Chương : 221
Là một trung phong chủ lực cho nên khả năng khống chế bóng của Ngưu Hải Đào cũng không tồi chút nào, hiện giờ hắn đã được hlv nhìn trúng, chỉ chờ sau khi trận bóng rổ kết thúc. Hắn sẽ được triệu tập vào đội ĐH Đông Hải để tham gia giải toàn quốc.
Tuy rằng cơ thể của Hà Hoa không bằng Ngưu Hải Đào nhưng kỹ thuật của hắn chỉ có hơn chứ không thua so với Ngưu Hải Đào cho nên Hà Hoa cũng được hlv nhìn trúng.
Có thể nói, hlv bóng rổ của ĐH Đông Hải đem tất cả mọi hy vọng đạt thành tích cao tại giải toàn quốc đặt vào người của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào.
Dưới tình hình như thế mà Bùi Đông Lai nói muốn cho Hà Hoa và Ngưu Hải Đào ngay cả cơ hội động vào bóng rổ cũng không được?
Nghe được những lời này thì phản ứng đầu tiên của Ngưu Hải Đào là hắn xem thử lỗ tai của mình có vấn đề hay không?
Sau đó, nhìn bộ dạng không chút biến hóa của Bùi Đông Lai thì hắn biết rằng con mọt sách Bùi Đông Lai này đúng là nói như thế.
"Ha ha... Ha ha ha..."
Hiểu được điểm này, Ngưu Hải Đào cười to:
- Con mọt sách, bản thân tao muốn nhìn mày có bản lãnh gì, để cho tao cùng Hoa ca không dám động vào bóng rổ nữa.
Nói xong, Ngưu Hải Đào cũng không thèm nói lời vô ích mà liền xoay người rời đi.
- Hải Đào, có chuyện gì thế?
Thấy được bộ dạng cười to của Ngưu Hải Đào thì Hà Hoa liền hỏi.
- Hoa ca, tên mọt sách kia muốn tranh tài cùng chúng ta.
Ngưu Hải Đào tươi cười:
- Hắn còn nói làm cho chúng ta ngay cả dũng khí động vào trái bóng rổ cũng không có.
"Ách..."
Ngưu Hải Đào vừa nói xong, không riêng gì Hà Hoa mà ngay cae những thành viên khác cũng trợn tròn mắt.
- Hải Đào, con mọt sách là ai a?
Một tên thành viên nhịn không được hỏi, vẻ mặt của những người khác cũng tò mò nhìn Ngưu Hải Đào.
- Đó chính là vị Trạng Nguyên lang của trường chúng ta.
Ngưu Hải Đào cười cười, chỉ vào Bùi Đông Lai ở phía trước.
- Là hắn?
Thấy được bóng dáng của Bùi Đông Lai, toàn bộ thành viên đều hiện ra vẻ mặt kỳ lạ.
- Hắc, đã có Hầu Tử biễu diễn vậy thì bản thân chúng ta cũng không ngại mà đùa giỡn với nó.
Thấy Bùi Đông Lai, Hà Hoa không nhịn cười được. thật sự hắn muốn biết có phải đầu của Bùi Đông Lai bị lừa đá hay không, nếu không thì làm sao lại chủ động bước lên sân mà không biết xấu hổ như vậy?
Còn về phần Bùi Đông Lai có chơi bóng rổ được hay không thì Hà Hoa không biết, hắn chỉ biết rằng những lời nói của Bùi Đông Lai quả thật là giống như những chuyện nực cười nhất trên thế gian này.
Nghe được Hà Hoa nói vậy, đám người Ngưu Hải Đào cũng không nói gì thêm. Sau đó bước đến đám người Ngô Vũ Trạch.
- Khoa Quản Lý thay người nhưng mà người này không có tên trong danh sách tham gia đi đấu, các em có đồng ý không?
Rất nhanh, trọng tài mang theo Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch đi đến trước mặt đám người Hà Hoa, hỏi.
- Chu lão sư, nếu Trạng Nguyên lang của chúng ta đã muốn biểu hiện thì chúng ta tự nhiên sẽ cấp cho hắn một cái sân khẩu để biểu diễn, mọi người nói có đúng không?
Nghe được câu hỏi của trọng tài thì tên đội trưởng cười nói.
"Ha ha..."
Tất cả mọi người đều cười nhạo.
- Nếu không có ý kiến gì khác thì cậu có thể vào sân.
