Chương : 159
- Đến Đông Hải không đi miếu Hoàng Thành coi như chưa tới Đông Hải.
Đây là câu nói dân gian lưu truyền, tạm thời không đề cập đến những lời này khoa trương hay là không, ít nhất cũng chứng minh được sư phồn hoa của.Miếu Hoàng Thành ở Đông Hải
Miếu Hoàng Thành có lịch sử lâu đời hàng năm cũng sẽ hấp dẫn khá nhiều khách du lịch tới ngắm cảnh đồ ăn vặt cũng ăn theo miếu Hoàng Thành mà nổi tiếng cả nước, tọa lạc trong khu đô thị phồn hoa của miếu Hoàng Thành, càng giống như một lão giả trăm tuổi, lẳng lặng ngắm nhìn hưng suy bách biến của Đông Hải.
Lúc Bùi Đông Lai dừng chiếc Audi 4L lại thì Mộ Khuynh Nhan cũng một lần nữa đeo chiếc kính đen lên, hơn nưa còn đội trên đầu một chiếc mũ quả thực rất có hiệu quả ngụy trang.
- Đi thôi.
Sau khi ngụy trang xong, Mộ Khuynh Nhan cười với Bùi Đông Lai đang mở trừng hai mắt, sau đó đẩy cửa xe ra, dẫn đầu đi xuống.
Miếu Thành Hoàng ban đêm đèn đuốc sáng trưng nhìn rõ khắp nơi đều là bóng người.
- Chúng ta đến bên kia à?
Nhìn đám người đông nghìn nghịt, Bùi Đông Lai không nhịn được hướng tới Mộ Khuynh Nhan hỏi, hắc mặc dù có thể nhớ được bản đồ Đông Hải nhưng không biết được nhà hàng nào ăn ngon ở miếu Đông Hải.
- Anh không biết chỗ nào có tiệm ăn ngon ở đây à.
Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan có chút nghi ngờ, nàng thấy Bùi Đông Lai biết đường đi tới Miếu Thành Hoàng, hẳn là đã tới nơi này, vậy mà không biết tiệm nào ăn ngon nhất sao?
- Không biết.
Bùi Đông Lai gật đầu cười khổ:
- Đây là lần đầu tiên đến đây.
- Lần đầu tiên tới đây?
Đôi mắt giấu sau cặp kính đen của Mộ Khuynh Nhan mở lớn kinh ngạc:
- Vậy làm sao anh biết đường tới đây?
- À thì lúc không có việc gì làm, nên tôi nghiên cứu qua bản đồ Đông Hải.
Bùi Đông Lai thành thật nói.
- Nghiên cứu bản đồ?
Mộ Khuynh Nhan không khỏi bị Bùi Đông Lai chọc cười, sau đó trêu ghẹo nói:
- Vậy anh đã nghiên cứu qua bản đồ Hương Cảng rồi sao?
- Ừ
Bùi Đông Lai cười cười
- Không riêng gì Hương Cảng, Yên Kinh cũng đã nghiên cứu qua.
"Ách..."
Nghe lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan cả kinh há to miệng phảng phất như muốn hỏi, không có chuyện gì anh nghiên cứu bản đồ làm gì.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, hắn nghiên cứu ba bản đồ này là bởi vì hắn biết ba thành thị này ở Trung Quốc có ý nghĩa như thế nào, đối với hắn trong tương lai có tác dụng rất lớn.
Mặc dù nhìn ra trên mặt Mộ Khuynh Nhan hiện rõ nghi ngừ cùng tò mò nhưng Bùi Đông Lai cũng không có giải thích mà cười cười nói:
- Nhìn dáng vẻ của cô chắc đối với nơi này rất qun thuộc, cô dẫn đường đi.
- Tốt
Mộ Khuynh Nhan thấy Bùi Đông Lai nói sang chuyện khác thì cũng không có tiếp tục hỏi thêm nữa mà cười nói:
- Quán ăn ngon nhất nơi này là Mỹ Thực Lâu, tôi dẫn anh đến nếm thử.
Nói xong, Mộ Khuynh Nhan không đợi Bùi Đông Lai trả lời, liền chủ động kéo tay Bùi Đông Lai, cảm giác giống như sợ Bùi Đông Lai lác mất.
Bị bàn tay yếu đuối không xương của Bùi Đông Lai nắm lấy, Bùi Đông Lai cảm thấy từ tay mình truyền đến một trận mềm mại, trong lòng cũng hơi có chút ngạc nhiên hắn không có nghĩ tới Mộ Khuynh Nhan chủ động nắm tay hắn.
Ngạc nhiên đồng thời Bùi Đông Lai cũng không có ý cự tuyệt Mộ Khuynh Nhan, mà là tùy ý để cho Mộ Khuynh Nhan kéo tay hắn đi tới trước Hòa Phong Lầu.
Hòa Phong Lầu nằm ở trung tâm của miếu Hoàng Thành, phía nam là quảng trường, phía tây là Huy đường, phía bắc là cầu Cửu Khúc, đúng là quán ăn lớn nhất trong thương thành của miếu Thành Hoàng, cung ứng, tiếp đãi khách nhân nhiều nhất, hương vị các món ăn cũng đặc sắc nhất.
