Chương : 161
Thân là đại tỷ lớn của Đông Hải, Quý Hồng chằng những quen biết với lão đại xã hội đen của Hàng Châu là Phương Chấn hơn nữa còn có quan hệ làm ăn với nhau, quan trọng hơn chính là Phương Chấn còn đang giúp nàng thực hiện kế hoạch thống nhất thế giới ngầm Đông Hải.
Dưới tình hình như vậy, mặc dù nàng đoán được Phương Thế Vinh có thể chọc phải đại nhân vật, nhưng vẫn quyết định tới miếu Hoàng Thành trợ giúp Phương Thế Vinh giải quyết chuyện này. Một là vì Phương Thế Vinh được Phương Chấn sai đến Đông Hải để đàm phán trước, nếu ở Đông Hải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì nàng thân là chủ nhà không có cách nào ăn nói với Phương Chấn.
Song trong lúc Quý Hồng đang dịnh cúp điện thoại thì nàng nghe được lời nói cảu Bùi Đông Lai.
Ngạc nhiên.
Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.
Quen thuộc.
Đây là cảm giác thứ hai.
- Bùi Đông Lai?
Sau khi ngạc nhiên, Quý Hồng theo bản năng hiện ra một thân ảnh cao ngạo khiến bật thốt lên hỏi.
- Là ta.
Bùi Đông Lai bất động thanh sắc trả lời.
- Thì ra là Đông Lai tiểu bằng hữ, ừ cậu nói Phương Thế Vinh chuyện này tỷ tỷ không giúp được.
Xác nhận đầu bên kia là Bùi Đông lai, Quý Hồng trầm mặc một hồi lâu, rồi khôi phục lại giọng chế giễu nói.
"Ách",..."
Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, Phương Thế Vinh trợn tròn mắt há miệng.
Phải biết là lần này hắn tới đây chính là do ý tứ của Phương Chấn đến để thương lượng kế hoạch đối phó Đông Nguyệt bang, vậy mà khi Quý Hồng biết được tên của Bùi Đông Lai thì lại mặc kệ sống chết của hắn.
Điều này quả thực làm cho hắn không thể tin nổi.
Dù sao thì nếu như hắn xảy ra chuyện ở Đông Hải thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ hợp tác của Phương Chấn và Quý Hồng.
"Đô..., đô... ".
Mặc dù Phương Thế Vinh có một ngàn lý do không tin hết thay đây là sự thật nhưng thanh âm cúp máy của Quý Hồng khiến cho hắn phải chấp nhận sự thật là Quý Hồng đã buông tha cho chuyện này.
- Còn muốn tìm ai nữa.
Bùi Đông Lai cúp điện thoại nhìn Phương Thế Vinh đang trợn mắt há mồm hỏi.
- Mày rốt cục là ai?
Phương Thế Vinh không có lựa chọn gọi người đến giúp nữa thậm chí ngay cả điện thoại cũng không dám đón mà ngơ ngác nhìn Bùi Đông Lai đồng thời cố gắng từ trong trí nhớ của mình lôi ra xem có đại nhân vật nào mang họ Bùi không, kêt quả là cả nửa ngày cũng không có nghĩ ra nhân vật họ Bùi nào có thể làm cho Quý Hồng thay đổi quyết định.
"A!"
Chưa trả lời, Bùi Đông Lai buông tay ra điện thoại di động rơi trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai.
Đột nhiên xuất hiện tiếng vang dọa cho Phương Thế Vinh từ trong khiếp sợ lấy lại bình tĩnh, nhớ lại lời nói lúc trước của Bùi Đông Lai:
- Tao cho mày cút, không phải là đi.
Giống như một con lừa lăn lộn trên mặt đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây đối với Phương Thế Vinh mà nói quả thực chính là hành hạ tàn nhẫn nhất, chỉ là thấy mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, lý trì cùng cảm giác đều nói cho Phương Thế Vinh biết nếu như hắn không làm theo lời nói của Bùi Đông Lai thì tối nay hắn có thể ra khỏi miếu Hoàng Thành hay không cũng là một vấn đề.
