Chương 11: Gặp nhau
Hai tháng sau, Vân Mộng.
Một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y mang mạt ngạch, lưng đeo đàn hông mang kiếm chậm rãi bước đi, các tu sĩ xung quanh nhận ra một thân đầy sương giá lạnh lùng của y, chính là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ. Dồn dập chú ý hành lễ để biểu hiện sự tôn kính. Đợi người đi ngang qua rồi thì không thể không nhắc đến những lời đồn đại khí thế hừng hực suốt hai tháng qua. Cũng chính là chuyện ở Bách Phượng Sơn.
Chỉ nghe nói không biết tại sao lại truyền ra tin đồn hương diễm về Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ, hỏi những người có mặt tại hiện trường lúc đó thì hoặc là nói chắc như đinh đóng cột đó là thật nhưng lại từ chối đề cập chi tiết, hoặc là cứ ngơ ngơ ngác ngác hỏi ngược lại có phải thật hay không? Cuối cùng là Lam gia lên tiếng bác bỏ tin đồn trước, chỉ nói là hiểu lầm.
Nhưng Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ vẫn bị người ta đàm tiếu như cũ, nhưng đa số mọi người đều xem như chuyện đùa, hoàn toàn không coi là nghiêm túc. Mà một tin đồn khác liên quan đến thiếu Tông chủ Kim gia tỏ tình trước công chúng thì ngược lại lan truyền xôn xao sôi sục, đến hiện tại đã biến thành Kim Tử Hiên hối hận đan xen, khóc lóc cầu xin tiểu thư Giang gia hồi tâm chuyển ý.
Lam Vong Cơ từ khi trở về một mực giúp đỡ mọi việc, dáng vẻ trầm mặc ít nói không hề giống chút nào với phong thái say rượu, tuy nhiên Lam Hi Thần cứ lôi kéo thúc phụ hắn, nói rằng không biết phải làm thế nào để Vong Cơ vui vẻ, thao thao bất tuyệt nói đến đủ loại ý tưởng, thậm chí thỉnh thoảng còn dự định thử một vài cái, khiến cho Lam Khải Nhân muốn đem nhốt cái người đứng đầu tông phái này. Nếu Lam Hi Thần không khỏe, thì Lam Vong Cơ làm sao có thể khỏe được.
Người Lam gia nhìn Hàm Quang Quân quen thuộc này lại không thấy vui ngược lại còn lo lắng, lúc nên bình thường thì không bình thường, lúc không nên bình thường thì lại bình thường, làm sao bọn họ có thể tin tưởng Hàm Quang Quân khoẻ mạnh. Đệ tử Lam gia rất hận, lúc đó đáng lẽ không nên yên tâm để Lam Vong Cơ đi săn một mình, bọn họ chỉ nghĩ rằng y có thỏ là tốt rồi, nhưng lại bỏ qua việc ngay cả Lam Hi Thần cũng tìm Liễm Phương Tôn để chăm sóc cho hắn, mà bọn họ lại thả Hàm Quang Quân nhỏ tuổi hơn ở một mình.
Các đệ tử cảm thấy buồn bã, tiếc hận. Mà Lam Hi Thần thấy đệ đệ suy sụp quá lâu, đi gặp thúc phụ cũng không tìm ra biện pháp, chủ yếu còn luôn ngăn cản hắn nghĩ biện pháp, hắn cảm thấy vẫn là đi hỏi a Dao sẽ tốt hơn. Đối với chuyện này Kim Quang Dao tỏ ý hay là để y ra ngoài thả lỏng một chút? Rất tốt, thế là Lam Vong Cơ bị Lam Hi Thần đào ra khỏi công vụ mang tới Kim Lân Đài.
Trên đường đi Lam Vong Cơ nhất thời nổi hứng nói muốn đi Vân Mộng, Lam Hi Thần muốn nói lại thôi nhưng nhìn thấy ánh mắt đệ đệ sáng ngời, cuối cùng cũng đồng ý. Vì vậy lúc này Lam Vong Cơ mới đi trên đường phố Vân Mộng.
Thiếu niên mặc bạch y tuấn tú lại mang khuôn mặt nghiêm nghị, chỉ càng khiến người ta rung động chú ý. Một thiếu nữ mặc váy áo sặc sỡ, vội vàng đi sượt qua vai y, bỗng nhiên ném thứ gì đó lên người y.