Mặc dù Mộ Khuynh Nhan đầu đội mũ cùng đeo kính khiến cho người ta không thể nào nhận ra nàng nhưng vóc người đẹp mê người của nàng, dọc đường đi hấp dẫn tất cả những ánh mắt của nam nhân dọc đường, trong những ánh mắt kia có hâm mộ, cũng có những ánh mắt đầy dục vọng không cách nào che giấu.
Mộ Khuynh Nhan hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người như vậy cũng làm cho Bùi Đông Lai trở thành tiêu điểm của mọi người, trong đó các nữ nhân nhìn về trang phục rẻ tiền mà Bùi Đông Lai mặc thì tràn đầy vẻ nghi ngờ Bùi Đông Lai làm sao có thể có được nữ nhân xinh đẹp như vậy, các nam nhân thì hâm mộ cùng ghen tỵ, trực tiếp trước mặt Bùi Đông Lai nói:
- Một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Đối mặt với những ánh mắt nhìn chăm chú của nam nữ trên đường Mộ Khuynh Nhan không thèm để ý chút nào, nàng giống như là đi dạo ở hoa viên bình thường, không ngừng xem xét những thứ lạ mắt hai bên đường rất vui vẻ giống như là trẻ con vậy.
Mộ Khuynh Nhan không để ý đến người đi đường Bùi Đông Lai lại càng không thèm để ý tới, dù sao hắn và Tần Đông Tuyết lúc ăn vặt ở Trầm Thành đã sớm thích ứng với hoàn cảnh này.
Chỉ chốc lát, Mộ Khuynh Nhan nắm tay Bùi Đông Lai đi tới Hòa Phong Lầu phảng phất giống như con chim nhỏ khoan khoái vui vẻ.
- Chính là chỗ này, đông người không?
Tiến vào bên trong Hòa Phong Lầu, Mộ Khuynh Nhan vẻ mặt đắc ý nói.
Bùi Đông Lai gật gật đầu cười, đồng thời nhìn quanh thấy phòng ăn sạch sẽ, ưu nhã ở trên cây cột giữa đại sảnh có hình ảnh các món ngon các nước, khách nhân trừ hưởng thụ thức ăn ngon còn có thể thưởng thức âm nhạc trung hoa cổ điển.
- Tới chỗ nào ngồi ăn đi, anh không đói à?
Rất nhanh Mộ Khuynh Nhan mang theo Bùi Đông Lai đi tới trước của một nhà hàng, hỏi ý kiến Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai lắc đầu nói:
- Cô mời khách, cô làm chủ.
- Vậy anh để Khuynh Nhan tôi làm chủ nha.
Cho tới nay nam nhân muốn mời Mộ Khuynh Nhan nhiều vô số kể, lúc này nghe lời nói của Bùi Đông Lai, nàng cảm thấy một cảm giác chưa từng được trải qua, nàng chỉ vào một bàn trống nói:
- Anh ngồi đó đi, tôi đi gọi món ăn.
Bùi Đông Lai cũng không khách khí, tùy ý để Mộ Khuynh Nhan ăn gì thì tự chọn, chính mình ngồi xuống bàn trước.
- Ông chủ, cánh gà nướng, bánh tráng kẹp, cóc ổi xoài, mỗi thứ một phần.
Mộ Khuynh Nhan cờ hồ mỗi lần tới Đông hai đều đến miều Hoàng Thành ăn, đối với đồ ăn ở miếu Hoàng Thành có thể nói là hết sức quen thuộc, vừa gọi chính là những món nổi tiếng nhất của miếu Hoàng Thành.
- Mỹ nữ, khách quen a, chờ chút lập tức có ngay.
Lão bản cười nhếch miệng, sau đó thuần thục mang ra bốn cái đĩa thức ăn.
Mộ Khuynh Nhan thấy thế theo bản năng kéo chiếc túi da, mở ví ra lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì.
Nàng phát hiện ví của mình trừ một đống chi phiếu ở ngoài thì không còn một đồng tiền mặt nào cả.
- Ông chủ, bao nhiêu tiền?
Đang lúc Mộ Khuynh Nhan lúng túng vạn phần, Bùi Đông Lai xuất hiện bên cạnh vẻ mặt mỉm cười hỏi ông chủ.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan xấu hổ vạn phần, khuôn mặt tuyệt mỹ trong nháy mắt ửng đỏ, nàng hé miệng cố gắng giải thích cái gì, nhưng lại cảm thấy chuyện này thật sự quá mất mặt không biết nên mở miệng như thế nào.
Sau khi Bùi Đông Lai thanh toán xong, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Mộ Khuynh Nhan, hắn cười cười nói:
- Cô mời khách, tôi trả tiền như vậy mới đúng.
- May mà anh mang theo tiền, nếu không tôi mất mặt chết mất.
Mộ Khuynh Nhan lúng túng le lưỡi, bộ dáng rất là khả ái.
- Không sao, lão bản không tính tiền mỹ nữ đâu.
Bùi Đông Lai cười trêu ghẹo nói.
- Đáng ghét.
Mộ Khuynh Nhan cáu giận nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt như là ăn mật ong, tựa hồ đây là lời khen ngợi đầu tiên nàng được nghe vậy.
Có câu nói, con gái thích đồ ăn vặt không thua gì con trai yêu thích mỹ nữ.
