Chương 2
Nhìn bọn họ bất lực tức giận, ta không hề phản ứng.
Bà nội và cha đã từng nói, làm việc phải biết cách phòng ngừa cẩn thận, mọi thứ đều phải nghĩ trước nghĩ sau hơn 3 lần.
Bọn họ chỉ lo về hiện tại, không chịu nghĩ đến tương lai.
Minh Bá muốn trả thù cho con trai, thục phi muốn trút giận thay cậu, đạp ngã Bùi gia chúng ta, bệ hạ mặc người xúi giục, tức giận vì mất mặt mấy năm nay.
Học trò của cha nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, bọn họ không bao giờ chịu nghĩ đến hậu quả.
Nhà họ Bùi chúng ta đúng là văn thần, lại không có con trai, nhưng ta và Bùi Lam đã trở thành hai thanh kiếm sắc bén của nhà họ Bùi từ lâu, đây chính là sự sắp đặt sẵn của cha và bà nội. Ta và Bùi Lam đều vui vẻ chấp nhận số mệnh.
Lần này ta sẽ để cho bọn hắn biết rõ cái gì mới là rút dây động rừng.
Cha ta chỉ là con ve sầu nhưng ta và Bùi Lam đều được bồi dưỡng như hoàng tước nhiều năm, cho nên cha ta không sợ bởi vì ông ấy biết rõ, nhà họ Bùi vượt qua được kiếp nạn này thì chắc chắn sẽ không ai lay chuyển được.
Ta sai người tuyển chọn cung nữ đưa đến phủ của Tôn Đức Hải. Những cung nữ này toàn bộ đều là những cô nương bị gặp nạn ở trong phủ Minh Bá.
Họ bị coi như cá nằm trên thớt trong một thời gian dài, đã không thể nhịn được cảm giác muốn làm dao.
Những năm ta đi học cách kinh doanh cùng với người nhà họ Úy, gặp được một số nơi buôn bán thuốc hái và thổ sản vùng núi, đi khắp thôn xóm cùng với chú họ.
Ở đó, rốt cuộc ta mới hiểu được ‘trung thần lương tướng’ mà cha nói, hiểu được nỗi khổ của lê dân.
Minh Bá khinh nhục họ, chèn ép học, số tiền cướp được lại trở thành trâm phượng to lớn trên đầu Thục phi trong cung.
Làm sao mà người ta không hận cho được?
8
Mà lúc này, Bùi Lam sai người đưa tin tức tới cho ta, được giấu trong món mà ta thích nhất, bánh hạch đào ngọt.
Trong nhân bánh có một tờ giấy trắng ghi: [A tỷ, kiều thiếp của Minh Bá có thể dùng được, trong tay nàng ta có danh sách những triều thần bị ông ta lôi kéo.]
Bùi Lam dựa theo tiêu chuẩn chủ mẫu thế gia đã được bồi dưỡng, muội ấy chỉ dùng những người mà mình biết, tất cả mọi người đều khen muội ấy là chủ mẫu có tâm địa thiện lương, là bạn tốt của các quý phụ trong kinh thành.
Muội ấy biết hết chuyện xảy ra trong mỗi phủ, một thế tử thiện lương gặp một quý thiếp mà một ông già cướp được, chỉ dăm ba câu đã thành bạn bè, kiều thiếp khóc lóc kể lể tâm sự, vô thức đã trở thành quân bài trong tay Bùi Lam.
Đây là năng lực của Bùi Lam.
Ta nhét một miếng bánh hạch đào vào miệng, mềm mại thơm ngọt.
Mấy cái còn lại ta gói ghém cất lại vào trong hộp rồi chờ xe ngựa của Trần Ngạn Chi tới đón.
Đến ngoài lao ngục, nhân dịp binh lính đổi ca giữa đêm, Trần Ngạn Chi thúc giục: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Cha ta bị bọn cặn bã này mượn cơ hội để đánh đập, trên người đầy rẫy những vết thương.
“Cha, con gái sẽ cứu cha ra.”
Cha ta tựa vào tường nói: “A Nghiên, rút dây động rừng, lần này nhằm tới cha, mọi người cẩn thận không rước phải tai họa.”
Ta giúp cha uống nước: “Con gái không sợ, A Lam cũng không sợ, nếu ngọn lửa này dám thiêu đốt tới nhà họ Bùi chúng ta, con và A Lam sẽ khiến nhà bọn họ cháy lớn hơn.”
Lúc bàn tay cứng cáp mạnh mẽ của cha ta cầm miếng bánh hạch đào trông thấy tờ giấy bên trong, ông ấy bình tĩnh mở ra.
Nhìn thấy biểu cảm như thường của ta, ông hiểu ngay lập tức.
Ông nuốt cả giấy cả bánh vào bụng, Trần Ngạn Chi thúc giục ta rời đi.
Trong phòng giam âm u, sẽ không có ai biết được ta đã cho cha biết con át chủ bài cuối cùng.
Chỉ cần nửa tháng, ta phải khuấy động kinh thành này thành bão táp, và ta muốn cho người trong thiên hạ thấy rằng bất cứ ai có suy nghĩ muốn động đến nhà họ Bùi chính là tự thiêu chính mình.
Giọng điệu của Trần Ngạn Chi lạnh lùng, hắn đứng trong nhà lao đưa tay ra muốn lấy giấy nợ.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt của hắn, hắn tự cười trào phúng nói: “Bùi Nghiên, lẽ nào ngươi không sợ ta không nhận người mẹ đó? Nếu hôm nay ngươi không ra khỏi được cổng ngục này ngươi sẽ thế nào?”
Ta quay đầu nhìn hắn.
Hắn đã khác hoàn toàn với chàng học trò khiêm tốn đi theo sau cha ta trong trí nhớ từ lâu rồi.
