Chương : 181
Ăn xong bữa trưa, Đường Phong một mình một người đứng trên sân thượng của biệt thự trên đảo để ngắm khung cảnh ánh mặt trời vàng óng ánh chiếu rọi trên mặt biển xanh lam, Albert không hề nói quá.
Cậu nói một tuần sau cậu phải tham gia lễ trao giải điện ảnh ở Vinich, Albert thuận miệng đáp ứng, đồng thời bảo chứng Đường Phong sẽ thuận lợi đến Vinich sớm hai ngày.
Cậu hỏi Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây có ở chỗ này hay không, Albert trả lời cậu, hai người kia đang ở trên đảo nhỏ thể nghiệm sinh hoạt của người hầu, nghĩ đến Tô Khải Trình đường đường một đại tổng tài lại đi trồng rau tưới nước trên đảo, Đường Phong có chút nhịn không được muốn cười.
Cậu nói cậu muốn nhìn thấy hai người kia, Albert không chỉ đáp ứng cậu còn hướng cậu bảo chứng sẽ không thương tổn tính mạng của Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây, nếu như Đường Phong nguyện ý, Albert thậm chí có thể cho hai người kia rời đi cùng Đường Phong ở Vinich.
Đương nhiên, cũng có thể đem một người trong đó ném xuống biển.
Tuy rằng Albert nói thật uyển chuyển, nhưng Đường Phong biết Albert nói “một người trong đó” chính là chỉ Tô Khải Trình.
Cậu nhớ rõ khi Albert cùng ăn với cậu đã lộ ra một câu nói, đó chính là Albert một mực đứng nhìn bên cạnh cậu, cũng bởi vì vậy Albert mới biết được Tô Khải Trình sau lại đào bẫy cho cậu nhảy vào.
Loại trừ bản thân Albert người này có tính cực độ nguy hiểm, mặc kệ từ phương diện nào đến nhìn người này đều là cực kỳ ưu tú, chỉ là người như vậy không thích hợp mỗi ngày đối mặt có cuộc sống gần kề, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm nếu không dễ dẫn lửa thiêu thân.
Khoảng cách thích hợp thật tốt đẹp a.
“Cậu nói cậu muốn đi nhìn hai người kia, tại sao lại không đi?”
Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp hoa lệ, làn điệu luân đôn tiêu chuẩn đặt trên người Albert có vẻ phá lệ có vị đạo, liền ngay cả Đường Phong chuyên nói giọng Mỹ cũng nhịn không được muốn đi theo Albert tham khảo cách phát âm giọng Anh.
“Biết bọn họ không có việc gì là đủ rồi.”
Dù cho cậu đi nhìn Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây thì cũng không có tác dụng gì.
Đường Phong quay người lại, gió biển tùy ý thổi tung mái tóc của cậu khiến nó trở nên mất trật tự , mấy tháng không chăm sóc tóc, tóc của cậu có chút dài, những sợi tóc đen nhỏ vụn dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng, cùng với một thân Đường trang bó sát người khiến Đường Phong thoạt nhìn càng thêm tuấn tú, tựa hồ sau một khắc sẽ bị gió biển thổi đi, chỉ để lại một mảnh hình ảnh trôi qua chứng minh đã từng tồn tại.
“Rất thích hợp với cậu.”
Đường nhìn của Albert dừng lại trên người nam nhân, đối với quần áo làm theo yêu cầu hắn cấp Đường Phong tựa hồ hết sức hài lòng.
“Cám ơn.” Đường Phong thích bộ quần áo này, nhưng ăn mặc như thế này vẫn khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.
“Bình thường khi không có việc anh đều ở chỗ này sao?” Không khí xấu hổ không nói gì không phải là điều cậu thích, Đường Phong bắt đầu tùy tiện tìm một ít đề tài.
“Thỉnh thoảng, ở đây yên tĩnh, chỉ thuộc về một mình tôi.”
Albert vừa nói vừa đi đến bên cạnh Đường Phong, cùng cầu sóng vai đứng thẳng, nhìn về phía biển rộng bao la, nói: “Ở đây khiến trong lòng tôi trở nên trống trải, cảm giác rất thoải mái.”
“Chính xác.” Đường Phong biểu thị tán thành.
“Nếu như cậu thích ở đây, sau này có thể ghé thăm thường xuyên.” Albert làm ra lời mời, nhưng những lời này lọt vào trong tai Đường Phong lại có ý tứ khác.
“Anh dự định thả tôi?”
“Ngay từ đầu đã không nghĩ tới phải nhốt cậu.” Albert lộ ra tươi cười, đưa tay nhẹ nhàng phất khai những sợi tóc vương trên trán của cậu, thấp giọng nỉ non, “Chí ít không phải hiện tại.”
Đường Phong lại hỏi: “Cái mà anh gọi là thành thục là chỉ lúc nào?”
“Khi tôi cảm thấy đó là lúc thành thục.” Đáp án tràn ngập tính không xác định.
Ngày thứ hai sau khi Albert đáp ứng Đường Phong thả Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây, hai người kia liền ngồi trực thăng rời đi, thẳng đến lúc bon họ rời đi cũng không biết Đường Phong ở trên đảo nhỏ này.
Lúc đó Đường Phong đứng bên cửa sổ nhìn trạc thăng dần dần rời xa, Albert hỏi cậu, có lo lắng Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây không phải trở lại Hương Cảng mà là bị Albert ném xuống biển không?
Đường Phong chỉ có thể nói, cậu tin tưởng Albert.
Vì sao?
Bởi vì Albert là một người có nguyên tắc, nguyên tắc của người nam nhân này chính là bản thân hắn.
Sau khi Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây rời đi không bao lâu, buổi trưa cùng ngày Albert mời Đường Phong cùng nhau ngồi lên du thuyền bên cạnh tiểu đảo rời đi.
“Không hỏi tôi muốn đi đâu sao?” Lúc lên thuyền Albert mỉm cười hỏi.
“Tôi đã biết sau đó cũng sẽ không thể thay đổi đường đi, còn không bằng lưu một chút thần bí, khiến hành trình tràn ngập càng nhiều thú vui.” Đường Phong như thế trả lời.
Đại khái đến buổi tối thì du thuyền ngừng lại, biển rộng mang mang phương xa dần dần xuất hiện ánh sáng, đến gần mới phát hiện đó là đèn pha của một đội thuyền, ánh sáng dần dần mạnh lên. Lục tục có những đội thuyền khac hướng họ lại gần, các loại dấu hiệu này cho thấy bọn họ hiện tại không phải đang ở vùng biển quốc tế, mà những người trên những con thuyền không biết tên kia cũng sẽ không phải là cái gì người thường.
