Chương : 251
Bên trong nhà bảo tàng nước Anh, trong phòng trưng bày văn vật Trung Hoa, Vưu Giai, Vưu Tình cùng Alan xung phong nhận làm hướng dẫn viên, đang cùng nhau chậm rãi đi dạo bên trong, ánh mắt bọn họ nhìn chung quanh không ngừng đánh giá từng món văn vật Trung Hoa được triển lãm bên trong.
Đầu tiên đập vào mi mắt bọn họ, là một pho tượng Quan Thế Âm do người Hungary trộm được từ Đôn Hoàng phía tây bắc đưa tới Châu Âu. Bức tượng Quan Thế Âm đại biểu cho Phật giáo Đôn Hoàng, bên ngoài đã có chút loang lổ, bà híp hai mắt lại, gương mặt trang nghiêm, nhưng làm kẻ khác kinh ngạc chính là bức tượng cũng không có hai tay. Kỳ thực bức tượng có hai tay, nhưng trong quá trình vận chuyển ngày xưa, muốn được phương tiện, Stein và thủ hạ của hắn đã cắt hai tay của bức tượng. Mà trên vách tường phòng triển lãm, còn có một bức họa, trên bức họa cũng có những vết trầy thật rõ ràng. Hiện tại bức họa trưng bày cùng bức tượng, cùng những văn vật chứng minh tinh hoa của văn hóa Trung Quốc, ngoài ra còn nói rõ một đoạn lịch sử vô cùng uất ức của họ đã trải qua.
Đi trong phòng triển lãm những văn vật Trung Hoa, biểu tình Vưu Giai thật bình thản, không nói một lời chỉ nhìn những cổ vật kia. Vưu Tình không làm được như nàng, lúc này thần tình vẻ mặt oán giận, chu miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cường đạo người Anh." Làm Alan đang đứng bên cạnh nàng cảm thấy thật xấu hổ, gãi gãi đầu, cuối cùng cũng không dám nói gì, chỉ đành ngậm miệng cẩn thận đi theo bên người bà cô nhỏ này, rất sợ nàng bởi vậy mà giận chó đánh mèo lên hắn.
Một lúc lâu, Vưu Tình rốt cục ngừng việc lẩm bẩm, nhìn Vưu Giai đang thưởng thức chiếc chén Cửu Long Thanh Hoa, hiếu kỳ hỏi: "Giai Giai tỷ, trước khi đến em từng nghe qua, bên trong nhà bảo tàng Anh có cất giữ một kiện văn vật Trung Hoa gọi là Trấn Quán Chi Bảo, chị biết là kiện nào không? Đặt ở chỗ nào?"
Tuy rằng cũng là lần đầu tiên đến tham quan bảo tàng, nhưng trước đó Vưu Giai từng xem qua một ít giới thiệu về những cổ vật bên trong nhà bảo tàng Anh, đồng thời Vưu lão gia tử vốn rất có nghiên cứu về đồ cổ, cũng từng nói với nàng một ít cổ vật được cất giữ bên trong nhà bảo tàng. Cho nên so sánh với Vưu Tình, nàng cũng biết được nhiều hơn một chút. Lúc này nghe Vưu Tình hỏi, nàng ngừng quan sát chiếc chén Cửu Long Thanh Hoa, yếu ớt thở dài một hơi, nói: "Em nói là món cổ vật thời Đông Tấn của Cố Khải Chi "Nữ Quan Phiệt Đồ". Bản gốc cũng không được đặt ở đây, mà gửi trong mật thất, không phải người nào cũng có thể tùy tiện được xem. Ngoại trừ dùng tiền, còn phải có thân phận địa vị nhất định mới được. Chị nhớ trước đây từng xem qua một bài báo, nói chủ nhiệm Tạ Thành Thủy của phòng nghiên cứu nghệ thuật trung tâm Đôn Hoàng học ở trường đại học sư phạm Nam Kinh vào năm thứ tư đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy được bản gốc của nó. Lúc đó trong sách đăng ký, chỉ ghi lại tên tuổi của hai người Nhật Bản từng được xem qua tại hiện trường."
