Chương 4
Nghiệt duyên giữa ta và Nguyên Hoài bắt đầu từ hai năm trước.
Khi đó mắt ta mờ không thấy rõ, người trong thôn luôn xa lánh, thậm chí còn đồn thổi nói ta là sao chổi.
Vì thế, dù đã đến tuổi kết hôn cũng chưa từng có người đến tìm cha ta làm mai.
Đúng lúc này, Nguyên Hoài người đầy vết thương nằm ở cửa thôn nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài của chúng ta.
Là cha ta đã cứu hắn.
Nguyên nhân đương nhiên dễ đoán.
Cha ta chỉ có một đứa con gái là ta, ông muốn Nguyên Hoài làm con rể.
Thôn chúng ta ở trong một ngọn núi sâu cực kỳ bí mật, chỉ có nhân vật tương đối quan trọng trong thôn mới biết đường ra núi.
Không chỉ như thế, người trong thôn am hiểu cổ trùng, chuyên đi cấy trùng vào người khác. Dựa vào loại thủ đoạn này, thu được không biết bao nhiêu tiền tài bất nghĩa.
Nguyên Hoài rơi vào tay cha ta, ông trong lòng có mưu đồ khác bèn cấy cho hắn tình cổ, còn huỷ tất cả ký ức lúc trước của hắn.
Sau khi ta biết chuyện thì đã muộn.
Cha ta lấy tính mạng của mẹ ta, ép ta vào động phòng cùng Nguyên Hoài.
Lúc đó Nguyên Hoài rất dịu dàng và biết quan tâm đến người khác, đối với ta còn dịu dàng tận tâm hơn.
Mặc dù ta cũng biết đây là do tác dụng của tình cổ, nhưng cũng không kiềm chế được bản thân sa vào trong đó, có chút động lòng..
Cho đến một buổi tối, ta đột nhiên bừng tỉnh, sờ bên cạnh, không hề có bóng dáng của hắn.
Ta cẩn thận mò mẫm đi ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng vang truyền đến bên tai.
Đó là tiếng xẻng xúc đất.
Ta bịt miệng, ngồi xổm ở góc tường.
Giọng nói Nguyên Hoài vang lên, đó là giọng điệu ghét bỏ ta chưa nghe thấy hắn nói như vậy bao giờ.
"Máu này vấy bẩn hết y bào của ta rồi."
Sau đó, ta lại nghe được giọng một nam tử xa lạ đáp lời:
"Chủ tử, khi nào thì xử lý Lâu Đường?"
"Không vội, ta còn muốn chơi thêm vài hôm nữa."
Lâu Đường, chính là tên của cha ta.
Ta vịn tường, đầu óc trống rỗng, cũng không biết đã làm thế nào trở lại giường nằm.
Lúc Nguyên Hoài từ trong phòng tắm đi ra, cả người còn bốc hơi nóng.
Ta quay mặt về phía tường, nằm nghiêng, nhưng ta vẫn chưa ngủ.
Ta nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng, nắm lấy miếng thịt mềm trên ngực ta, vùi đầu vào vai và cổ, nhẹ nhàng gặm nhấm.
Ta không biết đối mặt với hắn như thế nào, cũng không biết diễn xuất vụng về của mình có thể lừa gạt hắn hay không, thế là ta tiếp tục giả vờ ngủ.
Hắn lại không làm như ta mong muốn, mà giống như phải đánh thức ta mới cam tâm.
Ta một mặt run rẩy, một mặt lại nhịn không được rơi lệ, muốn đẩy hắn ra thì cả người vô lực, chật vật đến cực điểm.
May mắn chính là, hắn cũng không phát hiện sự khác thường của ta.
Ta cũng dần dần tỉnh ngộ, Nguyên Hoài bây giờ và lúc trước thực sự không giống.
Lúc trước Nguyên Hoài làm chuyện giường chiếu, dịu dàng vô cùng, luôn hỏi cảm thụ của ta. Hiện tại Nguyên Hoài, giống như ác lang, không biết thương tiếc, cũng rất rõ ràng cảm giác nhưng không quan tâm ta.
