Chương 11
Nguyên Hoài tiếp tục nói: "Tiểu quận chúa gọi nàng là mẫu thân cũng do ta dạy. Lúc trước nàng sinh con, ta lặng lẽ đến thăm nàng, phụ thân nàng đã ném nữ nhi của ta ở bên đường, nếu không phải ta đến kịp nó đã chết từ lâu rồi!"
Ta cảm thấy hô hấp khó khăn, thậm chí không biết phản ứng thế nào, Nguyên Hoài nhìn bộ dáng cứng ngắc này của ta, dường như cuối cùng cũng có được cảm giác thắng lợi: "Người mẹ được nàng bảo vệ ở quê nhà chưa từng nói cho nàng biết những điều này sao?"
Cảm giác đau khổ cùng cực dâng lên, ta ôm mặt, không nhịn được gào khóc.
"Nói dối.. Đều là giả.."
"Đúng rồi.. Ngay cả đôi mắt này của nàng, cũng do bọn họ hạ độc, bởi vì thể chất bách độc bất xâm của nàng, bọn họ chế tác cổ độc độc nhất, mới có thể khiến nàng mù hai mắt."
Ta gào thét, nước mắt giàn giụa: "Đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa.."
Nguyên Hoài túm lấy cổ tay ta kéo về phía hắn, ép ta ngửa đầu.
"Ta bảo vệ nàng, nàng không quý trọng. Hại nàng, nàng ngược lại cầu xin. Là nàng ép ta.. Là nàng ép ta.."
Ta nhắm mắt lại, giọng của Nguyên Hoài càng ngày càng nhỏ, ta cũng dần dần mất đi ý thức..
Lúc tỉnh lại, ta không thấy Nguyên Hoài đâu, chỉ thấy ma ma ở bên cạnh ta.
Ma ma nắm tay ta, an ủi ta: "Mặc kệ như thế nào, cô đừng nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi cho lại sức đã."
Ta mở miệng muốn nói, nhưng tiếng phát ra lại khàn khàn vẩn đục: "Hắn đâu?"
Ma ma trả lời câu hỏi của ta mà cầm lấy đồ trên bàn, cười nói: "Cô mê man nhiều ngày như vậy, trước ăn chút gì đi đã."
Ta quay mặt đi, trong lòng lại có dự cảm không lành: "Nguyên Hoài đâu? Ma ma, người nói cho ta biết được không?"
Không khí trầm lặng hồi lâu..
Gió đêm xào xạc, đêm lạnh như nước. Chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, tiếng của mở địa lao khô khốc khiến ta tê dại.
Ta mang theo hộp thức ăn, đi theo thủ vệ.
"Đến rồi, chỉ nửa canh giờ thôi đấy!"
Nghe tiếng bước chân thủ vệ đi xa, ta chậm rãi mò mẫm lan can gỗ ngồi xổm xuống, ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
"Tướng công, ta mang đồ ăn cho chàng!"
Nguyên Hoài không hề có động tĩnh, ta cố nén nước mắt, lần mò mở hộp thức ăn ra, lấy món ăn trước kia ta thường làm cho hắn lúc còn ở trong thôn nhỏ ra.
Một tay cầm đồ ăn, một bên lặng nghe động tĩnh bên kia.
Nguyên Hoài vẫn im lặng không lên tiếng.
Ta cười khổ: "Chàng còn chưa trả lời ta, chàng coi ta là cái gì."
Bên kia có tiếng xích sắt ma sát rất nhỏ.
"Ma ma nói cho ta biết, trên hôn thư vẫn viết tên của ta, đúng không?"
Ta cúi đầu, lấy khăn tay lau nước mắt, tiếp tục nói: "Chàng biết không? Ta vẫn cho rằng chàng thích ta là bởi vì cổ độc cho nên dù chàng chưa từng tổn thương ta, ta cũng không dám thích chàng."
