Chương : 225
Lúc 7h, ánh mặt trời đã hoàn toàn khuất sau rặng núi.
Dưới bóng đêm, trước ĐH Đông Hải, các đôi nam nữ đi ra khỏi cổng trường muốn kiếm phòng để lăn qua lăn lại hoặc là đi đến những quán Bar để vui chơi.
Trước cổng, Hạ Y Na cùng với những cổ động viên của khoa Kinh Tế đứng thành một đoàn, tiếng cười nói như chuông bạc làm cho nam sinh hay vô luận là nữ sinh khi đi vào đều không kìm lòng được mà liếc nhìn nàng một cái.
- Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai đâu?
Thấy đám người Ngô Vũ Trạch đi đến, Hạ Y Na không thấy bóng dáng của Bùi Đông Lai thì mở miệng hỏi.
Ngô Vũ Trạch cười khổ:
- Đông Lai nói mọi người qua đó trước đi, hắn đang nghe điện thoại.
Nói xong, Ngô Vũ Trạch chỉ về phía sau.
Theo phương hướng Ngô Vũ Trạch chỉ thì Hạ Y Na thấy được Bùi Đông Lai đang cầm điện thoại nói chuyện.
Chẳng biết tại sao, thấy một màn như vậy, trong lòng Hạ Y Na tự nhiên nổi lên lòng đố kỵ. Hiển nhiên nàng cũng biết Bùi Đông Lai nói chuyện riêng như vậy hẳn là có chuyện quan trọng của mình nên không muốn để ai nghe được.
- Chúng ta đi trước.
Lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị ghen tỵ, Hạ Y Na hít một hơi thật sâu, sau đó nói. Cũng không quay mặt lại nhìn Bùi Đông Lai, mà mang mọi người đến Hồng Tử Cáp.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Bùi Đông Lai xấu hổ, nói chuyện điện thoại:
- Quý tỷ, trong 2 tiếng nữa, nhất định ta sẽ có mặt.
- Bùi Đông Lai, có phải cậu cảm thấy tỷ tỷ đây là một người dễ bị khi dễ không?
Đối với Quý Hồng mà nói hiện giờ nàng là người làm công cho Bùi Đông Lai, mà dựa vào yêu cầu của Bùi Đông Lai thì nàng đã làm kế hoạch hợp tác giữa Đông Nguyệt bang, tập đoàn Thiên Tường cùng với Mãnh Hổ bang và tập đoàn Hồng Hải, hơn nữa nàng không chỉ gọi cho Bùi Đông Lai một lần.
Mấy ngày trước, Bùi Đông Lai nói muốn xem qua kế hoạch cho nên hắn đã thề son thề sắt đáp ứng tối nay tới gặp thế nhưng khi mặt trời vừa khuất sau núi thì Bùi Đông Lai lại lật lọng, bảo là muốn tham gia lễ chức mừng chó má gì đó….
Điều này làm cho Quý Hồng hết chỗ nói, đồng thời nàng cũng rất tức giận.
Phải biết rằng trong vòng 5 năm qua, phàm là người muốn gặp Quý Hồng thì chưa bao giờ có ai lỡ hẹn.
- Thật sự là ngoài ý muốn.
Bùi Đông Lai cười khổ nói.
Quý Hồng tức giận, nói:
- Bùi lão bản của ta, ta thật buồn bực, chỉ là một cuộc tụ họp chó má của đám sinh viên mà thôi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn sự nghiệp của cậu sao?
- Không giống như vậy.
Bùi Đông Lai thở dài, sở dĩ Bùi Đông Lai tham gia bữa tiệc hôm nay là bởi vì do Hạ Y Na uy hiếp. Mà Hạ Y Na cũng nói đúng, hôm nay hắn đã giúp đội bóng giành thắng lợi, nếu tối hôm nay hắn không đi thì bữa tiệc này còn có tác dụng gì nữa.
- Thế giới của cậu, tỷ không biết.
Quý Hồng thổn thức một trận, sau đó không đợi Bùi Đông Lai trả lời, liền cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Nghe được tiếng "Đô... Đô..." thì Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, sau đó cất điện thoại, bước chân hướng về phía Hạ Y Na đuổi theo.
Bởi vì ngày đó lão bản của Hồng Tử Cáp đã bắt gặp đám người Hạ Y Na đi chung với Quý Hồng cho nên hắn vốn định mời mọi người ăn một bữa free.
Chiều nay, Hạ Y Na gọi điện để đặt phòng. Quản lý của Hồng Tử Cáp thấy vậy liền không nói 2 lời, vội vàng để cho Hạ Y Na một gian phòng cao cấp.
