Chương : 247
Con Miệt Phiến Chung do Eric đưa về nước Anh, bởi vì chiếc nhẫn bạc Meilin nên bị biến dị khiến kẻ khác phải kinh sợ, biến thành mẫu trùng Miệt Phiến Chung biến dị. Nhưng bản chất của nó dù sao cũng chỉ là một con chung độc, cũng không có trí tuệ cao, toàn bộ hành vi đều chỉ dựa vào bản năng điều khiển. Vào lúc này, nó cảm ứng được nguy hiểm, cũng không có được trí tuệ để bắt cóc thân thể nữ hoàng Elizabeth dùng áp chế, mà theo bản năng điều khiển, muốn mau chóng thoát khỏi nguy hiểm. Cho nên nó mới có thể ra lệnh cho sáu con Miệt Phiến Chung thành trùng đánh úp về phía Trương Văn Trọng là uy hiếp lớn nhất, cũng không phải hi vọng xa vời thực sự có thể giết chết Trương Văn Trọng, chỉ cầu giúp nó kéo dài thêm một chút thời gian là được. Mà chính bản thân nó lại vội vã rút những ống hút ra khỏi trái tim nữ hoàng Elizabeth, đồng thời vươn những cái xúc tua màu đen nhảy ra khỏi thân thể nữ hoàng, hóa thành một đạo thiểm điện màu đen, ngay lúc đó cấp tốc bắn về phía Tô Hiểu Hồng đang đứng cạnh giường phẫu thuật.
Xem ra, mẫu trùng Miệt Phiến Chung biến dị hẳn quyết định tuyển chọn thân thể Tô Hiểu Hồng làm chỗ ký sinh kế tiếp.
Tô Hiểu Hồng có trái tim thất khiếu linh lung, vốn rất dễ dàng hấp dẫn tà vật nhất. Con mẫu trùng Miệt Phiến Chung biến dị tuyển chọn nó làm ký chủ mới, cũng nằm trong sự dự liệu của Trương Văn Trọng, mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn đối sách cho việc này, vì vậy nhìn thấy tình cảnh đó cũng không kinh hoảng.
Tuy rằng Trương Văn Trọng không hề kinh hãi, thế nhưng những người khác đều bị một màn bất thình lình làm hoảng sợ nhảy dựng, nhất là khi nhìn thấy sự thô bạo của con Miệt Phiến Chung tấn công giáo chủ Tyson cùng thảm trạng của nữ hoàng Elizabeth, mọi người đều đối với Miệt Phiến Chung có sự sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm. Lúc này theo bọn họ xem ra, vô luận là sáu con trùng trưởng thành đánh úp về phía Trương Văn Trọng hay con mẫu trùng Miệt Phiến Chung đánh về phía Tô Hiểu Hồng, đều vô cùng đáng sợ, thật khó đối phó.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng giải phẫu vang lên tiếng kinh hô chói tai kinh khủng.
"Ác, lạy chúa tôi! Những con tà vật này phát rồ rồi sao? Hai người mau nhanh tránh ra!" Giáo chủ Richard và Tyson lớn tiếng nhắc nhở, hai người vốn đang đứng ở bên cạnh giường giải phẫu, lúc này cùng nhau lao về phía Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, muốn cứu viện cho bọn họ. Không nói gì khác, cũng chỉ vì Trương Văn Trọng vừa cứu mạng Tyson, cũng đủ cho hai vị giáo chủ thánh nghiệp đoàn hiểu được thế nào là báo ân, nên ngay lúc này không tiếc tất cả liều mạng lao tới muốn cứu viện cho Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng.
Nhìn thấy con Miệt Phiến Chung biến dị lao tới hướng mình, trong lòng Tô Hiểu Hồng nếu nói không hề khẩn trương không sợ hãi, đó là tuyệt không khả năng. Nhưng ngay thời khắc uy hiếp sinh mạng của nàng đang đến, nàng vẫn không hề tuyển chọn thối lui, mà cắn chặt môi sừng sững bất động, hai tay của nàng vẫn trầm ổn không hề dừng lại tiếp tục cắm hết cây châm này đến châm khác trên người nữ hoàng Elizabeth. Giờ khắc này, Tô Hiểu Hồng đã đem tính mạng bản thân ném hết qua sau đầu, ở trong lòng chỉ quanh quẩn tiếng nói của Trương Văn Trọng: "Vô luận xuất hiện tình huống gì, chỉ cần tôi không gọi cô dừng, việc hành châm của cô nhất định không thể dừng."