Nghĩ đến đây, sắc mắt Phương Thế Vinh trắng bệch, sau đó dùng sức cắn chặt răng, cuối cùng quyết định hướng một bên lăn đi.
Thấy một màn như vậy, Mộ Khuynh Nhan trừng lớn đôi mắt đẹp.
Trong trí nhớ của nàng, Phương Thế Vinh vẫn tự nhận: "ông trời là thứ nhất thì hắn là thứ nhì" cuồng ngạo không ai bì nổi.
Mà hôm nay lại như là một con lừa bị chủ đánh, loại cảm giác hoàn toàn tương phản này làm cho nàng cảm thấy giống như đang mơ!
So sánh với Mộ Khuynh Nhan thì nam tử kia còn rung động lớn hơn nữa!
Thân là lái xe kiêm hộ vệ của Phương Thế Vinh hắn thậm chí rấ rõ ràng Phương Thế Vinh cuồng đến mức nào!
Lúc này thấy Phương Thế Vinh đang bò trên mặt đất hắn thấy thế giới này tan vỡ.
- Tránh ra, tránh ra!
Trong lúc nam tử lạnh lùng đang sợ ngây người, Phương Thế Vinh đang bò trên mặt đất thì phía trước có thanh âm truyền đến.
Thanh âm xuất hiện đám người tản ra, nhường một cái lối đi cho mấy tên cảnh sát đang bước tới chỗ này.
Sau khi thấy cảnh sát, Bùi Đông Lai biết được có người báo cảnh sát cho nên dừng bước lại vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ như thế nào giải quyết hậu quả.
Mà Phương Thế Vinh đang lăn lộn dưới đất thì giống như là thấy được cha của mình vậy, lập tức hô lớn giống như phát điên:
- Nơi này, nơi này!
- Là ai ra tay?
Trong chớp mắt mấy tên cảnh sát đi tới hiện trường thấy hiện trạng của Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng, tất cả đều sửng sốt sau đó thủ lĩnh cảnh sát nhìn về hướng Bùi Đông Lai, mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Lời của đầu lĩnh cảnh sát vừa ra khỏi miệng thì phía sau hắn mấy tên cảnh sát rối rít nắm chặt cây gậy của mình giống như đối địch với kẻ thù mạnh.
- Ta.
Bùi Đông Lai sắc mặt bình tình mở miệng trả lời.
- Tại sao cậu lại động thủ đánh người.
Đầu lĩnh cảnh sát không giống như mọi khi cho người ẩu đả ngồi xuống cũng không có trực tiếp bắt người đi mà là hơi có vẻ lo lắng hỏi.
Sở dĩ như vậy bởi vì bọn hắn ở đồn cảnh sát quen bắt nạt kẻ yếu rồi, giờ thấy được Bùi Đông Lai đánh cho Phương THế Vinh cùng nam tử lạnh lùng như vậy tự nhiên biết Bùi Đông Lai không phải dễ trêu chọc.
- Là do bọn hắn động thủ trước.
Lần này không đợi Bùi Đông Lai trả lời, Mộ Khuynh Nhan liền trả lời trước.
- Cô là?
Đối mặt với Mộ Khuynh Nhan đàu lĩnh cảnh sát áp lực nhỏ đi, trong mắt còn hiện lên một tia kinh diễm.
Không riêng gì hắn, mấy tên cảnh sát phía sau thấy Mộ Khuynh Nhan tất cả đều là hai mắt tỏa sáng.
- Ta là Mộ Khuynh Nhan.
Mộ Khuynh Nhan vừa nói vừa háo kính đen xuống.
- Mộ Khuynh Nhan?
" Rầm"
Nghe được lời nói của Mộ Khuynh Nhan lại nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của Mộ Khuynh Nhan, đám người đứng xem xôn xao một trận còn mấy tên cảnh sát thì hoàn toàn ngây người.
Đoạn thời gian trước chuyện tình Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc được truyền đi sôi sục trên mạng, cảnh sát Đông Hải chịu áp lực cực lớn, hơn nữa chuẩn bi trước quốc khánh tiến hành một cuộc càn quét làm cho tất cả cảnh sát đều kêu khổ không ngớt.
