Chương : 252
Vưu Giai ba người đi rất nhanh, bởi vì vừa ra khỏi phòng triển lãm văn vật Trung Quốc thì nàng nhận được điện thoại gọi tới, nói cho nàng biết sự tiến triển trong công việc với công ty Anh quốc, mời nàng đến để chủ trì đại cục, tranh thủ trong vòng hai ngày ký kết hợp đồng.
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều sự tình đều nằm ngoài dự đoán mọi người.
Ngay khi ba người vừa đi tới cổng lớn của nhà bảo tàng Anh, lúc chuẩn bị ra ngoài lên xe, một người mặc đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, cúi đầu rất thấp nên không nhìn thấy rõ gương mặt, đột nhiên bước nhanh chạy vù qua ngang mặt Vưu Giai. Ngay trong tích tắc hắn chạy lướt qua người nàng, hắn đột nhiên vươn tay, giật lấy túi xách của Vưu Giai, sau đó cũng không hề quay đầu lại chạy vào vào bên trong nhà bảo tàng, trộn lẫn vào trong dòng người đông đúc, trong nháy mắt đã không thấy hình bóng.
Kẻ giật đồ?
Vưu Giai sửng sốt một hai giây, sau đó liền xoay người đuổi theo tên giật đồ kia.
Lúc Vưu Giai đuổi theo tên giật đồ, Alan mới kịp phục hồi lại tinh thần, nhất thời giận dữ. Vừa rồi Vưu Tình mắng người Anh là kẻ cường đạo, tuy rằng hắn không dám mở miệng cãi lại, nhưng trong nội tâm cảm thấy rất ủy khuất. Thế nhưng vào lúc này, ở ngay trước cổng lớn của nhà bảo tàng nước Anh lừng lẫy, lại có tên giật đồ đui mù dám can đảm giật đi túi xách của Vưu Giai!
Chuyện như vậy, chẳng phải đã chứng minh lời chửi mắng của Vưu Tình là chính xác sao?
"Hỗn đản, thực sự làm người Anh chúng ta mất mặt, ta nhất định sẽ bắt được ngươi, nhất định phải đánh cho ngươi chết khiếp!" Alan cắn chặt răng, trong lòng rống giận một câu, lập tức đuổi theo. Tốc độ của hắn nhanh hơn Vưu Giai rất nhiều, lập tức vượt qua nàng truy vào trong dòng người.
Khác với vẻ sửng sốt của Vưu Giai cùng vẻ giận tím mặt của Alan, vẻ mặt Vưu Tình tràn đầy biểu tình hưng phấn. Tuy rằng nàng cũng đuổi theo, nhưng vẫn bật cười khanh khách thật vô tư. Thậm chí còn có chút kích động trêu ghẹo tỷ tỷ: "Em ở Anh quốc lâu như vậy, cũng chưa từng gặp qua kẻ giật đồ, đúng là Giai Giai tỷ lợi hại, vừa đến liền gặp ngay kẻ như thế, thực sự là kích thích. Ai, tên kia chạy đi đâu rồi? Sao trong nháy mắt đã không thấy hắn? Giai Giai tỷ, nếu không chúng ta chia nhau đuổi theo đi. Miễn cho hắn trà trộn vào dòng người bỏ trốn." Dứt lời, nàng cũng không quản Vưu Giai có đáp ứng hay không, lập tức dựa theo hướng trái ngược Vưu Giai chạy đi.
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, đồng thời kẻ giật đồ lại cúi thấp đầu, cho nên Vưu Giai cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ nhớ được hắn mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai. Thế nhưng lúc này đưa mắt nhìn quanh, người ngoại quốc ăn mặc giống như vậy cũng không hề ít. Hơn nữa theo Vưu Giai xem ra, những người ngoại quốc đại khái đều rất giống nhau, muốn nhận ra ai là ai cũng thật không dễ dàng, huống chi vừa rồi nàng còn chưa nhận rõ được gương mặt của tên giật đồ.