Ta xoa xoa huyệt thái dương của mình, tâm tình phức tạp: Nguyên Hoài láy lại trí nhớ từ lúc nào chứ?
Mấy ngày sau, ta đi tìm trưởng thôn, nhờ ông ấy chế cho ta một viên thuốc giải cổ tình.
Thôn trưởng là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất thôn, càng là thần y người người kính ngưỡng.
Hắn là thần y, nhưng cũng là quái nhân.
Nếu không phải khi còn bé may mắn đã cứu ông ấy một mạng, thì làm gì có ngày hôm nay được gặp ông để nhờ vả.
Ta bảo ông ấy chế cho ta một thứ giải dược giải trừ cổ độc, ông đồng ý.
Chỉ là viên giải dược này cần lấy máu làm thuốc dẫn.
Con gái trưởng thôn dùng con dao nhẹ nhàng khoét một vết máu thật dài ở bên trong đùi ta, lấy gần nửa chén máu.
Ta thật sự chịu không nổi, vừa trở về đã nằm ở mê man trên giường đến tận chiều.
Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng ta cũng biết sắc mặt ta lúc này rất nhợt nhạt.
Lúc chạng vạng, ta ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ Nguyên Hoài.
Nhưng lúc Nguyên Hoài trở về thì trời đã khuya, hắn cũng không ngờ tới muộn như vậy ta còn chưa đi ngủ.
Cũng không biết hắn đặt vật gì trong tay xuống sau đó đi đến phòng tắm luôn.
Ta gọi hắn lại đồng thời ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người hắn.
Ta đặt cái hộp chứa giải dược kia ở trên bàn, một bên để thư hòa ly.
Hắn có vẻ hiểu ra cái gì, nắm cằm ta cười lạnh: "Nguyệt nhi, nàng đang làm cái gì đây!"
Khi đó mắt ta mờ không thấy rõ, người trong thôn luôn xa lánh, thậm chí còn đồn thổi nói ta là sao chổi.
Vì thế, dù đã đến tuổi kết hôn cũng chưa từng có người đến tìm cha ta làm mai.
Đúng lúc này, Nguyên Hoài người đầy vết thương nằm ở cửa thôn nơi ngăn cách với thế giới bên ngoài của chúng ta.
Là cha ta đã cứu hắn.
Nguyên nhân đương nhiên dễ đoán.
Cha ta chỉ có một đứa con gái là ta, ông muốn Nguyên Hoài làm con rể.
Thôn chúng ta ở trong một ngọn núi sâu cực kỳ bí mật, chỉ có nhân vật tương đối quan trọng trong thôn mới biết đường ra núi.
Không chỉ như thế, người trong thôn am hiểu cổ trùng, chuyên đi cấy trùng vào người khác. Dựa vào loại thủ đoạn này, thu được không biết bao nhiêu tiền tài bất nghĩa.
Nguyên Hoài rơi vào tay cha ta, ông trong lòng có mưu đồ khác bèn cấy cho hắn tình cổ, còn huỷ tất cả ký ức lúc trước của hắn.
Sau khi ta biết chuyện thì đã muộn.
Cha ta lấy tính mạng của mẹ ta, ép ta vào động phòng cùng Nguyên Hoài.
Lúc đó Nguyên Hoài rất dịu dàng và biết quan tâm đến người khác, đối với ta còn dịu dàng tận tâm hơn.
Mặc dù ta cũng biết đây là do tác dụng của tình cổ, nhưng cũng không kiềm chế được bản thân sa vào trong đó, có chút động lòng..
Cho đến một buổi tối, ta đột nhiên bừng tỉnh, sờ bên cạnh, không hề có bóng dáng của hắn.
Ta cẩn thận mò mẫm đi ra ngoài, đột nhiên nghe được tiếng vang truyền đến bên tai.
Đó là tiếng xẻng xúc đất.
Ta bịt miệng, ngồi xổm ở góc tường.