Đường Phong không muốn làm cho mình có vẻ rất đặc biệt, nhất là trên người cậu còn mặc Đường trang Albert cho cậu, bất quá rất nhanh cậu phát hiện mình quá lo lắng.
Du thuyền óc một căn phòng trống to lớn giống như một rạp chiếu phim, trong phòng có một sân khấu cao khoảng một thước, cùng mới một loạt chỗ ngồi bên dưới, trong đó bên trong sân khấu còn có một khán đài ẩn dấu, bên ngoài khán đài đều dùng thủy tinh che lại, ngồi bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, thế nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấy người ở bên trong.
Đường Phong bọn họ hiện tại đang ngồi bên trong một khán đài, từ gó độ của cậu nhìn qua có thể thấy mặt trái của mọi người trên đài, cùng những thuộc hạ của các khách nhân.
Phía trước bọn họ có đặt một máy quay có thể nhìn chính diện từ trên sân khấu.
Đây là một hội đấu giá, Đường Phong thấy trên sân khấu có bàn cùng vật dụng chuyên dùng của người chủ trì, nơi vị trí ngồi của các khách nhân cũng có đặt những cái gọi là thẻ đấu giá.
Hội đấu giá cũng không có gì đặc biệt, đặc biệt chính là chủ nhân sau màn của hội đấu giá này chính là Albert.
Rất khó có thể tưởng tượng thứ mà Albert bán sẽ có gì đó bình thường, đáng tiếc sau khi hội đấu giá bắt đầu Đường Phong lại đoán sai lần nữa.
Bọn họ ngồi vào chỗ đại khái khoảng năm phút thì những khách nhân ở đội thuyền khác cũng lục tục tiến nhập phòng đấu giá, rất nhiều người thoạt nhìn cũng không phải đến lần đầu, quen thuộc tìm được vị trí chứa dãy số của mình mà ngồi xuống.
“Người càng ngồi ở phía trước, địa vị xã hội càng cao, cho dù cậu cầm giữ vô tận tài phú cũng không nhất định ngồi ở vị trí thứ nhất.” Albert ở bên cạnh đảm đương thân phận của xướng ngôn viên, dựa theo cách nói của người nam nhân này, người lên thuyền của hắn phi phú tức quý, chỉ là người ngồi phía trước có thân phận không hoàn toàn giống nhau, người phía sau cũng chỉ là một ít người đươn thuần chỉ có tiền.
“Lên thuyền của anh không cần đăng kí sao?” Dù sao người ở phía ngoài cũng không nhìn thấy bên trong, Đường Phong thẳng thắn đứng sát trước thủy tinh nhìn các loại nhân sĩ đến từ các nơi.
Chỉ cần có được thiếp mời, mà người có được thiếp mời có thể tùy thân mang theo hai người khách khác, người khác nhau, có thư mời khác nhau, có chỗ ngồi khác nhau.” Albert ngồi trên ghế, chậm rãi nói, hắn nhìn bóng lưng của nam nhân, tiếp tục nói, “Ở nơi này, trước đây cũng chỉ có một người ngồi qua.”
Như thế khiến Đường Phong có chút ngạc nhiên, cậu quay người lại hỏi: “Tôi có thể hỏi sao?”
“Con gái của tôi.” Albert cong lên khóe môi, “Thế nào, cậu rất kinh ngạc khi tôi có con sao?”
“Nói thật thì, có chút không thể tưởng tượng được anh là anh làm cha như thế nào.” Đường Phong về tới chỗ ngồi ngồi xuống, chỗ này từng chỉ có một người tới, hơn nữa còn là con gái của Albert.
“Anh kết hôn rồi?” Đường Phong không phải không có cách nào tưởng tượng nam nhân này sẽ có vợ, chỉ là không tin được Albert sẽ là một người chồng có nghĩa vụ.
“Không.” Albert nói thẳng, “Muốn có con cũng không cần kết hôn.”
“Cô bé hẳn nên có mẹ.” Đại khái nghĩ tới chính mình, Đường Phong nói như vậy.
“Nó chỉ cần tôi là đủ rồi.” Albert hiển nhiên cũng không quan tâm đứa bé có cần mẹ hay không, hắn thậm chí còn nói, “Nữ nhân luôn đa sầu đa cảm, lòng yêu thương của các nàng quá mức đầy tràn, quá nhiều nhân từ lâu dần sẽ biến thành ngu xuẩn cùng cố chấp, con của tôi không cần nhân từ quá nhiều.”
“Tôi biết anh sẽ không đồng ý quan điểm của tôi, nhưng tôi đúng là nghĩ như vậy.” Albert nhìn nam nhân bên người, “Cho dù con gái tôi cần giáo dục dưới ánh mặt trời, cũng sẽ không là từ mẹ của nó.”
“Anh không nên đem người mẹ rời khỏi người một đứa bé.”
Albert thấp giọng nở nụ cười, mang theo chút vị đạo châm chọc: “Mẹ của nó chỉ là một nữ nhân cung cấp dịch vụ mang thai mà thôi, trên thế giới không có chuyện hoàn mỹ như vậy, có con lại muốn tiền, cô ta lựa chọn tiền tài, mà tôi thì có được đứa con, không hơn.”
Albert nói xong rất lâu nhưng Đường Phong không có biện pháp nói tiếp, giống như hiện tại.
Không có đứa trẻ nào không khát vong có được một gia đình bình thường lại ấm áp, nhất là những đứa trẻ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không có cách nào có được gia đình trọn vẹn, trong mắt người khác là nhìn mãi thành thói quen, thường thường trong mắt bọn họ lại là ước mơ tha thiết nhất lại cả đời đều không thể đạt được.
Trong lúc cậu cùng Albert nói chuyện phiếm thì hội đấu giá đã giật lại màn che từ lúc nào, lúc này đang được trưng ra là một vật phẩm đến từ một nhà thư pháp cổ đại người Trung Quốc, ở dưới có không ít người bắt đầu giơ thẻ đấu giá.
Ngay lúc Đường Phong nhìn về phía thính phòng, cậu như nhiên thấy được một người nhìn rất quen mắt.
Ở một vị trí trong thính phòng, thoạt nhìn sao giống như bác sĩ Harve?
