Chương 10: Nhầm ý
Lam thị Song Bích hành động một trận hung mãnh như hổ, Kim phu nhân nhìn thấy sự việc phát triển như vậy cũng không biết nên làm thế nào, thậm chí chưa kịp lấy lại tinh thần thì Kim Tử Huân đã bị đánh bất tỉnh. Về phần những người có mặt ở đây đều đang nghĩ trong lòng: Hàm Quang Quân đánh bay người ta, rốt cuộc là mắt bọn họ bị co rút, hay Lam Vong Cơ không có mạt ngạch nên thực sự không có gì ràng buộc mà bung nóc luôn.
Bọn họ không dám cử động, Song Bích lại rất thoải mái, Lam Hi Thần rất hài lòng chỉnh sửa tốt quần áo của đệ đệ, sau đó cùng Lam Vong Cơ đi về phía Giang Yếm Ly, nói cho cùng việc cầu thân trước hết vẫn luôn cần để lại ấn tượng tốt cho đối phương, ăn mặc phải chỉnh tề sạch sẽ mới đúng, Lam Hi Thần hắn thật sự là một huynh trưởng tốt chu đáo về mọi mặt nha!
Lam Hi Thần nói theo lễ nghi: "Giang cô nương, nếu như Ngụy công tử và Vong Cơ đã ước định rồi, vậy không bằng chúng ta tìm chút thời gian để bàn bạc chuyện hôn sự giữa hai nhà đi!"
Tư thế hành lễ rất hoàn hảo, lời nói đúng trọng tâm, cực kỳ tốt, nhưng ngữ khí vẫn quá phấn khích, bình thường bình thường.
Giang Yếm Ly có chút khựng lại, nhưng rất nhanh đã đáp lễ, rồi âm thầm lặng lẽ kéo Ngụy Vô Tiện lùi lại nửa bước, có chút nghi hoặc hỏi: "Hôn sự gì vậy?"
Lam Hi Thần lặp lại với vẻ nghi hoặc còn nhiều hơn cả nàng, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là hôn sự của Ngụy công tử và Vong Cơ á!" Một lời khiến người ta chấn động.
Nhưng Lam Vong Cơ chỉ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, như thể người mà ca ca y nói đến không phải là y vậy, mặt vô biểu tình, tâm bình như nước, đương nhiên, chỉ là biểu hiện bề ngoài. Người ta đã xấu hổ đến mức đỏ bừng từ sau tai đến gáy. Về phần những người khác tại hiện trường, à ừm, bọn họ càng không dám cử động, ngay cả Kim Tử Huân vừa rồi cũng bị quên mất không biết đang ở nơi nào. Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ đang bàn hôn luận gả kìa! Ôi trời đất ơi!
Giang Yếm Ly không còn quan tâm đến việc thất lễ, nhớ lại sự tương tác vừa rồi giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, nghi hoặc hỏi: "A Tiện! Đây là ý của ngươi sao?"
Ngụy Vô Tiện sợ đến nỗi run cả tay, con thỏ không chịu yên trong ngực nhân cơ hội nhảy xuống, sự nhanh nhẹn tỉ lệ nghịch với thịt trên người nó, nhanh như chớp chạy tới cọ vào ủng của Lam Vong Cơ. Chậc chậc chậc, quả thực không thể nịnh nọt hơn được nữa. Nếu bình thường Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cảnh này, hắn nhất định sẽ trêu chọc Lam Vong Cơ ra trò, nhưng hiện tại có một việc lớn liên quan đến danh tiếng cả đời của hắn, Nguỵ Vô Tiện (thẳng nam nhận mạt ngạch của người ta nhưng không phải cố ý) vội vàng nói:
"Làm sao có thể! Ta và Lam Trạm trong sạch tinh khiết! Trong đây nhất định có hiểu lầm! Lam Trạm ngươi nói rõ với ca ca của ngươi đi, ta và......." ngươi làm sao có thể ước định được? Nửa câu sau Ngụy Vô Tiện không nói tiếp được, bởi vì hắn nhìn thấy mắt Lam Vong Cơ đỏ hoe lên rồi. Cuối cùng chỉ yếu ớt nói:
"Nhưng chúng ta chỉ là bạn bè nha....."