Dưới tình hình như vậy, mấy tên cảnh sát nhìn thấy Mộ Khuynh Nhan ở đây sao có thể không kinh ngạc được.
- Thật sự là Mộ Khuynh Nhan.
- Thật không nghĩ tới lại có thể gặp được Mộ Khuynh Nhan ở đây.
- Đúng vật, đại minh tinh như nàng lại đến đây ăn khuya thật không thể tin được.
Vài giây đồng hồ sau, người xem đứng ngoài từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nhìn vào Mộ Khuynh Nhan mà nghị luận làm cho mấy tên cảnh sát rối rít lấy lại tinh thần.
- Mộ tiểu thư, sao cô lại tới chỗ này?
Đầu lĩnh cảnh sát bước lên phía trước, mỉm cười hỏi thăm nhưng trong lòng thì âm thầm kêu khổ.
- Ta cùng với bạn tới đây ăn khuya.
Mộ Khuynh Nhan đáp lại.
- Hắn là bạn của cô?
Đầu lĩnh cảnh sát trong lòng vừa động, chỉ chỉ Bùi Đông Lai.
Mộ Khuynh Nhan gật đầu.
- Vậy bọn họ…?
Đầu lĩnh cảnh sát chỉ Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng nằm trên mặt đất.
- Ta cùng Mộ tiểu thư ăn điểm tâm ở chỗ này, bọn chúng đột nhiên đi tới, đuổi ta đi, ta không rời đi bọn hắn động thủ với ta.
Bùi Đông Lai chỉ vào nam tử lạnh lùng giải thích:
- Ta thấy bọn họ không có hảo ý, cho nên xuất thủ ngăn cản, sau đó ta phát hiện trên người hắn có súng,…
- Chờ chút, ngươi nói gì? Đeo súng?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, đầu lĩnh cảnh sát giật mình run giọng hỏi.
- A! …có súng!
Đầu lĩnh cảnh sát vừa thốt lên, những người đứng xem sợ hãi rối rít thối lui, bọn họ mặc dù thích xem náo nhiệt nhưng mà lại càng quan tâm cái mạng nhỏ của mình hơn.
- Đúng vậy, hắn vẫn còn đang đeo ở hông.
Trong lúc mọi người đứng xem đang bối rối, Bùi Đông Lai gật đầu hồi đáp:
- Ta là vì phòng ngừa hắn nỏ súng đả thương người khác cho nên đánh gãy hai tay của hắn.
"Hô ~ "
Mấy tên cảnh sát sau khi biết được nam tử lạnh lùng có súng bị dọa cho thiếu chút nữa trái tim ngừng đập, bọn họ muốn chạy trốn giống như mọi người đứng xem xung quanh nhưng nhìn đến nam tử lạnh lùng hai tay bị đánh gãy không cách nào dùng súng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đi lên xem có phải có súng thật không?
Đầu lĩnh cảnh sát trong lòng vừa động thở phảo nhẹ nhõm, nghĩ tới điều gì, vội vàng hướng tới một tên cảnh sát bên cạnh phân phó.
Tên cảnh sát kia chậm rãi tiến đến.
- Không được nhúc nhích!
Sau khi tên cảnh sát kia đến gần, vì xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, hét lớn một tiếng.
- Con mợ nó, thật là vô dụng.
Đầu lĩnh cảnh sát thấy thế tức đến chửi cả má tên kia đồng thời bước tới chỗ nam tử lạnh lùng hắn mặc dù lá gan so với thủ hạ không lớn hơn được bao nhiêu nhưng mà hắn biết bếu nam tử lạnh lùng có thể noổ được súng thì Bùi Đông Lai đã không bình yên vô sự đứng ở chỗ đó.
Không thể không nói đầu lĩnh cảnh sát quan sát không tệ, nam tử lạnh lùng chẳng những hai tay bị phế hơn nữa lưng còn bị đả thương nghiêm trọng, xương xột sống gãy lìa, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Rất nhanh đầu lĩnh cảnh sát tiến lên chỗ nam tử lạnh lùng, từ bên hông của hắn rút ra một khẩu súng.
