Chương 10
Ta và công chúa nội ứng ngoại hợp, tuy rằng trước đây chúng ta ít khi hòa hợp, nhưng trong chuyện lừa gạt Nguyên Hoài, lại làm vô cùng tốt.
Ta dựa vào sự tín nhiệm của Nguyên Hoài, dựa vào công chúa.
Đi theo ta chỉ có một thị nữ, vì tránh né Nguyên Hoài đuổi bắt, ta hủy dung mạo của mình, hóa trang thành nam nhân trà trộn qua tầng tầng trạm kiểm soát.
Vất vả lắm mới đến được nơi đã được sắp xếp, dựa vào khả năng nấu nướng không tệ của mình, ta dùng tiền của công chúa mở một gian hàng nho nhỏ để khách qua đường nghỉ chân.
Ta cũng không biết ta ở đây bao lâu, ngay cả nữ thị kia cũng không biết, chỉ là mọi việc đang dần đi vào quỹ đạo.
Mỗi ngày sau khi đóng cửa, ta đều ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến Du nhi và tiểu quận chúa.
Thị nữ hỏi ta: "Bình tĩnh mà xem xét thì Vương gia đối xử với cô cũng không tệ, cuộc sống cẩm y ngọc thực ở vương phủ không tốt sao?"
Ta lắc đầu: "Lúc trước hắn ở cùng một chỗ với ta, là bởi vì bị hạ cổ tình. Ta không biết cổ độc đã giải chưa, nhưng hắn đã nhận ra, sau khi hắn nhận ra đã đi tìm nữ nhân khác. Hôm nay còn luyến tiếc ta, sợ là do cổ độc chưa giải hết, ta.. thật ra rất sợ hắn."
Ta thở dài: "Huống chi, hắn còn lạm sát người vô tội, coi mạng người như cỏ rác."
Ngày đó trời đổ mưa to, thị nữ lên trấn mua sắm còn chưa về. Ta nghĩ trời mưa sẽ không có khách, mắt ta cũng không tốt, nên đóng cửa nghỉ ngơi sớm.
Đúng lúc đóng cửa, có vài khách hàng đến.
Người nọ nói với tôi: "Lão gia nhà ta đi đường xa mưới tới đây, còn chưa ăn gì, mưa đang lớn, không biết có thể tạm thời nghỉ chân ở đây không?"
Ta nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng.
Sau khi cẩn thận bưng mấy đĩa rau xào lên, ta chỉ dựa vào hình ảnh mơ hồ trước mắt phát hiện trong sảnh chỉ có một người ngồi.
Vẫn là bộ trang phục màu đen kia..
Trong lúc nhất thời, tim đập nhanh như trống bỏi, khiến ta cảm thấy không thể thở được.
Giọng nói của ta run rẩy: "Xin hỏi khách nhân là?"
Lời còn chưa kịp nói hết, nhiệt độ cơ thể nóng rực ép sát khiến cho lưng của ta đụng vào vách tường lạnh như băng, không có đường lui.
Hắn nghiến răng nhả ra từng chữ, trầm thấp khàn khàn như địa ngục ngạ quỷ, ta sợ hãi rùng mình một cái.
Hắn bắt ngược hai tay của ta ra sau lưng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai của ta: "Nương tử, ta tìm nàng không dễ dàng gì!"
"Nàng đã từng hỏi ta coi nàng là cái gì sao? Hôm nay ta cho nàng biết, ta coi nàng là cái gì.."
Ta nghe mấy lời lạnh lẽo này, run rẩy nhu tình nói: "Tướng công, chàng đừng như vậy được không?"
Tay trên lưng ta siết chặt, Nguyên Hoài cười khẽ một tiếng: "Vô dụng, chiêu này đối với ta vô dụng rồi.."
Điên rồi.. Hắn thật sự điên rồi.
Ta bị hắn đè ở trên giường, mặc dù ta liều mạng giãy dụa, hắn cũng không thả lỏng chút nào.
Ta khóc hai mắt sưng đỏ, không ngừng nức nở: "Ngươi như vậy, không làm thất vọng người mẫu thân đã chết của tiểu công chúa sao?"
Nguyên Hoài cười khẽ: "Thế nào? Công chúa không nói cho nàng biết sao?"
Hắn đến gần lỗ tai ta, nhỏ giọng nói: "Nữ tử trong tranh kia là nàng, mẫu thân của tiểu quận chúa chính là nàng."