Có lẽ đói bụng rồi, hay là do thiên tính cho phép, Mộ Khuynh Nhan sau khi ngồi xuống không có giống như thục nữ bình thường mà giống như là quỷ chết đói đầu thai, rất nhanh sẽ ăn hết thức ăn trên bàn.
- Anh, làm sao anh không ăn?
Mộ Khuynh Nhan phát hiện Bùi Đông Lai không ăn, nhịn không được hỏi.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Nhìn cô ăn tôi cũng no rồi.
- Anh..…
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan phảng phất cảm thấy mình ăn không đủ ưu nhã, gương mặt lại một lần nữa mắc cỡ đỏ ửng lên, sau đó nháy nháy mắt mang theo vài phần tò mò hỏi:
- Trước kia không có phát hiện ra anh ba hoa như vậy a?
- Cùng mỹ nữ một mình ở chung một chỗ rất là cao hứng.
- Ít nói nhảm đi.
Mộ Khuynh Nhan liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai mặc dù Bùi Đông Lai hôm nay tràn đầy tính khôi hài hiếm có nàng có thể nhận thấy được Bùi Đông Lai nhìn về phía nàng không có giống như những nam nhân khác tràn đầy dục vọng, có chăng chỉ là thưởng thức đơn giản.
Tình hình nơi này nàng tuyệt đối không tin Bùi Đông Lai vì lấy lòng mà cố ý nói những lời đó.
Cơ hồ một mình ăn hết đồ ăn, Mộ Khuynh Nhan lại kéo Bùi Đông Lai đi vào những cửa hàng khác.
Mộ Khuynh Nhan cơ hồ đem hết đồ ăn vặt ở miếu Hoàng Thành nếm hết một lần.
Trước một cửa hàng bán bánh bao, sau khi ăn hêt đồ ăn xong, Mộ Khuynh Nhan vẫn húp hết món súp gạch cua ngon lành, vẻ mặt Bùi Đông Lai cổ quái nhìn bụng Mộ Khuynh Nhan.
- Nhìn gì vậy?
Mộ Khuynh Nhan nhận thấy được cử động dị thường của Bùi Đông Lai, mở miệng dính đầy dầu mở hỏi.
- Tôi thấy kì lạ là dạ dày cô khỏe vậy sao, có thể ăn hết nhiều đồ ăn vậy sao?
Bùi Đông Lai cười khổ nói.
- Hừ Hừ, anh xem thường tôi phải không?
Mộ Khuynh Nhan vểnh vểnh cái miệng lên nói:
- Ăn xong súp gạch cua tôi còn muốn ăn những món khác nữa.
"—— "
Bùi Đông Lai im lặng không nói được gì.
Cùng lúc đó.
Ở một chỗ không xa, Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng sau khi ăn xong đang chuẩn bị đi tới cái sân rộng trước của đại điện.
Đối với Phương Thế Vinh mà nói, hắn tối nay tới miếu Hoàng Thành không phải là vì ăn vặt mà bởi vì phụ thân hắn yêu cầu hắn đến cúng bái vị hào ông thứ ba.năm 1842 chiến tranh thế giới thứ hai đang ở giai đoạn gay cấn, Đề Đốc Giang Nam bị pháo bắn chết đã được phong làm thần hoàng thờ tại đây.
Vốn Phương Thế Vinh là một người vô thần điển hình chỉ là từ khi hắn lần đầu tiên đến đây đã cùng phụ thân hắn đi cúng bái vị Hào ông này vì vậy mỗi lần hắn đến Đông Hải, phụ thân hắn sẽ yêu cầu hắn đến đây cúng bái.
Căn cứ theo lời phụ thân hắn nói, năm đó phụ thân hắn đến Đông Hải nhiều năm nhưng vẫn không làm nên sự nghiệp, tình cờ sau một lần đến cúng bái vị Hào ông này liền bắt đầu có tiếng tăm trên giang hồ.
Theo lời nói của phụ thân hắn, vị Hào ông thứ ba này là phúc tinh của Phương gia.
Đi lại ăn hết thức ăn ngon của Hòa Phong lầu Phương Thế Vinh theo thói quen đi loanh quanh, dùng một loại ánh mắt của thượng đế nhìn xuống mọi người xung quanh như nhìn một đám kiến hooim thỉnh thoảng phát hiện một vài mỹ nữ, hắn sẽ lộ ra một tia cười dâm tà, ánh mắt nhìn chăm chú vào những bộ phận dụ người nhất trên người của mỹ nữ.
Cuồng, háo sắc.
Đây là con người thật của Phương Thế Vinh, hoàn khố của Hoàn Châu.
" Ách"
Đang đi tới, Phương Thế Vinh bỗng nhiên dừng lại, đem ánh mắt nhìn về phía Mộ Khuynh Nhan phía trước, lộ ra một bộ mặt kinh ngạc.
- Phương Thiếu, nữ nhân kia nhìn khá giống Mộ tiểu thư.
Nam tử lạnh lùng nhận thấy được vẻ dị thường của Phương Thế Vinh, ánh mắt nhìn đến chỗ Mộ Khuynh Nhan ngầm hiểu nói.
