Chương : 160
Xôn xao!
Mắt thấy Bùi Đông Lai bẻ gãy cổ tay của tên nam tử kia, lại làm cho nam tử quỳ rạp xuống đất, nhưng vị thực khách xem náo nhiệt xung quanh xôn xao một trận.
Mà Phương Thế Vinh ngồi bên cạnh Mộ Khuynh Nhan cũng trợn tròn cặp mắt.
Được xưng là một trong tứ đại thiếu gia của Hàng Châu, trong mấy năm qua cũng vô số lần đụng phải chuyện rắc rối, bất quá mỗi một lần hắn không phải dựa vào gia cảnh để dọa đối phương thì cũng dựa vào nam tử này đánh cho đối phương tàn phế, sau đó là nhờ phụ thân hắn đi giải quyết.
Có thể nói, bởi vì có nam tử bảo vệ cùng phụ thân Phương Chấn của hắn che chở cho nên hắn còn không có chạm vào cây đinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một lần cũng không có!
Mà hiện tại thì nam tử này lại giống như một con chó Trung Hoa quỳ rạp trước Bùi Đông Lai, làm hắn bị dọa cho sợ ngây người.
Một nỗi khiếp sợ tràn đầy nội tâm hắn làm cho hắn trong nhất thời không thể mở miệng.
- Mày muốn chết!
Trong lúc Phương Thế Vinh cả kinh trợn mắt há hốc mồm thì nam tử lạnh lùng mặc dù cổ tay bị gãy cũng không cam chịu bị chế phục mà quát lạnh một tiếng trực tiếp dùng cái tay còn lại rút súng lục.
Thân là hộ vệ của Phương Thế Vinh, cho nên cả hai tay trái phải đều biết dùng súng.
Hắn biết nếu đấu tay đôi không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai, cho nên lựa chon dùng súng.
- Cho mày quỳ, thì mày cứ quỳ đi.
Bùi Đông Lai thấy thế, buông tay đang nắm cổ tay của nam tử lạnh lùng ra, biến trảo thành chưởng dùng sức vỗ vào phía sau lưng của nam tử lạnh lùng.
- A!
" Bịch"
"Răng rắc!"
Ba âm thanh trước sau vang lên, nam tử lạnh lùng bị Bùi Đông Lai đánh một chưởng ngã xuống đất, xương mũi bị đập gãy, máu chảy đầm đìa.
Một chưởng đánh thật mạnh xuống hắn, Bùi Đông Lai không có ngừng lại, bước tiếp một bước, dẫm mạnh một cước xuống tay không bị thương còn lại của nam tử lạnh lùng.
" A…"
Có câu nói. Tay đứt ruột xót, bàn tay bị Bùi Đông Lai dẫm nát, nam tử kia đau đến cả người run rẩy hít vào một ngụm khí lạnh.
- Chớ quên tao đã nói cho mày ba giây đồng hồ.
Sau khi dẫm nát tay nam tử lạnh lùng, Bùi Đông Lai hướng về chỗ Phương Thế Vinh khẽ mỉm cười, đồng thời gia tăng lực chân dùng sức bước đi.
- A..
Bùi Đông Lai vừa chuyển động một cước này, bàn tay của nam tử lạnh lùng lập tức nát bấy, phát ra tiếng kêu thống khổ.
Bên tai vang lên tiếng kêu rên của nam tử lạnh lùng, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh chỉ cảm thấy đó là nụ cười của ác ma, long tóc khắp người dựng đứng hết cả lên, nhất thời không dám nói gì.
- Đông Lai, không cần!
Trong lúc Phương Thế Vinh bị thủ đoạn độc ác của Bùi Đông Lai chế trụ, thì Mộ Khuynh Nhan mở miệng, giọng nói mang theo vài phần gấp gáp cùng lo lắng.
Biết rõ thân phận Phương Thế Vịnh, Mộ Khuynh Nhan biết rõ hôm nay Bùi Đông Lai đánh tàn phế nam tử lạnh lùng như vậy, lấy tính cách bao che khuyết điểm của phụ thân Phương Chấn của Phương Thế Vinh thì Bùi Đông Lai đã chọc vào đại phiền toái.
