Chương : 220
Trong lúc nhất thời, bốn phía sân bóng rổ vang lên tiếng huýt sáo.
Dưới ánh đèn, Hạ Y Na cầm tay Bùi Đông Lai, nhất thời khuôn mặt hiện lên vẻ ửng đỏ hơn nữa tâm tư lập còn treo ở cổ họng.
Khẩn trương.
Chưa từng có lần nào Hạ Y Na lại khẩn trương như lúc này.
Hoặc là ngọn đèn quá mức chói mắt, trên khán đài các nam sinh không thể thấy rõ vẻ khẩn trương trên mặt Hạ Y Na, bọn hắn chỉ thấy Hạ Y Na chủ động nắm tay Bùi Đông Lai.
- Hỗn đản, buông tay Hạ mỹ nữ ra.
Sau đó, các nam sinh phát ra âm thanh kháng nghị, hiện giờ trong lòng bọn hắn Hạ Y Na chính là nữ thần mà lại đi chủ động cầm tay một nam sinh, bọn hắn cho rằng hành động đó là khinh nhờn nữ thần.
- Hỗn đản, buông tay Hạ mỹ nữ ra.
Trên khán đài nam sinh thích Hạ Y Na cũng không phải là một hay hai người, mà là rất nhiều người, cho nên dưới tình hình như vậy nghe có người nói thì bọn hắn lập tức phụ họa theo, làm khán đài một mảnh hỗn loạn.
Lúc trước Bùi Đông Lai không nghĩ Hạ Y Na sẽ chủ động nắm tay hắn, nhất thời có chút kinh ngạc bị Hạ Y Na kéo đi, lúc này lại nghe thấy tiếng kháng nghị của các nam sinh, nguyển bản hắn đang cân nhắc có nên rút tay ra hay không, hắn đi nhanh đuổi theo Hạ Y Na cười khổ nói:
- Hạ Y Na, nếu cậu không buông tay tớ ra, phỏng chừng tớ sẽ bị đám người này phun nước bọt chết đuối mất.
Lúc trước Hạ Y Na nhất thời xúc đông, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chủ động nắm tay Bùi Đông Lai.
Nguyên bản bởi vì nàng chủ động nắm tay, nàng sợ Bùi Đông Lai sẽ cự tuyệt, trong lúc nhất thời lộ vẻ khẩn trương.
Lúc này, mơ hồ nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hạ Y Na chẳng những không buông tay, tương phản còn nắm chặt hơn:
- Tớ mặc kệ bọn hắn, thích nói gì thì cứ nói.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút, vì để tránh ánh mắt của mọi người nhìn Hạ Y Na, cũng là để cho nàng khỏi thương tâm, nhất thời để mặc cho Hạ Y Na nắm tay hắn, hướng tới đội cổ động viên Khoa Kinh Tế.
- Hạ tỷ, các người thật lãng mạn nha.
Mắt thấy Hạ Y Na nắm tay Bùi Đông Lai đi tới, một mỹ nữ đội cổ động viên thần tình hâm mộ nói.
- Không phải lãng mạn, mà là hạnh phúc!
Trang Bích Phàm lên tiếng trêu trọc.
- Đến đây, Đông Lai
Ngô Vũ Trach đang cùng đồng đội nghiên cứu chiến thuật cũng hướng Bùi Đông Lai cười cười chào hỏi, chỉ là nụ cười có vẻ hơi gượng ép, mắt mơ hồ nhíu lại.
Nhận thấy được vẻ dị thường của Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai đoán được Ngô Vũ Trạch đối với lòng tin đội kinh tế thắng không có cơ hội, nhưng không muốn ảnh hưởng tới sĩ khí của các đội viên, chỉ là bắt tay, gật đầu cười.
Theo sau, Bùi Đông Lại ở lại chỗ đội cổ động viên, ngồi cùng Trang Bích Phàm một chỗ, cùng các nàng cùng nhau cổ vũ cho đội bóng, mà Ngô Vũ Trạch dẫn theo đồng đội ra sân.
Thấy đám người Ngô Vũ Trạch ra sân, Hà Hoa thân là đội trưởng, cũng dẫn dắt đội mình ra sân, nhưng… trong lúc ra sân, đặc biệt hướng tới Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua, ánh mắt nghiền ngẫm.
Mắt thấy hai đội ra sân, tiếng động trong sân đột nhiên yên tĩnh trở lại, đa số ánh mắt mọi người đều đặt lên hai đội bóng, chỉ có những người thầm mến Hạ Y Na nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na, tựa hồ nghĩ xem hai người là gì của nhau.
Sau đó… Hà Hoa cùng Ngô Vũ Trạch được trọng tài gọi đến để chọn sân, thân là chủ lực trong đội Ngưu Hải Đào lắc thân mình đi tới chỗ Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na cách một khoảng, nhìn Bùi Đông Lai trào phúng cười:
- Con mọt sách, làm một tiểu bạch kiếm, có mùi vị ra sao?
Bùi Đông Lai nghe Ngưu Hải nói mơ hồ cảm thấy khiêu khích, hắn ngẩng đầu liếc Ngưu Hải Đào một cái, quả thật nhìn thấy bộ mặt Ngưu Hải Đào dương dương tự đắc.
Mặc dù vậy, hắn cũng không nói gì, đem lời nói của Ngưu Hải Đào trở thành không khí.
- Mày mở miệng thì nói cho sạch đi một chút.
Bùi Đông Lai không muốn cùng Ngưu Hải Đào chấp nhặt, Hạ Y Na lại nổi giận, bởi vì Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa hai người nhiều lần khiêu khích, hiện giờ thấy Ngưu Hải Đào không để Bùi Đông Lai vào trong mắt, nàng có thể vui sao?
