Chương : 180
Những ngày Albert không ở Đường Phong cũng không có bị hạn chế hành động, ngoại trừ căn phòng nơi cậu đi nhiều nhất chính là sân thượng cùng vườn hoa, cùng với thư phòng của Albert.
Từ thư viện tùy tiện lấy ra một quyển sách cảm thấy hứng thú sau đó đi đến vườn hoa hay sân thượng tùy ý lật xem một chút, nhưng kỳ thực phần lớn thời gian cậu đều cùng người hầu bên cạnh nói chuyện phiếm, còn hơn việc thu hoạch tri thức từ những cuốn sách, Đường Phong càng thích nói chuyện phiếm cùng những người khác nhau, thú vị lại thực tế, gặp được những quan điểm bất đồng còn có thể thảo luận giao lưu trao đổi.
Nữ giúp việc mang Đường Phong đi thẳng đến vườn hoa lộ thiên, ngay khi nam nhân một thân Đường trang xuất hiện thì nữ giúp việc xung quanh tự động lui xuống, Đường Phong liếc mắt liền nhìn thấy Albert ở ngay trung tâm của vườn hoa, cái nam nhân có đôi mắt như ngọc bích kia ngồi dưới tán dù che nắng hướng cậu cười mỉm, song song cũng đứng lên.
“Tôi thật bất ngờ khi cậu chủ động yêu cầu gặp tôi.” Albert làm ra tư thế mời, ý bảo Đường Phong ngồi xuống.
“Từ trong mắt anh tôi không hề nhìn thấy cái gì gọi là ngoài ý muốn.” Đường Phong đi tới, thế nhưng không có ngồi xuống mà là đứng ở trước mặt Albert.
Cậu tiếp tục nói: “Không có người hầu nào sẽ có can đảm cùng khách nhân thảo luận trắng trợn về chủ nhân khi không được sự cho phép của chủ nhân, nhất là khi chủ nhân của họ là người có tên Albert lại càng không bao giờ xảy ra, anh là cố ý cho tôi biết Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây đang ở chỗ của anh, song song cũng nỗ lực để tôi từ trong miệng những người khác lý giải anh, nếu như mục đích của anh giống như trong tưởng tượng của tôi, như vậy anh thành công.”
“Cậu thật thông minh, không ngồi xuống sao?” Cho dù bị nhìn thấu, Albert cũng là bình tĩnh tiếp nhận, như thể việc bị Đường Phong nhìn thấu đều là theo lý thường phải làm, không nhìn ra, đó mới là không bình thường.
Đây mới là Esméralda trong cảm nhận của hắn, thông minh mà dũng cảm.
“Anh không cảm thấy đứng nói chuyện rất có hiệu suất sao?” Đường Phong cong lên khóe môi, cũng không có dự định ngồi xuống ngay, “Đã nói thì phải nói cho hết, ngắt ngang giữa chừng sẽ không còn hưng trí.”
“Về điểm này…” Albert nhìn nam nhân, “Tôi đồng ý cách nói của cậu, như vậy, Đường thân ái của tôi, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Trước đó tôi muốn hỏi anh một câu.”
“Xin mời.”
“Nếu như anh đã đem tôi đến đây, vì sao lại để tôi ở trong phòng một mình, tại sao không có can đảm tự mình đi qua mà là thông qua nhắn nhủ của nữ giúp việc khiến tôi chủ động tới tìm anh?”
Ở trước mặt Albert ngụy trang hoàn toàn vô dụng, người kia quá mức thông minh, đối với những kỹ xảo tư tâm luôn dễ dàng nhìn thấu, Đường Phong cảm thấy đùa giỡn thủ đoạn nhỏ trước mặt người thông minh là lựa chọn sáng suốt gì.
Người thông minh tốt bụng sẽ coi như không có phát hiện, mà Albert, hắn có thể sẽ cho ngươi một đao để ngươi từ đây về sau hoàn toàn biến mất, miễn cho chướng mắt.
“Tôi rất mâu thuẫn, cậu hiểu không?” Albert lộ ra chút biểu tình phiền não, ánh mắt của hắn lạc về phía biển rộng ở viễn phương, thanh âm có vẻ trầm thấp mà du dương, dường như là lời bộc bạch đầy chất kịch nghệ hoa lệ.
