Chương 3
7.
Tôi định đưa anh tới quán cà phê gần nhà ngồi.
Nhưng anh nhìn đống đồ ăn tôi đang cầm trên tay, khăng khăng muốn vào nhà tôi nói chuyện.
Không thể lay chuyển được anh nên tôi đành phải mở cửa nhà.
Tô Duy nghe thấy tiếng động nên vội vàng chạy ra.
Thằng bé đang mặc đồ ở nhà, nó nhoẻn miệng cười với tôi, sắc mặt tái nhợt.
“Chị đã về rồi, tối nay chị nấu canh phải không ạ?”
Sau khi liếc thấy người đứng sau tôi, ánh mắt nó khựng lại.
Phó Diên đối mặt với thằng bé, bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Tô Duy kéo ống tay áo của tôi:
“Chị ơi, người kia là ai vậy ạ?”
“Chị?” Phó Diên nhếch mép cười lạnh lùng, giọng khó chịu, “Em thích kiểu nhỏ tuổi hơn cơ đấy?”
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, còn chưa kịp nói gì.
Tô Duy nhận ra hàm ý của anh, thằng bé tức giận nắm chặt cổ áo của Phó Diên.
“Anh nói nhăng nói cuội gì đó, có tin tôi đánh anh không!”
“Thích thì chiều!”
Mặt Phó Diên lạnh tanh, đưa tay định cởi khuy tay áo.
Tôi chưa từng thấy anh xốc nổi như thanh niên mới lớn như vậy, vội vàng tách hai người ra.
“Đừng làm loạn, đây là em trai em, em trai ruột.”
Bầu không khí như đông cứng lại.
Phó Diên phản ứng rất nhanh, anh mau chóng nở một nụ cười công nghiệp, cầm chặt tay Tô Duy.
“Thì ra là em trai, xấu hổ quá, hiểu lầm mất rồi.”
“Anh là ai, đừng có nhận bừa thân thích gì ở đây.”
“Nào có nhận bừa, anh là anh rể em mà.”
Tô Duy:?
Tôi:...
8.
Tôi đuổi Tô Duy về phòng, sau đó ngồi xuống sopha nói chuyện với Phó Diên.
Anh vừa quan sát nội thất trong phòng, vừa nghe tôi kể lại chuyện lúc trước.
“Cho nên là, em vì tiền mới chăm sóc anh sao?”
“Vâng.”
“Vậy những khi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh em cũng không tự nguyện sao?”
“...” Cũng không hẳn.
Nói đến chuyện này, tôi liền cảm thấy lúng túng.
Dù sao thì anh cũng coi tôi là Trình Y Y nên mới...
Anh dùng ánh mắt sâu xa nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Tôi rất sợ một khi anh tức giận sẽ ra tay với tôi như với em tôi.
Dù sao thì cũng vì em trai bị bệnh nên tôi mới ký thỏa thuận này.
“Anh Phó, em xin lỗi anh, là do em lừa anh, nếu anh tức giận, em, em...”
Tôi nghĩ mãi mà chẳng thể nghĩ được điều gì bù đắp cho anh.
Phó Diên nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của tôi, bật cười.
“Đương nhiên là anh rất giận, em tránh anh như tránh tà ấy...”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi đi ra mở cửa, là hàng xóm cạnh nhà tôi, Quý Vân Phàm.
Anh ấy cũng là người Trung, là một nhà thiết kế nội thất, thường ngày tôi và anh ấy có thể chăm sóc lẫn nhau.
“Mạn Mạn, hôm nay đồng nghiệp cho tôi nhiều cua lắm, tôi nhớ lần trước cô nói muốn ăn nên đem tới cho cô đây.”
Quý Vân Phàm cười tươi, đưa cho tôi một chiếc hộp.
Tôi chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, không ngờ anh còn nhớ rõ.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, sau cần gì thì cứ nói với tôi.”
Anh rất nhiệt tình, nhìn lướt qua phòng khách.
“Hóa ra nhà cô có khách, vậy tôi không quấy rầy nữa.”
“Đợi lát nữa nấu cơm xong tôi sẽ báo cho cô.”
“Được.”
Chúng tôi thường xuyên ăn cơm cùng nhau.
Có đôi lúc tôi phải tăng ca ở trung tâm, Tô Duy sẽ đến nhà Quý Vân Phàm ăn cơm.
Có qua có lại, cuối cùng chúng tôi trở thành bạn thân của nhau.