- Một con chó hướng cậu sủa, chẳng lẽ cậu cũng muốn bắt chước nó, cùng nhau mắng với nó sao?
Thấy Hạ Y Na phẫn nộ đứng dậy, Bùi Đông Lai cười cười, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế, cơn tức trong lòng Hạ Y Na lập tức tiêu tan, gật đầu cười, mà những thành viên đội cổ động viên Khoa Kinh Tế cũng bị chọc cười, đồng thời không nhịn được nhìn Bùi Đông Lai một cái, dường như… Các nàng năm mơ cũng không ngờ, Bùi Đông Lai thoạt nhìn rất bình thường, không ngờ lại cường thế như vậy.
- Mày..
Bùi Đông Lai thể hiện sư ngưu bức, làm cho Ngưu Hải Đào lửa giận ngút trời, hắn cố nén cơn tức, dữ tợn cười:
- Con mọt sách, mày không tự đắc được bao lâu nữa đâu.
Nói xong, Ngưu Hải Đào thu hồi ánh mắt, phát hiện Hà Hoa cùng Ngô Vũ Trạch đã chọn lựa sân xong.
- Để ta đùa giỡn các ngươi, để xem đội kinh tế chúng mày chịu được bao lâu!
Dưới ánh đèn, Ngưu Hải Đào hướng sân bóng đi tới, một bên tức giận hét lớn.
- Nói thật hay, hạnh hạ chết học viện quản lý!
Ngưu Hải Đào vừa gầm lên giận dữ, thành viên khoa hệ vỗ tay bảo hay.
- Trận đấu còn chưa mở màn, ai hành hạ ai không nói trước được đâu!
Đối mặt với sự khiêu khích cùng nhục nhã, thành viên Khoa Kinh Tế thập phần khó chịu, mở miệng phản kích, nhưng… lời phản kích vừa nói ra, lập tức bị dìm ngập.
Tất cả chuyện này, bởi vì bọn hắn cũng đều biết, khoa hệ có Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa phối hợp, thực lực so với Khoa Kinh Tế mạnh hơn rất nhiều, học viện quản lý muốn thắng, thật sự quá khó khăn.
Đúng bốn giờ.
Theo tiếng còi của trọng tài, trận đấu chính thức bắt đầu, bóng giữa sân, Ngư Hải Đào nhảy lên thật cao, dẫn đầu đem quả bóng đẩy sang một bên cho Hà Hoa, sau đó chạy hướng dưới khung rổ.
Hà Hoa nháy mắt đón bóng, làm ra động tác xoay người, lách qua người đội viên Khoa Kinh Tế, đón bóng, làm liền một mạch, rất có phong độ của cầu thủ chuyên nghiệp.
Nếu như nói hôm nay không ít nam sinh tới vì Hạ Y Na, như vậy, trên khán đài phần lớn nữ sinh tới vì Hà Hoa.
Trong thời gian một tháng qua, Hà Hoa bằng vào diện mạo anh tuấn, dáng người thon dài, khí chất cũng không tầm thường, luôn luôn được các nữ sinh để ý, có thể nói hắn là nhân vật phong vân trong đại học Đông Hải, hoàn toàn không kém gì Hạ Y Na.
"A!"
Cho nên chứng kiến phong cách biểu diễn của Hà Hoa, nữ sinh toàn trường đều hưng phấn hét lên.
Bên trong toàn trường vang lên tiếng hoan hô, Hà Hoa không ngừng lại mà là gia tăng tốc độ, lắc người, thoải mái qua hai đội viên Khoa Kinh Tế.
- Bá!
Liên tục qua người, Hà Hoa thấy Ngô Vũ Trạch cùng một đội viên khác ra đón chào, Hà Hoa cũng không đơn đả độc đấu, mà là trực tiếp đem bóng truyên cho Ngưu Hải Đào, đồng thời bước nhanh về phá khung rổ.
" Bộp"
Ngưu Hải Đào đón bóng, hắn cũng không ngừng lại, thuận tay ném lên, quả bóng lơ lửng trên cao.
Trong phút chốc, cả sân chợt yên tĩnh, khán giả nhìn theo quả bóng.
"Vút"
Cùng lúc đó, Hà Hoa đang đững dưới khung rổ, dưới chân phát lực, cả người nhảy lên, hai tay giơ lên cao, một phát bắt trúng quả bóng, sau đó… nhắm ngay khung bóng rổ, hung hăng ném vào!
Bóng rơi vào rổ.
" Lộp Bộp…Lộp Bộp"
Tiếng bóng rơi xuống đất làm vỡ tan sự im lặng trong sân bóng, quả bóng bị Hà Hoa trực tiếp ném vào khung bóng rổ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
A!
- Hà Hoa, anh thật khoe mạnh, đẹp trai!
- Hà Hoa, thêm lần nữa đi!
- Hà Hoa, em yêu anh!
Mắt thấy Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào phối hợp như tuyển thủ chuyên nghiệp, toàn trường vốn đang im lặng, bỗng dưng âm thanh các nữ sinh vang lên, trong nháy mắt những MM đứng lên liền quơ tay kích động hô to.
Trên sân bóng, đội bóng khoa Kinh Tế bị một đòn phủ đầu liền có chút ngây ngốc, chỉ có Ngô Vũ Trạch bình tĩnh đi đến khung rổ nhặt bóng lên.
- Trận đấu mới bắt đầu thôi, chúng ta tỉnh táo lại một chút!
Nhặt bóng lên, Ngô Vũ Trạch hô lớn một tiếng, chờ các đội viên lấy lại tinh thần, mới phát bóng.