Lam Vong Cơ kinh ngạc, y cảm thấy khó chịu âm thầm siết chặt ống tay áo của mình, nhưng rất nhanh đã buông ra, bánh trôi liên tục dụi dụi vào người y, y liền lẳng lặng quỳ xuống bế bánh trôi lên, sau đó kéo huynh trưởng cũng đang bị sốc như y, ra hiệu cho Lam Hi Thần đừng nói nữa.
Lam Vong Cơ chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thật ra Ngụy Anh không biết ý nghĩa của mạt ngạch, về phần ném hoa, Lam Vong Cơ nghĩ, hắn chỉ là trêu chọc mình giống như trước đây mà thôi, cho nên có thể hắn cũng không thích mình. Về nụ hôn kia, Lam Vong Cơ suy sụp, không nghĩ kỹ càng nữa.
Đành tự nói với mình thế này: Nhưng Ngụy Anh nói mình và hắn là bạn bè, cũng tốt, chung quy không ghét bỏ là tốt rồi. Chỉ là trái tim y làm như không nghe lời y, trong lòng có chút buồn bã, rõ ràng là mình đã hiểu sai ý.
Lam Hi Thần còn muốn hỏi lại, nhưng thấy Lam Vong Cơ kéo giữ mình lại, lúc này vừa nhìn qua, shhhhh, vành mắt của đệ đệ đều đỏ hết cả rồi! Trời ơi! Đệ đệ hắn đang buồn! Ah! Mẹ kiếp Nguỵ công tử!
"Vong Cơ!" Lam Hi Thần chỉ chạm nhẹ một cái vào khóe mắt của Lam Vong Cơ, nước mắt của đệ đệ hắn liền rơi xuống, không nhiều, chỉ một giọt thôi, nhưng nóng phỏng Lam Hi Thần rồi, hắn lập tức đỏ mắt, giận bừng bừng, Lam Vong Cơ sợ huynh trưởng mình sẽ làm gì đó với Ngụy Vô Tiện, chỉ kéo tay Lam Hi Thần lại và lắc đầu:
"Không sao, huynh trưởng, Vong Cơ muốn quay về."
Bởi vì Lam Vong Cơ hướng về phía Lam Hi Thần làm động tác, cho nên tất cả những người khác đều không thấy giọt nước mắt đó của Lam Vong Cơ, nhưng cũng cảm thấy tình hình hiện tại rất không ổn. Đặc biệt là Ngụy Vô Tiện, tuy hắn không biết Lam Vong Cơ đã khóc, nhưng hắn nhìn thấy Lam Trạm vành mắt đỏ hoe thì cũng biết hắn nhất định đã tổn thương y. Hắn nhớ tới nụ hôn trước đó, hắn cảm thấy mình đã tạo nghiệt rồi, lúc này hắn hiểu rõ ràng Lam Vong Cơ thích hắn.
Thế nhưng hắn vừa mới cự tuyệt y. Hắn có ý định muốn nói gì đó, hắn không phải cố ý, nhưng trong lòng hắn rất loạn. Mọi chuyện hôm nay đột ngột như vậy, hắn thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần. Hắn chỉ là quên mất nụ hôn đó, hoặc nói đúng hơn là hắn còn chưa làm rõ được nụ hôn đó. Nhưng bây giờ có nói cái gì cũng đều giống như viện cớ. Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Hi Thần mang Lam Vong Cơ rời đi. Hai vệt kiếm quang rất nhanh đã biến mất.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, đây có xem như hắn và Lam Trạm lại thêm một lần chia tay không vui nữa hay không? Rõ ràng, hôm nay hắn rất vui vẻ khi gặp được Lam Trạm, với lại Lam Trạm cũng không nói câu tu quỷ đạo tổn hại thân thể tổn tại tâm tính kia, với lại Lam Trạm còn mang cho hắn một con thỏ mềm mại, bọn hắn thậm chí còn hôn nhau, Lam Trạm còn giúp hắn giáo huấn Kim Tử Huân.....
Nhưng hắn lại làm Lam Trạm thương tâm.
Giang Yếm Ly lo lắng nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, hỏi hắn có muốn trở về cùng nàng không. Kim phu nhân ở một bên vội vàng bảo Kim Tử Hiên đưa nàng về, về phần chuyện vặt vãnh vừa rồi, liên quan gì đến bà, hôn sự của con trai bà còn chưa giải quyết xong, ai quan tâm đến chuyện Lam gia và Ngụy Vô Tiện.