“Tôi nghĩ ở nơi cậu nhìn không thấy, lẳng lặng nhìn cậu từng chút từng chút lớn lên, quá trình dưỡng cây này luôn làm cho người ta phấn khích, đây là loại chuyện rất mỹ diệu.” Nam nhân nở nụ cười, tiếp tục nói, “Người hiểu biết sẽ thật sâu thưởng thức giá trị của quá trình này, thế cho nên có đôi lúc kết quả cũng chẳng phải là quả ngọt.”
Câu chuyện của Albert lại chuyển: “Nhưng tôi lại rất mâu thuẫn, tôi thưởng thức cậu lại thâm sâu như đã yêu cậu, tôi nhìn cậu từng chút trở nên cường đại lại cũng từng chút nhìn cậu đi vào hố lửa.”
Nam nhân bắn đường nhìn sắc bén về phía Đường Phong, ngữ khí của Albert bắt đầu nặng thêm: “Người tượng trừng cho tình yêu, chân thành cùng dũng cảm có đúng hay không sẽ có những kinh lịch giống nhau? Esméralda đã yêu người không nên yêu, kẻ Phoebus trời sinh tính phong lưu, cậu lại cũng sản sinh hảo cảm với một kẻ hoa tâm như Charles, Esméralda bị phó giáo chủ tà ác Frollo bức bách, vậy cậu có đúng hay không đã cảm nhận được từ trên người Lục Thiên Thần cái gọi là bất đắc dĩ?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Đường Phong có chút cười khổ không ngớt, quan hệ giữa cậu cùng Charles và Lục Thiên Thần, đúng là có chút tương tự với câu chuyện của Esméralda, nhưng là chỉ có một chút mà thôi.
Sở dĩ Albert đem cậu liên hệ với cô gái đó, bất quá là bởi vì chút khái niệm của Albert, luôn luôn cho rằng cậu là nữ thần “Esméralda” trong cảm nhận của hắn, một điều tốt đẹp để hướng tới, một mộng tưởng được dệt nên bởi những cuốn tiểu thuyết.
Nhưng mặc kệ trong lịch sử thật sự có tồn tại người gọi Esméralda này hay không, cô gái ấy cùng cậu vẫn là hai người khác biệt, thân ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Albert gần như là chìm đắm trong huyễn tưởng của chính mình, liên tục nói cho chính hắn biết hắn kỳ thực là một người thiên lương, mặc dù “bề ngoài” của hắn xấu xí.
“Bề ngoài” của Albert chính là nghề nghiệp vị trí cùng địa vị của hắn.
Có thế Albert không hải là đang không ngừng tự nói với mình, mà là bản thân hắn kiên định cho rằng như thế.
“Là chính mình suy nghĩ quá nhiều?” Albert thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười giống như từng cơn gió lạnh nơi biển rộng, người bị thổi trúng liền sẽ nhè nhẹ phát run.
“Hay là…chính cậu hãm sâu vào trong sự trêu cợt vô tình của số phận mà vẫn không có phát giác?” Đột nhiên đi nhanh tới, Albert vươn một tay nắm vai Đường Phong, ngôn ngữ thật mềm nhẹ, nhưng mỗi chữ so với tảng đá nghìn cân còn muốn nặng nề hơn.
Rơi vào đống cát trên biển rộng như Đường Phong, lại không có chút lực đạo nào.
Nghiêng đầu nhìn bàn tay đặt lên vai mình của Albert, Đường Phong đưa tay đem tay của Albert hất ra, nói: “Ngay cả tôi cũng không thấy rõ được vận mệnh của chính mình, như vậy thân là người đứng ở vị trí khác có thể thấy rõ sao, Albert, anh đã nhìn thấy rõ ràng vận mệnh của anh rồi sao?”
“Vẫn luôn thấy rất rõ ràng.” Nhàn nhạt nói một câu.
“Được rồi, chúng ta dừng lại đề tài này ở đây đi, nếu cứ tiếp tục không biết khi nào mới xong, tôi không muốn cứ đứng thẳng đến tối như vậy.” lo lắng tranh chấp của bọn họ sẽ cứ như vậy mà kéo dài xuống, Đường Phong cuối cùng lựa chọn ngồi xuống vừa ăn vừa nói.
Albert tựa hồ vẫn còn đang suy nghĩ những lời nói của Đường Phong, có chút híp mắt không biết nhìn khỗ nào: “Lời của cậu làm cho tôi nghĩ lại.”
