Chương 13
Đám cưới trong hoàng tộc là một thế giới mới đối với những người dân bình thường. Mức độ xa xỉ mà một cái đám cưới có thể mang lại một cuộc sống ăn sung mặc sướng suốt đời. Daniel là Vương hậu đương nhiên cũng sẽ là khách tham gia lễ cưới, cậu ngồi ở hàng ghế đầu tiên mà run rẩy nhìn người đứng trên bục cao kia.
Bộ Vest đen tôn lên dáng người cao to hoàn hảo của Kyan, hôm nay anh phá lệ đẹp trai hơn thường ngày, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kyan mặc Vest, ngày thường cậu chỉ nhìn thấy anh mang những chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng lại vô cùng thanh lịch.
Kyan liếc mắt xuống nhìn Daniel, hôm nay cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào, bộ váy xanh biển nhạt tôn lên làn da trắng nõn của cậu, dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng kia lại khiến người ta bất giác muốn bảo vệ.
Cánh cửa đột nhiên mở ra khiến mọi người giật mình quay lại, cô dâu của ngày hôm nay đã xuất hiện. Chiếc váy cưới lộng lẫy dài thướt tha, mái tóc vàng óng ả làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của người con gái mới lớn, sự tinh nghịch ẩn giấu đằng sau đôi mắt to tròn cùng đôi môi đỏ xinh nhỏ nhắn khiến bao cô nàng mơ ước.
Daniel ngẩn người nhìn cô dâu, đây chẳng phải người hôm trước cậu đã gặp ở tượng nữ thần mặt trăng sao, cô gái ấy thật xinh đẹp, nhìn cô gái đó chầm chậm bước đến đứng bên cạnh Kyan mà cậu cảm giác như tim mình bị bóp nghẹn lại.
Từng tiếng bàn tán thì thầm vang lên.
"Cô dâu thật xinh đẹp."
"Còn phải nói, con gái của Tổng tư lệnh mà."
"Thật sự đẹp hơn Vương hậu nhiều."
Mặc dù cậu không quan tâm lắm đến lời nói của người khác nhưng những câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai khiến cậu không thể nào an tĩnh được.
"Chắc ngài Kyan vẫn chưa nói với cậu, cô gái đó là Jessica, con gái của Tổng tư lệnh, đây chỉ là hôn nhân chính trị." Giọng nói dịu dàng kia vang lên lấn át những câu nói ồn ào ấy. Daniel quay sang nhìn Kamel, Kamel nhẹ nhàng nói cho cậu nghe một số sự thật.
Nghe vậy cậu bỗng cảm thấy yên tâm ơn, cậu lặng im nhìn lên bục cao kia, chỉ nhìn thấy người con gái mang tên Jessica đứng nhoẻn miệng cười nhìn Kyan, còn Kyan chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
"Con nít không nên xem nhiều cảnh này đâu. Chúng ta đi thôi."
Daniel đang ngồi xem đám cưới giữa anh và Jessica sẽ có gì xảy ra thì bỗng bị Kamel nắm tay kéo dậy rồi rời đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Kyan cau mày tính đuổi theo thì bị Jessica nhanh tay lẹ mắt giữ lấy.
"Anh Kyan, chúng ta đang trong lễ mà, anh muốn đi đâu."
Nhìn xuống phía dưới, hàng trăm con mắt đang nhìn về phía mình anh đành phải giữ bình tĩnh trở về vị trí đứng, chuyện này để sau khi kết thúc lễ anh sẽ tính sau.
Buổi lễ diễn ra khá êm đẹp, cô dâu Jessica sau khi làm lễ xong liền bị Kyan bỏ rơi đứng giữa dòng người, cô chỉ biết gượng cười đón nhận lời chúc từ mọi người. Sau sự kiện đó liền nổ ra nhiều lời đồn, một đồn mười, mười đồn trăm, cứ như vậy người trong cung lẫn ngoài đều biết chuyện Vương hậu bị người khác kéo đi khiến ngài Kyan tức giận đuổi theo để lại người vợ mới cưới kia bơ vơ một mình.