Lúc 7h, đám người Hạ Y Na vừa bước vào Hồng Tử Cáp thì Bùi Đông Lai đã đuổi kịp.
- Hạ tiểu thư….
Quản lý Hồng Tử Cáp sớm đã đứng đợi ở đây, thấy Hạ Y Na vào cửa thì liền lập tức ra đón, sau đó hắn thấy Bùi Đông Lai ở phía sau thì 2 mắt liền sáng ngời:
- Bùi tiên sinh.
Ân?
Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người đều tò mò.
Ở bọn hắn xem ra, một người như Hạ Y Na quen biết với quản lý ở Hồng Tử Cáp là một chuyện bình thường, thế nhưng một người sinh viên như Bùi Đông Lai làm sao khiến cho quản lý khách khí như vậy?
Hạ Y Na nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt mọi người, vì không muốn làm cho Bùi Đông Lai khó chịu nên giành nói:
- Đi thôi, chúng ta lên đi.
Nghe được Hạ Y Na nói vậy thì mọi người cũng không có hỏi, mà là đi theo Hạ Y Na vào thang máy.
1" sau, đám người Bùi Đông Lai đã đến gian phòng, theo thứ tự mà ngồi xuống.
Bởi vì Hạ Y Na đã gọi điện trước nên khi mọi người vừa ngồi xuống thì quản lý liền bắt đầu mang thức ăn lên.
- Chúc mừng chúng ta đã giành thắng lợi trong trận bóng vừa rồi.
Thân là người dẫn đầu, Hạ Y Na liền bưng chén rượu lên, đề nghị mọi người cạn ly.
Nghe lời đề nghị của Hạ Y Na thì tất cả mọi người đều cầm ly đứng dậy.
Sau đó, tất cả mọi người đều một hơi uống sạch.
- Chén thứ 2, chúng ta mời Bùi Đông Lai đồng học, cảm ơn Bùi Đông Lai đã ra sân, giúp chúng ta giành chiến thắng.
Sau khi uống xong một chén rượu, Hạ Y Na không có ngồi xuống mà là đề nghị tiếp. Đồng thời ánh mắt nàng liếc nhìn Bùi Đông Lai.
" Bang"
Tất cả mọi người đều sùng bái nhìn Bùi Đông Lai, mà vẻ mặt của đám MM thì đầy hứng thú nhìn Bùi Đông Lai, các nàng muốn biết vì sao trình độ chơi bóng của Bùi Đông Lai lại ngưu đến thế.
Xong 2 chén rượu, mọi người liền ngồi xuống bắt đầu ăn uống nhưng mà không ít người liền bưng rượu mời Bùi Đông Lai.
Ước chừng Bùi Đông Lai uống hơn 20 chén rượu.
Chén rượu trong Hồng Tử Cáp cũng không nhỏ, 20 chén là khoảng 1 lít rồi. ( Sao nó ko uống rượu gạo nhỉ)
Nếu là trước kia thì chắc chắn chừng ấy rượu sẽ khiến Bùi Đông Lai quắc cần câu nhưng mà hôm nay sắc mặt hắn chỉ hơi đỏ mà thôi, không có cảm giác say.
Ngày hôm nay, Bùi Đông Lai đã được Bùi Vũ Phu cho dược vật để cải tạo thân thể, hơn nữa đã trải qua đợt đặc huấn ở căn cứ Huyết Sát, đã bước vào con đường Ám Kính cho nên chừng này rượu cũng không ăn nhằm gì đối với hắn.
Hơn một tiếng sau, trừ Bùi Đông Lai vẫn còn tỉnh thì tất cả mọi người đều đã ngà ngà say. Mà Trang Bích Phàm đại nhân, người có tửu lượng kém nhất đã gục trên bàn.
- Tất cả mọi người uống như vậy cũng đủ rồi, hôm nay đến đây thôi.
Mắt thấy ai ai cũng say, Bùi Đông Lai đề nghị nói.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, nghĩ đến lần trước ở trong quán Bar Bùi Đông Lai cũng đã nói vậy, đồng thời nhớ lại tình cảnh thiếu chút nữa mình đã cùng Bùi Đông Lai lăn qua lăn lại trên giường.
Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng ngày đấy, bởi vì hơi ngà ngà say mà sắc mặt Hạ Y Na cũng đã ửng hồng, trong lòng cũng nhộn nhạo, nhất thời nàng cũng quên mở miệng nói tiếp tục.
- Tốt.