Đường Phong đi qua đem Albert đẩy ngã xuống ghế, cử động đột nhiên của cậu khiến Albert nhanh chóng thoát khỏi chìm đắm trong thế giới của bản thân.
“Suy nghĩ quá nhiều dễ hồ đồ, chúng ta nói chuyện chính sự đi.” Hai tay đặt trên vai Albert, Đường Phong nói.
Trong đôi con ngươi lục bích hiện lên một tia dao động, ngay lúc Đường Phong chuẩn bị xoay người đi đến chỗ ngồi của mình, Albert đột nhiên đưa tay kéo lấy cậu, Đường Phong lảo đảo vài bước rồi bị ép ngồi trên đùi Albert, đây cũng không phải tư thế tốt đẹp gì.
Đường Phong khẽ nhíu mày, sau đó nỗ lực đứng lên.
Thế nhưng Albert lại một lần nữa đem cậu đè ép lại, trực tiếp ôm lấy thắt lưng cậu, khí lực rất lớn, hai cánh tay tái nhợt giống như làm từ sắt thép không chút sứt mẻ.
Tốt, lại là một kẻ luyện võ.
Phát hiện này khiến Đường Phong có chút thất lạc, cậu vốn tưởng rằng nam nhân thoạt nhìn tái nhợt như Albert sẽ không thể nào biết võ, nhưng từ việc Albert đột nhiên ôm cậu vừa rồi, cùng với vị trí cùng lực đạo nắm tại thắt lưng của cậu đến xem, Albert tuyệt đối không phải là người dễ đối phó.
Vì sao lão đại bây giờ đều thích luyện một thân công phu như vậy?
Tuy rằng Albert không nói gì, chỉ duy trì tư thế nhìn chằm chằm cậu, thế nhưng thân là nam nhân nếu Đường Phong không biết thứ không bằng phẳng đang đụng chạm cậu là cái gì, cậu sống đòi này cộng thêm đời trước đúng là uổng phí rồi!
“Buông, Albert!”
Đường Phong không sợ việc phát sinh quan hệ cùng Albert, đây không phải chuyện cậu có thể lo lắng, việc sầu lo duy nhất của cậu chính là một ngày cùng người nam nhân này xảy ra quan hệ, Albert có thể hay không đem cậu ném xuống biển, gửi theo cả Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây để cùng nhau cho cá mập ăn.
Cực độ không xong.
Vì sao cậu phải lo lắng nhiều vấn đề như vậy?
Nam nhất tái nhợt với đối mắt lục bích vẫn không nói gì, tay phải của Albert chậm rãi theo thắt lưng của cậu xoa hướng lên trên, cảm giác này khiến Đường Phong nhớ đến con rắn màu xanh biếc cậu mơ thấy mấy ngày hôm trước.
Ngay lúc bàn tay lạnh lẽo của Albert đi đến trước ngực của cậu, hắn đột nhiên dùng sức.
“Không!” Đường Phong dùng hai tay đẩy vai Albert, đem cự ly ngày càng rút ngắn của hai người kéo dài ra một chút.
Lực đạo gây sức ép trên ngực Đường Phong vẫn không chút giảm xuống, dường như giấu kín dưới xung động này là một cỗ lực lượng giống như núi lửa sắp dâng lên.
Đường Phong bất động, Albert tự mình động, nam nhân giữ chặt thắt lưng hôn lên môi đối phương, thế nhưng Đường Phong dùng cánh tay ngăn cách giữa hai người.
“Tôi nói, không!” ngữ khí nặng thêm, Đường Phong phải lợi dụng tâm lý của Albert, nói, “Anh cùng bọn họ có cái gì khác nhau?”
Những lời này vừa ra tới, bằng là biến tướng của sự tán thành với những lời nói khi trước của Albert.
Thật thật giả giả hỗn cùng một chỗ, trái lại làm cho không có người nào có thể nhận.
Hiện tại Đường Phong chỉ có thể đổ, đổ lý trí hiện tại của Albert hôn hẳn xung động sinh lý của hắn.
Cuối cùng cậu thực sự đổ thắng.
Albert chậm rãi thả nam nhân, Đường Phong lập tức đứng dậy khỏi người Albert làm cho mình có vẻ trấn định rồi ngồi xuống chỗ đối diện với Albert, Albert hướng người hầu vẫy tay: “Một ly nước đá.”