Quan trường chìm nổi, ai ai cũng có toan tính riêng, cha ta từng nói: “Từ bi không quản được quân lực, chính nghĩa không quản được của cải*, với văn thần mà nói sự thăng trầm của gia tộc, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, học theo văn thần đại nho, không thể cắt đứt với người thân nếu không mưa gió bão táp đến, chỉ cần một người nói thôi cũng sẽ bị cho là bất hiếu, trước tiên phải lấy hiếu làm đầu.”
(* được trích từ <Cảnh Thế Thông Ngôn> quyển thứ 25 của Phùng Mộng Long thời nhà Minh, ý nghĩa: Người có tấm lòng nhân ái không thể kiểm soát được sức mạnh quân sự; người có lòng nhân từ không thể kiểm soát được sức mạnh tài chính.)
“Trần sư huynh, lấy hiếu làm đầu, cắt đứt với mẹ ruột chính là tự cắt con đường tương lai của chính mình, ta cá là ngươi muốn lên như diều gặp gió để bản thân được sống tự tại mà canh bạc lớn nhất của mẹ ngươi chính là ngươi, bà ấy quả thực đã thắng, ngươi thật sự lên như diều gặp gió đương nhiên bà ấy cũng có thể dựa vào ngươi.”
Gương mặt của Trần Ngạn Chi xám như tro: “Tại sao? Tại sao mấy người luôn nắm được điểm yếu của người khác?”
9
“Đó là vì mấy người thấy cha ta lớn tuổi, liên minh với người ngoài tạo áp lực đối với ông ấy, mấy người luôn cảm thấy Bùi phủ không có người kế tục nên có thể lộ răng nanh của chính mình.
Tiếc là dòng máu chảy trên người Bùi Ngiên ta là dòng máu của nhà họ Bùi, và ta sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần những thứ mà các ngươi làm với nhà họ Bùi, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, bằng không ngày Minh Bá gặp nạn thì những ước muốn của ngươi và mẹ ngươi sẽ tan thành mây khói.”
Ta cưỡi ngựa rời khỏi, ở trong biệt uyển của Ninh Quốc Hầu phủ gặp được Bùi Lam.
Bên cạnh muội ấy là kiều thiếp Lâm Sương của Minh Bá.
Lâm Sương có ngoại hình rất xinh đẹp, nhưng trên người lại có những vết xanh tím: “Minh Bá cưỡng ép ta nhiều năm nhưng lại không coi ta như một con người…Tất nhiên ta cũng hy vọng lão ta sẽ gặp báo ứng, chỉ là ân điển của Hoàng Đế mênh mông cuồn cuộn, loại người như thế lại được kế thừa huân tước, ta hận trời cao sáng tỏ lại không thấu nỗi khổ của ta…”
Bùi Lam nắm lấy tay nàng ấy, giọng điệu nhu hòa: “Rốt cuộc vẫn là vợ chồng mười mấy năm, hay là ngươi nghĩ lại xem?”
Lâm Sương dứt khoát lắc đầu nói: “Không! Trong mắt ta hắn như kẻ thù, nếu không phải trong nhà còn em nhỏ mẹ già thì ta tuyệt nhiên sẽ không sống được cho đến bây giờ. Thậm chí ta đã từng cầu xin Minh Bá phu nhân thả ta rời đi nhưng ả khuyên ta nhận mệnh, ả nói đây là số mệnh như sâu như kiến, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, nếu tướng công của ả muốn thì ả sẽ gom hết những cô gái nhà nghèo mà xinh đẹp vào phủ, làm sao mà ta không hận cho được?”
Ta và Bùi Lam nhìn nhau, muội ấy vỗ vai Lâm Sương: “Ngươi là cô nương tốt, không nên lưu lạc đến tận đây. Sương nhi chớ sợ, nếu Minh Bá ngã xuống thì òn có chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ cho ngươi ngân lượng, giúp ngươi về quê, sản nghiệp của nhà họ Bùi khá lớn, không khó để cho ngươi và muội muội một cái nghề kiếm ăn. Cho dù bạc có nhiều đến đâu thì cũng sẽ có một ngày mất hết, nhưng nếu học được một ngón nghề thì có thể có thu nhập không ngừng, Sương nhi cảm thấy thế nào?”
Lâm Sương tràn đầy cảm kích, cầm lấy tay Bùi Lam: “Nếu không phải gặp được phu nhân ở yến hội, ta cũng không biết mình sẽ mãi trầm luân trong bể khổ bao lâu nữa. Phu nhân yên tâm, chứng cứ Minh Bá ăn hối lộ ta sẽ mang đến cho phu nhân.”
Thừa dịp đêm khuya, nàng ấy lén hồi phủ.
Lúc này ta ngồi ở quán trà nói: “A Lam, nàng ta tin được mấy phần?”
Bùi Lam rót cho ta một chén trà, cười nói: “Nàng ta muốn thoát khỏi bể khổ từ lâu rồi, muội chỉ thuận nước đẩy thuyền, khiến nàng ta kiên định một chút thôi. Sản nghiệp kinh doanh nhà họ Bùi chúng ta lớn như vậy, tìm cho nàng ta một chỗ cũng không khó.”
“Hơn nữa, kế sinh nhai của cả gia đình nàng ta đều ở trong tay chúng ta nên không cần lo lắng nàng ta ăn nói vớ vẩn ở bên ngoài, dù sao không tin thì không dùng mà đã dùng là phải tin, muội dùng danh dự của mình để đảm bảo.”
Ta mỉm cười: “Được rồi, hôm nay đến đây để kể với muội nghe, ta đã gặp được cha rồi, cha ở trong ngục cũng không được tốt lắm, lũ tiểu nhân kia được đà ai cũng muốn giẫm cha một cái. Việc liên quan đến Minh Bá chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ, quyết không để bọn chúng có cơ hội, thánh thượng mượn cơ hội đánh gục nhà họ Bùi chúng ta để rung cây dọa khỉ thì nhà họ Bùi chúng ta cũng sẽ đáp trả lại.”
