Chương 6
Đột nhiên, tiếng trẻ khóc non nớt vang lên, còn kèm theo giọng nói dỗ dành của ma ma.
Ta cũng được kéo lại hiện thực.
Ta dùng hết sức thoát khỏi vòng tay Nguyên Hoài, ngồi xuống cạnh mép giường.
Trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, tiếng trẻ con làm cho ta hơi khôi phục một chút lý trí.
Ta vội sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình, vén sợi tóc xõa ra sau tai, đưa lưng về phía Nguyên Hoài nói: "Ngài hiện giờ đã có thê thất, xin tự trọng."
Không đợi Nguyên Hoài trả lời, ma ma đã ôm tiểu quận chúa đi tới gõ cửa.
"Nguyệt Nương, cô có ở đó không?"
Trong lòng ta căng thẳng: Nếu để cho ma ma phát hiện ta và Nguyên Hoài ở cùng chỗ, thanh danh của ta sẽ bị huỷ hoại mất.
"Ma ma, vừa rồi ta không cẩn thận làm đổ nước trà, đang thay quần áo, đợi lát nữa sẽ tới."
"Ừ, cô cẩn thận một chút."
Nghe tiếng bước chân của ma ma, ta thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Hoài cười khẽ: "Mới nửa năm không gặp, nàng đã có thể nói dối trơn tru như vậy, mặt không đỏ tim không đập.."
Hắn đưa tay quấn một ít tóc sau lưng ta, vòng quanh ngón tay: "Đúng là ta có vợ, nhưng.. giữa ta và nàng thực sự có thể cắt đứt được sao, nàng rời xa con lâu như vậy, thật sự không nhớ nó sao?"
Lời này làm cho ta đau đớn.
Du nhi.. Ta quả thật rất nhớ nó..
Nguyên Hoài tiếp tục thờ ơ nói: "Nếu muốn cắt đứt, nàng định về sau sẽ như thế nào? Tìm một sơn thôn dã phu khác gả cho hắn, để cho con ta theo các ngươi trải qua cuộc sống nghèo khổ sao?"
Câu hỏi này lại giáng vào lòng ta một đòn nặng nề nữa.
Đầu ta cũng càng lúc càng nặng nề, cúi xuống..
Lúc trước, ta bụng mang dạ chửa, ngồi ở trong sảnh chờ Nguyên Hoài trở về.
Lúc hắn bước vào, mùi máu tanh trên người nồng hơn bao giờ hết.
Sau đó bà lão bà ở nhà bên cạnh chạy tới nói cho ta biết, nói phu quân ta, là một người điên, tàn sát thôn trưởng, còn chôn sống một nhóm nam tử tráng niên trong thôn.
Chỉ trong chốc lát, trong thôn máu chảy thành sông.
Bà lão bảo ta chạy đi..
Nhưng ta là một cô gái lớn lên trong núi, mắt mù đã đành, còn mang thai, làm sao trốn thoát khỏi lòng bàn tay Nguyên Hoài đây?
Ta mặc dù không biết thân phận của Nguyên Hoài, nhưng cũng có thể đoán được địa vị tôn quý của hắn.
Mà điều ta có thể làm, chỉ là để cho ta và thai nhi trong bụng được sống sạch sẽ một chút mà thôi..
Cho dù sau này thế nào ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Nguyên Hoài.
Vì thế, ta bảo cháu trai của lão bà bà viết cho ta một phong thư Hòa ly, giấu trong ống tay áo một con dao nhỏ, đề phòng bất trắc.
Khi Nguyên Hoài đứng trước mặt ta, ta đưa thư hòa ly cho hắn.
Ta cũng không biết tay của ta đưa ra bao lâu, đúng lúc cánh tay đau nhức sắp không chịu nổi, không biết tại sao Nguyên Hoài đột nhiên đoạt lấy phong thư của ta, nắm lấy bàn tay cầm dao giấu trong ống tay áo đâm thẳng về phía hắn.
Bị hành động bất thình lình này của hắn dọa khiến ta lập tức buông lỏng tay, dao rơi trên mặt đất.
Một khắc kia phòng khách yên lặng như tờ..
Ta không tự chủ được che mặt, nước mắt đã thấm ướt lòng bàn tay của ta: "Xin ngươi, đừng ép ta.."
Nguyên Hoài im lặng hồi lâu, nắm tay ta đặt trên lồng ngực hắn, hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của ta từng chút từng chút một.
Ta không biết mình ngủ như thế nào, chờ ta tỉnh lại, mẹ nói cho ta biết, Nguyên Hoài đã đi rồi.
Bà một bên đỡ ta đứng lên, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc hắn rời đi mặc cẩm y, ta cả đời chưa từng thấy qua, uy phong lẫm liệt ngồi ở trên ngựa, phía sau dẫn theo một đám thị vệ, một đám người cứ như vậy rời đi. Tốt xấu gì con gái của ta cũng hầu hạ hắn lâu như vậy, thế mà một phân tiền cũng không để lại.."
Thấy ta trầm mặc không nói, mẹ ta thở dài một hơi: "Hắn thân phận cao quý, người như thế, thê thiếp thành đàn, phóng đãng không kiềm chế được, làm sao nhớ con cái đồ quê mùa nơi rừng núi này chứ. Con đó, quên hắn đi.."
Ta cũng được kéo lại hiện thực.