Lam Vong Cơ động tác nhanh nhẹn chụp được vật đó, cúi đầu nhìn, thế mà lại là một nụ hoa trắng như tuyết.
Nụ hoa mong manh tươi mới, còn đọng sương. Lam Vong Cơ đang sững sờ không nói gì, thì lại có một bóng người khác thướt tha đi tới trước mặt, giơ tay ném ra một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt. Bông hoa này nhắm đúng ngay tim y, nhưng lại trượt mục tiêu, trúng vào vai y, lại bị Lam Vong Cơ giữ nghiêm ánh mắt lấy xuống, nữ tử đó mỉm cười, không hề xấu hổ che mặt chạy đi.
Lần thứ ba, là một thiếu nữ nhỏ tuổi buộc tóc hai búi, nhảy nhót đi tới, hai tay ôm một bó hoa điểm xuyết những nụ đỏ rải rác, ném vào ngực y, rồi xoay người bỏ chạy.
Hết lần này đến lần khác, Lam Vong Cơ đã chụp được cả một bó hoa lớn đủ màu sắc, mặt vô biểu tình đứng ở đầu đường. Những tu sĩ trên đường nhận ra Hàm Quang Quân đều muốn cười mà không dám cười, giả vờ nghiêm túc, nhưng ánh mắt cứ hăm hở nhìn về hướng này; những người dân bình thường không nhận ra y thì bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Lam Vong Cơ đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên mái tóc hơi trì xuống, y giơ tay lên, một đoá hoa mẫu đơn màu hồng nở rộ, không nghiêng không lệch rơi xuống bên tóc mai của y.
Trên lầu cao, một giọng nói tươi cười vang lên: "Lam Trạm! A, không, Hàm Quang Quân!"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đình đài lầu các, rèm lụa phấp phới. Một người mặc hắc y thân hình thon dài tựa vào ghế mỹ nhân sơn son thếp đỏ, một tay rũ xuống, trong tay còn cầm một bình rượu bằng gốm đen tinh xảo, một nửa sợi dây tua rua của bình rượu nằm trên cánh tay, nửa còn lại đang đung đưa chầm chậm trong không trung.
Nhìn thấy gương mặt đó của Ngụy Vô Tiện, sắc mặt của các đệ tử thế gia vốn đang hóng chuyện đều trở nên vô cùng kỳ quái. Mọi người xưa nay đều biết, Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân quan hệ không tốt, vài lần kề vai chiến đấu trong Xạ Nhật Chi Chinh, cùng một trận tuyến đều sẽ thường xuyên có tranh chấp, không biết lần này lại là kiểu gì, lúc này ngay cả giả vờ kềm chế cũng không thèm quan tâm nữa, càng lúc càng chăm chú nhìn hai người này.
Lam Vong Cơ lại không lạnh lùng phất tay áo bỏ đi như bọn họ nhầm tưởng, chỉ nói: "Là ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Là ta! Người có thể làm loại chuyện nhàm chán này, đương nhiên là ta. Sao ngươi có thời gian rảnh rỗi tới Vân Mộng vậy, nếu không gấp thì lên đây uống một ly đi."
Vài thiếu nữ vây xung quanh hắn, sôi nổi chen nhau dựa vào ghế mỹ nhân, hướng xuống dưới dỗ dành cười nói: "Đúng đó, công tử lên đây uống một ly đi!"
Những thiếu nữ này, chính là những người lúc nãy ném hoa vào y, hành động này rốt cuộc là do ai xúi giục, không nói cũng rõ.
Tuy nhiên gương mặt Lam Vong Cơ chợt trắng bệch, tựa như có chút mê man nhưng rất nhanh bình thường lại, chỉ chậm rãi đặt bó hoa trong tay lên bậc thềm sạch sẽ ở bên cạnh, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện lập tức xụ xuống, hai tháng nay ngày nào hắn cũng ở trong phòng lầm lì nhìn chằm chằm vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, điều tra hồi lâu hỏi thăm nhiều người mới biết mạt ngạch này không phải mệnh định chi nhân thì không thể giữ, hèn chi Lam Hi Thần cảm thấy mình và đệ đệ đã ước định. Nhưng hắn lại cự tuyệt ngay mặt, khó trách Lam Trạm lại buồn bã.