Trọng tài thấy thế, sắc mặt phức tạp, liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Đối mặt với sự cười nhạo của đám người Hà Hoa, Bùi Đông Lai cũng không nói gì mà là gật đầu với trọng tài:
- Cảm ơn Chu lão sư.
Bùi Đông Lai cũng không nói nữa, hắn cũng không thèm để ý đến đám người Hà Hoa. Trực tiếp đi đổi y phục.
Sao lại thế này?
Người xem trong sân thấy được cảnh tượng này thì trong lòng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
5" sau, mọi sự nghi hoặc trong lòng của bọn hắn đã biến mất.
Sau khi đổi trang phục thi đấu xong thì Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch đi ra.
- Thì ra là khoa Quản Lý muốn thay người sao?
- Cũng thế thôi, thay người còn có tác dụng gì nữa.
- Tên kia nhìn qua có chút quen mặt a, ta…ta biết rồi, hắn chính là Trạng Nguyên lang của trường chúng ta đó, là kẻ thì được 745 điểm a.
- Ta kháo, tên gia hỏa thi được số điểm nghịch thiên như vậy, hơn phân nửa thời gian là dùng vào việc học tập, còn có thời gian chơi bóng rổ sao?
...
Mọi người trong sân đều bàn luận sôi nổi.
- Hạ tỷ, chẳng lẽ Bùi Đông Lai chơi bóng rổ rất khá ư?
Bên cạnh Hạ Y Na, những mỹ nữ cổ động viên cũng tò mò hỏi Hạ Y Na.
Đối với Hạ Y Na mà nói thì nàng từng định mời Bùi Đông Lai tham gia bóng rổ. Nhưng lúc ấy nàng nghe nói trình độ chơi bóng của Bùi Đông Lai khá chicken nên nàng mới bỏ qua suy nghĩ này.
Hiện giờ thấy Bùi Đông Lai chủ động ra sân, trong lòng nàng cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Chẳng… Chẳng lẽ người kia đang gạt ta?
Trong lúc đang nghi hoặc, nghe được những câu hỏi của nhóm bạn xung quanh thì trong lòng nàng hơi hưng phấn cũng không trả lời câu hỏi của mọi người.
- Hạ tỷ, tỷ đừng cười nữa, mau trả lời đi a.
Những mỹ nữ này thấy Hạ Y Na cười một mình thì liền vội vàng thúc người Hạ Y Na, hỏi.
- Tỷ cũng không biết.
Hạ Y Na lấy lại tinh thần, vẻ mặt chờ mong nhìn Bùi Đông Lai, như có suy nghĩ gì nói:
- Bất quá từ lúc bắt đầu quen hắn thì chưa bao giờ tỷ nghe hắn ta mạnh miệng, cho nên….
Câu tiếp theo Hạ Y Na chưa nói ra nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.. nàng tin Bùi Đông Lai.
Nghe được câu trả lời của Hạ Y Na tất cả các mỹ nữ cổ động viên của khoa Quản Lý đều bán tín bán nghi nhìn Bùi Đông Lai đang ở trên sân.
Từ sau khi Bùi Đông Lai bước chân vào ĐH Đông Hải thì hắn còn chưa đụng vào quả bóng rổ.
Vì thế hắn liền đứng ở trên sân cầm lấy quả bóng rổ, thông qua phương thức này để tìm lại cảm giác.
Thấy hành động của Bùi Đông Lai thì đám khán giả liền tò mò, bọn hắn muốn nhìn xem kỹ thuật chơi bóng của Bùi Đông Lai như thế nào?
Kết quả là làm cho bọn hắn phải thất vọng, thẳng cho đến khi trận đấu bắt đầu Bùi Đông Lai cũng không làm gì cả, chỉ đứng trên sân cầm lấy quả bóng.
Mà cách nhìn của Ngô Vũ Trạch không giống với bọn hắn.
Tuy rằng Ngô Vũ Trạch chưa bao giờ thấy Bùi Đông Lai chơi bóng rổ nhưng mà hắn thấy được Bùi Đông Lai làm ra hành động nghịch thiên ở Hàng Hồ, cho nên hắn có một vạn lý do để tin tưởng Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ không làm việc gì nếu hắn không nắm chắc.
Một lát sau, trận đấu lại được bắt đầu.
- Ta kháo, Trạng Nguyên lang lại muốn giành quyền đoạt bóng với Ngưu Hải Đào sao?