Trận đấu tiếp tục bắt đầu, Ngô Vũ Trạch chuyền bóng cho đồng đội ở phía sau, đồng đội lại chuyền cho hắn, hắn dẫn bóng tới giữa sân rồi tăng tốc chạy nhanh.
Rất nhanh, Ngô Vũ Trạch cùng đông đội thông qua một loạt động tác phối hợp, bằng vào đồng đội che chở đã đột phá qua phần sân của đối phương, sau đó Ngô Vũ Trạch quyết định lên rổ.
- Đi xuống cho ta!
Mắt thấy cổ tay Ngô Vũ Trạch run lên, Ngưu Hải Đảo ngay tại chỗ bắn ra, hắn nhảy lên, bàn tay chém ra,, giống như là đạp ruồi dũng sức vỗ về phía quả bóng trong tay Ngô Vũ Trạch.
Ba!
Âm thanh chói tai vang lên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong sâ,quả bóng trực tiếp bị Ngưu Hải Đào đánh bay ra ngoài..
- Hay!
- Ngưu Hải Đào uy vũ!
Thấy Ngưu Hải Đào làm vậy, nam sinh đều lớn tiếng hoan hô, mà khoa Kinh Tế trực tiếp ỉu xìu.
Không riêng gì bọn hắn, ngay sắc mặt cả đội viên đội bóng lập tức ủy khuất.
Sĩ khí, xuống dốc không phanh.
- Hắc, tao đã nói rồi, tao có thể cho người yêu của mày ngoại tình thì cũng có thể hung hăng vũ nhục mày.
Mắt thấy thành viên Khoa Kinh Tế ủ rũ thì Ngưu Hải Đào bước đến trước mặt Ngô Vũ Trạch cười lạnh, nói.
Ngô Vũ Trạch cắn răng, bàn tay nắm chặt, xoay người đi nhặt bóng.
Thấy bộ dạng ủy khuất của Ngô Vũ Trạch, nghe Ngưu Hải Trạch nói thế thì đôi chân mày Bùi Đông Lai chau lên, ánh mắt hơi híp lại một chút.
Thấy Ngô Vũ Trạch đi nhặt bóng, một gã đội viên cách quả bóng không xa liền lấy lại tinh thân, bước nhanh đi đến chỗ quả bóng, nhặt lên.
-Ha ha…
Trận đấu lại bắt đầu, thành viên đội của Ngưu Hải Đào nhìn lên khán đài còn khán giả cười vang.
Nhưng… đội viên Khoa Kinh Tế phát bóng ở thời điểm quá khẩn trương, bóng lập tức rơi vào tay Hà Hoa.
Theo sau, Hà Hoa như một con ngựa đứt cương, đưa bóng thẳng tới sân bên học viện quản lý, ném bóng vào rổ đưa tỷ số lên 4-0.
- Hà Hoa! Hà Hoa!
Phong cách biểu diễn của Hà Hoa, lại khiến cho cả sân bóng vang lên tiếng hét chói tai, những nữ sinh ủng hộ Hà Hoa thì điên cuồng, hô to tên Hà Hoa.
Đối mặt với tiếng hoan hô của mọi người, Hà Hoa ngửa đầu, cao ngạo nhìn vào chỗ Bùi Đông Lai và Hạ Y Na liếc mắt một cái, cái miệng kia hận không thể vênh tới trời.
Có lẽ bởi vì sự thể hiện của các thành viên Khoa Kinh Tế không được tốt, Hạ Y Na lo lang khí thế đội bóng không còn, nàng không có nhận thấy được ánh mắt của Hà Hoa.
Bùi Đông Lai đã nhận ra được ánh mắt của Hà Hoa, nhưng không có để ý.
Trận đấu tiếp tục, mặc dù Ngô Vũ Trạch chơi bóng rất hay, trình độ phát huy hết khả năng, sĩ khí tăng lên, nhưng… sau khi cuộc tranh tài hiệp một kết thúc, tỷ số vẫn là 10-24, Khoa Kinh Tế vẫn bị rớt lại phía sau, với lại bộ môn bóng rổ là dành cho tập thể, huống chi, nói riêng về kỹ thuật, vô luận là Ngưu Hải Đào hay là Hà Hoa cũng không thua kém Ngô Vũ Trạch, kể từ đó, có thể nói là một cây làm chẳng lên non.
So sánh với hiệp một mà nói, hiệp thứ hai, bên khoa hệ phái ra hai cầu thủ kèm Ngô Vũ Trạch, hạn chế Ngô Vũ Trạch không nói, Ngô Vũ Trạch bị Ngưu Hải Đào coi như pho tương, trực tiếp đánh bại đội quản lý học viên, tỷ số hiện tai là 18-48.
- Đội Khoa Kinh Tế, nhanh đi về tắm rửa ngủ đi, đừng làm mất mặt nữa!
Chứng kiến thời gian trên đồng hồ cứ như thế mà trôi qua, cổ động viên bên Ngưu Hải Đào liền hưng phấn không thôi, tiếng cười nhạo không ngừng vang ra.
Nghe đám người đứng ngoài cười nhạo, đội bóng Khoa Kinh Tế thật sự muốn phản bác, nhưng chính mình không thể thắng đội bên kia, chỉ có thể nén giận, biệt khuất tới cực điểm.
Mà bao gồm cả Ngô Vũ Trạch bên trong, các đội viên khoa Kinh Tế như là một đám binh bại trận, ủ rũ.
- Chẳng qua mới được nửa hiệp hai thôi, chúng ta vẫn còn có cơ hội!