"Lão sư còn chưa bảo dừng, ta không thể dừng." Trên trán, chóp mũi đều chảy ra mồ hôi, trong lòng Tô Hiểu Hồng tự nhủ như thế, gắng sức làm cho tâm tình bất an của mình phải tỉnh táo lại. Mà đôi môi mềm mại của nàng đã sớm bị nàng cắn chặt đến rách ra, một dòng máu đỏ sẫm đang chảy xuống.
Nhìn thấy loại phản ứng này của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng khẽ gật đầu, biểu tình vô cùng hài lòng.
Kỳ thực một loạt sự việc xảy ra nhìn như phức tạp tốn hao thời gian, đều chỉ hoàn thành trong tích tắc.
Ngay trong thời gian tích tắc đó, mẫu trùng Miệt Phiến Chung bắn ra từ trong thân thể nữ hoàng Elizabeth cũng đã bay tới chụp vào khuôn mặt Tô Hiểu Hồng.
Mấy ống hút khí phảng phất như mấy cây trường thương bỏ túi, đâm thẳng vào ngũ quan trên mặt Tô Hiểu Hồng. Cùng lúc đó hơn mười cái chân màu đen của nó cũng đang ra sức quơ tới, chuẩn bị bám vào miệng nàng, làm cho nó có thể từ miệng tiến vào trong thân thể nàng. Giáo chủ Richard cấp thiết muốn cứu viện Tô Hiểu Hồng, tốc độ lại chậm hơn mẫu trùng Miệt Phiến Chung vài phần, mắt thấy sẽ không còn kịp, nhưng ngay lúc sống chết, Tô Hiểu Hồng đã hoàn toàn vượt khỏi quan niệm sinh tử, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hiểu ra. Tuy rằng tia hiểu ra còn rất mơ hồ, rất yếu ớt, nhưng dù sao cũng đã bước ra được cánh cửa, đối với sự tu hành sau này của nàng, sẽ có bang trợ rất lớn.
Ngay khi mấy ống hút của mẫu trùng biến dị gần đâm vào ngũ quan của Tô Hiểu Hồng, một tiếng chim hót sắc nhọn vang lên bên tai nàng. Ngay sau đó, thân ảnh Tam Túc Ô liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Tô Hiểu Hồng, vừa cúi đầu, mỏ chim sắc bén liền mổ về phía mẫu trùng biến dị.
Phi cầm (chim bay) vốn là thiên địch (kẻ địch trời sinh) của côn trùng, tuy rằng mẫu trùng biến dị cũng không e ngại phi cầm bình thường, nhưng Tam Túc Ô xuất hiện trên đỉnh đầu Tô Hiểu Hồng cũng không phải là phi cầm bình thường, mà là linh cầm ngũ phẩm. Ngay khi tiếng chim vừa vang lên, mẫu trùng biến dị vừa cảm ứng được sự tồn tại của thiên địch, lập tức bỏ qua ý niệm tấn công Tô Hiểu Hồng trong đầu, vội vàng vỗ cánh bật lui về phía sau, muốn từ trước mặt của thiên địch đáng sợ này chạy trốn. Nhưng Tam Túc Ô cũng không cho nó cơ hội này, mỏ chim nhanh như thiểm điện mổ tới, đã mổ ra một lỗ thủng trên đầu nó, một cỗ chất dính màu xanh lục đen lập tức từ giữa chỗ thủng chảy ra.
Thế tiến công của Tam Túc Ô cũng không ngừng lại, nó vẫy cánh bắn về phía mẫu trùng biến dị, hai móng vuốt cứng như sắc thép nhanh như thiểm điện lộ ra, thoáng chốc đã túm được mẫu trùng biến dị, lập tức kéo nó bay tới một góc không người, sau đó mỏ chim sắc nhọn bắt đầu mổ xuống liên tục.