Giang Yếm Ly lắc đầu nói: "Thật sự không cần. Kim phu nhân, đừng miễn cưỡng hắn."
Kim phu nhân gấp gáp nói: "Chỗ nào miễn cưỡng chứ? Không có miễn cưỡng!"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói: "Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa, Kim phu nhân."
Hắn và Giang Yếm Ly hơi khom người một cái, rồi xoay người rời đi, Kim phu nhân liều mạng kéo tay Giang Yếm Ly không cho nàng rời đi, trong lúc đang lôi lôi kéo kéo, thì đột nhiên, Kim Tử Hiên chạy ra, hét to: "Giang cô nương!!!"
Ngụy Vô Tiện giả vờ không nghe thấy, kéo Giang Yếm Ly nói: "Sư tỷ đi nhanh lên."
Kim Tử Hiên lại hét to: "Không phải Giang cô nương!!!"
Lần này dù làm thế nào cũng không thể giả vờ như không nghe thấy nữa, Ngụy Vô Tiện đành phải quay đầu lại cùng Giang Yếm Ly. Ngay cả những người khác có mặt ở đây lúc này cũng đều bị thu hút qua, mọi người đều đang thắc mắc Kim Tử Hiên nói không phải là có ý gì. Kim Tử Hiên chạy tới vài bước, dường như muốn đuổi theo, nhưng lại dừng lại, ở xa xa đứng yên tại chỗ, hít thở vài hơi, trên trán nổi gân xanh.
Hồi lâu sau, y đột nhiên hét lên: "Không phải đâu Giang cô nương! Không phải mẹ ta! Không phải ý của bà! Không miễn cưỡng, ta không miễn cưỡng chút nào hết!!" Kềm nén một lúc, y gào lên: "Là ta! Là tự ta muốn nàng đến đây!!!"
Giang Yếm Ly: "......"
Ngụy Vô Tiện: "......"
Kim phu nhân: "......"
Gào xong những lời này, khuôn mặt trắng nõn của Kim Tử Hiên trong nháy mắt biến thành một màu đỏ tươi gần như nhỏ máu.
Y loạng choạng lảo đảo lùi lại vài bước, vịn vào một thân cây mới đứng vững, ngước đầu lên nhìn, sửng sốt, làm như vừa mới phát hiện ở đây còn có rất nhiều người, rồi nhớ lại những gì mình đã nói trước mặt rất nhiều người như vậy, chết trân hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, co giò chạy như điên.
Im lặng một lúc, Kim phu nhân tức giận, nói: "Cái tên ngốc này! Ngươi bỏ chạy cái gì!"
Bà nắm lấy Giang Yếm Ly nói: "A Ly, lát nữa chúng ta tiếp tục nói chuyện trên khán đài săn bắn nhé! Ta đi bắt hắn về trước đã!" Nói rồi bỏ đi, mang theo một đám tu sĩ vội vàng ngự kiếm bay lên, hướng về phía Kim Tử Hiên mới bỏ chạy, vừa đuổi theo vừa kêu.
Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Tử Hiên hoảng loạn bỏ chạy, kỳ quái phát hiện tên tỷ phu trước đây này hình như rất thích sư tỷ của hắn. Vả mặt biết bao, Ngụy Vô Tiện nghĩ, hắn ngược lại muốn cười nhạo một trận, nhưng hắn thật sự cười không nổi, đành nói: "Hắn làm cái quái gì vậy, sư tỷ, chúng ta đi thôi."
Giang Yếm Ly ngơ ngẩn, gật gật đầu. Bóng lưng hai người biến mất vào trong rừng. Những người khác tu tập xem một trận bát quái, đều đua nhau ngự kiếm rời đi. Đám đông đen nghìn nghịt lúc đầu trong chốc lát đã biến mất hơn phân nửa, số còn lại dần dần giải tán sau khi thấy không còn náo nhiệt để xem nữa. Kim Quang Dao quệt mồ hôi trên trán, cười khổ nói: "Đây thật sự là......"
Đợi sau khi bọn họ ngự kiếm rời đi, trong rừng chỉ còn lại lác đác vài người, vẫn đang trò chuyện tán gẫu. Không lâu sau, một người từ trong rừng sải bước ra, nhìn thấy tình cảnh này, hơi sửng sốt.