“Nhà của trung thần tuyệt đối không phải cái chuồng chó hoang mà dễ dàng đạp đổ. Muội sai người hầu đến quê nhà Minh Bá hỏi chuyện đất đai ở đó xem, giờ chúng ta chỉ cần gió đông, ta muốn Minh Bá và Thục phi đều trở thành thang qua tường** mới của Bệ hạ.”
(**: Người Quảng Đông có câu tục ngữ là “Anh có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường” (你有张良计,我有过墙梯). Đủ để biết kế sách của Trương Lương lợi hại thế nào! Lúc ông ta còn trẻ, từng mướn một vị đại lực sĩ hành thích Tần Thủy Hoàng để báo thù mất nước. Vị lực sĩ này đã dùng một cây búa lớn đập ngự giá của Tần Thủy Hoàng tan nát. Tiếc là vua Tần lại ngồi ở một xe ngựa khác nên đã thoát khỏi đại nạn này. Đời sau miêu tả về việc đánh sai mục tiêu chính là “nhằm vào xe phụ”. Sau đó Trương Lương dùng kế mưu trí giúp đỡ Lưu Bang bình định thiên hạ. Những câu thành ngữ “Bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm” là để miêu tả vị trí giả Trương Lương này.)
Bùi Lam khó hiểu: “Gió đông a tỷ nhắc tới là gì?”
“Lão Hoàng Đế Ngụy Quốc bệnh triền miên lâu ngày, vẫn chưa lập thái tử, năm đứa con trai của ông ta đang tranh đoạt hoàng vị. Lão hoàng đế đó nói muốn xem năm vị hoàng tử này ai lập được quân công thì sẽ lập làm hoàng trữ. Đại Chu ta giáp với Ngụy Quốc, Đại Chu binh hùng tướng mạnh, mấy năm nay Ngụy Quốc vẫn xem chúng ta là kình địch, nếu xảy ra chiến tranh với Ngụy Quốc, bệ hạ sẽ hiểu rõ cha chúng ta mới là trung thần. Huống chi trong tay chúng ta còn có quặng diêm tiêu, cái ta muốn là trong lúc vạn dân sôi trào, kéo lão ta ngã ngựa, vĩnh viễn không thể xoay chuyển tình thế. Vạn dân sẽ nhớ đến cha bị Minh Bá mưu hại, Bùi phủ chính là trung thần. Lúc Đại Chu nguy nan cũng là lúc Bùi phủ dâng tiền tài và diêm tiêu, phong ba chuyến này qua đi thì nhà họ Bùi chúng ta mới thực sự không thể lay chuyển được.”
10
Ta khẽ xoa mặt Bùi Lam: “Được rồi, a tỷ phải đi về, bây giờ Ninh Quốc Hầu phủ là nhà của muội, cha mẹ chồng còn đó, muội làm việc có chừng có mực là tỷ yên tâm rồi. Nhưng mà chỉ được biểu lộ khả năng không được biểu lộ dã tâm, nếu không người ngoài sẽ có cớ để nói về mình.”
Muội ấy ngoan ngoãn gật đầu.
Ta cưỡi ngựa rời đi, về đến Bùi phủ, bà nội vẫn chưa ngủ. Sau khi nghe xong kế hoạch của ta, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các con lớn rồi, bà cũng già rồi. Sau này Bùi gia cần hai chị em con cùng nhau trông coi, chớ nghe người ngoài nói lung tung mà phá hỏng tình cảm chị em, lúc đầu bà nội không có cách nào khác ngoài sắt xếp cho hai đứa chia xa, làm trễ nải hôn sự của con, trong lòng bà nội cũng vô cùng khó chịu. Chỉ là con trai nhà họ Bùi không nhiều, nếu không thì hành động lần này…”
Ta dìu bà nội về phòng: “Ai noi phụ nữ thì nhất định phải lập gia đình, bà nội cần gì phải thấy có lỗi đối với hôn sự của con chứ. Sinh ra ở Bùi gia, trở thành cháu nội của người đã là chuyện cực kỳ may mắn.”
Sau hơn nửa tháng, cung nhân mà Tôn Đức Hải sắp xếp vào cung gửi tin tức ra ngoài.
Đường đường là Thục phi lại cùng thái y quấn lấy nhau, không chỉ như thế, ả còn ra lệnh thái giám trong cung đưa tin cho con trai thứ của Minh Bá.
Thị nữ của Lâm Sương lẻn vào phòng của con trai thứ của Minh Bá lấy trộm chứng cứ, giao đến tay Bùi Lam.
Mưa gió nổi lên, Minh Bá lại tiếp tục chĩa kiếm vào cha ta.
Trên triều đình thì giả dối quỷ quyệt, học trò cũ của cha ta không còn cãi lại vì cha nữa.
Cách đây một thời gian, ta đã đến nhà thăm hỏi, bọn họ cho hay: “Nếu muốn cha sống sót thì không thể phủ phục dưới chân quân vương vì cha được, nếu không sẽ khiến cha càng thêm bị nghi ngờ. Nếu người có ý muốn châm ngòi, chỉ sợ cơn tức giận của Thánh thượng không dập được mà còn liên lụy đến những người vô tội.”
Bây giờ Minh Bá dáng vẻ bệ vệ, trên triều đình hùng hổ dọa người, cực kỳ uy phong.
Đã đến lúc cái tên Úy Tiểu Ngũ phát huy tác dụng rồi.
Ta ra lệnh cho người mang sổ sách đến đúng ngoài cổng Minh Bá phủ đòi nợ.
Minh Bá tự thấy mất mặt đành phải mời người vào nhà.