Sau khi lấy được khẩu súng lục, đầu lĩnh cảnh sát cảm thấy được tiền đồ của mình chuẩn bị được thăng tiến, hưng phấn mà nói:
- Ban ngày ban mặt mà mang theo súng hành hung người khác, đưa hai người bọn họ đi cho ta!
Ngạc nhiên nghe được lời nói của đầu lĩnh cảnh sát, mấy tên thủ hạ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý của đầu lĩnh cảnh sát không nói hai lời rối rít đem nam tử lạnh lùng và Phương Thế Vinh đi.
- Ngươi, các ngươi làm gì? là hắn đả thương ta mà?
Phương Thế Vinh bị cảnh sát bắt lại hắn lập tức nóng nảy.
- Thành thật một chút cho ta đi!
Hai cảnh sát áp tải Phương Thế Vinh thấy Phương Thế Vinh kêu gào lập tức cho Phương Thế Vinh một cái tát, rồi quát lên.
Bị ăn một cái tát, Phương Thế Vinh chút nữa bị tức chết, ở Hàng Châu, mấy tên cảnh sát bình thường nào dám đánh hắn như vậy.
Tức giận nhưng Phương Thế Vinh cũng biết rơi vào tay cảnh sát còn tốt hơn lăn lê dưới đất ở chỗ này như là con lừa, nên không có tiếp tục kêu la.
- Mộ tiểu thư, tôi sẽ lập tức đem chuyện này hồi báo lãnh đạo, mặt khác để điều tra rõ chân tướng sự tình thì còn phiền bạn của Mộ tiểu thư cùng đi tới đồn cảnh sát một chuyến.
Đầu lĩnh cảnh sát thấy thủ hạ áp chế Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng đi thì lập tức tiến lên trưng cầu ý kiến của Mộ Khuynh Nhan.
- Mộ tiểu thư phải về nghỉ ngơi.
Không đợi Mộ Khuynh Nhan mở miệng, Bùi Đông Lai liền nói:
- Chân tướng sự tình đã rõ ràng rồi, ông chủ cửa hàng cũng có thể làm chứng hai người bọn họ không biết tốt xấu động thủ, hơn nữa còn đeo súng theo người rất có thể là bọn bắt cóc trước đó, ta đề nghị ngài lập tức đem tình huống chi tiết hồi báo lãnh đão của ngài để xử lí.
" Ách?
Ngạc nhiên nghe được lời của Bùi Đông Lai, đầu lĩnh cảnh sát chẳng qua là cảm thấy tâm tư của mình bị đối phương nhìn thấu, thầm giật mình đồng thời trầm ngâm nói:
- Nếu như vậy, chúng ta không làm phiền Mộ tiểu thư nghỉ ngơi, đưa hắn đi!
Sau khi nói xong, đầu lĩnh cảnh sát vung tay lên, để cho thủ hạ đưa Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng về sở, chuẩn bị báo với lãnh đạo để lĩnh thưởng.
Nhìn bóng lưng Phương Thế Vinh rời đi, Bùi Đông Lai tâm như gương sáng.
Hắn mặc dù không biết thân phận cụ thể của Phương Thế Vinh nhưng có thể làm cho Quý Hồng ra mặt hơn nữa hắn biết người của Tương Cương tất nhiên không phải là tiểu nhân vật, vì thế chỉ cần Tương Cương ở bên kia không ra mặt chỉ rõ là Phương Thế Vinh hành hùn thì Phương Thế Vinh vào cục cảnh sát chẳng qua là một người đi dạo quanh sân khấu mà thôi, dù sao cũng có nam tử lanh lùng chịu tội thay.
- Quý Hồng tại sao sau khi biết được tên của ta lại lập tức trở mặt tùy ý mặc kệ Phương Thế Vinh.
Đưa mắt nhìn cảnh sát đưa Phương Thế Vinh đi Bùi Đông Lai nghĩ đến cú điện thoại trước đó của Quý Hồng trong lòng tràn đầy nghi ngờ.