Sau khi đóng cửa nhà, tôi liền thấy Phó Diên đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vẫn chưa quen với việc anh đã phục hồi thị lực cho lắm, bởi vì mỗi khi anh nhìn tôi đều sẽ khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên.
“Anh Phó, sắc trời không còn sớm, những điều cần nói em đã nói hết rồi.”
“Nếu được thì chúng ta hãy quên hết những chuyện đã qua đi.”
Tôi xiết chặt vạt áo, trong lòng chua xót.
Sâu trong nội tâm, tôi vừa sợ anh tới tìm tôi và gây phiền toái, vừa sợ từ nay về sau sẽ không được gặp lại anh nữa.
Phó Diên nhíu mày, có chút không vui.
“Quên đi? Em mơ đẹp ghê nhỉ.”
“Anh có ý gì?”
“Lần này anh tới tìm em là vì...”
Anh nhìn chằm chặp vào hộp cua, nói tiếp, “Là vì anh có chuyện cần em hỗ trợ.”
Tôi buồn bực:
“Em có gì để mà giúp được anh?”
“Trình Y Y lại chạy rồi, anh muốn tìm một người giống cô ấy để kết hôn.”
“...”
Lồng ngực tôi nghẹt lại, như bị những mũi kim đâm vào.
Lại là thế thân.
Cũng đúng, người như tôi cũng chỉ có mỗi tác dụng đó thôi.
“Anh Phó, lần này em không thể đồng ý.”
“Vì sao? Anh có thể cho em tiền, hay là em muốn gì khác?”
“Tiền bạc không phải vấn đề, chỉ là em... muốn sống tốt phần đời của mình.”
Trải qua cả một năm đầy cay đắng, tôi đã chịu đủ lắm rồi, không muốn để mình giẫm lại vết xe đổ đó nữa.
Phó Diên cũng không nóng nảy, chậm rãi đứng dậy.
“Không sao, em cứ cân nhắc cho kỹ rồi trả lời anh lần nữa.”
9.
Cứ ngỡ là tôi đã có thể cự tuyệt giao dịch này một cách quyết đoán.
Thế nhưng bệnh tình của Tô Duy lại tái phát.
Thời điểm tôi dẫn thằng bé đến bệnh viện, tôi đã bị dọa cho hết hồn.
Bác sĩ nói nhất định phải để thằng bé nằm viện để điều trị và quan sát thêm, sau đó cần quyết định xem có muốn phẫu thuật lần nữa không.
Đây cũng là một khoản chi vô cùng lớn.
Tôi nhìn số dư tài khoản của mình, thở dài.
Không biết Phó Diên nghe được tin tức từ đâu, chạy tới bệnh viện thăm hỏi Tô Duy.
Anh nói anh có thể thu xếp cho em trai tôi điều trị ở một bệnh viện tốt hơn.
Hơn nữa, Tô Duy không phải công dân ở đây, nếu muốn chuẩn bị thi đại học thì sớm muộn gì cũng phải về nước.
Tôi thầm cân nhắc trong lòng.
Cuối cùng, tôi vẫn phải cúi đầu trước sự thật.
――
Khi đi cùng chuyến bay với Phó Diên, tôi cảm thấy mình như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tôi lại kết hôn cùng với người mình thích.
Mặc dù vẫn lấy danh nghĩa của người khác.
Phó Diên nắm chặt tay tôi, anh vân vê đầu ngón tay tôi theo thói quen.
“Nếu em thấy mệt thì ngủ chút đi, quầng mắt em thâm nặng lắm rồi đó, mấy ngày qua em không ngủ đủ hả?”
Tôi muốn rút tay về lại bị anh nắm chặt.
Tôi lấy làm lạ, nhìn anh.
“Em cũng không phải Trình Y Y, anh quan tâm em vậy làm gì?”
“Em sắp thành vợ anh rồi, em để anh đương chức sớm chút không được hả?”
Anh nói những chuyện này anh nên được làm, lại còn để tôi ngả lên vai anh.
Dạo gần đây tôi lúc nào cũng phải chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện để chăm Tô Duy, quả thực mệt mỏi.
Hương gỗ quen thuộc quanh quẩn nơi đây.
Tôi chìm vào giấc ngủ thật rồi.
10.
Sau khi về nước, Phó Diên thực hiện đúng lời hứa, đưa Tô Duy vào bệnh viện tư nhân tốt nhất để chữa bệnh.