Thân là tài xế kiêm hộ vệ của Phương Thế Vinh, hắn biết rõ Phương Thế Vinh không những háo sắc, hơn nữa còn rất si mê Mộ Khuynh Nhan, Phương Thế Vinh rất thích những nữ nhân càng giống Mộ Khuynh Nhan hắn càng thích.
- Quả thật rất giống.
Phương Thế Vinh cười dâm tà một tiếng, đi thẳng tới chỗ Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan.
Bởi vì mải cúi đầu ăn cái gì Mộ Khuynh Nhan cũng không có biết chính mình bị Phương Thế Vinh theo dõi, cũng là lòng cảnh giác cực mạnh của Bùi Đông Lai phát hiện ta Phương Thế Vinh cười dâm đãng không có ý tốt trước tiên, cũng nhìn ra Phương Thế Vinh đang hướng tới chỗ mình và Khuynh Nhan đi tới.
- Vị mỹ nữ này, cô lớn lên nhìn rất giống một vị bằng hữu của ta.
Trong khi Bùi Đông Lai đang nhìn chăm chú, Phương Thế Vinh đã đi tới trước bàn của Bùi Đông Lai cung Mộ Khuynh Nhan, hoàn toàn không có thấy Bùi Đông Lai mà là si mê ngắm nhìn hai cái đùi đẹp của Mộ Khuynh Nhan, hân không được lập tức vén quần lên để thưởng thức phong cảnh bên dưới.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Phương Thế Vinh, Mộ Khuynh Nhan ngẳng đầu lên, khi thấy người mở miệng là Phương Thế Vinh nàng không khỏi sững sờ tại chỗ.
- Mỹ nữ, cô không cần phải sợ, ta không có ác ý với cô, chỉ là muốn cùng cô kết bạn mà thôi.
Phương Thế Vinh cho rằng Mộ Khuynh Nhan bị dọa sợ liền lộ ra một nụ cười mà hắn tự cảm thấy là rất mê người sau đó chủ động ngồi bên cạnh Mộ Khuynh Nhan, quay đầu nhìn Bùi Đông Lai giống như từ trên cao nhìn xuống:
- Hài tử, mỹ nữ như vậy mày không xứng, nên thức thời, chớ làm mất hứng vị mỹ nữ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Xứng hay không xứng, nuôi được hay không, không đến phiên mày quan tâm.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản không có gì khác lạ, chỉ là ánh mắt hơi híp lại.
- Không phải ai cũng có thể ở trước mặt mỹ nữ để làm anh hùng, hài tử ngươi không có tư cách.
Thấy Bùi Đông Lai không "thức thời" nụ cười của Phương Thế Vinh từ từ trở lên lạnh, ý uy hiếp không cần phải nói cũng biết.
- Cho mày ba giây đồng hồ, cút được bao xa thì cút ngay!
Dưới ánh đèn Bùi Đông Lai cười cười ánh mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.
- Mày…mày nói gì?
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh chẳng qua là cảm thấy lỗ tai của mình xuất hiện vẫn đề!
Hắn không thể tin được, cũng không thể nào tin được tên thanh niên mặc quần áo rẻ tiền trước mắt mình lại nói chuyện cuồng vọng như vậy!
- Lời của tao chưa bao giờ nói lại lần thứ hai.
Bùi Đông Lai vừa nói vừ nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái ý bảo Mộ Khuynh Nha không phải sợ.
Mộ Khuynh Nhan sau khi nhìn Phương Thế Vinh một cái vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, lúc này thấy ánh mắt Bùi Đông Lai quét như là ở trong mộng mới tỉnh, hé miệng đang muốn nói gì lại thấy nam tử lạnh lùng bên cạnh Phương Thế Vinh tiến tới chỗ Bùi Đông Lai xòe bàn tay to lơn chuẩn bị chụp xuống.
Bùi Đông Lai không né tránh, chẳng qua là lúc nam tử lạnh lùng sắp bắt được cổ áo của hắn, tay phải hắn đột nhiên xuất ra.
" Vù"
Tay phải Bùi Đông Lai hóa thành mị ảnh, chỉ nghe thấy tiếng gió đã nắm ở cổ tay của nam tử lạnh lùng.
Nam tử lạnh lùng cả kinh, cố gắng rút tay ra, kết quả phát hiện cổ tay mình giống như bị một chiếc kìm kẹp chặt không thể động đậy được.
- Chó phải biết khi nào nên sủa.
Nam tử lạnh lùng giãy giụa cổ tay đồng thời Bùi Đông Lai chậm rãi đứng lên:
- Chủ nhân của mày còn chưa có lên tiếng thì mày gấp cái gì.
- Quỳ xuống cho tao!
" Rắc"
Sau khi Bùi Đông Lai quát lạnh một tiếng, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, cổ tay nam tử lạnh lùng trong nháy mắt bị gãy lìa, thân thể cũng bị cong lên.
" Bịch!"
Một tiếng trầm muộn vang lên, nam tử lạnh lùng quỳ rạp xuống đất như một con chó Trung cẩu.