Dưới tình hình như vậy, mặc dù nàng đoán được Phương Thế Vinh có thể chọc phải đại nhân vật, nhưng vẫn quyết định tới miếu Hoàng Thành trợ giúp Phương Thế Vinh giải quyết chuyện này. Một là vì Phương Thế Vinh được Phương Chấn sai đến Đông Hải để đàm phán trước, nếu ở Đông Hải phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn thì nàng thân là chủ nhà không có cách nào ăn nói với Phương Chấn.
Song trong lúc Quý Hồng đang dịnh cúp điện thoại thì nàng nghe được lời nói cảu Bùi Đông Lai.
Ngạc nhiên.
Đây là phản ứng đầu tiên của nàng.
Quen thuộc.
Đây là cảm giác thứ hai.
- Bùi Đông Lai?
Sau khi ngạc nhiên, Quý Hồng theo bản năng hiện ra một thân ảnh cao ngạo khiến bật thốt lên hỏi.
- Là ta.
Bùi Đông Lai bất động thanh sắc trả lời.
- Thì ra là Đông Lai tiểu bằng hữ, ừ cậu nói Phương Thế Vinh chuyện này tỷ tỷ không giúp được.
Xác nhận đầu bên kia là Bùi Đông lai, Quý Hồng trầm mặc một hồi lâu, rồi khôi phục lại giọng chế giễu nói.
"Ách",..."
Bên tai vang lên lời nói của Quý Hồng, Phương Thế Vinh trợn tròn mắt há miệng.
Phải biết là lần này hắn tới đây chính là do ý tứ của Phương Chấn đến để thương lượng kế hoạch đối phó Đông Nguyệt bang, vậy mà khi Quý Hồng biết được tên của Bùi Đông Lai thì lại mặc kệ sống chết của hắn.
Điều này quả thực làm cho hắn không thể tin nổi.
Dù sao thì nếu như hắn xảy ra chuyện ở Đông Hải thì sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến quan hệ hợp tác của Phương Chấn và Quý Hồng.
"Đô..., đô... ".
Mặc dù Phương Thế Vinh có một ngàn lý do không tin hết thay đây là sự thật nhưng thanh âm cúp máy của Quý Hồng khiến cho hắn phải chấp nhận sự thật là Quý Hồng đã buông tha cho chuyện này.
- Còn muốn tìm ai nữa.
Bùi Đông Lai cúp điện thoại nhìn Phương Thế Vinh đang trợn mắt há mồm hỏi.
- Mày rốt cục là ai?
Phương Thế Vinh không có lựa chọn gọi người đến giúp nữa thậm chí ngay cả điện thoại cũng không dám đón mà ngơ ngác nhìn Bùi Đông Lai đồng thời cố gắng từ trong trí nhớ của mình lôi ra xem có đại nhân vật nào mang họ Bùi không, kêt quả là cả nửa ngày cũng không có nghĩ ra nhân vật họ Bùi nào có thể làm cho Quý Hồng thay đổi quyết định.
"A!"
Chưa trả lời, Bùi Đông Lai buông tay ra điện thoại di động rơi trên mặt đất phát ra thanh âm chói tai.
Đột nhiên xuất hiện tiếng vang dọa cho Phương Thế Vinh từ trong khiếp sợ lấy lại bình tĩnh, nhớ lại lời nói lúc trước của Bùi Đông Lai:
- Tao cho mày cút, không phải là đi.
Giống như một con lừa lăn lộn trên mặt đất. Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Đây đối với Phương Thế Vinh mà nói quả thực chính là hành hạ tàn nhẫn nhất, chỉ là thấy mặt Bùi Đông Lai không đổi sắc, lý trì cùng cảm giác đều nói cho Phương Thế Vinh biết nếu như hắn không làm theo lời nói của Bùi Đông Lai thì tối nay hắn có thể ra khỏi miếu Hoàng Thành hay không cũng là một vấn đề.
Nghĩ đến đây, sắc mắt Phương Thế Vinh trắng bệch, sau đó dùng sức cắn chặt răng, cuối cùng quyết định hướng một bên lăn đi.
Thấy một màn như vậy, Mộ Khuynh Nhan trừng lớn đôi mắt đẹp.