Anh còn mời cả gia sư tới kèm cặp cho thằng bé.
Còn tôi, mỗi ngày đều bị cả đống nhà thiết kế vây quanh.
Nào là thử các kiểu trang điểm, may đo váy cưới, lựa chọn sân bãi tổ chức hôn lễ.
Rõ ràng là lúc làm lễ đính hôn, tôi chẳng cần phải biết gì mà.
Hơn nữa, thật kỳ lạ, lần này tôi trở về nhưng không nghe được tin tức gì từ bà Tôn Minh Ngọc.
Bà ấy biết rõ chuyện tôi muốn kết hôn với con trai bà ấy, chẳng phải bà nên đay nghiến tôi vài câu sao?
Tôi sống ở căn hộ gần công ty của Phó Diên, anh nói như vậy sẽ tiện chăm sóc tôi hơn.
Buổi tối, anh trở về nhà sau khi tăng ca, thần sắc mỏi mệt.
Tôi đưa anh xem bản thiết kế của địa điểm tổ chức hôn lễ.
Tôi sợ gu thẩm mỹ của tôi và anh khác nhau, hơn nữa vào hôm tổ chức hôn lễ sẽ có rất nhiều quan khách là những nhân vật nổi tiếng, anh sẽ rõ hơn nên làm thế nào.
Phó Diên nhìn thoáng qua, gật đầu.
“Anh nghe em hết.”
“Anh còn chẳng thèm lật ra xem, đến lúc đó bị người ta chê cười thì đừng trách em.”
“Chúng ta kết hôn, đương nhiên phải đặt sự hài lòng của em lên hàng đầu, những người khác có liên quan gì.”
Phó Diên nới lỏng cà vạt, “Vợ ơi, anh đói.”
“...Anh đừng gọi em như thế, chúng ta còn chưa kết hôn mà.”
Xưng hô như thế này hẳn phải để dành cho Trình Y Y.
“Vậy anh phải gọi em là gì đây?” Anh suy nghĩ một chút, “Mạn Mạn?”
Anh vừa nói hai chữ kia xong, tôi liền cảm thấy rất êm tai.
Mặt tôi lại nóng lên, tôi đẩy anh ra, đứng dậy đi vào bếp.
Tôi nấu cho anh một bát mỳ, sau đó trốn vào phòng mình.
Sau khi về nước, tôi và anh vẫn luôn ngủ riêng.
Nhưng đêm nay, ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì Phó Diên gõ cửa phòng tôi.
“Mạn Mạn, điều hòa phòng anh hỏng mất rồi.”
Trời đã vào hè, như vậy thì đúng là khổ thật.
Tôi mở cửa phòng, liền thấy anh đang ôm gối nhìn mình, tóc anh rũ tự nhiên, trông có vẻ đáng thương.
“Vậy... anh ngủ trên nền đất nhé?”
“Giường trong phòng ngủ chính lớn như vậy, ngủ đất đúng là lãng phí.”
Anh bước vào, nằm trên giường rất tự nhiên.
Tôi nhìn anh, lập tức cảm thấy cả người cự nự.
“Tới đây ngủ thôi em, sao thế, em ngại hả?” Anh nhìn tôi, nhíu mày, “Cũng đâu phải hai đứa mình chưa ngủ cùng bao giờ.”
“Chuyện này đâu giống vậy.”
“Có gì khác nhỉ?”
“...”
Khi mắt anh còn chưa khỏi, tôi thậm chí còn dám thay đồ trước mặt anh.
Nhưng giờ mắt anh đã sáng, mọi thứ thay đổi hết rồi.
Tôi lúng túng bước tới và nằm xuống sát mép giường.
Sau khi tắt đèn, tôi hồi hộp đến mức khó ngủ.
Trước kia anh rất thích trêu tôi trước giờ ngủ.
Một lát sau, sau lưng tôi truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Tôi thở phào, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đôi chút cô đơn.
Quả nhiên, tôi không phải Trình Y Y, đối với anh tôi không có chút hấp dẫn nào.
Tôi định đưa anh tới quán cà phê gần nhà ngồi.
Nhưng anh nhìn đống đồ ăn tôi đang cầm trên tay, khăng khăng muốn vào nhà tôi nói chuyện.
Không thể lay chuyển được anh nên tôi đành phải mở cửa nhà.
Tô Duy nghe thấy tiếng động nên vội vàng chạy ra.