Ta cải trang thành một người đàn ông bình thường, nhìn lã ta khom lưng khuỵu gối ta chỉ cười nhạt: “Đường đường là bá công phủ chẳng lẽ mấy đồng bạc lẻ này lại không có sao?”
Minh Bá đảo mắt một vòng: “Tiểu Ngũ đại nhân, nhà họ Minh chúng ta mặc dù có ngân lượng đấy thế nhưng không lấp đầy được số nợ này, hay là ngài cho phủ ta một chút thời gian, đợi người nhà họ Bùi đầu rơi xuống đất thì những của cải kia tất nhiên sẽ chuyển giao hết cho Úy tộc. Lão thái quân nhà họ Bùi chính là người nhà họ Úy, chẳng lẽ các người không động tâm chút nào với số tài sản nhà họ Bùi kia sao? Không bằng ta và ngài cùng nhau hợp tác?”
Tay lão đặt trên sổ sách, nịnh nọt cười: “Tiểu Ngũ đại nhân, ngài nói xem được không?”
Ta cười nói: “Minh Bá thông minh như vậy thì cứ theo lời Minh Bá nói đi, chỉ là không biết Minh Bá sẽ làm gì?”
Lão ta vuốt ve chòm râu, nhìn về phía cung điện: “Thục phi có thai, đây chính là hy vọng của nhà họ Minh, Tiểu Ngũ đại nhân thông minh chắc đã hiểu ý của lao phu nhỉ.”
Ta rời hỏi Minh Bá phủ, con cá cuối cùng cũng mắc câu rồi.
11
Chuyện Thục phi có thai nhanh chóng được chiêu cáo thiên hạ.
Hoàng đế cao tuổi, ít con ít cái, già rồi mới có con tất nhiên vui mừng vô cùng.
Nhưng lão Ngụy Quốc bên kia lại vì con trai quá nhiều mà sứt đầu mẻ trán.
Rơi vào đường cùng cho nên lão ta đặt mục tiêu là Lân Châu nơi tiếp giáp giữa Đại Chu và Ngụy Quốc. Nếu ai có thể đánh hạ Lân Châu trước thì sẽ được lập hoàng trữ, đợi sau khi lão hoàng đế chầu trời thì sẽ được ngồi lên vương vị.
Bách tính Lân Châu nhận được tin tức chiến tranh đã rời thành từ lâu.
Các hoàng tử của Ngụy Quốc đang tập trung toàn bộ sức lực để công chiếm Lân Châu, binh lính riêng của các hoàng tử cùng đứng dưới thành Lân Châu, Lân Châu tuy có tướng tài nhưng cũng bất lực trước lực lượng của các vị hoàng tử.
Sau mấy phen giao chiến, thuốc nổ rất khan hiếm, sản lượng quặng diêm tiêu cực thấp, vĩnh viễn không đủ để cho Lân Châu sử dụng.
Lúc này Bệ hạ mới sai người đến các mỏ diêm tiêu mua lại, ba ngày sau đó Bệ hạ biết được những mỏ diêm tiêu này đều là sản nghiệp của nhà họ Bùi và nhà họ Úy.
Hết cách, ông ta chỉ có thể cân nhắc việc thả cha ta ra, nào đoán được Minh Bá chó cùng rứt giậu, sợ cha ta trở lại vị trí cũ sẽ trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn cho lão nên lão ta viết thư muốn Úy Tiểu Ngũ phối hợp với lão ta, trước tiên vận chuyển diêm tiêu của nhà họ Úy đến Lân Châu trước.
Lão ta tin tưởng mối quan hệ của lão với Úy Tiểu Ngũ bền chắc không thể phá hủy được, trong mắt lão cướp giật của thiên hạ đều vì lợi nhuận.
Lão ta mất kiên nhẫn trình tấu lên với Bệ hạ rằng lão ta có thể giải quyết việc cấp bách này.
Bệ hạ lửa giận công tâm, mấy ngày nay cơ thể yếu ớt, Minh Bá nổi lên tâm tư của mình.
Tôn Đức Hải biết rõ lần này Minh Bá sẽ thừa dịp loạn trong giặc ngoài, cho nên gã tìm đến ta từ trước.
Trong phòng tiếp khách của Tứ Phương Trai, Tôn Đức Hải run rẩy nói: “Đại cô nương, bây giờ Minh Bá lòng lang dạ thú rõ rành rành, đại nhân còn chưa được cứu ra, lão nô chỉ sợ trong cung sẽ đổi chủ, không biết đại cô nương có cách gì không?”
Ta đổ trà nóng xuống chiếc bàn trà yêu quý, ngay lập tức bàn trà đổi màu.
Ta cười một tiếng: “Tôn công công, vậy ngươi phải giúp ta một việc rồi, nếu muốn Minh Bá thay đổi màu sắc thì chỉ cần dội nước nóng là được.”
“Cô nương, mời nói.”
“Ngày mai là ngày 15, nhờ công công đưa Bệ hạ lén trốn trong cung của Thục phi.”
“Người trước đó nhờ công công xếp vào cung Thục phi, ngày mai sẽ im lặng đưa công công và Bệ hạ vào, những chuyện phát sinh trong tẩm điện phải nhờ công công truyền ra ngoài rồi.”
Tôn Đức Hải nhìn ta, gã vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay rồi uống cạn chén trà: “Đại cô nương đánh cờ, đi một bước là tính được ba bước tiếp theo sao? Sau chuyện này chắc chắn cô nương sẽ nổi danh tứ hải, lão nô bội phục.”
Bà nội và cha đã từng nói, làm việc phải biết cách phòng ngừa cẩn thận, mọi thứ đều phải nghĩ trước nghĩ sau hơn 3 lần.
Bọn họ chỉ lo về hiện tại, không chịu nghĩ đến tương lai.