Ngay trong thời gian không tới một phút đồng hồ, mẫu trùng biến dị làm mọi người phải dựng đứng tóc gáy đã bị móng vuốt của Tam Túc Ô xé thành mảnh nhỏ, nuốt luôn vào trong bụng. Mặc dù con mẫu trùng biến dị ẩn chứa kịch độc trong cơ thể, nhưng đối với Tam Túc Ô ẩn chứa Thái Dương tinh hỏa mà nói, những nọc độc kia nó còn chưa để vào mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bên trong phòng giải phẫu, ngoại trừ Trương Văn Trọng đã sớm có dự liệu về việc này, cùng với Tô Tiểu Hồng đang đem toàn tinh lực đặt lên việc hành châm cho nữ hoàng Elizabeth, ánh mắt những người còn lại đều bị Tam Túc Ô hấp dẫn. Bọn họ thế nào cũng không có nghĩ đến, con mẫu trùng biến dị kinh khủng không ngờ chỉ đơn giản như vậy đã bị một con quạ đen nhìn qua có vẻ bình thường nuốt ăn mất.
"Ác, lạy chúa tôi, tôi không có nhìn lầm đi? Con quạ đen không chỉ mổ chết tà vật còn có thể nuốt ăn nó luôn sao?"
"Thượng đế, thực sự nó chỉ là một con quạ đen sao?"
"Thần điểu! Con quạ đen này quả thực là một con thần điểu!"
"Ai có thể nói cho tôi biết, con quạ đen này làm sao làm được điều đó? Lẽ nào nó không sợ kịch độc bên trong tà vật hay sao?"
Tuy rằng tận mắt chứng kiến, thế nhưng mọi người vì quá khiếp sợ cũng nhịn không được hoài nghi sự thực của việc này. Thậm chí bọn họ còn không có chú ý tới, ngay khi Tam Túc Ô dùng mỏ chim mổ chết mẫu trùng, Trương Văn Trọng đã vung lên tay phải phóng xuất ra sáu ngân châm, trong nháy mắt đem sáu con trùng trưởng thành biến dị đang phóng về phía hắn ghim cứng vào vách tường.
Sau khi nuốt xong mẫu trùng biến dị, Tam Túc Ô có vẻ chưa thỏa mãn, đối với nó mà nói, loại chung độc biến dị này còn ăn ngon hơn cả những con sâu bình thường. Vì vậy nó lại vẫy cánh, bay tới trước người Trương Văn Trọng, một ngụm thật nhanh nuốt hết sáu con trùng trưởng thành vào miệng, chỉ là đem sáu ngân châm nhổ ra một bên. Cũng đến lúc này, mọi người mới biết sáu con trùng trưởng thành biến dị đánh úp về phía Trương Văn Trọng đã bị Trương Văn Trọng bắn ngân châm giết chết ngay khi bọn họ còn chưa kịp phát hiện.
Trương Văn Trọng cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang nhìn về phía hắn, hắn đầu tiên kiểm tra tình huống thân thể nữ hoàng Elizabeth, sau khi xác định không hề lưu lại trứng trùng nào, mới dùng thủ pháp cực kỳ thành thạo cố định lại xương ngực cho nữ hoàng. Sau đó khâu lại vết thương, Trương Văn Trọng đem dao giải phẫu ném vào trong khay bên cạnh, mới đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tô Hiểu Hồng, hài lòng tán thưởng: "Tiểu muội, hôm nay cô làm rất không tệ. Được rồi, hiện tại có thể rút ngân châm ra khỏi người bà ấy."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng đáp, tuy rằng trên mặt tràn đầy thần sắc uể oải, nhưng có được sự khẳng định và tán thưởng của Trương Văn Trọng, cũng làm cho nàng phi thường vui mừng.
Ngay khi Tô Hiểu Hồng rút châm cho nữ hoàng Elizabeth, Trương Văn Trọng xoay người lại gọi vài nhân viên y tế cùng ngự y đến trước người, đem những gì cần chiếu cố cho nữ hoàng trong thời kỳ dưỡng bệnh cùng cách khang phục bằng vật lý trị liệu căn dặn bọn họ một phen. Sau đó hắn theo tình huống thân thể hiện tại của nữ hoàng viết ra một đơn thuốc Đông y bồi dưỡng, để hoàng thân Charles phái người đến tiệm thuốc Đông y của phố người Hoa mua thuốc đem về nấu cho nữ hoàng uống, để giúp bà mau chóng hồi phục.
Thần tình hoàng thân Charles dại ra, hiển nhiên còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Trương Văn Trọng mỉm cười, biết lúc này nên để cho hoàng thân Charles bình tĩnh một chút, nên cũng không tiếp tục nói gì nữa, vỗ vỗ vai Tô Hiểu Hồng đang thu dọn ngân châm, nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi."
Khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi ra khỏi phòng, hoàng thân Charles đã hồi tỉnh lại, lúc này thân vương Phillip cũng hồi phục tinh thần. Sau khi căn dặn mấy nhân viên y tế vài câu, được người hầu dìu đi ra khỏi phòng, bọn họ muốn lập tức gặp Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng biểu đạt lòng biết ơn.
Xem ra, mẫu trùng Miệt Phiến Chung biến dị hẳn quyết định tuyển chọn thân thể Tô Hiểu Hồng làm chỗ ký sinh kế tiếp.
Tô Hiểu Hồng có trái tim thất khiếu linh lung, vốn rất dễ dàng hấp dẫn tà vật nhất. Con mẫu trùng Miệt Phiến Chung biến dị tuyển chọn nó làm ký chủ mới, cũng nằm trong sự dự liệu của Trương Văn Trọng, mà hắn cũng đã chuẩn bị sẵn đối sách cho việc này, vì vậy nhìn thấy tình cảnh đó cũng không kinh hoảng.
Tuy rằng Trương Văn Trọng không hề kinh hãi, thế nhưng những người khác đều bị một màn bất thình lình làm hoảng sợ nhảy dựng, nhất là khi nhìn thấy sự thô bạo của con Miệt Phiến Chung tấn công giáo chủ Tyson cùng thảm trạng của nữ hoàng Elizabeth, mọi người đều đối với Miệt Phiến Chung có sự sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm. Lúc này theo bọn họ xem ra, vô luận là sáu con trùng trưởng thành đánh úp về phía Trương Văn Trọng hay con mẫu trùng Miệt Phiến Chung đánh về phía Tô Hiểu Hồng, đều vô cùng đáng sợ, thật khó đối phó.
Trong khoảng thời gian ngắn, bên trong phòng giải phẫu vang lên tiếng kinh hô chói tai kinh khủng.
"Ác, lạy chúa tôi! Những con tà vật này phát rồ rồi sao? Hai người mau nhanh tránh ra!" Giáo chủ Richard và Tyson lớn tiếng nhắc nhở, hai người vốn đang đứng ở bên cạnh giường giải phẫu, lúc này cùng nhau lao về phía Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, muốn cứu viện cho bọn họ. Không nói gì khác, cũng chỉ vì Trương Văn Trọng vừa cứu mạng Tyson, cũng đủ cho hai vị giáo chủ thánh nghiệp đoàn hiểu được thế nào là báo ân, nên ngay lúc này không tiếc tất cả liều mạng lao tới muốn cứu viện cho Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng.
Nhìn thấy con Miệt Phiến Chung biến dị lao tới hướng mình, trong lòng Tô Hiểu Hồng nếu nói không hề khẩn trương không sợ hãi, đó là tuyệt không khả năng. Nhưng ngay thời khắc uy hiếp sinh mạng của nàng đang đến, nàng vẫn không hề tuyển chọn thối lui, mà cắn chặt môi sừng sững bất động, hai tay của nàng vẫn trầm ổn không hề dừng lại tiếp tục cắm hết cây châm này đến châm khác trên người nữ hoàng Elizabeth. Giờ khắc này, Tô Hiểu Hồng đã đem tính mạng bản thân ném hết qua sau đầu, ở trong lòng chỉ quanh quẩn tiếng nói của Trương Văn Trọng: "Vô luận xuất hiện tình huống gì, chỉ cần tôi không gọi cô dừng, việc hành châm của cô nhất định không thể dừng."
"Lão sư còn chưa bảo dừng, ta không thể dừng." Trên trán, chóp mũi đều chảy ra mồ hôi, trong lòng Tô Hiểu Hồng tự nhủ như thế, gắng sức làm cho tâm tình bất an của mình phải tỉnh táo lại. Mà đôi môi mềm mại của nàng đã sớm bị nàng cắn chặt đến rách ra, một dòng máu đỏ sẫm đang chảy xuống.
Nhìn thấy loại phản ứng này của Tô Hiểu Hồng, Trương Văn Trọng khẽ gật đầu, biểu tình vô cùng hài lòng.
