Chương 1
1
Bà nội xuất thân từ một đại gia tộc ở Giang Nam, Úy tộc.
Cha của bà nội từng là thầy dạy của ba vị đế vương.
Bởi vậy học trò trải rộng khắp thiên hạ.
Tôn tử dưới gối nhiều không đếm xuể, làm quan hay kinh doanh đều gây dựng được thành tựu to lớn.
Sau khi bà nội gả đến Bùi phủ, ông nội chỉ sống được vài năm đã buông tay rời nhân thế.
Bà nội dựa vào các mối quan hệ và trí tuệ của mình để cáng đáng Bùi phủ, đồng thời trợ giúp cha ta trở thành thừa tướng.
Lúc bấy giờ nhà họ Bùi ở trong kinh thành cũng là gia đình quyền quý.
Ta và thứ muội được một tay bà nội nuôi lớn, bà nội đối xử bình đẳng với bọn ta, không bao giờ thiên vị.
Mẹ ta và di nương qua đời vì dịch bệnh, sau đó cha ta không cưới thêm ai nữa, Bùi phủ to như vậy chỉ có mình hai đứa nhỏ là ta và thứ muội.
Sau khi làm lễ cập kê xong, bà nội gọi chúng ta đến Tinh Lam Uyển.
Bà xoa ấn đường hỏi: “A Nghiên và A Lam nữa, bây giờ hai đứa đã qua cập kê rồi, đã được coi là đại cô nương, hiện tại bà nội có hai con đường để cho hai đứa chọn.”
Ta và A Lam nhìn nhau: “Cháu gái nghe theo lời bà nội.”
Bà nội xua tay: “Không, ta muốn hai đứa tự chọn.”
“Hiện tại Bùi gia chỉ có một mình cha các con là đàn ông, đời này chỉ có hai đứa, hưng suy của gia tộc sau này, mặc dù không trông cậy các con tham gia khoa cử, làm quan làm tướng nhưng vẫn phải bảo đảm gia tộc chúng ta tồn tại lâu dài không suy bại.”
Ánh mắt của hai chúng ta và bà nội giao nhau.
Bà nội nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Con đường thứ nhất là lập hôn ước, học cách làm đại nương tử của đương gia vọng tộc, làm chủ mẫu trong gia đình quyền quý, học cách quản lý việc nhà, công việc rất nhiều từ chuyện ăn mặc, tính sổ sách thậm chí là đến cả cách dùng người như thế nào đều phải học.
Con đường khác là cùng các chú bác của nhà họ Úy ra ngoài học kinh doanh, việc kinh doanh của nhà họ Bùi sau này phải có người quản lý đứng đầu nhưng cần phải tạm hoãn hôn sự.”
2
A Lam là một người dễ chịu, ở kinh thành cũng là quý nữ nổi tiếng là xinh đẹp đáng yêu.
Sau lễ cập kê, bà mối đến làm mai nhiều đến mức cổng nhà sắp hỏng luôn.
Muội ấy đã có người trong lòng, chính là tiểu thế tử Lâm Ung của Ninh Quốc Hầu phủ.
Vừa hay bà mối của Ninh Quốc Hầu cũng đến ngỏ lời, cho nên muội ấy chọn học làm chủ mẫu đương gia vọng tộc, nhanh chóng thành hôn.
Còn ta chọn đi ra ngoài học cách làm ăn với các chú các bác bên Úy tộc.
Trước khi ta đi Giang Nam, Ninh Quốc Hầu phủ và Bùi phủ đã làm lễ đính hôn.
Người ngoài đồn đãi, Bùi Lam chỉ là một thứ nữ, chắc chắn đã cướp hôn sự của đích nữ.
A Lam có chút tủi thân, nhưng bà nội lại nói: “Con sống cuộc sống của riêng mình, quan tâm người ngoài nói gì làm gì, người ngoài cảm thấy con không làm được thì con càng phải làm tốt hơn.”
3
Ba năm qua đi, Bùi Lam đã có chỗ đứng ở Ninh Quốc Hầu phủ, bà nội dạy muội ấy quản lý việc nhà, muội ấy xử lý ngăn nắp rõ ràng, khiến người khác không tìm ra được lỗi sai.
Thậm chí còn sinh cho Lâm Ung hai đứa con xinh đẹp như tạc tượng, dường như đã thu phục được trái tim của Ninh Quốc Hầu và Hầu phu nhân.
Còn ta ở Giang Nam, đi theo người nhà họ Úy, học quản ký làm ăn, dần dần xây dựng được mối quan hệ cho mình, từ từ chống đỡ được sản nghiệp của nhà họ Bùi.
Ba năm sau, ta trở về kinh thành thì đã trở thành bà cô già.