- Khuynh Nhan?
Phương Thế Vinh đang sợ hãi sau khi nghe được những lời của Mộ Khuynh Nhan đầu tiên thì ngẩn ra, sau đó hồi tưởng lại lúc Mộ Khuynh Nhan nói chuyện ánh mắt cũng hướng tới Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, bỏ đi.
Mộ Khuynh Nhan không để ý đến Phương Thế Vinh mà trực tiếp đi đến trước người Bùi Đông Lai.
- Tiểu tử thì ra mày là người của Tương tiên sinh.
Lần nữa nghe được Mộ Khuynh Nhan mở miệng, Phương thế vinh hoàn toàn khẳng định trước mắt là Mộ Khuynh Nhan, khuôn mặt hoảng sợ biến mất hắn, thay vào đó là vẻ âm trầm:
- Chẳng lẽ mày là người của Tương tiên sinh, là người có thể đụng vào tao sao?
- Phương Thế Vinh, ngươi nói vậy là có ý gì?
Mộ Khuynh Nhan lo lắng hỏi.
- Ý gì? Tên vương bát đản này đả thương người của ta, cho dù Tương tiên sinh tới thì cũng phải cấp cho ta một cái công đâọ.
Sau khi biết được "thân phận" của Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh liền lộ bản sắc cuồng ngạo.
Nghe thấy lời nói hung ác của Phương Thế Vinh, Mộ Khuynh Nhan nóng nảy:
- Phương Thế Vinh, là do người của ngươi động thủ trước!
- Tiểu tạp chủng, mày biết tao là ai không?
Phương Thế Vinh không hề để ý đến Mộ Khuynh Nhan nữa mà vẻ mặt âm lãnh nhìn Bùi Đông Lai, giận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Lúc chiều hắn muốn mời Mộ Khuynh Nhan đi ăn tối, Mộ Khuynh Nhan bởi vì chạy đến buổi tiệc đón học sinh mới cho nên từ chối hắn làm cho hắn hết sức căm tức, mới vừa rồi Bùi Đông Lailại nói lời ngông cuồng hơn nữa lại đánh bị thương nam tử kia làm cho hắn không thể nào nhịn được.
- Mày là ai tao không cần biết, tao chỉ biết là tao cho mày ba giây đồng hồ, mày có cút ra khỏi đây hay không thôi.
Bùi Đông Lai thông qua lời của Phương Thế Vinh và Mộ Khuynh Nhan nói chuyện với nau có thể đoán được thân phận Phương Thế Vinh không đơn giản, chỉ là hắn không sợ chút nào.
Cho đến nay hắn cũng không sợ phiền phức bao giờ, huống chi hắn cũng rất rõ ràng lấy tính cách của Phương Thế Vinh, cho dù bây giờ hắn thu tay lại thì hắn cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Tiểu tạp chủng tao thật tò mà là mày có cái gì mà có thể kiêu ngạo như thế, chẳng phải mày chỉ là một con chó bên cạnh Tương Cương?
Mắt thấy Bùi Đông Lai vẫn cuồng không ai bì nổi, Phương Thế Vinh giận quá hóa cười:
- Nếu như mày không muốn chết, hiện tại quỳ xuống dập đầu nhận sai hơn nữa tự mình phế bỏ tứ chi, nếu không cho dù mười Tương Cương cũng không thể nào cứu được mày!
Chưa trả lời!
Bùi Đông Lai hướng tới chỗ Phương Thế Vinh bước một bước.
- Mày…. mày định làm gì.
Theo bản năng, Phương Thế Vinh bước lùi ra sau một bước vẻ mặt sợ hãi lại một lần nữa hiện lên.
- Đông ….Đông Lai, không cần!
Cùng lúc đó Mộ Khuynh Nhan tựa hồ nhìn ra Bùi Đông Lai muốn tiếp tục động thủ vội vàng lên tiếng ngăn cản.