Từ thư viện tùy tiện lấy ra một quyển sách cảm thấy hứng thú sau đó đi đến vườn hoa hay sân thượng tùy ý lật xem một chút, nhưng kỳ thực phần lớn thời gian cậu đều cùng người hầu bên cạnh nói chuyện phiếm, còn hơn việc thu hoạch tri thức từ những cuốn sách, Đường Phong càng thích nói chuyện phiếm cùng những người khác nhau, thú vị lại thực tế, gặp được những quan điểm bất đồng còn có thể thảo luận giao lưu trao đổi.
Nữ giúp việc mang Đường Phong đi thẳng đến vườn hoa lộ thiên, ngay khi nam nhân một thân Đường trang xuất hiện thì nữ giúp việc xung quanh tự động lui xuống, Đường Phong liếc mắt liền nhìn thấy Albert ở ngay trung tâm của vườn hoa, cái nam nhân có đôi mắt như ngọc bích kia ngồi dưới tán dù che nắng hướng cậu cười mỉm, song song cũng đứng lên.
“Tôi thật bất ngờ khi cậu chủ động yêu cầu gặp tôi.” Albert làm ra tư thế mời, ý bảo Đường Phong ngồi xuống.
“Từ trong mắt anh tôi không hề nhìn thấy cái gì gọi là ngoài ý muốn.” Đường Phong đi tới, thế nhưng không có ngồi xuống mà là đứng ở trước mặt Albert.
Cậu tiếp tục nói: “Không có người hầu nào sẽ có can đảm cùng khách nhân thảo luận trắng trợn về chủ nhân khi không được sự cho phép của chủ nhân, nhất là khi chủ nhân của họ là người có tên Albert lại càng không bao giờ xảy ra, anh là cố ý cho tôi biết Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây đang ở chỗ của anh, song song cũng nỗ lực để tôi từ trong miệng những người khác lý giải anh, nếu như mục đích của anh giống như trong tưởng tượng của tôi, như vậy anh thành công.”
“Cậu thật thông minh, không ngồi xuống sao?” Cho dù bị nhìn thấu, Albert cũng là bình tĩnh tiếp nhận, như thể việc bị Đường Phong nhìn thấu đều là theo lý thường phải làm, không nhìn ra, đó mới là không bình thường.
Đây mới là Esméralda trong cảm nhận của hắn, thông minh mà dũng cảm.
“Anh không cảm thấy đứng nói chuyện rất có hiệu suất sao?” Đường Phong cong lên khóe môi, cũng không có dự định ngồi xuống ngay, “Đã nói thì phải nói cho hết, ngắt ngang giữa chừng sẽ không còn hưng trí.”
“Về điểm này…” Albert nhìn nam nhân, “Tôi đồng ý cách nói của cậu, như vậy, Đường thân ái của tôi, cậu muốn nói chuyện gì với tôi?”
“Trước đó tôi muốn hỏi anh một câu.”
“Xin mời.”
“Nếu như anh đã đem tôi đến đây, vì sao lại để tôi ở trong phòng một mình, tại sao không có can đảm tự mình đi qua mà là thông qua nhắn nhủ của nữ giúp việc khiến tôi chủ động tới tìm anh?”
Ở trước mặt Albert ngụy trang hoàn toàn vô dụng, người kia quá mức thông minh, đối với những kỹ xảo tư tâm luôn dễ dàng nhìn thấu, Đường Phong cảm thấy đùa giỡn thủ đoạn nhỏ trước mặt người thông minh là lựa chọn sáng suốt gì.
Người thông minh tốt bụng sẽ coi như không có phát hiện, mà Albert, hắn có thể sẽ cho ngươi một đao để ngươi từ đây về sau hoàn toàn biến mất, miễn cho chướng mắt.
“Tôi rất mâu thuẫn, cậu hiểu không?” Albert lộ ra chút biểu tình phiền não, ánh mắt của hắn lạc về phía biển rộng ở viễn phương, thanh âm có vẻ trầm thấp mà du dương, dường như là lời bộc bạch đầy chất kịch nghệ hoa lệ.