Cha ta là thừa tướng, kẻ thù rất nhiều, lại bị người khác vu oan bị giáng chức quan. Thậm chí có người còn vu hãm cha ta ăn tham ô trái pháp luật nên bị đày vào lao ngục.
Mưa gió ập đến, thánh ân khó dò.
Nhất thời trong lúc đó, nhà họ Bùi rơi vào cảnh túng quẫn.
Bà nội vốn đã già lắm rồi nhưng không yên lòng vẫn lo lắng cho chúng ta, bà ráng chống đỡ cơ thể để đòi lại công bằng cho cha ta.
Sau khi biết tin, Bùi Lam về nhà với Lâm Ung, còn ta cho người vào cung tìm hiểu tin tức.
Cứ như vậy, ta dần dần xâu chuỗi lại được sự thật.
Người của Lâm Ung nói: “Hóa ra là do người của Minh Bá phủ truyền ra, chẳng biết tại sao lại đến tai Thánh Thượng nên ngài tưởng lầm đại nhân có ác ý.”
Mà ta kinh doanh mấy năm nay, quen biết với thái giám Thường Đại Hải phụ trách thu mua ở trong cung, những năm này gã thu lợi từ ta không ít tất nhiên cũng vui vẻ trả một món nợ ân tình cho ta.
Thường Đại Hải lén phái người đến truyền lời: “Thục phi nương nương trong cung là cháu gái của Minh Bá, trước đây thừa tướng đại nhân sai người giám sát vụ án con trai của Minh Bá cưỡng hiếp dân nữ nên bị người khác nhắm tới. Việc này lôi kéo được kẻ thù chốn quan trường của thừa tướng chuẩn bị ra tay liên tiếp. ”
4
Bà nội liếc nhìn ta và Bùi Lam: “Hai đứa định làm gì?”
Ta lạnh lùng nói: “Lam nhi giờ là phu nhân thế tử Ninh Quốc Hầu, con là tổng quản lý của nhà họ Bùi, mấy năm nay Minh Bá phủ nợ ngập đầu, chỗ con có không ít bằng chứng, chỉ riêng chỗ con và bên chú, bác Úy tộc, số nợ lên đến mười mấy vạn lượng, ba năm trước con rời kinh thành học làm ăn với các chú các bác không dùng tên Bùi Nghiên mà là Úy Tiểu Ngũ, khoản nợ chưa trả đó con sẽ tự mình đi đòi.”
Ta vừa dứt lời thì có người tới đưa tin: “Đại nhân ở trong ngục bị đánh đập, trên người đâu đâu cũng là vết thương, vừa rồi mới ngất đi…”
Ta nhìn Bùi Lam: “A Lam, muội về phủ trước đi, đêm nay tỷ có cách đi gặp cha, lúc này Ninh Quốc Hầu phủ không tiện ra mặt để tránh bị liên lụy.”
Bà nội kéo tay ta: “Nghiên nhi, con có cách nào cứu được cha con?”
Ta cầm lấy tay bà nội: “Bà nội, lúc đầu bà cho con và A Lam tự chọn lựa con đường, giờ đã đến lúc để sử dụng hai con đường này. Mấy năm nay con chu du khắp chốn, cuối cùng cũng thành thạo trong việc kinh doanh, việc moi móc lỗi sai liên quan đến tiền bạc dễ như trở bàn tay. Ninh Quốc Hầu phủ là phủ hầu tước, chỉ cần phái người đến điền trang cũng có thể hỏi ra được vài điều.”
“Huống chi bà nội đã quên rồi sao? Người đã dạy A Lam cách lôi kéo lòng người trong trạch môn như thế nào mà, vị kiều thiếp kia của Minh Bá lúc 16 tuổi đã bị gã cướp vào trong phủ…”
Bà nội ngồi trên ghế nói: “Nhưng…nhưng tất cả đều là lỗi của bọn họ, cha con đang ở trong ngục là do bệ hạ ra lệnh.”
Ta phe phẩy chiếc quạt hương bồ thần bí nói: “Bà nội, bà quên, mấy năm nay con đi khắp thiên hạ đã mua không ít quặng diêm tiêu à?” (quặng Nitrat Kali)
“Quặng diêm tiêu và cả lưu huỳnh cộng thêm than củi chính là thuốc nổ, bây giờ mất diêm tiêu thì sẽ có người lo thay chúng ta.”
5
Bà nội cầm chén trà: “A Nghiên, cha con thân là văn thần, nếu dính dáng đến chiến sự sẽ khó tránh khỏi tai họa, chuyện có nặng có nhẹ, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối không thể dùng lê dân bách tính ra đặt cược, cha con đọc sách thánh hiền nhiều năm, nếu vì hắn mà lê dân khổ cực thì hắn thà chết trong lao ngục còn hơn.”