Những vật phẩm đấu giá từ sau khi hội đấu giá bắt đầu thực sự là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, danh họa của danh nhân, trân phẩm xưa cũ, trân châu dị bảo…
Những vật phẩm bán đấu giá này đều là từ bên Albert ra tới, tuy rằng chỉ thỉnh thoảng nghe được một ít tên, Đường Phong sẽ cảm thấy hình như cậu đã từng thấy qua ở nhà bảo tàng của quốc gia nào đó.
Nếu như những vật phẩm trên hội đấu giá này đều là hàng thật giá thật, như vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là những thứ đặt trong nhà bảo tàng chính là hàng giả.
Đường Phong ngoại trừ quan sát những người khác chụp vật phẩm cũng thỉnh thoảng quan sát Harve, Harve cư nhiên xuất hiện trên thuyền bán đấu giá của Albert, ngoại trừ khiếp sợ thì Đường Phong không có từ nào khác để diễn tả tâm tình của mình lúc này.
Đối cậu mà nói, Harve vẫn luôn là một bác sĩ tốt làm việc cẩn thận cùng thích giúp đỡ người khác, tuy rằng cậu từng vì sự phản bội của nam nhân này mà trong lòng mang vật ách tắc, thế nhưng Đường Phong không thừa nhận cũng không được, Harve chính là nhân sĩ chính phái được nhắc tới trong lịch sử, nhưng một nhân sĩ chính phái như thế cư nhiên xuất hiện ở đây.
Đường Phong đối với cái gọi là hắc đạo bạch đạo không quá hiểu biết, nhưng cậu không phải ngu ngốc, từ việc tổ chức hình cảnh quốc tế Anh quốc vì hợp tác với Albert mà không tiếc phái Ivan đi lừa dối Charles đến xem, địa vị của Albert phải là không thấp.
Vì sao Harve phải tới chỗ này, chẳng lẽ muốn mua vật gì đó ở đây?
Những kiện vật phẩm trước đó cũng đã thuận lợi bán ra, thế nhưng Harve chưa có một lần giơ thẻ đấu giá, chỉ là thỉnh thoảng cùng người bên cạnh nói gì đó.
“Cậu quen người kia.” Albert vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
“Hắn là bác sĩ gia đình của Kino, gặp qua vài lần,” Đường Phong nói tiếp, “Kino là người hợp tác với tôi trong một bộ phim.”
Cậu muốn nói rõ Kino là ai, thế nhưng vừa nghĩ nếu như Albert vẫn một mực âm thầm quan sát cậu, làm sao không biết Kino là ai? Sau khi nói xong, Đường Phong cảm thấy chính mình thực sự làm một điều thừa thãi.
“Michael Kino, hắn không chỉ là một Đại minh tinh, cha mẹ hawnns song song cũng là danh môn vọng tộc ở Los Angeles, anh trai đứng đầu một công ty sản xuất, anh em bọn họ tình cảm thực sự rất tốt…” Albert đơn giản đem tình huống của Kino nói ra.
Đường Phong chỉ cho rằng Albert vốn chỉ là có biết Michael Kino, dù sao Kino cũng là một Đại minh tinh cũng coi là có danh tiếng, cậu đối với lời nói này của nam nhân không chút để trong lòng.
Rất nhanh, bầu không khí của hội đấu giá tựa hồ có chút thay đổi, hội đấu giá nguyên bản an tĩnh đột nhiên vang lên một ít âm nhạc phong tình nước ngoài, nhân viên tạp vụ trên thuyền hướng khách nhân cung cấp một ly rượu ngon, mà ngữ điệu của người chủ trì cũng trở nên phấn chấn hẳn lên.
Cao trào chân chính của hội đấu giá hiện tại mới bắt đầu, bất đồng là trên mặt một số người dưới đài là hưng phấn bừng bừng, mà một số khác lại là khẩn trương cùng sầu lo như cõi lòng có tâm sự nặng nề, bao gồm cả Harve.
Khi bán đấu giá danh phẩm Harve có vẻ không yên lòng, chỉ là cùng một số người cúi đầu nói chuyện phiếm, ngay lúc người chủ trì tuyên bố bắt đầu giai đoạn tiếp theo của hội đấu giá thì trên mặt Harve liền xuất hiện khẩn trương, cau mày, phảng phất chờ mong lại cất chứa bàng hoàng.
“Kế tiếp muốn bán đấu giá là cái gì?” Đường Phong hỏi nam nhân đối tất cả đều hiểu rõ bên người.
“Một ít thứ thú vị, ha hả.” Albert tựa hồ không muốn tiết lộ nhiều lắm, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Phong thỉnh thoảng mang theo thâm ý có ý vị sâu xa.
Hít sâu một hơi, Đường Phong không chiếm được đáp án chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi đáp án chuẩn bị xuất hiện, cũng không biết có phải do bầu không khí nơi đây thay đổi hay không, mà khiến cậu cũng có chút khẩn trương theo.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên của giai đoạn tiếp theo của hội bán đấu giá thật đúng là được người nâng lên, bốn người nam nhân cao to vạm vỡ nâng lên một vật thể hình tứ phương được che vải đỏ mang lên đài, người chủ trì tự mình đi qua kéo xuống vải đỏ, dưới vải đỏ là một lồng sắt giam dữ dã thú, nhưng giam giữ bên trong không phải dã thú mà là một người.
Một người sống bị trói chặt tay chân, người trần truồng hơn nữa miệng cũng bị bịt chặt không thể nói chuyện.
Bán đấu giá nô lệ?
Trái tim Đường Phong có chút bị bóp nghẹn, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống cậu thấy bán đấu giá người sống, nói không rõ là có cảm nhận gì, khiếp sợ? Phẫn nộ? bất đắc dĩ?
Có thể đều có.
“Kiệt Sâm!” Dưới chỗ ngồi của hội bán đấu giá đột nhiên có người hô một tiếng, nam nhân trong lồng sắt nhất thời ngẩng đầu phát sinh thanh âm “ngô ngô ngô”, trong mắt lóe lệ quang, thoạt nhìn vừa kích động lại hưng phấn.
Này là xảy ra chuyện gì? Đường Phong càng thêm không giải thích được.
“Yên lặng!” Người chủ trì của hội đấu giá nện cây búa vang lên một tiếng “Phanh!”, nói “Hiện tại bắt đầu bán đấu giá, người có giá cao sẽ có được, giá khởi điểm năm trăm vạn.”
Vừa bắt đầu, người đàn ông vừa gọi nam nhân trong lồng sắt là người đầu tiên giơ thẻ bài lên: “Một nghìn vạn! Tôi ra một nghìn vạn!”