Giọng nói Nguyên Hoài vang lên, đó là giọng điệu ghét bỏ ta chưa nghe thấy hắn nói như vậy bao giờ.
"Máu này vấy bẩn hết y bào của ta rồi."
Sau đó, ta lại nghe được giọng một nam tử xa lạ đáp lời:
"Chủ tử, khi nào thì xử lý Lâu Đường?"
"Không vội, ta còn muốn chơi thêm vài hôm nữa."
Lâu Đường, chính là tên của cha ta.
Ta vịn tường, đầu óc trống rỗng, cũng không biết đã làm thế nào trở lại giường nằm.
Lúc Nguyên Hoài từ trong phòng tắm đi ra, cả người còn bốc hơi nóng.
Ta quay mặt về phía tường, nằm nghiêng, nhưng ta vẫn chưa ngủ.
Ta nghe thấy hắn cười khẽ một tiếng, nắm lấy miếng thịt mềm trên ngực ta, vùi đầu vào vai và cổ, nhẹ nhàng gặm nhấm.
Ta không biết đối mặt với hắn như thế nào, cũng không biết diễn xuất vụng về của mình có thể lừa gạt hắn hay không, thế là ta tiếp tục giả vờ ngủ.
Hắn lại không làm như ta mong muốn, mà giống như phải đánh thức ta mới cam tâm.
Ta một mặt run rẩy, một mặt lại nhịn không được rơi lệ, muốn đẩy hắn ra thì cả người vô lực, chật vật đến cực điểm.
May mắn chính là, hắn cũng không phát hiện sự khác thường của ta.
Ta cũng dần dần tỉnh ngộ, Nguyên Hoài bây giờ và lúc trước thực sự không giống.
Lúc trước Nguyên Hoài làm chuyện giường chiếu, dịu dàng vô cùng, luôn hỏi cảm thụ của ta. Hiện tại Nguyên Hoài, giống như ác lang, không biết thương tiếc, cũng rất rõ ràng cảm giác nhưng không quan tâm ta.
Ta xoa xoa huyệt thái dương của mình, tâm tình phức tạp: Nguyên Hoài láy lại trí nhớ từ lúc nào chứ?
Mấy ngày sau, ta đi tìm trưởng thôn, nhờ ông ấy chế cho ta một viên thuốc giải cổ tình.
Thôn trưởng là trưởng bối đức cao vọng trọng nhất thôn, càng là thần y người người kính ngưỡng.
Hắn là thần y, nhưng cũng là quái nhân.
Nếu không phải khi còn bé may mắn đã cứu ông ấy một mạng, thì làm gì có ngày hôm nay được gặp ông để nhờ vả.
Ta bảo ông ấy chế cho ta một thứ giải dược giải trừ cổ độc, ông đồng ý.
Chỉ là viên giải dược này cần lấy máu làm thuốc dẫn.
Con gái trưởng thôn dùng con dao nhẹ nhàng khoét một vết máu thật dài ở bên trong đùi ta, lấy gần nửa chén máu.
Ta thật sự chịu không nổi, vừa trở về đã nằm ở mê man trên giường đến tận chiều.
Mặc dù ta không nhìn thấy, nhưng ta cũng biết sắc mặt ta lúc này rất nhợt nhạt.
Lúc chạng vạng, ta ngồi ở trên ghế, lẳng lặng chờ Nguyên Hoài.
Nhưng lúc Nguyên Hoài trở về thì trời đã khuya, hắn cũng không ngờ tới muộn như vậy ta còn chưa đi ngủ.
Cũng không biết hắn đặt vật gì trong tay xuống sau đó đi đến phòng tắm luôn.
Ta gọi hắn lại đồng thời ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt trên người hắn.
Ta đặt cái hộp chứa giải dược kia ở trên bàn, một bên để thư hòa ly.
Hắn có vẻ hiểu ra cái gì, nắm cằm ta cười lạnh: "Nguyệt nhi, nàng đang làm cái gì đây!"