Trong trí nhớ của nàng, Phương Thế Vinh vẫn tự nhận: "ông trời là thứ nhất thì hắn là thứ nhì" cuồng ngạo không ai bì nổi.
Mà hôm nay lại như là một con lừa bị chủ đánh, loại cảm giác hoàn toàn tương phản này làm cho nàng cảm thấy giống như đang mơ!
So sánh với Mộ Khuynh Nhan thì nam tử kia còn rung động lớn hơn nữa!
Thân là lái xe kiêm hộ vệ của Phương Thế Vinh hắn thậm chí rấ rõ ràng Phương Thế Vinh cuồng đến mức nào!
Lúc này thấy Phương Thế Vinh đang bò trên mặt đất hắn thấy thế giới này tan vỡ.
- Tránh ra, tránh ra!
Trong lúc nam tử lạnh lùng đang sợ ngây người, Phương Thế Vinh đang bò trên mặt đất thì phía trước có thanh âm truyền đến.
Thanh âm xuất hiện đám người tản ra, nhường một cái lối đi cho mấy tên cảnh sát đang bước tới chỗ này.
Sau khi thấy cảnh sát, Bùi Đông Lai biết được có người báo cảnh sát cho nên dừng bước lại vẻ mặt như đang có điều suy nghĩ như thế nào giải quyết hậu quả.
Mà Phương Thế Vinh đang lăn lộn dưới đất thì giống như là thấy được cha của mình vậy, lập tức hô lớn giống như phát điên:
- Nơi này, nơi này!
- Là ai ra tay?
Trong chớp mắt mấy tên cảnh sát đi tới hiện trường thấy hiện trạng của Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng, tất cả đều sửng sốt sau đó thủ lĩnh cảnh sát nhìn về hướng Bùi Đông Lai, mặc dù biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.
Lời của đầu lĩnh cảnh sát vừa ra khỏi miệng thì phía sau hắn mấy tên cảnh sát rối rít nắm chặt cây gậy của mình giống như đối địch với kẻ thù mạnh.
- Ta.
Bùi Đông Lai sắc mặt bình tình mở miệng trả lời.
- Tại sao cậu lại động thủ đánh người.
Đầu lĩnh cảnh sát không giống như mọi khi cho người ẩu đả ngồi xuống cũng không có trực tiếp bắt người đi mà là hơi có vẻ lo lắng hỏi.
Sở dĩ như vậy bởi vì bọn hắn ở đồn cảnh sát quen bắt nạt kẻ yếu rồi, giờ thấy được Bùi Đông Lai đánh cho Phương THế Vinh cùng nam tử lạnh lùng như vậy tự nhiên biết Bùi Đông Lai không phải dễ trêu chọc.
- Là do bọn hắn động thủ trước.
Lần này không đợi Bùi Đông Lai trả lời, Mộ Khuynh Nhan liền trả lời trước.
- Cô là?
Đối mặt với Mộ Khuynh Nhan đàu lĩnh cảnh sát áp lực nhỏ đi, trong mắt còn hiện lên một tia kinh diễm.
Không riêng gì hắn, mấy tên cảnh sát phía sau thấy Mộ Khuynh Nhan tất cả đều là hai mắt tỏa sáng.
- Ta là Mộ Khuynh Nhan.
Mộ Khuynh Nhan vừa nói vừa háo kính đen xuống.
- Mộ Khuynh Nhan?
" Rầm"
Nghe được lời nói của Mộ Khuynh Nhan lại nhìn khuôn mặt tuyệt mĩ của Mộ Khuynh Nhan, đám người đứng xem xôn xao một trận còn mấy tên cảnh sát thì hoàn toàn ngây người.
Đoạn thời gian trước chuyện tình Mộ Khuynh Nhan bị bắt cóc được truyền đi sôi sục trên mạng, cảnh sát Đông Hải chịu áp lực cực lớn, hơn nữa chuẩn bi trước quốc khánh tiến hành một cuộc càn quét làm cho tất cả cảnh sát đều kêu khổ không ngớt.
Dưới tình hình như vậy, mấy tên cảnh sát nhìn thấy Mộ Khuynh Nhan ở đây sao có thể không kinh ngạc được.