Rất nhanh bên cạnh vang lên thanh âm ra giá của người khác: “Một nghìn hai trăm vạn.”
Người khách nhân ra giá đầu tiên hung hăng trừng mắt tên phá giá của hắn, tiếp tục cắn răng hô tiếp, trực tiếp là hai nghìn vạn, nhưng một người khác ở bên cạnh lại theo đuổi không bỏ mà ỏ thêm năm trăm vạn.
Hai người giống như có thâm cừu đại hận mà liên tục ra giá, người bên cạnh hoặc xem cuộc vui hoặc cúi đầu nói chuyện phiếm.
“Albert, bọn họ là làm sao vậy?”
Này cùng với bán đấu giá nô lệ trong tưởng tượng của Đường Phong hoàn toàn không giống nhau, người thanh niên trong lồng sắt căn bản không phải nô lệ bị buôn bán, từ tình hình đến xem càng giống như là người vô cùng quan trọng của người ra giá đầu tiên.
“Kiệt Sâm Ai Khắc Tư, là con trai của người ra giá đầu tiên, việc bình thường thích làm nhất chính là đua xe cùng ngoạn nữ nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập hút thuốc phiện cùng uống rượu,” Albert hơi nhích lại gần Đường Phong, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay nam nhân, thấp giọng cười nói, “Mà vị khách ra giá thứ hai, con gái của hắn hai năm trước bị Kiệt Sâm Ai Khắc Tư cường bạo.”
Đường Phong nhíu mày, Albert lại bổ sung một câu: “Cùng với mấy người bạn của hắn, cô bé kia thực sự đáng thương.”
“Thật là một tên bại hoại.” Nếu như những lời Albert nói đều là sự thật, Đường Phong đối với cái tên trong lồng sắt kia, một tên cầm thú đạp hư biết bao nhiêu cô gái lại thương tổn biết bao nhiêu người vô tội, không hề có bao nhiêu tâm tình đồng tình .
“Tại sao hắn có thể như vậy?” Đường Phong tiếp tục hỏi.
“Nửa năm trước tuy rằng Kiệt Sâm bị cảnh sát bắt giữ, nhưng đáng tiếc là cha của hắn vận dụng quan hệ đem thời hạn thi hành án giảm xuống, không đến một tháng sau thì Kiệt Sâm đã được nộp tiền bảo lãnh đi ra, mà cha của cô bé dĩ nhiên không thỏa hiệp.” Ngón tay của Albert nhẹ nhàng hướng xuống dưới chỉ chỉ “Lúc chính phủ cùng pháp luật không có cách nào thay người bị hại lấy lại công đạo, người cha tức giận đến cực điểm cũng chỉ có thể dấn thân vào hắc ám.”
“Anh bắt được Kiệt Sâm?”
Albert nhè nhẹ vỗ về mu bàn tay của Đường Phong, trong đôi mắt bích lục lóe lóa ánh sáng: “Khi chính nghĩa vô pháp đạt được hồi báo, chỉ có thể cân nhắc quyết định để hắc ám ra tay.”
Lúc này việc cạnh tranh giá cả đã đi đến giai đoạn gay cấn, lúc cha của Kiệt Sâm hô lên bảy nghìn vạn đã khàn cả giọng, sắc mặt hồng nhuận đã chuyển dần sang trắng bệch, mà người cha của cô gái vẫn không buông tha mà tiếp tục thêm vào.
“Kết quả cuối cùng, là cha của Kiệt Sâm thắng hay là cha của cô gái đây?” Làm một người ngoài cuộc, Albert nhỏ nhẹ nói ra lời xem thường.
“Cha của cô gái.” Đường Phong không hề do dự đưa ra đáp án.
“Vì sao?”
Bởi vì cậu thấy được phẫn nộ cùng cừu hận bất khuất không tha giống như chịu chết trong mắt cha của cô gái, là sự kiên quyết cùng đau lòng toát ra của một người cha đối với sự khổ cực cùng dằn vặt của con gái mình.
Đây là một người cha, một người cha thương yêu con gái.
Albert nâng lên tách cà phê uống một ngụm, đạm mạc nhìn cảnh tranh đấu giá cả bên dưới: “Nhà của cha Kiệt Sâm có hai tỷ, tuy rằng cha của cô gái kia cũng là phú hào nhưng cũng không giàu có như cha của Kiệt Sâm, nếu như hắn cuối cùng dùng một tỷ bắt được Kiệt Sâm, như vậy cha của cô gái sẽ phá sản.
“Một tỷ! Tôi ra một tỷ mua tên súc sinh này suốt đời!” Cha của cô gái cuối cùng không hề do dự hô lên.
Đường Phong nhìn cha của Kiệt Sâm ở bên cạnh, trong nháy mắt người kia tựa hồ già đi mười tuổi, hắn nhìn con trai đang không ngừng phát sinh thanh âm ô ô trong lồng sắt, lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
“Một tỷ lần thứ nhất.” Người chủ trì bắt đầu nói.
“Một tỷ lần thứ hai.”
“Ô ô ô!” Kiệt Sâm không chỉ phát ra thanh âm cầu cứu, còn không ngừng dùng thân thể đánh vào lồng sắt, nhưng là cha của hắn chỉ là yên lặng ngồi đó, cúi đầu.
Trong mắt Kiệt Sâm xuất hiện tuyệt vọng.
“Một tỷ lần thứ ba, thành giao.”
Đường Phong nhìn cha của cô gái từ chỗ ngồi đi xuống, trên mặt người kia không hề có vẻ vui sướng sau khi đấu giá thành công, cũng không có sợ hãi bất an vì phá sản gần đến, chỉ có trấn định, an tĩnh, cùng nghiêm túc.
“Hắn sẽ như thế nào?”
“Ai?”
“Kiệt Sâm, người trong lồng sắt.”
Lồng sắt lại được phủ vải đỏ lên rồi mang xuống, đi cùng với cha của cô gái.
“Rất nhiều loại khả năng.” Albert hời hợt nói một câu, “Phần lớn người giống như cha cô gái, sẽ trực tiếp đem vật phẩm sau khi đấu giá được ném xuống biển.”
Đường Phong dựa lưng vào ghế, cảm thấy có thứ vô hình nào đó gắt gào đè nặng lồng ngực của cậu, khiến nó nặng nề lại khó thở.
Cậu nói một tuần sau cậu phải tham gia lễ trao giải điện ảnh ở Vinich, Albert thuận miệng đáp ứng, đồng thời bảo chứng Đường Phong sẽ thuận lợi đến Vinich sớm hai ngày.