Hạ Y Na không có mở miệng, mấy MM này cũng không dám uống nữa cho nên liền đồng ý ý kiến của Bùi Đông Lai.
Mọi người đứng dậy cả, Bùi Đông Lai chủ động đỡ Trang Bích Phàm lên.
" Ọc…"
Bỗng nhiên, Trang Bích Phàm cong người lại, nôn một trận. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Mọi người xuống trước đi.
Bùi Đông Lai thấy thế thì vội vàng hướng Hạ Y Na nói một câu, sau đó đỡ Trang Bích Phàm vào phòng WC.
Ngô Vũ Trạch thấy vậy thì vốn định vào theo nhưng Bùi Đông Lai đã nói để hắn, cho nên Ngô Vũ Trạch đành theo đám người Hạ Y Na xuống lầu.
Dưới lầu, đám người Hà Hoa cũng có mặt ở đây, bọn hắn uống đến mặt đỏ tai hồng.
- Đây không phải là đám người của khoa Kinh Tế sao?
Bỗng nhiên, một tên thấy Ngô Vũ Trạch đi ra thì lập tức kêu lên.
"Bá! "
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía đám người Ngô Vũ Trạch.
- Hắc, Ngô Vũ Trạch, tao nói vì sao nữ nhân của mày khóc, muốn lên giường với lão tử, thì ra là mày là xăng pha nhớt sao?
Thấy Ngô Vũ Trạch ôm theo một đồng đội đang say rượu đi đằng trước thì vẻ mặt Ngưu Hải Đào hài hước cười.
"Ha ha..."
Tất cả mọi người nghe thế thì liền cười to.
- Mày nói cái gì?
Nghe được Ngưu Hải Đào nói như thế, thấy đám người kia cười nhạo, không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, một tên thành viên trong khoa Kinh Tế đã lên tiếng hỏi.
- Mẹ nó, mày là cái chó gì mà dám hô to gọi nhỏ với lão tử?
Ngưu Hải Đào liền biến sắc, hắn liền đứng dậy, xách cổ áo tên kia, giống như là xách một con gà.
Dưới bóng đêm, trước ĐH Đông Hải, các đôi nam nữ đi ra khỏi cổng trường muốn kiếm phòng để lăn qua lăn lại hoặc là đi đến những quán Bar để vui chơi.
Trước cổng, Hạ Y Na cùng với những cổ động viên của khoa Kinh Tế đứng thành một đoàn, tiếng cười nói như chuông bạc làm cho nam sinh hay vô luận là nữ sinh khi đi vào đều không kìm lòng được mà liếc nhìn nàng một cái.
- Ngô Vũ Trạch, Bùi Đông Lai đâu?
Thấy đám người Ngô Vũ Trạch đi đến, Hạ Y Na không thấy bóng dáng của Bùi Đông Lai thì mở miệng hỏi.
Ngô Vũ Trạch cười khổ:
- Đông Lai nói mọi người qua đó trước đi, hắn đang nghe điện thoại.
Nói xong, Ngô Vũ Trạch chỉ về phía sau.
Theo phương hướng Ngô Vũ Trạch chỉ thì Hạ Y Na thấy được Bùi Đông Lai đang cầm điện thoại nói chuyện.
Chẳng biết tại sao, thấy một màn như vậy, trong lòng Hạ Y Na tự nhiên nổi lên lòng đố kỵ. Hiển nhiên nàng cũng biết Bùi Đông Lai nói chuyện riêng như vậy hẳn là có chuyện quan trọng của mình nên không muốn để ai nghe được.
- Chúng ta đi trước.
Lần đầu tiên cảm nhận được mùi vị ghen tỵ, Hạ Y Na hít một hơi thật sâu, sau đó nói. Cũng không quay mặt lại nhìn Bùi Đông Lai, mà mang mọi người đến Hồng Tử Cáp.
Cùng lúc đó, vẻ mặt Bùi Đông Lai xấu hổ, nói chuyện điện thoại:
- Quý tỷ, trong 2 tiếng nữa, nhất định ta sẽ có mặt.
- Bùi Đông Lai, có phải cậu cảm thấy tỷ tỷ đây là một người dễ bị khi dễ không?
Đối với Quý Hồng mà nói hiện giờ nàng là người làm công cho Bùi Đông Lai, mà dựa vào yêu cầu của Bùi Đông Lai thì nàng đã làm kế hoạch hợp tác giữa Đông Nguyệt bang, tập đoàn Thiên Tường cùng với Mãnh Hổ bang và tập đoàn Hồng Hải, hơn nữa nàng không chỉ gọi cho Bùi Đông Lai một lần.
