Chương : 226
- Buông cậu ta ra.
Thấy Ngưu Hải Đào làm ra hành động như vậy thì Ngô Vũ Trạch biến sắc, phẫn nộ quát lên.
Nổi giận.
Đối với Ngô Vũ Trạch mà nói thì hắn có thể nhịn khi Ngưu Hải Đào nói đến việc Quách Lệ Na " Ngoại tình" hắn cũng có thể nhịn khi bị Ngưu Hải Đào khiêu khích nhưng hắn không thể nhịn khi nhìn thấy Ngưu Hải Đào động thủ với bạn của mình.
- Ây za, thế nào, ngay cả mày cũng chán cơm thèm cháo ư?
Nghe Ngô Vũ Trạch nói vậy, Ngưu Hải Đào liền cười lạnh, sau đó vứt tên kia ra ngoài.
Bộ dạng Ngưu Hải Đào khôi ngô, hơn nữa xuất thân từ đại viện bộ đội nên từ nhỏ đã được huấn luyện, thân thể cùng tố chất vững chắc hơn nữa có khi lực hơn người, vung tay ra thì tên kia giống như là quả đạn pháo bay về phía Ngô Vũ Trạch.
" Bịch"
Bởi vì khoảng cách quá gần, thêm vào khí lực của Ngưu Hải Đào quá mạnh cho nên Ngô Vũ Trạch đã trực tiếp đụng vào tên kia, làm cho 2 người ngã xuống đất.
- Ngưu Hải Đào, cmm, làm cái chó gì đấy?
Lúc này, thấy Ngô Vũ Trạch té xuống, mấy thành viên trong đội bóng liền nổi giận kêu to, trong đó một người có quan hệ tốt với Ngô Vũ Trạch liền hướng Ngưu Hải Đào tung ra một cước.
" Bịch"
Ngưu Hải Đào thấy vậy cũng không né tránh, mà lấy cứng đối cứng, hắn vung chân lên, trực tiếp đá thẳng vào tên kia làm cho tên kia ngã lăn xuống đất.
- Ngưu Hải Đào, không nên ép người quá đáng.
Hạ Y Na thấy vậy thì liền lập tức vọt tới trước, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Ngưu Hải Đào.
- Mọi người làm gì đó?
Hạ Y Na vừa mới mở miệng thì tên quản lý liền bước tới. Tuy rằng từ miệng của ông chủ hắn đã biết được đám người Hạ Y Na có quen biết với Quý Hồng, nhưng mà hắn cũng biết được thân phận của Hạ Y Na.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà lúc nãy hắn đứng ra mời mọi người vào phòng.
Hiện giờ, mắt thấy người của Hạ Y Na bị đánh, Hạ Y Na ra mặt thì hắn cũng sẽ không ngồi yên. Huống chi ở nơi này cũng chưa từng xảy ra vụ ẩu đả nào, hắn không thể để Ngưu Hải Đào đi ra một cách bình yên được.
Hạ Y Na và quản lý vừa nói xong thì tên trung niên âm thầm bảo vệ Hạ Y Na xuất hiện bên cạnh Hạ Y Na cùng lúc đó mấy tên bảo vệ của nhà hàng liền chạy vào.
Trừ những người đó ra thì những người dùng cơm ở lầu một thấy tình cảnh như vậy cũng vây quanh lại xem.
Mà mấy vị MM cùng mấy tên nam sinh trong khoa Kinh Tế thấy một màn như vậy cũng đã bừng tĩnh hơn một nữa.
- Hạ Y Na, ta nói cho cô biết, đây là Đông Hải không phải là Tây Nam.
Hà Hoa thấy vậy thì lên trước, vẻ mặt cười lạnh nhìn Hạ Y Na.
- Chung thúc, giúp con giáo huấn 2 tên vương bát đản này.
Hạ Y Na tức giận đến cả người run lên, hướng nam nhân trung niên bên cạnh nói.
Sắc mặt nam nhân trung niên gọi là Chung thúc có chút phức tạp, nhìn Hạ Y Na nhắc nhở:
- Tiểu thư….
- Ta kêu ông dạy dỗ bọn hắn.