"Nữ Quan Phiệt Đồ" là bức tranh sớm nhất được lưu trữ của Trung Quốc, vô luận tại mỹ thuật Trung Hoa hay mỹ thuật thế giới, đều có ý nghĩa quan trọng về sự kiện. Hiện tại trên thế giới này chỉ còn lại hai bản gốc, thứ nhất là thời Tống, hiện tại được viện bảo tàng Cố Cung Bắc Kinh cất giữ. Nhưng bút ý cùng màu sắc đúng là thượng phẩm. Một bức khác là thời Đường do nhà bảo tàng nước Anh cất giữ, nó vốn nằm trong Viên Minh Viên, nhưng khi tám nước liên quân xâm lấn Bắc Kinh, bị đại úy người Anh lấy ra từ trong Viên Minh Viên đem trở về Anh quốc. Sau đó được bảo tàng nước Anh cất giấu, trở thành văn vật đông phương trọng yếu nhất ở đây. Vưu Tình gọi nó là Trấn Quán Chi Bảo có thể nói không hề quá đáng chút nào. Mà mật thất kia, là do bảo tàng nước Anh chuyên dùng để cất giữ cổ họa của Trung Quốc. Cho nên gọi là tên này, chính vì muốn kỷ niệm tên nhà khoa học đã thâm nhập vào khu tây bắc Trung Quốc rất nhiều lần, lấy đi đại lượng văn vật văn hiến hiếm có của Trung Hoa. Bởi vì hắn đã làm ra cống hiến thật lớn cho nhà bảo tàng nước Anh! Dùng cách nói của nhà bảo tàng, những hành động của hắn kỳ thực đã hiệp trợ mở rộng nghệ thuật của họ ra khắp phạm vi toàn cầu, đương nhiên là được lịch sử cùng khoa học nhận thức giống như vậy.
Kiểu cường đạo như thế không ngờ còn được công khai hóa?
"Đám người Anh này đều không phải thứ tốt!" Vưu Tình nghiến răng nghiến lợi, căm giận bất bình.
Alan vốn đang không dám mở miệng, cũng không biết có được dũng khí từ đâu, đột nhiên mở miệng nói: "Tuy rằng gửi bên trong nhà bảo tàng đại khái đều là cướp đoạt tới, nhưng không thể phủ nhận chính là người Anh chúng tôi bảo hộ những văn vật này rất tốt, hơn nữa còn mở rộng ra cho công chúng..."
Vưu Tình còn chưa kịp trả lời, Vưu Giai đã nói: "Công tác bảo hộ thật quá tốt, lời này anh gạt được ai chứ không gạt được tôi đâu. Tôi từng xem qua báo cáo của nhà bảo tàng Anh trong những năm gần đây. Trong báo cáo biểu hiện, chí ít việc cất giữ đồ cổ Trung Quốc cũng không được bảo quản thích hợp. Thậm chí có một kiện lư hương Trung Quốc có lịch sử mấy trăm năm, không ngờ dùng để tham gia vào hành động quyên tiền! Phương thức bảo hộ như vậy, cũng được xem là tốt sao? Về phần anh nói mở rộng cho công chúng vào xem, đây cũng chỉ là biểu tượng mà thôi. Văn vật Trung Hoa bên trong nhà bảo tàng có chừng hai mươi ba ngàn kiện, nhưng chân chính trưng bày có bao nhiêu? Phóng mắt là có thể đếm được rõ ràng. Những văn vật còn lại đều giống như bức "Nữ Quan Phiệt Đồ", bị giấu bên trong mật thất, muốn nhìn sao? Được! Đem tiền ra là được thôi! Trước đây từng xem qua một lão tiên sinh viết một bài văn, bên trong từng nhắc qua: Những chuyên gia học giả nghiên cứu nghệ thuật của Đôn Hoàng viện chuyên nghiên cứu nghệ thuật Đôn Hoàng, chỉ có thể dùng tiền mua được những cuộn phim để nghiên cứu văn hóa Đôn Hoàng, lịch sử Đôn Hoàng. Chuyện như vậy thực sự chân chính là sự sỉ nhục."
Vưu Tình hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Alan, nói: "Có nghe thấy được không? Anh còn nói tốt cho tổ tông cường đạo của anh nữa. Nếu không thấy bản thân anh coi như thành thực, không có nhiễm tật xấu của kẻ cường đạo, tôi mới lười để ý tới anh!"
