương mặt cũng đã thay đổi không ít, có lẽ tâm sinh tướng, Cảnh Thời bây giờ đẹp hơn xưa nhiều.
Thiệu Thanh quan sát vẻ mặt Lộ Lập Hiên, thăm dò nói: "Ngài Lộ sắp xếp Cảnh Thời đến khu vui chơi à, sao không đưa đến chỗ lễ hội?"
"Này thì không rõ, dù không phải chú nhỏ sắp xếp, người khu vui chơi nào dám lạnh nhạt cậu ta?"
Vẻ mặt Thiệu Thanh hơi đổi, lời của Lộ Lập Hiên như chọt vào chỗ đau của y.
Hôm nay lúc y nhận việc, mọi người đều biết y do Lộ Lập Hiên xếp vào, không có ai coi trọng y, nhiều nhất chỉ nói mấy câu khách sáo trên miệng.
Hoàn toàn không thể so với Cảnh Thời.
Ngay cả lúc đồng nghiệp tám chuyện, cũng có thể nghe ra sự kính nể trong giọng điệu.
Đều là người nhà họ Lộ, sao chênh lệch nhiều như thế.
Nhưng y không thể hiện ra trên mặt, thậm chí còn an ủi Lộ Lập Hiên: "Có lẽ trong hai năm Cảnh Thời biến mất đã quen ngài Lộ, em nghe nói cảnh Thời còn có một đứa con trai một tuổi, cũng đang ở trong khu vui chơi."
Nếu như nói vừa rồi là chấn động, lúc này Lộ Lập Hiên có thể gọi là sợ hãi.
"Cái gì?"
Trước đây gã và Lộ Hoằng Nghị nghĩ thế nào cũng không rõ, chú nhỏ sao bỗng nhiên để tâm với con của bạn như thế, nhưng nếu là con của Cảnh Thời, kết hợp với thái độ gần đây của chú nhỏ với Cảnh Thời, thì đã hợp lý rồi?
Đến cả ông cụ cũng giống như uống thuốc mê, tốn hết công sức để tìm được đứa nhỏ này.
Thiệu Thanh còn chưa kịp nói, Lộ Lập Hiên đã ném xuống tài liệu, hất cửa ra ngoài.
Y nhìn cửa chằm chằm, cầm lên tài liệu vừa rồi, tiện tay lật lật, phát hiện không có bí mật gì, tiện tay ném về.
*
Xe của Lộ Ý Trí đã lái đến dưới lầu nhà Cảnh Thời.
Vì câu nói rất ngọt vừa rồi, Cảnh Thời vẫn luôn không nói chuyện, thậm chí mắt cũng không dám nhìn Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí nhìn mà buồn cười, hiếm khi nổi lên chút tâm tư chọc ghẹo người.
Anh cố ý dịch về phía Cảnh Thời, quả nhiên thân thể Cảnh Thời trở nên cứng ngắc, nhưng Lộ Ý Trí không chạm vào cậu, mà chỉ đưa tay qua lấy hai cái hộp từ trong tủ gỗ đằng sau.
Đưa một cái hộp nhỏ hơn trong đó cho Đô Đô.
Đô Đô ôm hộp vào trong lòng, cũng không biết mở ra, chỉ biết cười ngốc.
Cảnh Thời cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Ý Trí.
"Đây là gì?"
"Quà tết thiếu nhi cho Đô Đô."
Cảnh Thời sững sờ, một đống cây mài răng mua từ nhà xưởng socola còn đặt trong nhà, lẽ nào đó không phải quà tết thiếu nhi?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Lộ Ý Trí thanh âm dịu dàng giải thích một câu: "Những cái đó đều là đồ ăn vặt trẻ con có thể ăn, để dành ăn từ từ là được."
"Sao anh đưa nhiều quà như thế cho bé, dù sao bé cũng ngu ngơ không hiểu, lần sau không cần cho bé nữa."
Đô Đô không vui, bé đứng lên thảm, giẫm chân, không phục gọi một tiếng: "Cha."
Nhưng Cảnh Thời không tính thỏa hiệp, cậu vẫn cứ nhìn Lộ Ý Trí.