Hạ Y Na hoàn toàn nổi giận, không đợi nam nhân trung niên nói hết lời thì đã hô to lên.
- Hạ Y Na, không cần hô, coi như cô có hô to đi thế nào chăng nữa thì hộ vệ của cô cũng không dám động đến một đầu ngón tay của ta.
Lúc này đây, không đợi trung niên nam nhân mở miệng, Hà Hoa hài hước cười nói:
- Không chỉ riêng hắn, mà ngay cả cha của cô Hạ Hà cũng không dám động.
Ân?
Nghe vậy, thì tên quản lý của Hồng Tử Cáp vốn định tiến lên giúp đỡ Hạ Y Na liền ngẩn ra, sau đó hắn suy nghĩ lại.
Lý trí nói cho hắn biết, người như thế này tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này đây thấy hộ vệ của mình không dám ra tay thì Hạ Y Na liền hiểu được hộ vệ của mình đã âm thầm điều tra lai lịch của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào, biết sau lưng của 2 người này không tầm thường cho nên mới không ra tay.
Hiểu được việc này, sắc mặt Hạ Y Na trở nên cực kỳ khó coi.
- Chung thúc, thúc cứ động thủ, mọi việc còn lại để con lo.
2s sau, Hạ Y Na lại mở miệng, mặc dù Chung thúc kiêng kỵ thế lực sau lưng của Hà Hoa nhưng mà nàng vẫn không nuốt trôi cục tức này, nàng không muốn 3 người Ngô Vũ Trạch bị đánh một cách vô duyên vô cớ như vậy.
- Tiểu thư.
Sắc mặt Chung thúc ngưng trọng mở miệng, ý bảo Hạ Y Na không nên làm theo cảm tính.
- Hạ Y Na… đừng phí công nữa, về nhà tắm rửa mà ngủ đi.
Hà Hoa khinh miệt cười, nói:
- Hải Đào, chúng ta đi.
Nghe được Hà Hoa nói thế, Ngưu Hải Đào liền cười lạnh liếc nhìn đám người Hạ Y Na, sau đó nghênh ngang rời đi.
- Đánh người còn muốn đi sao?
Lúc này, một giọng nói làm cho người ta không rét mà run vang lên:
- Ai cho chúng mày có cái quyền đó?
"Bá!"
Giọng nói được thốt ra không riêng gì Hà Hoa và Ngưu Hải Đào mà tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về chủ nhân của giọng nói kia.
Ngay sau đó.
Bùi Đông Lai tay mang theo Trang Bích Phàm, đi nhanh tới chỗ này.
Dưới ánh đèn, lông mày hắn cau lại, ánh mắt híp thành một đường nhỏ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bùi Đông Lai?!
Mắt thấy người mở miệng là Bùi Đông Lai thì tất thành viên trong đội bóng liền kinh ngạc không thôi, mà tên quản lý thì suy nghĩ cái gì đó, còn về phần 2 người Hà Hoa và Ngưu Hải Đào thì lại kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
- Tiểu tạp chủng, mày nói gì đó?
Ngưu Hải Đào trừng mắt, vẻ mặt dữ tợn hỏi.
- Vũ Trạch, mọi người không sao chứ?
Bùi Đông Lai không để ý đến Ngưu Hải Đào mà chạy đến bên cạnh Ngô Vũ Trạch, mặc dù hắn không thấy Ngô Vũ Trạch bị dánh nhưng hắn thấy được đám người Hạ Y Na đang vây quanh đây thì mơ hồ có thể đoán được mọi chuyện.
- Không có việc gì.
Ngực Ngô Vũ Trạch hơi đau đau nhưng mà đối mặt với lời hỏi thăm của Bùi Đông Lai thì hắn cũng lắc lắc đầu.
So sánh với Ngô Vũ Trạch mà nói thì thương thế của tên bên cạnh nhẹ hơn, thấy Ngô Vũ Trạch lắc đầu thì theo bản năng hắn cũng lắc đầu theo, ý bảo mình không có việc gì.
Ngưu Hải Đào có thể nói là hận Bùi Đông Lai đến thấu xương, hắn không chỉ một lần đề nghị Hà Hoa động thủ với Bùi Đông Lai. Mà Hà Hoa thấy Liễu Nguyệt chưa rơi đài nên ít nhiều có kiêng kỵ Liễu Nguyệt, vẫn không đồng ý, Ngưu Hải Đào thấy vậy thì chỉ có cách từ bỏ.
