Chương : 248
Khi Trương Văn Trọng vừa dẫn Tô Hiểu Hồng đi ra khỏi phòng giải phẫu, Cốc Vũ đang cùng với một vị trợ thủ đã suốt đêm từ quốc nội chạy tới đi qua cổng kiểm tra an toàn của nhân viên bảo an, sau đó được phép tiến nhập vào cung điện Buckingham.
Vốn một ký giả như Cốc Vũ, muốn ra vào cung điện Buckingham cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Bằng không những ký giả và đội chó săn của các tòa soạn báo Anh quốc cũng sẽ không cần đợi tin tức ngay bên ngoài cung điện, thậm chí còn dựa vào thủ đoạn hối lộ nhân viên công tác của cung điện để thu được một ít tin tức. Nhưng Cốc Vũ lại là ký giả do chính Trương Văn Trọng chỉ định, hoàng thân Charles vì nể mặt mũi của hắn, nên cho nàng đặc quyền có thể ra vào cung điện Buckingham. Đặc quyền như vậy, tự nhiên khiến cho những truyền thông của Anh quốc bất mãn và kháng nghị, thế nhưng vương thất Anh quốc làm như không nghe thấy những lời kháng nghị này, ai bảo bọn họ không có được một người bạn có thể chữa lành bệnh cho nữ hoàng Elizabeth làm chỗ dựa?
Trợ thủ đi theo phía sau Cốc Vũ, vốn là một vị ký giả lâu năm trong nghề của Ung Thành Nhật Báo, khi Cốc Vũ vừa gia nhập vào tòa soạn báo, hắn còn mang theo cái giá tiền bối, từng trách cứ tiểu nha đầu chỉ vừa tốt nghiệp không bao lâu, thậm chí còn làm cho nàng phải khóc. Ngay lúc đó hắn chưa từng dự liệu được, Cốc Vũ lại gặp được một cơ hội tốt một lần bay lên chín tầng trời. Vừa nghĩ đến chuyện Cốc Vũ chỉ mới đi làm một tháng, không ngờ chỉ chớp mắt liền từ một ký giả thực tập thăng cấp trở thành phó chủ biên của tòa soạn báo, trong lòng hắn vừa ước ao vừa thấp thỏm bất an, sợ Cốc Vũ đã trở thành thủ trưởng của mình, sẽ nhớ lại thù oán trước đây, trừng trị hắn. Nhưng hiện tại xem ra, Cốc Vũ tựa hồ đã quên hết sự tình trước kia, điều này làm cho hắn không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này hắn đi theo Cốc Vũ vào trong cung điện Buckingham, cũng giống như tên nhà quê vào thành, tuy rằng hắn cực lực che giấu nỗi khiếp sợ cùng kích động tận sâu trong nội tâm, thế nhưng ánh mắt và biểu tình của hắn cũng đã bán đứng hắn.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đang từ trong phòng của nữ hoàng đi ra, Cốc Vũ không khỏi sửng sốt, không giải thích được vì sao bọn họ lại từ trong đó đi tới, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, mà vội vã kéo trợ thủ đang hết nhìn đông tới nhìn tây, bước nhanh lên nghênh đón, cười hô: "Trương tiên sinh, Tô tiểu muội, hai người thật sớm nha. Tôi muốn tiếp tục buổi phỏng vấn hôm qua, không biết ngay bây giờ hai người có thời gian hay không?"
Trợ thủ đi theo sau lưng Cốc Vũ, lúc này đã nhìn thấy Trương Văn Trọng. Nhìn dáng dấp quen thuộc của giữa Cốc Vũ và Trương Văn Trọng, trong lòng hắn tràn đầy đố kỵ cùng ước ao, lại nhịn không được tâm tính ăn không được trái nho thì nói trái nho chua, trong lòng âm thầm đoán: "Nhìn biểu tình quen thuộc của hai người, sợ đã sớm thông đồng với nhau rồi đi? Thảo nào Cốc Vũ có thể thu được lòng tín niệm của hắn, có tư cách nhận được tin tức trực tiếp. Ai, cho nên nói, nữ hài tử còn trẻ tuổi đi làm ký giả, chính là ưu thế do trời sinh! Đáng tiếc ta không phải nữ nhân, hơn nữa tuổi tác lớn, không thì để tranh thủ một tiền đồ tốt, ta cũng không ngại nỗ lực làm chuyện đó."