Thằng bé đang mặc đồ ở nhà, nó nhoẻn miệng cười với tôi, sắc mặt tái nhợt.
“Chị đã về rồi, tối nay chị nấu canh phải không ạ?”
Sau khi liếc thấy người đứng sau tôi, ánh mắt nó khựng lại.
Phó Diên đối mặt với thằng bé, bầu không khí xung quanh bỗng chốc trở nên lạnh lẽo.
Tô Duy kéo ống tay áo của tôi:
“Chị ơi, người kia là ai vậy ạ?”
“Chị?” Phó Diên nhếch mép cười lạnh lùng, giọng khó chịu, “Em thích kiểu nhỏ tuổi hơn cơ đấy?”
Tôi trừng mắt nhìn anh một cái, còn chưa kịp nói gì.
Tô Duy nhận ra hàm ý của anh, thằng bé tức giận nắm chặt cổ áo của Phó Diên.
“Anh nói nhăng nói cuội gì đó, có tin tôi đánh anh không!”
“Thích thì chiều!”
Mặt Phó Diên lạnh tanh, đưa tay định cởi khuy tay áo.
Tôi chưa từng thấy anh xốc nổi như thanh niên mới lớn như vậy, vội vàng tách hai người ra.
“Đừng làm loạn, đây là em trai em, em trai ruột.”
Bầu không khí như đông cứng lại.
Phó Diên phản ứng rất nhanh, anh mau chóng nở một nụ cười công nghiệp, cầm chặt tay Tô Duy.
“Thì ra là em trai, xấu hổ quá, hiểu lầm mất rồi.”
“Anh là ai, đừng có nhận bừa thân thích gì ở đây.”
“Nào có nhận bừa, anh là anh rể em mà.”
Tô Duy:?
Tôi:...
8.
Tôi đuổi Tô Duy về phòng, sau đó ngồi xuống sopha nói chuyện với Phó Diên.
Anh vừa quan sát nội thất trong phòng, vừa nghe tôi kể lại chuyện lúc trước.
“Cho nên là, em vì tiền mới chăm sóc anh sao?”
“Vâng.”
“Vậy những khi thực hiện nghĩa vụ vợ chồng với anh em cũng không tự nguyện sao?”
“...” Cũng không hẳn.
Nói đến chuyện này, tôi liền cảm thấy lúng túng.
Dù sao thì anh cũng coi tôi là Trình Y Y nên mới...
Anh dùng ánh mắt sâu xa nhìn tôi, dường như đang suy nghĩ điều gì.
Tôi rất sợ một khi anh tức giận sẽ ra tay với tôi như với em tôi.
Dù sao thì cũng vì em trai bị bệnh nên tôi mới ký thỏa thuận này.
“Anh Phó, em xin lỗi anh, là do em lừa anh, nếu anh tức giận, em, em...”
Tôi nghĩ mãi mà chẳng thể nghĩ được điều gì bù đắp cho anh.
Phó Diên nhìn vẻ mặt xoắn xuýt của tôi, bật cười.
“Đương nhiên là anh rất giận, em tránh anh như tránh tà ấy...”
Đột nhiên có tiếng gõ cửa vang lên.
Tôi đi ra mở cửa, là hàng xóm cạnh nhà tôi, Quý Vân Phàm.
Anh ấy cũng là người Trung, là một nhà thiết kế nội thất, thường ngày tôi và anh ấy có thể chăm sóc lẫn nhau.
“Mạn Mạn, hôm nay đồng nghiệp cho tôi nhiều cua lắm, tôi nhớ lần trước cô nói muốn ăn nên đem tới cho cô đây.”
Quý Vân Phàm cười tươi, đưa cho tôi một chiếc hộp.
Tôi chỉ thuận miệng nhắc tới mà thôi, không ngờ anh còn nhớ rõ.
“Cảm ơn anh.”
“Không cần khách sáo, sau cần gì thì cứ nói với tôi.”
Anh rất nhiệt tình, nhìn lướt qua phòng khách.
“Hóa ra nhà cô có khách, vậy tôi không quấy rầy nữa.”
“Đợi lát nữa nấu cơm xong tôi sẽ báo cho cô.”
“Được.”
Chúng tôi thường xuyên ăn cơm cùng nhau.
Có đôi lúc tôi phải tăng ca ở trung tâm, Tô Duy sẽ đến nhà Quý Vân Phàm ăn cơm.
