Chương 4
11.
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh giấc và thấy mình đang nằm trong lòng anh.
Tôi lúng túng nhìn anh một cái, anh vẫn chưa tỉnh dậy.
May thật đấy.
Chẳng hiểu tôi bị làm sao mà lại nằm gần anh nữa.
Tôi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi lồng ngực anh, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì ra khỏi nhà.
Hôm nay Quý Vân Phàm về nước, tôi muốn mời vị khách từ phương xa này một bữa cơm tẩy trần.
Anh ấy gặp được tôi thì vui vẻ vô cùng, còn mang quà tặng tôi.
Tôi nhớ là Quý Vân Phàm thích ăn đồ cay, cho nên đã dẫn anh ấy tới một nhà hàng lẩu nổi tiếng.
“Chẳng phải anh định phát triển sự nghiệp lâu dài ở bên đó ư, nghĩ sao mà lại về nước vậy?”
“Tôi vừa nhận một dự án lớn, vì vậy trở về đây một thời gian.”
Quý Vân Phàm thân mật đẩy những món tôi thích tới gần tôi.
Chúng tôi nói cho nhau nghe về tình hình cuộc sống gần đây.
Tôi không tiết lộ nguyên nhân mình về nước.
Giao dịch thế thân, nói ra quả thực mất mặt.
Gặp được người quen cho nên tôi khá vui, uống cùng Quý Vân Phàm hai chén rượu.
Sắc trời đã tối, Quý Vân Phàm lo tôi đi một mình không an toàn, khăng khăng muốn đưa tôi về.
Đến nơi, anh ấy vỗ vai tôi.
“Tuy rằng tối nay uống không nhiều lắm nhưng khi về cô nhớ uống chút nước pha mật ong nhé, kẻo ngày mai lại khó chịu đấy.”
“Được, cảm ơn anh.”
Xe taxi rời khỏi khu nhà, tôi nhìn khu căn hộ trước mặt, thở dài một hơi.
Mỗi lần dây dưa với Phó Diên, luôn luôn có Trình Y Y kèm theo.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.
Bỗng chốc có bóng dáng ai đó lao ra từ hành lang.
Quần áo trên người Phó Diên lôi thôi lếch thếch, anh vội vã chạy về hướng chiếc xe đang đi.
Vừa mở cửa xe ra thì anh trông thấy tôi, lại nổi giận đùng đùng đóng cửa xe lại, đi về phía tôi.
Dù đang cách rất xa, tôi vẫn có thể cảm nhận được người ấy đang phẫn nộ.
Tôi bất giác muốn lui về sau, lại bị anh bắt lấy.
“Em chạy đi đâu thế, em có biết anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi không?”
Đôi lông mày của Phó Diên nhíu chặt, lực kéo của anh khiến tôi cảm thấy đau.
“Em tắt chuông điện thoại, em chỉ đi ăn cơm với bạn thôi mà.”
“Bạn nào?”
“Quý Vân Phàm, anh gặp rồi còn gì.”
“Vì sao không nói với anh một câu? Em có biết anh lo lắng lắm hay không...”
Anh đột nhiên ngừng nói, hít thở sâu một lúc, sau đó xốc lại tinh thần.
Tôi biết chứ, chắc hẳn là anh lo tôi rời đi sẽ không tìm được cô dâu dự bị nào khác, khiến anh gặp nhiều chuyện phiền phức hơn.
Tôi rũ mắt, vùng vẫy một chút.
“Em biết rồi, lần sau em sẽ nói cho anh biết, giờ anh buông em ra đã.”
Phó Diên không chịu buông, nhất quyết kéo tôi lên tầng.
Sau khi vào nhà, tôi lạnh lùng yêu cầu được trở về phòng, nhưng anh không cho.
“Mới sáng sớm ngày ra đã đi rồi, em chơi với hắn ta cả ngày dài, rất vui vẻ sao? Hai người đã nói chuyện gì vậy?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Anh là chồng chưa cưới của em, em nói thử xem?” Anh gằn từng tiếng.
Có lẽ là men rượu đã khiến tôi to gan hơn.
Tôi tức giận bác bỏ lời anh:
“Dù sao tất cả đều chỉ là giả dối.”
Tôi đi lướt qua anh, định trở về phòng nghỉ ngơi.
Anh đột nhiên vươn tay, bực dọc đẩy tôi vào tường.
“Sao nào, thấy hắn ta về nên bắt đầu mất kiên nhẫn với anh đấy à?”
Phó Diên nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt anh chất chứa nỗi muộn phiền.
