Chương 12: A: Uy hiếp
Lúc Ngụy Vô Tiện trở lại Liên Hoa Ổ, Giang Trừng đang lau kiếm, ngước mắt lên nhìn, nói: "Về rồi?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Về rồi."
Giang Trừng nói: "Sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ gặp phải Kim Tử Hiên sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thật ra cũng không phải, nhưng có lẽ ta nguyện ý gặp phải Kim Tử Hiên hơn."
Giang Trừng nói: "Cho cái gợi ý."
Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn nhốt ta lại." Sau đó trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ sợ bây giờ Lam Trạm ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái, chứ đừng nói là nhốt hắn lại.
Giang Trừng cau mày nói: "Lam Vong Cơ? Y tới Vân Mộng làm gì?"
Ngụy Vô Tiện cười khổ, trong đầu hiện lên hình ảnh Lam Trạm quay người rời đi, nhưng không còn muốn đoán Lam Vong Cơ là đến gặp hắn nữa, chỉ nói: "Ta cũng có biết đâu mà......"
Nói chuyện một hồi về việc mang kiếm, Ngụy Vô Tiện không có tâm trạng gì chỉ nói rằng cho dù không đeo kiếm thì cũng không ai dám coi thường hắn, Giang Trừng cũng hết cách không thể thuyết phục được sư huynh mình, lại nói tới Kim Tử Hiên. Ngụy Vô Tiện thật sự là không muốn để Kim Tử Hiên cưới sư tỷ của mình, nhưng Giang Trừng đã xiêu lòng rồi, Ngụy Vô Tiện cố ý cãi lại vài câu.
Nhưng Giang Trừng nói: "Nhưng mà, tha thứ hay không tha thứ cũng không phải ngươi nói mà được. Ai biểu tỷ tỷ thích hắn?"
Chỉ một câu nói, khiến Ngụy Vô Tiện đơ người. Hắn không khỏi nghĩ, hắn so với Kim Tử Hiên ngược lại tốt hơn chỗ nào, kéo mạt ngạch của người ta, người ta thậm chí trực tiếp đưa cả mạt ngạch cho hắn, bị hôn hắn còn hôn đáp lại, nhưng lại nói chỉ là bạn bè, người ta phớt lờ hắn, thì hắn trái lại cảm thấy hối hận.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, xem ra sư tỷ nhất định sẽ tha thứ cho Kim khổng tước, nhưng Lam Trạm thì sao? Y có tha thứ cho mình không? Tại sao Lam Trạm một mực thích hắn? Cái thứ tình tình ái ái này với hắn mà nói thật sự quá khó khăn.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trong sân, đặt bát canh đã ăn hết xuống đất, nhìn bầu trời đêm với các vì sao rải rác một lúc, khẽ mỉm cười. Chỉ cần Liên Hoa Ổ còn đó, bất kể xung quanh hắn thay đổi thế nào, chỉ cần Giang Trừng và Giang Yếm Ly còn bên cạnh hắn, thì hắn cảm thấy giống như mọi thứ một chút cũng không hề biến đổi. Hắn nói với chính mình, không có gì quan trọng hết, hắn vẫn còn sư tỷ và sư đệ.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên muốn tìm lại cái cây hắn từng ôm năm đó.
Hắn đứng dậy, đi ra phía ngoài Liên Hoa Ổ, các môn sinh dọc đường cung cung kính kính hành lễ cúi đầu với hắn. Đều là những gương mặt xa lạ, đám sư đệ như khỉ không chịu đi đứng đàng hoàng mà hắn quen thuộc kia, những gia phó cứ nháy mắt đùa cợt không chịu chào hỏi thành thật kia, đã chẳng còn một người nào từ lâu.
Xuyên qua thao trường, bước ra khỏi cổng Liên Hoa Ổ, là một bến tàu rộng lớn. Bất kể ban ngày hay đêm tối, trên bến tàu luôn có một quầy hàng bán đồ ăn. Dầu trong nồi vừa chiên xong, hương thơm ngào ngạt, Ngụy Vô Tiện nhịn không được đi tới, cười nói: "Hôm nay nguyên liệu rất đầy đủ ha."