Cũng không biết do nguyên nhân gì, Vưu Giai lại đuổi ngược trở lại con đường đi tới phòng triển lãm văn vật Trung Quốc. Đứng ngay cửa phòng triển lãm, nàng thổ hổn hển không ngừng, vừa đưa mắt quét nhìn mọi người bên trong, muốn tìm tên hỗn đản vừa giật túi xách của nàng. Nhưng mọi người bên trong phòng triển lãm đại khái đều là người Á Châu tóc đen da vàng, thỉnh thoảng cũng có vài người Âu Châu, không có ai mặc đồ đen, nên làm cho nàng không khỏi thật thất vọng.
"Xem ra tên giật đồ cũng không có ở nơi này." Nàng lắc đầu, đã hồi phục lại hô hấp hỗn loạn, xoay người định rời đi. Nhưng đúng lúc này, một thanh âm thập phần quen thuộc, thậm chí có thể nói làm cho nàng hồn khiên mộng nhiễu, đột nhiên vang lên ngay sau lưng nàng.
"Em đang tìm túi xách này sao?"
Thanh âm vẫn bình tĩnh như thường ngày, thế nhưng không biết vì sao, Vưu Giai có thể tinh tường cảm giác được, bên dưới sự bình tĩnh, cũng ẩn chứa sự vui mừng cùng kích động làm cho nàng run rẩy.
Không có chút do dự, không có nửa điểm ướt át dây dưa, Vưu Giai xoay người lại, bình tĩnh nhìn người đang đứng phía sau.
"Cầm lấy đi, túi xách của em." Trương Văn Trọng mỉm cười giơ tay lên, túi xách vừa bị giật của Vưu Giai đang nằm trong tay hắn.
Vưu Giai cũng không vội vàng nhận lấy túi xách Trương Văn Trọng đưa tới, mà vẻ mặt không dằn nén được sự vui mừng lẫn khó tin, lăng lăng nói: "Trọng ca? Thật...thật sự là anh? Sao anh lại ở chỗ này?"
"Cũng giống như em, đến nơi này đi dạo." Trương Văn Trọng hồi đáp.
Tuy rằng thần tình của hắn vẫn đạm nhiên như trước, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên cùng ánh mắt bắn ra, cũng đã để lộ tâm tình của hắn không phải thản nhiên như vẻ bề ngoài. Trên thực tế, hắn cũng như Vưu Giai, đều cảm thấy vui mừng không ngớt với sự xuất hiện của đối phương. Nhất là trước đó hắn còn từng gọi điện cho Vưu Giai mà không nghe ai tiếp điện thoại. Nói thật ra, trước khi nhìn thấy Vưu Giai, hắn dù sao cũng không nghĩ đến, Vưu Giai lại đang ở Anh quốc, tại London, còn ở trong nhà bảo tàng nước Anh.
Nếu như như vậy cũng không gọi là duyên phận, còn có điều gì mới là duyên phận?
Ngay khi hai người bốn ánh mắt nhìn nhau, một bài hát tiếng Anh du dương uyển chuyển đột nhiên vang lên bên tai, chính là ca khúc chính trong bộ phim "Shrek" nổi tiếng của Mỹ. Trình độ tiếng Anh của Trương Văn Trọng và Vưu Giai rất tốt, đều nghe hiểu được từ ngữ trong bài hát, khi Vưu Giai nghe được lời bài hát, khuôn mặt tịnh lệ nổi lên vẻ đỏ ửng kiều diễm mê người. Cũng không biết dũng khí toát ra từ đâu, làm cho nàng làm ngay một việc mà trong lòng nàng vẫn mong muốn làm từ lâu nhưng vẫn không dám, nàng đột nhiên mở rộng vòng tay nhào vào trong lòng Trương Văn Trọng, siết chặt lấy người đàn ông đã làm cho nàng ngày nhớ đêm mong trước mặt.