Ta trấn an nói: “Bà nội yên tâm, con đọc sách với cha nhiều năm như thế sẽ không vứt hết tri thức cho chó gặm, cái gì nhẹ cái gì nặng, tất nhiên cháu gái hiểu. Bão táp nổi lên, nhà họ Bùi chỉ có mấy người chúng ta trông coi, A Nghiên biết chừng mực.”
Ta đổi sang thường phục, dùng khăn lụa che mặt đi vào một trạch viện ở phía Nam kinh thành.
Đây là trạch viện mà Tôn đại thái giám - người bệ hạ sủng tin đã mua.
Tôn Đức Hải đang trong viện uống trà, thấy ta đi tới, gã khẽ nhấp một ngụm trà: “Đây chẳng phải là Bùi đại cô nương sao, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ này của ta vậy, bình thường quý nữ thế gia đều coi thường chẳng thèm bước đến phủ đệ hoạn của ta mà.”
Ta từ tốn nói: “Việc kinh doanh của cửa hàng đồ cổ Tứ Phương Trai ở phí nam kinh thành, Tôn tổng quản có biết không?”
Gã hơi biến sắc, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Ý của Bùi đại cô nương là gì?”
Ta lấy một danh sách đồ cổ từ trong ngực ra: “Cửu chuyển tơ vàng, bình ngọc vân bát bảo, sừng hươu bằng ngọc lưu ly, mũ phượng đính phỉ thúy, bích ngọc, tơ vàng…”
Tôn tổng quản lập tức thay đổi sắc mặt: “Ta nói này đại cô nương, ngài đến phủ đệ của tiểu nhân thì tất nhiên tiểu nhân sẽ làm việc cho cô nương, cần gì nhắc đến những thứ này…”
Ta cầm bình trà của gã rót vào chén trà được đặt trên chiếc bàn vuông vức, hai tay nâng chén trà lên nói: “Tôn tổng quản kiếm tiền thế nào ta không quan tâm, nhưng Tứ Phương Trai là sản nghiệp của nhà ta, nếu có đồ gì không rõ lai lịch Tứ Phương Trai sẽ không thu mua nhưng vẫn có thể thẩm định được. Người dưới quyền Tôn tổng quản đến cửa hàng của ta số lần cũng không ít, cũng may chúng ta đều có ghi chép lại trong sổ sách, nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ Tôn tổng quản không chết thì cũng bị lột da.”
“Những đồ đó đều là đồ trong cung, Tôn tổng quản có cần ta nói tiếp không?”
Tôn Đức Hải vội vàng uống hết chén trà: “Cô nương đã đến chính là cho lão nô một cơ hội, cô nương có chuyện gì cần lão nô làm?”
Ta ngồi trên ghế nói: “Nhìn Tôn tổng quản bị hù kìa, hôm nay chẳng qua chỉ là muốn tổng quản giúp ta một việc nhỏ, sắp xếp mấy cung nữ vào cung, chuyện này chắc không khó đối với tổng quản đâu nhỉ, sẩm tối ta sẽ đưa người đến phủ của ngươi.”
Tôn Đức Hải toát mồ hôi lạnh: “Cô nương muốn đưa người vào cung của Thục phi?”
Ta thấy gã nói năng bất thường, chỉ phủi tay: “Chỉ cần vào cung thôi, yên tâm! Sẽ không nguy hiểm gì tới ngươi, càng không cần đưa vào cung của Thục phi, chỉ cần sắp xếp vào chỗ bình thường là được.”
“Tiểu nhân chắc chắn sẽ xử lý tốt việc này cho cô nương.”
Trước khi đi ta lạnh nhạt nói: “Cuốn sổ này mỗi tháng sẽ được tổng hợp lại với các cuốn của các chi nhánh Tứ Phương Trai cả nước. Các cô nương được đưa vào cung cũng sẽ giữ một bản bên người. Tôn tổng quản đừng làm ta thất vọng, nếu ngươi dám hại ta một lần thì ta cũng kéo ngươi chết theo.”
"Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân tuân mệnh."
6
Lúc đi đến Đại Lý Tự Khanh, dọc đường có thể nghe thấy người ta bàn tán về chuyện của cha ta.
“Mặc dù Bùi thừa tướng bị tống giam nhưng không bị xét nhà, càng không liên lụy đến gia quyến, cũng không biết ý đồ của bệ hạ là gì?”
