Chương 7
Trong phòng ánh nến sáng trưng.
Lần đầu ở trước mặt Nguyên Hoài, ta đưa tay ra khua khua vào khoảng mơ hồ phía trước.
"Ta là một người mù, ai sẽ để ý đến ta chứ?" - Ta cười lạnh.
Từ sau khi ta sinh Du nhi, chi tiêu trong nhà nhiều hơn so với trước kia rất nhiều.
Phụ thân ta không bằng lòng với chuyện này, huống chi mẫu thân ta vốn dĩ đã có bệnh cũ, Du nhi từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, nó đến khiến nhà đã nghèo càng nghèo hơn, tăng thêm vài phần áp lực.
Ta đã từng ngây thơ cho rằng rời khỏi Nguyên Hoài, một mình ta cũng có thể nuôi nấng Du nhi.
Nhưng khi cả người nó nóng như hòn than nằm trong lòng ta, ta đi khắp nơi tìm thầy lang nhưng không cách nào chữa bệnh cho nó, lấy ấy ta mới biết lựa chọn của mình ngu xuẩn đến nhường nào..
Ta nhắm mắt lại: "Ngươi muốn thế nào.."
"Con trai.. hãy để nó nhận tổ quy tông đi. Còn nàng.. Tiểu quận chúa hiện giờ không thể không có nàng, ta cũng lười tìm người khác, qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp."
Ta tưởng rằng Nguyên Hoài biết có mama đang đứng ngoài chờ ta thì hắn sẽ kiêng kỵ một chút. Nào ngờ tới người này da mặt rất dày, không hề nghĩ đến cảm nhận của ta.
Sau khi Nguyên Hoài rời khỏi phòng, ta lại thay một bộ quần áo mới, khuôn mặt nóng bừng lên, ra khỏi phòng với đôi môi sưng phù.
Ma ma trách cứ ta vài câu: "Tuy rằng cô có chỗ khó nói, nhưng để tiểu quận chúa một mình trong phòng thật sự không an toàn."
Ta gật đầu, trong lòng trống rỗng.
"Đúng rồi, ngày mai cô không cần đưa tiểu quận chúa ra ngoài nữa." Giọng điệu ma ma có chút nghiêm túc, "Ngày mai công chúa sẽ đến."
"Công chúa?"
Ma ma nhìn ta giải thích: "Mặc dù quan hệ của Công chúa và Vương gia vẫn là một tờ hôn ước, nhưng phụ thân công chúa là thủ lĩnh biên cảnh trọng địa. Nàng trở thành tân vương phi là chuyện ván đã đóng thuyền.. Cho nên, dù giờ phút này nàng vẫn là công chúa nhưng tư cách thì đã là vương phi rồi."
Nghe vậy, ta vuốt mép nôi, hơi nhíu mày.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, ta tự nhiên hỏi một câu: "Mẫu thân của tiểu quận chúa đi đâu rồi?"
Ma ma vội vàng che miệng của ta, hạ giọng nói: "Cô vừa tới không lâu, chỉ sợ không biết, mẹ đẻ của tiểu quận chúa chính là điều cấm kỵ trong phủ ta, ai cũng không được nhắc đến.."
Ta cau mày, vắt óc hồi tưởng: Khi ta và Nguyên Hoài thành hôn, ban đầu như hình với bóng. Nhưng qua một thời gian, Nguyên Hoài cứ ba ngày hai bữa không về nhà.
Nghĩ kỹ lại, đây là thời điểm thích hợp.. Hay là do ta lo lắng quá nhiều thôi?
Ngày hôm sau, ta ôm tiểu quận chúa ngồi cạnh bàn, cùng nó chơi đồ chơi nhỏ.
Bây giờ là giai đoạn tập nói, thỉnh thoảng sẽ nói một vài từ không rõ.
Ta cố tình dạy nó những từ đơn giản.
Nhưng bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Ma ma kéo ta qua một bên quỳ xuống, mũi ta ngửi thấy một mùi thơm.
Tiểu quận chúa đã được ôm đến bên cạnh công chúa, mà ta, nghe ở phía trên ghế ngồi công chúa cười rất vui vẻ.
Ma ma cố ý ngăn cản ta, đợi công chúa cảm thấy chán, nàng ấy gọi người ôm tiểu quận chúa xuống, chỉ để lại ma ma ở trong phòng.
Ta ôm tiểu quận chúa, một nha hoàn dẫn ta đến gian phòng khác, đúng lúc gặp phải Nguyên Hoài.
Nha hoàn nói với Nguyên Hoài chuyện công chúa đến thăm tiểu quận chúa, ta chỉ nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên Hoài: "Sao? Nàng ta tự nhiên đến đây sao?"
Dứt lời, hắn tới gần tiểu quận chúa, trêu chọc bé con vui đùa, sau đó mới ẩn ý nói: "Còn chưa đón vào cửa.."
Giọng điệu này của Nguyên Hoài ta thật sự quá quen thuộc, trong lòng có loại dự cảm không lành.
Sau đó ma ma nói với ta, công chúa muốn tạm thời ở lại trong phủ.
Bà ấy cảm thán nói: "Phong tục ở biên giới cởi mở quá, nào có lý gì còn chưa đón qua cửa đã ở lại nhà chồng?"
Nghe vậy, ta lại nghĩ đến lúc trước Nguyên Hoài chưa làm con rể đã sớm ở lại nhà ta.
Chẳng trách, một hoàng thân có địa vị cao lại trở thành con rể của dân thường, hắn là một kẻ điên, thậm chí có thể muốn giết ta.