- Tiểu tạp chủng, con mợ nó mày biết lão tử là ai không? Lão tử là Phương Thế Vinh, cha tao là Phương Chấn có quan hệ làm ăn với Tương Cương, mày muốn chết phải không?
Mộ Khuynh Nhan vừa mở miệng, Phương Thế Vinh liền lựa chọn báo tên cha, mình cố gắng dùng dánh tiếng Phương Chấn để dọa lui Bùi Đông Lai.
Hiển nhiên hắn xem ra khi Bùi Đông Lai biết thân phận thật của hắn cùng quan hệ hợp tác của Phương Chấn và Tương Cương, tất nhiên sẽ không dám động thủ lần nữa.
- Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, tôi tự nhiên có chừng mực.
Bùi Đông Lai không để ý đến Phương Thế Vinh mà xoay người nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái. Giọng nói không thể nghi ngờ.
" Ách"
Nhận thấy được kiên định trong giọng nói của của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan há to miệng không biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc Mộ Khuynh Nhan đang vì câu nói của Bùi Đông Lai mà trầm mặc đồng thời Phương Thế Vinh cũng phát hiện ra có điều không đúng, lập tức mở to mắt ra hỏi:
- Mày không phải là người của Tương Cương, mày là ai?
- Tao hỏi mày một lần nữa, biến hay là không biến?
Bùi Đông Lai lần nữa hướng tới chỗ Phương Thế Vinh bước tới, nhịp bước có lực, giọng nói bình tĩnh.
- Tiểu tử, mày giỏi lắm.
Phương Thế Vinh biết được Bùi Đông Lai không phải là người của Tương Cương, nghĩ đến thân thủ của Bùi Đông Lai, hơn nữa thấy hắn lại cuồng, biết rõ tiếp tục dây dưa cũng không được gì cho nên cắn răng quyết định đi trước, sau này sẽ trả thù.
Quyết định xong hắn không có quan nam tử lạnh lùng đang nằm như chó chết mà một mình xoay người rời đi.
- Chờ một chút.
Thấy Phương Thế Vinh muốn đi Bùi Đông Lai một lần nữa mở miệng, thanh âm không lớn chỉ đủ cho Phương Thế Vinh nghe được.
" Ách"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Phương Thế vinh cho là Bùi Đông Lai đổi ý, trong lòng một trận phát lạnh đồng thời càng nhiều hơn là tức giận, hắn xoay người, sắc mặt tức giận nói:
- Làm sao, chẳng lẽ mày muốn đuổi tận giết tuyệt mới được?
- Tao cho mày cút, không phải là đi.
Bùi Đông Lai mặt không chút thay đổi nói.
Cút?
Không phải là đi?
Bên tai vang lên tiếng nói của Bùi Đông Lai Phương Thế Vinh thiếu chút nữa giận đến hộc máu.
- Mặc dù tao không biết mày rốt cục là ai, nhưng từ trước đến nay không có ai dám đụng vào Phương Thế Vinh tao, dù chỉ là đầu ngón tay.
Phương Thế Vinh giận đến diện mục giữ tợn nói:
- Tiểu tử, tao khuyên mày làm việc nên lưu lại một đường sống cho sau này!
" Vù"
Chưa trả lời.
Dưới ánh đèn Bùi Đông Lai hành động.
Đột nhiên dưới chân phát lực, tung người bắn ra, uyển chuyển giống như quỷ mị, nhanh chóng tới gần sát Phương Thế Vinh.
Phương Thế Vinh chỉ cảm thấy kình Phong đánh tới trước mặt, sau đó…khi hắn trợn mắt há hốc mồm, trong lúc này, Bùi Đông lai xuất hiện trước mắt của hắn, tay phải thuận thế vung cho hắn một cái bạt tai!
" A"
Không đợi Phương Thế Vinh làm ra tránh né cái gì, Bùi Đông Lai bạt tai quất vào mặt Phương Thế Vinh, lực đạo kinh khủng trực tiếp đánh bay Phương Thế Vinh ra ngoài.