"À, Cốc Vũ tiểu thư, cô đã đến sao?" Trương Văn Trọng khẽ gật đầu như chào hỏi Cốc Vũ, sau đó lại vừa cười vừa nói: "Phỏng vấn sao? Lúc này không được, tôi và tiểu muội còn chuyện phải xử lý, như thế này..." Hắn còn chưa nói xong, hoàng thân Charles và thân vương Phillip được mấy người hầu nâng đỡ từ bên trong phòng đi nhanh ra, khi đi tới trước người Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, không khỏi lập tức khom người chào, đầy cõi lòng cảm kích nói: "Trương tiên sinh, Tô tiểu thư, lần này thật sự rất đa tạ hai vị! Chúng tôi nhất định sẽ tạ lễ, mong rằng hai vị đừng cự tuyệt, bởi vì đây là một mảnh tâm ý của chúng tôi!"
Nhìn thấy tràng cảnh như vậy, Cốc Vũ vừa buồn bực vừa kinh ngạc, cũng không khỏi liền kích động lên. Nàng vội vã quay đầu phân phó trợ thủ đang đứng phía sau: "Chu ca, anh còn suy nghĩ gì vậy? Mau nhanh lấy cameras ra quay phim, đừng bỏ qua những hình ảnh trân quý như thế này!" Cùng lúc đó nàng cũng vội vã cầm máy ghi âm trong tay mở ra, đem lời đối thoại của song phương đều ghi âm xuống tới.
"Ác? A, được...được." Trợ thủ được gọi là Chu ca lúc này mới hồi tỉnh lại, vội vã cầm máy cameras hướng những người trước mặt liên tục chụp hình.
Trương Văn Trọng kéo Tô Hiểu Hồng, cũng không tránh né nhật lễ chào của hoàng thân Charles và thân vương Phillip. Với hành động cứu trị cho nữ hoàng Elizabeth vừa rồi của họ, một lễ chào cúc cung bọn họ cũng có thể nhận được.
Đợi khi hoàng thân Charles và thân vương Phillip làm lễ xong, Trương Văn Trọng đưa tay chỉ Tôn Nguy đang từ trong phòng đi ra, vừa cười vừa nói: "Lễ tạ ơn gì đó thì không cần, chỉ là chuyện ông đã đáp ứng hắn, đừng quên đi là được!"
Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không nói rõ, nhưng hoàng thân Charles cũng hiểu được hắn nhắc tới chuyện văn vật Trung Quốc do vương thất nước Anh cất giữ. Hắn không chút do dự gật đầu nói: "Yên tâm đi Trương tiên sinh. Chuyện tôi đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không phản lời. Chúng tôi sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến danh dự của vương thất chúng tôi."
"Vậy là tốt rồi." Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Cốc Vũ nói: "Cốc Vũ tiểu thư, tôi và Tô Hiểu Hồng lúc này không có thời gian tiếp nhận cuộc phỏng vấn của cô, nhưng cô cũng nên thừa dịp này, phỏng vấn bọn họ một chút. Ác, được rồi, suýt chút nữa quên nói, vừa rồi tôi và Tô Hiểu Hồng đã trị hết tật bệnh của nữ hoàng Elizabeth." Dứt lời hắn xoay người liền đi, Tô Hiểu Hồng vội vã đi theo ngay sát phía sau hắn.
Đợi khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi xa, lúc này Cốc Vũ mới hồi phục lại tinh thần kinh ngạc lẩm bẩm: "Cái gì? Hôm nay cũng đã trị xong tật bệnh cho nữ hoàng Elizabeth? Lúc hôm qua không phải đã nói phải đợi đến mai mới chữa bệnh cho nữ hoàng hay sao? Đã vậy còn quá nhanh, sáng nay mà đã trị xong? A...Charles điện hạ, không biết có thể làm lỡ vài phút thời gian của ngài, cho phép tôi làm cuộc phỏng vấn ngắn gọn hay không?" Trong sự kinh ngạc, phản ứng của Cốc Vũ cũng cực nhanh, vội vã tiến đến bên người hoàng thân Charles, phỏng vấn về chuyện vừa trải qua.
