Chương : 249
Lúc Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng, lại ngoài ý muốn phát hiện Tôn Nguy không chút hình tượng ngồi xổm bên góc tường bên trái phòng hắn, trong miệng ngậm điếu thuốc lá, đang không ngừng phun mây nhả khói. Nhìn thần thái hình tượng của hắn mà xem, thật sự rất khó đưa hắn cùng thân phận "người nhà quan" liên hệ vào nhau. Chỉ giống như một lão nông hàm hậu vừa xong công việc đồng áng, đang ngồi xổm bờ ruộng nghỉ ngơi.
"Trương ca, sự tình đều đã dặn dò xong cho Tô Hiểu Hồng rồi?" Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng, Tôn Nguy lập tức đứng lên, nhìn như thuận miệng vô tâm hỏi dò một câu, sau đó lại từ trong lòng lấy ra một hộp thuốc làm như muốn đưa cho Trương Văn Trọng.
"Tôi không hút thuốc lá." Trương Văn Trọng lắc đầu cự tuyệt, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Thân thể của cậu cũng vừa mới khỏe không bao lâu, hay nhất nên ít hút thuốc, thứ đó không có lợi cho thân thể cậu."
"Tôi cũng biết thuốc lá không tốt cho sức khỏe của tôi, nhưng đây đã là thói quen dưỡng thành trước kia, muốn sửa cũng không dễ." Tôn Nguy cười đáp, tiện tay đem nửa điếu thuốc hút dở ném xuống đất, hoàn toàn không để ý tới vị trí hiện tại hắn đang đứng chính là cung điện Buckingham của hoàng gia Anh, điều này làm cho một thị nữ đứng cách đó không xa thấy thế không khỏi nhíu mày, nhưng vừa muốn nói lại thôi, cũng không mạo muội chạy tới làm thêm điều gì.
Tôn Nguy phảng phất như không nhìn thấy cảnh này, hắn dùng khóe mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai nghe trộm, lúc này mới nhỏ giọng dò hỏi: "Trương ca, anh dự định đến nhà bảo tàng nước Anh?"
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, biểu tình bình thản, cũng không hề có vẻ giấu diếm.
Tôn Nguy do dự một thoáng, cuối cùng cũng không thể nhịn xuống sự tò mò trong lòng, hỏi: "Trương ca, có thể nói cho tôi biết, đến tột cùng anh đang muốn làm gì không?" Cho tới bây giờ, hắn còn nhớ rõ lời nói lúc ở trên máy bay đến Anh quốc của Trương Văn Trọng. Tuy rằng lúc đó biểu tình của Trương Văn Trọng rất bình thản, rất tùy ý, không có vẻ nghiến răng nghiến lợi gì, cũng không có thề thốt, thế nhưng Tôn Nguy cũng rất rõ ràng năng lực giấu diếm bên dưới lời nói bình thản và tùy ý kia có vẻ đáng sợ cỡ nào.
Nói thật ra, lúc này Tôn Nguy thật có chút lo lắng Trương Văn Trọng sẽ bị lòng nhiệt huyết gây ra mất khôn, tùy tiện xong vào bảo tàng nước Anh, ý đồ dựa vào sự võ dũng cá nhân mạnh mẽ đoạt lại những văn vật Trung Hoa nằm trong nhà bảo tàng. Tuy nói với tính cách của Trương Văn Trọng mà xem, tỷ lệ xuất hiện loại chuyện này rất hiếm, nhưng dù sao cũng có một phần tỷ lệ đúng không? Vạn nhất Trương Văn Trọng vốn luôn khôn khéo, ngay lúc này đầu óc lại bị nước vào thì sao?