Tuy nhiên sau khi sư tỷ biết được thì kêu hắn suy nghĩ rõ ràng, nói rằng nếu hắn không thích thì gửi trả mạt ngạch lại, nhưng vẻ mặt muốn nói lại thôi ấy khiến hắn rất muốn nói điều gì đó, lại bị Giang Yếm Ly ngăn lại, nàng chỉ nói, đối tượng mà hắn nên giải thích không phải là nàng.
Ngụy Vô Tiện trở về càng nghĩ càng không rõ, bên cạnh đó còn có tên Giang Trừng nghe được tin đồn cũng chạy đến cười nhạo hắn, nói y nghe được một tin đồn đặc biệt buồn cười, thế mà có người ghép hắn với Lam Vong Cơ thành một đôi. Chọc cho Ngụy Vô Tiện đuổi Giang Trừng ra khỏi phòng.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, thật sự đặc biệt buồn cười lắm sao? Nếu hắn và Lam Vong Cơ là một đôi. Hắn sờ sờ lên vết thương kia trên bụng mình, trong lòng lan tràn sự nguội lạnh, hắn và Lam Trạm khác biệt quá xa rồi. Tuy nhiên bàn tay hắn không khỏi siết chặt sợi mạt ngạch kia.
Vất vả mãi tâm trạng mới tốt lên một chút ra ngoài đi dạo, thì nhìn thấy Lam Trạm, còn chưa lấy lại tinh thần đã trêu chọc người ta. Hắn không khỏi nghĩ tới có thể Lam Trạm đến đây là để gặp hắn! Tâm tình hắn tốt lên, nhìn thấy tiểu lang quân tuấn tú ôm hoa, ma xui quỷ khiến cũng ném một đoá hoa, kết quả rất đẹp.
Tuy nhiên lúc nhìn thấy hắn, Lam Vong Cơ lập tức mặt mày trắng bệch. Trong lòng hắn hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cười rạng rỡ, mời người nọ lên. Nhưng Lam Trạm xoay người bỏ đi. Hắn thầm nói: Xong rồi, Lam Trạm không quan tâm đến hắn nữa.
Liệu y có vĩnh viễn không quan tâm đến hắn không? Hắn không nói gì, thế nên các nữ quỷ vây quanh hắn cũng không dám nói gì.
Mà Lam Vong Cơ lúc này nỗi lòng cũng không yên, y chỉ muốn gặp hắn, nhưng không phải là gặp kiểu mặt đối mặt. Người này cứ luôn như thế, khuấy động cho tâm trí mình phiền loạn, nhưng bản thân hắn điềm nhiên như không. Lam Vong Cơ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm bạn với Ngụy Anh.
Y biết những thiếu nữ kia đều không phải là người, y thấy được Ngụy Vô Tiện vẫn dùng quỷ đạo, thậm chí sử dụng lúc bình thường cũng không hề giấu giếm, y rất muốn nói với hắn quỷ đạo dùng nhiều không tốt, nhưng y vẫn không thể làm được chuyện thuyết phục này với thân phận bạn bè.
Y biết dạo gần này mình rất không ổn, chỉ là y không biết chỗ nào không ổn. Nhưng nụ hôn kia ở Bách Phượng Sơn, lời cầu hôn hoang đường đó, Lam Vong Cơ không ngốc, y biết hắn và huynh trưởng xảy ra chuyện, có lẽ y thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Ngụy Anh tu quỷ đạo.
Dù sao đi nữa, trước đây cho dù Ngụy Anh có ghét bỏ thì y cũng sẽ khuyên hắn, nhưng bây giờ rõ ràng Ngụy Anh không tức giận nữa, còn nguyện ý làm bạn với y, thì trái lại y cảm thấy tủi thân. Y tự mắng mình, vốn chuyện không liên quan đến Ngụy Anh. Nhưng y thật sự nhịn không được sự tủi thân, hơn nữa đầu óc y từ đầu đã không tỉnh táo. Vì vậy đến khi y tới Lan Lăng, lúc huynh trưởng thắc mắc hỏi y tại sao trên tóc lại có một đoá hoa, y chỉ nhẹ nhàng lấy đoá hoa xuống, nói với huynh trưởng:
"Không có gì." Cho dù Ngụy Anh không thích y, y cũng nguyện ý giữ lại đoá hoa hắn tặng. Thuận tiện nhớ nhung thôi, lúc y còn chưa thể kiểm soát được bản thân, thì tốt nhất vẫn là không gặp hắn.