Người bán hàng cũng cười nói: "Ngụy công tử hãy lấy một cái xem như ta tặng, không cần ghi sổ đâu."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đưa đây. Sổ vẫn ghi như thường lệ." Bên cạnh người bán hàng này, có một người toàn thân dơ bẩn đang ngồi xổm, trước khi Ngụy Vô Tiện đi đến gần, người đó ôm đầu gối run rẩy, dường như vừa lạnh vừa mệt mỏi. Nghe Ngụy Vô Tiện nói mấy câu, người này mới ngẩng phắt đầu lên.
Hai mắt Ngụy Vô Tiện hơi trừng to, kêu lên: "Ngươi!"
***
Kim Lân Đài,
Kim Quang Dao khuyên can hết lời cũng không thể khuyên Lam Hi Thần từ bỏ ý nghĩ muốn kêu y cùng đi bắt cóc Ngụy Vô Tiện, cuối cùng đành nói trước hết tổ chức xong buổi yến tiệc này thì y mới có thời gian rảnh, để Lam Hi Thần tạm thời an phận đã.
Lúc này Song Bích đang ngồi trong Đấu Nghiên sảnh, trông dáng vẻ đầy nhã chính, nhưng Kim Quang Dao lại biết hai người bọn họ một người thì tâm tình suy sụp, một người thì nhấp nha nhấp nhổm, Kim Quang Dao y chỉ có thể ngoài mặt mỉm cười, làm bộ làm tịch với những người trước mặt, còn phải chú ý đến Lam Hi Thần bọn họ. Lần đầu tiên y cảm thấy thực sự mệt mỏi khi ở Kim gia.
Việc Cô Tô Lam thị không thích uống rượu nổi danh gần xa, nhờ vậy Kim Quang Dao đã sắp xếp, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt hai người không có một ly rượu nào, đùa à, nếu Kim Quang Dao y dám bưng rượu lên cho bọn họ, thì cho dù y có thông minh khéo léo đến đâu cũng sẽ không ngăn được hai kẻ say rượu. Vì vậy trước mặt hai người chỉ có tách trà và vài món ăn vặt thanh mát, cũng không ai đến trước mặt kính rượu, một mảnh thanh tịnh. Ai ngờ, chưa thanh tịnh được bao lâu, một nam tử trên người mặc áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng đột nhiên đi tới, mỗi tay cầm một ly rượu, lớn tiếng nói: "Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, ta kính hai vị một ly!"
Người này chính là Kim Tử Huân, từ hôm bị Lam Vong Cơ đánh bay bất tỉnh ở Bách Phượng Sơn, thế mà chẳng ai để ý tới gã, gã bị gãy ba cái xương sườn, lại phơi gió cả một đêm, phải nằm trên giường suốt một tháng rưỡi, cũng chỉ gần đây mới có thể xuống giường, mãi mới có cơ hội bắt được Lam Vong Cơ, Kim Tử Huân gã không tin Hàm Quang Quân y dám lại hạ độc thủ với gã trong lãnh địa của Kim gia!
Kim Quang Dao biết Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều không thích uống rượu, càng huống chi bây giờ bọn họ vốn đã say rồi, nếu uống thêm, y sợ Kim gia sẽ bị Song Bích bọn họ phá huỷ. Vội vàng đi tới, nói: "Tử Huân, Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân đều là người từ Vân Thâm Bất Tri Xứ đến, trên đá gia huấn khắc ba ngàn gia quy đấy, ngươi kêu bọn uống rượu còn không biết...."
Kim Tử Huân vô cùng không vừa mắt Kim Quang Dao, trong lòng cảm thấy người này xuất thân hèn mọn, cảm thấy xấu hổ vì cùng dòng tộc với y, trực tiếp ngắt lời: "Lam gia và Kim gia chúng ta một nhà thân thiết, đều là người mình cả. Nếu hai vị Lam huynh đệ không uống, vậy chính là coi thường ta!"