Trong suốt mấy chục năm quá khứ, toàn bộ tổ chức người Hoa trên thế giới, vô luận là hợp pháp hay không hợp pháp, vô luận là chính phủ hay không chính thức, mặc kệ xuất hiện từ mục đích gì, đều từng phái không ít tinh anh cường tướng dưới trướng, ý đồ lẻn vào nhà bảo tàng nước Anh, đem những văn vật Trung Hoa trộm đi ra. Nhưng kết quả cuối cùng, những tinh anh cường tướng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị tổn hại bên trong nhà bảo tàng nước Anh, thây cốt không còn.
Những chuyện bí ẩn này, đừng nói là người thường không biết, dù rất nhiều quan lớn của các chính phủ cùng quân đội cũng không hay biết. Sở dĩ Tôn Nguy biết được chút việc này, đều bởi vì nhận nhiệm vụ lần này, mới được đặc biệt cho phép xem tư liệu tình báo về phương diện văn vật Trung Hoa.
Nhà bảo tàng nước Anh cất giấu một cỗ lực lượng cường hãn mà thần bí, làm người của chính phủ như hắn dù từng tiếp xúc qua không ít kỳ nhân dị sĩ cũng chân chính cảm thấy được trái tim rét lạnh tóc gáy dựng đứng. Theo Tôn Nguy xem ra, Trương Văn Trọng là ân nhân cứu mạng lẫn bạn tốt của hắn, thậm chí còn được hắn xem là thần tượng. Hắn thực sự không hi vọng, Trương Văn Trọng giẫm lên vết xe đổ của những tinh anh cường tướng trước kia.
Lúc này Trương Văn Trọng cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tôn Nguy, nhưng hắn nhìn ra sự quan tâm của Tôn Nguy đối với hắn, mỉm cười đáp: "Không làm cái gì, chỉ là muốn đến nhà bảo tàng nước Anh đi dạo thôi."
"Chỉ đi dạo?" Tôn Nguy hỏi, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
"Chỉ đi dạo." Trương Văn Trọng đáp, giọng nói thật bình thản.
"Tôi nói Trương ca, anh không phải muốn đi nghiên cứu địa hình đó chứ?" Tôn Nguy cau mày suy nghĩ một chút, vừa cười khổ hỏi.
Trương Văn Trọng bật cười, cũng không khẳng định hay phủ định, chỉ làm vẻ mặt bí hiểm nói: "Cậu nói là phải thì phải, cậu nói không phải thì không phải."
"Tôi nói phải." Tôn Nguy không có chút do dự.
"Vậy thì phải." Trương Văn Trọng cũng không có nửa điểm hàm hồ.
Vẻ cười khổ trên mặt Tôn Nguy càng dày đặc, hắn thở dài, nói: "Trương ca, tôi nói lời thật với anh, trước khi đến nước Anh, tôi từng được phép xem qua tư liệu tình báo có liên quan đến nhà bảo tàng nước Anh, nhà bảo tàng chết tiệt này cũng không đơn giản, ở trong mấy chục năm qua, người bị thất bại trong đó thật không ở số ít. Những người này cũng không phải là thái điểu, toàn bộ đều là tinh anh, tinh anh chân chính, tinh anh không kém hơn Trương ca đâu!"
Trên mặt Trương Văn Trọng cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu nói: "Đã sớm có sở liệu, nhà bảo tàng nước Anh nếu không có cao thủ trấn thủ, chỉ sợ những văn vật của các quốc gia đã sớm bị cướp đi. Tôi vẫn muốn đi xem, yên tâm đi, nếu phát hiện việc này không có nắm chắc, tôi sẽ không tùy tiện đem sinh mạng ra làm tiền đặt cược."
Nghe Trương Văn Trọng vừa nói như thế, Tôn Nguy biết ý hắn đã quyết. Tuy rằng tiếp xúc với Trương Văn Trọng thời gian không dài, nhưng hắn cũng biết, tuy rằng bình thường Trương Văn Trọng rất dễ nói chuyện, thế nhưng một khi hạ quyết tâm, vậy không phải người ngoài có thể thay đổi. Rơi vào đường cùng, hắn đành thở dài hỏi: "Cần tôi làm gì không?"