Ngay khi vừa bắt đầu, Trương Văn Trọng bị cử động thình lình của Vưu Giai làm hoảng sợ. Thậm chí còn có chút luống cuống chân tay, thế nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười, không phải nụ cười nhạt hay trào phúng, mà là nụ cười mừng rỡ và hạnh phúc toát ra từ sâu trong nội tâm. Cùng lúc đó hắn cũng mở rộng hai tay, ôm chặt Vưu Giai vào trong lòng, đồng thời tay phải còn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên sau lưng nàng.
Hít mạnh mùi vị trên người Trương Văn Trọng, cảm thụ được sự ôn nhu khi được hắn vỗ về, Vưu Giai đột nhiên nghĩ, nàng là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, nàng là người hạnh phúc nhất.
Hai người vẫn đứng ngay trước cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, không hề chú ý đến người khác ôm chặt lấy nhau, những du khách đi tới lui xung quanh, đều đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bọn họ. Ở một khắc này, hai người họ cũng đã trở thành phong cảnh trong mắt những người khác.
Vưu Giai nằm trong lòng Trương Văn Trọng, cũng không biết vì sao, trong đầu đột nhiên nghĩ tới chuyện nàng vừa mới giả thiết, nhưng lúc này đã được chứng minh bằng hiện thực.
Nếu như nàng là Vưu Tình, mà Trương Văn Trọng là Alan, như vậy dù mạo hiểm bị Vưu lão gia tử trục xuất khỏi Vưu gia, nàng vẫn như cũ nguyện ý đi theo người đàn ông này, dù cho lưu lạc thiên nhai nàng cũng không sợ hãi. Đây không phải quyết định của một cô gái đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt mà bị đánh mất lý trí, mà là một cô gái đã tìm được hạnh phúc chân chính, có thể vì hạnh phúc của mình mà nỗ lực trả giá tất cả mới làm ra được quyết định như thế.
Vưu Giai nguyên bản vẫn chôn sâu đầu mình trong lồng ngực Trương Văn Trọng, ngay lúc này chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng Trương Văn Trọng, trong ánh mắt lộ ra nhu tình mật ý không che giấu được.
Tiếng nhạc lúc này đã biến thành bài tình ca, trong bài tình ca bằng tiếng Anh, Trương Văn Trọng và Vưu Giai bốn mắt nhìn nhau, hai đôi môi chậm rãi ghé sát lại gần.
"Oa." Đúng ngay lúc này, Vưu Tình vừa xuất hiện ngay cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, vừa nhìn thấy một màn trước mắt, nhịn không được kêu lên ngạc nhiên. Nhưng nàng phản ứng rất nhanh, vội vã đưa tay che miệng, lúc này mới không kinh động Trương Văn Trọng và Vưu Giai. Kỳ thực ở ngay lúc này, trong mắt của cả hai người, đều chỉ còn lại thân ảnh đối phương tồn tại, Vưu Tình muốn quấy nhiễu bọn họ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lúc này Alan cũng xuất hiện ngay bên ngoài cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, chạy tới bên người Vưu Tình, có chút thấp thỏm nói: "Ghê tởm, tên giật đồ kia không biết chạy đi đâu rồi. Tôi tìm hết cả bảo tàng vẫn không tìm được hắn, nhưng cô yên tâm đi, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, tin tưởng rất nhanh sẽ lấy được túi xách của Vưu Giai tỷ trở về..."
Vưu Tình vội vã nhìn hắn làm một thủ thế chớ có lên tiếng, đè thấp thanh âm quát: "Hư! Anh là ngu ngốc, nhỏ giọng dùm tôi một chút!"
Alan đầu tiên sửng sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt của nàng. Chợt nhìn thấy Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang ôm nhau đứng ngay trước cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, kinh ngạc há to miệng, thậm chí kêu lên thất thanh: "Trương tiên sinh...ngô ngô..." Hắn vừa mới kêu ra ba chữ, đã bị Vưu Tình vội vã dùng tay bịt miệng lại, đồng thời Vưu Tình còn bất mãn trừng mắt nhìn hắn nổi giận: "Kêu la cái gì? Hỗn đản! Một hồi trò hay đã bị anh phá hủy!"