Người tới chính là Giang Trừng. Hắn ở trong Bách Phượng Sơn nghe thấy người ta bàn tán trên trời xuất hiện kiếm quang của Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên, hình như hai người này đang đánh nhau, lo lắng Giang Yếm Ly đang ở bên cạnh Kim Tử Hiên, nên tới kiểm tra, ai ngờ đã bỏ lỡ cơ hội, mọi người đều tản mác hết rồi.
Giang Trừng thấy trong số những người này chỉ có Diêu tông chủ còn tính là quen mắt, bèn nói: "Diêu tông chủ, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì."
Diêu tông chủ nhìn hắn một cái, đầy hàm ý nói: "Giang tông chủ, Ngụy Vô Tiện của quý tông phái, thực sự là một nhân vật."
Giang Trừng nhíu nhíu mày, nói: "Có ý gì?" Diêu tông chủ nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi, kỳ quái nói: "Ta không dám có ý gì hết. Giang tông chủ không cần để tâm đến lời nói của ta."
Giang Trừng sầm mặt xuống, trong lòng biết sẽ không phải là lời nói hay ho gì, thầm nói lát nữa phải tìm Ngụy Vô Tiện tính sổ cho đàng hoàng, không còn tâm trạng lá mặt lá trái với người làm ra vẻ bí mật nữa, bèn quay người ra khỏi rừng cây. Đi một hồi, mơ hồ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bàn tán xì xào, làm như sợ bị hắn nghe thấy, đè giọng xuống cực cực thấp.
Nhưng năm giác quan của hắn rất tốt, chỉ nghe được cái gì mà 'Không ngờ tới, Ngụy Vô Tiện, Hàm Quang Quân', còn có 'Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên'. Chẳng hiểu gì, chậc, có dám nói to một chút không. Đúng rồi, với lại hôn sự là có ý gì?
Giang Trừng sờ sờ vào Tử Điện, chẳng lẽ Kim phu nhân nhắc đến hôn sự của Kim Tử Hiên và a tỷ hắn? Ha, nghĩ đẹp quá đấy. Kim Tử Hiên y không muốn cưới a tỷ của mình, Giang Trừng hắn cũng không vui vẻ gả a tỷ đi đâu.
Bọn họ không dám cử động, Song Bích lại rất thoải mái, Lam Hi Thần rất hài lòng chỉnh sửa tốt quần áo của đệ đệ, sau đó cùng Lam Vong Cơ đi về phía Giang Yếm Ly, nói cho cùng việc cầu thân trước hết vẫn luôn cần để lại ấn tượng tốt cho đối phương, ăn mặc phải chỉnh tề sạch sẽ mới đúng, Lam Hi Thần hắn thật sự là một huynh trưởng tốt chu đáo về mọi mặt nha!
Lam Hi Thần nói theo lễ nghi: "Giang cô nương, nếu như Ngụy công tử và Vong Cơ đã ước định rồi, vậy không bằng chúng ta tìm chút thời gian để bàn bạc chuyện hôn sự giữa hai nhà đi!"
Tư thế hành lễ rất hoàn hảo, lời nói đúng trọng tâm, cực kỳ tốt, nhưng ngữ khí vẫn quá phấn khích, bình thường bình thường.
Giang Yếm Ly có chút khựng lại, nhưng rất nhanh đã đáp lễ, rồi âm thầm lặng lẽ kéo Ngụy Vô Tiện lùi lại nửa bước, có chút nghi hoặc hỏi: "Hôn sự gì vậy?"
Lam Hi Thần lặp lại với vẻ nghi hoặc còn nhiều hơn cả nàng, nghiêm túc nói: "Đương nhiên là hôn sự của Ngụy công tử và Vong Cơ á!" Một lời khiến người ta chấn động.
Nhưng Lam Vong Cơ chỉ nhìn chằm chằm Ngụy Vô Tiện, như thể người mà ca ca y nói đến không phải là y vậy, mặt vô biểu tình, tâm bình như nước, đương nhiên, chỉ là biểu hiện bề ngoài. Người ta đã xấu hổ đến mức đỏ bừng từ sau tai đến gáy. Về phần những người khác tại hiện trường, à ừm, bọn họ càng không dám cử động, ngay cả Kim Tử Huân vừa rồi cũng bị quên mất không biết đang ở nơi nào. Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ đang bàn hôn luận gả kìa! Ôi trời đất ơi!