Tôi không biết nữa, tôi cũng đâu phải Trình Y Y, anh để ý như vậy làm gì?
Tôi đã không còn chút tự tôn nào, không muốn mất thêm cả sự tự do nữa.
Tôi càng vùng vằng, anh lại càng bám chắc, trói chặt tôi trong vòng tay.
“Phó Diên, anh làm vậy sẽ khiến em ghét anh!”
“Ghét anh?”
Anh nheo mắt, cười khẩy: “Vậy anh cũng không ngại làm em ghét anh hơn đâu!”
Anh cúi đầu, hung hăng cắn vào môi tôi.
Không hề dịu dàng chút nào, như thể anh đang cố ý làm tôi đau vậy.
Kể cả khi nước mắt tôi rơi xuống, anh cũng không chịu tha tôi.
Mãi cho đến khi tôi không thể thở nổi, anh mới buông tôi ra.
“Sau này em không được uống rượu với người đàn ông khác nữa. Bằng không lần sau sẽ không kết thúc đơn giản như thế này nữa đâu.”
“...”
Vô liêm sỉ!
12.
Từ sau hôm đó, tôi chiến tranh lạnh với Phó Diên.
Tuy rằng ngày hôm sau anh đã nói lời xin lỗi, tôi vẫn cứ hờn dỗi với anh.
Chỉ bởi vì tôi không phải Trình Y Y nên anh cứ bắt nạt tôi như vậy sao?
Dựa vào đâu chứ!
Dù vậy, tôi vẫn sẽ thông báo với anh mỗi khi đi ra ngoài, nhưng ở trong nhà tôi nhất quyết không hé miệng nói với anh nửa chữ.
Thứ Bảy, tôi tới bệnh viện thăm Tô Duy.
Đại sảnh bệnh viện vô cùng ầm ĩ.
Khi chuẩn bị bước vào thang máy, ánh mắt tôi liếc qua chỗ khác, vô tình nhìn thấy một người rất quen.
Tôi tập trung quan sát, quả nhiên không nhận lầm người.
Trình Y Y?
Tôi đi theo cô ấy, phát hiện Trình Y Y bước vào khoa Phụ sản.
Tôi đứng ở bên ngoài đợi một lúc.
Trình Y Y cầm một tờ xét nghiệm bước ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, trên tay còn cầm theo hai hộp vitamin B11.
Cô ấy... mang thai?
Tôi đứng như trời trồng, trong lòng dấy lên những cảm xúc khó để gọi tên.
Có lẽ là cảm giác may mắn, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy khó chịu.
Nếu Phó Diên biết được, chắc anh sẽ vô cùng vui mừng nhỉ?
Dù sao một kẻ giả mạo như tôi sớm muộn gì cũng phải rời đi.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, tiến lên bắt chuyện với cô ấy.
“Trình Y Y, Phó Diên vẫn luôn đi tìm cô đó.”
Cô ấy sững sờ, buồn bực dò xét tôi.
“Cô là... Tô Mạn?”
“Đúng, cô biết tôi sao?”
“Ôi chao, cuối cùng tên kia cũng đã tìm được cô rồi.”
Trình Y Y nhoẻn miệng cười, giờ đến lượt tôi ngây ngẩn cả người.
Điều này hoàn toàn khác với những phản ứng mà tôi dự liệu.
“Trình Y Y, chẳng phải Phó Diên muốn kết hôn với cô sao? Anh ấy nói cô bỏ chạy, tại sao cô lại ở chỗ này?”
“Ớ? Cậu ta nói tầm bậy tầm bạ gì vậy?”
Trình Y Y kiêu kỳ nhíu mày.
Màn hình điện thoại của cô ấy sáng lên, Trình Y Y nhìn lướt qua, lại càng tức giận hơn.
“Bảo tên kia tự mình giải thích với cô đi, hôm nay tôi còn đang vội đi đánh người, tôi đi trước nha!”
Tiếng giày cao gót của Trình Y Y vang lên lộp cộp, hừng hực đi về phía trước.
Hình như cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay phắt lại.
“À phải rồi, đứa nhỏ này không phải con của Phó Diên đâu, cô đừng hiểu lầm.”
“...”
Tôi khờ luôn rồi, cứ đứng đực ở đó, đầu óc rối bời.
Chuyện này là thế nào?
Nếu Trình Y Y đã không bỏ trốn, vậy Phó Diên lừa tôi quay về để làm gì?
Sáng sớm hôm sau, tôi tỉnh giấc và thấy mình đang nằm trong lòng anh.
Tôi lúng túng nhìn anh một cái, anh vẫn chưa tỉnh dậy.