Cậu hỏi Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây có ở chỗ này hay không, Albert trả lời cậu, hai người kia đang ở trên đảo nhỏ thể nghiệm sinh hoạt của người hầu, nghĩ đến Tô Khải Trình đường đường một đại tổng tài lại đi trồng rau tưới nước trên đảo, Đường Phong có chút nhịn không được muốn cười.
Cậu nói cậu muốn nhìn thấy hai người kia, Albert không chỉ đáp ứng cậu còn hướng cậu bảo chứng sẽ không thương tổn tính mạng của Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây, nếu như Đường Phong nguyện ý, Albert thậm chí có thể cho hai người kia rời đi cùng Đường Phong ở Vinich.
Đương nhiên, cũng có thể đem một người trong đó ném xuống biển.
Tuy rằng Albert nói thật uyển chuyển, nhưng Đường Phong biết Albert nói “một người trong đó” chính là chỉ Tô Khải Trình.
Cậu nhớ rõ khi Albert cùng ăn với cậu đã lộ ra một câu nói, đó chính là Albert một mực đứng nhìn bên cạnh cậu, cũng bởi vì vậy Albert mới biết được Tô Khải Trình sau lại đào bẫy cho cậu nhảy vào.
Loại trừ bản thân Albert người này có tính cực độ nguy hiểm, mặc kệ từ phương diện nào đến nhìn người này đều là cực kỳ ưu tú, chỉ là người như vậy không thích hợp mỗi ngày đối mặt có cuộc sống gần kề, chỉ có thể đứng từ xa nhìn ngắm nếu không dễ dẫn lửa thiêu thân.
Khoảng cách thích hợp thật tốt đẹp a.
“Cậu nói cậu muốn đi nhìn hai người kia, tại sao lại không đi?”
Phía sau truyền đến giọng nam trầm thấp hoa lệ, làn điệu luân đôn tiêu chuẩn đặt trên người Albert có vẻ phá lệ có vị đạo, liền ngay cả Đường Phong chuyên nói giọng Mỹ cũng nhịn không được muốn đi theo Albert tham khảo cách phát âm giọng Anh.
“Biết bọn họ không có việc gì là đủ rồi.”
Dù cho cậu đi nhìn Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây thì cũng không có tác dụng gì.
Đường Phong quay người lại, gió biển tùy ý thổi tung mái tóc của cậu khiến nó trở nên mất trật tự , mấy tháng không chăm sóc tóc, tóc của cậu có chút dài, những sợi tóc đen nhỏ vụn dưới ánh mặt trời như phát ra ánh sáng, cùng với một thân Đường trang bó sát người khiến Đường Phong thoạt nhìn càng thêm tuấn tú, tựa hồ sau một khắc sẽ bị gió biển thổi đi, chỉ để lại một mảnh hình ảnh trôi qua chứng minh đã từng tồn tại.
“Rất thích hợp với cậu.”
Đường nhìn của Albert dừng lại trên người nam nhân, đối với quần áo làm theo yêu cầu hắn cấp Đường Phong tựa hồ hết sức hài lòng.
“Cám ơn.” Đường Phong thích bộ quần áo này, nhưng ăn mặc như thế này vẫn khiến cậu cảm thấy có chút kỳ quái.
“Bình thường khi không có việc anh đều ở chỗ này sao?” Không khí xấu hổ không nói gì không phải là điều cậu thích, Đường Phong bắt đầu tùy tiện tìm một ít đề tài.
“Thỉnh thoảng, ở đây yên tĩnh, chỉ thuộc về một mình tôi.”
Albert vừa nói vừa đi đến bên cạnh Đường Phong, cùng cầu sóng vai đứng thẳng, nhìn về phía biển rộng bao la, nói: “Ở đây khiến trong lòng tôi trở nên trống trải, cảm giác rất thoải mái.”
“Chính xác.” Đường Phong biểu thị tán thành.
“Nếu như cậu thích ở đây, sau này có thể ghé thăm thường xuyên.” Albert làm ra lời mời, nhưng những lời này lọt vào trong tai Đường Phong lại có ý tứ khác.
“Anh dự định thả tôi?”
“Ngay từ đầu đã không nghĩ tới phải nhốt cậu.” Albert lộ ra tươi cười, đưa tay nhẹ nhàng phất khai những sợi tóc vương trên trán của cậu, thấp giọng nỉ non, “Chí ít không phải hiện tại.”
Đường Phong lại hỏi: “Cái mà anh gọi là thành thục là chỉ lúc nào?”
“Khi tôi cảm thấy đó là lúc thành thục.” Đáp án tràn ngập tính không xác định.
Ngày thứ hai sau khi Albert đáp ứng Đường Phong thả Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây, hai người kia liền ngồi trực thăng rời đi, thẳng đến lúc bon họ rời đi cũng không biết Đường Phong ở trên đảo nhỏ này.
Lúc đó Đường Phong đứng bên cửa sổ nhìn trạc thăng dần dần rời xa, Albert hỏi cậu, có lo lắng Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây không phải trở lại Hương Cảng mà là bị Albert ném xuống biển không?
Đường Phong chỉ có thể nói, cậu tin tưởng Albert.
Vì sao?
Bởi vì Albert là một người có nguyên tắc, nguyên tắc của người nam nhân này chính là bản thân hắn.
Sau khi Tô Khải Trình cùng Lý Đông Tây rời đi không bao lâu, buổi trưa cùng ngày Albert mời Đường Phong cùng nhau ngồi lên du thuyền bên cạnh tiểu đảo rời đi.
“Không hỏi tôi muốn đi đâu sao?” Lúc lên thuyền Albert mỉm cười hỏi.
“Tôi đã biết sau đó cũng sẽ không thể thay đổi đường đi, còn không bằng lưu một chút thần bí, khiến hành trình tràn ngập càng nhiều thú vui.” Đường Phong như thế trả lời.
Đại khái đến buổi tối thì du thuyền ngừng lại, biển rộng mang mang phương xa dần dần xuất hiện ánh sáng, đến gần mới phát hiện đó là đèn pha của một đội thuyền, ánh sáng dần dần mạnh lên. Lục tục có những đội thuyền khac hướng họ lại gần, các loại dấu hiệu này cho thấy bọn họ hiện tại không phải đang ở vùng biển quốc tế, mà những người trên những con thuyền không biết tên kia cũng sẽ không phải là cái gì người thường.
Đường Phong không muốn làm cho mình có vẻ rất đặc biệt, nhất là trên người cậu còn mặc Đường trang Albert cho cậu, bất quá rất nhanh cậu phát hiện mình quá lo lắng.