Minh Bá muốn trả thù cho con trai, thục phi muốn trút giận thay cậu, đạp ngã Bùi gia chúng ta, bệ hạ mặc người xúi giục, tức giận vì mất mặt mấy năm nay.
Học trò của cha nhân cơ hội bỏ đá xuống giếng, bọn họ không bao giờ chịu nghĩ đến hậu quả.
Nhà họ Bùi chúng ta đúng là văn thần, lại không có con trai, nhưng ta và Bùi Lam đã trở thành hai thanh kiếm sắc bén của nhà họ Bùi từ lâu, đây chính là sự sắp đặt sẵn của cha và bà nội. Ta và Bùi Lam đều vui vẻ chấp nhận số mệnh.
Lần này ta sẽ để cho bọn hắn biết rõ cái gì mới là rút dây động rừng.
Cha ta chỉ là con ve sầu nhưng ta và Bùi Lam đều được bồi dưỡng như hoàng tước nhiều năm, cho nên cha ta không sợ bởi vì ông ấy biết rõ, nhà họ Bùi vượt qua được kiếp nạn này thì chắc chắn sẽ không ai lay chuyển được.
Ta sai người tuyển chọn cung nữ đưa đến phủ của Tôn Đức Hải. Những cung nữ này toàn bộ đều là những cô nương bị gặp nạn ở trong phủ Minh Bá.
Họ bị coi như cá nằm trên thớt trong một thời gian dài, đã không thể nhịn được cảm giác muốn làm dao.
Những năm ta đi học cách kinh doanh cùng với người nhà họ Úy, gặp được một số nơi buôn bán thuốc hái và thổ sản vùng núi, đi khắp thôn xóm cùng với chú họ.
Ở đó, rốt cuộc ta mới hiểu được ‘trung thần lương tướng’ mà cha nói, hiểu được nỗi khổ của lê dân.
Minh Bá khinh nhục họ, chèn ép học, số tiền cướp được lại trở thành trâm phượng to lớn trên đầu Thục phi trong cung.
Làm sao mà người ta không hận cho được?
8
Mà lúc này, Bùi Lam sai người đưa tin tức tới cho ta, được giấu trong món mà ta thích nhất, bánh hạch đào ngọt.
Trong nhân bánh có một tờ giấy trắng ghi: [A tỷ, kiều thiếp của Minh Bá có thể dùng được, trong tay nàng ta có danh sách những triều thần bị ông ta lôi kéo.]
Bùi Lam dựa theo tiêu chuẩn chủ mẫu thế gia đã được bồi dưỡng, muội ấy chỉ dùng những người mà mình biết, tất cả mọi người đều khen muội ấy là chủ mẫu có tâm địa thiện lương, là bạn tốt của các quý phụ trong kinh thành.
Muội ấy biết hết chuyện xảy ra trong mỗi phủ, một thế tử thiện lương gặp một quý thiếp mà một ông già cướp được, chỉ dăm ba câu đã thành bạn bè, kiều thiếp khóc lóc kể lể tâm sự, vô thức đã trở thành quân bài trong tay Bùi Lam.
Đây là năng lực của Bùi Lam.
Ta nhét một miếng bánh hạch đào vào miệng, mềm mại thơm ngọt.
Mấy cái còn lại ta gói ghém cất lại vào trong hộp rồi chờ xe ngựa của Trần Ngạn Chi tới đón.
Đến ngoài lao ngục, nhân dịp binh lính đổi ca giữa đêm, Trần Ngạn Chi thúc giục: “Có chuyện gì thì nói nhanh đi.”
Cha ta bị bọn cặn bã này mượn cơ hội để đánh đập, trên người đầy rẫy những vết thương.
“Cha, con gái sẽ cứu cha ra.”
Cha ta tựa vào tường nói: “A Nghiên, rút dây động rừng, lần này nhằm tới cha, mọi người cẩn thận không rước phải tai họa.”
Ta giúp cha uống nước: “Con gái không sợ, A Lam cũng không sợ, nếu ngọn lửa này dám thiêu đốt tới nhà họ Bùi chúng ta, con và A Lam sẽ khiến nhà bọn họ cháy lớn hơn.”
Lúc bàn tay cứng cáp mạnh mẽ của cha ta cầm miếng bánh hạch đào trông thấy tờ giấy bên trong, ông ấy bình tĩnh mở ra.
Nhìn thấy biểu cảm như thường của ta, ông hiểu ngay lập tức.
Ông nuốt cả giấy cả bánh vào bụng, Trần Ngạn Chi thúc giục ta rời đi.
Trong phòng giam âm u, sẽ không có ai biết được ta đã cho cha biết con át chủ bài cuối cùng.
Chỉ cần nửa tháng, ta phải khuấy động kinh thành này thành bão táp, và ta muốn cho người trong thiên hạ thấy rằng bất cứ ai có suy nghĩ muốn động đến nhà họ Bùi chính là tự thiêu chính mình.
Giọng điệu của Trần Ngạn Chi lạnh lùng, hắn đứng trong nhà lao đưa tay ra muốn lấy giấy nợ.
Ánh trăng lạnh lẽo chiếu lên khuôn mặt của hắn, hắn tự cười trào phúng nói: “Bùi Nghiên, lẽ nào ngươi không sợ ta không nhận người mẹ đó? Nếu hôm nay ngươi không ra khỏi được cổng ngục này ngươi sẽ thế nào?”
Ta quay đầu nhìn hắn.
Hắn đã khác hoàn toàn với chàng học trò khiêm tốn đi theo sau cha ta trong trí nhớ từ lâu rồi.