May thật đấy.
Chẳng hiểu tôi bị làm sao mà lại nằm gần anh nữa.
Tôi nhẹ chân nhẹ tay rời khỏi lồng ngực anh, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì ra khỏi nhà.
Hôm nay Quý Vân Phàm về nước, tôi muốn mời vị khách từ phương xa này một bữa cơm tẩy trần.
Anh ấy gặp được tôi thì vui vẻ vô cùng, còn mang quà tặng tôi.
Tôi nhớ là Quý Vân Phàm thích ăn đồ cay, cho nên đã dẫn anh ấy tới một nhà hàng lẩu nổi tiếng.
“Chẳng phải anh định phát triển sự nghiệp lâu dài ở bên đó ư, nghĩ sao mà lại về nước vậy?”
“Tôi vừa nhận một dự án lớn, vì vậy trở về đây một thời gian.”
Quý Vân Phàm thân mật đẩy những món tôi thích tới gần tôi.
Chúng tôi nói cho nhau nghe về tình hình cuộc sống gần đây.
Tôi không tiết lộ nguyên nhân mình về nước.
Giao dịch thế thân, nói ra quả thực mất mặt.
Gặp được người quen cho nên tôi khá vui, uống cùng Quý Vân Phàm hai chén rượu.
Sắc trời đã tối, Quý Vân Phàm lo tôi đi một mình không an toàn, khăng khăng muốn đưa tôi về.
Đến nơi, anh ấy vỗ vai tôi.
“Tuy rằng tối nay uống không nhiều lắm nhưng khi về cô nhớ uống chút nước pha mật ong nhé, kẻo ngày mai lại khó chịu đấy.”
“Được, cảm ơn anh.”
Xe taxi rời khỏi khu nhà, tôi nhìn khu căn hộ trước mặt, thở dài một hơi.
Mỗi lần dây dưa với Phó Diên, luôn luôn có Trình Y Y kèm theo.
Đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật thảm hại.
Bỗng chốc có bóng dáng ai đó lao ra từ hành lang.
Quần áo trên người Phó Diên lôi thôi lếch thếch, anh vội vã chạy về hướng chiếc xe đang đi.
Vừa mở cửa xe ra thì anh trông thấy tôi, lại nổi giận đùng đùng đóng cửa xe lại, đi về phía tôi.
Dù đang cách rất xa, tôi vẫn có thể cảm nhận được người ấy đang phẫn nộ.
Tôi bất giác muốn lui về sau, lại bị anh bắt lấy.
“Em chạy đi đâu thế, em có biết anh đã gọi cho em bao nhiêu cuộc rồi không?”
Đôi lông mày của Phó Diên nhíu chặt, lực kéo của anh khiến tôi cảm thấy đau.
“Em tắt chuông điện thoại, em chỉ đi ăn cơm với bạn thôi mà.”
“Bạn nào?”
“Quý Vân Phàm, anh gặp rồi còn gì.”
“Vì sao không nói với anh một câu? Em có biết anh lo lắng lắm hay không...”
Anh đột nhiên ngừng nói, hít thở sâu một lúc, sau đó xốc lại tinh thần.
Tôi biết chứ, chắc hẳn là anh lo tôi rời đi sẽ không tìm được cô dâu dự bị nào khác, khiến anh gặp nhiều chuyện phiền phức hơn.
Tôi rũ mắt, vùng vẫy một chút.
“Em biết rồi, lần sau em sẽ nói cho anh biết, giờ anh buông em ra đã.”
Phó Diên không chịu buông, nhất quyết kéo tôi lên tầng.
Sau khi vào nhà, tôi lạnh lùng yêu cầu được trở về phòng, nhưng anh không cho.
“Mới sáng sớm ngày ra đã đi rồi, em chơi với hắn ta cả ngày dài, rất vui vẻ sao? Hai người đã nói chuyện gì vậy?”
“Liên quan gì đến anh?”
“Anh là chồng chưa cưới của em, em nói thử xem?” Anh gằn từng tiếng.
Có lẽ là men rượu đã khiến tôi to gan hơn.
Tôi tức giận bác bỏ lời anh:
“Dù sao tất cả đều chỉ là giả dối.”
Tôi đi lướt qua anh, định trở về phòng nghỉ ngơi.
Anh đột nhiên vươn tay, bực dọc đẩy tôi vào tường.
“Sao nào, thấy hắn ta về nên bắt đầu mất kiên nhẫn với anh đấy à?”
Phó Diên nhìn thẳng vào mắt tôi, trong mắt anh chất chứa nỗi muộn phiền.