Tuy nhiên Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ động tác nhẹ nhàng cất đoá hoa đi, trong mắt toàn là vẻ dịu dàng, chỉ là nghĩ, đệ đệ mình thực sự rất thích Ngụy công tử. Tiếp đó lại nhớ tới bộ dạng người kia ở Bách Phượng Sơn nhận mạt ngạch của đệ đệ mà không chịu trách nhiệm, trái tim đệ khống như rỉ máu. Hắn, Lam Hi Thần, huynh trưởng của Lam Vong Cơ, đã có một quyết định trọng đại!
Lam Hi Thần an ủi đệ đệ xong, quay người đi tìm Kim Quang Dao. Hừ, Lam tông chủ rất tức giận, hắn quyết định một là không làm hai là làm cho rốt ráo, trực tiếp trói người lại, hắn không tin đệ đệ của hắn tốt như vậy, hai người bọn họ còn không thể lâu ngày sinh tình! Nhất định là Ngụy công tử và Vong Cơ chưa dành đủ thời gian cho nhau, mang người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, để hắn mỗi ngày nhìn thấy đệ đệ, đúng, cứ ngủ trong phòng Vong Cơ luôn! Từ sáng sớm đến chiều tối đều nhìn thấy đệ đệ của hắn! Hắn không tin dựa vào điều kiện của đệ đệ mình mà còn không hạ được Ngụy Vô Tiện!
Lam Hi Thần đã giận tới mức gọi người ta bằng họ tên đầy đủ, còn Kim Quang Dao ở cách đó không xa làm như cảm nhận được mà rùng mình một cái. Y thầm nghĩ đợi lát nữa sẽ đi tìm Nhị ca lôi kéo Lam Vong Cơ cùng đi thả lỏng một chút, trẻ nhỏ tự kỷ nên hít thở không khí nhìn ngắm phong cảnh nhiều hơn, tâm tình sẽ tốt lên nhanh hơn. Nghĩ như vậy, đối diện với mấy lời cằn nhằn của phụ thân y đều không cảm thấy phiền nữa.
Một nam tử trẻ tuổi mặc bạch y mang mạt ngạch, lưng đeo đàn hông mang kiếm chậm rãi bước đi, các tu sĩ xung quanh nhận ra một thân đầy sương giá lạnh lùng của y, chính là Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ. Dồn dập chú ý hành lễ để biểu hiện sự tôn kính. Đợi người đi ngang qua rồi thì không thể không nhắc đến những lời đồn đại khí thế hừng hực suốt hai tháng qua. Cũng chính là chuyện ở Bách Phượng Sơn.
Chỉ nghe nói không biết tại sao lại truyền ra tin đồn hương diễm về Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ, hỏi những người có mặt tại hiện trường lúc đó thì hoặc là nói chắc như đinh đóng cột đó là thật nhưng lại từ chối đề cập chi tiết, hoặc là cứ ngơ ngơ ngác ngác hỏi ngược lại có phải thật hay không? Cuối cùng là Lam gia lên tiếng bác bỏ tin đồn trước, chỉ nói là hiểu lầm.
Nhưng Hàm Quang Quân và Di Lăng Lão Tổ vẫn bị người ta đàm tiếu như cũ, nhưng đa số mọi người đều xem như chuyện đùa, hoàn toàn không coi là nghiêm túc. Mà một tin đồn khác liên quan đến thiếu Tông chủ Kim gia tỏ tình trước công chúng thì ngược lại lan truyền xôn xao sôi sục, đến hiện tại đã biến thành Kim Tử Hiên hối hận đan xen, khóc lóc cầu xin tiểu thư Giang gia hồi tâm chuyển ý.
Lam Vong Cơ từ khi trở về một mực giúp đỡ mọi việc, dáng vẻ trầm mặc ít nói không hề giống chút nào với phong thái say rượu, tuy nhiên Lam Hi Thần cứ lôi kéo thúc phụ hắn, nói rằng không biết phải làm thế nào để Vong Cơ vui vẻ, thao thao bất tuyệt nói đến đủ loại ý tưởng, thậm chí thỉnh thoảng còn dự định thử một vài cái, khiến cho Lam Khải Nhân muốn đem nhốt cái người đứng đầu tông phái này. Nếu Lam Hi Thần không khỏe, thì Lam Vong Cơ làm sao có thể khỏe được.