" Bịch"
Thân thể nặng nề của Phương Thế Vinh đập vào cạnh bàn ăn, máu từ khóe miệng văng tứ phía, quai hàm hoàn toàn bị gãy nát, bên dưới cằm xương cốt đâm nát ra thịt, lộ ra ngoài không khí.
Hắn giống như một con chó chết nằm trên mặt đất không ngừng co quắp.
Sau đó tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy cái răng pha lẫn máu từ mồm Phương Thế Vinh chảy ra rơi xuống mặt đất.
" Hô"
Thấy vẻ thảm trạng của Phương Thế Vinh, mọi người chung quanh hít một hơi khí lạnh nhìn về phía Bùi Đông Lai ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Tựa hồ bọn họ cũng không nghĩ tới thiếu niên bình thường kia khi nổi giận lại đáng sợ đến thế.
Phương Thế Vinh như thế nào cũng không nghĩ tới Bùi Đông Lai sẽ ra tay đánh hắn, đau đớn khó chịu hắn cũng không có tiếp tục nói tiếp mà từ trong túi lấy ta điện thoại run rẩy gọi cho Quý Hồng.
Bùi Đông Lai thấy Phương Thế Vinh lấy điện thoại gọi viện binh chẳng những không rời đi mà ngược lại còn đi tới chỗ đó.
Một bước, hai bước, ba bước, nhìn Bùi Đông Lai đi tới, Phương Thế Vinh bị dọa không ngừng lùi về phía sau.
- Thế Vinh đệ đệ, tìm tỷ tỷ có việc gì?
Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Quý Hồng.
Bên tai vang lên thanh âm dụ hoặc của Quý Hồng, Phương Thế Vinh la lên thất thanh:
- Quý Hồng có một tiểu tạp chủng đả thương ta cùng với thuộc hạ, cô lập tức dẫn người tới miếu Thành Hoàng.
- Hả?
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng một bộ mặt suy tư:
- Có người ở Đông Hải dám động đến Phương Thiếu, địa vị của hắn như thế nào?
Địa vị gì?
Phương Thế Vinh mới vừa muốn nói chuyện thì thấy Bùi Đông Lai đứng ở trước người hắn, khiến cho hắn sợ đến cả người run lên thiếu chút nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.
Hồi tưởng đến cái tên Quý Hồng, Bùi Đông Lai chậm rãi ngồi xuống trong đầu hiện lên thân ảnh Quý Hồng.
- Ta không biết, cô nhanh đến đây một chút, nhanh lên!
Mắt thấy Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, Phương Thế Vinh sợ đến hồn phi phách tán, thất thanh rống to.
- Cậu nói cho hắn biết, cậu là bạn của ta, ta lập tức dẫn người qua.
Đầu bên kia Quý Hồng phản phất có thể thông qua thanh âm của Phương Thế Vinh đoán được Phương Thế Vinh sợ bể mật, mặc dù nàng rất tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể hù dọa Phương Thế Vinh như vậy. Nhưng nàng không có tiếp tục truy vấn thân phận của đối phương mà cố gắng trước hết để Phương Thế Vinh báo tên của nàng, ổn định tình thế sau đó nàng đưa người qua đó.
Lời nói của Quý Hồng thông qua cái loa khuếch đại truyền vào tai Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai dưới biểu lộ khiếp sợ vạn phần của Phương Thế Vinh, trực tiếp cầm lấy cái điện thoại, nhướng mày híp mắt trầm giọng hỏi:
- Quý lão bản, có phải cô muốn thay hắn ra mặt?
Mắt thấy Bùi Đông Lai bẻ gãy cổ tay của tên nam tử kia, lại làm cho nam tử quỳ rạp xuống đất, nhưng vị thực khách xem náo nhiệt xung quanh xôn xao một trận.
Mà Phương Thế Vinh ngồi bên cạnh Mộ Khuynh Nhan cũng trợn tròn cặp mắt.