Đây là câu nói dân gian lưu truyền, tạm thời không đề cập đến những lời này khoa trương hay là không, ít nhất cũng chứng minh được sư phồn hoa của.Miếu Hoàng Thành ở Đông Hải
Miếu Hoàng Thành có lịch sử lâu đời hàng năm cũng sẽ hấp dẫn khá nhiều khách du lịch tới ngắm cảnh đồ ăn vặt cũng ăn theo miếu Hoàng Thành mà nổi tiếng cả nước, tọa lạc trong khu đô thị phồn hoa của miếu Hoàng Thành, càng giống như một lão giả trăm tuổi, lẳng lặng ngắm nhìn hưng suy bách biến của Đông Hải.
Lúc Bùi Đông Lai dừng chiếc Audi 4L lại thì Mộ Khuynh Nhan cũng một lần nữa đeo chiếc kính đen lên, hơn nưa còn đội trên đầu một chiếc mũ quả thực rất có hiệu quả ngụy trang.
- Đi thôi.
Sau khi ngụy trang xong, Mộ Khuynh Nhan cười với Bùi Đông Lai đang mở trừng hai mắt, sau đó đẩy cửa xe ra, dẫn đầu đi xuống.
Miếu Thành Hoàng ban đêm đèn đuốc sáng trưng nhìn rõ khắp nơi đều là bóng người.
- Chúng ta đến bên kia à?
Nhìn đám người đông nghìn nghịt, Bùi Đông Lai không nhịn được hướng tới Mộ Khuynh Nhan hỏi, hắc mặc dù có thể nhớ được bản đồ Đông Hải nhưng không biết được nhà hàng nào ăn ngon ở miếu Đông Hải.
- Anh không biết chỗ nào có tiệm ăn ngon ở đây à.
Nghe được câu hỏi của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan có chút nghi ngờ, nàng thấy Bùi Đông Lai biết đường đi tới Miếu Thành Hoàng, hẳn là đã tới nơi này, vậy mà không biết tiệm nào ăn ngon nhất sao?
- Không biết.
Bùi Đông Lai gật đầu cười khổ:
- Đây là lần đầu tiên đến đây.
- Lần đầu tiên tới đây?
Đôi mắt giấu sau cặp kính đen của Mộ Khuynh Nhan mở lớn kinh ngạc:
- Vậy làm sao anh biết đường tới đây?
- À thì lúc không có việc gì làm, nên tôi nghiên cứu qua bản đồ Đông Hải.
Bùi Đông Lai thành thật nói.
- Nghiên cứu bản đồ?
Mộ Khuynh Nhan không khỏi bị Bùi Đông Lai chọc cười, sau đó trêu ghẹo nói:
- Vậy anh đã nghiên cứu qua bản đồ Hương Cảng rồi sao?
- Ừ
Bùi Đông Lai cười cười
- Không riêng gì Hương Cảng, Yên Kinh cũng đã nghiên cứu qua.
"Ách..."
Nghe lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan cả kinh há to miệng phảng phất như muốn hỏi, không có chuyện gì anh nghiên cứu bản đồ làm gì.
Đối với Bùi Đông Lai mà nói, hắn nghiên cứu ba bản đồ này là bởi vì hắn biết ba thành thị này ở Trung Quốc có ý nghĩa như thế nào, đối với hắn trong tương lai có tác dụng rất lớn.
Mặc dù nhìn ra trên mặt Mộ Khuynh Nhan hiện rõ nghi ngừ cùng tò mò nhưng Bùi Đông Lai cũng không có giải thích mà cười cười nói:
- Nhìn dáng vẻ của cô chắc đối với nơi này rất qun thuộc, cô dẫn đường đi.
- Tốt
Mộ Khuynh Nhan thấy Bùi Đông Lai nói sang chuyện khác thì cũng không có tiếp tục hỏi thêm nữa mà cười nói:
- Quán ăn ngon nhất nơi này là Mỹ Thực Lâu, tôi dẫn anh đến nếm thử.
Nói xong, Mộ Khuynh Nhan không đợi Bùi Đông Lai trả lời, liền chủ động kéo tay Bùi Đông Lai, cảm giác giống như sợ Bùi Đông Lai lác mất.
Bị bàn tay yếu đuối không xương của Bùi Đông Lai nắm lấy, Bùi Đông Lai cảm thấy từ tay mình truyền đến một trận mềm mại, trong lòng cũng hơi có chút ngạc nhiên hắn không có nghĩ tới Mộ Khuynh Nhan chủ động nắm tay hắn.
Ngạc nhiên đồng thời Bùi Đông Lai cũng không có ý cự tuyệt Mộ Khuynh Nhan, mà là tùy ý để cho Mộ Khuynh Nhan kéo tay hắn đi tới trước Hòa Phong Lầu.
Hòa Phong Lầu nằm ở trung tâm của miếu Hoàng Thành, phía nam là quảng trường, phía tây là Huy đường, phía bắc là cầu Cửu Khúc, đúng là quán ăn lớn nhất trong thương thành của miếu Thành Hoàng, cung ứng, tiếp đãi khách nhân nhiều nhất, hương vị các món ăn cũng đặc sắc nhất.
Mặc dù Mộ Khuynh Nhan đầu đội mũ cùng đeo kính khiến cho người ta không thể nào nhận ra nàng nhưng vóc người đẹp mê người của nàng, dọc đường đi hấp dẫn tất cả những ánh mắt của nam nhân dọc đường, trong những ánh mắt kia có hâm mộ, cũng có những ánh mắt đầy dục vọng không cách nào che giấu.