Alan bị câu nói của Vưu Giai làm á khẩu không trả lời được, lại bị Vưu Tình nói tiếp làm mặt đỏ tận mang tai. Cuối cùng rất sáng suốt tuyển chọn im lặng, không dám nói thêm câu nào.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Alan, trong lòng Vưu Giai âm thầm thở dài. Nếu như dứt bỏ chuyện quốc tịch, với nhân phẩm và năng lực của Alan, thật đúng là quá xứng đôi với Vưu Tình. Nhưng đáng tiếc chính là hắn là một người Anh mà không phải Trung Quốc, cho nên sự truy cầu của hắn đối với Vưu Tình, đã định trước chỉ có thể nở hoa mà không thể kết quả. Phải biết rằng, ngày xưa trên chiến trường Triều Tiên, Vưu lão gia tử từng tự tay đâm chết hai người binh sĩ Anh quốc, cũng từng bị một nòng súng ẩn nấp chỗ tối bắn một phát đạn trúng ngay giữa ngực. Nếu không phải mạng lớn, chỉ sợ đã sớm chết tại chiến trường Triều Tiên. Những hậu sinh vãn bối như họ, tự nhiên cũng không còn cơ hội nhảy nhót khắp nơi trên thế giới như bây giờ.
Chính vì những ân quả này, Vưu Giai đột nhiên nghĩ tới thấy rất thương cảm cho Alan cứ đau khổ truy cầu em gái mình, nhưng lại không bao giờ có được kết quả như ý nguyện.
Vưu Giai rất rõ ràng tính cách của Vưu Tình, tuy rằng cô gái nhỏ này ngày thường nói chuyện làm việc điên điên khùng khùng, thậm chí có tư thái phóng túng, nhưng ở chuyện tình cảm nàng chưa bao giờ có tâm tư ngỗ nghịch ý nguyện của Vưu lão gia tử. Nói ra sợ rằng sẽ không có mấy ai tin tưởng, dù là Vưu Tình đến nước Anh du học cũng là ý tứ của Vưu lão gia tử. Ngay lúc ban đầu, Vưu Tình một lòng một dạ muốn thi vào trường đại học Bắc Đại, thậm chí cả Thanh Hoa nàng cũng chướng mắt. Dùng lời của nàng mà nói, Thanh Hoa không có nội tình văn hóa như Bắc Đại, nàng đến học cũng không có ý tứ gì. Thế nhưng khi nàng còn đang học cấp ba, Vưu lão gia tử lại đột nhiên lên tiếng muốn nàng đến nước Anh lưu học. "Mỗi một trường phái đều có tài hoa của họ", lúc đó Vưu lão gia tử dùng những lời này để giải thích vì sao ông muốn cho Vưu Tình đến Anh quốc du học. Mà lúc này Vưu Tình cũng bộc phát ra tính tình bướng bỉnh của mình, vốn tiếng Anh của nàng rất bình thường, nhưng không ngờ lại một lòng ôm sách tiếng Anh cùng đĩa CD không ngừng vùi đầu học hỏi, cuối cùng đạt được điểm tối cao, thuận lợi đến Anh quốc du học.
Nhìn Vưu Tình, lại nhìn Alan đang đứng bên người nàng, Vưu Giai âm thầm cảm khái thở dài đồng thời cũng lặng yên không tự chủ được tự hỏi trong lòng: Nếu mình là Vưu Tình, mà Trương Văn Trọng là Alan, mình sẽ tuyển chọn như thế nào. Có thể phải ngỗ nghịch ý tứ của ông nội, dứt khoát kiên quyết cùng Trương Văn Trọng bỏ trốn? Sau đó nàng lắc đầu, bật cười, thật không hiểu vì sao nỗi lòng của mình tự dưng biến thành có chút đa sầu đa cảm.
Hơi lắc đầu, Vưu Giai nhìn Vưu Tình và Alan nói: "Chúng ta đi thôi."
"Không đi xem nữa sao?" Vưu Tình hỏi.
Vưu Giai lắc đầu, nói: "Nhìn những văn vật này lại đau lòng, không đi nữa."
Vưu Tình gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi." Ba người theo dòng người rời khỏi phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, đi ra cửa lớn của nhà bảo tàng nước Anh. Cũng ngay lúc bọn họ vừa đi ra khỏi cửa phòng triển lãm, Trương Văn Trọng lại lững thững đi vào trong phòng triển lãm. Ánh mắt hắn không tự chủ được rơi vào chiếc chén Cửu Long Thanh Hoa khi nãy Vưu Giai vừa đứng xem.
Hai người, lại một lần lỡ bước lướt qua nhau.
Có người đã từng nói như vậy: bỏ qua một lần là ngẫu nhiên, bỏ qua hai lần đó chính là vô duyên.