"Thật đấy, bé còn nhỏ, không cần nhiều quà như thế."
Lộ Ý Trí bế Đô Đô vào trong lòng, nhéo cằm nọng của bé, cười nói: "Được, lần sau trước khi tặng sẽ trưng cầu sự đồng ý của cha."
Cảnh Thời: "...."
Ý của cậu là vậy hả?
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên cười ha ha, Lộ Ý Trí giúp bé tháo nút thắt ra đặt bên cạnh bé mập, để bé tự mình mở.
"Nói đùa thôi, sau này sẽ cố gắng đưa ít lại."
Cảnh Thời cười cười, người ta thích Đô Đô, nếu cậu nói quá mức, cũng có hơi không đúng mực.
Lộ Ý Trí đưa cái hộp lớn hơn cho cậu, Cảnh Thời vẻ mặt nghi hoặc.
"Cho cậu."
"Tôi?"
"Quà tết thiếu nhi."
"Gì cơ?"
Không hiểu sao Cảnh Thời lại nhớ đến câu nói trước đây Lộ Ý Trí từng hỏi cậu: Cậu bằng tuổi với Đô Đô hả?
Cảnh Thời: "...."
Cậu từ chối không chịu nhận: "Tôi không giống Đô Đô, tôi không phải thiếu nhi."
"Vì để chứng minh cậu không phải thiếu nhi, sau này đừng hở ra một tí lại bị thương nữa."
"...."
"Nếu không thì, năm sau còn sẽ tiếp tục nhận quà tết thiếu nhi."
"....."
Lộ Ý Trí kéo tay cậu qua, đặt hộp vào tay cậu.
"Hửm?"
Cảnh Thời chỉ đành 'ấm ức' nhận phận quà này, và bị ép đứng chung một tuyến trình độ với Đô Đô.
Sau khi về nhà, hai cha con mở quà, quà của Đô Đô là một hộp thẻ mô hình nhân vật phim hoạt hình, là nhân vật trong bộ phim bé xem gần đây.
Quà của Cảnh Thời là một hộp chứa đầy hình, đều là ảnh chụp lúc ở trong nhà xưởng socola, có ảnh ba người chụp chung, cậu và Lộ Ý Trí cùng nhau làm socola, còn có hai người cậu và Đô Đô.
Cũng thông qua những tấm hình này, cậu mới ý thức được, hóa ra hôm đó mình cười vui vẻ như vậy.
Thoạt nhìn thật sự giống một nhà ba người.
Cảnh Thời bỗng nhiên nghĩ, nếu nói một nhà ba người, thật ra cũng không sai, trong tấm hình Đô Đô và Lộ Ý Trí xuất hiện chung khung hình, bất cứ ai nhìn nó, cũng sẽ phát hiện dáng dấp hai người có nhiều nét giống nhau.
Không biết do Lộ Ý Trí không phát hiện, hoặc là phát hiện nhưng không nghĩ nhiều.
Cũng phải, Lộ Ý Trí có lẽ chỉ từng làm với một mình cậu, anh nào sẽ ngờ, một người đàn ông như cậu cũng có thể sinh con.
Sau khi cha con hai người tắm xong và xem phim hoạt hình một lát, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
*
Lộ Lập Hiên lái xe chạy như bay về nhà.
Lộ Hoằng Nghị thấy bộ dáng hoảng hốt của con trai, cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lộ Lập Hiên kể lại chuyện này, Lộ Hoằng Nghị cũng sợ hãi, đứa nhỏ này thế mà còn có bối cảnh như thế.
"Cha, bây giờ chú nhỏ đối với Cảnh Thời là nói gì nghe nấy, chắc không phải muốn bồi dưỡng đứa nhỏ kia thành người thừa kế chứ?"
Lộ Hoằng Nghị nhìn con trai mình, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Tiểu Ý bốn tuổi, nhưng phong thái và tính cách lại xa đến mức không thể so sánh được.
Chỉ cần Lộ Lập Hiên nắm chặt một bộ phận trong tay, vậy ngày tháng sau này không cần ông nhọc lòng nữa.
Nhưng bây giờ bỗng nhảy ra một đứa nhỏ, nếu Lộ Ý Trí thật sự có lòng muốn bồi dưỡng, vậy Lộ thị còn có quan hệ gì với họ!