Mộ Khuynh Nhan hấp dẫn ánh mắt tất cả mọi người như vậy cũng làm cho Bùi Đông Lai trở thành tiêu điểm của mọi người, trong đó các nữ nhân nhìn về trang phục rẻ tiền mà Bùi Đông Lai mặc thì tràn đầy vẻ nghi ngờ Bùi Đông Lai làm sao có thể có được nữ nhân xinh đẹp như vậy, các nam nhân thì hâm mộ cùng ghen tỵ, trực tiếp trước mặt Bùi Đông Lai nói:
- Một bông hoa nhài cắm bãi phân trâu.
Đối mặt với những ánh mắt nhìn chăm chú của nam nữ trên đường Mộ Khuynh Nhan không thèm để ý chút nào, nàng giống như là đi dạo ở hoa viên bình thường, không ngừng xem xét những thứ lạ mắt hai bên đường rất vui vẻ giống như là trẻ con vậy.
Mộ Khuynh Nhan không để ý đến người đi đường Bùi Đông Lai lại càng không thèm để ý tới, dù sao hắn và Tần Đông Tuyết lúc ăn vặt ở Trầm Thành đã sớm thích ứng với hoàn cảnh này.
Chỉ chốc lát, Mộ Khuynh Nhan nắm tay Bùi Đông Lai đi tới Hòa Phong Lầu phảng phất giống như con chim nhỏ khoan khoái vui vẻ.
- Chính là chỗ này, đông người không?
Tiến vào bên trong Hòa Phong Lầu, Mộ Khuynh Nhan vẻ mặt đắc ý nói.
Bùi Đông Lai gật gật đầu cười, đồng thời nhìn quanh thấy phòng ăn sạch sẽ, ưu nhã ở trên cây cột giữa đại sảnh có hình ảnh các món ngon các nước, khách nhân trừ hưởng thụ thức ăn ngon còn có thể thưởng thức âm nhạc trung hoa cổ điển.
- Tới chỗ nào ngồi ăn đi, anh không đói à?
Rất nhanh Mộ Khuynh Nhan mang theo Bùi Đông Lai đi tới trước của một nhà hàng, hỏi ý kiến Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai lắc đầu nói:
- Cô mời khách, cô làm chủ.
- Vậy anh để Khuynh Nhan tôi làm chủ nha.
Cho tới nay nam nhân muốn mời Mộ Khuynh Nhan nhiều vô số kể, lúc này nghe lời nói của Bùi Đông Lai, nàng cảm thấy một cảm giác chưa từng được trải qua, nàng chỉ vào một bàn trống nói:
- Anh ngồi đó đi, tôi đi gọi món ăn.
Bùi Đông Lai cũng không khách khí, tùy ý để Mộ Khuynh Nhan ăn gì thì tự chọn, chính mình ngồi xuống bàn trước.
- Ông chủ, cánh gà nướng, bánh tráng kẹp, cóc ổi xoài, mỗi thứ một phần.
Mộ Khuynh Nhan cờ hồ mỗi lần tới Đông hai đều đến miều Hoàng Thành ăn, đối với đồ ăn ở miếu Hoàng Thành có thể nói là hết sức quen thuộc, vừa gọi chính là những món nổi tiếng nhất của miếu Hoàng Thành.
- Mỹ nữ, khách quen a, chờ chút lập tức có ngay.
Lão bản cười nhếch miệng, sau đó thuần thục mang ra bốn cái đĩa thức ăn.
Mộ Khuynh Nhan thấy thế theo bản năng kéo chiếc túi da, mở ví ra lập tức ngây ngẩn cả người.
Bởi vì.
Nàng phát hiện ví của mình trừ một đống chi phiếu ở ngoài thì không còn một đồng tiền mặt nào cả.
- Ông chủ, bao nhiêu tiền?
Đang lúc Mộ Khuynh Nhan lúng túng vạn phần, Bùi Đông Lai xuất hiện bên cạnh vẻ mặt mỉm cười hỏi ông chủ.
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan xấu hổ vạn phần, khuôn mặt tuyệt mỹ trong nháy mắt ửng đỏ, nàng hé miệng cố gắng giải thích cái gì, nhưng lại cảm thấy chuyện này thật sự quá mất mặt không biết nên mở miệng như thế nào.
Sau khi Bùi Đông Lai thanh toán xong, thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của Mộ Khuynh Nhan, hắn cười cười nói:
- Cô mời khách, tôi trả tiền như vậy mới đúng.
- May mà anh mang theo tiền, nếu không tôi mất mặt chết mất.
Mộ Khuynh Nhan lúng túng le lưỡi, bộ dáng rất là khả ái.
- Không sao, lão bản không tính tiền mỹ nữ đâu.
Bùi Đông Lai cười trêu ghẹo nói.
- Đáng ghét.
Mộ Khuynh Nhan cáu giận nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt như là ăn mật ong, tựa hồ đây là lời khen ngợi đầu tiên nàng được nghe vậy.
Có câu nói, con gái thích đồ ăn vặt không thua gì con trai yêu thích mỹ nữ.