- Thật sự là Mộ Khuynh Nhan.
- Thật không nghĩ tới lại có thể gặp được Mộ Khuynh Nhan ở đây.
- Đúng vật, đại minh tinh như nàng lại đến đây ăn khuya thật không thể tin được.
Vài giây đồng hồ sau, người xem đứng ngoài từ trong khiếp sợ lấy lại tinh thần, nhìn vào Mộ Khuynh Nhan mà nghị luận làm cho mấy tên cảnh sát rối rít lấy lại tinh thần.
- Mộ tiểu thư, sao cô lại tới chỗ này?
Đầu lĩnh cảnh sát bước lên phía trước, mỉm cười hỏi thăm nhưng trong lòng thì âm thầm kêu khổ.
- Ta cùng với bạn tới đây ăn khuya.
Mộ Khuynh Nhan đáp lại.
- Hắn là bạn của cô?
Đầu lĩnh cảnh sát trong lòng vừa động, chỉ chỉ Bùi Đông Lai.
Mộ Khuynh Nhan gật đầu.
- Vậy bọn họ…?
Đầu lĩnh cảnh sát chỉ Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng nằm trên mặt đất.
- Ta cùng Mộ tiểu thư ăn điểm tâm ở chỗ này, bọn chúng đột nhiên đi tới, đuổi ta đi, ta không rời đi bọn hắn động thủ với ta.
Bùi Đông Lai chỉ vào nam tử lạnh lùng giải thích:
- Ta thấy bọn họ không có hảo ý, cho nên xuất thủ ngăn cản, sau đó ta phát hiện trên người hắn có súng,…
- Chờ chút, ngươi nói gì? Đeo súng?
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, đầu lĩnh cảnh sát giật mình run giọng hỏi.
- A! …có súng!
Đầu lĩnh cảnh sát vừa thốt lên, những người đứng xem sợ hãi rối rít thối lui, bọn họ mặc dù thích xem náo nhiệt nhưng mà lại càng quan tâm cái mạng nhỏ của mình hơn.
- Đúng vậy, hắn vẫn còn đang đeo ở hông.
Trong lúc mọi người đứng xem đang bối rối, Bùi Đông Lai gật đầu hồi đáp:
- Ta là vì phòng ngừa hắn nỏ súng đả thương người khác cho nên đánh gãy hai tay của hắn.
"Hô ~ "
Mấy tên cảnh sát sau khi biết được nam tử lạnh lùng có súng bị dọa cho thiếu chút nữa trái tim ngừng đập, bọn họ muốn chạy trốn giống như mọi người đứng xem xung quanh nhưng nhìn đến nam tử lạnh lùng hai tay bị đánh gãy không cách nào dùng súng mới thở phào nhẹ nhõm.
- Đi lên xem có phải có súng thật không?
Đầu lĩnh cảnh sát trong lòng vừa động thở phảo nhẹ nhõm, nghĩ tới điều gì, vội vàng hướng tới một tên cảnh sát bên cạnh phân phó.
Tên cảnh sát kia chậm rãi tiến đến.
- Không được nhúc nhích!
Sau khi tên cảnh sát kia đến gần, vì xua tan nỗi sợ hãi trong lòng, hét lớn một tiếng.
- Con mợ nó, thật là vô dụng.
Đầu lĩnh cảnh sát thấy thế tức đến chửi cả má tên kia đồng thời bước tới chỗ nam tử lạnh lùng hắn mặc dù lá gan so với thủ hạ không lớn hơn được bao nhiêu nhưng mà hắn biết bếu nam tử lạnh lùng có thể noổ được súng thì Bùi Đông Lai đã không bình yên vô sự đứng ở chỗ đó.
Không thể không nói đầu lĩnh cảnh sát quan sát không tệ, nam tử lạnh lùng chẳng những hai tay bị phế hơn nữa lưng còn bị đả thương nghiêm trọng, xương xột sống gãy lìa, căn bản không cách nào nhúc nhích.
Rất nhanh đầu lĩnh cảnh sát tiến lên chỗ nam tử lạnh lùng, từ bên hông của hắn rút ra một khẩu súng.