Còn may, không phải con ruột.
Sau khi nghĩ rõ, Lộ Hoằng Nghị nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Dù có thế cũng chẳng sao, ông cụ sẽ không chấp nhận một đứa nhỏ không có huyết thống nhà họ Lộ, cho dù Tiểu Ý khăng khăng làm theo ý mình, trong tay ông cụ cũng có đủ cổ phần."
Lộ Lập Hiên gật đầu: "Cha nói đúng, ông nội sẽ không để chú nhỏ làm loạn."
Nhưng nghĩ kĩ thì thấy kì lạ: "Nhưng tại sao ông nội muốn tìm đứa nhỏ này cho bằng được?"
"Có lẽ muốn ngăn cản."
"Cha, chúng ta có cần đến chỗ ông nội nói bóng nói gió không?"
Lộ Hoằng Nghị nói: "Không cần, đừng để ông nội con biết đứa nhỏ ở đâu!"
"Dạ."
Sau khi nói chuyện với Lộ Hoằng Nghị xong, Lộ Lập Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, đáy lòng có chút cảm giác không đúng lắm.
Gã không nói rõ được, nên dứt khoát quyết định hôm sau sẽ đi tìm Cảnh Thời hỏi thăm.
Nhưng ngày hôm sau lúc gã đến khu vui chơi phát hiện chuyện không đơn giản như thế, chỉ cần gã muốn đến gần Cảnh Thời, sẽ có người ra ngăn cản gã.
Gã biết đây là ý của chú nhỏ, nên không dám cứng rắn nữa, chỉ đành nhìn từ khoảng cách 100 mét, trong lòng hận đến ngứa cả răng.
Nhưng gã nhớ Thiệu Thanh nói với gã, đứa nhỏ kia cũng ở trong khu vui chơi, lần này gã không tìm người thăm dò, trực tiếp đi phòng nhi đồng.
Lần này không có ai ngăn gã, nhưng gã xoay một vòng trong phòng nhi đồng, không tìm thấy Đô Đô, đợi một lát cuối cùng không đợi được nữa, chỉ có thể trắng tay trở về.
Đợi gã vừa rời đi, hai dì cẩn thận thả Đô Đô ra, Đô Đô gì cũng không biết, còn cho rằng vừa rồi đang chơi trốn tìm, vui vẻ nhảy trái nhảy phải.
Một dì nhanh chóng lấy ra điện thoại, gọi cho Lộ Ý Trí, kể lại chuyện vừa rồi.
Sau khi tắt máy, nét mặt Lộ Ý Trí không có gì thay đổi, anh bĩnh tĩnh nghe cấp dưới báo cáo xong, hờ hững nói: "Biết rồi, mọi người ra ngoài đi."
Đợi người đều đi ra, Lâm Hướng Văn tiến lên, nghiêm túc nói: "Sếp, xảy ra chuyện gì rồi?"
Người khác nhìn không ra, nhưng hắn nhìn ra vừa rồi ánh mắt sếp trở nên lạnh như băng.
"Lộ Lập Hiên đi phòng nhi đồng."
Lâm Hướng Văn ánh mắt bình tĩnh, đây là chuyện họ sớm đã dự liệu trước.
"Chắc do bạn trai của cậu Lộ nghe ngóng, nên cậu ta đã biết được chuyện Đô Đô là con trai của ngài Cảnh."
Khóe môi Lộ Ý Trí nhếch lên, lạnh lùng nói: "Tự cho là thông minh."
Bỗng nghĩ đến gì đó, Lâm Hướng Văn cười cười: "Sếp, gần đây Thiệu Thanh còn thêm wechat tôi, cũng không biết cậu ta từ đâu có được."
"Cậu xem mà làm."
"Vâng."
Lát sau, Lộ Ý Trí cầm áo khoác qua, trực tiếp đi ra ngoài, Lâm Hướng Văn cũng không hỏi anh đi đâu.
Này còn cần hỏi? Tất nhiên là đi đón đứa nhỏ, Lâm Hướng Văn lắc đầu, từ sau khi quen ngài Cảnh, sếp trốn việc ngày càng thành thạo.