Vài người hâm mộ gã ở bên cạnh đua nhau vỗ tay khen ngợi: "Thật là phong cách hào sảng!", "Danh sĩ phải như thế!"
Kim Quang Dao giữ nguyên vẻ tươi cười không đổi, nhưng âm thầm thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương. Lam Hi Thần vẫn mong kết thúc chuyện ở đây sớm một chút, cũng không muốn gây thêm rắc rối, đứng dậy khéo léo từ chối, cố tình Kim Tử Huân lằng nhằng không dứt, tên ngốc này hoàn toàn quên mất lúc đó là Lam Hi Thần đã ra tay với gã trước, thấy Lam Hi Thần người ta có ý nhường gã, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu với Lam Hi Thần: "Đừng nói gì cả, Lam tông chủ, hai nhà chúng ta khác với người ngoài, ngươi đừng đối xử với ta giống như với người ngoài! Nói một câu đi, chỉ cần nói uống hay không uống thôi!"
Khóe miệng tươi cười của Kim Quang Dao gần như sắp co rút, nhịn xuống cơn xúc động muốn trợn mắt lên, dịu giọng nói: "Lam tông chủ bọn họ sau đó còn phải ngự kiếm trở về, uống rượu sợ là ảnh hưởng đến việc ngự kiếm...."
Kim Tử Huân không đồng ý: "Uống một hai ly chẳng lẽ có thể gục được hay sao, ta uống cả tám bát lớn, vẫn ngự kiếm bay lên trời như thường!"
Xung quanh vang lên tiếng khen ngợi và vỗ tay. Lam Vong Cơ vẫn đang ngồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ly rượu Kim Tử Huân đưa tới trước mặt mình, y hình như đang định mở miệng, bỗng nhiên, có một bàn tay tiếp nhận ly rượu kia.
Ngụy Vô Tiện nói: "Về rồi."
Giang Trừng nói: "Sắc mặt khó coi như vậy, chẳng lẽ gặp phải Kim Tử Hiên sao?"
Ngụy Vô Tiện nói: "Thật ra cũng không phải, nhưng có lẽ ta nguyện ý gặp phải Kim Tử Hiên hơn."
Giang Trừng nói: "Cho cái gợi ý."
Ngụy Vô Tiện nói: "Muốn nhốt ta lại." Sau đó trong lòng cảm thấy buồn cười, chỉ sợ bây giờ Lam Trạm ngay cả nhìn cũng không muốn nhìn hắn một cái, chứ đừng nói là nhốt hắn lại.
Giang Trừng cau mày nói: "Lam Vong Cơ? Y tới Vân Mộng làm gì?"
Ngụy Vô Tiện cười khổ, trong đầu hiện lên hình ảnh Lam Trạm quay người rời đi, nhưng không còn muốn đoán Lam Vong Cơ là đến gặp hắn nữa, chỉ nói: "Ta cũng có biết đâu mà......"
Nói chuyện một hồi về việc mang kiếm, Ngụy Vô Tiện không có tâm trạng gì chỉ nói rằng cho dù không đeo kiếm thì cũng không ai dám coi thường hắn, Giang Trừng cũng hết cách không thể thuyết phục được sư huynh mình, lại nói tới Kim Tử Hiên. Ngụy Vô Tiện thật sự là không muốn để Kim Tử Hiên cưới sư tỷ của mình, nhưng Giang Trừng đã xiêu lòng rồi, Ngụy Vô Tiện cố ý cãi lại vài câu.
Nhưng Giang Trừng nói: "Nhưng mà, tha thứ hay không tha thứ cũng không phải ngươi nói mà được. Ai biểu tỷ tỷ thích hắn?"
Chỉ một câu nói, khiến Ngụy Vô Tiện đơ người. Hắn không khỏi nghĩ, hắn so với Kim Tử Hiên ngược lại tốt hơn chỗ nào, kéo mạt ngạch của người ta, người ta thậm chí trực tiếp đưa cả mạt ngạch cho hắn, bị hôn hắn còn hôn đáp lại, nhưng lại nói chỉ là bạn bè, người ta phớt lờ hắn, thì hắn trái lại cảm thấy hối hận.