Đúng như Vưu Tình nói, tiếng kêu to của Alan đích thật đã quấy nhiễu Trương Văn Trọng và Vưu Giai, làm hai người đột nhiên tỉnh lại, hiện tại bọn họ không phải đang ở chốn không người, mà là đang ở trong chỗ công cộng đông đúc. Tuy rằng tính cách của hai người rộng rãi, thế nhưng còn chưa đạt tới trình độ ngay trước mặt nhiều ánh mắt nhìn trừng trừng lại ôm nhau hôn nồng nhiệt. Cử động vừa rồi chỉ là một chút xung động, lúc này đã khôi phục lại lý trí, hai người tự nhiên sẽ không tiếp tục, thậm chí còn mang theo một tia ngượng ngùng bỏ tay nhau ra.
"Nhìn thấy chưa? Đều do kẻ ngu ngốc anh phá hủy chuyện tốt!" Vưu Tình căm tức xoay người lại mắng Alan, Alan biết mình gây rắc rối đành im lặng không dám tiếp lời.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai buông nhau ra, một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi mái tóc trắng xóa đi tới trước mặt hai người, sau khi dùng tiếng Hy Lạp nói huyên thuyên một phen, cười dài đưa ra một bức ảnh giao vào trong tay bọn họ.
Bên trong bức ảnh, chính là Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đang ôm nhau, bốn mắt ẩn tình nhìn nhau đầy ôn nhu.
Đợi người phụ nữ rời đi, Vưu Giai cũng không hiểu tiếng Hy Lạp, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Trọng ca, anh biết bà ấy nói gì không?"
Trương Văn Trọng mỉm cười, hồi đáp: "Bà ấy nói, hai chúng ta là trời sinh một đôi."
"Bà thật có ánh mắt." Vưu Giai mỉm cười, nụ cười vô cùng kiều diễm động lòng người.
Nhưng trên thế giới này có rất nhiều sự tình đều nằm ngoài dự đoán mọi người.
Ngay khi ba người vừa đi tới cổng lớn của nhà bảo tàng Anh, lúc chuẩn bị ra ngoài lên xe, một người mặc đồ màu đen, đội mũ lưỡi trai, cúi đầu rất thấp nên không nhìn thấy rõ gương mặt, đột nhiên bước nhanh chạy vù qua ngang mặt Vưu Giai. Ngay trong tích tắc hắn chạy lướt qua người nàng, hắn đột nhiên vươn tay, giật lấy túi xách của Vưu Giai, sau đó cũng không hề quay đầu lại chạy vào vào bên trong nhà bảo tàng, trộn lẫn vào trong dòng người đông đúc, trong nháy mắt đã không thấy hình bóng.
Kẻ giật đồ?
Vưu Giai sửng sốt một hai giây, sau đó liền xoay người đuổi theo tên giật đồ kia.
Lúc Vưu Giai đuổi theo tên giật đồ, Alan mới kịp phục hồi lại tinh thần, nhất thời giận dữ. Vừa rồi Vưu Tình mắng người Anh là kẻ cường đạo, tuy rằng hắn không dám mở miệng cãi lại, nhưng trong nội tâm cảm thấy rất ủy khuất. Thế nhưng vào lúc này, ở ngay trước cổng lớn của nhà bảo tàng nước Anh lừng lẫy, lại có tên giật đồ đui mù dám can đảm giật đi túi xách của Vưu Giai!
Chuyện như vậy, chẳng phải đã chứng minh lời chửi mắng của Vưu Tình là chính xác sao?
"Hỗn đản, thực sự làm người Anh chúng ta mất mặt, ta nhất định sẽ bắt được ngươi, nhất định phải đánh cho ngươi chết khiếp!" Alan cắn chặt răng, trong lòng rống giận một câu, lập tức đuổi theo. Tốc độ của hắn nhanh hơn Vưu Giai rất nhiều, lập tức vượt qua nàng truy vào trong dòng người.