Trương Văn Trọng và Vưu Giai, lẽ nào thật sự vô duyên sao?
Đầu tiên đập vào mi mắt bọn họ, là một pho tượng Quan Thế Âm do người Hungary trộm được từ Đôn Hoàng phía tây bắc đưa tới Châu Âu. Bức tượng Quan Thế Âm đại biểu cho Phật giáo Đôn Hoàng, bên ngoài đã có chút loang lổ, bà híp hai mắt lại, gương mặt trang nghiêm, nhưng làm kẻ khác kinh ngạc chính là bức tượng cũng không có hai tay. Kỳ thực bức tượng có hai tay, nhưng trong quá trình vận chuyển ngày xưa, muốn được phương tiện, Stein và thủ hạ của hắn đã cắt hai tay của bức tượng. Mà trên vách tường phòng triển lãm, còn có một bức họa, trên bức họa cũng có những vết trầy thật rõ ràng. Hiện tại bức họa trưng bày cùng bức tượng, cùng những văn vật chứng minh tinh hoa của văn hóa Trung Quốc, ngoài ra còn nói rõ một đoạn lịch sử vô cùng uất ức của họ đã trải qua.
Đi trong phòng triển lãm những văn vật Trung Hoa, biểu tình Vưu Giai thật bình thản, không nói một lời chỉ nhìn những cổ vật kia. Vưu Tình không làm được như nàng, lúc này thần tình vẻ mặt oán giận, chu miệng không ngừng lẩm bẩm: "Cường đạo người Anh." Làm Alan đang đứng bên cạnh nàng cảm thấy thật xấu hổ, gãi gãi đầu, cuối cùng cũng không dám nói gì, chỉ đành ngậm miệng cẩn thận đi theo bên người bà cô nhỏ này, rất sợ nàng bởi vậy mà giận chó đánh mèo lên hắn.
Một lúc lâu, Vưu Tình rốt cục ngừng việc lẩm bẩm, nhìn Vưu Giai đang thưởng thức chiếc chén Cửu Long Thanh Hoa, hiếu kỳ hỏi: "Giai Giai tỷ, trước khi đến em từng nghe qua, bên trong nhà bảo tàng Anh có cất giữ một kiện văn vật Trung Hoa gọi là Trấn Quán Chi Bảo, chị biết là kiện nào không? Đặt ở chỗ nào?"
Tuy rằng cũng là lần đầu tiên đến tham quan bảo tàng, nhưng trước đó Vưu Giai từng xem qua một ít giới thiệu về những cổ vật bên trong nhà bảo tàng Anh, đồng thời Vưu lão gia tử vốn rất có nghiên cứu về đồ cổ, cũng từng nói với nàng một ít cổ vật được cất giữ bên trong nhà bảo tàng. Cho nên so sánh với Vưu Tình, nàng cũng biết được nhiều hơn một chút. Lúc này nghe Vưu Tình hỏi, nàng ngừng quan sát chiếc chén Cửu Long Thanh Hoa, yếu ớt thở dài một hơi, nói: "Em nói là món cổ vật thời Đông Tấn của Cố Khải Chi "Nữ Quan Phiệt Đồ". Bản gốc cũng không được đặt ở đây, mà gửi trong mật thất, không phải người nào cũng có thể tùy tiện được xem. Ngoại trừ dùng tiền, còn phải có thân phận địa vị nhất định mới được. Chị nhớ trước đây từng xem qua một bài báo, nói chủ nhiệm Tạ Thành Thủy của phòng nghiên cứu nghệ thuật trung tâm Đôn Hoàng học ở trường đại học sư phạm Nam Kinh vào năm thứ tư đã từng ngẫu nhiên nhìn thấy được bản gốc của nó. Lúc đó trong sách đăng ký, chỉ ghi lại tên tuổi của hai người Nhật Bản từng được xem qua tại hiện trường."