Thấy Bùi Đông Lai và Ngưu Hải Đào đứng vào vị trí chuẩn bị phát bóng thì đám khán giả liền ngạc nhiên.
Cả đám khán giả còn cho rằng đó là chuyện cười huống gì là Ngưu Hải Đào?
Ngưu Hải Đào nở nụ cười lạnh:
- Bùi Đông Lai, tao đã cho mà cuồng thế mà mày không biết trời cao đất dày.
Bùi Đông Lai không trả lời, chỉ đợi trọng tài phát bóng lên.
Sau đó.
Trọng tài bảo chú ý một chút rồi tung bóng lên.
" Vù "
Trong nháy mắt Bùi Đông Lai liền nhảy lên, thuận tay chụp lấy bóng rồi ném về phía Ngô Vũ Trạch.
" Ách "
Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Mà trong sân, nụ cười trên khóe miệng Ngưu Hải Đào liền đơ lại.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Bùi Đông Lai thấp hơn hắn cả 10cm mà có thể giành được bóng.
- Vũ Trạch, chuyền bóng đây.
Sau khi hạ xuống, Bùi Đông Lai liền chạy nhanh về phía trước, nói với Ngô Vũ Trạch.
" Bộp"
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Ngô Vũ Trạch liền đem bóng đưa cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thuận tay cầm bóng nhưng hắn không nóng lòng đột phát, một tay giữ bóng, một tay ngoắc ngoắc với Hà Hoa, ý bảo Hà Hoa đến đây.
Những tên thành viên trong đội Hà Hoa thấy một màn như vậy thì liền choáng váng.
Mà thấy một màn như vậy thì Hà Hoa thiếu chút nữa bị hôn mê bất tỉnh. Nguồn truyện:
Tức giận thì tức giận nhưng hắn cũng không bước lên, bởi vì hắn biết, nếu hắn bước lên thì điều đó quả thật là hạ thân phận của hắn.
- Đội trưởng, để ta.
Lúc này, một gã thành viên khác liền nhảy tới tranh bóng.
Bùi Đông Lai lắc nhẹ cổ tay, rồi sau đó tăng tốc, trong nháy mắt đã vượt qua tên thành viên kia.
2 tên thành viên khác không nghĩ rằng đồng đội của mình sẽ bị Bùi Đông Lai vượt qua thoải mái như vậy, nhất thời đã quên bước lên. Thấy Bùi Đông Lai đang tiến tới thì Hà Hoa liền chạy tới cản đường.
" Vù"
Thấy Hà Hoa đi lên, Bùi Đông Lai cười lạnh một tiếng, dưới chân phát lực nhảy lên giống như đại bàng giương cánh, hướng về phía bảng rỗ ở phía trên.
"Ách..."
Hà Hoa vốn muốn cản đường Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai làm ra hành động như thế thì hắn liền sợ tới mức dừng bước.
Mà tất cả mọi người trong sân đều im lặng, trừng mắt to nhìn Bùi Đông Lai. Trong lòng hiện lên một suy nghĩ " CMN, điều này làm sao có thể?"
Ngay sau đó.
Thân thể Bùi Đông Lai trực tiếp bay thẳng qua đầu của Hà Hoa.
"Ách..."
Trong phút chốc, người xem toàn trường đều há to miệng, trợn tròn tròng mắt.
Hà Hoa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, theo bản năng khom người.
Hình ảnh dừng lại, thời gian chậm dần.
Bùi Đông Lai bay thẳng lên bảng rỗ, 2 tay giữ bóng, nhắm ngay bảng rỗ mà đập xuống.
" Bang… Bang.. "
Quả bóng bị Bùi Đông Lai đập thẳng vào rỗ, sức lực thật lớn làm cho khung rỗ lung lay.
Sau khi giành quyền lấy bóng, vượt qua hàng phòng thủ của đối phương rồi DUNK.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều yên tĩnh, không khí trong sân trở nên im lặng chỉ có thể nghe được những tiếng nẩy của quả bóng.
- Rất ngưu.
Sau đó, cả sân bóng như nổ tung.
" HÚ… HÚ "
Đám người khoa Kinh Tế liền điên cuồng, sôi nổi đứng dậy hét to lên.
Toàn trường sôi trào.