Daniel bị kéo đi còn đang hoảng hồn không biết mình bị kéo đi đâu, đến khi dừng lại cậu mới nhìn thấy hồ nước quen thuộc trước mặt, vẫn là chiếc ghế kế bên chiếc bàn tròn nhỏ chứa đầy những món bánh ngọt thơm ngon, có vẻ như chỗ này luôn được người khác dọn dẹp thường xuyên.
"Em không cần phải xem những cảnh khiến con tim mình đau đớn như vậy, không cần phải tự dày vò chính mình." Kamel dịu dàng nhìn cậu, trong ánh mắt chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của cậu.
Daniel hốt hoảng nhìn Kamel, đôi mắt kia như nói lên tất cả, cậu lặng im để cho Kamel xoa đầu cậu. Kamel kéo tay cậu ngồi xuống ghế, cậu cũng ngoan ngoãn làm theo.
"Sau này em vẫn còn có tôi mà."
Kamel thấy Daniel im lặng không động tĩnh gì nghĩ cậu đang sợ hãi liền vòng tay qua ôm cậu. Bàn tay chưa vòng qua người cậu liền bị ai đó hất ra, quay sang nhìn thì thấy Kyan tức giận trừng mắt nhìn.
Kyan kéo mạnh cậu về phía mình khiến cậu giật mình thoát khỏi suy nghĩ, cậu nhìn thấy Kyan thì bất ngờ, chẳng phải vẫn đang trong giờ làm lễ sao, tại sao anh lại ở đây.
"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng có đến gần cậu ấy nữa." Giọng nói trầm ấm thường ngày dễ nghe giờ đây lại lạnh lùng vang vọng bên tai khiến cậu bất giác run sợ.
"Ngài đang làm cho em ấy sợ hãi đấy." Kamel xót xa nhìn cậu, muốn đưa tay kéo cậu lại nhưng lại bị anh hất ra.
Daniel đẩy Kyan ra sau đó quay lưng bỏ đi mặc cho hai người đứng đối chọi nhau, cậu không thích như thế này chút nào, càng không thích Kyan của bây giờ. Daniel cảm thấy anh đã thay đổi, anh không còn ấm áp như lúc ban đầu cậu cảm nhận mà chỉ còn sự sợ hãi.
Vừa trở về Daniel liền chạm mặt với Jessica, cô nhìn thấy cậu thì giả bộ không để ý hất cằm bước qua người cậu. Mùi hương nước hoa trên người Jessica khiến cậu cảm thấy chóng mặt bèn vịn cầu thang mà đi về phòng.
Jessica vừa nhìn thấy Daniel liền khó chịu ra mặt, vì cậu mà Kyan đã bỏ cô lại một mình với đám người xa lạ, khiến cô phải bẽ mặt trước toàn dân thiên hạ. Cô sẽ khiến cậu phải biết ai mới là người xứng đáng có chức danh Vương hậu.
"Người không sao chứ." Hanna lo lắng tiến lên đỡ cậu, cô dịu dàng dìu cậu trở về phòng. Daniel lắc đầu ý bảo mình không sao rồi nằm lên giường, sự mệt mỏi khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Em ấy có vẻ quan tâm đến ngài rất nhiều." Daniel vừa rời khỏi Kamel liền bồi thêm một câu khiến Kyan tức giận vung tay cho Kamel một đấm sau đó túm lấy cổ áo Kamel đè xuống đất.
Kamel đưa tay ra trước mặt đỡ những đòn đánh của Kyan nhưng vẫn không thể ngăn cơn đau dồn đến từng bước.
"Ta đã nói như thế nào, rằng ngươi không được phép đến gần cậu ấy. Ngươi dám làm trái lời của ta sao." Kyan gằn giọng vừa nói tay vừa hạ xuống liên tục khiến Kamel trở tay không kịp liền bị trúng đòn.