Có lẽ đói bụng rồi, hay là do thiên tính cho phép, Mộ Khuynh Nhan sau khi ngồi xuống không có giống như thục nữ bình thường mà giống như là quỷ chết đói đầu thai, rất nhanh sẽ ăn hết thức ăn trên bàn.
- Anh, làm sao anh không ăn?
Mộ Khuynh Nhan phát hiện Bùi Đông Lai không ăn, nhịn không được hỏi.
Bùi Đông Lai cười nói:
- Nhìn cô ăn tôi cũng no rồi.
- Anh..…
Nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan phảng phất cảm thấy mình ăn không đủ ưu nhã, gương mặt lại một lần nữa mắc cỡ đỏ ửng lên, sau đó nháy nháy mắt mang theo vài phần tò mò hỏi:
- Trước kia không có phát hiện ra anh ba hoa như vậy a?
- Cùng mỹ nữ một mình ở chung một chỗ rất là cao hứng.
- Ít nói nhảm đi.
Mộ Khuynh Nhan liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai mặc dù Bùi Đông Lai hôm nay tràn đầy tính khôi hài hiếm có nàng có thể nhận thấy được Bùi Đông Lai nhìn về phía nàng không có giống như những nam nhân khác tràn đầy dục vọng, có chăng chỉ là thưởng thức đơn giản.
Tình hình nơi này nàng tuyệt đối không tin Bùi Đông Lai vì lấy lòng mà cố ý nói những lời đó.
Cơ hồ một mình ăn hết đồ ăn, Mộ Khuynh Nhan lại kéo Bùi Đông Lai đi vào những cửa hàng khác.
Mộ Khuynh Nhan cơ hồ đem hết đồ ăn vặt ở miếu Hoàng Thành nếm hết một lần.
Trước một cửa hàng bán bánh bao, sau khi ăn hêt đồ ăn xong, Mộ Khuynh Nhan vẫn húp hết món súp gạch cua ngon lành, vẻ mặt Bùi Đông Lai cổ quái nhìn bụng Mộ Khuynh Nhan.
- Nhìn gì vậy?
Mộ Khuynh Nhan nhận thấy được cử động dị thường của Bùi Đông Lai, mở miệng dính đầy dầu mở hỏi.
- Tôi thấy kì lạ là dạ dày cô khỏe vậy sao, có thể ăn hết nhiều đồ ăn vậy sao?
Bùi Đông Lai cười khổ nói.
- Hừ Hừ, anh xem thường tôi phải không?
Mộ Khuynh Nhan vểnh vểnh cái miệng lên nói:
- Ăn xong súp gạch cua tôi còn muốn ăn những món khác nữa.
"—— "
Bùi Đông Lai im lặng không nói được gì.
Cùng lúc đó.
Ở một chỗ không xa, Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng sau khi ăn xong đang chuẩn bị đi tới cái sân rộng trước của đại điện.
Đối với Phương Thế Vinh mà nói, hắn tối nay tới miếu Hoàng Thành không phải là vì ăn vặt mà bởi vì phụ thân hắn yêu cầu hắn đến cúng bái vị hào ông thứ ba.năm 1842 chiến tranh thế giới thứ hai đang ở giai đoạn gay cấn, Đề Đốc Giang Nam bị pháo bắn chết đã được phong làm thần hoàng thờ tại đây.
Vốn Phương Thế Vinh là một người vô thần điển hình chỉ là từ khi hắn lần đầu tiên đến đây đã cùng phụ thân hắn đi cúng bái vị Hào ông này vì vậy mỗi lần hắn đến Đông Hải, phụ thân hắn sẽ yêu cầu hắn đến đây cúng bái.
Căn cứ theo lời phụ thân hắn nói, năm đó phụ thân hắn đến Đông Hải nhiều năm nhưng vẫn không làm nên sự nghiệp, tình cờ sau một lần đến cúng bái vị Hào ông này liền bắt đầu có tiếng tăm trên giang hồ.
Theo lời nói của phụ thân hắn, vị Hào ông thứ ba này là phúc tinh của Phương gia.
Đi lại ăn hết thức ăn ngon của Hòa Phong lầu Phương Thế Vinh theo thói quen đi loanh quanh, dùng một loại ánh mắt của thượng đế nhìn xuống mọi người xung quanh như nhìn một đám kiến hooim thỉnh thoảng phát hiện một vài mỹ nữ, hắn sẽ lộ ra một tia cười dâm tà, ánh mắt nhìn chăm chú vào những bộ phận dụ người nhất trên người của mỹ nữ.
Cuồng, háo sắc.
Đây là con người thật của Phương Thế Vinh, hoàn khố của Hoàn Châu.
" Ách"
Đang đi tới, Phương Thế Vinh bỗng nhiên dừng lại, đem ánh mắt nhìn về phía Mộ Khuynh Nhan phía trước, lộ ra một bộ mặt kinh ngạc.
- Phương Thiếu, nữ nhân kia nhìn khá giống Mộ tiểu thư.
Nam tử lạnh lùng nhận thấy được vẻ dị thường của Phương Thế Vinh, ánh mắt nhìn đến chỗ Mộ Khuynh Nhan ngầm hiểu nói.