“Ôi dào! Bùi lão phu nhân chính là con gái duy nhất của lão đại nhân Úy thị, Úy thị chính là đại gia tộc nổi danh ở Giang Nam, người làm quan, làm thương nhân, thậm chí cả tòng quân có thiếu đâu, chắc hẳn là rút dây động rừng, chỉ sợ Thánh Thượng đang suy đoán ấy, huống chi con thứ của ông ấy bây giờ là phu nhân thế tử Ninh Quốc Hầu. Quan trọng hơn hết, Bùi thừa tướng là quan văn nhân tài kiệt xuất, ấy thế mà bị người ta…”
Ta cười nhạt.
Đúng, cũng là vì “rút dây động rừng” cho nên ta mới muốn những người này trở thành quân cờ của ta, ta muốn đích thân ta và tất cả mọi người trong nhà họ Bùi cùng hạ bàn cờ này.
Rung cây dọa khỉ, lẽ nào Thánh Thượng không biết cha ta bị kẻ gian hãm hại?
Chẳng qua cha ta học theo Nho giáo, từ trước đến nay làm việc đều thẳng thắn, trong những năm qua, đất nước ổn định khiến cho bệ hạ quên rằng năm đó là ai đã ngăn cơn sóng dữ, quét sạch đám tham quan ô lại.
Ta vào phủ Đại Lý Tự Khanh bằng cửa hông, dường như Tống Ngạn Chi biết rõ ta sẽ đến.
Hắn chính là học trò của cha ta, từng được bà nội ta chăm sóc, bây giờ đã ngoài ba mươi, vững vàng ở vị trí Đại Lý Tự.
Nhìn hắn để râu, trên người khoác chiếc áo bào rộng lớn, bộ dạng phong độ siêu việt nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao.
“Trần đại nhâ, lâu rồi không gặp.”
“Ta muốn gặp cha ta.”
Hắn tựa hồ như đang nghe một câu chuyện đùa, bỏ đá xuống giếng nói: “Cha ngươi hiện tại đã không còn là thừa tướng, bây giờ chính là tội nhân, bị nhốt ở trong lao ngục, không có thủ lệnh của bệ hạ ngươi gặp kiểu gì?”
Ta đưa cho hắn một lá thư, bên trong là số nợ mà mấy năm qua mẹ của hắn đánh bài thua.
Mặt hắn đỏ bừng như máu: “Bùi Nghiên, ý ngươi là gì?”
Ta bật cười: “Không có ý gì, ngươi có mẹ ngươi, ta có cha ta. Mẹ ngươi dựa vào tên tuổi của ngươi thua không ít tiền ở sòng bạc của ta, hai năm nay ta giương cung không bắn cũng vì tình nghĩa giữa cha ta và Trần đại nhân.”
“Ngươi gọi gia phụ một tiếng thầy, mà ta và muội muội cũng theo cha đọc sách, Trần đại nhân miễn cưỡng cũng được coi như là sư huynh của ta.”
Hắn ngẩn người: “Rốt cuộc…ý ngươi là gì?”
Ta giơ tờ giấy trong tay lên: “Không có ý gì, hai vạn lượng bạc đổi lấy sĩ diện của mẹ Trần đại nhân, đổi lấy sĩ diện của Trần đại nhân, nếu ta cho người đến phủ đòi tiền mà Trần đại nhân hai tay chẳng có một đồng thì làm sao mà trả nổi món nợ của ta, huống chi mẹ ngươi bây giờ hẳn là vẫn còn ở sòng bạc của ta.”
Trần Ngạn Chi chỉ vào người ta nói: “Một cô nương nhỏ tuổi như ngươi, sao lại đa mưu túc trí được như vậy, quả đúng là con gái của Bùi Lâm…”
Hắn tức giận thở hồng hộc, nét mặt run rẩy.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Trần đại nhân, gia phụ đã từng dạy ngươi, dạy ngươi quy huấn của gia tộc, bằng không ngươi đã thành công cụ cho người khác lợi dụng, nhưng uổng công cha ta một tay dạy bảo ngươi mà ngươi không tiếp thu được tinh túy, Trần đại nhân ạ.”
Hắn cắn răng: “Buổi tối lao ngục thay ca, ta đưa ngươi vào trong.”
Ta nở một nụ cười: “Vậy xin cảm ơn sư huynh, đúng rồi, những tờ giấy này ta còn phải giữ lại, một số khác vẫn còn trong tay cấp dưới của ta, nên hôm nay ta không bình an đi ra thì những thứ này sẽ truyền khắp kinh thành ngay lập tức, ngươi muốn thay thế cha ta còn non lắm.
Bà nội xuất thân từ một đại gia tộc ở Giang Nam, Úy tộc.
Cha của bà nội từng là thầy dạy của ba vị đế vương.