Kyan thấy Kamel bị thương thì dừng tay lại, lúc này anh mới buông kamel rồi từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng nhìn Kamel nằm dưới đất sau đó rời đi không nói gì nữa. Kamel chật vật ngồi dậy, máu mũi cũng theo động tác mà chảy ra, Kamel từ từ đứng dậy rồi chậm rãi trở lại phòng.
Hanna vừa bước ra ngoài phòng Daniel thì thấy Kyan từ đằng xa đang đi đến, áo quần xộc xệch, mái tóc đen nhánh gọn gàng lúc đầu giờ lại rũ xuống trán, càng lúc Kyan càng bước nhanh hơn về phía cô, cô giật mình nhìn lại thì không biết từ lúc nào anh đã đứng trước mặt cô.
Khí thế lạnh lùng đáng sợ đó khiến cô phải run rẩy, cô lắp bắp nói, "Thưa.. Ngài, Vương hậu đã ngủ rồi ạ."
"Ngủ sao?" Kyan có hơi giật mình.
"Phải, Người có vẻ rất mệt mỏi sau khi chạm mặt với công chúa Jessica." Hanna nhẹ nhàng nói, cô không thích cái người tên Jessica này chút nào.
Kyan nhíu mày không nói gì, anh vẫy tay cho Hanna rời đi, cô ngập ngừng vài giây rồi mới rời đi. Kyan nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy người nằm trên người đang cuộn tròn trên giường mà từ từ tiến lại gần.
Anh im lặng ngồi xuống bên cạnh, mái tóc dài xõa ra tôn lên làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng nhạt khiến anh phải dừng lại trong giây lát, như có gì đó làm phiền cậu khiến cậu nhíu mày, lông mi cong vút kia cũng vì thế mà rung lên như cánh bướm dập dờn.
Nhận thấy cậu đang khó chịu anh liền nhẹ nhàng vỗ về cậu sau đó nằm xuống cạnh ôm cậu vào lòng. Daniel nhỏ bé cứ thế lọt thỏm trong vòng tay ấm áp của anh, đôi mày đang nhíu lại của cậu dần giãn ra. Có vẻ như mùi hương dịu dịu nhẹ mang theo mùi hoa hồng đã trấn an sự sợ hãi của cậu.
Kyan nhìn cậu như vậy mà cảm thấy đau lòng, đáng lẽ anh không nên chấp nhận cái lời hôn ước này. Nhưng đến cuối mọi thứ vẫn diễn ra như lẽ thường tình.
Dạo gần đây Daneil luôn gặp ác mộng khiến cậu không thể ngủ được, ác mộng cứ liên tục lặp đi lặp lại khiến cậu chỉ biết im lặng mà chịu đựng. Daniel ở trong giấc mơ luôn bị trói lại bởi dây xích, cậu không thể đi đến phía ánh sáng kia, cũng không thể hét lên, chỉ biết đứng đó mặc cho bóng tối bủa vây.
Bỗng nhiên cậu cảm nhận được có ai đó đang ở bên cậu, có ai đó đang vỗ về an ủi cậu, mùi hương này khiến cậu dễ chịu hẳn đi, tinh thần của cậu không còn căng thẳng nữa, sợi dây xích vô hình kia cũng bởi vì thứ gì đó mà biến mất, cảm thấy dưới chân mình không còn cảm giác nặng nề nữa cậu liền cúi xuống nhìn.
Đôi bàn chân nhỏ bé in hằn vết dây xích nhưng sợi xích đã biến mất, cậu liền biết đây là lúc để cậu chạy thoát nơi đầm lầy đen tối này, Daniel cố gắng hết sức chạy đến phía ánh sáng kia, là lối ra duy nhất trong bóng đêm kia.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt xanh lục khiến nó trở nên lấp lánh hơn như có hàng ngàn vì sao đang chứa đựng ở bên trong. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác sau khi thoát khỏi bóng tối thật nhẹ nhàng. Lại một lần nữa mở mắt ra, thứ đập vào mắt cậu chính là một màu trắng xóa, cậu dụi mắt nhìn rõ hơn thì phát hiện ra chính là áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi trắng bị cởi vài cúc áo trên để lộ bờ ngực rắn chắc, Daniel ngơ người một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn lên, thì bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Kyan đang say giấc nồng.