Được xưng là một trong tứ đại thiếu gia của Hàng Châu, trong mấy năm qua cũng vô số lần đụng phải chuyện rắc rối, bất quá mỗi một lần hắn không phải dựa vào gia cảnh để dọa đối phương thì cũng dựa vào nam tử này đánh cho đối phương tàn phế, sau đó là nhờ phụ thân hắn đi giải quyết.
Có thể nói, bởi vì có nam tử bảo vệ cùng phụ thân Phương Chấn của hắn che chở cho nên hắn còn không có chạm vào cây đinh. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Một lần cũng không có!
Mà hiện tại thì nam tử này lại giống như một con chó Trung Hoa quỳ rạp trước Bùi Đông Lai, làm hắn bị dọa cho sợ ngây người.
Một nỗi khiếp sợ tràn đầy nội tâm hắn làm cho hắn trong nhất thời không thể mở miệng.
- Mày muốn chết!
Trong lúc Phương Thế Vinh cả kinh trợn mắt há hốc mồm thì nam tử lạnh lùng mặc dù cổ tay bị gãy cũng không cam chịu bị chế phục mà quát lạnh một tiếng trực tiếp dùng cái tay còn lại rút súng lục.
Thân là hộ vệ của Phương Thế Vinh, cho nên cả hai tay trái phải đều biết dùng súng.
Hắn biết nếu đấu tay đôi không phải là đối thủ của Bùi Đông Lai, cho nên lựa chon dùng súng.
- Cho mày quỳ, thì mày cứ quỳ đi.
Bùi Đông Lai thấy thế, buông tay đang nắm cổ tay của nam tử lạnh lùng ra, biến trảo thành chưởng dùng sức vỗ vào phía sau lưng của nam tử lạnh lùng.
- A!
" Bịch"
"Răng rắc!"
Ba âm thanh trước sau vang lên, nam tử lạnh lùng bị Bùi Đông Lai đánh một chưởng ngã xuống đất, xương mũi bị đập gãy, máu chảy đầm đìa.
Một chưởng đánh thật mạnh xuống hắn, Bùi Đông Lai không có ngừng lại, bước tiếp một bước, dẫm mạnh một cước xuống tay không bị thương còn lại của nam tử lạnh lùng.
" A…"
Có câu nói. Tay đứt ruột xót, bàn tay bị Bùi Đông Lai dẫm nát, nam tử kia đau đến cả người run rẩy hít vào một ngụm khí lạnh.
- Chớ quên tao đã nói cho mày ba giây đồng hồ.
Sau khi dẫm nát tay nam tử lạnh lùng, Bùi Đông Lai hướng về chỗ Phương Thế Vinh khẽ mỉm cười, đồng thời gia tăng lực chân dùng sức bước đi.
- A..
Bùi Đông Lai vừa chuyển động một cước này, bàn tay của nam tử lạnh lùng lập tức nát bấy, phát ra tiếng kêu thống khổ.
Bên tai vang lên tiếng kêu rên của nam tử lạnh lùng, nhìn nụ cười trên khuôn mặt Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh chỉ cảm thấy đó là nụ cười của ác ma, long tóc khắp người dựng đứng hết cả lên, nhất thời không dám nói gì.
- Đông Lai, không cần!
Trong lúc Phương Thế Vinh bị thủ đoạn độc ác của Bùi Đông Lai chế trụ, thì Mộ Khuynh Nhan mở miệng, giọng nói mang theo vài phần gấp gáp cùng lo lắng.
Biết rõ thân phận Phương Thế Vịnh, Mộ Khuynh Nhan biết rõ hôm nay Bùi Đông Lai đánh tàn phế nam tử lạnh lùng như vậy, lấy tính cách bao che khuyết điểm của phụ thân Phương Chấn của Phương Thế Vinh thì Bùi Đông Lai đã chọc vào đại phiền toái.
- Khuynh Nhan?