"Nhưng trên đời này, chàng đúng là kẻ điên duy nhất quý trọng ta, ta có chỗ nào tốt chứ? Trời sinh tính nhu nhược, ta hèn nhát đến mức không biết mình đã bị giam giữ trong bóng tối lâu như vậy, dù sao ta cũng không cần phải sợ con mắt của thiên hạ."
Đợi đến khi thủ vệ đến thúc giục ta rời đi, Nguyên Hoài cũng không trả lời ta một tiếng, ta cách hắn gần như thế, rồi lại xa như thế.
Ta nói với hắn một câu cuối cùng: "Đời này, chàng xem mạng người như cỏ rác, tội không thể tha. Ta sẽ tích thiện tích đức giúp chàng luân hồi, kiếp sau, làm người tốt, sau đó ta tới tìm chàng, được không?"
Ta lê thân thể mệt mỏi trở về quán ăn, nhớ tới ma ma đã nói với ta những chuyện ta chưa từng biết..
Nguyên Hoài từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, là người tuỳ tiện bị bắt nạt, thường cùng chó hoang cướp thức ăn, bởi vậy hắn đối với thế giới này tràn ngập oán hận.
Sau khi quyền cao chức trọng, họa loạn triều đình, bắt giữ Thanh Lưu, làm hết việc ác. Bị người ta bày mưu, sau đó gặp ta.
Nguyên Hoài từng cười nói với ma ma: "Mới đầu, ta chỉ muốn thấy bộ dạng nàng ấy ngoan ngoãn phục tùng, nhưng khi nàng rơi lệ, ta lại luyến tiếc.."
Ma ma nói, có lẽ là ta đã làm cho hắn có cảm giác gia đình.
Ta tinh tế vuốt ve bức tranh trên bình phong kia, trong thoáng chốc phảng phất thấy Nguyên Hoài ôm tiểu quận chúa xinh xắn đứng trước bức họa của ta, dậy tiểu quận chúa gọi "mẫu thân" hết lần này đến lần khác..
* * *
Ta cảm thấy hô hấp khó khăn, thậm chí không biết phản ứng thế nào, Nguyên Hoài nhìn bộ dáng cứng ngắc này của ta, dường như cuối cùng cũng có được cảm giác thắng lợi: "Người mẹ được nàng bảo vệ ở quê nhà chưa từng nói cho nàng biết những điều này sao?"
Cảm giác đau khổ cùng cực dâng lên, ta ôm mặt, không nhịn được gào khóc.
"Nói dối.. Đều là giả.."
"Đúng rồi.. Ngay cả đôi mắt này của nàng, cũng do bọn họ hạ độc, bởi vì thể chất bách độc bất xâm của nàng, bọn họ chế tác cổ độc độc nhất, mới có thể khiến nàng mù hai mắt."
Ta gào thét, nước mắt giàn giụa: "Đừng nói nữa, xin ngươi đừng nói nữa.."
Nguyên Hoài túm lấy cổ tay ta kéo về phía hắn, ép ta ngửa đầu.
"Ta bảo vệ nàng, nàng không quý trọng. Hại nàng, nàng ngược lại cầu xin. Là nàng ép ta.. Là nàng ép ta.."
Ta nhắm mắt lại, giọng của Nguyên Hoài càng ngày càng nhỏ, ta cũng dần dần mất đi ý thức..
Lúc tỉnh lại, ta không thấy Nguyên Hoài đâu, chỉ thấy ma ma ở bên cạnh ta.
Ma ma nắm tay ta, an ủi ta: "Mặc kệ như thế nào, cô đừng nghĩ nhiều, cứ nghỉ ngơi cho lại sức đã."
Ta mở miệng muốn nói, nhưng tiếng phát ra lại khàn khàn vẩn đục: "Hắn đâu?"