Người Lam gia nhìn Hàm Quang Quân quen thuộc này lại không thấy vui ngược lại còn lo lắng, lúc nên bình thường thì không bình thường, lúc không nên bình thường thì lại bình thường, làm sao bọn họ có thể tin tưởng Hàm Quang Quân khoẻ mạnh. Đệ tử Lam gia rất hận, lúc đó đáng lẽ không nên yên tâm để Lam Vong Cơ đi săn một mình, bọn họ chỉ nghĩ rằng y có thỏ là tốt rồi, nhưng lại bỏ qua việc ngay cả Lam Hi Thần cũng tìm Liễm Phương Tôn để chăm sóc cho hắn, mà bọn họ lại thả Hàm Quang Quân nhỏ tuổi hơn ở một mình.
Các đệ tử cảm thấy buồn bã, tiếc hận. Mà Lam Hi Thần thấy đệ đệ suy sụp quá lâu, đi gặp thúc phụ cũng không tìm ra biện pháp, chủ yếu còn luôn ngăn cản hắn nghĩ biện pháp, hắn cảm thấy vẫn là đi hỏi a Dao sẽ tốt hơn. Đối với chuyện này Kim Quang Dao tỏ ý hay là để y ra ngoài thả lỏng một chút? Rất tốt, thế là Lam Vong Cơ bị Lam Hi Thần đào ra khỏi công vụ mang tới Kim Lân Đài.
Trên đường đi Lam Vong Cơ nhất thời nổi hứng nói muốn đi Vân Mộng, Lam Hi Thần muốn nói lại thôi nhưng nhìn thấy ánh mắt đệ đệ sáng ngời, cuối cùng cũng đồng ý. Vì vậy lúc này Lam Vong Cơ mới đi trên đường phố Vân Mộng.
Thiếu niên mặc bạch y tuấn tú lại mang khuôn mặt nghiêm nghị, chỉ càng khiến người ta rung động chú ý. Một thiếu nữ mặc váy áo sặc sỡ, vội vàng đi sượt qua vai y, bỗng nhiên ném thứ gì đó lên người y.
Lam Vong Cơ động tác nhanh nhẹn chụp được vật đó, cúi đầu nhìn, thế mà lại là một nụ hoa trắng như tuyết.
Nụ hoa mong manh tươi mới, còn đọng sương. Lam Vong Cơ đang sững sờ không nói gì, thì lại có một bóng người khác thướt tha đi tới trước mặt, giơ tay ném ra một bông hoa nhỏ màu xanh nhạt. Bông hoa này nhắm đúng ngay tim y, nhưng lại trượt mục tiêu, trúng vào vai y, lại bị Lam Vong Cơ giữ nghiêm ánh mắt lấy xuống, nữ tử đó mỉm cười, không hề xấu hổ che mặt chạy đi.
Lần thứ ba, là một thiếu nữ nhỏ tuổi buộc tóc hai búi, nhảy nhót đi tới, hai tay ôm một bó hoa điểm xuyết những nụ đỏ rải rác, ném vào ngực y, rồi xoay người bỏ chạy.
Hết lần này đến lần khác, Lam Vong Cơ đã chụp được cả một bó hoa lớn đủ màu sắc, mặt vô biểu tình đứng ở đầu đường. Những tu sĩ trên đường nhận ra Hàm Quang Quân đều muốn cười mà không dám cười, giả vờ nghiêm túc, nhưng ánh mắt cứ hăm hở nhìn về hướng này; những người dân bình thường không nhận ra y thì bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ. Lam Vong Cơ đang cúi đầu suy nghĩ, bỗng nhiên mái tóc hơi trì xuống, y giơ tay lên, một đoá hoa mẫu đơn màu hồng nở rộ, không nghiêng không lệch rơi xuống bên tóc mai của y.
Trên lầu cao, một giọng nói tươi cười vang lên: "Lam Trạm! A, không, Hàm Quang Quân!"
Lam Vong Cơ ngẩng đầu nhìn lên, chỉ thấy đình đài lầu các, rèm lụa phấp phới. Một người mặc hắc y thân hình thon dài tựa vào ghế mỹ nhân sơn son thếp đỏ, một tay rũ xuống, trong tay còn cầm một bình rượu bằng gốm đen tinh xảo, một nửa sợi dây tua rua của bình rượu nằm trên cánh tay, nửa còn lại đang đung đưa chầm chậm trong không trung.