Du thuyền óc một căn phòng trống to lớn giống như một rạp chiếu phim, trong phòng có một sân khấu cao khoảng một thước, cùng mới một loạt chỗ ngồi bên dưới, trong đó bên trong sân khấu còn có một khán đài ẩn dấu, bên ngoài khán đài đều dùng thủy tinh che lại, ngồi bên trong có thể nhìn ra bên ngoài, thế nhưng người bên ngoài không thể nhìn thấy người ở bên trong.
Đường Phong bọn họ hiện tại đang ngồi bên trong một khán đài, từ gó độ của cậu nhìn qua có thể thấy mặt trái của mọi người trên đài, cùng những thuộc hạ của các khách nhân.
Phía trước bọn họ có đặt một máy quay có thể nhìn chính diện từ trên sân khấu.
Đây là một hội đấu giá, Đường Phong thấy trên sân khấu có bàn cùng vật dụng chuyên dùng của người chủ trì, nơi vị trí ngồi của các khách nhân cũng có đặt những cái gọi là thẻ đấu giá.
Hội đấu giá cũng không có gì đặc biệt, đặc biệt chính là chủ nhân sau màn của hội đấu giá này chính là Albert.
Rất khó có thể tưởng tượng thứ mà Albert bán sẽ có gì đó bình thường, đáng tiếc sau khi hội đấu giá bắt đầu Đường Phong lại đoán sai lần nữa.
Bọn họ ngồi vào chỗ đại khái khoảng năm phút thì những khách nhân ở đội thuyền khác cũng lục tục tiến nhập phòng đấu giá, rất nhiều người thoạt nhìn cũng không phải đến lần đầu, quen thuộc tìm được vị trí chứa dãy số của mình mà ngồi xuống.
“Người càng ngồi ở phía trước, địa vị xã hội càng cao, cho dù cậu cầm giữ vô tận tài phú cũng không nhất định ngồi ở vị trí thứ nhất.” Albert ở bên cạnh đảm đương thân phận của xướng ngôn viên, dựa theo cách nói của người nam nhân này, người lên thuyền của hắn phi phú tức quý, chỉ là người ngồi phía trước có thân phận không hoàn toàn giống nhau, người phía sau cũng chỉ là một ít người đươn thuần chỉ có tiền.
“Lên thuyền của anh không cần đăng kí sao?” Dù sao người ở phía ngoài cũng không nhìn thấy bên trong, Đường Phong thẳng thắn đứng sát trước thủy tinh nhìn các loại nhân sĩ đến từ các nơi.
Chỉ cần có được thiếp mời, mà người có được thiếp mời có thể tùy thân mang theo hai người khách khác, người khác nhau, có thư mời khác nhau, có chỗ ngồi khác nhau.” Albert ngồi trên ghế, chậm rãi nói, hắn nhìn bóng lưng của nam nhân, tiếp tục nói, “Ở nơi này, trước đây cũng chỉ có một người ngồi qua.”
Như thế khiến Đường Phong có chút ngạc nhiên, cậu quay người lại hỏi: “Tôi có thể hỏi sao?”
“Con gái của tôi.” Albert cong lên khóe môi, “Thế nào, cậu rất kinh ngạc khi tôi có con sao?”
“Nói thật thì, có chút không thể tưởng tượng được anh là anh làm cha như thế nào.” Đường Phong về tới chỗ ngồi ngồi xuống, chỗ này từng chỉ có một người tới, hơn nữa còn là con gái của Albert.
“Anh kết hôn rồi?” Đường Phong không phải không có cách nào tưởng tượng nam nhân này sẽ có vợ, chỉ là không tin được Albert sẽ là một người chồng có nghĩa vụ.
“Không.” Albert nói thẳng, “Muốn có con cũng không cần kết hôn.”
“Cô bé hẳn nên có mẹ.” Đại khái nghĩ tới chính mình, Đường Phong nói như vậy.
“Nó chỉ cần tôi là đủ rồi.” Albert hiển nhiên cũng không quan tâm đứa bé có cần mẹ hay không, hắn thậm chí còn nói, “Nữ nhân luôn đa sầu đa cảm, lòng yêu thương của các nàng quá mức đầy tràn, quá nhiều nhân từ lâu dần sẽ biến thành ngu xuẩn cùng cố chấp, con của tôi không cần nhân từ quá nhiều.”
“Tôi biết anh sẽ không đồng ý quan điểm của tôi, nhưng tôi đúng là nghĩ như vậy.” Albert nhìn nam nhân bên người, “Cho dù con gái tôi cần giáo dục dưới ánh mặt trời, cũng sẽ không là từ mẹ của nó.”
“Anh không nên đem người mẹ rời khỏi người một đứa bé.”
Albert thấp giọng nở nụ cười, mang theo chút vị đạo châm chọc: “Mẹ của nó chỉ là một nữ nhân cung cấp dịch vụ mang thai mà thôi, trên thế giới không có chuyện hoàn mỹ như vậy, có con lại muốn tiền, cô ta lựa chọn tiền tài, mà tôi thì có được đứa con, không hơn.”
Albert nói xong rất lâu nhưng Đường Phong không có biện pháp nói tiếp, giống như hiện tại.
Không có đứa trẻ nào không khát vong có được một gia đình bình thường lại ấm áp, nhất là những đứa trẻ bởi vì đủ loại nguyên nhân mà không có cách nào có được gia đình trọn vẹn, trong mắt người khác là nhìn mãi thành thói quen, thường thường trong mắt bọn họ lại là ước mơ tha thiết nhất lại cả đời đều không thể đạt được.
Trong lúc cậu cùng Albert nói chuyện phiếm thì hội đấu giá đã giật lại màn che từ lúc nào, lúc này đang được trưng ra là một vật phẩm đến từ một nhà thư pháp cổ đại người Trung Quốc, ở dưới có không ít người bắt đầu giơ thẻ đấu giá.
Ngay lúc Đường Phong nhìn về phía thính phòng, cậu như nhiên thấy được một người nhìn rất quen mắt.
Ở một vị trí trong thính phòng, thoạt nhìn sao giống như bác sĩ Harve?
Những vật phẩm đấu giá từ sau khi hội đấu giá bắt đầu thực sự là bình thường đến không thể bình thường hơn được nữa, danh họa của danh nhân, trân phẩm xưa cũ, trân châu dị bảo…
Những vật phẩm bán đấu giá này đều là từ bên Albert ra tới, tuy rằng chỉ thỉnh thoảng nghe được một ít tên, Đường Phong sẽ cảm thấy hình như cậu đã từng thấy qua ở nhà bảo tàng của quốc gia nào đó.