Tuy rằng cơ thể của Hà Hoa không bằng Ngưu Hải Đào nhưng kỹ thuật của hắn chỉ có hơn chứ không thua so với Ngưu Hải Đào cho nên Hà Hoa cũng được hlv nhìn trúng.
Có thể nói, hlv bóng rổ của ĐH Đông Hải đem tất cả mọi hy vọng đạt thành tích cao tại giải toàn quốc đặt vào người của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào.
Dưới tình hình như thế mà Bùi Đông Lai nói muốn cho Hà Hoa và Ngưu Hải Đào ngay cả cơ hội động vào bóng rổ cũng không được?
Nghe được những lời này thì phản ứng đầu tiên của Ngưu Hải Đào là hắn xem thử lỗ tai của mình có vấn đề hay không?
Sau đó, nhìn bộ dạng không chút biến hóa của Bùi Đông Lai thì hắn biết rằng con mọt sách Bùi Đông Lai này đúng là nói như thế.
"Ha ha... Ha ha ha..."
Hiểu được điểm này, Ngưu Hải Đào cười to:
- Con mọt sách, bản thân tao muốn nhìn mày có bản lãnh gì, để cho tao cùng Hoa ca không dám động vào bóng rổ nữa.
Nói xong, Ngưu Hải Đào cũng không thèm nói lời vô ích mà liền xoay người rời đi.
- Hải Đào, có chuyện gì thế?
Thấy được bộ dạng cười to của Ngưu Hải Đào thì Hà Hoa liền hỏi.
- Hoa ca, tên mọt sách kia muốn tranh tài cùng chúng ta.
Ngưu Hải Đào tươi cười:
- Hắn còn nói làm cho chúng ta ngay cả dũng khí động vào trái bóng rổ cũng không có.
"Ách..."
Ngưu Hải Đào vừa nói xong, không riêng gì Hà Hoa mà ngay cae những thành viên khác cũng trợn tròn mắt.
- Hải Đào, con mọt sách là ai a?
Một tên thành viên nhịn không được hỏi, vẻ mặt của những người khác cũng tò mò nhìn Ngưu Hải Đào.
- Đó chính là vị Trạng Nguyên lang của trường chúng ta.
Ngưu Hải Đào cười cười, chỉ vào Bùi Đông Lai ở phía trước.
- Là hắn?
Thấy được bóng dáng của Bùi Đông Lai, toàn bộ thành viên đều hiện ra vẻ mặt kỳ lạ.
- Hắc, đã có Hầu Tử biễu diễn vậy thì bản thân chúng ta cũng không ngại mà đùa giỡn với nó.
Thấy Bùi Đông Lai, Hà Hoa không nhịn cười được. thật sự hắn muốn biết có phải đầu của Bùi Đông Lai bị lừa đá hay không, nếu không thì làm sao lại chủ động bước lên sân mà không biết xấu hổ như vậy?
Còn về phần Bùi Đông Lai có chơi bóng rổ được hay không thì Hà Hoa không biết, hắn chỉ biết rằng những lời nói của Bùi Đông Lai quả thật là giống như những chuyện nực cười nhất trên thế gian này.
Nghe được Hà Hoa nói vậy, đám người Ngưu Hải Đào cũng không nói gì thêm. Sau đó bước đến đám người Ngô Vũ Trạch.
- Khoa Quản Lý thay người nhưng mà người này không có tên trong danh sách tham gia đi đấu, các em có đồng ý không?
Rất nhanh, trọng tài mang theo Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch đi đến trước mặt đám người Hà Hoa, hỏi.
- Chu lão sư, nếu Trạng Nguyên lang của chúng ta đã muốn biểu hiện thì chúng ta tự nhiên sẽ cấp cho hắn một cái sân khẩu để biểu diễn, mọi người nói có đúng không?
Nghe được câu hỏi của trọng tài thì tên đội trưởng cười nói.
"Ha ha..."
Tất cả mọi người đều cười nhạo.
- Nếu không có ý kiến gì khác thì cậu có thể vào sân.
Trọng tài thấy thế, sắc mặt phức tạp, liếc mắt nhìn Bùi Đông Lai một cái.
Đối mặt với sự cười nhạo của đám người Hà Hoa, Bùi Đông Lai cũng không nói gì mà là gật đầu với trọng tài:
- Cảm ơn Chu lão sư.
Bùi Đông Lai cũng không nói nữa, hắn cũng không thèm để ý đến đám người Hà Hoa. Trực tiếp đi đổi y phục.