Ma ma trả lời câu hỏi của ta mà cầm lấy đồ trên bàn, cười nói: "Cô mê man nhiều ngày như vậy, trước ăn chút gì đi đã."
Ta quay mặt đi, trong lòng lại có dự cảm không lành: "Nguyên Hoài đâu? Ma ma, người nói cho ta biết được không?"
Không khí trầm lặng hồi lâu..
Gió đêm xào xạc, đêm lạnh như nước. Chỉ nghe kẽo kẹt một tiếng, tiếng của mở địa lao khô khốc khiến ta tê dại.
Ta mang theo hộp thức ăn, đi theo thủ vệ.
"Đến rồi, chỉ nửa canh giờ thôi đấy!"
Nghe tiếng bước chân thủ vệ đi xa, ta chậm rãi mò mẫm lan can gỗ ngồi xổm xuống, ngửi được mùi máu tươi nồng đậm.
"Tướng công, ta mang đồ ăn cho chàng!"
Nguyên Hoài không hề có động tĩnh, ta cố nén nước mắt, lần mò mở hộp thức ăn ra, lấy món ăn trước kia ta thường làm cho hắn lúc còn ở trong thôn nhỏ ra.
Một tay cầm đồ ăn, một bên lặng nghe động tĩnh bên kia.
Nguyên Hoài vẫn im lặng không lên tiếng.
Ta cười khổ: "Chàng còn chưa trả lời ta, chàng coi ta là cái gì."
Bên kia có tiếng xích sắt ma sát rất nhỏ.
"Ma ma nói cho ta biết, trên hôn thư vẫn viết tên của ta, đúng không?"
Ta cúi đầu, lấy khăn tay lau nước mắt, tiếp tục nói: "Chàng biết không? Ta vẫn cho rằng chàng thích ta là bởi vì cổ độc cho nên dù chàng chưa từng tổn thương ta, ta cũng không dám thích chàng."
"Nhưng trên đời này, chàng đúng là kẻ điên duy nhất quý trọng ta, ta có chỗ nào tốt chứ? Trời sinh tính nhu nhược, ta hèn nhát đến mức không biết mình đã bị giam giữ trong bóng tối lâu như vậy, dù sao ta cũng không cần phải sợ con mắt của thiên hạ."
Đợi đến khi thủ vệ đến thúc giục ta rời đi, Nguyên Hoài cũng không trả lời ta một tiếng, ta cách hắn gần như thế, rồi lại xa như thế.
Ta nói với hắn một câu cuối cùng: "Đời này, chàng xem mạng người như cỏ rác, tội không thể tha. Ta sẽ tích thiện tích đức giúp chàng luân hồi, kiếp sau, làm người tốt, sau đó ta tới tìm chàng, được không?"
Ta lê thân thể mệt mỏi trở về quán ăn, nhớ tới ma ma đã nói với ta những chuyện ta chưa từng biết..
Nguyên Hoài từ nhỏ đã lớn lên ở trong cung, là người tuỳ tiện bị bắt nạt, thường cùng chó hoang cướp thức ăn, bởi vậy hắn đối với thế giới này tràn ngập oán hận.
Sau khi quyền cao chức trọng, họa loạn triều đình, bắt giữ Thanh Lưu, làm hết việc ác. Bị người ta bày mưu, sau đó gặp ta.
Nguyên Hoài từng cười nói với ma ma: "Mới đầu, ta chỉ muốn thấy bộ dạng nàng ấy ngoan ngoãn phục tùng, nhưng khi nàng rơi lệ, ta lại luyến tiếc.."
Ma ma nói, có lẽ là ta đã làm cho hắn có cảm giác gia đình.
Ta tinh tế vuốt ve bức tranh trên bình phong kia, trong thoáng chốc phảng phất thấy Nguyên Hoài ôm tiểu quận chúa xinh xắn đứng trước bức họa của ta, dậy tiểu quận chúa gọi "mẫu thân" hết lần này đến lần khác..
* * *