"Nữ Quan Phiệt Đồ" là bức tranh sớm nhất được lưu trữ của Trung Quốc, vô luận tại mỹ thuật Trung Hoa hay mỹ thuật thế giới, đều có ý nghĩa quan trọng về sự kiện. Hiện tại trên thế giới này chỉ còn lại hai bản gốc, thứ nhất là thời Tống, hiện tại được viện bảo tàng Cố Cung Bắc Kinh cất giữ. Nhưng bút ý cùng màu sắc đúng là thượng phẩm. Một bức khác là thời Đường do nhà bảo tàng nước Anh cất giữ, nó vốn nằm trong Viên Minh Viên, nhưng khi tám nước liên quân xâm lấn Bắc Kinh, bị đại úy người Anh lấy ra từ trong Viên Minh Viên đem trở về Anh quốc. Sau đó được bảo tàng nước Anh cất giấu, trở thành văn vật đông phương trọng yếu nhất ở đây. Vưu Tình gọi nó là Trấn Quán Chi Bảo có thể nói không hề quá đáng chút nào. Mà mật thất kia, là do bảo tàng nước Anh chuyên dùng để cất giữ cổ họa của Trung Quốc. Cho nên gọi là tên này, chính vì muốn kỷ niệm tên nhà khoa học đã thâm nhập vào khu tây bắc Trung Quốc rất nhiều lần, lấy đi đại lượng văn vật văn hiến hiếm có của Trung Hoa. Bởi vì hắn đã làm ra cống hiến thật lớn cho nhà bảo tàng nước Anh! Dùng cách nói của nhà bảo tàng, những hành động của hắn kỳ thực đã hiệp trợ mở rộng nghệ thuật của họ ra khắp phạm vi toàn cầu, đương nhiên là được lịch sử cùng khoa học nhận thức giống như vậy.
Kiểu cường đạo như thế không ngờ còn được công khai hóa?
"Đám người Anh này đều không phải thứ tốt!" Vưu Tình nghiến răng nghiến lợi, căm giận bất bình.
Alan vốn đang không dám mở miệng, cũng không biết có được dũng khí từ đâu, đột nhiên mở miệng nói: "Tuy rằng gửi bên trong nhà bảo tàng đại khái đều là cướp đoạt tới, nhưng không thể phủ nhận chính là người Anh chúng tôi bảo hộ những văn vật này rất tốt, hơn nữa còn mở rộng ra cho công chúng..."
Vưu Tình còn chưa kịp trả lời, Vưu Giai đã nói: "Công tác bảo hộ thật quá tốt, lời này anh gạt được ai chứ không gạt được tôi đâu. Tôi từng xem qua báo cáo của nhà bảo tàng Anh trong những năm gần đây. Trong báo cáo biểu hiện, chí ít việc cất giữ đồ cổ Trung Quốc cũng không được bảo quản thích hợp. Thậm chí có một kiện lư hương Trung Quốc có lịch sử mấy trăm năm, không ngờ dùng để tham gia vào hành động quyên tiền! Phương thức bảo hộ như vậy, cũng được xem là tốt sao? Về phần anh nói mở rộng cho công chúng vào xem, đây cũng chỉ là biểu tượng mà thôi. Văn vật Trung Hoa bên trong nhà bảo tàng có chừng hai mươi ba ngàn kiện, nhưng chân chính trưng bày có bao nhiêu? Phóng mắt là có thể đếm được rõ ràng. Những văn vật còn lại đều giống như bức "Nữ Quan Phiệt Đồ", bị giấu bên trong mật thất, muốn nhìn sao? Được! Đem tiền ra là được thôi! Trước đây từng xem qua một lão tiên sinh viết một bài văn, bên trong từng nhắc qua: Những chuyên gia học giả nghiên cứu nghệ thuật của Đôn Hoàng viện chuyên nghiên cứu nghệ thuật Đôn Hoàng, chỉ có thể dùng tiền mua được những cuộn phim để nghiên cứu văn hóa Đôn Hoàng, lịch sử Đôn Hoàng. Chuyện như vậy thực sự chân chính là sự sỉ nhục."
Vưu Tình hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Alan, nói: "Có nghe thấy được không? Anh còn nói tốt cho tổ tông cường đạo của anh nữa. Nếu không thấy bản thân anh coi như thành thực, không có nhiễm tật xấu của kẻ cường đạo, tôi mới lười để ý tới anh!"
Alan bị câu nói của Vưu Giai làm á khẩu không trả lời được, lại bị Vưu Tình nói tiếp làm mặt đỏ tận mang tai. Cuối cùng rất sáng suốt tuyển chọn im lặng, không dám nói thêm câu nào.