Sau khi lấy được khẩu súng lục, đầu lĩnh cảnh sát cảm thấy được tiền đồ của mình chuẩn bị được thăng tiến, hưng phấn mà nói:
- Ban ngày ban mặt mà mang theo súng hành hung người khác, đưa hai người bọn họ đi cho ta!
Ngạc nhiên nghe được lời nói của đầu lĩnh cảnh sát, mấy tên thủ hạ đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lập tức hiểu ý của đầu lĩnh cảnh sát không nói hai lời rối rít đem nam tử lạnh lùng và Phương Thế Vinh đi.
- Ngươi, các ngươi làm gì? là hắn đả thương ta mà?
Phương Thế Vinh bị cảnh sát bắt lại hắn lập tức nóng nảy.
- Thành thật một chút cho ta đi!
Hai cảnh sát áp tải Phương Thế Vinh thấy Phương Thế Vinh kêu gào lập tức cho Phương Thế Vinh một cái tát, rồi quát lên.
Bị ăn một cái tát, Phương Thế Vinh chút nữa bị tức chết, ở Hàng Châu, mấy tên cảnh sát bình thường nào dám đánh hắn như vậy.
Tức giận nhưng Phương Thế Vinh cũng biết rơi vào tay cảnh sát còn tốt hơn lăn lê dưới đất ở chỗ này như là con lừa, nên không có tiếp tục kêu la.
- Mộ tiểu thư, tôi sẽ lập tức đem chuyện này hồi báo lãnh đạo, mặt khác để điều tra rõ chân tướng sự tình thì còn phiền bạn của Mộ tiểu thư cùng đi tới đồn cảnh sát một chuyến.
Đầu lĩnh cảnh sát thấy thủ hạ áp chế Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng đi thì lập tức tiến lên trưng cầu ý kiến của Mộ Khuynh Nhan.
- Mộ tiểu thư phải về nghỉ ngơi.
Không đợi Mộ Khuynh Nhan mở miệng, Bùi Đông Lai liền nói:
- Chân tướng sự tình đã rõ ràng rồi, ông chủ cửa hàng cũng có thể làm chứng hai người bọn họ không biết tốt xấu động thủ, hơn nữa còn đeo súng theo người rất có thể là bọn bắt cóc trước đó, ta đề nghị ngài lập tức đem tình huống chi tiết hồi báo lãnh đão của ngài để xử lí.
" Ách?
Ngạc nhiên nghe được lời của Bùi Đông Lai, đầu lĩnh cảnh sát chẳng qua là cảm thấy tâm tư của mình bị đối phương nhìn thấu, thầm giật mình đồng thời trầm ngâm nói:
- Nếu như vậy, chúng ta không làm phiền Mộ tiểu thư nghỉ ngơi, đưa hắn đi!
Sau khi nói xong, đầu lĩnh cảnh sát vung tay lên, để cho thủ hạ đưa Phương Thế Vinh cùng nam tử lạnh lùng về sở, chuẩn bị báo với lãnh đạo để lĩnh thưởng.
Nhìn bóng lưng Phương Thế Vinh rời đi, Bùi Đông Lai tâm như gương sáng.
Hắn mặc dù không biết thân phận cụ thể của Phương Thế Vinh nhưng có thể làm cho Quý Hồng ra mặt hơn nữa hắn biết người của Tương Cương tất nhiên không phải là tiểu nhân vật, vì thế chỉ cần Tương Cương ở bên kia không ra mặt chỉ rõ là Phương Thế Vinh hành hùn thì Phương Thế Vinh vào cục cảnh sát chẳng qua là một người đi dạo quanh sân khấu mà thôi, dù sao cũng có nam tử lanh lùng chịu tội thay.
- Quý Hồng tại sao sau khi biết được tên của ta lại lập tức trở mặt tùy ý mặc kệ Phương Thế Vinh.
Đưa mắt nhìn cảnh sát đưa Phương Thế Vinh đi Bùi Đông Lai nghĩ đến cú điện thoại trước đó của Quý Hồng trong lòng tràn đầy nghi ngờ.