Khác với vẻ sửng sốt của Vưu Giai cùng vẻ giận tím mặt của Alan, vẻ mặt Vưu Tình tràn đầy biểu tình hưng phấn. Tuy rằng nàng cũng đuổi theo, nhưng vẫn bật cười khanh khách thật vô tư. Thậm chí còn có chút kích động trêu ghẹo tỷ tỷ: "Em ở Anh quốc lâu như vậy, cũng chưa từng gặp qua kẻ giật đồ, đúng là Giai Giai tỷ lợi hại, vừa đến liền gặp ngay kẻ như thế, thực sự là kích thích. Ai, tên kia chạy đi đâu rồi? Sao trong nháy mắt đã không thấy hắn? Giai Giai tỷ, nếu không chúng ta chia nhau đuổi theo đi. Miễn cho hắn trà trộn vào dòng người bỏ trốn." Dứt lời, nàng cũng không quản Vưu Giai có đáp ứng hay không, lập tức dựa theo hướng trái ngược Vưu Giai chạy đi.
Bởi vì chuyện xảy ra đột ngột, đồng thời kẻ giật đồ lại cúi thấp đầu, cho nên Vưu Giai cũng không nhìn thấy rõ gương mặt của hắn, chỉ nhớ được hắn mặc đồ đen, đội mũ lưỡi trai. Thế nhưng lúc này đưa mắt nhìn quanh, người ngoại quốc ăn mặc giống như vậy cũng không hề ít. Hơn nữa theo Vưu Giai xem ra, những người ngoại quốc đại khái đều rất giống nhau, muốn nhận ra ai là ai cũng thật không dễ dàng, huống chi vừa rồi nàng còn chưa nhận rõ được gương mặt của tên giật đồ.
Cũng không biết do nguyên nhân gì, Vưu Giai lại đuổi ngược trở lại con đường đi tới phòng triển lãm văn vật Trung Quốc. Đứng ngay cửa phòng triển lãm, nàng thổ hổn hển không ngừng, vừa đưa mắt quét nhìn mọi người bên trong, muốn tìm tên hỗn đản vừa giật túi xách của nàng. Nhưng mọi người bên trong phòng triển lãm đại khái đều là người Á Châu tóc đen da vàng, thỉnh thoảng cũng có vài người Âu Châu, không có ai mặc đồ đen, nên làm cho nàng không khỏi thật thất vọng.
"Xem ra tên giật đồ cũng không có ở nơi này." Nàng lắc đầu, đã hồi phục lại hô hấp hỗn loạn, xoay người định rời đi. Nhưng đúng lúc này, một thanh âm thập phần quen thuộc, thậm chí có thể nói làm cho nàng hồn khiên mộng nhiễu, đột nhiên vang lên ngay sau lưng nàng.
"Em đang tìm túi xách này sao?"
Thanh âm vẫn bình tĩnh như thường ngày, thế nhưng không biết vì sao, Vưu Giai có thể tinh tường cảm giác được, bên dưới sự bình tĩnh, cũng ẩn chứa sự vui mừng cùng kích động làm cho nàng run rẩy.
Không có chút do dự, không có nửa điểm ướt át dây dưa, Vưu Giai xoay người lại, bình tĩnh nhìn người đang đứng phía sau.
"Cầm lấy đi, túi xách của em." Trương Văn Trọng mỉm cười giơ tay lên, túi xách vừa bị giật của Vưu Giai đang nằm trong tay hắn.
Vưu Giai cũng không vội vàng nhận lấy túi xách Trương Văn Trọng đưa tới, mà vẻ mặt không dằn nén được sự vui mừng lẫn khó tin, lăng lăng nói: "Trọng ca? Thật...thật sự là anh? Sao anh lại ở chỗ này?"
"Cũng giống như em, đến nơi này đi dạo." Trương Văn Trọng hồi đáp.
Tuy rằng thần tình của hắn vẫn đạm nhiên như trước, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên cùng ánh mắt bắn ra, cũng đã để lộ tâm tình của hắn không phải thản nhiên như vẻ bề ngoài. Trên thực tế, hắn cũng như Vưu Giai, đều cảm thấy vui mừng không ngớt với sự xuất hiện của đối phương. Nhất là trước đó hắn còn từng gọi điện cho Vưu Giai mà không nghe ai tiếp điện thoại. Nói thật ra, trước khi nhìn thấy Vưu Giai, hắn dù sao cũng không nghĩ đến, Vưu Giai lại đang ở Anh quốc, tại London, còn ở trong nhà bảo tàng nước Anh.