Có qua có lại, cuối cùng chúng tôi trở thành bạn thân của nhau.
Sau khi đóng cửa nhà, tôi liền thấy Phó Diên đang nhìn chằm chằm vào tôi.
Tôi vẫn chưa quen với việc anh đã phục hồi thị lực cho lắm, bởi vì mỗi khi anh nhìn tôi đều sẽ khiến tôi cảm thấy mất tự nhiên.
“Anh Phó, sắc trời không còn sớm, những điều cần nói em đã nói hết rồi.”
“Nếu được thì chúng ta hãy quên hết những chuyện đã qua đi.”
Tôi xiết chặt vạt áo, trong lòng chua xót.
Sâu trong nội tâm, tôi vừa sợ anh tới tìm tôi và gây phiền toái, vừa sợ từ nay về sau sẽ không được gặp lại anh nữa.
Phó Diên nhíu mày, có chút không vui.
“Quên đi? Em mơ đẹp ghê nhỉ.”
“Anh có ý gì?”
“Lần này anh tới tìm em là vì...”
Anh nhìn chằm chặp vào hộp cua, nói tiếp, “Là vì anh có chuyện cần em hỗ trợ.”
Tôi buồn bực:
“Em có gì để mà giúp được anh?”
“Trình Y Y lại chạy rồi, anh muốn tìm một người giống cô ấy để kết hôn.”
“...”
Lồng ngực tôi nghẹt lại, như bị những mũi kim đâm vào.
Lại là thế thân.
Cũng đúng, người như tôi cũng chỉ có mỗi tác dụng đó thôi.
“Anh Phó, lần này em không thể đồng ý.”
“Vì sao? Anh có thể cho em tiền, hay là em muốn gì khác?”
“Tiền bạc không phải vấn đề, chỉ là em... muốn sống tốt phần đời của mình.”
Trải qua cả một năm đầy cay đắng, tôi đã chịu đủ lắm rồi, không muốn để mình giẫm lại vết xe đổ đó nữa.
Phó Diên cũng không nóng nảy, chậm rãi đứng dậy.
“Không sao, em cứ cân nhắc cho kỹ rồi trả lời anh lần nữa.”
9.
Cứ ngỡ là tôi đã có thể cự tuyệt giao dịch này một cách quyết đoán.
Thế nhưng bệnh tình của Tô Duy lại tái phát.
Thời điểm tôi dẫn thằng bé đến bệnh viện, tôi đã bị dọa cho hết hồn.
Bác sĩ nói nhất định phải để thằng bé nằm viện để điều trị và quan sát thêm, sau đó cần quyết định xem có muốn phẫu thuật lần nữa không.
Đây cũng là một khoản chi vô cùng lớn.
Tôi nhìn số dư tài khoản của mình, thở dài.
Không biết Phó Diên nghe được tin tức từ đâu, chạy tới bệnh viện thăm hỏi Tô Duy.
Anh nói anh có thể thu xếp cho em trai tôi điều trị ở một bệnh viện tốt hơn.
Hơn nữa, Tô Duy không phải công dân ở đây, nếu muốn chuẩn bị thi đại học thì sớm muộn gì cũng phải về nước.
Tôi thầm cân nhắc trong lòng.
Cuối cùng, tôi vẫn phải cúi đầu trước sự thật.
――
Khi đi cùng chuyến bay với Phó Diên, tôi cảm thấy mình như bừng tỉnh khỏi giấc mộng.
Tôi lại kết hôn cùng với người mình thích.
Mặc dù vẫn lấy danh nghĩa của người khác.
Phó Diên nắm chặt tay tôi, anh vân vê đầu ngón tay tôi theo thói quen.
“Nếu em thấy mệt thì ngủ chút đi, quầng mắt em thâm nặng lắm rồi đó, mấy ngày qua em không ngủ đủ hả?”
Tôi muốn rút tay về lại bị anh nắm chặt.
Tôi lấy làm lạ, nhìn anh.
“Em cũng không phải Trình Y Y, anh quan tâm em vậy làm gì?”
“Em sắp thành vợ anh rồi, em để anh đương chức sớm chút không được hả?”
Anh nói những chuyện này anh nên được làm, lại còn để tôi ngả lên vai anh.
Dạo gần đây tôi lúc nào cũng phải chạy đôn chạy đáo trong bệnh viện để chăm Tô Duy, quả thực mệt mỏi.
Hương gỗ quen thuộc quanh quẩn nơi đây.