Ngay khi Cốc Vũ đang vội vàng lo chuyện phỏng vấn, Trương Văn Trọng đã dẫn Tô Hiểu Hồng về gian phòng của hắn bên trong cung điện Buckingham. Vốn Tôn Nguy cũng muốn theo vào, nhưng lại bị Trương Văn Trọng cự tuyệt. Sau khi đóng cửa lại, Trương Văn Trọng bố trí vài đạo cấm chế bên trong phòng, phòng ngừa có người rình coi hoặc nghe trộm, hoặc là chưa được phép lại tự ý xông vào trong phòng.
"Lão sư, thầy có gì cần em làm sao?" Tô Hiểu Hồng cẩn cẩn thận thận dò hỏi. Không biết vì sao lúc này tâm tình của nàng biến đổi có chút thấp thỏm. Ở trong một căn phòng lớn như vậy, chỉ có nàng và Trương Văn Trọng hai người, hơn nữa bầu không khí có chút cổ quái bất minh, nói nàng không khẩn trương mới là giả. Chỉ là trong sự khẩn trương, trong lòng nàng lại hiện lên tia hưng phấn khó hiểu.
"Xem ra trong mấy ngày gần đây, cô đều chuyên cần tu luyện bộ tâm pháp tu chân tôi đưa cho cô. Tốt, rất không tệ." Trương Văn Trọng quan sát Tô Hiểu Hồng từ trên xuống dưới một phen, biểu tình vẻ mặt hài lòng.
Nghe được những lời này của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi có chút thất vọng. Nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh tình tự, mỉm cười hồi đáp: "Đây toàn bộ đều nhờ lão sư dạy thật tốt."
"Cô gái nhỏ này, miệng mồm lúc nào cũng ngọt." Trương Văn Trọng cười lắc đầu, nói: "Tục ngữ nói rất đúng, "sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành dựa cá nhân", nếu như cô không chịu bỏ công sức, dù tôi có dạy tốt, cô cũng khó tiến thêm. Nhưng con đường tu hành không dễ dàng, chỉ dựa vào khổ công của bản thân cũng không được, còn phải mượn một ít dược vật phụ trợ mới thành công."
"Tiểu muội, cầm lấy." Nói đến đây, Trương Văn Trọng lấy một bình sứ nhỏ trong lòng ra, ném vào trong tay Tô Hiểu Hồng.
"Lão sư, đây là gì?" Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ mở nắp bình sứ, một hương thơm thấm tận ruột gan nhất thời từ trong bình truyền ra. Tuy rằng nàng chỉ mới bước vào con đường tu chân, năng lực cảm ứng đối với linh khí còn tương đối thấp, nhưng vẫn lập tức phát hiện, trong bình sứ nhỏ tràn đầy linh khí tinh thuần mà dâng trào.
Trương Văn Trọng giải thích: "Đây là Linh Khí Hoàn do tôi vừa luyện chế ra. Ở trong bình sứ này có sáu viên Linh Khí Hoàn. Từ giờ trở đi mỗi cách nửa giờ cô ăn vào một viên, sau đó toàn lực vận chuyển bộ tâm pháp tu chân do tôi truyền thụ, tranh thủ có thể hấp thu hết toàn bộ linh khí ẩn chứa trong Linh Khí Hoàn. Tin tưởng sau khi cô hấp thu hết sáu viên này, cô hẳn có thể chính thức bước vào cánh cửa tu chân, chính mình có được Luyện Khí sơ kỳ, thậm chí là tu vi trung kỳ."
"Thật tốt quá!" Tô Hiểu Hồng nghe vậy vui mừng. Gương mặt khả ái bởi vì kích động và hưng phấn nổi lên một tầng màu đỏ kiều diễm.
Trương Văn Trọng nói: "Tôi đã bố trí cấm chế bên trong phòng này, phòng ngừa không cho người tùy tiện xông vào. Ngoài ra tôi sẽ cho Tam Túc Ô ở lại chỗ này hộ pháp cho cô, cô ở lại đây hấp thu Linh Khí Hoàn đi."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, sau đó lại kiềm chế không được sự hiếu kỳ trong lòng, hỏi một câu: "Lão sư, thầy không ở lại đây sao?"
Trương Văn Trọng đáp: "Tôi còn có chuyện phải ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu?" Tô Hiểu Hồng bát quái hỏi.
Trong ánh mắt Trương Văn Trọng đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, trầm giọng hộc ra một danh từ: "Nhà bảo tàng nước Anh."