Hạ Y Na thấy thế, nhịn không được đứng lên, vỗ tay kêu lên.
Không một tiếng trả lời!
Ngay cả Ngô Vũ Trạch cùng đội viên Khoa Kinh Tế đều rất rõ ràng, thực lực của đội mình chính là không bằng đối phương, hơn nữa điểm số lại rớt sau một đoạn đường dài, muốn lật bại thành thắng thì không có khả năng.
Không riêng gì bọn hắn, ngay cả Hạ Y Na cũng rõ ràng, vừa rồi chỉ là nàng cổ vũ đám người Ngô Vũ Trạch mà thôi, ở nàng xem ra, cho dù thua bóng cũng không thể thua sĩ khí, huống chi lại ở trước mặt của hai người Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào?
Đám người Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói, ở trong trận đấu chung kết này, Ngô Vũ Trạch bị cướp bóng ba lần, Ngưu Hải Đào đi tới liếc mắt nhìn đám người Ngô Vũ Trạch một cái, lại hung ác nhìn Bùi Đông Lai, cuối cùng đem ánh mắt đặt trên người Hạ Y Na:
- Hạ mỹ nữ, Hoa ca có nói, nếu cô đến kế bên ta làm cổ động viên, cổ vũ hiệp đấu sau cho bọn ta, bọn ta có thể lưu lại mặt mũi cho các ngươi, sẽ không để các ngươi thua thảm bại!
Bá!
Ngạc nhiên nghe được lời nói khinh người quá đáng của Ngưu Hải Đào, không riêng gì Hạ Y Na, đội viên đội bóng cùng thành viên đội cổ động viên đều trợn trừng mắt nhìn Ngưu Hải Đào.
- Nếu Hạ Y Na không làm điều đó thì sao?
Lúc này đây, không đợi Hạ Y Na mở miệng trả lời, Bùi Đông Lai đứng lên, ôn hòa hỏi han.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Ngưu Hải Đào vốn ngẩn ra, theo sau châm chọc cười nói:
- Hắc hắc, hài tử, chẵng lẽ mày không biết tự ti sao? Mày định trước mặt mỹ nữ làm anh hùng sao?
- Mày….
Ngưu Hải Đào cuồng không ai bì nổi hơn nữa lại còn cười nhạo Bùi Đông Lai, Hạ Y Na hoàn toàn nổi giận, nàng bay thẳng đến chỗ Ngưu Hải Đào đứng.
- Hạ mỹ nữ, nếu cô không muốn, như vậy, ngươi đợi đến hiệp sau đợi cho chúng ta nhục nhã đi!
Ngưu Hải Đào đắc ý cười, tuyệt đối không để ý tới sự tức giận của Hạ Y Na.
Đối mặt với lời cuồng ngạo của Ngưu Hải Đào, Bùi Đông Lai không có để ý tới, mà là bắt lấy Hạ Y Na, khẽ lắc đầu, bảo nàng không nên vọng động.
Ha Y Na thấy được trong con ngươi Bùi Đông Lai toát lên hàn ý cũng sự bình tĩnh, an tâm rất nhiều, mà Bùi Đông Lai nhìn Ngô Vũ Trạch hỏi:
- Vũ Trạch, hiệp đấu sau, ka có thể ra sân không?
Ân?
Lời Bùi Đông Lai vừa thốt ra, không riêng gì Ngưu Hải Đào, ngay cả Ngô Vũ Trạch cùng đám người Hạ Y Na cả kinh không nhẹ.
Bởi vì… Ở trong trí nhớ của bọn hắn, sau khi Bùi Đông Lai vào trường học, chưa bao giờ chơi qua bóng rổ, thậm chí… Hạ Y Na còn hỏi riêng Bùi Đông Lai xem có biết chơi bóng rổ hay không, Bùi Đông Lai nói trình độ bóng rổ của mình rất tệ.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai lại hỏi có thể hay không ra sân, điều này có thể làm cho bọn họ không kinh ngạc sao?
Ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…
Ngây người ngắn ngủi qua đi, Ngưu Hải Đào giống như nghe được truyện cười hay nhất thế giới, cưới đến nỗi chạy nước mắt, sau khi cười xong, hắn liếc Bùi Đông Lai nói:
- Như thế nào? Con mọt sách, mày cũng muốn đi lên tìm xui xeo?
- Sợ ư?
Bùi Đông Lai cũng cười, nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo.
Sợ?
Ngưu Hải Đào được môt trận ngạc nhiên, thiếu chút nữa tức giận đến hôn mê bất tỉnh:
- Hài tử, tao xem đầu óc mày học nhiều quá cho nên đã hư rồi!Ân, tuy nói dựa theo quy đinh, mày không phải đội viện của Khoa Kinh Tế không thể ra sân, nhưng… quy củ là do người định, mày đã muốn tìm nhục nhã, tao sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mày!
- Tao cam đoan, từ nay về sau, mày cùng tên Hà Hoa kia ngay cả dũng khí để sờ vào bóng rổ cũng sẽ không còn nữa.
Dưới ánh đén, Bùi Đông Lai hời hợt mở miệng, chẳng qua là… ngay cả Ngưu Hải Đào và tất cả mọi người có thể nhận thấy trong giọng nói của hắn toát ra sự cuồng ngạo.
Phần cuồng ngạo kia, thuộc về nam nhân Bùi gia!
Dưới ánh đèn, Hạ Y Na cầm tay Bùi Đông Lai, nhất thời khuôn mặt hiện lên vẻ ửng đỏ hơn nữa tâm tư lập còn treo ở cổ họng.
Khẩn trương.
Chưa từng có lần nào Hạ Y Na lại khẩn trương như lúc này.