Bởi vậy học trò trải rộng khắp thiên hạ.
Tôn tử dưới gối nhiều không đếm xuể, làm quan hay kinh doanh đều gây dựng được thành tựu to lớn.
Sau khi bà nội gả đến Bùi phủ, ông nội chỉ sống được vài năm đã buông tay rời nhân thế.
Bà nội dựa vào các mối quan hệ và trí tuệ của mình để cáng đáng Bùi phủ, đồng thời trợ giúp cha ta trở thành thừa tướng.
Lúc bấy giờ nhà họ Bùi ở trong kinh thành cũng là gia đình quyền quý.
Ta và thứ muội được một tay bà nội nuôi lớn, bà nội đối xử bình đẳng với bọn ta, không bao giờ thiên vị.
Mẹ ta và di nương qua đời vì dịch bệnh, sau đó cha ta không cưới thêm ai nữa, Bùi phủ to như vậy chỉ có mình hai đứa nhỏ là ta và thứ muội.
Sau khi làm lễ cập kê xong, bà nội gọi chúng ta đến Tinh Lam Uyển.
Bà xoa ấn đường hỏi: “A Nghiên và A Lam nữa, bây giờ hai đứa đã qua cập kê rồi, đã được coi là đại cô nương, hiện tại bà nội có hai con đường để cho hai đứa chọn.”
Ta và A Lam nhìn nhau: “Cháu gái nghe theo lời bà nội.”
Bà nội xua tay: “Không, ta muốn hai đứa tự chọn.”
“Hiện tại Bùi gia chỉ có một mình cha các con là đàn ông, đời này chỉ có hai đứa, hưng suy của gia tộc sau này, mặc dù không trông cậy các con tham gia khoa cử, làm quan làm tướng nhưng vẫn phải bảo đảm gia tộc chúng ta tồn tại lâu dài không suy bại.”
Ánh mắt của hai chúng ta và bà nội giao nhau.
Bà nội nhấp một ngụm trà, chậm rãi nói: “Con đường thứ nhất là lập hôn ước, học cách làm đại nương tử của đương gia vọng tộc, làm chủ mẫu trong gia đình quyền quý, học cách quản lý việc nhà, công việc rất nhiều từ chuyện ăn mặc, tính sổ sách thậm chí là đến cả cách dùng người như thế nào đều phải học.
Con đường khác là cùng các chú bác của nhà họ Úy ra ngoài học kinh doanh, việc kinh doanh của nhà họ Bùi sau này phải có người quản lý đứng đầu nhưng cần phải tạm hoãn hôn sự.”
2
A Lam là một người dễ chịu, ở kinh thành cũng là quý nữ nổi tiếng là xinh đẹp đáng yêu.
Sau lễ cập kê, bà mối đến làm mai nhiều đến mức cổng nhà sắp hỏng luôn.
Muội ấy đã có người trong lòng, chính là tiểu thế tử Lâm Ung của Ninh Quốc Hầu phủ.
Vừa hay bà mối của Ninh Quốc Hầu cũng đến ngỏ lời, cho nên muội ấy chọn học làm chủ mẫu đương gia vọng tộc, nhanh chóng thành hôn.
Còn ta chọn đi ra ngoài học cách làm ăn với các chú các bác bên Úy tộc.
Trước khi ta đi Giang Nam, Ninh Quốc Hầu phủ và Bùi phủ đã làm lễ đính hôn.
Người ngoài đồn đãi, Bùi Lam chỉ là một thứ nữ, chắc chắn đã cướp hôn sự của đích nữ.
A Lam có chút tủi thân, nhưng bà nội lại nói: “Con sống cuộc sống của riêng mình, quan tâm người ngoài nói gì làm gì, người ngoài cảm thấy con không làm được thì con càng phải làm tốt hơn.”
3
Ba năm qua đi, Bùi Lam đã có chỗ đứng ở Ninh Quốc Hầu phủ, bà nội dạy muội ấy quản lý việc nhà, muội ấy xử lý ngăn nắp rõ ràng, khiến người khác không tìm ra được lỗi sai.
Thậm chí còn sinh cho Lâm Ung hai đứa con xinh đẹp như tạc tượng, dường như đã thu phục được trái tim của Ninh Quốc Hầu và Hầu phu nhân.
Còn ta ở Giang Nam, đi theo người nhà họ Úy, học quản ký làm ăn, dần dần xây dựng được mối quan hệ cho mình, từ từ chống đỡ được sản nghiệp của nhà họ Bùi.
Ba năm sau, ta trở về kinh thành thì đã trở thành bà cô già.
Cha ta là thừa tướng, kẻ thù rất nhiều, lại bị người khác vu oan bị giáng chức quan. Thậm chí có người còn vu hãm cha ta ăn tham ô trái pháp luật nên bị đày vào lao ngục.