Vốn một ký giả như Cốc Vũ, muốn ra vào cung điện Buckingham cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Bằng không những ký giả và đội chó săn của các tòa soạn báo Anh quốc cũng sẽ không cần đợi tin tức ngay bên ngoài cung điện, thậm chí còn dựa vào thủ đoạn hối lộ nhân viên công tác của cung điện để thu được một ít tin tức. Nhưng Cốc Vũ lại là ký giả do chính Trương Văn Trọng chỉ định, hoàng thân Charles vì nể mặt mũi của hắn, nên cho nàng đặc quyền có thể ra vào cung điện Buckingham. Đặc quyền như vậy, tự nhiên khiến cho những truyền thông của Anh quốc bất mãn và kháng nghị, thế nhưng vương thất Anh quốc làm như không nghe thấy những lời kháng nghị này, ai bảo bọn họ không có được một người bạn có thể chữa lành bệnh cho nữ hoàng Elizabeth làm chỗ dựa?
Trợ thủ đi theo phía sau Cốc Vũ, vốn là một vị ký giả lâu năm trong nghề của Ung Thành Nhật Báo, khi Cốc Vũ vừa gia nhập vào tòa soạn báo, hắn còn mang theo cái giá tiền bối, từng trách cứ tiểu nha đầu chỉ vừa tốt nghiệp không bao lâu, thậm chí còn làm cho nàng phải khóc. Ngay lúc đó hắn chưa từng dự liệu được, Cốc Vũ lại gặp được một cơ hội tốt một lần bay lên chín tầng trời. Vừa nghĩ đến chuyện Cốc Vũ chỉ mới đi làm một tháng, không ngờ chỉ chớp mắt liền từ một ký giả thực tập thăng cấp trở thành phó chủ biên của tòa soạn báo, trong lòng hắn vừa ước ao vừa thấp thỏm bất an, sợ Cốc Vũ đã trở thành thủ trưởng của mình, sẽ nhớ lại thù oán trước đây, trừng trị hắn. Nhưng hiện tại xem ra, Cốc Vũ tựa hồ đã quên hết sự tình trước kia, điều này làm cho hắn không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Lúc này hắn đi theo Cốc Vũ vào trong cung điện Buckingham, cũng giống như tên nhà quê vào thành, tuy rằng hắn cực lực che giấu nỗi khiếp sợ cùng kích động tận sâu trong nội tâm, thế nhưng ánh mắt và biểu tình của hắn cũng đã bán đứng hắn.
Nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đang từ trong phòng của nữ hoàng đi ra, Cốc Vũ không khỏi sửng sốt, không giải thích được vì sao bọn họ lại từ trong đó đi tới, nhưng nàng cũng không hỏi nhiều, mà vội vã kéo trợ thủ đang hết nhìn đông tới nhìn tây, bước nhanh lên nghênh đón, cười hô: "Trương tiên sinh, Tô tiểu muội, hai người thật sớm nha. Tôi muốn tiếp tục buổi phỏng vấn hôm qua, không biết ngay bây giờ hai người có thời gian hay không?"
Trợ thủ đi theo sau lưng Cốc Vũ, lúc này đã nhìn thấy Trương Văn Trọng. Nhìn dáng dấp quen thuộc của giữa Cốc Vũ và Trương Văn Trọng, trong lòng hắn tràn đầy đố kỵ cùng ước ao, lại nhịn không được tâm tính ăn không được trái nho thì nói trái nho chua, trong lòng âm thầm đoán: "Nhìn biểu tình quen thuộc của hai người, sợ đã sớm thông đồng với nhau rồi đi? Thảo nào Cốc Vũ có thể thu được lòng tín niệm của hắn, có tư cách nhận được tin tức trực tiếp. Ai, cho nên nói, nữ hài tử còn trẻ tuổi đi làm ký giả, chính là ưu thế do trời sinh! Đáng tiếc ta không phải nữ nhân, hơn nữa tuổi tác lớn, không thì để tranh thủ một tiền đồ tốt, ta cũng không ngại nỗ lực làm chuyện đó."
"À, Cốc Vũ tiểu thư, cô đã đến sao?" Trương Văn Trọng khẽ gật đầu như chào hỏi Cốc Vũ, sau đó lại vừa cười vừa nói: "Phỏng vấn sao? Lúc này không được, tôi và tiểu muội còn chuyện phải xử lý, như thế này..." Hắn còn chưa nói xong, hoàng thân Charles và thân vương Phillip được mấy người hầu nâng đỡ từ bên trong phòng đi nhanh ra, khi đi tới trước người Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng, không khỏi lập tức khom người chào, đầy cõi lòng cảm kích nói: "Trương tiên sinh, Tô tiểu thư, lần này thật sự rất đa tạ hai vị! Chúng tôi nhất định sẽ tạ lễ, mong rằng hai vị đừng cự tuyệt, bởi vì đây là một mảnh tâm ý của chúng tôi!"