Quan trường chìm nổi, ai ai cũng có toan tính riêng, cha ta từng nói: “Từ bi không quản được quân lực, chính nghĩa không quản được của cải*, với văn thần mà nói sự thăng trầm của gia tộc, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, học theo văn thần đại nho, không thể cắt đứt với người thân nếu không mưa gió bão táp đến, chỉ cần một người nói thôi cũng sẽ bị cho là bất hiếu, trước tiên phải lấy hiếu làm đầu.”
(* được trích từ <Cảnh Thế Thông Ngôn> quyển thứ 25 của Phùng Mộng Long thời nhà Minh, ý nghĩa: Người có tấm lòng nhân ái không thể kiểm soát được sức mạnh quân sự; người có lòng nhân từ không thể kiểm soát được sức mạnh tài chính.)
“Trần sư huynh, lấy hiếu làm đầu, cắt đứt với mẹ ruột chính là tự cắt con đường tương lai của chính mình, ta cá là ngươi muốn lên như diều gặp gió để bản thân được sống tự tại mà canh bạc lớn nhất của mẹ ngươi chính là ngươi, bà ấy quả thực đã thắng, ngươi thật sự lên như diều gặp gió đương nhiên bà ấy cũng có thể dựa vào ngươi.”
Gương mặt của Trần Ngạn Chi xám như tro: “Tại sao? Tại sao mấy người luôn nắm được điểm yếu của người khác?”
9
“Đó là vì mấy người thấy cha ta lớn tuổi, liên minh với người ngoài tạo áp lực đối với ông ấy, mấy người luôn cảm thấy Bùi phủ không có người kế tục nên có thể lộ răng nanh của chính mình.
Tiếc là dòng máu chảy trên người Bùi Ngiên ta là dòng máu của nhà họ Bùi, và ta sẽ đòi lại gấp trăm nghìn lần những thứ mà các ngươi làm với nhà họ Bùi, ta khuyên ngươi nên thức thời một chút, bằng không ngày Minh Bá gặp nạn thì những ước muốn của ngươi và mẹ ngươi sẽ tan thành mây khói.”
Ta cưỡi ngựa rời khỏi, ở trong biệt uyển của Ninh Quốc Hầu phủ gặp được Bùi Lam.
Bên cạnh muội ấy là kiều thiếp Lâm Sương của Minh Bá.
Lâm Sương có ngoại hình rất xinh đẹp, nhưng trên người lại có những vết xanh tím: “Minh Bá cưỡng ép ta nhiều năm nhưng lại không coi ta như một con người…Tất nhiên ta cũng hy vọng lão ta sẽ gặp báo ứng, chỉ là ân điển của Hoàng Đế mênh mông cuồn cuộn, loại người như thế lại được kế thừa huân tước, ta hận trời cao sáng tỏ lại không thấu nỗi khổ của ta…”
Bùi Lam nắm lấy tay nàng ấy, giọng điệu nhu hòa: “Rốt cuộc vẫn là vợ chồng mười mấy năm, hay là ngươi nghĩ lại xem?”
Lâm Sương dứt khoát lắc đầu nói: “Không! Trong mắt ta hắn như kẻ thù, nếu không phải trong nhà còn em nhỏ mẹ già thì ta tuyệt nhiên sẽ không sống được cho đến bây giờ. Thậm chí ta đã từng cầu xin Minh Bá phu nhân thả ta rời đi nhưng ả khuyên ta nhận mệnh, ả nói đây là số mệnh như sâu như kiến, chỉ là một người phụ nữ thôi mà, nếu tướng công của ả muốn thì ả sẽ gom hết những cô gái nhà nghèo mà xinh đẹp vào phủ, làm sao mà ta không hận cho được?”
Ta và Bùi Lam nhìn nhau, muội ấy vỗ vai Lâm Sương: “Ngươi là cô nương tốt, không nên lưu lạc đến tận đây. Sương nhi chớ sợ, nếu Minh Bá ngã xuống thì òn có chúng ta, chúng ta chắc chắn sẽ cho ngươi ngân lượng, giúp ngươi về quê, sản nghiệp của nhà họ Bùi khá lớn, không khó để cho ngươi và muội muội một cái nghề kiếm ăn. Cho dù bạc có nhiều đến đâu thì cũng sẽ có một ngày mất hết, nhưng nếu học được một ngón nghề thì có thể có thu nhập không ngừng, Sương nhi cảm thấy thế nào?”
Lâm Sương tràn đầy cảm kích, cầm lấy tay Bùi Lam: “Nếu không phải gặp được phu nhân ở yến hội, ta cũng không biết mình sẽ mãi trầm luân trong bể khổ bao lâu nữa. Phu nhân yên tâm, chứng cứ Minh Bá ăn hối lộ ta sẽ mang đến cho phu nhân.”
Thừa dịp đêm khuya, nàng ấy lén hồi phủ.
Lúc này ta ngồi ở quán trà nói: “A Lam, nàng ta tin được mấy phần?”
Bùi Lam rót cho ta một chén trà, cười nói: “Nàng ta muốn thoát khỏi bể khổ từ lâu rồi, muội chỉ thuận nước đẩy thuyền, khiến nàng ta kiên định một chút thôi. Sản nghiệp kinh doanh nhà họ Bùi chúng ta lớn như vậy, tìm cho nàng ta một chỗ cũng không khó.”
“Hơn nữa, kế sinh nhai của cả gia đình nàng ta đều ở trong tay chúng ta nên không cần lo lắng nàng ta ăn nói vớ vẩn ở bên ngoài, dù sao không tin thì không dùng mà đã dùng là phải tin, muội dùng danh dự của mình để đảm bảo.”
Ta mỉm cười: “Được rồi, hôm nay đến đây để kể với muội nghe, ta đã gặp được cha rồi, cha ở trong ngục cũng không được tốt lắm, lũ tiểu nhân kia được đà ai cũng muốn giẫm cha một cái. Việc liên quan đến Minh Bá chúng ta phải chuẩn bị đầy đủ, quyết không để bọn chúng có cơ hội, thánh thượng mượn cơ hội đánh gục nhà họ Bùi chúng ta để rung cây dọa khỉ thì nhà họ Bùi chúng ta cũng sẽ đáp trả lại.”