Thân là tài xế kiêm hộ vệ của Phương Thế Vinh, hắn biết rõ Phương Thế Vinh không những háo sắc, hơn nữa còn rất si mê Mộ Khuynh Nhan, Phương Thế Vinh rất thích những nữ nhân càng giống Mộ Khuynh Nhan hắn càng thích.
- Quả thật rất giống.
Phương Thế Vinh cười dâm tà một tiếng, đi thẳng tới chỗ Bùi Đông Lai và Mộ Khuynh Nhan.
Bởi vì mải cúi đầu ăn cái gì Mộ Khuynh Nhan cũng không có biết chính mình bị Phương Thế Vinh theo dõi, cũng là lòng cảnh giác cực mạnh của Bùi Đông Lai phát hiện ta Phương Thế Vinh cười dâm đãng không có ý tốt trước tiên, cũng nhìn ra Phương Thế Vinh đang hướng tới chỗ mình và Khuynh Nhan đi tới.
- Vị mỹ nữ này, cô lớn lên nhìn rất giống một vị bằng hữu của ta.
Trong khi Bùi Đông Lai đang nhìn chăm chú, Phương Thế Vinh đã đi tới trước bàn của Bùi Đông Lai cung Mộ Khuynh Nhan, hoàn toàn không có thấy Bùi Đông Lai mà là si mê ngắm nhìn hai cái đùi đẹp của Mộ Khuynh Nhan, hân không được lập tức vén quần lên để thưởng thức phong cảnh bên dưới.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Phương Thế Vinh, Mộ Khuynh Nhan ngẳng đầu lên, khi thấy người mở miệng là Phương Thế Vinh nàng không khỏi sững sờ tại chỗ.
- Mỹ nữ, cô không cần phải sợ, ta không có ác ý với cô, chỉ là muốn cùng cô kết bạn mà thôi.
Phương Thế Vinh cho rằng Mộ Khuynh Nhan bị dọa sợ liền lộ ra một nụ cười mà hắn tự cảm thấy là rất mê người sau đó chủ động ngồi bên cạnh Mộ Khuynh Nhan, quay đầu nhìn Bùi Đông Lai giống như từ trên cao nhìn xuống:
- Hài tử, mỹ nữ như vậy mày không xứng, nên thức thời, chớ làm mất hứng vị mỹ nữ này. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Xứng hay không xứng, nuôi được hay không, không đến phiên mày quan tâm.
Bùi Đông Lai khẽ mỉm cười, giọng nói bình thản không có gì khác lạ, chỉ là ánh mắt hơi híp lại.
- Không phải ai cũng có thể ở trước mặt mỹ nữ để làm anh hùng, hài tử ngươi không có tư cách.
Thấy Bùi Đông Lai không "thức thời" nụ cười của Phương Thế Vinh từ từ trở lên lạnh, ý uy hiếp không cần phải nói cũng biết.
- Cho mày ba giây đồng hồ, cút được bao xa thì cút ngay!
Dưới ánh đèn Bùi Đông Lai cười cười ánh mắt híp lại thành một khe hở nhỏ.
- Mày…mày nói gì?
Bên tai vang lên lời nói của Bùi Đông Lai, nhìn thấy vẻ mặt của Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh chẳng qua là cảm thấy lỗ tai của mình xuất hiện vẫn đề!
Hắn không thể tin được, cũng không thể nào tin được tên thanh niên mặc quần áo rẻ tiền trước mắt mình lại nói chuyện cuồng vọng như vậy!
- Lời của tao chưa bao giờ nói lại lần thứ hai.
Bùi Đông Lai vừa nói vừ nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái ý bảo Mộ Khuynh Nha không phải sợ.
Mộ Khuynh Nhan sau khi nhìn Phương Thế Vinh một cái vẫn còn cảm thấy khiếp sợ, lúc này thấy ánh mắt Bùi Đông Lai quét như là ở trong mộng mới tỉnh, hé miệng đang muốn nói gì lại thấy nam tử lạnh lùng bên cạnh Phương Thế Vinh tiến tới chỗ Bùi Đông Lai xòe bàn tay to lơn chuẩn bị chụp xuống.
Bùi Đông Lai không né tránh, chẳng qua là lúc nam tử lạnh lùng sắp bắt được cổ áo của hắn, tay phải hắn đột nhiên xuất ra.
" Vù"
Tay phải Bùi Đông Lai hóa thành mị ảnh, chỉ nghe thấy tiếng gió đã nắm ở cổ tay của nam tử lạnh lùng.
Nam tử lạnh lùng cả kinh, cố gắng rút tay ra, kết quả phát hiện cổ tay mình giống như bị một chiếc kìm kẹp chặt không thể động đậy được.
- Chó phải biết khi nào nên sủa.
Nam tử lạnh lùng giãy giụa cổ tay đồng thời Bùi Đông Lai chậm rãi đứng lên:
- Chủ nhân của mày còn chưa có lên tiếng thì mày gấp cái gì.
- Quỳ xuống cho tao!
" Rắc"
Sau khi Bùi Đông Lai quát lạnh một tiếng, tiếng xương gãy thanh thúy vang lên, cổ tay nam tử lạnh lùng trong nháy mắt bị gãy lìa, thân thể cũng bị cong lên.
" Bịch!"
Một tiếng trầm muộn vang lên, nam tử lạnh lùng quỳ rạp xuống đất như một con chó Trung cẩu.