Đợi lúc Lộ Ý Trí đến, Đô Đô còn đang quấn các dì muốn chơi trốn tìm như vừa rồi, nhưng bé không biết trốn, mỗi lần không phải lộ bàn chân mũm mĩm ra ngoài, thì chính là lộ bàn tay mũm mĩm, các dì diễn thật sự hơi cực khổ.
Nên vừa thấy Lộ Ý Trí, các dì như nhìn thấy cứu tinh.
"Ngài Lộ."
"Ừ, các dì nghỉ ngơi trước đi."
Lộ Ý Trí đẩy ra cửa phòng, vừa nhìn đã thấy Đô Đô dựa vào trong khe cửa tủ, nhưng bé không biết do bụng bé quá tròn, vừa nhìn đã thấy bụng đang phập phồng lộ ra bên ngoài.
Lộ Ý Trí nhếch môi, khẽ gọi một tiếng: "Đô Đô?"
Đô Đô vui vẻ cười ha ha, hoàn toàn không ý thức được bản thân sớm đã bị lộ.
Lộ Ý Trí cười đi qua, bắt lấy bé mập: "Hóa ra Đô Đô núp ở đây, cuối cùng tìm được rồi."
Đô Đô vui vẻ cười ha ha.
Lộ Ý Trí bế bé vào lòng, vỗ lưng bé dỗ dành nói: "Đô Đô, chúng ta không chơi trốn tìm nữa, chú dắt con đi vòng xoay ngựa gỗ được không?"
Đô Đô vừa nghe muốn dắt bé ra ngoài chơi, đương nhiên đồng ý, lập tức chỉ cửa muốn ra ngoài.
Lúc này Cảnh Thời đang ở chỗ gần vòng xoay ngựa gỗ, bé tinh mắt, cách từ xa đã gọi lớn: "Cha."
Cảnh Thời lập tức xoay đầu, thấy Lộ Ý Trí bế Đô Đô mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng chạy qua, cười hôn lên gương mặt mũm mĩm của Đô Đô.
"Sao hôm nay anh đến sớm thế?"
"Họp xong không có chuyện gì nữa bèn đi qua."
"Vậy hai người chơi một lát đi, tôi còn phải làm việc tầm nửa tiếng nữa."
"Ừ."
"Cha."
"Đô Đô ngoan ngoãn, chơi với chú nhé, lát nữa cha sẽ đến."
Sau khi Cảnh Thời rời đi, bỗng Lộ Ý Trí nhìn về phía nào đó, trong mắt đều là ánh sáng lạnh.
Thiệu Thanh đứng đó không kịp trở tay, điện thoại vừa giơ lên muốn chụp 'bộp' rớt xuống, thoáng chốc màn hình nứt thành bốn năm đường.
Lộ Ý Trí chỉ lướt nhìn rồi thu hồi ánh mắt về, mà y cứ như bị đứng hình, đứng ở đó rất lâu.
CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ
Tắm xong đi ra đã thấy Lộ Lập Hiên nằm ngang trên sofa, vẻ mặt thoải mái lật tài liệu trong tay.
Thấy y đi qua cũng không tránh hiềm nghi, Thiệu Thanh khẽ liếc nhìn, chỉ thấy ba chữ lớn lễ hội ở bên trên.
"Nhận việc thuận lợi không?"
"Rất thuận lợi, em còn nhìn thấy Cảnh Thời."
Lộ Lập Hiên bỗng ngồi dậy, cau mày nói: "Em không giống Cảnh Thời, đừng để ý cậu ta."
Thiệu Thanh lộ ra vẻ mặt do dự.
"Sao vậy?"
"Vừa rồi lúc tan làm, dường như em nhìn thấy Cảnh Thời lên xe ngài Lộ, hơn nữa." Y ngập ngừng một lát mới nói tiếp: "Nghe đồng nghiệp nói, hình như mỗi ngày ngài Lộ đều sẽ đến đón Cảnh Thời."
"Em nói gì?"
Lộ Lập Hiên trừng mắt nhìn y, rõ ràng bị chấn động.