Hiên giờ, Ngưu Hải Đào đã biết tối nay Dương Sách sẽ đến Đông Hải để thu phục Liễu Nguyệt, cho nên hắn cũng không để Bùi Đông Lai vào mắt. Mắt thấy Bùi Đông Lai coi thường mình thì hắn nhịn không được, tiến lên phía trước:
- Tiểu tạp chủng, tao hỏi mày, mày bị điếc à?
Không trả lời, mắt thấy Ngô Vũ Trạch và tên kia không có chuyện gì thì Bùi Đông Lai thở phào, sau đó hắn bước tới chỗ của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào.
Hà Hoa biết chuyện Bùi Đông Lai đánh Phương Thế Vinh trọng thương, lúc này thấy Bùi Đông Lai có ý muốn động thủ thì hắn vội vàng kéo Ngưu Hải Đào lại, chắn trước mặt Ngưu Hải Đào, nhíu mày nhìn Bùi Đông Lai, nói:
- Bùi Đông Lai, tao biết thân thủ mày không tệ, nhưng mà… tao nhắc mày một câu, tốt nhất mày không nên vọng động, nếu không hậu quả mày không gánh được đâu.
Vẫn như cũ, Bùi Đông Lai vẫn không trả lời, sắc mặt Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh đi tới.
- Hiện giờ Liễu Nguyệt đã bị Quý Hồng đẩy vào tuyệt cảnh, bản thân còn chưa lo xong cho mình huống hồ là mày?
Thấy ánh mắt Bùi Đông Lai không tốt, sắc mặt Hà Hoa trở nên ngưng trọng, trong đôi mắt hiện ra vẻ khiếp sợ, bất quá hắn không biểu lộ lên trên mặt, mà tiếp tục lạnh lùng nhắc nhở:
- Nếu mày động thủ, chẳng những Liễu Nguyệt sẽ không bảo vệ được cho mày hơn nữa Liễu Nguyệt cũng sẽ bị chuyện này mà liên lụy, tao nghĩ chắc mày hiểu được ý của tao?
- Nói xong chưa?
Còn cách Hà Hoa và Ngưu Hải Đào khoảng 1m thì Bùi Đông Lai dừng lại.
Cả người Hà Hoa cứng đờ.
- Vừa rồi là hắn động thủ sao?
Bùi Đông Lai quay đầu lại đám người Ngô Vũ Trạch, hỏi.
- Không.
Ngô Vũ Trạch lắc lắc đầu.
- Bùi Đông Lai. ….
Hà Hoa ý thức được gì, khuôn mặt biến sắc, cố gắng mở miệng nói.
" Vù"
Không đợi Hà Hoa nói hết, tay phải Bùi Đông Lai vung lên trực tiếp vung một bạt tai vào mặt Hà Hoa.
" Bốp"
Một tiếng vang tuyền ra.
Dưới ánh đèn, Hà Hoa bị một bạt tai của Bùi Đông Lai làm văng ra xa.
- Bùi Đông Lai, bà mẹ nhà mày.
Ngưu Hải Đào vốn được Hà Hoa nhắc nhở rằng thân thủ của Bùi Đông Lai vô cùng tốt cho nên từ nãy đến giờ hắn im lặng, không có hé răng.
Lúc này, mắt thấy Bùi Đông Lai hạ thủ đối với Hà Hoa thì Ngưu Hải Đào liền kích động, hắn vung tay lên, nện vào đầu của Bùi Đông Lai.
Một quyền này, sức lực không hề nhỏ.
- Nếu mày muốn chết thì tao thanh toàn cho mày.
Đối mặt với một quyền của Ngưu Hải Đào, Bùi Đông Lai cũng không né tránh, chỉ hóa thủ thành chưởng.
" Bịch"
Nói xong, Ám Kình bạo.
Giết gà dùng đao mổ trâu!
Thấy Ngưu Hải Đào làm ra hành động như vậy thì Ngô Vũ Trạch biến sắc, phẫn nộ quát lên.