Nhìn vẻ mặt ủy khuất của Alan, trong lòng Vưu Giai âm thầm thở dài. Nếu như dứt bỏ chuyện quốc tịch, với nhân phẩm và năng lực của Alan, thật đúng là quá xứng đôi với Vưu Tình. Nhưng đáng tiếc chính là hắn là một người Anh mà không phải Trung Quốc, cho nên sự truy cầu của hắn đối với Vưu Tình, đã định trước chỉ có thể nở hoa mà không thể kết quả. Phải biết rằng, ngày xưa trên chiến trường Triều Tiên, Vưu lão gia tử từng tự tay đâm chết hai người binh sĩ Anh quốc, cũng từng bị một nòng súng ẩn nấp chỗ tối bắn một phát đạn trúng ngay giữa ngực. Nếu không phải mạng lớn, chỉ sợ đã sớm chết tại chiến trường Triều Tiên. Những hậu sinh vãn bối như họ, tự nhiên cũng không còn cơ hội nhảy nhót khắp nơi trên thế giới như bây giờ.
Chính vì những ân quả này, Vưu Giai đột nhiên nghĩ tới thấy rất thương cảm cho Alan cứ đau khổ truy cầu em gái mình, nhưng lại không bao giờ có được kết quả như ý nguyện.
Vưu Giai rất rõ ràng tính cách của Vưu Tình, tuy rằng cô gái nhỏ này ngày thường nói chuyện làm việc điên điên khùng khùng, thậm chí có tư thái phóng túng, nhưng ở chuyện tình cảm nàng chưa bao giờ có tâm tư ngỗ nghịch ý nguyện của Vưu lão gia tử. Nói ra sợ rằng sẽ không có mấy ai tin tưởng, dù là Vưu Tình đến nước Anh du học cũng là ý tứ của Vưu lão gia tử. Ngay lúc ban đầu, Vưu Tình một lòng một dạ muốn thi vào trường đại học Bắc Đại, thậm chí cả Thanh Hoa nàng cũng chướng mắt. Dùng lời của nàng mà nói, Thanh Hoa không có nội tình văn hóa như Bắc Đại, nàng đến học cũng không có ý tứ gì. Thế nhưng khi nàng còn đang học cấp ba, Vưu lão gia tử lại đột nhiên lên tiếng muốn nàng đến nước Anh lưu học. "Mỗi một trường phái đều có tài hoa của họ", lúc đó Vưu lão gia tử dùng những lời này để giải thích vì sao ông muốn cho Vưu Tình đến Anh quốc du học. Mà lúc này Vưu Tình cũng bộc phát ra tính tình bướng bỉnh của mình, vốn tiếng Anh của nàng rất bình thường, nhưng không ngờ lại một lòng ôm sách tiếng Anh cùng đĩa CD không ngừng vùi đầu học hỏi, cuối cùng đạt được điểm tối cao, thuận lợi đến Anh quốc du học.
Nhìn Vưu Tình, lại nhìn Alan đang đứng bên người nàng, Vưu Giai âm thầm cảm khái thở dài đồng thời cũng lặng yên không tự chủ được tự hỏi trong lòng: Nếu mình là Vưu Tình, mà Trương Văn Trọng là Alan, mình sẽ tuyển chọn như thế nào. Có thể phải ngỗ nghịch ý tứ của ông nội, dứt khoát kiên quyết cùng Trương Văn Trọng bỏ trốn? Sau đó nàng lắc đầu, bật cười, thật không hiểu vì sao nỗi lòng của mình tự dưng biến thành có chút đa sầu đa cảm.
Hơi lắc đầu, Vưu Giai nhìn Vưu Tình và Alan nói: "Chúng ta đi thôi."
"Không đi xem nữa sao?" Vưu Tình hỏi.
Vưu Giai lắc đầu, nói: "Nhìn những văn vật này lại đau lòng, không đi nữa."
Vưu Tình gật đầu nói: "Vậy được rồi, chúng ta đi." Ba người theo dòng người rời khỏi phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, đi ra cửa lớn của nhà bảo tàng nước Anh. Cũng ngay lúc bọn họ vừa đi ra khỏi cửa phòng triển lãm, Trương Văn Trọng lại lững thững đi vào trong phòng triển lãm. Ánh mắt hắn không tự chủ được rơi vào chiếc chén Cửu Long Thanh Hoa khi nãy Vưu Giai vừa đứng xem.
Hai người, lại một lần lỡ bước lướt qua nhau.
Có người đã từng nói như vậy: bỏ qua một lần là ngẫu nhiên, bỏ qua hai lần đó chính là vô duyên.
Trương Văn Trọng và Vưu Giai, lẽ nào thật sự vô duyên sao?