Lần đầu ở trước mặt Nguyên Hoài, ta đưa tay ra khua khua vào khoảng mơ hồ phía trước.
"Ta là một người mù, ai sẽ để ý đến ta chứ?" - Ta cười lạnh.
Từ sau khi ta sinh Du nhi, chi tiêu trong nhà nhiều hơn so với trước kia rất nhiều.
Phụ thân ta không bằng lòng với chuyện này, huống chi mẫu thân ta vốn dĩ đã có bệnh cũ, Du nhi từ nhỏ thể yếu nhiều bệnh, nó đến khiến nhà đã nghèo càng nghèo hơn, tăng thêm vài phần áp lực.
Ta đã từng ngây thơ cho rằng rời khỏi Nguyên Hoài, một mình ta cũng có thể nuôi nấng Du nhi.
Nhưng khi cả người nó nóng như hòn than nằm trong lòng ta, ta đi khắp nơi tìm thầy lang nhưng không cách nào chữa bệnh cho nó, lấy ấy ta mới biết lựa chọn của mình ngu xuẩn đến nhường nào..
Ta nhắm mắt lại: "Ngươi muốn thế nào.."
"Con trai.. hãy để nó nhận tổ quy tông đi. Còn nàng.. Tiểu quận chúa hiện giờ không thể không có nàng, ta cũng lười tìm người khác, qua khoảng thời gian này rồi tính tiếp."
Ta tưởng rằng Nguyên Hoài biết có mama đang đứng ngoài chờ ta thì hắn sẽ kiêng kỵ một chút. Nào ngờ tới người này da mặt rất dày, không hề nghĩ đến cảm nhận của ta.
Sau khi Nguyên Hoài rời khỏi phòng, ta lại thay một bộ quần áo mới, khuôn mặt nóng bừng lên, ra khỏi phòng với đôi môi sưng phù.
Ma ma trách cứ ta vài câu: "Tuy rằng cô có chỗ khó nói, nhưng để tiểu quận chúa một mình trong phòng thật sự không an toàn."
Ta gật đầu, trong lòng trống rỗng.
"Đúng rồi, ngày mai cô không cần đưa tiểu quận chúa ra ngoài nữa." Giọng điệu ma ma có chút nghiêm túc, "Ngày mai công chúa sẽ đến."
"Công chúa?"
Ma ma nhìn ta giải thích: "Mặc dù quan hệ của Công chúa và Vương gia vẫn là một tờ hôn ước, nhưng phụ thân công chúa là thủ lĩnh biên cảnh trọng địa. Nàng trở thành tân vương phi là chuyện ván đã đóng thuyền.. Cho nên, dù giờ phút này nàng vẫn là công chúa nhưng tư cách thì đã là vương phi rồi."
Nghe vậy, ta vuốt mép nôi, hơi nhíu mày.
Không biết nghĩ đến chuyện gì, ta tự nhiên hỏi một câu: "Mẫu thân của tiểu quận chúa đi đâu rồi?"
Ma ma vội vàng che miệng của ta, hạ giọng nói: "Cô vừa tới không lâu, chỉ sợ không biết, mẹ đẻ của tiểu quận chúa chính là điều cấm kỵ trong phủ ta, ai cũng không được nhắc đến.."
Ta cau mày, vắt óc hồi tưởng: Khi ta và Nguyên Hoài thành hôn, ban đầu như hình với bóng. Nhưng qua một thời gian, Nguyên Hoài cứ ba ngày hai bữa không về nhà.
Nghĩ kỹ lại, đây là thời điểm thích hợp.. Hay là do ta lo lắng quá nhiều thôi?
Ngày hôm sau, ta ôm tiểu quận chúa ngồi cạnh bàn, cùng nó chơi đồ chơi nhỏ.
Bây giờ là giai đoạn tập nói, thỉnh thoảng sẽ nói một vài từ không rõ.
Ta cố tình dạy nó những từ đơn giản.
Nhưng bỗng nhiên có một vị khách không mời mà đến.
Ma ma kéo ta qua một bên quỳ xuống, mũi ta ngửi thấy một mùi thơm.
Tiểu quận chúa đã được ôm đến bên cạnh công chúa, mà ta, nghe ở phía trên ghế ngồi công chúa cười rất vui vẻ.
Ma ma cố ý ngăn cản ta, đợi công chúa cảm thấy chán, nàng ấy gọi người ôm tiểu quận chúa xuống, chỉ để lại ma ma ở trong phòng.
Ta ôm tiểu quận chúa, một nha hoàn dẫn ta đến gian phòng khác, đúng lúc gặp phải Nguyên Hoài.
Nha hoàn nói với Nguyên Hoài chuyện công chúa đến thăm tiểu quận chúa, ta chỉ nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Nguyên Hoài: "Sao? Nàng ta tự nhiên đến đây sao?"
Dứt lời, hắn tới gần tiểu quận chúa, trêu chọc bé con vui đùa, sau đó mới ẩn ý nói: "Còn chưa đón vào cửa.."
Giọng điệu này của Nguyên Hoài ta thật sự quá quen thuộc, trong lòng có loại dự cảm không lành.
Sau đó ma ma nói với ta, công chúa muốn tạm thời ở lại trong phủ.
Bà ấy cảm thán nói: "Phong tục ở biên giới cởi mở quá, nào có lý gì còn chưa đón qua cửa đã ở lại nhà chồng?"
Nghe vậy, ta lại nghĩ đến lúc trước Nguyên Hoài chưa làm con rể đã sớm ở lại nhà ta.
Chẳng trách, một hoàng thân có địa vị cao lại trở thành con rể của dân thường, hắn là một kẻ điên, thậm chí có thể muốn giết ta.