Mấy ngày trước, Bùi Đông Lai nói muốn xem qua kế hoạch cho nên hắn đã thề son thề sắt đáp ứng tối nay tới gặp thế nhưng khi mặt trời vừa khuất sau núi thì Bùi Đông Lai lại lật lọng, bảo là muốn tham gia lễ chức mừng chó má gì đó….
Điều này làm cho Quý Hồng hết chỗ nói, đồng thời nàng cũng rất tức giận.
Phải biết rằng trong vòng 5 năm qua, phàm là người muốn gặp Quý Hồng thì chưa bao giờ có ai lỡ hẹn.
- Thật sự là ngoài ý muốn.
Bùi Đông Lai cười khổ nói.
Quý Hồng tức giận, nói:
- Bùi lão bản của ta, ta thật buồn bực, chỉ là một cuộc tụ họp chó má của đám sinh viên mà thôi, chẳng lẽ còn quan trọng hơn sự nghiệp của cậu sao?
- Không giống như vậy.
Bùi Đông Lai thở dài, sở dĩ Bùi Đông Lai tham gia bữa tiệc hôm nay là bởi vì do Hạ Y Na uy hiếp. Mà Hạ Y Na cũng nói đúng, hôm nay hắn đã giúp đội bóng giành thắng lợi, nếu tối hôm nay hắn không đi thì bữa tiệc này còn có tác dụng gì nữa.
- Thế giới của cậu, tỷ không biết.
Quý Hồng thổn thức một trận, sau đó không đợi Bùi Đông Lai trả lời, liền cúp điện thoại.
"Đô... Đô..."
Nghe được tiếng "Đô... Đô..." thì Bùi Đông Lai lắc lắc đầu, sau đó cất điện thoại, bước chân hướng về phía Hạ Y Na đuổi theo.
Bởi vì ngày đó lão bản của Hồng Tử Cáp đã bắt gặp đám người Hạ Y Na đi chung với Quý Hồng cho nên hắn vốn định mời mọi người ăn một bữa free.
Chiều nay, Hạ Y Na gọi điện để đặt phòng. Quản lý của Hồng Tử Cáp thấy vậy liền không nói 2 lời, vội vàng để cho Hạ Y Na một gian phòng cao cấp.
Lúc 7h, đám người Hạ Y Na vừa bước vào Hồng Tử Cáp thì Bùi Đông Lai đã đuổi kịp.
- Hạ tiểu thư….
Quản lý Hồng Tử Cáp sớm đã đứng đợi ở đây, thấy Hạ Y Na vào cửa thì liền lập tức ra đón, sau đó hắn thấy Bùi Đông Lai ở phía sau thì 2 mắt liền sáng ngời:
- Bùi tiên sinh.
Ân?
Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người đều tò mò.
Ở bọn hắn xem ra, một người như Hạ Y Na quen biết với quản lý ở Hồng Tử Cáp là một chuyện bình thường, thế nhưng một người sinh viên như Bùi Đông Lai làm sao khiến cho quản lý khách khí như vậy?
Hạ Y Na nhìn thấy vẻ nghi hoặc trên mặt mọi người, vì không muốn làm cho Bùi Đông Lai khó chịu nên giành nói:
- Đi thôi, chúng ta lên đi.
Nghe được Hạ Y Na nói vậy thì mọi người cũng không có hỏi, mà là đi theo Hạ Y Na vào thang máy.
1" sau, đám người Bùi Đông Lai đã đến gian phòng, theo thứ tự mà ngồi xuống.
Bởi vì Hạ Y Na đã gọi điện trước nên khi mọi người vừa ngồi xuống thì quản lý liền bắt đầu mang thức ăn lên.
- Chúc mừng chúng ta đã giành thắng lợi trong trận bóng vừa rồi.
Thân là người dẫn đầu, Hạ Y Na liền bưng chén rượu lên, đề nghị mọi người cạn ly.
Nghe lời đề nghị của Hạ Y Na thì tất cả mọi người đều cầm ly đứng dậy.
Sau đó, tất cả mọi người đều một hơi uống sạch.
- Chén thứ 2, chúng ta mời Bùi Đông Lai đồng học, cảm ơn Bùi Đông Lai đã ra sân, giúp chúng ta giành chiến thắng.
Sau khi uống xong một chén rượu, Hạ Y Na không có ngồi xuống mà là đề nghị tiếp. Đồng thời ánh mắt nàng liếc nhìn Bùi Đông Lai.