Bên tai đau nhức, đầu óc lại hỗn loạn.
Ta dựa vào sự tín nhiệm của Nguyên Hoài, dựa vào công chúa.
Đi theo ta chỉ có một thị nữ, vì tránh né Nguyên Hoài đuổi bắt, ta hủy dung mạo của mình, hóa trang thành nam nhân trà trộn qua tầng tầng trạm kiểm soát.
Vất vả lắm mới đến được nơi đã được sắp xếp, dựa vào khả năng nấu nướng không tệ của mình, ta dùng tiền của công chúa mở một gian hàng nho nhỏ để khách qua đường nghỉ chân.
Ta cũng không biết ta ở đây bao lâu, ngay cả nữ thị kia cũng không biết, chỉ là mọi việc đang dần đi vào quỹ đạo.
Mỗi ngày sau khi đóng cửa, ta đều ngồi bên cửa sổ, nghĩ đến Du nhi và tiểu quận chúa.
Thị nữ hỏi ta: "Bình tĩnh mà xem xét thì Vương gia đối xử với cô cũng không tệ, cuộc sống cẩm y ngọc thực ở vương phủ không tốt sao?"
Ta lắc đầu: "Lúc trước hắn ở cùng một chỗ với ta, là bởi vì bị hạ cổ tình. Ta không biết cổ độc đã giải chưa, nhưng hắn đã nhận ra, sau khi hắn nhận ra đã đi tìm nữ nhân khác. Hôm nay còn luyến tiếc ta, sợ là do cổ độc chưa giải hết, ta.. thật ra rất sợ hắn."
Ta thở dài: "Huống chi, hắn còn lạm sát người vô tội, coi mạng người như cỏ rác."
Ngày đó trời đổ mưa to, thị nữ lên trấn mua sắm còn chưa về. Ta nghĩ trời mưa sẽ không có khách, mắt ta cũng không tốt, nên đóng cửa nghỉ ngơi sớm.
Đúng lúc đóng cửa, có vài khách hàng đến.
Người nọ nói với tôi: "Lão gia nhà ta đi đường xa mưới tới đây, còn chưa ăn gì, mưa đang lớn, không biết có thể tạm thời nghỉ chân ở đây không?"
Ta nhíu nhíu mày, nhưng vẫn đáp ứng.
Sau khi cẩn thận bưng mấy đĩa rau xào lên, ta chỉ dựa vào hình ảnh mơ hồ trước mắt phát hiện trong sảnh chỉ có một người ngồi.
Vẫn là bộ trang phục màu đen kia..
Trong lúc nhất thời, tim đập nhanh như trống bỏi, khiến ta cảm thấy không thể thở được.
Giọng nói của ta run rẩy: "Xin hỏi khách nhân là?"
Lời còn chưa kịp nói hết, nhiệt độ cơ thể nóng rực ép sát khiến cho lưng của ta đụng vào vách tường lạnh như băng, không có đường lui.
Hắn nghiến răng nhả ra từng chữ, trầm thấp khàn khàn như địa ngục ngạ quỷ, ta sợ hãi rùng mình một cái.
Hắn bắt ngược hai tay của ta ra sau lưng, hơi thở ấm áp phả vào vành tai của ta: "Nương tử, ta tìm nàng không dễ dàng gì!"
"Nàng đã từng hỏi ta coi nàng là cái gì sao? Hôm nay ta cho nàng biết, ta coi nàng là cái gì.."
Ta nghe mấy lời lạnh lẽo này, run rẩy nhu tình nói: "Tướng công, chàng đừng như vậy được không?"
Tay trên lưng ta siết chặt, Nguyên Hoài cười khẽ một tiếng: "Vô dụng, chiêu này đối với ta vô dụng rồi.."
Điên rồi.. Hắn thật sự điên rồi.
Ta bị hắn đè ở trên giường, mặc dù ta liều mạng giãy dụa, hắn cũng không thả lỏng chút nào.
Ta khóc hai mắt sưng đỏ, không ngừng nức nở: "Ngươi như vậy, không làm thất vọng người mẫu thân đã chết của tiểu công chúa sao?"
Nguyên Hoài cười khẽ: "Thế nào? Công chúa không nói cho nàng biết sao?"
Hắn đến gần lỗ tai ta, nhỏ giọng nói: "Nữ tử trong tranh kia là nàng, mẫu thân của tiểu quận chúa chính là nàng."
Bên tai đau nhức, đầu óc lại hỗn loạn.