Trương Văn Trọng cũng không khách khí đối với hắn, nói: "Giúp tôi chuẩn bị một chiếc xe, tôi cũng không có hứng thú đi bộ đến nhà bảo tàng nước Anh."
"Không thành vấn đề." Tôn Nguy gật đầu đáp, lấy ra điện thoại, cũng không phải điện thoại do hoàng thân Charles đưa cho họ, hắn bấm một dãy số, phân phó bên kia chuẩn bị một chiếc xe, lại đứng ngoài cửa lớn cung điện Buckingham chờ đợi.
Trương Văn Trọng cất bước đi ra ngoài cung điện, Tôn Nguy đi theo sát phía sau hắn. Đi không bao xa, liền thấy hai vị giáo chủ Richard và Tyson đang từ trước mặt bọn họ đi tới. Mà Cốc Vũ cùng trợ thủ của nàng lại đi theo bên người hai vị giáo chủ, không ngừng chụp ảnh cùng phỏng vấn.
Cốc Vũ cùng trợ thủ đều nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tôn Nguy, ngay khi bọn họ chuẩn bị chào hỏi, hai vị giáo chủ vốn vẫn luôn biểu hiện rất cao ngạo, lại luôn xa cách đối với những câu hỏi phỏng vấn của họ, trong lúc này thần tình đột nhiên biến thành trịnh trọng, bọn họ đầu tiên sửa sang lại giáo bào trên người, sau đó bước nhanh tới trước người Trương Văn Trọng.
Cốc Vũ và trợ thủ của nàng người cầm máy ghi âm người cầm cameras, thần thái khẩn trương như lâm đại địch, thân là ký giả, giác quan thứ sáu nhạy cảm nói cho bọn họ, sẽ có tin tức tư liệu sống động có giá trị xuất hiện.
Sau khi chào Trương Văn Trọng, giáo chủ Richard nói: "Trương tiên sinh, vô cùng cảm tạ anh đã cứu nữ hoàng bệ hạ, đồng thời cũng cảm tạ anh không chút tỵ hiềm cứu giáo chủ Tyson. Ngay vừa rồi tôi đã đem những chuyện xảy ra ở đây báo với đại chủ giáo, ông ấy đối với những gì anh đã làm cũng phi thường kính nể, đã quyết định sẽ cùng vương thất hướng ông bày tỏ sự biết ơn trong lòng."
"Quá khách khí." Trương Văn Trọng đạm mạc đáp.
"Trước đây tôi cho rằng, y thuật của tôi rốt cục đã rất không tệ. Hôm nay nhìn thấy Trương tiên sinh chữa bệnh cùng chẩn bệnh, mới biết được, nguyên lai tôi chỉ là ếch ngồi đáy giếng." Giáo chủ Richard vẻ mặt tự giễu nói. Hắn có tu vi thiên cấp võ giả, đồng thời có học vị bác sĩ của đại học y học Harvard. Mặc dù trong giới y học không có nhiều danh tiếng, nhưng y thuật của hắn cũng khá cao minh. Bằng không đại chủ giáo cũng sẽ không phái hắn và giáo chủ Tyson cùng nhau vội chạy tới chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth.
"Quá khen." Thần thái Trương Văn Trọng vẫn rất bình thản.
Vẻ mặt giáo chủ Tyson cảm khái nói: "Trước đây tôi cũng từng tiếp xúc qua mấy vị Đông y sư, nhưng tiếng Anh và y thuật của họ so ra còn kém Trương tiên sinh. À, được rồi, vừa rồi tôi nghe vị ký giả này nói, anh là giáo thụ của một y học viện, đồng thời sắp tới sẽ mở khóa giảng cho học kỳ mới?"
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Tyson gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng hỏi: "Không biết...tôi có thể đến nghe không?"