Giang Yếm Ly không còn quan tâm đến việc thất lễ, nhớ lại sự tương tác vừa rồi giữa Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, mở to mắt nhìn chằm chằm vào Ngụy Vô Tiện, nghi hoặc hỏi: "A Tiện! Đây là ý của ngươi sao?"
Ngụy Vô Tiện sợ đến nỗi run cả tay, con thỏ không chịu yên trong ngực nhân cơ hội nhảy xuống, sự nhanh nhẹn tỉ lệ nghịch với thịt trên người nó, nhanh như chớp chạy tới cọ vào ủng của Lam Vong Cơ. Chậc chậc chậc, quả thực không thể nịnh nọt hơn được nữa. Nếu bình thường Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cảnh này, hắn nhất định sẽ trêu chọc Lam Vong Cơ ra trò, nhưng hiện tại có một việc lớn liên quan đến danh tiếng cả đời của hắn, Nguỵ Vô Tiện (thẳng nam nhận mạt ngạch của người ta nhưng không phải cố ý) vội vàng nói:
"Làm sao có thể! Ta và Lam Trạm trong sạch tinh khiết! Trong đây nhất định có hiểu lầm! Lam Trạm ngươi nói rõ với ca ca của ngươi đi, ta và......." ngươi làm sao có thể ước định được? Nửa câu sau Ngụy Vô Tiện không nói tiếp được, bởi vì hắn nhìn thấy mắt Lam Vong Cơ đỏ hoe lên rồi. Cuối cùng chỉ yếu ớt nói:
"Nhưng chúng ta chỉ là bạn bè nha....."
Lam Vong Cơ kinh ngạc, y cảm thấy khó chịu âm thầm siết chặt ống tay áo của mình, nhưng rất nhanh đã buông ra, bánh trôi liên tục dụi dụi vào người y, y liền lẳng lặng quỳ xuống bế bánh trôi lên, sau đó kéo huynh trưởng cũng đang bị sốc như y, ra hiệu cho Lam Hi Thần đừng nói nữa.
Lam Vong Cơ chỉ là đột nhiên nghĩ đến, thật ra Ngụy Anh không biết ý nghĩa của mạt ngạch, về phần ném hoa, Lam Vong Cơ nghĩ, hắn chỉ là trêu chọc mình giống như trước đây mà thôi, cho nên có thể hắn cũng không thích mình. Về nụ hôn kia, Lam Vong Cơ suy sụp, không nghĩ kỹ càng nữa.
Đành tự nói với mình thế này: Nhưng Ngụy Anh nói mình và hắn là bạn bè, cũng tốt, chung quy không ghét bỏ là tốt rồi. Chỉ là trái tim y làm như không nghe lời y, trong lòng có chút buồn bã, rõ ràng là mình đã hiểu sai ý.
Lam Hi Thần còn muốn hỏi lại, nhưng thấy Lam Vong Cơ kéo giữ mình lại, lúc này vừa nhìn qua, shhhhh, vành mắt của đệ đệ đều đỏ hết cả rồi! Trời ơi! Đệ đệ hắn đang buồn! Ah! Mẹ kiếp Nguỵ công tử!
"Vong Cơ!" Lam Hi Thần chỉ chạm nhẹ một cái vào khóe mắt của Lam Vong Cơ, nước mắt của đệ đệ hắn liền rơi xuống, không nhiều, chỉ một giọt thôi, nhưng nóng phỏng Lam Hi Thần rồi, hắn lập tức đỏ mắt, giận bừng bừng, Lam Vong Cơ sợ huynh trưởng mình sẽ làm gì đó với Ngụy Vô Tiện, chỉ kéo tay Lam Hi Thần lại và lắc đầu:
"Không sao, huynh trưởng, Vong Cơ muốn quay về."
Bởi vì Lam Vong Cơ hướng về phía Lam Hi Thần làm động tác, cho nên tất cả những người khác đều không thấy giọt nước mắt đó của Lam Vong Cơ, nhưng cũng cảm thấy tình hình hiện tại rất không ổn. Đặc biệt là Ngụy Vô Tiện, tuy hắn không biết Lam Vong Cơ đã khóc, nhưng hắn nhìn thấy Lam Trạm vành mắt đỏ hoe thì cũng biết hắn nhất định đã tổn thương y. Hắn nhớ tới nụ hôn trước đó, hắn cảm thấy mình đã tạo nghiệt rồi, lúc này hắn hiểu rõ ràng Lam Vong Cơ thích hắn.