Nổi giận.
Đối với Ngô Vũ Trạch mà nói thì hắn có thể nhịn khi Ngưu Hải Đào nói đến việc Quách Lệ Na " Ngoại tình" hắn cũng có thể nhịn khi bị Ngưu Hải Đào khiêu khích nhưng hắn không thể nhịn khi nhìn thấy Ngưu Hải Đào động thủ với bạn của mình.
- Ây za, thế nào, ngay cả mày cũng chán cơm thèm cháo ư?
Nghe Ngô Vũ Trạch nói vậy, Ngưu Hải Đào liền cười lạnh, sau đó vứt tên kia ra ngoài.
Bộ dạng Ngưu Hải Đào khôi ngô, hơn nữa xuất thân từ đại viện bộ đội nên từ nhỏ đã được huấn luyện, thân thể cùng tố chất vững chắc hơn nữa có khi lực hơn người, vung tay ra thì tên kia giống như là quả đạn pháo bay về phía Ngô Vũ Trạch.
" Bịch"
Bởi vì khoảng cách quá gần, thêm vào khí lực của Ngưu Hải Đào quá mạnh cho nên Ngô Vũ Trạch đã trực tiếp đụng vào tên kia, làm cho 2 người ngã xuống đất.
- Ngưu Hải Đào, cmm, làm cái chó gì đấy?
Lúc này, thấy Ngô Vũ Trạch té xuống, mấy thành viên trong đội bóng liền nổi giận kêu to, trong đó một người có quan hệ tốt với Ngô Vũ Trạch liền hướng Ngưu Hải Đào tung ra một cước.
" Bịch"
Ngưu Hải Đào thấy vậy cũng không né tránh, mà lấy cứng đối cứng, hắn vung chân lên, trực tiếp đá thẳng vào tên kia làm cho tên kia ngã lăn xuống đất.
- Ngưu Hải Đào, không nên ép người quá đáng.
Hạ Y Na thấy vậy thì liền lập tức vọt tới trước, vẻ mặt phẫn nộ nhìn chằm chằm vào Ngưu Hải Đào.
- Mọi người làm gì đó?
Hạ Y Na vừa mới mở miệng thì tên quản lý liền bước tới. Tuy rằng từ miệng của ông chủ hắn đã biết được đám người Hạ Y Na có quen biết với Quý Hồng, nhưng mà hắn cũng biết được thân phận của Hạ Y Na.
Đây cũng chính là nguyên nhân mà lúc nãy hắn đứng ra mời mọi người vào phòng.
Hiện giờ, mắt thấy người của Hạ Y Na bị đánh, Hạ Y Na ra mặt thì hắn cũng sẽ không ngồi yên. Huống chi ở nơi này cũng chưa từng xảy ra vụ ẩu đả nào, hắn không thể để Ngưu Hải Đào đi ra một cách bình yên được.
Hạ Y Na và quản lý vừa nói xong thì tên trung niên âm thầm bảo vệ Hạ Y Na xuất hiện bên cạnh Hạ Y Na cùng lúc đó mấy tên bảo vệ của nhà hàng liền chạy vào.
Trừ những người đó ra thì những người dùng cơm ở lầu một thấy tình cảnh như vậy cũng vây quanh lại xem.
Mà mấy vị MM cùng mấy tên nam sinh trong khoa Kinh Tế thấy một màn như vậy cũng đã bừng tĩnh hơn một nữa.
- Hạ Y Na, ta nói cho cô biết, đây là Đông Hải không phải là Tây Nam.
Hà Hoa thấy vậy thì lên trước, vẻ mặt cười lạnh nhìn Hạ Y Na.
- Chung thúc, giúp con giáo huấn 2 tên vương bát đản này.
Hạ Y Na tức giận đến cả người run lên, hướng nam nhân trung niên bên cạnh nói.
Sắc mặt nam nhân trung niên gọi là Chung thúc có chút phức tạp, nhìn Hạ Y Na nhắc nhở:
- Tiểu thư….
- Ta kêu ông dạy dỗ bọn hắn.
Hạ Y Na hoàn toàn nổi giận, không đợi nam nhân trung niên nói hết lời thì đã hô to lên.
