Chương 3
Ma ma dẫn ta kiểm tra sức khỏe, vú em kia ban đầu dặn dò ta một ít công việc cần làm, sau đó thu thập hành lý ngồi xe rời đi.
Ta được bố trí căn phòng ở ngay bên cạnh phòng tiểu quận chúa, ma ma còn dẫn ta đi thăm tiểu quận chúa.
Khi ta ôm đứa nhỏ mềm mại trong lòng, chẳng biết tại sao, rất cảm thấy thân thiết.
Nghĩ kỹ lại, tiểu quận chúa cùng Du nhi của ta kém nhau không nhiều lắm, cũng tám tháng.
Nhưng Du nhi của ta lại không tốt bằng tiểu quận chúa, cơ thể ốm yếu nhiều bệnh.. Còn ở quê nhà chờ tiền thuốc thang của ta.
Nghĩ vậy, ta không khỏi có chút đau lòng.
Đến giờ tiểu quận chúa ăn, ta cởi bỏ lớp áo, ôm tiểu quận chúa dịu dàng.
Thấy vậy, ma ma than một câu: "Lúc trước chưa từng thấy tiểu quận chúa ngoan như vậy bao giờ."
Ta mỉm cười, hơi đỏ mặt: "Chỉ là ta may mắn thôi.."
Thấy tiểu quận chúa không khóc không nháo, ma ma an tâm xuống lầu chuẩn bị cơm.
Ta ôm tiểu quận chúa chơi đùa một lúc, nó trông rất vui vẻ, ta biết là nó đã no bụng, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào trong nôi.
Đang chuẩn bị kéo vạt áo lại, ta lại nghe được tiếng bước chân cực nhẹ kia.
Ta làm bộ như không biết gì cả, cố gắng ổn định bàn tay run rẩy của mình, làm như không có việc gì sửa sang lại áo của mình.
Trong lòng lại nghĩ: Ta và mama ở cùng với tiểu quận chúa cả ngày, cho dù người này muốn làm gì, cũng không có bất kỳ cơ hội nào.
Ta cũng không muốn vào lúc này cùng hắn so đo, dù sao, Du nhi còn đang chờ ta..
Chương 3:
Mặc dù mới đến vương phủ vài ngày, nhưng ta cũng phát hiện, vương gia rất yêu thương tiểu quận chúa.
Mặc dù công việc bận rộn, cũng phải dành thời gian chơi đùa với nó.
Thường thường lúc này, ta muốn tránh mặt vương gia, đợi ở phòng bên.
Bởi vì ta không nhìn thấy nên chỉ dám đợi ở một bên không tiện hầu hạ, sợ sẽ va chạm chủ tử.
Sau khi Vương gia đi rồi, ta mới có ôm tiểu quận chúa về.
Ma ma nói với ta, vương phủ gần đây có chuyện vui, tân vương phi sắp vào phủ..
Gia thế của tân vương phi này rất có máu mặt, chính là tiểu nữ nhi mà Tề Nhĩ Khả Hãn quý trọng nhất ở biên giới phía bắc, thân phận cực kỳ tôn quý, ngay cả gặp hoàng đế cũng chỉ cần hành lễ nhỏ.
Nói đến đây, ma ma che miệng nở nụ cười: "Vị vương phi mới này tính tình hào sảng, hôm đó thấy được tư thế oai hùng của ở trên võ trường thế là nhất kiến chung tình, trở về đã cầu hôn sự này."
Nghe vậy, ta lại không cười nổi..
Nguyên nhân đương nhiên là lo sợ tiểu quận chúa sẽ bị ghẻ lạnh.
Lúc ma ma đi rửa mặt mãi không thấy về.
Tiểu quận chúa vừa khóc vừa làm loạn, ta chỉ có thể lần mò ôm nó từ trong nôi ra, nó há cái miệng nhỏ nhắn ngậm vạt áo của ta, ta mới biết nó lại đói bụng.
Ta thở dài một hơi, nghĩ thầm: Có thể là vừa rồi ăn chưa no chăng?
Ta cởi vạt áo, ôm nó vừa dỗ vừa bế, còn hát một khúc ca dao dân gian, vất vả mới dỗ được nó ngủ.
Vừa đặt nó vào trong nôi, đột nhiên mùi rượu ở đâu xộc thẳng vào mũi.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị ấn đầu vào lồng ngực nóng hổi rắn chắc.
Đối phương bế ta sang phòng bên, dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy chiếc eo thon của ta, cắn vào tai ta, hít một hơi ấm áp, trầm giọng khàn khàn nói: "Sao vậy? Bỏ rơi ta mà lại sống như thế này sao?"
Ta nghe giọng nói quen thuộc này, sợ hãi đến nỗi tóc gáy đều dựng đứng lên.
Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, ta dùng sức muốn tránh khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Hắn kéo ta trở về trên giường giam cầm, nắm chặt mắt cá chân của ta, cao giọng: "Nguyệt nhi, không nhớ chồng mình sao?"
Ta nhắm mắt, ngay cả hình dáng mơ hồ của người này cũng không muốn nhớ.
Nhưng mà.. ai lại quên được tên điên Nguyên Hoài này..