Thế nhưng hắn vừa mới cự tuyệt y. Hắn có ý định muốn nói gì đó, hắn không phải cố ý, nhưng trong lòng hắn rất loạn. Mọi chuyện hôm nay đột ngột như vậy, hắn thậm chí còn chưa kịp lấy lại tinh thần. Hắn chỉ là quên mất nụ hôn đó, hoặc nói đúng hơn là hắn còn chưa làm rõ được nụ hôn đó. Nhưng bây giờ có nói cái gì cũng đều giống như viện cớ. Cho nên hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn Lam Hi Thần mang Lam Vong Cơ rời đi. Hai vệt kiếm quang rất nhanh đã biến mất.
Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ, đây có xem như hắn và Lam Trạm lại thêm một lần chia tay không vui nữa hay không? Rõ ràng, hôm nay hắn rất vui vẻ khi gặp được Lam Trạm, với lại Lam Trạm cũng không nói câu tu quỷ đạo tổn hại thân thể tổn tại tâm tính kia, với lại Lam Trạm còn mang cho hắn một con thỏ mềm mại, bọn hắn thậm chí còn hôn nhau, Lam Trạm còn giúp hắn giáo huấn Kim Tử Huân.....
Nhưng hắn lại làm Lam Trạm thương tâm.
Giang Yếm Ly lo lắng nhìn Ngụy Vô Tiện một cái, hỏi hắn có muốn trở về cùng nàng không. Kim phu nhân ở một bên vội vàng bảo Kim Tử Hiên đưa nàng về, về phần chuyện vặt vãnh vừa rồi, liên quan gì đến bà, hôn sự của con trai bà còn chưa giải quyết xong, ai quan tâm đến chuyện Lam gia và Ngụy Vô Tiện.
Giang Yếm Ly lắc đầu nói: "Thật sự không cần. Kim phu nhân, đừng miễn cưỡng hắn."
Kim phu nhân gấp gáp nói: "Chỗ nào miễn cưỡng chứ? Không có miễn cưỡng!"
Ngụy Vô Tiện gật đầu, nói: "Xin lỗi không tiếp chuyện được nữa, Kim phu nhân."
Hắn và Giang Yếm Ly hơi khom người một cái, rồi xoay người rời đi, Kim phu nhân liều mạng kéo tay Giang Yếm Ly không cho nàng rời đi, trong lúc đang lôi lôi kéo kéo, thì đột nhiên, Kim Tử Hiên chạy ra, hét to: "Giang cô nương!!!"
Ngụy Vô Tiện giả vờ không nghe thấy, kéo Giang Yếm Ly nói: "Sư tỷ đi nhanh lên."
Kim Tử Hiên lại hét to: "Không phải Giang cô nương!!!"
Lần này dù làm thế nào cũng không thể giả vờ như không nghe thấy nữa, Ngụy Vô Tiện đành phải quay đầu lại cùng Giang Yếm Ly. Ngay cả những người khác có mặt ở đây lúc này cũng đều bị thu hút qua, mọi người đều đang thắc mắc Kim Tử Hiên nói không phải là có ý gì. Kim Tử Hiên chạy tới vài bước, dường như muốn đuổi theo, nhưng lại dừng lại, ở xa xa đứng yên tại chỗ, hít thở vài hơi, trên trán nổi gân xanh.
Hồi lâu sau, y đột nhiên hét lên: "Không phải đâu Giang cô nương! Không phải mẹ ta! Không phải ý của bà! Không miễn cưỡng, ta không miễn cưỡng chút nào hết!!" Kềm nén một lúc, y gào lên: "Là ta! Là tự ta muốn nàng đến đây!!!"
Giang Yếm Ly: "......"
Ngụy Vô Tiện: "......"
Kim phu nhân: "......"
Gào xong những lời này, khuôn mặt trắng nõn của Kim Tử Hiên trong nháy mắt biến thành một màu đỏ tươi gần như nhỏ máu.
Y loạng choạng lảo đảo lùi lại vài bước, vịn vào một thân cây mới đứng vững, ngước đầu lên nhìn, sửng sốt, làm như vừa mới phát hiện ở đây còn có rất nhiều người, rồi nhớ lại những gì mình đã nói trước mặt rất nhiều người như vậy, chết trân hồi lâu, đột nhiên phản ứng lại, hét lớn một tiếng, co giò chạy như điên.