- Hạ Y Na, không cần hô, coi như cô có hô to đi thế nào chăng nữa thì hộ vệ của cô cũng không dám động đến một đầu ngón tay của ta.
Lúc này đây, không đợi trung niên nam nhân mở miệng, Hà Hoa hài hước cười nói:
- Không chỉ riêng hắn, mà ngay cả cha của cô Hạ Hà cũng không dám động.
Ân?
Nghe vậy, thì tên quản lý của Hồng Tử Cáp vốn định tiến lên giúp đỡ Hạ Y Na liền ngẩn ra, sau đó hắn suy nghĩ lại.
Lý trí nói cho hắn biết, người như thế này tuyệt đối không đơn giản.
Lúc này đây thấy hộ vệ của mình không dám ra tay thì Hạ Y Na liền hiểu được hộ vệ của mình đã âm thầm điều tra lai lịch của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào, biết sau lưng của 2 người này không tầm thường cho nên mới không ra tay.
Hiểu được việc này, sắc mặt Hạ Y Na trở nên cực kỳ khó coi.
- Chung thúc, thúc cứ động thủ, mọi việc còn lại để con lo.
2s sau, Hạ Y Na lại mở miệng, mặc dù Chung thúc kiêng kỵ thế lực sau lưng của Hà Hoa nhưng mà nàng vẫn không nuốt trôi cục tức này, nàng không muốn 3 người Ngô Vũ Trạch bị đánh một cách vô duyên vô cớ như vậy.
- Tiểu thư.
Sắc mặt Chung thúc ngưng trọng mở miệng, ý bảo Hạ Y Na không nên làm theo cảm tính.
- Hạ Y Na… đừng phí công nữa, về nhà tắm rửa mà ngủ đi.
Hà Hoa khinh miệt cười, nói:
- Hải Đào, chúng ta đi.
Nghe được Hà Hoa nói thế, Ngưu Hải Đào liền cười lạnh liếc nhìn đám người Hạ Y Na, sau đó nghênh ngang rời đi.
- Đánh người còn muốn đi sao?
Lúc này, một giọng nói làm cho người ta không rét mà run vang lên:
- Ai cho chúng mày có cái quyền đó?
"Bá!"
Giọng nói được thốt ra không riêng gì Hà Hoa và Ngưu Hải Đào mà tất cả mọi người đều hướng mắt nhìn về chủ nhân của giọng nói kia.
Ngay sau đó.
Bùi Đông Lai tay mang theo Trang Bích Phàm, đi nhanh tới chỗ này.
Dưới ánh đèn, lông mày hắn cau lại, ánh mắt híp thành một đường nhỏ, vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Bùi Đông Lai?!
Mắt thấy người mở miệng là Bùi Đông Lai thì tất thành viên trong đội bóng liền kinh ngạc không thôi, mà tên quản lý thì suy nghĩ cái gì đó, còn về phần 2 người Hà Hoa và Ngưu Hải Đào thì lại kinh ngạc nhìn Bùi Đông Lai.
- Tiểu tạp chủng, mày nói gì đó?
Ngưu Hải Đào trừng mắt, vẻ mặt dữ tợn hỏi.
- Vũ Trạch, mọi người không sao chứ?
Bùi Đông Lai không để ý đến Ngưu Hải Đào mà chạy đến bên cạnh Ngô Vũ Trạch, mặc dù hắn không thấy Ngô Vũ Trạch bị dánh nhưng hắn thấy được đám người Hạ Y Na đang vây quanh đây thì mơ hồ có thể đoán được mọi chuyện.
- Không có việc gì.
Ngực Ngô Vũ Trạch hơi đau đau nhưng mà đối mặt với lời hỏi thăm của Bùi Đông Lai thì hắn cũng lắc lắc đầu.
So sánh với Ngô Vũ Trạch mà nói thì thương thế của tên bên cạnh nhẹ hơn, thấy Ngô Vũ Trạch lắc đầu thì theo bản năng hắn cũng lắc đầu theo, ý bảo mình không có việc gì.