“Tôi nghĩ ở nơi cậu nhìn không thấy, lẳng lặng nhìn cậu từng chút từng chút lớn lên, quá trình dưỡng cây này luôn làm cho người ta phấn khích, đây là loại chuyện rất mỹ diệu.” Nam nhân nở nụ cười, tiếp tục nói, “Người hiểu biết sẽ thật sâu thưởng thức giá trị của quá trình này, thế cho nên có đôi lúc kết quả cũng chẳng phải là quả ngọt.”
Câu chuyện của Albert lại chuyển: “Nhưng tôi lại rất mâu thuẫn, tôi thưởng thức cậu lại thâm sâu như đã yêu cậu, tôi nhìn cậu từng chút trở nên cường đại lại cũng từng chút nhìn cậu đi vào hố lửa.”
Nam nhân bắn đường nhìn sắc bén về phía Đường Phong, ngữ khí của Albert bắt đầu nặng thêm: “Người tượng trừng cho tình yêu, chân thành cùng dũng cảm có đúng hay không sẽ có những kinh lịch giống nhau? Esméralda đã yêu người không nên yêu, kẻ Phoebus trời sinh tính phong lưu, cậu lại cũng sản sinh hảo cảm với một kẻ hoa tâm như Charles, Esméralda bị phó giáo chủ tà ác Frollo bức bách, vậy cậu có đúng hay không đã cảm nhận được từ trên người Lục Thiên Thần cái gọi là bất đắc dĩ?”
“Anh suy nghĩ nhiều quá.” Đường Phong có chút cười khổ không ngớt, quan hệ giữa cậu cùng Charles và Lục Thiên Thần, đúng là có chút tương tự với câu chuyện của Esméralda, nhưng là chỉ có một chút mà thôi.
Sở dĩ Albert đem cậu liên hệ với cô gái đó, bất quá là bởi vì chút khái niệm của Albert, luôn luôn cho rằng cậu là nữ thần “Esméralda” trong cảm nhận của hắn, một điều tốt đẹp để hướng tới, một mộng tưởng được dệt nên bởi những cuốn tiểu thuyết.
Nhưng mặc kệ trong lịch sử thật sự có tồn tại người gọi Esméralda này hay không, cô gái ấy cùng cậu vẫn là hai người khác biệt, thân ở hai thế giới hoàn toàn khác nhau.
Albert gần như là chìm đắm trong huyễn tưởng của chính mình, liên tục nói cho chính hắn biết hắn kỳ thực là một người thiên lương, mặc dù “bề ngoài” của hắn xấu xí.
“Bề ngoài” của Albert chính là nghề nghiệp vị trí cùng địa vị của hắn.
Có thế Albert không hải là đang không ngừng tự nói với mình, mà là bản thân hắn kiên định cho rằng như thế.
“Là chính mình suy nghĩ quá nhiều?” Albert thấp giọng nở nụ cười, tiếng cười giống như từng cơn gió lạnh nơi biển rộng, người bị thổi trúng liền sẽ nhè nhẹ phát run.
“Hay là…chính cậu hãm sâu vào trong sự trêu cợt vô tình của số phận mà vẫn không có phát giác?” Đột nhiên đi nhanh tới, Albert vươn một tay nắm vai Đường Phong, ngôn ngữ thật mềm nhẹ, nhưng mỗi chữ so với tảng đá nghìn cân còn muốn nặng nề hơn.
Rơi vào đống cát trên biển rộng như Đường Phong, lại không có chút lực đạo nào.
Nghiêng đầu nhìn bàn tay đặt lên vai mình của Albert, Đường Phong đưa tay đem tay của Albert hất ra, nói: “Ngay cả tôi cũng không thấy rõ được vận mệnh của chính mình, như vậy thân là người đứng ở vị trí khác có thể thấy rõ sao, Albert, anh đã nhìn thấy rõ ràng vận mệnh của anh rồi sao?”
“Vẫn luôn thấy rất rõ ràng.” Nhàn nhạt nói một câu.
“Được rồi, chúng ta dừng lại đề tài này ở đây đi, nếu cứ tiếp tục không biết khi nào mới xong, tôi không muốn cứ đứng thẳng đến tối như vậy.” lo lắng tranh chấp của bọn họ sẽ cứ như vậy mà kéo dài xuống, Đường Phong cuối cùng lựa chọn ngồi xuống vừa ăn vừa nói.
Albert tựa hồ vẫn còn đang suy nghĩ những lời nói của Đường Phong, có chút híp mắt không biết nhìn khỗ nào: “Lời của cậu làm cho tôi nghĩ lại.”