Phương Thế Vinh đang sợ hãi sau khi nghe được những lời của Mộ Khuynh Nhan đầu tiên thì ngẩn ra, sau đó hồi tưởng lại lúc Mộ Khuynh Nhan nói chuyện ánh mắt cũng hướng tới Bùi Đông Lai.
- Đông Lai, bỏ đi.
Mộ Khuynh Nhan không để ý đến Phương Thế Vinh mà trực tiếp đi đến trước người Bùi Đông Lai.
- Tiểu tử thì ra mày là người của Tương tiên sinh.
Lần nữa nghe được Mộ Khuynh Nhan mở miệng, Phương thế vinh hoàn toàn khẳng định trước mắt là Mộ Khuynh Nhan, khuôn mặt hoảng sợ biến mất hắn, thay vào đó là vẻ âm trầm:
- Chẳng lẽ mày là người của Tương tiên sinh, là người có thể đụng vào tao sao?
- Phương Thế Vinh, ngươi nói vậy là có ý gì?
Mộ Khuynh Nhan lo lắng hỏi.
- Ý gì? Tên vương bát đản này đả thương người của ta, cho dù Tương tiên sinh tới thì cũng phải cấp cho ta một cái công đâọ.
Sau khi biết được "thân phận" của Bùi Đông Lai, Phương Thế Vinh liền lộ bản sắc cuồng ngạo.
Nghe thấy lời nói hung ác của Phương Thế Vinh, Mộ Khuynh Nhan nóng nảy:
- Phương Thế Vinh, là do người của ngươi động thủ trước!
- Tiểu tạp chủng, mày biết tao là ai không?
Phương Thế Vinh không hề để ý đến Mộ Khuynh Nhan nữa mà vẻ mặt âm lãnh nhìn Bùi Đông Lai, giận không thể ăn tươi nuốt sống hắn.
Lúc chiều hắn muốn mời Mộ Khuynh Nhan đi ăn tối, Mộ Khuynh Nhan bởi vì chạy đến buổi tiệc đón học sinh mới cho nên từ chối hắn làm cho hắn hết sức căm tức, mới vừa rồi Bùi Đông Lailại nói lời ngông cuồng hơn nữa lại đánh bị thương nam tử kia làm cho hắn không thể nào nhịn được.
- Mày là ai tao không cần biết, tao chỉ biết là tao cho mày ba giây đồng hồ, mày có cút ra khỏi đây hay không thôi.
Bùi Đông Lai thông qua lời của Phương Thế Vinh và Mộ Khuynh Nhan nói chuyện với nau có thể đoán được thân phận Phương Thế Vinh không đơn giản, chỉ là hắn không sợ chút nào.
Cho đến nay hắn cũng không sợ phiền phức bao giờ, huống chi hắn cũng rất rõ ràng lấy tính cách của Phương Thế Vinh, cho dù bây giờ hắn thu tay lại thì hắn cũng sẽ không bỏ qua chuyện này.
- Tiểu tạp chủng tao thật tò mà là mày có cái gì mà có thể kiêu ngạo như thế, chẳng phải mày chỉ là một con chó bên cạnh Tương Cương?
Mắt thấy Bùi Đông Lai vẫn cuồng không ai bì nổi, Phương Thế Vinh giận quá hóa cười:
- Nếu như mày không muốn chết, hiện tại quỳ xuống dập đầu nhận sai hơn nữa tự mình phế bỏ tứ chi, nếu không cho dù mười Tương Cương cũng không thể nào cứu được mày!
Chưa trả lời!
Bùi Đông Lai hướng tới chỗ Phương Thế Vinh bước một bước.
- Mày…. mày định làm gì.
Theo bản năng, Phương Thế Vinh bước lùi ra sau một bước vẻ mặt sợ hãi lại một lần nữa hiện lên.
- Đông ….Đông Lai, không cần!
Cùng lúc đó Mộ Khuynh Nhan tựa hồ nhìn ra Bùi Đông Lai muốn tiếp tục động thủ vội vàng lên tiếng ngăn cản.