Nhìn thấy tràng cảnh như vậy, Cốc Vũ vừa buồn bực vừa kinh ngạc, cũng không khỏi liền kích động lên. Nàng vội vã quay đầu phân phó trợ thủ đang đứng phía sau: "Chu ca, anh còn suy nghĩ gì vậy? Mau nhanh lấy cameras ra quay phim, đừng bỏ qua những hình ảnh trân quý như thế này!" Cùng lúc đó nàng cũng vội vã cầm máy ghi âm trong tay mở ra, đem lời đối thoại của song phương đều ghi âm xuống tới.
"Ác? A, được...được." Trợ thủ được gọi là Chu ca lúc này mới hồi tỉnh lại, vội vã cầm máy cameras hướng những người trước mặt liên tục chụp hình.
Trương Văn Trọng kéo Tô Hiểu Hồng, cũng không tránh né nhật lễ chào của hoàng thân Charles và thân vương Phillip. Với hành động cứu trị cho nữ hoàng Elizabeth vừa rồi của họ, một lễ chào cúc cung bọn họ cũng có thể nhận được.
Đợi khi hoàng thân Charles và thân vương Phillip làm lễ xong, Trương Văn Trọng đưa tay chỉ Tôn Nguy đang từ trong phòng đi ra, vừa cười vừa nói: "Lễ tạ ơn gì đó thì không cần, chỉ là chuyện ông đã đáp ứng hắn, đừng quên đi là được!"
Tuy rằng Trương Văn Trọng cũng không nói rõ, nhưng hoàng thân Charles cũng hiểu được hắn nhắc tới chuyện văn vật Trung Quốc do vương thất nước Anh cất giữ. Hắn không chút do dự gật đầu nói: "Yên tâm đi Trương tiên sinh. Chuyện tôi đã đáp ứng, tuyệt đối sẽ không phản lời. Chúng tôi sẽ không bao giờ làm điều gì tổn hại đến danh dự của vương thất chúng tôi."
"Vậy là tốt rồi." Trương Văn Trọng hài lòng gật đầu, sau đó mỉm cười nhìn Cốc Vũ nói: "Cốc Vũ tiểu thư, tôi và Tô Hiểu Hồng lúc này không có thời gian tiếp nhận cuộc phỏng vấn của cô, nhưng cô cũng nên thừa dịp này, phỏng vấn bọn họ một chút. Ác, được rồi, suýt chút nữa quên nói, vừa rồi tôi và Tô Hiểu Hồng đã trị hết tật bệnh của nữ hoàng Elizabeth." Dứt lời hắn xoay người liền đi, Tô Hiểu Hồng vội vã đi theo ngay sát phía sau hắn.
Đợi khi Trương Văn Trọng và Tô Hiểu Hồng đi xa, lúc này Cốc Vũ mới hồi phục lại tinh thần kinh ngạc lẩm bẩm: "Cái gì? Hôm nay cũng đã trị xong tật bệnh cho nữ hoàng Elizabeth? Lúc hôm qua không phải đã nói phải đợi đến mai mới chữa bệnh cho nữ hoàng hay sao? Đã vậy còn quá nhanh, sáng nay mà đã trị xong? A...Charles điện hạ, không biết có thể làm lỡ vài phút thời gian của ngài, cho phép tôi làm cuộc phỏng vấn ngắn gọn hay không?" Trong sự kinh ngạc, phản ứng của Cốc Vũ cũng cực nhanh, vội vã tiến đến bên người hoàng thân Charles, phỏng vấn về chuyện vừa trải qua.
Ngay khi Cốc Vũ đang vội vàng lo chuyện phỏng vấn, Trương Văn Trọng đã dẫn Tô Hiểu Hồng về gian phòng của hắn bên trong cung điện Buckingham. Vốn Tôn Nguy cũng muốn theo vào, nhưng lại bị Trương Văn Trọng cự tuyệt. Sau khi đóng cửa lại, Trương Văn Trọng bố trí vài đạo cấm chế bên trong phòng, phòng ngừa có người rình coi hoặc nghe trộm, hoặc là chưa được phép lại tự ý xông vào trong phòng.