Sao lại thế này?
Người xem trong sân thấy được cảnh tượng này thì trong lòng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
5" sau, mọi sự nghi hoặc trong lòng của bọn hắn đã biến mất.
Sau khi đổi trang phục thi đấu xong thì Bùi Đông Lai cùng Ngô Vũ Trạch đi ra.
- Thì ra là khoa Quản Lý muốn thay người sao?
- Cũng thế thôi, thay người còn có tác dụng gì nữa.
- Tên kia nhìn qua có chút quen mặt a, ta…ta biết rồi, hắn chính là Trạng Nguyên lang của trường chúng ta đó, là kẻ thì được 745 điểm a.
- Ta kháo, tên gia hỏa thi được số điểm nghịch thiên như vậy, hơn phân nửa thời gian là dùng vào việc học tập, còn có thời gian chơi bóng rổ sao?
...
Mọi người trong sân đều bàn luận sôi nổi.
- Hạ tỷ, chẳng lẽ Bùi Đông Lai chơi bóng rổ rất khá ư?
Bên cạnh Hạ Y Na, những mỹ nữ cổ động viên cũng tò mò hỏi Hạ Y Na.
Đối với Hạ Y Na mà nói thì nàng từng định mời Bùi Đông Lai tham gia bóng rổ. Nhưng lúc ấy nàng nghe nói trình độ chơi bóng của Bùi Đông Lai khá chicken nên nàng mới bỏ qua suy nghĩ này.
Hiện giờ thấy Bùi Đông Lai chủ động ra sân, trong lòng nàng cũng tràn đầy vẻ nghi hoặc.
Chẳng… Chẳng lẽ người kia đang gạt ta?
Trong lúc đang nghi hoặc, nghe được những câu hỏi của nhóm bạn xung quanh thì trong lòng nàng hơi hưng phấn cũng không trả lời câu hỏi của mọi người.
- Hạ tỷ, tỷ đừng cười nữa, mau trả lời đi a.
Những mỹ nữ này thấy Hạ Y Na cười một mình thì liền vội vàng thúc người Hạ Y Na, hỏi.
- Tỷ cũng không biết.
Hạ Y Na lấy lại tinh thần, vẻ mặt chờ mong nhìn Bùi Đông Lai, như có suy nghĩ gì nói:
- Bất quá từ lúc bắt đầu quen hắn thì chưa bao giờ tỷ nghe hắn ta mạnh miệng, cho nên….
Câu tiếp theo Hạ Y Na chưa nói ra nhưng ý nghĩa rất rõ ràng.. nàng tin Bùi Đông Lai.
Nghe được câu trả lời của Hạ Y Na tất cả các mỹ nữ cổ động viên của khoa Quản Lý đều bán tín bán nghi nhìn Bùi Đông Lai đang ở trên sân.
Từ sau khi Bùi Đông Lai bước chân vào ĐH Đông Hải thì hắn còn chưa đụng vào quả bóng rổ.
Vì thế hắn liền đứng ở trên sân cầm lấy quả bóng rổ, thông qua phương thức này để tìm lại cảm giác.
Thấy hành động của Bùi Đông Lai thì đám khán giả liền tò mò, bọn hắn muốn nhìn xem kỹ thuật chơi bóng của Bùi Đông Lai như thế nào?
Kết quả là làm cho bọn hắn phải thất vọng, thẳng cho đến khi trận đấu bắt đầu Bùi Đông Lai cũng không làm gì cả, chỉ đứng trên sân cầm lấy quả bóng.
Mà cách nhìn của Ngô Vũ Trạch không giống với bọn hắn.
Tuy rằng Ngô Vũ Trạch chưa bao giờ thấy Bùi Đông Lai chơi bóng rổ nhưng mà hắn thấy được Bùi Đông Lai làm ra hành động nghịch thiên ở Hàng Hồ, cho nên hắn có một vạn lý do để tin tưởng Bùi Đông Lai tuyệt đối sẽ không làm việc gì nếu hắn không nắm chắc.
Một lát sau, trận đấu lại được bắt đầu.
- Ta kháo, Trạng Nguyên lang lại muốn giành quyền đoạt bóng với Ngưu Hải Đào sao?
Thấy Bùi Đông Lai và Ngưu Hải Đào đứng vào vị trí chuẩn bị phát bóng thì đám khán giả liền ngạc nhiên.