Ta dùng hết sức thoát khỏi vòng tay Nguyên Hoài, ngồi xuống cạnh mép giường.
Trái tim trong lồng ngực đập điên cuồng, tiếng trẻ con làm cho ta hơi khôi phục một chút lý trí.
Ta vội sửa sang lại quần áo lộn xộn của mình, vén sợi tóc xõa ra sau tai, đưa lưng về phía Nguyên Hoài nói: "Ngài hiện giờ đã có thê thất, xin tự trọng."
Không đợi Nguyên Hoài trả lời, ma ma đã ôm tiểu quận chúa đi tới gõ cửa.
"Nguyệt Nương, cô có ở đó không?"
Trong lòng ta căng thẳng: Nếu để cho ma ma phát hiện ta và Nguyên Hoài ở cùng chỗ, thanh danh của ta sẽ bị huỷ hoại mất.
"Ma ma, vừa rồi ta không cẩn thận làm đổ nước trà, đang thay quần áo, đợi lát nữa sẽ tới."
"Ừ, cô cẩn thận một chút."
Nghe tiếng bước chân của ma ma, ta thở phào nhẹ nhõm.
Nguyên Hoài cười khẽ: "Mới nửa năm không gặp, nàng đã có thể nói dối trơn tru như vậy, mặt không đỏ tim không đập.."
Hắn đưa tay quấn một ít tóc sau lưng ta, vòng quanh ngón tay: "Đúng là ta có vợ, nhưng.. giữa ta và nàng thực sự có thể cắt đứt được sao, nàng rời xa con lâu như vậy, thật sự không nhớ nó sao?"
Lời này làm cho ta đau đớn.
Du nhi.. Ta quả thật rất nhớ nó..
Nguyên Hoài tiếp tục thờ ơ nói: "Nếu muốn cắt đứt, nàng định về sau sẽ như thế nào? Tìm một sơn thôn dã phu khác gả cho hắn, để cho con ta theo các ngươi trải qua cuộc sống nghèo khổ sao?"
Câu hỏi này lại giáng vào lòng ta một đòn nặng nề nữa.
Đầu ta cũng càng lúc càng nặng nề, cúi xuống..
Lúc trước, ta bụng mang dạ chửa, ngồi ở trong sảnh chờ Nguyên Hoài trở về.
Lúc hắn bước vào, mùi máu tanh trên người nồng hơn bao giờ hết.
Sau đó bà lão bà ở nhà bên cạnh chạy tới nói cho ta biết, nói phu quân ta, là một người điên, tàn sát thôn trưởng, còn chôn sống một nhóm nam tử tráng niên trong thôn.
Chỉ trong chốc lát, trong thôn máu chảy thành sông.
Bà lão bảo ta chạy đi..
Nhưng ta là một cô gái lớn lên trong núi, mắt mù đã đành, còn mang thai, làm sao trốn thoát khỏi lòng bàn tay Nguyên Hoài đây?
Ta mặc dù không biết thân phận của Nguyên Hoài, nhưng cũng có thể đoán được địa vị tôn quý của hắn.
Mà điều ta có thể làm, chỉ là để cho ta và thai nhi trong bụng được sống sạch sẽ một chút mà thôi..
Cho dù sau này thế nào ta cũng không muốn có bất cứ liên quan gì với Nguyên Hoài.
Vì thế, ta bảo cháu trai của lão bà bà viết cho ta một phong thư Hòa ly, giấu trong ống tay áo một con dao nhỏ, đề phòng bất trắc.
Khi Nguyên Hoài đứng trước mặt ta, ta đưa thư hòa ly cho hắn.
Ta cũng không biết tay của ta đưa ra bao lâu, đúng lúc cánh tay đau nhức sắp không chịu nổi, không biết tại sao Nguyên Hoài đột nhiên đoạt lấy phong thư của ta, nắm lấy bàn tay cầm dao giấu trong ống tay áo đâm thẳng về phía hắn.
Bị hành động bất thình lình này của hắn dọa khiến ta lập tức buông lỏng tay, dao rơi trên mặt đất.
Một khắc kia phòng khách yên lặng như tờ..
Ta không tự chủ được che mặt, nước mắt đã thấm ướt lòng bàn tay của ta: "Xin ngươi, đừng ép ta.."
Nguyên Hoài im lặng hồi lâu, nắm tay ta đặt trên lồng ngực hắn, hôn lên khuôn mặt đẫm nước mắt của ta từng chút từng chút một.
Ta không biết mình ngủ như thế nào, chờ ta tỉnh lại, mẹ nói cho ta biết, Nguyên Hoài đã đi rồi.
Bà một bên đỡ ta đứng lên, một bên nhỏ giọng lẩm bẩm: "Lúc hắn rời đi mặc cẩm y, ta cả đời chưa từng thấy qua, uy phong lẫm liệt ngồi ở trên ngựa, phía sau dẫn theo một đám thị vệ, một đám người cứ như vậy rời đi. Tốt xấu gì con gái của ta cũng hầu hạ hắn lâu như vậy, thế mà một phân tiền cũng không để lại.."
Thấy ta trầm mặc không nói, mẹ ta thở dài một hơi: "Hắn thân phận cao quý, người như thế, thê thiếp thành đàn, phóng đãng không kiềm chế được, làm sao nhớ con cái đồ quê mùa nơi rừng núi này chứ. Con đó, quên hắn đi.."