“Nhà của trung thần tuyệt đối không phải cái chuồng chó hoang mà dễ dàng đạp đổ. Muội sai người hầu đến quê nhà Minh Bá hỏi chuyện đất đai ở đó xem, giờ chúng ta chỉ cần gió đông, ta muốn Minh Bá và Thục phi đều trở thành thang qua tường** mới của Bệ hạ.”
(**: Người Quảng Đông có câu tục ngữ là “Anh có kế Trương Lương, tôi có thang qua tường” (你有张良计,我有过墙梯). Đủ để biết kế sách của Trương Lương lợi hại thế nào! Lúc ông ta còn trẻ, từng mướn một vị đại lực sĩ hành thích Tần Thủy Hoàng để báo thù mất nước. Vị lực sĩ này đã dùng một cây búa lớn đập ngự giá của Tần Thủy Hoàng tan nát. Tiếc là vua Tần lại ngồi ở một xe ngựa khác nên đã thoát khỏi đại nạn này. Đời sau miêu tả về việc đánh sai mục tiêu chính là “nhằm vào xe phụ”. Sau đó Trương Lương dùng kế mưu trí giúp đỡ Lưu Bang bình định thiên hạ. Những câu thành ngữ “Bày mưu tính kế, quyết thắng ngàn dặm” là để miêu tả vị trí giả Trương Lương này.)
Bùi Lam khó hiểu: “Gió đông a tỷ nhắc tới là gì?”
“Lão Hoàng Đế Ngụy Quốc bệnh triền miên lâu ngày, vẫn chưa lập thái tử, năm đứa con trai của ông ta đang tranh đoạt hoàng vị. Lão hoàng đế đó nói muốn xem năm vị hoàng tử này ai lập được quân công thì sẽ lập làm hoàng trữ. Đại Chu ta giáp với Ngụy Quốc, Đại Chu binh hùng tướng mạnh, mấy năm nay Ngụy Quốc vẫn xem chúng ta là kình địch, nếu xảy ra chiến tranh với Ngụy Quốc, bệ hạ sẽ hiểu rõ cha chúng ta mới là trung thần. Huống chi trong tay chúng ta còn có quặng diêm tiêu, cái ta muốn là trong lúc vạn dân sôi trào, kéo lão ta ngã ngựa, vĩnh viễn không thể xoay chuyển tình thế. Vạn dân sẽ nhớ đến cha bị Minh Bá mưu hại, Bùi phủ chính là trung thần. Lúc Đại Chu nguy nan cũng là lúc Bùi phủ dâng tiền tài và diêm tiêu, phong ba chuyến này qua đi thì nhà họ Bùi chúng ta mới thực sự không thể lay chuyển được.”
10
Ta khẽ xoa mặt Bùi Lam: “Được rồi, a tỷ phải đi về, bây giờ Ninh Quốc Hầu phủ là nhà của muội, cha mẹ chồng còn đó, muội làm việc có chừng có mực là tỷ yên tâm rồi. Nhưng mà chỉ được biểu lộ khả năng không được biểu lộ dã tâm, nếu không người ngoài sẽ có cớ để nói về mình.”
Muội ấy ngoan ngoãn gật đầu.
Ta cưỡi ngựa rời đi, về đến Bùi phủ, bà nội vẫn chưa ngủ. Sau khi nghe xong kế hoạch của ta, lúc này bà mới thở phào nhẹ nhõm.
“Các con lớn rồi, bà cũng già rồi. Sau này Bùi gia cần hai chị em con cùng nhau trông coi, chớ nghe người ngoài nói lung tung mà phá hỏng tình cảm chị em, lúc đầu bà nội không có cách nào khác ngoài sắt xếp cho hai đứa chia xa, làm trễ nải hôn sự của con, trong lòng bà nội cũng vô cùng khó chịu. Chỉ là con trai nhà họ Bùi không nhiều, nếu không thì hành động lần này…”
Ta dìu bà nội về phòng: “Ai noi phụ nữ thì nhất định phải lập gia đình, bà nội cần gì phải thấy có lỗi đối với hôn sự của con chứ. Sinh ra ở Bùi gia, trở thành cháu nội của người đã là chuyện cực kỳ may mắn.”
Sau hơn nửa tháng, cung nhân mà Tôn Đức Hải sắp xếp vào cung gửi tin tức ra ngoài.
Đường đường là Thục phi lại cùng thái y quấn lấy nhau, không chỉ như thế, ả còn ra lệnh thái giám trong cung đưa tin cho con trai thứ của Minh Bá.
Thị nữ của Lâm Sương lẻn vào phòng của con trai thứ của Minh Bá lấy trộm chứng cứ, giao đến tay Bùi Lam.
Mưa gió nổi lên, Minh Bá lại tiếp tục chĩa kiếm vào cha ta.
Trên triều đình thì giả dối quỷ quyệt, học trò cũ của cha ta không còn cãi lại vì cha nữa.
Cách đây một thời gian, ta đã đến nhà thăm hỏi, bọn họ cho hay: “Nếu muốn cha sống sót thì không thể phủ phục dưới chân quân vương vì cha được, nếu không sẽ khiến cha càng thêm bị nghi ngờ. Nếu người có ý muốn châm ngòi, chỉ sợ cơn tức giận của Thánh thượng không dập được mà còn liên lụy đến những người vô tội.”
Bây giờ Minh Bá dáng vẻ bệ vệ, trên triều đình hùng hổ dọa người, cực kỳ uy phong.
Đã đến lúc cái tên Úy Tiểu Ngũ phát huy tác dụng rồi.