Mưa gió ập đến, thánh ân khó dò.
Nhất thời trong lúc đó, nhà họ Bùi rơi vào cảnh túng quẫn.
Bà nội vốn đã già lắm rồi nhưng không yên lòng vẫn lo lắng cho chúng ta, bà ráng chống đỡ cơ thể để đòi lại công bằng cho cha ta.
Sau khi biết tin, Bùi Lam về nhà với Lâm Ung, còn ta cho người vào cung tìm hiểu tin tức.
Cứ như vậy, ta dần dần xâu chuỗi lại được sự thật.
Người của Lâm Ung nói: “Hóa ra là do người của Minh Bá phủ truyền ra, chẳng biết tại sao lại đến tai Thánh Thượng nên ngài tưởng lầm đại nhân có ác ý.”
Mà ta kinh doanh mấy năm nay, quen biết với thái giám Thường Đại Hải phụ trách thu mua ở trong cung, những năm này gã thu lợi từ ta không ít tất nhiên cũng vui vẻ trả một món nợ ân tình cho ta.
Thường Đại Hải lén phái người đến truyền lời: “Thục phi nương nương trong cung là cháu gái của Minh Bá, trước đây thừa tướng đại nhân sai người giám sát vụ án con trai của Minh Bá cưỡng hiếp dân nữ nên bị người khác nhắm tới. Việc này lôi kéo được kẻ thù chốn quan trường của thừa tướng chuẩn bị ra tay liên tiếp. ”
4
Bà nội liếc nhìn ta và Bùi Lam: “Hai đứa định làm gì?”
Ta lạnh lùng nói: “Lam nhi giờ là phu nhân thế tử Ninh Quốc Hầu, con là tổng quản lý của nhà họ Bùi, mấy năm nay Minh Bá phủ nợ ngập đầu, chỗ con có không ít bằng chứng, chỉ riêng chỗ con và bên chú, bác Úy tộc, số nợ lên đến mười mấy vạn lượng, ba năm trước con rời kinh thành học làm ăn với các chú các bác không dùng tên Bùi Nghiên mà là Úy Tiểu Ngũ, khoản nợ chưa trả đó con sẽ tự mình đi đòi.”
Ta vừa dứt lời thì có người tới đưa tin: “Đại nhân ở trong ngục bị đánh đập, trên người đâu đâu cũng là vết thương, vừa rồi mới ngất đi…”
Ta nhìn Bùi Lam: “A Lam, muội về phủ trước đi, đêm nay tỷ có cách đi gặp cha, lúc này Ninh Quốc Hầu phủ không tiện ra mặt để tránh bị liên lụy.”
Bà nội kéo tay ta: “Nghiên nhi, con có cách nào cứu được cha con?”
Ta cầm lấy tay bà nội: “Bà nội, lúc đầu bà cho con và A Lam tự chọn lựa con đường, giờ đã đến lúc để sử dụng hai con đường này. Mấy năm nay con chu du khắp chốn, cuối cùng cũng thành thạo trong việc kinh doanh, việc moi móc lỗi sai liên quan đến tiền bạc dễ như trở bàn tay. Ninh Quốc Hầu phủ là phủ hầu tước, chỉ cần phái người đến điền trang cũng có thể hỏi ra được vài điều.”
“Huống chi bà nội đã quên rồi sao? Người đã dạy A Lam cách lôi kéo lòng người trong trạch môn như thế nào mà, vị kiều thiếp kia của Minh Bá lúc 16 tuổi đã bị gã cướp vào trong phủ…”
Bà nội ngồi trên ghế nói: “Nhưng…nhưng tất cả đều là lỗi của bọn họ, cha con đang ở trong ngục là do bệ hạ ra lệnh.”
Ta phe phẩy chiếc quạt hương bồ thần bí nói: “Bà nội, bà quên, mấy năm nay con đi khắp thiên hạ đã mua không ít quặng diêm tiêu à?” (quặng Nitrat Kali)
“Quặng diêm tiêu và cả lưu huỳnh cộng thêm than củi chính là thuốc nổ, bây giờ mất diêm tiêu thì sẽ có người lo thay chúng ta.”
5
Bà nội cầm chén trà: “A Nghiên, cha con thân là văn thần, nếu dính dáng đến chiến sự sẽ khó tránh khỏi tai họa, chuyện có nặng có nhẹ, chúng ta cần bàn bạc kỹ hơn, tuyệt đối không thể dùng lê dân bách tính ra đặt cược, cha con đọc sách thánh hiền nhiều năm, nếu vì hắn mà lê dân khổ cực thì hắn thà chết trong lao ngục còn hơn.”