Nếu như như vậy cũng không gọi là duyên phận, còn có điều gì mới là duyên phận?
Ngay khi hai người bốn ánh mắt nhìn nhau, một bài hát tiếng Anh du dương uyển chuyển đột nhiên vang lên bên tai, chính là ca khúc chính trong bộ phim "Shrek" nổi tiếng của Mỹ. Trình độ tiếng Anh của Trương Văn Trọng và Vưu Giai rất tốt, đều nghe hiểu được từ ngữ trong bài hát, khi Vưu Giai nghe được lời bài hát, khuôn mặt tịnh lệ nổi lên vẻ đỏ ửng kiều diễm mê người. Cũng không biết dũng khí toát ra từ đâu, làm cho nàng làm ngay một việc mà trong lòng nàng vẫn mong muốn làm từ lâu nhưng vẫn không dám, nàng đột nhiên mở rộng vòng tay nhào vào trong lòng Trương Văn Trọng, siết chặt lấy người đàn ông đã làm cho nàng ngày nhớ đêm mong trước mặt.
Ngay khi vừa bắt đầu, Trương Văn Trọng bị cử động thình lình của Vưu Giai làm hoảng sợ. Thậm chí còn có chút luống cuống chân tay, thế nhưng rất nhanh hắn liền bình tĩnh lại, khóe miệng hiện ra dáng tươi cười, không phải nụ cười nhạt hay trào phúng, mà là nụ cười mừng rỡ và hạnh phúc toát ra từ sâu trong nội tâm. Cùng lúc đó hắn cũng mở rộng hai tay, ôm chặt Vưu Giai vào trong lòng, đồng thời tay phải còn nhẹ nhàng vỗ nhẹ lên sau lưng nàng.
Hít mạnh mùi vị trên người Trương Văn Trọng, cảm thụ được sự ôn nhu khi được hắn vỗ về, Vưu Giai đột nhiên nghĩ, nàng là cô gái hạnh phúc nhất trên thế giới này, nàng là người hạnh phúc nhất.
Hai người vẫn đứng ngay trước cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, không hề chú ý đến người khác ôm chặt lấy nhau, những du khách đi tới lui xung quanh, đều đang dùng ánh mắt hiếu kỳ đánh giá bọn họ. Ở một khắc này, hai người họ cũng đã trở thành phong cảnh trong mắt những người khác.
Vưu Giai nằm trong lòng Trương Văn Trọng, cũng không biết vì sao, trong đầu đột nhiên nghĩ tới chuyện nàng vừa mới giả thiết, nhưng lúc này đã được chứng minh bằng hiện thực.
Nếu như nàng là Vưu Tình, mà Trương Văn Trọng là Alan, như vậy dù mạo hiểm bị Vưu lão gia tử trục xuất khỏi Vưu gia, nàng vẫn như cũ nguyện ý đi theo người đàn ông này, dù cho lưu lạc thiên nhai nàng cũng không sợ hãi. Đây không phải quyết định của một cô gái đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt mà bị đánh mất lý trí, mà là một cô gái đã tìm được hạnh phúc chân chính, có thể vì hạnh phúc của mình mà nỗ lực trả giá tất cả mới làm ra được quyết định như thế.
Vưu Giai nguyên bản vẫn chôn sâu đầu mình trong lồng ngực Trương Văn Trọng, ngay lúc này chợt ngẩng đầu lên, đôi mắt nhìn thẳng Trương Văn Trọng, trong ánh mắt lộ ra nhu tình mật ý không che giấu được.
Tiếng nhạc lúc này đã biến thành bài tình ca, trong bài tình ca bằng tiếng Anh, Trương Văn Trọng và Vưu Giai bốn mắt nhìn nhau, hai đôi môi chậm rãi ghé sát lại gần.