Kỳ thực một loạt sự việc xảy ra nhìn như phức tạp tốn hao thời gian, đều chỉ hoàn thành trong tích tắc.
Ngay trong thời gian tích tắc đó, mẫu trùng Miệt Phiến Chung bắn ra từ trong thân thể nữ hoàng Elizabeth cũng đã bay tới chụp vào khuôn mặt Tô Hiểu Hồng.
Mấy ống hút khí phảng phất như mấy cây trường thương bỏ túi, đâm thẳng vào ngũ quan trên mặt Tô Hiểu Hồng. Cùng lúc đó hơn mười cái chân màu đen của nó cũng đang ra sức quơ tới, chuẩn bị bám vào miệng nàng, làm cho nó có thể từ miệng tiến vào trong thân thể nàng. Giáo chủ Richard cấp thiết muốn cứu viện Tô Hiểu Hồng, tốc độ lại chậm hơn mẫu trùng Miệt Phiến Chung vài phần, mắt thấy sẽ không còn kịp, nhưng ngay lúc sống chết, Tô Hiểu Hồng đã hoàn toàn vượt khỏi quan niệm sinh tử, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia hiểu ra. Tuy rằng tia hiểu ra còn rất mơ hồ, rất yếu ớt, nhưng dù sao cũng đã bước ra được cánh cửa, đối với sự tu hành sau này của nàng, sẽ có bang trợ rất lớn.
Ngay khi mấy ống hút của mẫu trùng biến dị gần đâm vào ngũ quan của Tô Hiểu Hồng, một tiếng chim hót sắc nhọn vang lên bên tai nàng. Ngay sau đó, thân ảnh Tam Túc Ô liền xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Tô Hiểu Hồng, vừa cúi đầu, mỏ chim sắc bén liền mổ về phía mẫu trùng biến dị.
Phi cầm (chim bay) vốn là thiên địch (kẻ địch trời sinh) của côn trùng, tuy rằng mẫu trùng biến dị cũng không e ngại phi cầm bình thường, nhưng Tam Túc Ô xuất hiện trên đỉnh đầu Tô Hiểu Hồng cũng không phải là phi cầm bình thường, mà là linh cầm ngũ phẩm. Ngay khi tiếng chim vừa vang lên, mẫu trùng biến dị vừa cảm ứng được sự tồn tại của thiên địch, lập tức bỏ qua ý niệm tấn công Tô Hiểu Hồng trong đầu, vội vàng vỗ cánh bật lui về phía sau, muốn từ trước mặt của thiên địch đáng sợ này chạy trốn. Nhưng Tam Túc Ô cũng không cho nó cơ hội này, mỏ chim nhanh như thiểm điện mổ tới, đã mổ ra một lỗ thủng trên đầu nó, một cỗ chất dính màu xanh lục đen lập tức từ giữa chỗ thủng chảy ra.
Thế tiến công của Tam Túc Ô cũng không ngừng lại, nó vẫy cánh bắn về phía mẫu trùng biến dị, hai móng vuốt cứng như sắc thép nhanh như thiểm điện lộ ra, thoáng chốc đã túm được mẫu trùng biến dị, lập tức kéo nó bay tới một góc không người, sau đó mỏ chim sắc nhọn bắt đầu mổ xuống liên tục.
Ngay trong thời gian không tới một phút đồng hồ, mẫu trùng biến dị làm mọi người phải dựng đứng tóc gáy đã bị móng vuốt của Tam Túc Ô xé thành mảnh nhỏ, nuốt luôn vào trong bụng. Mặc dù con mẫu trùng biến dị ẩn chứa kịch độc trong cơ thể, nhưng đối với Tam Túc Ô ẩn chứa Thái Dương tinh hỏa mà nói, những nọc độc kia nó còn chưa để vào mắt. Bạn đang đọc truyện được copy tại
Bên trong phòng giải phẫu, ngoại trừ Trương Văn Trọng đã sớm có dự liệu về việc này, cùng với Tô Tiểu Hồng đang đem toàn tinh lực đặt lên việc hành châm cho nữ hoàng Elizabeth, ánh mắt những người còn lại đều bị Tam Túc Ô hấp dẫn. Bọn họ thế nào cũng không có nghĩ đến, con mẫu trùng biến dị kinh khủng không ngờ chỉ đơn giản như vậy đã bị một con quạ đen nhìn qua có vẻ bình thường nuốt ăn mất.