Nếu như những vật phẩm trên hội đấu giá này đều là hàng thật giá thật, như vậy chỉ có một loại khả năng, đó chính là những thứ đặt trong nhà bảo tàng chính là hàng giả.
Đường Phong ngoại trừ quan sát những người khác chụp vật phẩm cũng thỉnh thoảng quan sát Harve, Harve cư nhiên xuất hiện trên thuyền bán đấu giá của Albert, ngoại trừ khiếp sợ thì Đường Phong không có từ nào khác để diễn tả tâm tình của mình lúc này.
Đối cậu mà nói, Harve vẫn luôn là một bác sĩ tốt làm việc cẩn thận cùng thích giúp đỡ người khác, tuy rằng cậu từng vì sự phản bội của nam nhân này mà trong lòng mang vật ách tắc, thế nhưng Đường Phong không thừa nhận cũng không được, Harve chính là nhân sĩ chính phái được nhắc tới trong lịch sử, nhưng một nhân sĩ chính phái như thế cư nhiên xuất hiện ở đây.
Đường Phong đối với cái gọi là hắc đạo bạch đạo không quá hiểu biết, nhưng cậu không phải ngu ngốc, từ việc tổ chức hình cảnh quốc tế Anh quốc vì hợp tác với Albert mà không tiếc phái Ivan đi lừa dối Charles đến xem, địa vị của Albert phải là không thấp.
Vì sao Harve phải tới chỗ này, chẳng lẽ muốn mua vật gì đó ở đây?
Những kiện vật phẩm trước đó cũng đã thuận lợi bán ra, thế nhưng Harve chưa có một lần giơ thẻ đấu giá, chỉ là thỉnh thoảng cùng người bên cạnh nói gì đó.
“Cậu quen người kia.” Albert vẫn luôn trầm mặc đột nhiên lên tiếng.
“Hắn là bác sĩ gia đình của Kino, gặp qua vài lần,” Đường Phong nói tiếp, “Kino là người hợp tác với tôi trong một bộ phim.”
Cậu muốn nói rõ Kino là ai, thế nhưng vừa nghĩ nếu như Albert vẫn một mực âm thầm quan sát cậu, làm sao không biết Kino là ai? Sau khi nói xong, Đường Phong cảm thấy chính mình thực sự làm một điều thừa thãi.
“Michael Kino, hắn không chỉ là một Đại minh tinh, cha mẹ hawnns song song cũng là danh môn vọng tộc ở Los Angeles, anh trai đứng đầu một công ty sản xuất, anh em bọn họ tình cảm thực sự rất tốt…” Albert đơn giản đem tình huống của Kino nói ra.
Đường Phong chỉ cho rằng Albert vốn chỉ là có biết Michael Kino, dù sao Kino cũng là một Đại minh tinh cũng coi là có danh tiếng, cậu đối với lời nói này của nam nhân không chút để trong lòng.
Rất nhanh, bầu không khí của hội đấu giá tựa hồ có chút thay đổi, hội đấu giá nguyên bản an tĩnh đột nhiên vang lên một ít âm nhạc phong tình nước ngoài, nhân viên tạp vụ trên thuyền hướng khách nhân cung cấp một ly rượu ngon, mà ngữ điệu của người chủ trì cũng trở nên phấn chấn hẳn lên.
Cao trào chân chính của hội đấu giá hiện tại mới bắt đầu, bất đồng là trên mặt một số người dưới đài là hưng phấn bừng bừng, mà một số khác lại là khẩn trương cùng sầu lo như cõi lòng có tâm sự nặng nề, bao gồm cả Harve.
Khi bán đấu giá danh phẩm Harve có vẻ không yên lòng, chỉ là cùng một số người cúi đầu nói chuyện phiếm, ngay lúc người chủ trì tuyên bố bắt đầu giai đoạn tiếp theo của hội đấu giá thì trên mặt Harve liền xuất hiện khẩn trương, cau mày, phảng phất chờ mong lại cất chứa bàng hoàng.
“Kế tiếp muốn bán đấu giá là cái gì?” Đường Phong hỏi nam nhân đối tất cả đều hiểu rõ bên người.
“Một ít thứ thú vị, ha hả.” Albert tựa hồ không muốn tiết lộ nhiều lắm, chỉ là ánh mắt nhìn Đường Phong thỉnh thoảng mang theo thâm ý có ý vị sâu xa.
Hít sâu một hơi, Đường Phong không chiếm được đáp án chỉ có thể lẳng lặng chờ đợi đáp án chuẩn bị xuất hiện, cũng không biết có phải do bầu không khí nơi đây thay đổi hay không, mà khiến cậu cũng có chút khẩn trương theo.
Vật phẩm đấu giá đầu tiên của giai đoạn tiếp theo của hội bán đấu giá thật đúng là được người nâng lên, bốn người nam nhân cao to vạm vỡ nâng lên một vật thể hình tứ phương được che vải đỏ mang lên đài, người chủ trì tự mình đi qua kéo xuống vải đỏ, dưới vải đỏ là một lồng sắt giam dữ dã thú, nhưng giam giữ bên trong không phải dã thú mà là một người.
Một người sống bị trói chặt tay chân, người trần truồng hơn nữa miệng cũng bị bịt chặt không thể nói chuyện.
Bán đấu giá nô lệ?
Trái tim Đường Phong có chút bị bóp nghẹn, đây là lần đầu tiên trong hai kiếp sống cậu thấy bán đấu giá người sống, nói không rõ là có cảm nhận gì, khiếp sợ? Phẫn nộ? bất đắc dĩ?
Có thể đều có.
“Kiệt Sâm!” Dưới chỗ ngồi của hội bán đấu giá đột nhiên có người hô một tiếng, nam nhân trong lồng sắt nhất thời ngẩng đầu phát sinh thanh âm “ngô ngô ngô”, trong mắt lóe lệ quang, thoạt nhìn vừa kích động lại hưng phấn.
Này là xảy ra chuyện gì? Đường Phong càng thêm không giải thích được.
“Yên lặng!” Người chủ trì của hội đấu giá nện cây búa vang lên một tiếng “Phanh!”, nói “Hiện tại bắt đầu bán đấu giá, người có giá cao sẽ có được, giá khởi điểm năm trăm vạn.”
Vừa bắt đầu, người đàn ông vừa gọi nam nhân trong lồng sắt là người đầu tiên giơ thẻ bài lên: “Một nghìn vạn! Tôi ra một nghìn vạn!”