"Em cũng ngại thăm dò, nên chỉ nghe đồng nghiệp tán gẫu mấy câu, họ nhận ra xe của ngài Lộ."
Ánh mắt Lộ Lập Hiên tức thì có hơi vặn vẹo: "Anh nói mà, chú nhỏ tại sao gần đây không nể tình như thế, hóa ra do có người châm ngòi thổi gió!"
"Chắc không phải vậy đâu, Cảnh Thời thích anh như thế."
Lộ Lập Hiên cười lạnh một tiếng: "Em không nhìn thấy thái độ của cậu ta với anh bây giờ đâu, không nhìn gương mặt đó, anh còn suýt nhận không ra là cùng một người."
Thực ra gương mặt cũng đã thay đổi không ít, có lẽ tâm sinh tướng, Cảnh Thời bây giờ đẹp hơn xưa nhiều.
Thiệu Thanh quan sát vẻ mặt Lộ Lập Hiên, thăm dò nói: "Ngài Lộ sắp xếp Cảnh Thời đến khu vui chơi à, sao không đưa đến chỗ lễ hội?"
"Này thì không rõ, dù không phải chú nhỏ sắp xếp, người khu vui chơi nào dám lạnh nhạt cậu ta?"
Vẻ mặt Thiệu Thanh hơi đổi, lời của Lộ Lập Hiên như chọt vào chỗ đau của y.
Hôm nay lúc y nhận việc, mọi người đều biết y do Lộ Lập Hiên xếp vào, không có ai coi trọng y, nhiều nhất chỉ nói mấy câu khách sáo trên miệng.
Hoàn toàn không thể so với Cảnh Thời.
Ngay cả lúc đồng nghiệp tám chuyện, cũng có thể nghe ra sự kính nể trong giọng điệu.
Đều là người nhà họ Lộ, sao chênh lệch nhiều như thế.
Nhưng y không thể hiện ra trên mặt, thậm chí còn an ủi Lộ Lập Hiên: "Có lẽ trong hai năm Cảnh Thời biến mất đã quen ngài Lộ, em nghe nói cảnh Thời còn có một đứa con trai một tuổi, cũng đang ở trong khu vui chơi."
Nếu như nói vừa rồi là chấn động, lúc này Lộ Lập Hiên có thể gọi là sợ hãi.
"Cái gì?"
Trước đây gã và Lộ Hoằng Nghị nghĩ thế nào cũng không rõ, chú nhỏ sao bỗng nhiên để tâm với con của bạn như thế, nhưng nếu là con của Cảnh Thời, kết hợp với thái độ gần đây của chú nhỏ với Cảnh Thời, thì đã hợp lý rồi?
Đến cả ông cụ cũng giống như uống thuốc mê, tốn hết công sức để tìm được đứa nhỏ này.
Thiệu Thanh còn chưa kịp nói, Lộ Lập Hiên đã ném xuống tài liệu, hất cửa ra ngoài.
Y nhìn cửa chằm chằm, cầm lên tài liệu vừa rồi, tiện tay lật lật, phát hiện không có bí mật gì, tiện tay ném về.
*
Xe của Lộ Ý Trí đã lái đến dưới lầu nhà Cảnh Thời.
Vì câu nói rất ngọt vừa rồi, Cảnh Thời vẫn luôn không nói chuyện, thậm chí mắt cũng không dám nhìn Lộ Ý Trí.
Lộ Ý Trí nhìn mà buồn cười, hiếm khi nổi lên chút tâm tư chọc ghẹo người.
Anh cố ý dịch về phía Cảnh Thời, quả nhiên thân thể Cảnh Thời trở nên cứng ngắc, nhưng Lộ Ý Trí không chạm vào cậu, mà chỉ đưa tay qua lấy hai cái hộp từ trong tủ gỗ đằng sau.
Đưa một cái hộp nhỏ hơn trong đó cho Đô Đô.
Đô Đô ôm hộp vào trong lòng, cũng không biết mở ra, chỉ biết cười ngốc.
Cảnh Thời cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn Lộ Ý Trí.
"Đây là gì?"
"Quà tết thiếu nhi cho Đô Đô."
Cảnh Thời sững sờ, một đống cây mài răng mua từ nhà xưởng socola còn đặt trong nhà, lẽ nào đó không phải quà tết thiếu nhi?