"Lão sư, thầy có gì cần em làm sao?" Tô Hiểu Hồng cẩn cẩn thận thận dò hỏi. Không biết vì sao lúc này tâm tình của nàng biến đổi có chút thấp thỏm. Ở trong một căn phòng lớn như vậy, chỉ có nàng và Trương Văn Trọng hai người, hơn nữa bầu không khí có chút cổ quái bất minh, nói nàng không khẩn trương mới là giả. Chỉ là trong sự khẩn trương, trong lòng nàng lại hiện lên tia hưng phấn khó hiểu.
"Xem ra trong mấy ngày gần đây, cô đều chuyên cần tu luyện bộ tâm pháp tu chân tôi đưa cho cô. Tốt, rất không tệ." Trương Văn Trọng quan sát Tô Hiểu Hồng từ trên xuống dưới một phen, biểu tình vẻ mặt hài lòng.
Nghe được những lời này của Trương Văn Trọng, Tô Hiểu Hồng âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng thời cũng hơi có chút thất vọng. Nhưng nàng rất nhanh liền điều chỉnh tình tự, mỉm cười hồi đáp: "Đây toàn bộ đều nhờ lão sư dạy thật tốt."
"Cô gái nhỏ này, miệng mồm lúc nào cũng ngọt." Trương Văn Trọng cười lắc đầu, nói: "Tục ngữ nói rất đúng, "sư phụ lĩnh vào cửa, tu hành dựa cá nhân", nếu như cô không chịu bỏ công sức, dù tôi có dạy tốt, cô cũng khó tiến thêm. Nhưng con đường tu hành không dễ dàng, chỉ dựa vào khổ công của bản thân cũng không được, còn phải mượn một ít dược vật phụ trợ mới thành công."
"Tiểu muội, cầm lấy." Nói đến đây, Trương Văn Trọng lấy một bình sứ nhỏ trong lòng ra, ném vào trong tay Tô Hiểu Hồng.
"Lão sư, đây là gì?" Tô Hiểu Hồng hiếu kỳ mở nắp bình sứ, một hương thơm thấm tận ruột gan nhất thời từ trong bình truyền ra. Tuy rằng nàng chỉ mới bước vào con đường tu chân, năng lực cảm ứng đối với linh khí còn tương đối thấp, nhưng vẫn lập tức phát hiện, trong bình sứ nhỏ tràn đầy linh khí tinh thuần mà dâng trào.
Trương Văn Trọng giải thích: "Đây là Linh Khí Hoàn do tôi vừa luyện chế ra. Ở trong bình sứ này có sáu viên Linh Khí Hoàn. Từ giờ trở đi mỗi cách nửa giờ cô ăn vào một viên, sau đó toàn lực vận chuyển bộ tâm pháp tu chân do tôi truyền thụ, tranh thủ có thể hấp thu hết toàn bộ linh khí ẩn chứa trong Linh Khí Hoàn. Tin tưởng sau khi cô hấp thu hết sáu viên này, cô hẳn có thể chính thức bước vào cánh cửa tu chân, chính mình có được Luyện Khí sơ kỳ, thậm chí là tu vi trung kỳ."
"Thật tốt quá!" Tô Hiểu Hồng nghe vậy vui mừng. Gương mặt khả ái bởi vì kích động và hưng phấn nổi lên một tầng màu đỏ kiều diễm.
Trương Văn Trọng nói: "Tôi đã bố trí cấm chế bên trong phòng này, phòng ngừa không cho người tùy tiện xông vào. Ngoài ra tôi sẽ cho Tam Túc Ô ở lại chỗ này hộ pháp cho cô, cô ở lại đây hấp thu Linh Khí Hoàn đi."
"Dạ." Tô Hiểu Hồng gật đầu đáp, sau đó lại kiềm chế không được sự hiếu kỳ trong lòng, hỏi một câu: "Lão sư, thầy không ở lại đây sao?"
Trương Văn Trọng đáp: "Tôi còn có chuyện phải ra ngoài một chuyến."
"Đi đâu?" Tô Hiểu Hồng bát quái hỏi.
Trong ánh mắt Trương Văn Trọng đột nhiên hiện lên một đạo tinh mang, trầm giọng hộc ra một danh từ: "Nhà bảo tàng nước Anh."