Hoặc là ngọn đèn quá mức chói mắt, trên khán đài các nam sinh không thể thấy rõ vẻ khẩn trương trên mặt Hạ Y Na, bọn hắn chỉ thấy Hạ Y Na chủ động nắm tay Bùi Đông Lai.
- Hỗn đản, buông tay Hạ mỹ nữ ra.
Sau đó, các nam sinh phát ra âm thanh kháng nghị, hiện giờ trong lòng bọn hắn Hạ Y Na chính là nữ thần mà lại đi chủ động cầm tay một nam sinh, bọn hắn cho rằng hành động đó là khinh nhờn nữ thần.
- Hỗn đản, buông tay Hạ mỹ nữ ra.
Trên khán đài nam sinh thích Hạ Y Na cũng không phải là một hay hai người, mà là rất nhiều người, cho nên dưới tình hình như vậy nghe có người nói thì bọn hắn lập tức phụ họa theo, làm khán đài một mảnh hỗn loạn.
Lúc trước Bùi Đông Lai không nghĩ Hạ Y Na sẽ chủ động nắm tay hắn, nhất thời có chút kinh ngạc bị Hạ Y Na kéo đi, lúc này lại nghe thấy tiếng kháng nghị của các nam sinh, nguyển bản hắn đang cân nhắc có nên rút tay ra hay không, hắn đi nhanh đuổi theo Hạ Y Na cười khổ nói:
- Hạ Y Na, nếu cậu không buông tay tớ ra, phỏng chừng tớ sẽ bị đám người này phun nước bọt chết đuối mất.
Lúc trước Hạ Y Na nhất thời xúc đông, không biết ma xui quỷ khiến thế nào lại chủ động nắm tay Bùi Đông Lai.
Nguyên bản bởi vì nàng chủ động nắm tay, nàng sợ Bùi Đông Lai sẽ cự tuyệt, trong lúc nhất thời lộ vẻ khẩn trương.
Lúc này, mơ hồ nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Hạ Y Na chẳng những không buông tay, tương phản còn nắm chặt hơn:
- Tớ mặc kệ bọn hắn, thích nói gì thì cứ nói.
Bùi Đông Lai dở khóc dở cười, suy nghĩ một chút, vì để tránh ánh mắt của mọi người nhìn Hạ Y Na, cũng là để cho nàng khỏi thương tâm, nhất thời để mặc cho Hạ Y Na nắm tay hắn, hướng tới đội cổ động viên Khoa Kinh Tế.
- Hạ tỷ, các người thật lãng mạn nha.
Mắt thấy Hạ Y Na nắm tay Bùi Đông Lai đi tới, một mỹ nữ đội cổ động viên thần tình hâm mộ nói.
- Không phải lãng mạn, mà là hạnh phúc!
Trang Bích Phàm lên tiếng trêu trọc.
- Đến đây, Đông Lai
Ngô Vũ Trach đang cùng đồng đội nghiên cứu chiến thuật cũng hướng Bùi Đông Lai cười cười chào hỏi, chỉ là nụ cười có vẻ hơi gượng ép, mắt mơ hồ nhíu lại.
Nhận thấy được vẻ dị thường của Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai đoán được Ngô Vũ Trạch đối với lòng tin đội kinh tế thắng không có cơ hội, nhưng không muốn ảnh hưởng tới sĩ khí của các đội viên, chỉ là bắt tay, gật đầu cười.
Theo sau, Bùi Đông Lại ở lại chỗ đội cổ động viên, ngồi cùng Trang Bích Phàm một chỗ, cùng các nàng cùng nhau cổ vũ cho đội bóng, mà Ngô Vũ Trạch dẫn theo đồng đội ra sân.
Thấy đám người Ngô Vũ Trạch ra sân, Hà Hoa thân là đội trưởng, cũng dẫn dắt đội mình ra sân, nhưng… trong lúc ra sân, đặc biệt hướng tới Bùi Đông Lai nhìn thoáng qua, ánh mắt nghiền ngẫm.
Mắt thấy hai đội ra sân, tiếng động trong sân đột nhiên yên tĩnh trở lại, đa số ánh mắt mọi người đều đặt lên hai đội bóng, chỉ có những người thầm mến Hạ Y Na nhìn chằm chằm Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na, tựa hồ nghĩ xem hai người là gì của nhau.
Sau đó… Hà Hoa cùng Ngô Vũ Trạch được trọng tài gọi đến để chọn sân, thân là chủ lực trong đội Ngưu Hải Đào lắc thân mình đi tới chỗ Bùi Đông Lai cùng Hạ Y Na cách một khoảng, nhìn Bùi Đông Lai trào phúng cười:
- Con mọt sách, làm một tiểu bạch kiếm, có mùi vị ra sao?
Bùi Đông Lai nghe Ngưu Hải nói mơ hồ cảm thấy khiêu khích, hắn ngẩng đầu liếc Ngưu Hải Đào một cái, quả thật nhìn thấy bộ mặt Ngưu Hải Đào dương dương tự đắc.
Mặc dù vậy, hắn cũng không nói gì, đem lời nói của Ngưu Hải Đào trở thành không khí.
- Mày mở miệng thì nói cho sạch đi một chút.
Bùi Đông Lai không muốn cùng Ngưu Hải Đào chấp nhặt, Hạ Y Na lại nổi giận, bởi vì Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa hai người nhiều lần khiêu khích, hiện giờ thấy Ngưu Hải Đào không để Bùi Đông Lai vào trong mắt, nàng có thể vui sao?
- Một con chó hướng cậu sủa, chẳng lẽ cậu cũng muốn bắt chước nó, cùng nhau mắng với nó sao?