Ngụy Vô Tiện nghĩ, xem ra sư tỷ nhất định sẽ tha thứ cho Kim khổng tước, nhưng Lam Trạm thì sao? Y có tha thứ cho mình không? Tại sao Lam Trạm một mực thích hắn? Cái thứ tình tình ái ái này với hắn mà nói thật sự quá khó khăn.
Ngụy Vô Tiện ngồi xổm trong sân, đặt bát canh đã ăn hết xuống đất, nhìn bầu trời đêm với các vì sao rải rác một lúc, khẽ mỉm cười. Chỉ cần Liên Hoa Ổ còn đó, bất kể xung quanh hắn thay đổi thế nào, chỉ cần Giang Trừng và Giang Yếm Ly còn bên cạnh hắn, thì hắn cảm thấy giống như mọi thứ một chút cũng không hề biến đổi. Hắn nói với chính mình, không có gì quan trọng hết, hắn vẫn còn sư tỷ và sư đệ.
Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên muốn tìm lại cái cây hắn từng ôm năm đó.
Hắn đứng dậy, đi ra phía ngoài Liên Hoa Ổ, các môn sinh dọc đường cung cung kính kính hành lễ cúi đầu với hắn. Đều là những gương mặt xa lạ, đám sư đệ như khỉ không chịu đi đứng đàng hoàng mà hắn quen thuộc kia, những gia phó cứ nháy mắt đùa cợt không chịu chào hỏi thành thật kia, đã chẳng còn một người nào từ lâu.
Xuyên qua thao trường, bước ra khỏi cổng Liên Hoa Ổ, là một bến tàu rộng lớn. Bất kể ban ngày hay đêm tối, trên bến tàu luôn có một quầy hàng bán đồ ăn. Dầu trong nồi vừa chiên xong, hương thơm ngào ngạt, Ngụy Vô Tiện nhịn không được đi tới, cười nói: "Hôm nay nguyên liệu rất đầy đủ ha."
Người bán hàng cũng cười nói: "Ngụy công tử hãy lấy một cái xem như ta tặng, không cần ghi sổ đâu."
Ngụy Vô Tiện nói: "Đưa đây. Sổ vẫn ghi như thường lệ." Bên cạnh người bán hàng này, có một người toàn thân dơ bẩn đang ngồi xổm, trước khi Ngụy Vô Tiện đi đến gần, người đó ôm đầu gối run rẩy, dường như vừa lạnh vừa mệt mỏi. Nghe Ngụy Vô Tiện nói mấy câu, người này mới ngẩng phắt đầu lên.
Hai mắt Ngụy Vô Tiện hơi trừng to, kêu lên: "Ngươi!"
***
Kim Lân Đài,
Kim Quang Dao khuyên can hết lời cũng không thể khuyên Lam Hi Thần từ bỏ ý nghĩ muốn kêu y cùng đi bắt cóc Ngụy Vô Tiện, cuối cùng đành nói trước hết tổ chức xong buổi yến tiệc này thì y mới có thời gian rảnh, để Lam Hi Thần tạm thời an phận đã.
Lúc này Song Bích đang ngồi trong Đấu Nghiên sảnh, trông dáng vẻ đầy nhã chính, nhưng Kim Quang Dao lại biết hai người bọn họ một người thì tâm tình suy sụp, một người thì nhấp nha nhấp nhổm, Kim Quang Dao y chỉ có thể ngoài mặt mỉm cười, làm bộ làm tịch với những người trước mặt, còn phải chú ý đến Lam Hi Thần bọn họ. Lần đầu tiên y cảm thấy thực sự mệt mỏi khi ở Kim gia.