Tôi chìm vào giấc ngủ thật rồi.
10.
Sau khi về nước, Phó Diên thực hiện đúng lời hứa, đưa Tô Duy vào bệnh viện tư nhân tốt nhất để chữa bệnh.
Anh còn mời cả gia sư tới kèm cặp cho thằng bé.
Còn tôi, mỗi ngày đều bị cả đống nhà thiết kế vây quanh.
Nào là thử các kiểu trang điểm, may đo váy cưới, lựa chọn sân bãi tổ chức hôn lễ.
Rõ ràng là lúc làm lễ đính hôn, tôi chẳng cần phải biết gì mà.
Hơn nữa, thật kỳ lạ, lần này tôi trở về nhưng không nghe được tin tức gì từ bà Tôn Minh Ngọc.
Bà ấy biết rõ chuyện tôi muốn kết hôn với con trai bà ấy, chẳng phải bà nên đay nghiến tôi vài câu sao?
Tôi sống ở căn hộ gần công ty của Phó Diên, anh nói như vậy sẽ tiện chăm sóc tôi hơn.
Buổi tối, anh trở về nhà sau khi tăng ca, thần sắc mỏi mệt.
Tôi đưa anh xem bản thiết kế của địa điểm tổ chức hôn lễ.
Tôi sợ gu thẩm mỹ của tôi và anh khác nhau, hơn nữa vào hôm tổ chức hôn lễ sẽ có rất nhiều quan khách là những nhân vật nổi tiếng, anh sẽ rõ hơn nên làm thế nào.
Phó Diên nhìn thoáng qua, gật đầu.
“Anh nghe em hết.”
“Anh còn chẳng thèm lật ra xem, đến lúc đó bị người ta chê cười thì đừng trách em.”
“Chúng ta kết hôn, đương nhiên phải đặt sự hài lòng của em lên hàng đầu, những người khác có liên quan gì.”
Phó Diên nới lỏng cà vạt, “Vợ ơi, anh đói.”
“...Anh đừng gọi em như thế, chúng ta còn chưa kết hôn mà.”
Xưng hô như thế này hẳn phải để dành cho Trình Y Y.
“Vậy anh phải gọi em là gì đây?” Anh suy nghĩ một chút, “Mạn Mạn?”
Anh vừa nói hai chữ kia xong, tôi liền cảm thấy rất êm tai.
Mặt tôi lại nóng lên, tôi đẩy anh ra, đứng dậy đi vào bếp.
Tôi nấu cho anh một bát mỳ, sau đó trốn vào phòng mình.
Sau khi về nước, tôi và anh vẫn luôn ngủ riêng.
Nhưng đêm nay, ngay khi tôi chuẩn bị đi ngủ thì Phó Diên gõ cửa phòng tôi.
“Mạn Mạn, điều hòa phòng anh hỏng mất rồi.”
Trời đã vào hè, như vậy thì đúng là khổ thật.
Tôi mở cửa phòng, liền thấy anh đang ôm gối nhìn mình, tóc anh rũ tự nhiên, trông có vẻ đáng thương.
“Vậy... anh ngủ trên nền đất nhé?”
“Giường trong phòng ngủ chính lớn như vậy, ngủ đất đúng là lãng phí.”
Anh bước vào, nằm trên giường rất tự nhiên.
Tôi nhìn anh, lập tức cảm thấy cả người cự nự.
“Tới đây ngủ thôi em, sao thế, em ngại hả?” Anh nhìn tôi, nhíu mày, “Cũng đâu phải hai đứa mình chưa ngủ cùng bao giờ.”
“Chuyện này đâu giống vậy.”
“Có gì khác nhỉ?”
“...”
Khi mắt anh còn chưa khỏi, tôi thậm chí còn dám thay đồ trước mặt anh.
Nhưng giờ mắt anh đã sáng, mọi thứ thay đổi hết rồi.
Tôi lúng túng bước tới và nằm xuống sát mép giường.
Sau khi tắt đèn, tôi hồi hộp đến mức khó ngủ.
Trước kia anh rất thích trêu tôi trước giờ ngủ.
Một lát sau, sau lưng tôi truyền đến tiếng hít thở đều đặn.
Tôi thở phào, nhưng đồng thời cũng cảm thấy đôi chút cô đơn.
Quả nhiên, tôi không phải Trình Y Y, đối với anh tôi không có chút hấp dẫn nào.