Ta trấn an nói: “Bà nội yên tâm, con đọc sách với cha nhiều năm như thế sẽ không vứt hết tri thức cho chó gặm, cái gì nhẹ cái gì nặng, tất nhiên cháu gái hiểu. Bão táp nổi lên, nhà họ Bùi chỉ có mấy người chúng ta trông coi, A Nghiên biết chừng mực.”
Ta đổi sang thường phục, dùng khăn lụa che mặt đi vào một trạch viện ở phía Nam kinh thành.
Đây là trạch viện mà Tôn đại thái giám - người bệ hạ sủng tin đã mua.
Tôn Đức Hải đang trong viện uống trà, thấy ta đi tới, gã khẽ nhấp một ngụm trà: “Đây chẳng phải là Bùi đại cô nương sao, sao hôm nay lại rảnh rỗi đến chỗ này của ta vậy, bình thường quý nữ thế gia đều coi thường chẳng thèm bước đến phủ đệ hoạn của ta mà.”
Ta từ tốn nói: “Việc kinh doanh của cửa hàng đồ cổ Tứ Phương Trai ở phí nam kinh thành, Tôn tổng quản có biết không?”
Gã hơi biến sắc, đột nhiên nhíu mày hỏi: “Ý của Bùi đại cô nương là gì?”
Ta lấy một danh sách đồ cổ từ trong ngực ra: “Cửu chuyển tơ vàng, bình ngọc vân bát bảo, sừng hươu bằng ngọc lưu ly, mũ phượng đính phỉ thúy, bích ngọc, tơ vàng…”
Tôn tổng quản lập tức thay đổi sắc mặt: “Ta nói này đại cô nương, ngài đến phủ đệ của tiểu nhân thì tất nhiên tiểu nhân sẽ làm việc cho cô nương, cần gì nhắc đến những thứ này…”
Ta cầm bình trà của gã rót vào chén trà được đặt trên chiếc bàn vuông vức, hai tay nâng chén trà lên nói: “Tôn tổng quản kiếm tiền thế nào ta không quan tâm, nhưng Tứ Phương Trai là sản nghiệp của nhà ta, nếu có đồ gì không rõ lai lịch Tứ Phương Trai sẽ không thu mua nhưng vẫn có thể thẩm định được. Người dưới quyền Tôn tổng quản đến cửa hàng của ta số lần cũng không ít, cũng may chúng ta đều có ghi chép lại trong sổ sách, nếu lan truyền ra ngoài chỉ sợ Tôn tổng quản không chết thì cũng bị lột da.”
“Những đồ đó đều là đồ trong cung, Tôn tổng quản có cần ta nói tiếp không?”
Tôn Đức Hải vội vàng uống hết chén trà: “Cô nương đã đến chính là cho lão nô một cơ hội, cô nương có chuyện gì cần lão nô làm?”
Ta ngồi trên ghế nói: “Nhìn Tôn tổng quản bị hù kìa, hôm nay chẳng qua chỉ là muốn tổng quản giúp ta một việc nhỏ, sắp xếp mấy cung nữ vào cung, chuyện này chắc không khó đối với tổng quản đâu nhỉ, sẩm tối ta sẽ đưa người đến phủ của ngươi.”
Tôn Đức Hải toát mồ hôi lạnh: “Cô nương muốn đưa người vào cung của Thục phi?”
Ta thấy gã nói năng bất thường, chỉ phủi tay: “Chỉ cần vào cung thôi, yên tâm! Sẽ không nguy hiểm gì tới ngươi, càng không cần đưa vào cung của Thục phi, chỉ cần sắp xếp vào chỗ bình thường là được.”
“Tiểu nhân chắc chắn sẽ xử lý tốt việc này cho cô nương.”
Trước khi đi ta lạnh nhạt nói: “Cuốn sổ này mỗi tháng sẽ được tổng hợp lại với các cuốn của các chi nhánh Tứ Phương Trai cả nước. Các cô nương được đưa vào cung cũng sẽ giữ một bản bên người. Tôn tổng quản đừng làm ta thất vọng, nếu ngươi dám hại ta một lần thì ta cũng kéo ngươi chết theo.”
"Tiểu nhân tuân mệnh, tiểu nhân tuân mệnh."
6
Lúc đi đến Đại Lý Tự Khanh, dọc đường có thể nghe thấy người ta bàn tán về chuyện của cha ta.
“Mặc dù Bùi thừa tướng bị tống giam nhưng không bị xét nhà, càng không liên lụy đến gia quyến, cũng không biết ý đồ của bệ hạ là gì?”