Im lặng một lúc, Kim phu nhân tức giận, nói: "Cái tên ngốc này! Ngươi bỏ chạy cái gì!"
Bà nắm lấy Giang Yếm Ly nói: "A Ly, lát nữa chúng ta tiếp tục nói chuyện trên khán đài săn bắn nhé! Ta đi bắt hắn về trước đã!" Nói rồi bỏ đi, mang theo một đám tu sĩ vội vàng ngự kiếm bay lên, hướng về phía Kim Tử Hiên mới bỏ chạy, vừa đuổi theo vừa kêu.
Ngụy Vô Tiện nhìn Kim Tử Hiên hoảng loạn bỏ chạy, kỳ quái phát hiện tên tỷ phu trước đây này hình như rất thích sư tỷ của hắn. Vả mặt biết bao, Ngụy Vô Tiện nghĩ, hắn ngược lại muốn cười nhạo một trận, nhưng hắn thật sự cười không nổi, đành nói: "Hắn làm cái quái gì vậy, sư tỷ, chúng ta đi thôi."
Giang Yếm Ly ngơ ngẩn, gật gật đầu. Bóng lưng hai người biến mất vào trong rừng. Những người khác tu tập xem một trận bát quái, đều đua nhau ngự kiếm rời đi. Đám đông đen nghìn nghịt lúc đầu trong chốc lát đã biến mất hơn phân nửa, số còn lại dần dần giải tán sau khi thấy không còn náo nhiệt để xem nữa. Kim Quang Dao quệt mồ hôi trên trán, cười khổ nói: "Đây thật sự là......"
Đợi sau khi bọn họ ngự kiếm rời đi, trong rừng chỉ còn lại lác đác vài người, vẫn đang trò chuyện tán gẫu. Không lâu sau, một người từ trong rừng sải bước ra, nhìn thấy tình cảnh này, hơi sửng sốt.
Người tới chính là Giang Trừng. Hắn ở trong Bách Phượng Sơn nghe thấy người ta bàn tán trên trời xuất hiện kiếm quang của Lam Vong Cơ và Kim Tử Hiên, hình như hai người này đang đánh nhau, lo lắng Giang Yếm Ly đang ở bên cạnh Kim Tử Hiên, nên tới kiểm tra, ai ngờ đã bỏ lỡ cơ hội, mọi người đều tản mác hết rồi.
Giang Trừng thấy trong số những người này chỉ có Diêu tông chủ còn tính là quen mắt, bèn nói: "Diêu tông chủ, vừa rồi ở đây xảy ra chuyện gì."
Diêu tông chủ nhìn hắn một cái, đầy hàm ý nói: "Giang tông chủ, Ngụy Vô Tiện của quý tông phái, thực sự là một nhân vật."
Giang Trừng nhíu nhíu mày, nói: "Có ý gì?" Diêu tông chủ nghĩ tới chuyện xảy ra vừa rồi, kỳ quái nói: "Ta không dám có ý gì hết. Giang tông chủ không cần để tâm đến lời nói của ta."
Giang Trừng sầm mặt xuống, trong lòng biết sẽ không phải là lời nói hay ho gì, thầm nói lát nữa phải tìm Ngụy Vô Tiện tính sổ cho đàng hoàng, không còn tâm trạng lá mặt lá trái với người làm ra vẻ bí mật nữa, bèn quay người ra khỏi rừng cây. Đi một hồi, mơ hồ nghe thấy sau lưng truyền đến tiếng bàn tán xì xào, làm như sợ bị hắn nghe thấy, đè giọng xuống cực cực thấp.
Nhưng năm giác quan của hắn rất tốt, chỉ nghe được cái gì mà 'Không ngờ tới, Ngụy Vô Tiện, Hàm Quang Quân', còn có 'Giang Yếm Ly và Kim Tử Hiên'. Chẳng hiểu gì, chậc, có dám nói to một chút không. Đúng rồi, với lại hôn sự là có ý gì?
Giang Trừng sờ sờ vào Tử Điện, chẳng lẽ Kim phu nhân nhắc đến hôn sự của Kim Tử Hiên và a tỷ hắn? Ha, nghĩ đẹp quá đấy. Kim Tử Hiên y không muốn cưới a tỷ của mình, Giang Trừng hắn cũng không vui vẻ gả a tỷ đi đâu.