Đường Phong đi qua đem Albert đẩy ngã xuống ghế, cử động đột nhiên của cậu khiến Albert nhanh chóng thoát khỏi chìm đắm trong thế giới của bản thân.
“Suy nghĩ quá nhiều dễ hồ đồ, chúng ta nói chuyện chính sự đi.” Hai tay đặt trên vai Albert, Đường Phong nói.
Trong đôi con ngươi lục bích hiện lên một tia dao động, ngay lúc Đường Phong chuẩn bị xoay người đi đến chỗ ngồi của mình, Albert đột nhiên đưa tay kéo lấy cậu, Đường Phong lảo đảo vài bước rồi bị ép ngồi trên đùi Albert, đây cũng không phải tư thế tốt đẹp gì.
Đường Phong khẽ nhíu mày, sau đó nỗ lực đứng lên.
Thế nhưng Albert lại một lần nữa đem cậu đè ép lại, trực tiếp ôm lấy thắt lưng cậu, khí lực rất lớn, hai cánh tay tái nhợt giống như làm từ sắt thép không chút sứt mẻ.
Tốt, lại là một kẻ luyện võ.
Phát hiện này khiến Đường Phong có chút thất lạc, cậu vốn tưởng rằng nam nhân thoạt nhìn tái nhợt như Albert sẽ không thể nào biết võ, nhưng từ việc Albert đột nhiên ôm cậu vừa rồi, cùng với vị trí cùng lực đạo nắm tại thắt lưng của cậu đến xem, Albert tuyệt đối không phải là người dễ đối phó.
Vì sao lão đại bây giờ đều thích luyện một thân công phu như vậy?
Tuy rằng Albert không nói gì, chỉ duy trì tư thế nhìn chằm chằm cậu, thế nhưng thân là nam nhân nếu Đường Phong không biết thứ không bằng phẳng đang đụng chạm cậu là cái gì, cậu sống đòi này cộng thêm đời trước đúng là uổng phí rồi!
“Buông, Albert!”
Đường Phong không sợ việc phát sinh quan hệ cùng Albert, đây không phải chuyện cậu có thể lo lắng, việc sầu lo duy nhất của cậu chính là một ngày cùng người nam nhân này xảy ra quan hệ, Albert có thể hay không đem cậu ném xuống biển, gửi theo cả Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây để cùng nhau cho cá mập ăn.
Cực độ không xong.
Vì sao cậu phải lo lắng nhiều vấn đề như vậy?
Nam nhất tái nhợt với đối mắt lục bích vẫn không nói gì, tay phải của Albert chậm rãi theo thắt lưng của cậu xoa hướng lên trên, cảm giác này khiến Đường Phong nhớ đến con rắn màu xanh biếc cậu mơ thấy mấy ngày hôm trước.
Ngay lúc bàn tay lạnh lẽo của Albert đi đến trước ngực của cậu, hắn đột nhiên dùng sức.
“Không!” Đường Phong dùng hai tay đẩy vai Albert, đem cự ly ngày càng rút ngắn của hai người kéo dài ra một chút.
Lực đạo gây sức ép trên ngực Đường Phong vẫn không chút giảm xuống, dường như giấu kín dưới xung động này là một cỗ lực lượng giống như núi lửa sắp dâng lên.
Đường Phong bất động, Albert tự mình động, nam nhân giữ chặt thắt lưng hôn lên môi đối phương, thế nhưng Đường Phong dùng cánh tay ngăn cách giữa hai người.
“Tôi nói, không!” ngữ khí nặng thêm, Đường Phong phải lợi dụng tâm lý của Albert, nói, “Anh cùng bọn họ có cái gì khác nhau?”
Những lời này vừa ra tới, bằng là biến tướng của sự tán thành với những lời nói khi trước của Albert.
Thật thật giả giả hỗn cùng một chỗ, trái lại làm cho không có người nào có thể nhận.
Hiện tại Đường Phong chỉ có thể đổ, đổ lý trí hiện tại của Albert hôn hẳn xung động sinh lý của hắn.
Cuối cùng cậu thực sự đổ thắng.
Albert chậm rãi thả nam nhân, Đường Phong lập tức đứng dậy khỏi người Albert làm cho mình có vẻ trấn định rồi ngồi xuống chỗ đối diện với Albert, Albert hướng người hầu vẫy tay: “Một ly nước đá.”