Ta ra lệnh cho người mang sổ sách đến đúng ngoài cổng Minh Bá phủ đòi nợ.
Minh Bá tự thấy mất mặt đành phải mời người vào nhà.
Ta cải trang thành một người đàn ông bình thường, nhìn lã ta khom lưng khuỵu gối ta chỉ cười nhạt: “Đường đường là bá công phủ chẳng lẽ mấy đồng bạc lẻ này lại không có sao?”
Minh Bá đảo mắt một vòng: “Tiểu Ngũ đại nhân, nhà họ Minh chúng ta mặc dù có ngân lượng đấy thế nhưng không lấp đầy được số nợ này, hay là ngài cho phủ ta một chút thời gian, đợi người nhà họ Bùi đầu rơi xuống đất thì những của cải kia tất nhiên sẽ chuyển giao hết cho Úy tộc. Lão thái quân nhà họ Bùi chính là người nhà họ Úy, chẳng lẽ các người không động tâm chút nào với số tài sản nhà họ Bùi kia sao? Không bằng ta và ngài cùng nhau hợp tác?”
Tay lão đặt trên sổ sách, nịnh nọt cười: “Tiểu Ngũ đại nhân, ngài nói xem được không?”
Ta cười nói: “Minh Bá thông minh như vậy thì cứ theo lời Minh Bá nói đi, chỉ là không biết Minh Bá sẽ làm gì?”
Lão ta vuốt ve chòm râu, nhìn về phía cung điện: “Thục phi có thai, đây chính là hy vọng của nhà họ Minh, Tiểu Ngũ đại nhân thông minh chắc đã hiểu ý của lao phu nhỉ.”
Ta rời hỏi Minh Bá phủ, con cá cuối cùng cũng mắc câu rồi.
11
Chuyện Thục phi có thai nhanh chóng được chiêu cáo thiên hạ.
Hoàng đế cao tuổi, ít con ít cái, già rồi mới có con tất nhiên vui mừng vô cùng.
Nhưng lão Ngụy Quốc bên kia lại vì con trai quá nhiều mà sứt đầu mẻ trán.
Rơi vào đường cùng cho nên lão ta đặt mục tiêu là Lân Châu nơi tiếp giáp giữa Đại Chu và Ngụy Quốc. Nếu ai có thể đánh hạ Lân Châu trước thì sẽ được lập hoàng trữ, đợi sau khi lão hoàng đế chầu trời thì sẽ được ngồi lên vương vị.
Bách tính Lân Châu nhận được tin tức chiến tranh đã rời thành từ lâu.
Các hoàng tử của Ngụy Quốc đang tập trung toàn bộ sức lực để công chiếm Lân Châu, binh lính riêng của các hoàng tử cùng đứng dưới thành Lân Châu, Lân Châu tuy có tướng tài nhưng cũng bất lực trước lực lượng của các vị hoàng tử.
Sau mấy phen giao chiến, thuốc nổ rất khan hiếm, sản lượng quặng diêm tiêu cực thấp, vĩnh viễn không đủ để cho Lân Châu sử dụng.
Lúc này Bệ hạ mới sai người đến các mỏ diêm tiêu mua lại, ba ngày sau đó Bệ hạ biết được những mỏ diêm tiêu này đều là sản nghiệp của nhà họ Bùi và nhà họ Úy.
Hết cách, ông ta chỉ có thể cân nhắc việc thả cha ta ra, nào đoán được Minh Bá chó cùng rứt giậu, sợ cha ta trở lại vị trí cũ sẽ trở thành mối nguy hiểm tiềm ẩn cho lão nên lão ta viết thư muốn Úy Tiểu Ngũ phối hợp với lão ta, trước tiên vận chuyển diêm tiêu của nhà họ Úy đến Lân Châu trước.
Lão ta tin tưởng mối quan hệ của lão với Úy Tiểu Ngũ bền chắc không thể phá hủy được, trong mắt lão cướp giật của thiên hạ đều vì lợi nhuận.
Lão ta mất kiên nhẫn trình tấu lên với Bệ hạ rằng lão ta có thể giải quyết việc cấp bách này.
Bệ hạ lửa giận công tâm, mấy ngày nay cơ thể yếu ớt, Minh Bá nổi lên tâm tư của mình.
Tôn Đức Hải biết rõ lần này Minh Bá sẽ thừa dịp loạn trong giặc ngoài, cho nên gã tìm đến ta từ trước.
Trong phòng tiếp khách của Tứ Phương Trai, Tôn Đức Hải run rẩy nói: “Đại cô nương, bây giờ Minh Bá lòng lang dạ thú rõ rành rành, đại nhân còn chưa được cứu ra, lão nô chỉ sợ trong cung sẽ đổi chủ, không biết đại cô nương có cách gì không?”
Ta đổ trà nóng xuống chiếc bàn trà yêu quý, ngay lập tức bàn trà đổi màu.
Ta cười một tiếng: “Tôn công công, vậy ngươi phải giúp ta một việc rồi, nếu muốn Minh Bá thay đổi màu sắc thì chỉ cần dội nước nóng là được.”
“Cô nương, mời nói.”
“Ngày mai là ngày 15, nhờ công công đưa Bệ hạ lén trốn trong cung của Thục phi.”
“Người trước đó nhờ công công xếp vào cung Thục phi, ngày mai sẽ im lặng đưa công công và Bệ hạ vào, những chuyện phát sinh trong tẩm điện phải nhờ công công truyền ra ngoài rồi.”
Tôn Đức Hải nhìn ta, gã vuốt ve chiếc nhẫn ngọc trên tay rồi uống cạn chén trà: “Đại cô nương đánh cờ, đi một bước là tính được ba bước tiếp theo sao? Sau chuyện này chắc chắn cô nương sẽ nổi danh tứ hải, lão nô bội phục.”