Thấy Hạ Y Na phẫn nộ đứng dậy, Bùi Đông Lai cười cười, ý bảo nàng ngồi xuống.
Nghe Bùi Đông Lai nói như thế, cơn tức trong lòng Hạ Y Na lập tức tiêu tan, gật đầu cười, mà những thành viên đội cổ động viên Khoa Kinh Tế cũng bị chọc cười, đồng thời không nhịn được nhìn Bùi Đông Lai một cái, dường như… Các nàng năm mơ cũng không ngờ, Bùi Đông Lai thoạt nhìn rất bình thường, không ngờ lại cường thế như vậy.
- Mày..
Bùi Đông Lai thể hiện sư ngưu bức, làm cho Ngưu Hải Đào lửa giận ngút trời, hắn cố nén cơn tức, dữ tợn cười:
- Con mọt sách, mày không tự đắc được bao lâu nữa đâu.
Nói xong, Ngưu Hải Đào thu hồi ánh mắt, phát hiện Hà Hoa cùng Ngô Vũ Trạch đã chọn lựa sân xong.
- Để ta đùa giỡn các ngươi, để xem đội kinh tế chúng mày chịu được bao lâu!
Dưới ánh đèn, Ngưu Hải Đào hướng sân bóng đi tới, một bên tức giận hét lớn.
- Nói thật hay, hạnh hạ chết học viện quản lý!
Ngưu Hải Đào vừa gầm lên giận dữ, thành viên khoa hệ vỗ tay bảo hay.
- Trận đấu còn chưa mở màn, ai hành hạ ai không nói trước được đâu!
Đối mặt với sự khiêu khích cùng nhục nhã, thành viên Khoa Kinh Tế thập phần khó chịu, mở miệng phản kích, nhưng… lời phản kích vừa nói ra, lập tức bị dìm ngập.
Tất cả chuyện này, bởi vì bọn hắn cũng đều biết, khoa hệ có Ngưu Hải Đào cùng Hà Hoa phối hợp, thực lực so với Khoa Kinh Tế mạnh hơn rất nhiều, học viện quản lý muốn thắng, thật sự quá khó khăn.
Đúng bốn giờ.
Theo tiếng còi của trọng tài, trận đấu chính thức bắt đầu, bóng giữa sân, Ngư Hải Đào nhảy lên thật cao, dẫn đầu đem quả bóng đẩy sang một bên cho Hà Hoa, sau đó chạy hướng dưới khung rổ.
Hà Hoa nháy mắt đón bóng, làm ra động tác xoay người, lách qua người đội viên Khoa Kinh Tế, đón bóng, làm liền một mạch, rất có phong độ của cầu thủ chuyên nghiệp.
Nếu như nói hôm nay không ít nam sinh tới vì Hạ Y Na, như vậy, trên khán đài phần lớn nữ sinh tới vì Hà Hoa.
Trong thời gian một tháng qua, Hà Hoa bằng vào diện mạo anh tuấn, dáng người thon dài, khí chất cũng không tầm thường, luôn luôn được các nữ sinh để ý, có thể nói hắn là nhân vật phong vân trong đại học Đông Hải, hoàn toàn không kém gì Hạ Y Na.
"A!"
Cho nên chứng kiến phong cách biểu diễn của Hà Hoa, nữ sinh toàn trường đều hưng phấn hét lên.
Bên trong toàn trường vang lên tiếng hoan hô, Hà Hoa không ngừng lại mà là gia tăng tốc độ, lắc người, thoải mái qua hai đội viên Khoa Kinh Tế.
- Bá!
Liên tục qua người, Hà Hoa thấy Ngô Vũ Trạch cùng một đội viên khác ra đón chào, Hà Hoa cũng không đơn đả độc đấu, mà là trực tiếp đem bóng truyên cho Ngưu Hải Đào, đồng thời bước nhanh về phá khung rổ.
" Bộp"
Ngưu Hải Đào đón bóng, hắn cũng không ngừng lại, thuận tay ném lên, quả bóng lơ lửng trên cao.
Trong phút chốc, cả sân chợt yên tĩnh, khán giả nhìn theo quả bóng.
"Vút"
Cùng lúc đó, Hà Hoa đang đững dưới khung rổ, dưới chân phát lực, cả người nhảy lên, hai tay giơ lên cao, một phát bắt trúng quả bóng, sau đó… nhắm ngay khung bóng rổ, hung hăng ném vào!
Bóng rơi vào rổ.
" Lộp Bộp…Lộp Bộp"
Tiếng bóng rơi xuống đất làm vỡ tan sự im lặng trong sân bóng, quả bóng bị Hà Hoa trực tiếp ném vào khung bóng rổ. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL
A!
- Hà Hoa, anh thật khoe mạnh, đẹp trai!
- Hà Hoa, thêm lần nữa đi!
- Hà Hoa, em yêu anh!
Mắt thấy Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào phối hợp như tuyển thủ chuyên nghiệp, toàn trường vốn đang im lặng, bỗng dưng âm thanh các nữ sinh vang lên, trong nháy mắt những MM đứng lên liền quơ tay kích động hô to.
Trên sân bóng, đội bóng khoa Kinh Tế bị một đòn phủ đầu liền có chút ngây ngốc, chỉ có Ngô Vũ Trạch bình tĩnh đi đến khung rổ nhặt bóng lên.
- Trận đấu mới bắt đầu thôi, chúng ta tỉnh táo lại một chút!
Nhặt bóng lên, Ngô Vũ Trạch hô lớn một tiếng, chờ các đội viên lấy lại tinh thần, mới phát bóng.