- Tiểu tạp chủng, con mợ nó mày biết lão tử là ai không? Lão tử là Phương Thế Vinh, cha tao là Phương Chấn có quan hệ làm ăn với Tương Cương, mày muốn chết phải không?
Mộ Khuynh Nhan vừa mở miệng, Phương Thế Vinh liền lựa chọn báo tên cha, mình cố gắng dùng dánh tiếng Phương Chấn để dọa lui Bùi Đông Lai.
Hiển nhiên hắn xem ra khi Bùi Đông Lai biết thân phận thật của hắn cùng quan hệ hợp tác của Phương Chấn và Tương Cương, tất nhiên sẽ không dám động thủ lần nữa.
- Tôi biết cô đang lo lắng cái gì, tôi tự nhiên có chừng mực.
Bùi Đông Lai không để ý đến Phương Thế Vinh mà xoay người nhìn Mộ Khuynh Nhan một cái. Giọng nói không thể nghi ngờ.
" Ách"
Nhận thấy được kiên định trong giọng nói của của Bùi Đông Lai, Mộ Khuynh Nhan há to miệng không biết nên nói gì cho phải.
Trong lúc Mộ Khuynh Nhan đang vì câu nói của Bùi Đông Lai mà trầm mặc đồng thời Phương Thế Vinh cũng phát hiện ra có điều không đúng, lập tức mở to mắt ra hỏi:
- Mày không phải là người của Tương Cương, mày là ai?
- Tao hỏi mày một lần nữa, biến hay là không biến?
Bùi Đông Lai lần nữa hướng tới chỗ Phương Thế Vinh bước tới, nhịp bước có lực, giọng nói bình tĩnh.
- Tiểu tử, mày giỏi lắm.
Phương Thế Vinh biết được Bùi Đông Lai không phải là người của Tương Cương, nghĩ đến thân thủ của Bùi Đông Lai, hơn nữa thấy hắn lại cuồng, biết rõ tiếp tục dây dưa cũng không được gì cho nên cắn răng quyết định đi trước, sau này sẽ trả thù.
Quyết định xong hắn không có quan nam tử lạnh lùng đang nằm như chó chết mà một mình xoay người rời đi.
- Chờ một chút.
Thấy Phương Thế Vinh muốn đi Bùi Đông Lai một lần nữa mở miệng, thanh âm không lớn chỉ đủ cho Phương Thế Vinh nghe được.
" Ách"
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Phương Thế vinh cho là Bùi Đông Lai đổi ý, trong lòng một trận phát lạnh đồng thời càng nhiều hơn là tức giận, hắn xoay người, sắc mặt tức giận nói:
- Làm sao, chẳng lẽ mày muốn đuổi tận giết tuyệt mới được?
- Tao cho mày cút, không phải là đi.
Bùi Đông Lai mặt không chút thay đổi nói.
Cút?
Không phải là đi?
Bên tai vang lên tiếng nói của Bùi Đông Lai Phương Thế Vinh thiếu chút nữa giận đến hộc máu.
- Mặc dù tao không biết mày rốt cục là ai, nhưng từ trước đến nay không có ai dám đụng vào Phương Thế Vinh tao, dù chỉ là đầu ngón tay.
Phương Thế Vinh giận đến diện mục giữ tợn nói:
- Tiểu tử, tao khuyên mày làm việc nên lưu lại một đường sống cho sau này!
" Vù"
Chưa trả lời.
Dưới ánh đèn Bùi Đông Lai hành động.
Đột nhiên dưới chân phát lực, tung người bắn ra, uyển chuyển giống như quỷ mị, nhanh chóng tới gần sát Phương Thế Vinh.
Phương Thế Vinh chỉ cảm thấy kình Phong đánh tới trước mặt, sau đó…khi hắn trợn mắt há hốc mồm, trong lúc này, Bùi Đông lai xuất hiện trước mắt của hắn, tay phải thuận thế vung cho hắn một cái bạt tai!