Nhìn thấy gương mặt đó của Ngụy Vô Tiện, sắc mặt của các đệ tử thế gia vốn đang hóng chuyện đều trở nên vô cùng kỳ quái. Mọi người xưa nay đều biết, Di Lăng Lão Tổ và Hàm Quang Quân quan hệ không tốt, vài lần kề vai chiến đấu trong Xạ Nhật Chi Chinh, cùng một trận tuyến đều sẽ thường xuyên có tranh chấp, không biết lần này lại là kiểu gì, lúc này ngay cả giả vờ kềm chế cũng không thèm quan tâm nữa, càng lúc càng chăm chú nhìn hai người này.
Lam Vong Cơ lại không lạnh lùng phất tay áo bỏ đi như bọn họ nhầm tưởng, chỉ nói: "Là ngươi."
Ngụy Vô Tiện nói: "Là ta! Người có thể làm loại chuyện nhàm chán này, đương nhiên là ta. Sao ngươi có thời gian rảnh rỗi tới Vân Mộng vậy, nếu không gấp thì lên đây uống một ly đi."
Vài thiếu nữ vây xung quanh hắn, sôi nổi chen nhau dựa vào ghế mỹ nhân, hướng xuống dưới dỗ dành cười nói: "Đúng đó, công tử lên đây uống một ly đi!"
Những thiếu nữ này, chính là những người lúc nãy ném hoa vào y, hành động này rốt cuộc là do ai xúi giục, không nói cũng rõ.
Tuy nhiên gương mặt Lam Vong Cơ chợt trắng bệch, tựa như có chút mê man nhưng rất nhanh bình thường lại, chỉ chậm rãi đặt bó hoa trong tay lên bậc thềm sạch sẽ ở bên cạnh, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Sắc mặt Ngụy Vô Tiện lập tức xụ xuống, hai tháng nay ngày nào hắn cũng ở trong phòng lầm lì nhìn chằm chằm vào mạt ngạch của Lam Vong Cơ, điều tra hồi lâu hỏi thăm nhiều người mới biết mạt ngạch này không phải mệnh định chi nhân thì không thể giữ, hèn chi Lam Hi Thần cảm thấy mình và đệ đệ đã ước định. Nhưng hắn lại cự tuyệt ngay mặt, khó trách Lam Trạm lại buồn bã.
Tuy nhiên sau khi sư tỷ biết được thì kêu hắn suy nghĩ rõ ràng, nói rằng nếu hắn không thích thì gửi trả mạt ngạch lại, nhưng vẻ mặt muốn nói lại thôi ấy khiến hắn rất muốn nói điều gì đó, lại bị Giang Yếm Ly ngăn lại, nàng chỉ nói, đối tượng mà hắn nên giải thích không phải là nàng.
Ngụy Vô Tiện trở về càng nghĩ càng không rõ, bên cạnh đó còn có tên Giang Trừng nghe được tin đồn cũng chạy đến cười nhạo hắn, nói y nghe được một tin đồn đặc biệt buồn cười, thế mà có người ghép hắn với Lam Vong Cơ thành một đôi. Chọc cho Ngụy Vô Tiện đuổi Giang Trừng ra khỏi phòng.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, thật sự đặc biệt buồn cười lắm sao? Nếu hắn và Lam Vong Cơ là một đôi. Hắn sờ sờ lên vết thương kia trên bụng mình, trong lòng lan tràn sự nguội lạnh, hắn và Lam Trạm khác biệt quá xa rồi. Tuy nhiên bàn tay hắn không khỏi siết chặt sợi mạt ngạch kia.
Vất vả mãi tâm trạng mới tốt lên một chút ra ngoài đi dạo, thì nhìn thấy Lam Trạm, còn chưa lấy lại tinh thần đã trêu chọc người ta. Hắn không khỏi nghĩ tới có thể Lam Trạm đến đây là để gặp hắn! Tâm tình hắn tốt lên, nhìn thấy tiểu lang quân tuấn tú ôm hoa, ma xui quỷ khiến cũng ném một đoá hoa, kết quả rất đẹp.
Tuy nhiên lúc nhìn thấy hắn, Lam Vong Cơ lập tức mặt mày trắng bệch. Trong lòng hắn hoảng sợ, nhưng ngoài mặt vẫn cười rạng rỡ, mời người nọ lên. Nhưng Lam Trạm xoay người bỏ đi. Hắn thầm nói: Xong rồi, Lam Trạm không quan tâm đến hắn nữa.
Liệu y có vĩnh viễn không quan tâm đến hắn không? Hắn không nói gì, thế nên các nữ quỷ vây quanh hắn cũng không dám nói gì.