"Đương nhiên là có thể." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói. Nhiều người hiểu Đông y, tiếp xúc cùng học tập luôn luôn là một dấu hiệu tốt.
"Thật tốt quá." Tyson vui mừng, hưng phấn nói: "Sau khi trở về, tôi bắt đầu chuẩn bị thủ tục đến phương Đông một chuyến."
"Giáo chủ Thánh Công Hội Anh quốc muốn nghe giảng về chương trình dạy học Đông y, trời ạ!" Vị trợ thủ của Cốc Vũ khiếp sợ há to miệng, thật lâu cũng không thể khép lại. Vẻ mặt Cốc Vũ lại hưng phấn cùng kích động, nàng tựa hồ cảm giác được khi tin tức này truyền về quốc nội sẽ tạo sự oanh động thế nào.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu với giáo chủ Richard và Tyson, Trương Văn Trọng nói: "Hai vị giáo chủ, rất xin lỗi tôi còn chút việc phải xin cáo từ."
Giáo chủ Richard và Tyson vội vàng nói: "Như vậy chúng tôi sẽ không làm lỡ việc của anh."
Mỉm cười gật đầu cáo từ, Trương Văn Trọng đi thẳng ra bên ngoài cung điện, Tôn Nguy cũng tiếp tục theo sát sau lưng hắn.
Các ký giả cùng thành viên đội chó săn chờ bên ngoài cung điện cũng rất nhiều, lúc này nhìn thấy hai người đàn ông tóc đen da vàng người Châu Á đi ra, vội vàng cầm cameras chạy tới, trong nháy mắt đã vây quanh bọn họ ở giữa. Nhưng làm họ thật không ngờ chính là, hai người đàn ông Châu Á còn trơn trượt hơn cả cá chạch, đã nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây, đợi khi họ phát hiện được việc này, Trương Văn Trọng và Tôn Nguy đã chui vào một chiếc taxi bình thường, hướng về nhà bảo tàng nước Anh chạy đi...
"Trương ca, sự tình đều đã dặn dò xong cho Tô Hiểu Hồng rồi?" Nhìn thấy Trương Văn Trọng đi ra khỏi phòng, Tôn Nguy lập tức đứng lên, nhìn như thuận miệng vô tâm hỏi dò một câu, sau đó lại từ trong lòng lấy ra một hộp thuốc làm như muốn đưa cho Trương Văn Trọng.
"Tôi không hút thuốc lá." Trương Văn Trọng lắc đầu cự tuyệt, cũng không trả lời câu hỏi của hắn, chỉ nói: "Thân thể của cậu cũng vừa mới khỏe không bao lâu, hay nhất nên ít hút thuốc, thứ đó không có lợi cho thân thể cậu."
"Tôi cũng biết thuốc lá không tốt cho sức khỏe của tôi, nhưng đây đã là thói quen dưỡng thành trước kia, muốn sửa cũng không dễ." Tôn Nguy cười đáp, tiện tay đem nửa điếu thuốc hút dở ném xuống đất, hoàn toàn không để ý tới vị trí hiện tại hắn đang đứng chính là cung điện Buckingham của hoàng gia Anh, điều này làm cho một thị nữ đứng cách đó không xa thấy thế không khỏi nhíu mày, nhưng vừa muốn nói lại thôi, cũng không mạo muội chạy tới làm thêm điều gì.
Tôn Nguy phảng phất như không nhìn thấy cảnh này, hắn dùng khóe mắt nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai nghe trộm, lúc này mới nhỏ giọng dò hỏi: "Trương ca, anh dự định đến nhà bảo tàng nước Anh?"
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp, biểu tình bình thản, cũng không hề có vẻ giấu diếm.