Ngưu Hải Đào có thể nói là hận Bùi Đông Lai đến thấu xương, hắn không chỉ một lần đề nghị Hà Hoa động thủ với Bùi Đông Lai. Mà Hà Hoa thấy Liễu Nguyệt chưa rơi đài nên ít nhiều có kiêng kỵ Liễu Nguyệt, vẫn không đồng ý, Ngưu Hải Đào thấy vậy thì chỉ có cách từ bỏ.
Hiên giờ, Ngưu Hải Đào đã biết tối nay Dương Sách sẽ đến Đông Hải để thu phục Liễu Nguyệt, cho nên hắn cũng không để Bùi Đông Lai vào mắt. Mắt thấy Bùi Đông Lai coi thường mình thì hắn nhịn không được, tiến lên phía trước:
- Tiểu tạp chủng, tao hỏi mày, mày bị điếc à?
Không trả lời, mắt thấy Ngô Vũ Trạch và tên kia không có chuyện gì thì Bùi Đông Lai thở phào, sau đó hắn bước tới chỗ của Hà Hoa và Ngưu Hải Đào.
Hà Hoa biết chuyện Bùi Đông Lai đánh Phương Thế Vinh trọng thương, lúc này thấy Bùi Đông Lai có ý muốn động thủ thì hắn vội vàng kéo Ngưu Hải Đào lại, chắn trước mặt Ngưu Hải Đào, nhíu mày nhìn Bùi Đông Lai, nói:
- Bùi Đông Lai, tao biết thân thủ mày không tệ, nhưng mà… tao nhắc mày một câu, tốt nhất mày không nên vọng động, nếu không hậu quả mày không gánh được đâu.
Vẫn như cũ, Bùi Đông Lai vẫn không trả lời, sắc mặt Bùi Đông Lai vẫn bình tĩnh đi tới.
- Hiện giờ Liễu Nguyệt đã bị Quý Hồng đẩy vào tuyệt cảnh, bản thân còn chưa lo xong cho mình huống hồ là mày?
Thấy ánh mắt Bùi Đông Lai không tốt, sắc mặt Hà Hoa trở nên ngưng trọng, trong đôi mắt hiện ra vẻ khiếp sợ, bất quá hắn không biểu lộ lên trên mặt, mà tiếp tục lạnh lùng nhắc nhở:
- Nếu mày động thủ, chẳng những Liễu Nguyệt sẽ không bảo vệ được cho mày hơn nữa Liễu Nguyệt cũng sẽ bị chuyện này mà liên lụy, tao nghĩ chắc mày hiểu được ý của tao?
- Nói xong chưa?
Còn cách Hà Hoa và Ngưu Hải Đào khoảng 1m thì Bùi Đông Lai dừng lại.
Cả người Hà Hoa cứng đờ.
- Vừa rồi là hắn động thủ sao?
Bùi Đông Lai quay đầu lại đám người Ngô Vũ Trạch, hỏi.
- Không.
Ngô Vũ Trạch lắc lắc đầu.
- Bùi Đông Lai. ….
Hà Hoa ý thức được gì, khuôn mặt biến sắc, cố gắng mở miệng nói.
" Vù"
Không đợi Hà Hoa nói hết, tay phải Bùi Đông Lai vung lên trực tiếp vung một bạt tai vào mặt Hà Hoa.
" Bốp"
Một tiếng vang tuyền ra.
Dưới ánh đèn, Hà Hoa bị một bạt tai của Bùi Đông Lai làm văng ra xa.
- Bùi Đông Lai, bà mẹ nhà mày.
Ngưu Hải Đào vốn được Hà Hoa nhắc nhở rằng thân thủ của Bùi Đông Lai vô cùng tốt cho nên từ nãy đến giờ hắn im lặng, không có hé răng.
Lúc này, mắt thấy Bùi Đông Lai hạ thủ đối với Hà Hoa thì Ngưu Hải Đào liền kích động, hắn vung tay lên, nện vào đầu của Bùi Đông Lai.
Một quyền này, sức lực không hề nhỏ.
- Nếu mày muốn chết thì tao thanh toàn cho mày.
Đối mặt với một quyền của Ngưu Hải Đào, Bùi Đông Lai cũng không né tránh, chỉ hóa thủ thành chưởng.
" Bịch"
Nói xong, Ám Kình bạo.
Giết gà dùng đao mổ trâu!