Việc Cô Tô Lam thị không thích uống rượu nổi danh gần xa, nhờ vậy Kim Quang Dao đã sắp xếp, trên chiếc bàn nhỏ trước mặt hai người không có một ly rượu nào, đùa à, nếu Kim Quang Dao y dám bưng rượu lên cho bọn họ, thì cho dù y có thông minh khéo léo đến đâu cũng sẽ không ngăn được hai kẻ say rượu. Vì vậy trước mặt hai người chỉ có tách trà và vài món ăn vặt thanh mát, cũng không ai đến trước mặt kính rượu, một mảnh thanh tịnh. Ai ngờ, chưa thanh tịnh được bao lâu, một nam tử trên người mặc áo bào Kim Tinh Tuyết Lãng đột nhiên đi tới, mỗi tay cầm một ly rượu, lớn tiếng nói: "Lam tông chủ, Hàm Quang Quân, ta kính hai vị một ly!"
Người này chính là Kim Tử Huân, từ hôm bị Lam Vong Cơ đánh bay bất tỉnh ở Bách Phượng Sơn, thế mà chẳng ai để ý tới gã, gã bị gãy ba cái xương sườn, lại phơi gió cả một đêm, phải nằm trên giường suốt một tháng rưỡi, cũng chỉ gần đây mới có thể xuống giường, mãi mới có cơ hội bắt được Lam Vong Cơ, Kim Tử Huân gã không tin Hàm Quang Quân y dám lại hạ độc thủ với gã trong lãnh địa của Kim gia!
Kim Quang Dao biết Lam Hi Thần và Lam Vong Cơ đều không thích uống rượu, càng huống chi bây giờ bọn họ vốn đã say rồi, nếu uống thêm, y sợ Kim gia sẽ bị Song Bích bọn họ phá huỷ. Vội vàng đi tới, nói: "Tử Huân, Trạch Vu Quân và Hàm Quang Quân đều là người từ Vân Thâm Bất Tri Xứ đến, trên đá gia huấn khắc ba ngàn gia quy đấy, ngươi kêu bọn uống rượu còn không biết...."
Kim Tử Huân vô cùng không vừa mắt Kim Quang Dao, trong lòng cảm thấy người này xuất thân hèn mọn, cảm thấy xấu hổ vì cùng dòng tộc với y, trực tiếp ngắt lời: "Lam gia và Kim gia chúng ta một nhà thân thiết, đều là người mình cả. Nếu hai vị Lam huynh đệ không uống, vậy chính là coi thường ta!"
Vài người hâm mộ gã ở bên cạnh đua nhau vỗ tay khen ngợi: "Thật là phong cách hào sảng!", "Danh sĩ phải như thế!"
Kim Quang Dao giữ nguyên vẻ tươi cười không đổi, nhưng âm thầm thở dài một hơi, xoa xoa huyệt thái dương. Lam Hi Thần vẫn mong kết thúc chuyện ở đây sớm một chút, cũng không muốn gây thêm rắc rối, đứng dậy khéo léo từ chối, cố tình Kim Tử Huân lằng nhằng không dứt, tên ngốc này hoàn toàn quên mất lúc đó là Lam Hi Thần đã ra tay với gã trước, thấy Lam Hi Thần người ta có ý nhường gã, ngược lại còn được đằng chân lân đằng đầu với Lam Hi Thần: "Đừng nói gì cả, Lam tông chủ, hai nhà chúng ta khác với người ngoài, ngươi đừng đối xử với ta giống như với người ngoài! Nói một câu đi, chỉ cần nói uống hay không uống thôi!"
Khóe miệng tươi cười của Kim Quang Dao gần như sắp co rút, nhịn xuống cơn xúc động muốn trợn mắt lên, dịu giọng nói: "Lam tông chủ bọn họ sau đó còn phải ngự kiếm trở về, uống rượu sợ là ảnh hưởng đến việc ngự kiếm...."
Kim Tử Huân không đồng ý: "Uống một hai ly chẳng lẽ có thể gục được hay sao, ta uống cả tám bát lớn, vẫn ngự kiếm bay lên trời như thường!"
Xung quanh vang lên tiếng khen ngợi và vỗ tay. Lam Vong Cơ vẫn đang ngồi, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào ly rượu Kim Tử Huân đưa tới trước mặt mình, y hình như đang định mở miệng, bỗng nhiên, có một bàn tay tiếp nhận ly rượu kia.