Dường như nhìn ra nghi hoặc của cậu, Lộ Ý Trí thanh âm dịu dàng giải thích một câu: "Những cái đó đều là đồ ăn vặt trẻ con có thể ăn, để dành ăn từ từ là được."
"Sao anh đưa nhiều quà như thế cho bé, dù sao bé cũng ngu ngơ không hiểu, lần sau không cần cho bé nữa."
Đô Đô không vui, bé đứng lên thảm, giẫm chân, không phục gọi một tiếng: "Cha."
Nhưng Cảnh Thời không tính thỏa hiệp, cậu vẫn cứ nhìn Lộ Ý Trí.
"Thật đấy, bé còn nhỏ, không cần nhiều quà như thế."
Lộ Ý Trí bế Đô Đô vào trong lòng, nhéo cằm nọng của bé, cười nói: "Được, lần sau trước khi tặng sẽ trưng cầu sự đồng ý của cha."
Cảnh Thời: "...."
Ý của cậu là vậy hả?
Đô Đô ngước gương mặt mũm mĩm lên cười ha ha, Lộ Ý Trí giúp bé tháo nút thắt ra đặt bên cạnh bé mập, để bé tự mình mở.
"Nói đùa thôi, sau này sẽ cố gắng đưa ít lại."
Cảnh Thời cười cười, người ta thích Đô Đô, nếu cậu nói quá mức, cũng có hơi không đúng mực.
Lộ Ý Trí đưa cái hộp lớn hơn cho cậu, Cảnh Thời vẻ mặt nghi hoặc.
"Cho cậu."
"Tôi?"
"Quà tết thiếu nhi."
"Gì cơ?"
Không hiểu sao Cảnh Thời lại nhớ đến câu nói trước đây Lộ Ý Trí từng hỏi cậu: Cậu bằng tuổi với Đô Đô hả?
Cảnh Thời: "...."
Cậu từ chối không chịu nhận: "Tôi không giống Đô Đô, tôi không phải thiếu nhi."
"Vì để chứng minh cậu không phải thiếu nhi, sau này đừng hở ra một tí lại bị thương nữa."
"...."
"Nếu không thì, năm sau còn sẽ tiếp tục nhận quà tết thiếu nhi."
"....."
Lộ Ý Trí kéo tay cậu qua, đặt hộp vào tay cậu.
"Hửm?"
Cảnh Thời chỉ đành 'ấm ức' nhận phận quà này, và bị ép đứng chung một tuyến trình độ với Đô Đô.
Sau khi về nhà, hai cha con mở quà, quà của Đô Đô là một hộp thẻ mô hình nhân vật phim hoạt hình, là nhân vật trong bộ phim bé xem gần đây.
Quà của Cảnh Thời là một hộp chứa đầy hình, đều là ảnh chụp lúc ở trong nhà xưởng socola, có ảnh ba người chụp chung, cậu và Lộ Ý Trí cùng nhau làm socola, còn có hai người cậu và Đô Đô.
Cũng thông qua những tấm hình này, cậu mới ý thức được, hóa ra hôm đó mình cười vui vẻ như vậy.
Thoạt nhìn thật sự giống một nhà ba người.
Cảnh Thời bỗng nhiên nghĩ, nếu nói một nhà ba người, thật ra cũng không sai, trong tấm hình Đô Đô và Lộ Ý Trí xuất hiện chung khung hình, bất cứ ai nhìn nó, cũng sẽ phát hiện dáng dấp hai người có nhiều nét giống nhau.
Không biết do Lộ Ý Trí không phát hiện, hoặc là phát hiện nhưng không nghĩ nhiều.
Cũng phải, Lộ Ý Trí có lẽ chỉ từng làm với một mình cậu, anh nào sẽ ngờ, một người đàn ông như cậu cũng có thể sinh con.
Sau khi cha con hai người tắm xong và xem phim hoạt hình một lát, rồi cùng nhau chìm vào giấc ngủ.
*
Lộ Lập Hiên lái xe chạy như bay về nhà.