Tôn Nguy do dự một thoáng, cuối cùng cũng không thể nhịn xuống sự tò mò trong lòng, hỏi: "Trương ca, có thể nói cho tôi biết, đến tột cùng anh đang muốn làm gì không?" Cho tới bây giờ, hắn còn nhớ rõ lời nói lúc ở trên máy bay đến Anh quốc của Trương Văn Trọng. Tuy rằng lúc đó biểu tình của Trương Văn Trọng rất bình thản, rất tùy ý, không có vẻ nghiến răng nghiến lợi gì, cũng không có thề thốt, thế nhưng Tôn Nguy cũng rất rõ ràng năng lực giấu diếm bên dưới lời nói bình thản và tùy ý kia có vẻ đáng sợ cỡ nào.
Nói thật ra, lúc này Tôn Nguy thật có chút lo lắng Trương Văn Trọng sẽ bị lòng nhiệt huyết gây ra mất khôn, tùy tiện xong vào bảo tàng nước Anh, ý đồ dựa vào sự võ dũng cá nhân mạnh mẽ đoạt lại những văn vật Trung Hoa nằm trong nhà bảo tàng. Tuy nói với tính cách của Trương Văn Trọng mà xem, tỷ lệ xuất hiện loại chuyện này rất hiếm, nhưng dù sao cũng có một phần tỷ lệ đúng không? Vạn nhất Trương Văn Trọng vốn luôn khôn khéo, ngay lúc này đầu óc lại bị nước vào thì sao?
Trong suốt mấy chục năm quá khứ, toàn bộ tổ chức người Hoa trên thế giới, vô luận là hợp pháp hay không hợp pháp, vô luận là chính phủ hay không chính thức, mặc kệ xuất hiện từ mục đích gì, đều từng phái không ít tinh anh cường tướng dưới trướng, ý đồ lẻn vào nhà bảo tàng nước Anh, đem những văn vật Trung Hoa trộm đi ra. Nhưng kết quả cuối cùng, những tinh anh cường tướng đều không ngoại lệ, toàn bộ đều bị tổn hại bên trong nhà bảo tàng nước Anh, thây cốt không còn.
Những chuyện bí ẩn này, đừng nói là người thường không biết, dù rất nhiều quan lớn của các chính phủ cùng quân đội cũng không hay biết. Sở dĩ Tôn Nguy biết được chút việc này, đều bởi vì nhận nhiệm vụ lần này, mới được đặc biệt cho phép xem tư liệu tình báo về phương diện văn vật Trung Hoa.
Nhà bảo tàng nước Anh cất giấu một cỗ lực lượng cường hãn mà thần bí, làm người của chính phủ như hắn dù từng tiếp xúc qua không ít kỳ nhân dị sĩ cũng chân chính cảm thấy được trái tim rét lạnh tóc gáy dựng đứng. Theo Tôn Nguy xem ra, Trương Văn Trọng là ân nhân cứu mạng lẫn bạn tốt của hắn, thậm chí còn được hắn xem là thần tượng. Hắn thực sự không hi vọng, Trương Văn Trọng giẫm lên vết xe đổ của những tinh anh cường tướng trước kia.
Lúc này Trương Văn Trọng cũng không biết suy nghĩ trong lòng Tôn Nguy, nhưng hắn nhìn ra sự quan tâm của Tôn Nguy đối với hắn, mỉm cười đáp: "Không làm cái gì, chỉ là muốn đến nhà bảo tàng nước Anh đi dạo thôi."
"Chỉ đi dạo?" Tôn Nguy hỏi, trong giọng nói tràn đầy hoài nghi.
"Chỉ đi dạo." Trương Văn Trọng đáp, giọng nói thật bình thản.
"Tôi nói Trương ca, anh không phải muốn đi nghiên cứu địa hình đó chứ?" Tôn Nguy cau mày suy nghĩ một chút, vừa cười khổ hỏi.
Trương Văn Trọng bật cười, cũng không khẳng định hay phủ định, chỉ làm vẻ mặt bí hiểm nói: "Cậu nói là phải thì phải, cậu nói không phải thì không phải."
"Tôi nói phải." Tôn Nguy không có chút do dự.