"Ác, lạy chúa tôi, tôi không có nhìn lầm đi? Con quạ đen không chỉ mổ chết tà vật còn có thể nuốt ăn nó luôn sao?"
"Thượng đế, thực sự nó chỉ là một con quạ đen sao?"
"Thần điểu! Con quạ đen này quả thực là một con thần điểu!"
"Ai có thể nói cho tôi biết, con quạ đen này làm sao làm được điều đó? Lẽ nào nó không sợ kịch độc bên trong tà vật hay sao?"
Tuy rằng tận mắt chứng kiến, thế nhưng mọi người vì quá khiếp sợ cũng nhịn không được hoài nghi sự thực của việc này. Thậm chí bọn họ còn không có chú ý tới, ngay khi Tam Túc Ô dùng mỏ chim mổ chết mẫu trùng, Trương Văn Trọng đã vung lên tay phải phóng xuất ra sáu ngân châm, trong nháy mắt đem sáu con trùng trưởng thành biến dị đang phóng về phía hắn ghim cứng vào vách tường.
Sau khi nuốt xong mẫu trùng biến dị, Tam Túc Ô có vẻ chưa thỏa mãn, đối với nó mà nói, loại chung độc biến dị này còn ăn ngon hơn cả những con sâu bình thường. Vì vậy nó lại vẫy cánh, bay tới trước người Trương Văn Trọng, một ngụm thật nhanh nuốt hết sáu con trùng trưởng thành vào miệng, chỉ là đem sáu ngân châm nhổ ra một bên. Cũng đến lúc này, mọi người mới biết sáu con trùng trưởng thành biến dị đánh úp về phía Trương Văn Trọng đã bị Trương Văn Trọng bắn ngân châm giết chết ngay khi bọn họ còn chưa kịp phát hiện.
Trương Văn Trọng cũng không để ý tới ánh mắt kinh ngạc của mọi người đang nhìn về phía hắn, hắn đầu tiên kiểm tra tình huống thân thể nữ hoàng Elizabeth, sau khi xác định không hề lưu lại trứng trùng nào, mới dùng thủ pháp cực kỳ thành thạo cố định lại xương ngực cho nữ hoàng. Sau đó khâu lại vết thương, Trương Văn Trọng đem dao giải phẫu ném vào trong khay bên cạnh, mới đưa tay vỗ nhẹ lên vai Tô Hiểu Hồng, hài lòng tán thưởng: "Tiểu muội, hôm nay cô làm rất không tệ. Được rồi, hiện tại có thể rút ngân châm ra khỏi người bà ấy."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng đáp, tuy rằng trên mặt tràn đầy thần sắc uể oải, nhưng có được sự khẳng định và tán thưởng của Trương Văn Trọng, cũng làm cho nàng phi thường vui mừng.
Ngay khi Tô Hiểu Hồng rút châm cho nữ hoàng Elizabeth, Trương Văn Trọng xoay người lại gọi vài nhân viên y tế cùng ngự y đến trước người, đem những gì cần chiếu cố cho nữ hoàng trong thời kỳ dưỡng bệnh cùng cách khang phục bằng vật lý trị liệu căn dặn bọn họ một phen. Sau đó hắn theo tình huống thân thể hiện tại của nữ hoàng viết ra một đơn thuốc Đông y bồi dưỡng, để hoàng thân Charles phái người đến tiệm thuốc Đông y của phố người Hoa mua thuốc đem về nấu cho nữ hoàng uống, để giúp bà mau chóng hồi phục.
Thần tình hoàng thân Charles dại ra, hiển nhiên còn chưa kịp hồi phục lại tinh thần từ trong nỗi khiếp sợ. Trương Văn Trọng mỉm cười, biết lúc này nên để cho hoàng thân Charles bình tĩnh một chút, nên cũng không tiếp tục nói gì nữa, vỗ vỗ vai Tô Hiểu Hồng đang thu dọn ngân châm, nhỏ giọng nói: "Đi theo tôi."
Khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi ra khỏi phòng, hoàng thân Charles đã hồi tỉnh lại, lúc này thân vương Phillip cũng hồi phục tinh thần. Sau khi căn dặn mấy nhân viên y tế vài câu, được người hầu dìu đi ra khỏi phòng, bọn họ muốn lập tức gặp Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng biểu đạt lòng biết ơn.