Lộ Hoằng Nghị thấy bộ dáng hoảng hốt của con trai, cau mày nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Lộ Lập Hiên kể lại chuyện này, Lộ Hoằng Nghị cũng sợ hãi, đứa nhỏ này thế mà còn có bối cảnh như thế.
"Cha, bây giờ chú nhỏ đối với Cảnh Thời là nói gì nghe nấy, chắc không phải muốn bồi dưỡng đứa nhỏ kia thành người thừa kế chứ?"
Lộ Hoằng Nghị nhìn con trai mình, ánh mắt lạnh lùng nghiêm nghị, rõ ràng chỉ nhỏ hơn Tiểu Ý bốn tuổi, nhưng phong thái và tính cách lại xa đến mức không thể so sánh được.
Chỉ cần Lộ Lập Hiên nắm chặt một bộ phận trong tay, vậy ngày tháng sau này không cần ông nhọc lòng nữa.
Nhưng bây giờ bỗng nhảy ra một đứa nhỏ, nếu Lộ Ý Trí thật sự có lòng muốn bồi dưỡng, vậy Lộ thị còn có quan hệ gì với họ!
Còn may, không phải con ruột.
Sau khi nghĩ rõ, Lộ Hoằng Nghị nhanh chóng bình tĩnh lại.
"Dù có thế cũng chẳng sao, ông cụ sẽ không chấp nhận một đứa nhỏ không có huyết thống nhà họ Lộ, cho dù Tiểu Ý khăng khăng làm theo ý mình, trong tay ông cụ cũng có đủ cổ phần."
Lộ Lập Hiên gật đầu: "Cha nói đúng, ông nội sẽ không để chú nhỏ làm loạn."
Nhưng nghĩ kĩ thì thấy kì lạ: "Nhưng tại sao ông nội muốn tìm đứa nhỏ này cho bằng được?"
"Có lẽ muốn ngăn cản."
"Cha, chúng ta có cần đến chỗ ông nội nói bóng nói gió không?"
Lộ Hoằng Nghị nói: "Không cần, đừng để ông nội con biết đứa nhỏ ở đâu!"
"Dạ."
Sau khi nói chuyện với Lộ Hoằng Nghị xong, Lộ Lập Hiên thở phào nhẹ nhõm, nhưng không biết tại sao, đáy lòng có chút cảm giác không đúng lắm.
Gã không nói rõ được, nên dứt khoát quyết định hôm sau sẽ đi tìm Cảnh Thời hỏi thăm.
Nhưng ngày hôm sau lúc gã đến khu vui chơi phát hiện chuyện không đơn giản như thế, chỉ cần gã muốn đến gần Cảnh Thời, sẽ có người ra ngăn cản gã.
Gã biết đây là ý của chú nhỏ, nên không dám cứng rắn nữa, chỉ đành nhìn từ khoảng cách 100 mét, trong lòng hận đến ngứa cả răng.
Nhưng gã nhớ Thiệu Thanh nói với gã, đứa nhỏ kia cũng ở trong khu vui chơi, lần này gã không tìm người thăm dò, trực tiếp đi phòng nhi đồng.
Lần này không có ai ngăn gã, nhưng gã xoay một vòng trong phòng nhi đồng, không tìm thấy Đô Đô, đợi một lát cuối cùng không đợi được nữa, chỉ có thể trắng tay trở về.
Đợi gã vừa rời đi, hai dì cẩn thận thả Đô Đô ra, Đô Đô gì cũng không biết, còn cho rằng vừa rồi đang chơi trốn tìm, vui vẻ nhảy trái nhảy phải.
Một dì nhanh chóng lấy ra điện thoại, gọi cho Lộ Ý Trí, kể lại chuyện vừa rồi.
Sau khi tắt máy, nét mặt Lộ Ý Trí không có gì thay đổi, anh bĩnh tĩnh nghe cấp dưới báo cáo xong, hờ hững nói: "Biết rồi, mọi người ra ngoài đi."
Đợi người đều đi ra, Lâm Hướng Văn tiến lên, nghiêm túc nói: "Sếp, xảy ra chuyện gì rồi?"
Người khác nhìn không ra, nhưng hắn nhìn ra vừa rồi ánh mắt sếp trở nên lạnh như băng.