Cả đám khán giả còn cho rằng đó là chuyện cười huống gì là Ngưu Hải Đào?
Ngưu Hải Đào nở nụ cười lạnh:
- Bùi Đông Lai, tao đã cho mà cuồng thế mà mày không biết trời cao đất dày.
Bùi Đông Lai không trả lời, chỉ đợi trọng tài phát bóng lên.
Sau đó.
Trọng tài bảo chú ý một chút rồi tung bóng lên.
" Vù "
Trong nháy mắt Bùi Đông Lai liền nhảy lên, thuận tay chụp lấy bóng rồi ném về phía Ngô Vũ Trạch.
" Ách "
Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người đều trợn tròn mắt.
Mà trong sân, nụ cười trên khóe miệng Ngưu Hải Đào liền đơ lại.
Hắn nằm mơ cũng không ngờ, Bùi Đông Lai thấp hơn hắn cả 10cm mà có thể giành được bóng.
- Vũ Trạch, chuyền bóng đây.
Sau khi hạ xuống, Bùi Đông Lai liền chạy nhanh về phía trước, nói với Ngô Vũ Trạch.
" Bộp"
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, Ngô Vũ Trạch liền đem bóng đưa cho Bùi Đông Lai.
Bùi Đông Lai thuận tay cầm bóng nhưng hắn không nóng lòng đột phát, một tay giữ bóng, một tay ngoắc ngoắc với Hà Hoa, ý bảo Hà Hoa đến đây.
Những tên thành viên trong đội Hà Hoa thấy một màn như vậy thì liền choáng váng.
Mà thấy một màn như vậy thì Hà Hoa thiếu chút nữa bị hôn mê bất tỉnh. Nguồn truyện:
Tức giận thì tức giận nhưng hắn cũng không bước lên, bởi vì hắn biết, nếu hắn bước lên thì điều đó quả thật là hạ thân phận của hắn.
- Đội trưởng, để ta.
Lúc này, một gã thành viên khác liền nhảy tới tranh bóng.
Bùi Đông Lai lắc nhẹ cổ tay, rồi sau đó tăng tốc, trong nháy mắt đã vượt qua tên thành viên kia.
2 tên thành viên khác không nghĩ rằng đồng đội của mình sẽ bị Bùi Đông Lai vượt qua thoải mái như vậy, nhất thời đã quên bước lên. Thấy Bùi Đông Lai đang tiến tới thì Hà Hoa liền chạy tới cản đường.
" Vù"
Thấy Hà Hoa đi lên, Bùi Đông Lai cười lạnh một tiếng, dưới chân phát lực nhảy lên giống như đại bàng giương cánh, hướng về phía bảng rỗ ở phía trên.
"Ách..."
Hà Hoa vốn muốn cản đường Bùi Đông Lai, thấy Bùi Đông Lai làm ra hành động như thế thì hắn liền sợ tới mức dừng bước.
Mà tất cả mọi người trong sân đều im lặng, trừng mắt to nhìn Bùi Đông Lai. Trong lòng hiện lên một suy nghĩ " CMN, điều này làm sao có thể?"
Ngay sau đó.
Thân thể Bùi Đông Lai trực tiếp bay thẳng qua đầu của Hà Hoa.
"Ách..."
Trong phút chốc, người xem toàn trường đều há to miệng, trợn tròn tròng mắt.
Hà Hoa sợ tới mức hai chân mềm nhũn, theo bản năng khom người.
Hình ảnh dừng lại, thời gian chậm dần.
Bùi Đông Lai bay thẳng lên bảng rỗ, 2 tay giữ bóng, nhắm ngay bảng rỗ mà đập xuống.
" Bang… Bang.. "
Quả bóng bị Bùi Đông Lai đập thẳng vào rỗ, sức lực thật lớn làm cho khung rỗ lung lay.
Sau khi giành quyền lấy bóng, vượt qua hàng phòng thủ của đối phương rồi DUNK.
Thấy một màn như vậy, tất cả mọi người đều yên tĩnh, không khí trong sân trở nên im lặng chỉ có thể nghe được những tiếng nẩy của quả bóng.
- Rất ngưu.
Sau đó, cả sân bóng như nổ tung.
" HÚ… HÚ "
Đám người khoa Kinh Tế liền điên cuồng, sôi nổi đứng dậy hét to lên.
Toàn trường sôi trào.