" A"
Không đợi Phương Thế Vinh làm ra tránh né cái gì, Bùi Đông Lai bạt tai quất vào mặt Phương Thế Vinh, lực đạo kinh khủng trực tiếp đánh bay Phương Thế Vinh ra ngoài.
" Bịch"
Thân thể nặng nề của Phương Thế Vinh đập vào cạnh bàn ăn, máu từ khóe miệng văng tứ phía, quai hàm hoàn toàn bị gãy nát, bên dưới cằm xương cốt đâm nát ra thịt, lộ ra ngoài không khí.
Hắn giống như một con chó chết nằm trên mặt đất không ngừng co quắp.
Sau đó tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn mấy cái răng pha lẫn máu từ mồm Phương Thế Vinh chảy ra rơi xuống mặt đất.
" Hô"
Thấy vẻ thảm trạng của Phương Thế Vinh, mọi người chung quanh hít một hơi khí lạnh nhìn về phía Bùi Đông Lai ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Tựa hồ bọn họ cũng không nghĩ tới thiếu niên bình thường kia khi nổi giận lại đáng sợ đến thế.
Phương Thế Vinh như thế nào cũng không nghĩ tới Bùi Đông Lai sẽ ra tay đánh hắn, đau đớn khó chịu hắn cũng không có tiếp tục nói tiếp mà từ trong túi lấy ta điện thoại run rẩy gọi cho Quý Hồng.
Bùi Đông Lai thấy Phương Thế Vinh lấy điện thoại gọi viện binh chẳng những không rời đi mà ngược lại còn đi tới chỗ đó.
Một bước, hai bước, ba bước, nhìn Bùi Đông Lai đi tới, Phương Thế Vinh bị dọa không ngừng lùi về phía sau.
- Thế Vinh đệ đệ, tìm tỷ tỷ có việc gì?
Trong điện thoại truyền ra thanh âm của Quý Hồng.
Bên tai vang lên thanh âm dụ hoặc của Quý Hồng, Phương Thế Vinh la lên thất thanh:
- Quý Hồng có một tiểu tạp chủng đả thương ta cùng với thuộc hạ, cô lập tức dẫn người tới miếu Thành Hoàng.
- Hả?
Đầu bên kia điện thoại, Quý Hồng một bộ mặt suy tư:
- Có người ở Đông Hải dám động đến Phương Thiếu, địa vị của hắn như thế nào?
Địa vị gì?
Phương Thế Vinh mới vừa muốn nói chuyện thì thấy Bùi Đông Lai đứng ở trước người hắn, khiến cho hắn sợ đến cả người run lên thiếu chút nữa thì làm rơi điện thoại xuống đất.
Hồi tưởng đến cái tên Quý Hồng, Bùi Đông Lai chậm rãi ngồi xuống trong đầu hiện lên thân ảnh Quý Hồng.
- Ta không biết, cô nhanh đến đây một chút, nhanh lên!
Mắt thấy Bùi Đông Lai ngồi xổm xuống, Phương Thế Vinh sợ đến hồn phi phách tán, thất thanh rống to.
- Cậu nói cho hắn biết, cậu là bạn của ta, ta lập tức dẫn người qua.
Đầu bên kia Quý Hồng phản phất có thể thông qua thanh âm của Phương Thế Vinh đoán được Phương Thế Vinh sợ bể mật, mặc dù nàng rất tò mò rốt cuộc là thần thánh phương nào có thể hù dọa Phương Thế Vinh như vậy. Nhưng nàng không có tiếp tục truy vấn thân phận của đối phương mà cố gắng trước hết để Phương Thế Vinh báo tên của nàng, ổn định tình thế sau đó nàng đưa người qua đó.
Lời nói của Quý Hồng thông qua cái loa khuếch đại truyền vào tai Bùi Đông Lai, Bùi Đông Lai dưới biểu lộ khiếp sợ vạn phần của Phương Thế Vinh, trực tiếp cầm lấy cái điện thoại, nhướng mày híp mắt trầm giọng hỏi:
- Quý lão bản, có phải cô muốn thay hắn ra mặt?