Mà Lam Vong Cơ lúc này nỗi lòng cũng không yên, y chỉ muốn gặp hắn, nhưng không phải là gặp kiểu mặt đối mặt. Người này cứ luôn như thế, khuấy động cho tâm trí mình phiền loạn, nhưng bản thân hắn điềm nhiên như không. Lam Vong Cơ vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng để làm bạn với Ngụy Anh.
Y biết những thiếu nữ kia đều không phải là người, y thấy được Ngụy Vô Tiện vẫn dùng quỷ đạo, thậm chí sử dụng lúc bình thường cũng không hề giấu giếm, y rất muốn nói với hắn quỷ đạo dùng nhiều không tốt, nhưng y vẫn không thể làm được chuyện thuyết phục này với thân phận bạn bè.
Y biết dạo gần này mình rất không ổn, chỉ là y không biết chỗ nào không ổn. Nhưng nụ hôn kia ở Bách Phượng Sơn, lời cầu hôn hoang đường đó, Lam Vong Cơ không ngốc, y biết hắn và huynh trưởng xảy ra chuyện, có lẽ y thậm chí còn nguy hiểm hơn cả Ngụy Anh tu quỷ đạo.
Dù sao đi nữa, trước đây cho dù Ngụy Anh có ghét bỏ thì y cũng sẽ khuyên hắn, nhưng bây giờ rõ ràng Ngụy Anh không tức giận nữa, còn nguyện ý làm bạn với y, thì trái lại y cảm thấy tủi thân. Y tự mắng mình, vốn chuyện không liên quan đến Ngụy Anh. Nhưng y thật sự nhịn không được sự tủi thân, hơn nữa đầu óc y từ đầu đã không tỉnh táo. Vì vậy đến khi y tới Lan Lăng, lúc huynh trưởng thắc mắc hỏi y tại sao trên tóc lại có một đoá hoa, y chỉ nhẹ nhàng lấy đoá hoa xuống, nói với huynh trưởng:
"Không có gì." Cho dù Ngụy Anh không thích y, y cũng nguyện ý giữ lại đoá hoa hắn tặng. Thuận tiện nhớ nhung thôi, lúc y còn chưa thể kiểm soát được bản thân, thì tốt nhất vẫn là không gặp hắn.
Tuy nhiên Lam Hi Thần thấy Lam Vong Cơ động tác nhẹ nhàng cất đoá hoa đi, trong mắt toàn là vẻ dịu dàng, chỉ là nghĩ, đệ đệ mình thực sự rất thích Ngụy công tử. Tiếp đó lại nhớ tới bộ dạng người kia ở Bách Phượng Sơn nhận mạt ngạch của đệ đệ mà không chịu trách nhiệm, trái tim đệ khống như rỉ máu. Hắn, Lam Hi Thần, huynh trưởng của Lam Vong Cơ, đã có một quyết định trọng đại!
Lam Hi Thần an ủi đệ đệ xong, quay người đi tìm Kim Quang Dao. Hừ, Lam tông chủ rất tức giận, hắn quyết định một là không làm hai là làm cho rốt ráo, trực tiếp trói người lại, hắn không tin đệ đệ của hắn tốt như vậy, hai người bọn họ còn không thể lâu ngày sinh tình! Nhất định là Ngụy công tử và Vong Cơ chưa dành đủ thời gian cho nhau, mang người đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, để hắn mỗi ngày nhìn thấy đệ đệ, đúng, cứ ngủ trong phòng Vong Cơ luôn! Từ sáng sớm đến chiều tối đều nhìn thấy đệ đệ của hắn! Hắn không tin dựa vào điều kiện của đệ đệ mình mà còn không hạ được Ngụy Vô Tiện!
Lam Hi Thần đã giận tới mức gọi người ta bằng họ tên đầy đủ, còn Kim Quang Dao ở cách đó không xa làm như cảm nhận được mà rùng mình một cái. Y thầm nghĩ đợi lát nữa sẽ đi tìm Nhị ca lôi kéo Lam Vong Cơ cùng đi thả lỏng một chút, trẻ nhỏ tự kỷ nên hít thở không khí nhìn ngắm phong cảnh nhiều hơn, tâm tình sẽ tốt lên nhanh hơn. Nghĩ như vậy, đối diện với mấy lời cằn nhằn của phụ thân y đều không cảm thấy phiền nữa.