Rất nhanh bên cạnh vang lên thanh âm ra giá của người khác: “Một nghìn hai trăm vạn.”
Người khách nhân ra giá đầu tiên hung hăng trừng mắt tên phá giá của hắn, tiếp tục cắn răng hô tiếp, trực tiếp là hai nghìn vạn, nhưng một người khác ở bên cạnh lại theo đuổi không bỏ mà ỏ thêm năm trăm vạn.
Hai người giống như có thâm cừu đại hận mà liên tục ra giá, người bên cạnh hoặc xem cuộc vui hoặc cúi đầu nói chuyện phiếm.
“Albert, bọn họ là làm sao vậy?”
Này cùng với bán đấu giá nô lệ trong tưởng tượng của Đường Phong hoàn toàn không giống nhau, người thanh niên trong lồng sắt căn bản không phải nô lệ bị buôn bán, từ tình hình đến xem càng giống như là người vô cùng quan trọng của người ra giá đầu tiên.
“Kiệt Sâm Ai Khắc Tư, là con trai của người ra giá đầu tiên, việc bình thường thích làm nhất chính là đua xe cùng ngoạn nữ nhân, thỉnh thoảng cũng sẽ tụ tập hút thuốc phiện cùng uống rượu,” Albert hơi nhích lại gần Đường Phong, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay nam nhân, thấp giọng cười nói, “Mà vị khách ra giá thứ hai, con gái của hắn hai năm trước bị Kiệt Sâm Ai Khắc Tư cường bạo.”
Đường Phong nhíu mày, Albert lại bổ sung một câu: “Cùng với mấy người bạn của hắn, cô bé kia thực sự đáng thương.”
“Thật là một tên bại hoại.” Nếu như những lời Albert nói đều là sự thật, Đường Phong đối với cái tên trong lồng sắt kia, một tên cầm thú đạp hư biết bao nhiêu cô gái lại thương tổn biết bao nhiêu người vô tội, không hề có bao nhiêu tâm tình đồng tình .
“Tại sao hắn có thể như vậy?” Đường Phong tiếp tục hỏi.
“Nửa năm trước tuy rằng Kiệt Sâm bị cảnh sát bắt giữ, nhưng đáng tiếc là cha của hắn vận dụng quan hệ đem thời hạn thi hành án giảm xuống, không đến một tháng sau thì Kiệt Sâm đã được nộp tiền bảo lãnh đi ra, mà cha của cô bé dĩ nhiên không thỏa hiệp.” Ngón tay của Albert nhẹ nhàng hướng xuống dưới chỉ chỉ “Lúc chính phủ cùng pháp luật không có cách nào thay người bị hại lấy lại công đạo, người cha tức giận đến cực điểm cũng chỉ có thể dấn thân vào hắc ám.”
“Anh bắt được Kiệt Sâm?”
Albert nhè nhẹ vỗ về mu bàn tay của Đường Phong, trong đôi mắt bích lục lóe lóa ánh sáng: “Khi chính nghĩa vô pháp đạt được hồi báo, chỉ có thể cân nhắc quyết định để hắc ám ra tay.”
Lúc này việc cạnh tranh giá cả đã đi đến giai đoạn gay cấn, lúc cha của Kiệt Sâm hô lên bảy nghìn vạn đã khàn cả giọng, sắc mặt hồng nhuận đã chuyển dần sang trắng bệch, mà người cha của cô gái vẫn không buông tha mà tiếp tục thêm vào.
“Kết quả cuối cùng, là cha của Kiệt Sâm thắng hay là cha của cô gái đây?” Làm một người ngoài cuộc, Albert nhỏ nhẹ nói ra lời xem thường.
“Cha của cô gái.” Đường Phong không hề do dự đưa ra đáp án.
“Vì sao?”
Bởi vì cậu thấy được phẫn nộ cùng cừu hận bất khuất không tha giống như chịu chết trong mắt cha của cô gái, là sự kiên quyết cùng đau lòng toát ra của một người cha đối với sự khổ cực cùng dằn vặt của con gái mình.
Đây là một người cha, một người cha thương yêu con gái.
Albert nâng lên tách cà phê uống một ngụm, đạm mạc nhìn cảnh tranh đấu giá cả bên dưới: “Nhà của cha Kiệt Sâm có hai tỷ, tuy rằng cha của cô gái kia cũng là phú hào nhưng cũng không giàu có như cha của Kiệt Sâm, nếu như hắn cuối cùng dùng một tỷ bắt được Kiệt Sâm, như vậy cha của cô gái sẽ phá sản.
“Một tỷ! Tôi ra một tỷ mua tên súc sinh này suốt đời!” Cha của cô gái cuối cùng không hề do dự hô lên.
Đường Phong nhìn cha của Kiệt Sâm ở bên cạnh, trong nháy mắt người kia tựa hồ già đi mười tuổi, hắn nhìn con trai đang không ngừng phát sinh thanh âm ô ô trong lồng sắt, lại cúi đầu không biết đang suy nghĩ gì.
“Một tỷ lần thứ nhất.” Người chủ trì bắt đầu nói.
“Một tỷ lần thứ hai.”
“Ô ô ô!” Kiệt Sâm không chỉ phát ra thanh âm cầu cứu, còn không ngừng dùng thân thể đánh vào lồng sắt, nhưng là cha của hắn chỉ là yên lặng ngồi đó, cúi đầu.
Trong mắt Kiệt Sâm xuất hiện tuyệt vọng.
“Một tỷ lần thứ ba, thành giao.”
Đường Phong nhìn cha của cô gái từ chỗ ngồi đi xuống, trên mặt người kia không hề có vẻ vui sướng sau khi đấu giá thành công, cũng không có sợ hãi bất an vì phá sản gần đến, chỉ có trấn định, an tĩnh, cùng nghiêm túc.
“Hắn sẽ như thế nào?”
“Ai?”
“Kiệt Sâm, người trong lồng sắt.”
Lồng sắt lại được phủ vải đỏ lên rồi mang xuống, đi cùng với cha của cô gái.
“Rất nhiều loại khả năng.” Albert hời hợt nói một câu, “Phần lớn người giống như cha cô gái, sẽ trực tiếp đem vật phẩm sau khi đấu giá được ném xuống biển.”
Đường Phong dựa lưng vào ghế, cảm thấy có thứ vô hình nào đó gắt gào đè nặng lồng ngực của cậu, khiến nó nặng nề lại khó thở.