"Oa." Đúng ngay lúc này, Vưu Tình vừa xuất hiện ngay cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, vừa nhìn thấy một màn trước mắt, nhịn không được kêu lên ngạc nhiên. Nhưng nàng phản ứng rất nhanh, vội vã đưa tay che miệng, lúc này mới không kinh động Trương Văn Trọng và Vưu Giai. Kỳ thực ở ngay lúc này, trong mắt của cả hai người, đều chỉ còn lại thân ảnh đối phương tồn tại, Vưu Tình muốn quấy nhiễu bọn họ cũng không phải là một chuyện dễ dàng.
Lúc này Alan cũng xuất hiện ngay bên ngoài cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, chạy tới bên người Vưu Tình, có chút thấp thỏm nói: "Ghê tởm, tên giật đồ kia không biết chạy đi đâu rồi. Tôi tìm hết cả bảo tàng vẫn không tìm được hắn, nhưng cô yên tâm đi, tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, tin tưởng rất nhanh sẽ lấy được túi xách của Vưu Giai tỷ trở về..."
Vưu Tình vội vã nhìn hắn làm một thủ thế chớ có lên tiếng, đè thấp thanh âm quát: "Hư! Anh là ngu ngốc, nhỏ giọng dùm tôi một chút!"
Alan đầu tiên sửng sốt, sau đó nhìn theo ánh mắt của nàng. Chợt nhìn thấy Trương Văn Trọng và Vưu Giai đang ôm nhau đứng ngay trước cửa phòng triển lãm văn vật Trung Quốc, kinh ngạc há to miệng, thậm chí kêu lên thất thanh: "Trương tiên sinh...ngô ngô..." Hắn vừa mới kêu ra ba chữ, đã bị Vưu Tình vội vã dùng tay bịt miệng lại, đồng thời Vưu Tình còn bất mãn trừng mắt nhìn hắn nổi giận: "Kêu la cái gì? Hỗn đản! Một hồi trò hay đã bị anh phá hủy!"
Đúng như Vưu Tình nói, tiếng kêu to của Alan đích thật đã quấy nhiễu Trương Văn Trọng và Vưu Giai, làm hai người đột nhiên tỉnh lại, hiện tại bọn họ không phải đang ở chốn không người, mà là đang ở trong chỗ công cộng đông đúc. Tuy rằng tính cách của hai người rộng rãi, thế nhưng còn chưa đạt tới trình độ ngay trước mặt nhiều ánh mắt nhìn trừng trừng lại ôm nhau hôn nồng nhiệt. Cử động vừa rồi chỉ là một chút xung động, lúc này đã khôi phục lại lý trí, hai người tự nhiên sẽ không tiếp tục, thậm chí còn mang theo một tia ngượng ngùng bỏ tay nhau ra.
"Nhìn thấy chưa? Đều do kẻ ngu ngốc anh phá hủy chuyện tốt!" Vưu Tình căm tức xoay người lại mắng Alan, Alan biết mình gây rắc rối đành im lặng không dám tiếp lời.
Ngay khi Trương Văn Trọng và Vưu Giai buông nhau ra, một người phụ nữ khoảng sáu mươi tuổi mái tóc trắng xóa đi tới trước mặt hai người, sau khi dùng tiếng Hy Lạp nói huyên thuyên một phen, cười dài đưa ra một bức ảnh giao vào trong tay bọn họ.
Bên trong bức ảnh, chính là Trương Văn Trọng cùng Vưu Giai đang ôm nhau, bốn mắt ẩn tình nhìn nhau đầy ôn nhu.
Đợi người phụ nữ rời đi, Vưu Giai cũng không hiểu tiếng Hy Lạp, nhịn không được hiếu kỳ hỏi: "Trọng ca, anh biết bà ấy nói gì không?"
Trương Văn Trọng mỉm cười, hồi đáp: "Bà ấy nói, hai chúng ta là trời sinh một đôi."
"Bà thật có ánh mắt." Vưu Giai mỉm cười, nụ cười vô cùng kiều diễm động lòng người.