Trận đấu tiếp tục bắt đầu, Ngô Vũ Trạch chuyền bóng cho đồng đội ở phía sau, đồng đội lại chuyền cho hắn, hắn dẫn bóng tới giữa sân rồi tăng tốc chạy nhanh.
Rất nhanh, Ngô Vũ Trạch cùng đông đội thông qua một loạt động tác phối hợp, bằng vào đồng đội che chở đã đột phá qua phần sân của đối phương, sau đó Ngô Vũ Trạch quyết định lên rổ.
- Đi xuống cho ta!
Mắt thấy cổ tay Ngô Vũ Trạch run lên, Ngưu Hải Đảo ngay tại chỗ bắn ra, hắn nhảy lên, bàn tay chém ra,, giống như là đạp ruồi dũng sức vỗ về phía quả bóng trong tay Ngô Vũ Trạch.
Ba!
Âm thanh chói tai vang lên, dưới ánh mắt chăm chú của mọi người trong sâ,quả bóng trực tiếp bị Ngưu Hải Đào đánh bay ra ngoài..
- Hay!
- Ngưu Hải Đào uy vũ!
Thấy Ngưu Hải Đào làm vậy, nam sinh đều lớn tiếng hoan hô, mà khoa Kinh Tế trực tiếp ỉu xìu.
Không riêng gì bọn hắn, ngay sắc mặt cả đội viên đội bóng lập tức ủy khuất.
Sĩ khí, xuống dốc không phanh.
- Hắc, tao đã nói rồi, tao có thể cho người yêu của mày ngoại tình thì cũng có thể hung hăng vũ nhục mày.
Mắt thấy thành viên Khoa Kinh Tế ủ rũ thì Ngưu Hải Đào bước đến trước mặt Ngô Vũ Trạch cười lạnh, nói.
Ngô Vũ Trạch cắn răng, bàn tay nắm chặt, xoay người đi nhặt bóng.
Thấy bộ dạng ủy khuất của Ngô Vũ Trạch, nghe Ngưu Hải Trạch nói thế thì đôi chân mày Bùi Đông Lai chau lên, ánh mắt hơi híp lại một chút.
Thấy Ngô Vũ Trạch đi nhặt bóng, một gã đội viên cách quả bóng không xa liền lấy lại tinh thân, bước nhanh đi đến chỗ quả bóng, nhặt lên.
-Ha ha…
Trận đấu lại bắt đầu, thành viên đội của Ngưu Hải Đào nhìn lên khán đài còn khán giả cười vang.
Nhưng… đội viên Khoa Kinh Tế phát bóng ở thời điểm quá khẩn trương, bóng lập tức rơi vào tay Hà Hoa.
Theo sau, Hà Hoa như một con ngựa đứt cương, đưa bóng thẳng tới sân bên học viện quản lý, ném bóng vào rổ đưa tỷ số lên 4-0.
- Hà Hoa! Hà Hoa!
Phong cách biểu diễn của Hà Hoa, lại khiến cho cả sân bóng vang lên tiếng hét chói tai, những nữ sinh ủng hộ Hà Hoa thì điên cuồng, hô to tên Hà Hoa.
Đối mặt với tiếng hoan hô của mọi người, Hà Hoa ngửa đầu, cao ngạo nhìn vào chỗ Bùi Đông Lai và Hạ Y Na liếc mắt một cái, cái miệng kia hận không thể vênh tới trời.
Có lẽ bởi vì sự thể hiện của các thành viên Khoa Kinh Tế không được tốt, Hạ Y Na lo lang khí thế đội bóng không còn, nàng không có nhận thấy được ánh mắt của Hà Hoa.
Bùi Đông Lai đã nhận ra được ánh mắt của Hà Hoa, nhưng không có để ý.
Trận đấu tiếp tục, mặc dù Ngô Vũ Trạch chơi bóng rất hay, trình độ phát huy hết khả năng, sĩ khí tăng lên, nhưng… sau khi cuộc tranh tài hiệp một kết thúc, tỷ số vẫn là 10-24, Khoa Kinh Tế vẫn bị rớt lại phía sau, với lại bộ môn bóng rổ là dành cho tập thể, huống chi, nói riêng về kỹ thuật, vô luận là Ngưu Hải Đào hay là Hà Hoa cũng không thua kém Ngô Vũ Trạch, kể từ đó, có thể nói là một cây làm chẳng lên non.
So sánh với hiệp một mà nói, hiệp thứ hai, bên khoa hệ phái ra hai cầu thủ kèm Ngô Vũ Trạch, hạn chế Ngô Vũ Trạch không nói, Ngô Vũ Trạch bị Ngưu Hải Đào coi như pho tương, trực tiếp đánh bại đội quản lý học viên, tỷ số hiện tai là 18-48.
- Đội Khoa Kinh Tế, nhanh đi về tắm rửa ngủ đi, đừng làm mất mặt nữa!
Chứng kiến thời gian trên đồng hồ cứ như thế mà trôi qua, cổ động viên bên Ngưu Hải Đào liền hưng phấn không thôi, tiếng cười nhạo không ngừng vang ra.
Nghe đám người đứng ngoài cười nhạo, đội bóng Khoa Kinh Tế thật sự muốn phản bác, nhưng chính mình không thể thắng đội bên kia, chỉ có thể nén giận, biệt khuất tới cực điểm.
Mà bao gồm cả Ngô Vũ Trạch bên trong, các đội viên khoa Kinh Tế như là một đám binh bại trận, ủ rũ.
- Chẳng qua mới được nửa hiệp hai thôi, chúng ta vẫn còn có cơ hội!