"Lộ Lập Hiên đi phòng nhi đồng."
Lâm Hướng Văn ánh mắt bình tĩnh, đây là chuyện họ sớm đã dự liệu trước.
"Chắc do bạn trai của cậu Lộ nghe ngóng, nên cậu ta đã biết được chuyện Đô Đô là con trai của ngài Cảnh."
Khóe môi Lộ Ý Trí nhếch lên, lạnh lùng nói: "Tự cho là thông minh."
Bỗng nghĩ đến gì đó, Lâm Hướng Văn cười cười: "Sếp, gần đây Thiệu Thanh còn thêm wechat tôi, cũng không biết cậu ta từ đâu có được."
"Cậu xem mà làm."
"Vâng."
Lát sau, Lộ Ý Trí cầm áo khoác qua, trực tiếp đi ra ngoài, Lâm Hướng Văn cũng không hỏi anh đi đâu.
Này còn cần hỏi? Tất nhiên là đi đón đứa nhỏ, Lâm Hướng Văn lắc đầu, từ sau khi quen ngài Cảnh, sếp trốn việc ngày càng thành thạo.
Đợi lúc Lộ Ý Trí đến, Đô Đô còn đang quấn các dì muốn chơi trốn tìm như vừa rồi, nhưng bé không biết trốn, mỗi lần không phải lộ bàn chân mũm mĩm ra ngoài, thì chính là lộ bàn tay mũm mĩm, các dì diễn thật sự hơi cực khổ.
Nên vừa thấy Lộ Ý Trí, các dì như nhìn thấy cứu tinh.
"Ngài Lộ."
"Ừ, các dì nghỉ ngơi trước đi."
Lộ Ý Trí đẩy ra cửa phòng, vừa nhìn đã thấy Đô Đô dựa vào trong khe cửa tủ, nhưng bé không biết do bụng bé quá tròn, vừa nhìn đã thấy bụng đang phập phồng lộ ra bên ngoài.
Lộ Ý Trí nhếch môi, khẽ gọi một tiếng: "Đô Đô?"
Đô Đô vui vẻ cười ha ha, hoàn toàn không ý thức được bản thân sớm đã bị lộ.
Lộ Ý Trí cười đi qua, bắt lấy bé mập: "Hóa ra Đô Đô núp ở đây, cuối cùng tìm được rồi."
Đô Đô vui vẻ cười ha ha.
Lộ Ý Trí bế bé vào lòng, vỗ lưng bé dỗ dành nói: "Đô Đô, chúng ta không chơi trốn tìm nữa, chú dắt con đi vòng xoay ngựa gỗ được không?"
Đô Đô vừa nghe muốn dắt bé ra ngoài chơi, đương nhiên đồng ý, lập tức chỉ cửa muốn ra ngoài.
Lúc này Cảnh Thời đang ở chỗ gần vòng xoay ngựa gỗ, bé tinh mắt, cách từ xa đã gọi lớn: "Cha."
Cảnh Thời lập tức xoay đầu, thấy Lộ Ý Trí bế Đô Đô mới thở phào nhẹ nhõm, cậu nhanh chóng chạy qua, cười hôn lên gương mặt mũm mĩm của Đô Đô.
"Sao hôm nay anh đến sớm thế?"
"Họp xong không có chuyện gì nữa bèn đi qua."
"Vậy hai người chơi một lát đi, tôi còn phải làm việc tầm nửa tiếng nữa."
"Ừ."
"Cha."
"Đô Đô ngoan ngoãn, chơi với chú nhé, lát nữa cha sẽ đến."
Sau khi Cảnh Thời rời đi, bỗng Lộ Ý Trí nhìn về phía nào đó, trong mắt đều là ánh sáng lạnh.
Thiệu Thanh đứng đó không kịp trở tay, điện thoại vừa giơ lên muốn chụp 'bộp' rớt xuống, thoáng chốc màn hình nứt thành bốn năm đường.
Lộ Ý Trí chỉ lướt nhìn rồi thu hồi ánh mắt về, mà y cứ như bị đứng hình, đứng ở đó rất lâu.
CHÚC MỌI NGƯỜI NĂM MỚI VUI VẺ