"Vậy thì phải." Trương Văn Trọng cũng không có nửa điểm hàm hồ.
Vẻ cười khổ trên mặt Tôn Nguy càng dày đặc, hắn thở dài, nói: "Trương ca, tôi nói lời thật với anh, trước khi đến nước Anh, tôi từng được phép xem qua tư liệu tình báo có liên quan đến nhà bảo tàng nước Anh, nhà bảo tàng chết tiệt này cũng không đơn giản, ở trong mấy chục năm qua, người bị thất bại trong đó thật không ở số ít. Những người này cũng không phải là thái điểu, toàn bộ đều là tinh anh, tinh anh chân chính, tinh anh không kém hơn Trương ca đâu!"
Trên mặt Trương Văn Trọng cũng không có vẻ kinh ngạc, chỉ khẽ gật đầu nói: "Đã sớm có sở liệu, nhà bảo tàng nước Anh nếu không có cao thủ trấn thủ, chỉ sợ những văn vật của các quốc gia đã sớm bị cướp đi. Tôi vẫn muốn đi xem, yên tâm đi, nếu phát hiện việc này không có nắm chắc, tôi sẽ không tùy tiện đem sinh mạng ra làm tiền đặt cược."
Nghe Trương Văn Trọng vừa nói như thế, Tôn Nguy biết ý hắn đã quyết. Tuy rằng tiếp xúc với Trương Văn Trọng thời gian không dài, nhưng hắn cũng biết, tuy rằng bình thường Trương Văn Trọng rất dễ nói chuyện, thế nhưng một khi hạ quyết tâm, vậy không phải người ngoài có thể thay đổi. Rơi vào đường cùng, hắn đành thở dài hỏi: "Cần tôi làm gì không?"
Trương Văn Trọng cũng không khách khí đối với hắn, nói: "Giúp tôi chuẩn bị một chiếc xe, tôi cũng không có hứng thú đi bộ đến nhà bảo tàng nước Anh."
"Không thành vấn đề." Tôn Nguy gật đầu đáp, lấy ra điện thoại, cũng không phải điện thoại do hoàng thân Charles đưa cho họ, hắn bấm một dãy số, phân phó bên kia chuẩn bị một chiếc xe, lại đứng ngoài cửa lớn cung điện Buckingham chờ đợi.
Trương Văn Trọng cất bước đi ra ngoài cung điện, Tôn Nguy đi theo sát phía sau hắn. Đi không bao xa, liền thấy hai vị giáo chủ Richard và Tyson đang từ trước mặt bọn họ đi tới. Mà Cốc Vũ cùng trợ thủ của nàng lại đi theo bên người hai vị giáo chủ, không ngừng chụp ảnh cùng phỏng vấn.
Cốc Vũ cùng trợ thủ đều nhìn thấy Trương Văn Trọng và Tôn Nguy, ngay khi bọn họ chuẩn bị chào hỏi, hai vị giáo chủ vốn vẫn luôn biểu hiện rất cao ngạo, lại luôn xa cách đối với những câu hỏi phỏng vấn của họ, trong lúc này thần tình đột nhiên biến thành trịnh trọng, bọn họ đầu tiên sửa sang lại giáo bào trên người, sau đó bước nhanh tới trước người Trương Văn Trọng.
Cốc Vũ và trợ thủ của nàng người cầm máy ghi âm người cầm cameras, thần thái khẩn trương như lâm đại địch, thân là ký giả, giác quan thứ sáu nhạy cảm nói cho bọn họ, sẽ có tin tức tư liệu sống động có giá trị xuất hiện.
Sau khi chào Trương Văn Trọng, giáo chủ Richard nói: "Trương tiên sinh, vô cùng cảm tạ anh đã cứu nữ hoàng bệ hạ, đồng thời cũng cảm tạ anh không chút tỵ hiềm cứu giáo chủ Tyson. Ngay vừa rồi tôi đã đem những chuyện xảy ra ở đây báo với đại chủ giáo, ông ấy đối với những gì anh đã làm cũng phi thường kính nể, đã quyết định sẽ cùng vương thất hướng ông bày tỏ sự biết ơn trong lòng."