Hạ Y Na thấy thế, nhịn không được đứng lên, vỗ tay kêu lên.
Không một tiếng trả lời!
Ngay cả Ngô Vũ Trạch cùng đội viên Khoa Kinh Tế đều rất rõ ràng, thực lực của đội mình chính là không bằng đối phương, hơn nữa điểm số lại rớt sau một đoạn đường dài, muốn lật bại thành thắng thì không có khả năng.
Không riêng gì bọn hắn, ngay cả Hạ Y Na cũng rõ ràng, vừa rồi chỉ là nàng cổ vũ đám người Ngô Vũ Trạch mà thôi, ở nàng xem ra, cho dù thua bóng cũng không thể thua sĩ khí, huống chi lại ở trước mặt của hai người Hà Hoa cùng Ngưu Hải Đào?
Đám người Ngô Vũ Trạch trầm mặc không nói, ở trong trận đấu chung kết này, Ngô Vũ Trạch bị cướp bóng ba lần, Ngưu Hải Đào đi tới liếc mắt nhìn đám người Ngô Vũ Trạch một cái, lại hung ác nhìn Bùi Đông Lai, cuối cùng đem ánh mắt đặt trên người Hạ Y Na:
- Hạ mỹ nữ, Hoa ca có nói, nếu cô đến kế bên ta làm cổ động viên, cổ vũ hiệp đấu sau cho bọn ta, bọn ta có thể lưu lại mặt mũi cho các ngươi, sẽ không để các ngươi thua thảm bại!
Bá!
Ngạc nhiên nghe được lời nói khinh người quá đáng của Ngưu Hải Đào, không riêng gì Hạ Y Na, đội viên đội bóng cùng thành viên đội cổ động viên đều trợn trừng mắt nhìn Ngưu Hải Đào.
- Nếu Hạ Y Na không làm điều đó thì sao?
Lúc này đây, không đợi Hạ Y Na mở miệng trả lời, Bùi Đông Lai đứng lên, ôn hòa hỏi han.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Bùi Đông Lai, Ngưu Hải Đào vốn ngẩn ra, theo sau châm chọc cười nói:
- Hắc hắc, hài tử, chẵng lẽ mày không biết tự ti sao? Mày định trước mặt mỹ nữ làm anh hùng sao?
- Mày….
Ngưu Hải Đào cuồng không ai bì nổi hơn nữa lại còn cười nhạo Bùi Đông Lai, Hạ Y Na hoàn toàn nổi giận, nàng bay thẳng đến chỗ Ngưu Hải Đào đứng.
- Hạ mỹ nữ, nếu cô không muốn, như vậy, ngươi đợi đến hiệp sau đợi cho chúng ta nhục nhã đi!
Ngưu Hải Đào đắc ý cười, tuyệt đối không để ý tới sự tức giận của Hạ Y Na.
Đối mặt với lời cuồng ngạo của Ngưu Hải Đào, Bùi Đông Lai không có để ý tới, mà là bắt lấy Hạ Y Na, khẽ lắc đầu, bảo nàng không nên vọng động.
Ha Y Na thấy được trong con ngươi Bùi Đông Lai toát lên hàn ý cũng sự bình tĩnh, an tâm rất nhiều, mà Bùi Đông Lai nhìn Ngô Vũ Trạch hỏi:
- Vũ Trạch, hiệp đấu sau, ka có thể ra sân không?
Ân?
Lời Bùi Đông Lai vừa thốt ra, không riêng gì Ngưu Hải Đào, ngay cả Ngô Vũ Trạch cùng đám người Hạ Y Na cả kinh không nhẹ.
Bởi vì… Ở trong trí nhớ của bọn hắn, sau khi Bùi Đông Lai vào trường học, chưa bao giờ chơi qua bóng rổ, thậm chí… Hạ Y Na còn hỏi riêng Bùi Đông Lai xem có biết chơi bóng rổ hay không, Bùi Đông Lai nói trình độ bóng rổ của mình rất tệ.
Mà hiện giờ, Bùi Đông Lai lại hỏi có thể hay không ra sân, điều này có thể làm cho bọn họ không kinh ngạc sao?
Ha ha… Ha ha ha… Ha ha ha ha…
Ngây người ngắn ngủi qua đi, Ngưu Hải Đào giống như nghe được truyện cười hay nhất thế giới, cưới đến nỗi chạy nước mắt, sau khi cười xong, hắn liếc Bùi Đông Lai nói:
- Như thế nào? Con mọt sách, mày cũng muốn đi lên tìm xui xeo?
- Sợ ư?
Bùi Đông Lai cũng cười, nụ cười mang theo vài phần lạnh lẽo.
Sợ?
Ngưu Hải Đào được môt trận ngạc nhiên, thiếu chút nữa tức giận đến hôn mê bất tỉnh:
- Hài tử, tao xem đầu óc mày học nhiều quá cho nên đã hư rồi!Ân, tuy nói dựa theo quy đinh, mày không phải đội viện của Khoa Kinh Tế không thể ra sân, nhưng… quy củ là do người định, mày đã muốn tìm nhục nhã, tao sẽ thỏa mãn nguyện vọng của mày!
- Tao cam đoan, từ nay về sau, mày cùng tên Hà Hoa kia ngay cả dũng khí để sờ vào bóng rổ cũng sẽ không còn nữa.
Dưới ánh đén, Bùi Đông Lai hời hợt mở miệng, chẳng qua là… ngay cả Ngưu Hải Đào và tất cả mọi người có thể nhận thấy trong giọng nói của hắn toát ra sự cuồng ngạo.
Phần cuồng ngạo kia, thuộc về nam nhân Bùi gia!