Tôi không biết nữa, tôi cũng đâu phải Trình Y Y, anh để ý như vậy làm gì?
Tôi đã không còn chút tự tôn nào, không muốn mất thêm cả sự tự do nữa.
Tôi càng vùng vằng, anh lại càng bám chắc, trói chặt tôi trong vòng tay.
“Phó Diên, anh làm vậy sẽ khiến em ghét anh!”
“Ghét anh?”
Anh nheo mắt, cười khẩy: “Vậy anh cũng không ngại làm em ghét anh hơn đâu!”
Anh cúi đầu, hung hăng cắn vào môi tôi.
Không hề dịu dàng chút nào, như thể anh đang cố ý làm tôi đau vậy.
Kể cả khi nước mắt tôi rơi xuống, anh cũng không chịu tha tôi.
Mãi cho đến khi tôi không thể thở nổi, anh mới buông tôi ra.
“Sau này em không được uống rượu với người đàn ông khác nữa. Bằng không lần sau sẽ không kết thúc đơn giản như thế này nữa đâu.”
“...”
Vô liêm sỉ!
12.
Từ sau hôm đó, tôi chiến tranh lạnh với Phó Diên.
Tuy rằng ngày hôm sau anh đã nói lời xin lỗi, tôi vẫn cứ hờn dỗi với anh.
Chỉ bởi vì tôi không phải Trình Y Y nên anh cứ bắt nạt tôi như vậy sao?
Dựa vào đâu chứ!
Dù vậy, tôi vẫn sẽ thông báo với anh mỗi khi đi ra ngoài, nhưng ở trong nhà tôi nhất quyết không hé miệng nói với anh nửa chữ.
Thứ Bảy, tôi tới bệnh viện thăm Tô Duy.
Đại sảnh bệnh viện vô cùng ầm ĩ.
Khi chuẩn bị bước vào thang máy, ánh mắt tôi liếc qua chỗ khác, vô tình nhìn thấy một người rất quen.
Tôi tập trung quan sát, quả nhiên không nhận lầm người.
Trình Y Y?
Tôi đi theo cô ấy, phát hiện Trình Y Y bước vào khoa Phụ sản.
Tôi đứng ở bên ngoài đợi một lúc.
Trình Y Y cầm một tờ xét nghiệm bước ra ngoài, sắc mặt trắng bệch, trên tay còn cầm theo hai hộp vitamin B11.
Cô ấy... mang thai?
Tôi đứng như trời trồng, trong lòng dấy lên những cảm xúc khó để gọi tên.
Có lẽ là cảm giác may mắn, nhưng cùng lúc cũng cảm thấy khó chịu.
Nếu Phó Diên biết được, chắc anh sẽ vô cùng vui mừng nhỉ?
Dù sao một kẻ giả mạo như tôi sớm muộn gì cũng phải rời đi.
Tôi điều chỉnh lại tâm trạng, tiến lên bắt chuyện với cô ấy.
“Trình Y Y, Phó Diên vẫn luôn đi tìm cô đó.”
Cô ấy sững sờ, buồn bực dò xét tôi.
“Cô là... Tô Mạn?”
“Đúng, cô biết tôi sao?”
“Ôi chao, cuối cùng tên kia cũng đã tìm được cô rồi.”
Trình Y Y nhoẻn miệng cười, giờ đến lượt tôi ngây ngẩn cả người.
Điều này hoàn toàn khác với những phản ứng mà tôi dự liệu.
“Trình Y Y, chẳng phải Phó Diên muốn kết hôn với cô sao? Anh ấy nói cô bỏ chạy, tại sao cô lại ở chỗ này?”
“Ớ? Cậu ta nói tầm bậy tầm bạ gì vậy?”
Trình Y Y kiêu kỳ nhíu mày.
Màn hình điện thoại của cô ấy sáng lên, Trình Y Y nhìn lướt qua, lại càng tức giận hơn.
“Bảo tên kia tự mình giải thích với cô đi, hôm nay tôi còn đang vội đi đánh người, tôi đi trước nha!”
Tiếng giày cao gót của Trình Y Y vang lên lộp cộp, hừng hực đi về phía trước.
Hình như cô ấy đột nhiên nhớ ra điều gì đó, quay phắt lại.
“À phải rồi, đứa nhỏ này không phải con của Phó Diên đâu, cô đừng hiểu lầm.”
“...”
Tôi khờ luôn rồi, cứ đứng đực ở đó, đầu óc rối bời.
Chuyện này là thế nào?
Nếu Trình Y Y đã không bỏ trốn, vậy Phó Diên lừa tôi quay về để làm gì?