Ta được bố trí căn phòng ở ngay bên cạnh phòng tiểu quận chúa, ma ma còn dẫn ta đi thăm tiểu quận chúa.
Khi ta ôm đứa nhỏ mềm mại trong lòng, chẳng biết tại sao, rất cảm thấy thân thiết.
Nghĩ kỹ lại, tiểu quận chúa cùng Du nhi của ta kém nhau không nhiều lắm, cũng tám tháng.
Nhưng Du nhi của ta lại không tốt bằng tiểu quận chúa, cơ thể ốm yếu nhiều bệnh.. Còn ở quê nhà chờ tiền thuốc thang của ta.
Nghĩ vậy, ta không khỏi có chút đau lòng.
Đến giờ tiểu quận chúa ăn, ta cởi bỏ lớp áo, ôm tiểu quận chúa dịu dàng.
Thấy vậy, ma ma than một câu: "Lúc trước chưa từng thấy tiểu quận chúa ngoan như vậy bao giờ."
Ta mỉm cười, hơi đỏ mặt: "Chỉ là ta may mắn thôi.."
Thấy tiểu quận chúa không khóc không nháo, ma ma an tâm xuống lầu chuẩn bị cơm.
Ta ôm tiểu quận chúa chơi đùa một lúc, nó trông rất vui vẻ, ta biết là nó đã no bụng, cẩn thận từng li từng tí đặt nó vào trong nôi.
Đang chuẩn bị kéo vạt áo lại, ta lại nghe được tiếng bước chân cực nhẹ kia.
Ta làm bộ như không biết gì cả, cố gắng ổn định bàn tay run rẩy của mình, làm như không có việc gì sửa sang lại áo của mình.
Trong lòng lại nghĩ: Ta và mama ở cùng với tiểu quận chúa cả ngày, cho dù người này muốn làm gì, cũng không có bất kỳ cơ hội nào.
Ta cũng không muốn vào lúc này cùng hắn so đo, dù sao, Du nhi còn đang chờ ta..
Chương 3:
Mặc dù mới đến vương phủ vài ngày, nhưng ta cũng phát hiện, vương gia rất yêu thương tiểu quận chúa.
Mặc dù công việc bận rộn, cũng phải dành thời gian chơi đùa với nó.
Thường thường lúc này, ta muốn tránh mặt vương gia, đợi ở phòng bên.
Bởi vì ta không nhìn thấy nên chỉ dám đợi ở một bên không tiện hầu hạ, sợ sẽ va chạm chủ tử.
Sau khi Vương gia đi rồi, ta mới có ôm tiểu quận chúa về.
Ma ma nói với ta, vương phủ gần đây có chuyện vui, tân vương phi sắp vào phủ..
Gia thế của tân vương phi này rất có máu mặt, chính là tiểu nữ nhi mà Tề Nhĩ Khả Hãn quý trọng nhất ở biên giới phía bắc, thân phận cực kỳ tôn quý, ngay cả gặp hoàng đế cũng chỉ cần hành lễ nhỏ.
Nói đến đây, ma ma che miệng nở nụ cười: "Vị vương phi mới này tính tình hào sảng, hôm đó thấy được tư thế oai hùng của ở trên võ trường thế là nhất kiến chung tình, trở về đã cầu hôn sự này."
Nghe vậy, ta lại không cười nổi..
Nguyên nhân đương nhiên là lo sợ tiểu quận chúa sẽ bị ghẻ lạnh.
Lúc ma ma đi rửa mặt mãi không thấy về.
Tiểu quận chúa vừa khóc vừa làm loạn, ta chỉ có thể lần mò ôm nó từ trong nôi ra, nó há cái miệng nhỏ nhắn ngậm vạt áo của ta, ta mới biết nó lại đói bụng.
Ta thở dài một hơi, nghĩ thầm: Có thể là vừa rồi ăn chưa no chăng?
Ta cởi vạt áo, ôm nó vừa dỗ vừa bế, còn hát một khúc ca dao dân gian, vất vả mới dỗ được nó ngủ.
Vừa đặt nó vào trong nôi, đột nhiên mùi rượu ở đâu xộc thẳng vào mũi.
Ta còn chưa kịp phản ứng, đã bị ấn đầu vào lồng ngực nóng hổi rắn chắc.
Đối phương bế ta sang phòng bên, dùng cánh tay rắn chắc ôm lấy chiếc eo thon của ta, cắn vào tai ta, hít một hơi ấm áp, trầm giọng khàn khàn nói: "Sao vậy? Bỏ rơi ta mà lại sống như thế này sao?"
Ta nghe giọng nói quen thuộc này, sợ hãi đến nỗi tóc gáy đều dựng đứng lên.
Cũng không biết lấy dũng khí ở đâu ra, ta dùng sức muốn tránh khỏi sự kiềm chế của đối phương.
Hắn kéo ta trở về trên giường giam cầm, nắm chặt mắt cá chân của ta, cao giọng: "Nguyệt nhi, không nhớ chồng mình sao?"
Ta nhắm mắt, ngay cả hình dáng mơ hồ của người này cũng không muốn nhớ.
Nhưng mà.. ai lại quên được tên điên Nguyên Hoài này..