“Ôi dào! Bùi lão phu nhân chính là con gái duy nhất của lão đại nhân Úy thị, Úy thị chính là đại gia tộc nổi danh ở Giang Nam, người làm quan, làm thương nhân, thậm chí cả tòng quân có thiếu đâu, chắc hẳn là rút dây động rừng, chỉ sợ Thánh Thượng đang suy đoán ấy, huống chi con thứ của ông ấy bây giờ là phu nhân thế tử Ninh Quốc Hầu. Quan trọng hơn hết, Bùi thừa tướng là quan văn nhân tài kiệt xuất, ấy thế mà bị người ta…”
Ta cười nhạt.
Đúng, cũng là vì “rút dây động rừng” cho nên ta mới muốn những người này trở thành quân cờ của ta, ta muốn đích thân ta và tất cả mọi người trong nhà họ Bùi cùng hạ bàn cờ này.
Rung cây dọa khỉ, lẽ nào Thánh Thượng không biết cha ta bị kẻ gian hãm hại?
Chẳng qua cha ta học theo Nho giáo, từ trước đến nay làm việc đều thẳng thắn, trong những năm qua, đất nước ổn định khiến cho bệ hạ quên rằng năm đó là ai đã ngăn cơn sóng dữ, quét sạch đám tham quan ô lại.
Ta vào phủ Đại Lý Tự Khanh bằng cửa hông, dường như Tống Ngạn Chi biết rõ ta sẽ đến.
Hắn chính là học trò của cha ta, từng được bà nội ta chăm sóc, bây giờ đã ngoài ba mươi, vững vàng ở vị trí Đại Lý Tự.
Nhìn hắn để râu, trên người khoác chiếc áo bào rộng lớn, bộ dạng phong độ siêu việt nhưng ánh mắt lại sắc lạnh như dao.
“Trần đại nhâ, lâu rồi không gặp.”
“Ta muốn gặp cha ta.”
Hắn tựa hồ như đang nghe một câu chuyện đùa, bỏ đá xuống giếng nói: “Cha ngươi hiện tại đã không còn là thừa tướng, bây giờ chính là tội nhân, bị nhốt ở trong lao ngục, không có thủ lệnh của bệ hạ ngươi gặp kiểu gì?”
Ta đưa cho hắn một lá thư, bên trong là số nợ mà mấy năm qua mẹ của hắn đánh bài thua.
Mặt hắn đỏ bừng như máu: “Bùi Nghiên, ý ngươi là gì?”
Ta bật cười: “Không có ý gì, ngươi có mẹ ngươi, ta có cha ta. Mẹ ngươi dựa vào tên tuổi của ngươi thua không ít tiền ở sòng bạc của ta, hai năm nay ta giương cung không bắn cũng vì tình nghĩa giữa cha ta và Trần đại nhân.”
“Ngươi gọi gia phụ một tiếng thầy, mà ta và muội muội cũng theo cha đọc sách, Trần đại nhân miễn cưỡng cũng được coi như là sư huynh của ta.”
Hắn ngẩn người: “Rốt cuộc…ý ngươi là gì?”
Ta giơ tờ giấy trong tay lên: “Không có ý gì, hai vạn lượng bạc đổi lấy sĩ diện của mẹ Trần đại nhân, đổi lấy sĩ diện của Trần đại nhân, nếu ta cho người đến phủ đòi tiền mà Trần đại nhân hai tay chẳng có một đồng thì làm sao mà trả nổi món nợ của ta, huống chi mẹ ngươi bây giờ hẳn là vẫn còn ở sòng bạc của ta.”
Trần Ngạn Chi chỉ vào người ta nói: “Một cô nương nhỏ tuổi như ngươi, sao lại đa mưu túc trí được như vậy, quả đúng là con gái của Bùi Lâm…”
Hắn tức giận thở hồng hộc, nét mặt run rẩy.
Ta nhìn thẳng vào mắt hắn: “Trần đại nhân, gia phụ đã từng dạy ngươi, dạy ngươi quy huấn của gia tộc, bằng không ngươi đã thành công cụ cho người khác lợi dụng, nhưng uổng công cha ta một tay dạy bảo ngươi mà ngươi không tiếp thu được tinh túy, Trần đại nhân ạ.”
Hắn cắn răng: “Buổi tối lao ngục thay ca, ta đưa ngươi vào trong.”
Ta nở một nụ cười: “Vậy xin cảm ơn sư huynh, đúng rồi, những tờ giấy này ta còn phải giữ lại, một số khác vẫn còn trong tay cấp dưới của ta, nên hôm nay ta không bình an đi ra thì những thứ này sẽ truyền khắp kinh thành ngay lập tức, ngươi muốn thay thế cha ta còn non lắm.