" Bang"
Tất cả mọi người đều sùng bái nhìn Bùi Đông Lai, mà vẻ mặt của đám MM thì đầy hứng thú nhìn Bùi Đông Lai, các nàng muốn biết vì sao trình độ chơi bóng của Bùi Đông Lai lại ngưu đến thế.
Xong 2 chén rượu, mọi người liền ngồi xuống bắt đầu ăn uống nhưng mà không ít người liền bưng rượu mời Bùi Đông Lai.
Ước chừng Bùi Đông Lai uống hơn 20 chén rượu.
Chén rượu trong Hồng Tử Cáp cũng không nhỏ, 20 chén là khoảng 1 lít rồi. ( Sao nó ko uống rượu gạo nhỉ)
Nếu là trước kia thì chắc chắn chừng ấy rượu sẽ khiến Bùi Đông Lai quắc cần câu nhưng mà hôm nay sắc mặt hắn chỉ hơi đỏ mà thôi, không có cảm giác say.
Ngày hôm nay, Bùi Đông Lai đã được Bùi Vũ Phu cho dược vật để cải tạo thân thể, hơn nữa đã trải qua đợt đặc huấn ở căn cứ Huyết Sát, đã bước vào con đường Ám Kính cho nên chừng này rượu cũng không ăn nhằm gì đối với hắn.
Hơn một tiếng sau, trừ Bùi Đông Lai vẫn còn tỉnh thì tất cả mọi người đều đã ngà ngà say. Mà Trang Bích Phàm đại nhân, người có tửu lượng kém nhất đã gục trên bàn.
- Tất cả mọi người uống như vậy cũng đủ rồi, hôm nay đến đây thôi.
Mắt thấy ai ai cũng say, Bùi Đông Lai đề nghị nói.
Nghe được Bùi Đông Lai nói thế, nghĩ đến lần trước ở trong quán Bar Bùi Đông Lai cũng đã nói vậy, đồng thời nhớ lại tình cảnh thiếu chút nữa mình đã cùng Bùi Đông Lai lăn qua lăn lại trên giường.
Trong đầu nghĩ đến cảnh tượng ngày đấy, bởi vì hơi ngà ngà say mà sắc mặt Hạ Y Na cũng đã ửng hồng, trong lòng cũng nhộn nhạo, nhất thời nàng cũng quên mở miệng nói tiếp tục.
- Tốt.
Hạ Y Na không có mở miệng, mấy MM này cũng không dám uống nữa cho nên liền đồng ý ý kiến của Bùi Đông Lai.
Mọi người đứng dậy cả, Bùi Đông Lai chủ động đỡ Trang Bích Phàm lên.
" Ọc…"
Bỗng nhiên, Trang Bích Phàm cong người lại, nôn một trận. Bạn đang đọc truyện được copy tại
- Mọi người xuống trước đi.
Bùi Đông Lai thấy thế thì vội vàng hướng Hạ Y Na nói một câu, sau đó đỡ Trang Bích Phàm vào phòng WC.
Ngô Vũ Trạch thấy vậy thì vốn định vào theo nhưng Bùi Đông Lai đã nói để hắn, cho nên Ngô Vũ Trạch đành theo đám người Hạ Y Na xuống lầu.
Dưới lầu, đám người Hà Hoa cũng có mặt ở đây, bọn hắn uống đến mặt đỏ tai hồng.
- Đây không phải là đám người của khoa Kinh Tế sao?
Bỗng nhiên, một tên thấy Ngô Vũ Trạch đi ra thì lập tức kêu lên.
"Bá! "
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía đám người Ngô Vũ Trạch.
- Hắc, Ngô Vũ Trạch, tao nói vì sao nữ nhân của mày khóc, muốn lên giường với lão tử, thì ra là mày là xăng pha nhớt sao?
Thấy Ngô Vũ Trạch ôm theo một đồng đội đang say rượu đi đằng trước thì vẻ mặt Ngưu Hải Đào hài hước cười.
"Ha ha..."
Tất cả mọi người nghe thế thì liền cười to.
- Mày nói cái gì?
Nghe được Ngưu Hải Đào nói như thế, thấy đám người kia cười nhạo, không đợi Ngô Vũ Trạch mở miệng, một tên thành viên trong khoa Kinh Tế đã lên tiếng hỏi.
- Mẹ nó, mày là cái chó gì mà dám hô to gọi nhỏ với lão tử?
Ngưu Hải Đào liền biến sắc, hắn liền đứng dậy, xách cổ áo tên kia, giống như là xách một con gà.