"Quá khách khí." Trương Văn Trọng đạm mạc đáp.
"Trước đây tôi cho rằng, y thuật của tôi rốt cục đã rất không tệ. Hôm nay nhìn thấy Trương tiên sinh chữa bệnh cùng chẩn bệnh, mới biết được, nguyên lai tôi chỉ là ếch ngồi đáy giếng." Giáo chủ Richard vẻ mặt tự giễu nói. Hắn có tu vi thiên cấp võ giả, đồng thời có học vị bác sĩ của đại học y học Harvard. Mặc dù trong giới y học không có nhiều danh tiếng, nhưng y thuật của hắn cũng khá cao minh. Bằng không đại chủ giáo cũng sẽ không phái hắn và giáo chủ Tyson cùng nhau vội chạy tới chữa bệnh cho nữ hoàng Elizabeth.
"Quá khen." Thần thái Trương Văn Trọng vẫn rất bình thản.
Vẻ mặt giáo chủ Tyson cảm khái nói: "Trước đây tôi cũng từng tiếp xúc qua mấy vị Đông y sư, nhưng tiếng Anh và y thuật của họ so ra còn kém Trương tiên sinh. À, được rồi, vừa rồi tôi nghe vị ký giả này nói, anh là giáo thụ của một y học viện, đồng thời sắp tới sẽ mở khóa giảng cho học kỳ mới?"
"Không sai." Trương Văn Trọng gật đầu đáp.
Tyson gãi gãi đầu, có chút ngại ngùng hỏi: "Không biết...tôi có thể đến nghe không?"
"Đương nhiên là có thể." Trương Văn Trọng vừa cười vừa nói. Nhiều người hiểu Đông y, tiếp xúc cùng học tập luôn luôn là một dấu hiệu tốt.
"Thật tốt quá." Tyson vui mừng, hưng phấn nói: "Sau khi trở về, tôi bắt đầu chuẩn bị thủ tục đến phương Đông một chuyến."
"Giáo chủ Thánh Công Hội Anh quốc muốn nghe giảng về chương trình dạy học Đông y, trời ạ!" Vị trợ thủ của Cốc Vũ khiếp sợ há to miệng, thật lâu cũng không thể khép lại. Vẻ mặt Cốc Vũ lại hưng phấn cùng kích động, nàng tựa hồ cảm giác được khi tin tức này truyền về quốc nội sẽ tạo sự oanh động thế nào.
Sau khi nói chuyện phiếm vài câu với giáo chủ Richard và Tyson, Trương Văn Trọng nói: "Hai vị giáo chủ, rất xin lỗi tôi còn chút việc phải xin cáo từ."
Giáo chủ Richard và Tyson vội vàng nói: "Như vậy chúng tôi sẽ không làm lỡ việc của anh."
Mỉm cười gật đầu cáo từ, Trương Văn Trọng đi thẳng ra bên ngoài cung điện, Tôn Nguy cũng tiếp tục theo sát sau lưng hắn.
Các ký giả cùng thành viên đội chó săn chờ bên ngoài cung điện cũng rất nhiều, lúc này nhìn thấy hai người đàn ông tóc đen da vàng người Châu Á đi ra, vội vàng cầm cameras chạy tới, trong nháy mắt đã vây quanh bọn họ ở giữa. Nhưng làm họ thật không ngờ chính là, hai người đàn ông Châu Á còn trơn trượt hơn cả cá chạch, đã nhanh chóng thoát ra khỏi vòng vây, đợi khi họ phát hiện được việc này, Trương Văn Trọng và Tôn Nguy đã chui vào một chiếc taxi bình thường, hướng về nhà bảo tàng nước Anh chạy đi...