Bộ Vest đen tôn lên dáng người cao to hoàn hảo của Kyan, hôm nay anh phá lệ đẹp trai hơn thường ngày, đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy Kyan mặc Vest, ngày thường cậu chỉ nhìn thấy anh mang những chiếc áo sơ mi trắng đơn giản nhưng lại vô cùng thanh lịch.
Kyan liếc mắt xuống nhìn Daniel, hôm nay cậu vẫn xinh đẹp như ngày nào, bộ váy xanh biển nhạt tôn lên làn da trắng nõn của cậu, dáng vẻ e thẹn ngượng ngùng kia lại khiến người ta bất giác muốn bảo vệ.
Cánh cửa đột nhiên mở ra khiến mọi người giật mình quay lại, cô dâu của ngày hôm nay đã xuất hiện. Chiếc váy cưới lộng lẫy dài thướt tha, mái tóc vàng óng ả làm nổi bật khuôn mặt xinh đẹp của người con gái mới lớn, sự tinh nghịch ẩn giấu đằng sau đôi mắt to tròn cùng đôi môi đỏ xinh nhỏ nhắn khiến bao cô nàng mơ ước.
Daniel ngẩn người nhìn cô dâu, đây chẳng phải người hôm trước cậu đã gặp ở tượng nữ thần mặt trăng sao, cô gái ấy thật xinh đẹp, nhìn cô gái đó chầm chậm bước đến đứng bên cạnh Kyan mà cậu cảm giác như tim mình bị bóp nghẹn lại.
Từng tiếng bàn tán thì thầm vang lên.
"Cô dâu thật xinh đẹp."
"Còn phải nói, con gái của Tổng tư lệnh mà."
"Thật sự đẹp hơn Vương hậu nhiều."
Mặc dù cậu không quan tâm lắm đến lời nói của người khác nhưng những câu nói ấy cứ văng vẳng bên tai khiến cậu không thể nào an tĩnh được.
"Chắc ngài Kyan vẫn chưa nói với cậu, cô gái đó là Jessica, con gái của Tổng tư lệnh, đây chỉ là hôn nhân chính trị." Giọng nói dịu dàng kia vang lên lấn át những câu nói ồn ào ấy. Daniel quay sang nhìn Kamel, Kamel nhẹ nhàng nói cho cậu nghe một số sự thật.
Nghe vậy cậu bỗng cảm thấy yên tâm ơn, cậu lặng im nhìn lên bục cao kia, chỉ nhìn thấy người con gái mang tên Jessica đứng nhoẻn miệng cười nhìn Kyan, còn Kyan chỉ lạnh lùng liếc nhìn cô một cái.
"Con nít không nên xem nhiều cảnh này đâu. Chúng ta đi thôi."
Daniel đang ngồi xem đám cưới giữa anh và Jessica sẽ có gì xảy ra thì bỗng bị Kamel nắm tay kéo dậy rồi rời đi trước sự ngỡ ngàng của mọi người, Kyan cau mày tính đuổi theo thì bị Jessica nhanh tay lẹ mắt giữ lấy.
"Anh Kyan, chúng ta đang trong lễ mà, anh muốn đi đâu."
Nhìn xuống phía dưới, hàng trăm con mắt đang nhìn về phía mình anh đành phải giữ bình tĩnh trở về vị trí đứng, chuyện này để sau khi kết thúc lễ anh sẽ tính sau.
Buổi lễ diễn ra khá êm đẹp, cô dâu Jessica sau khi làm lễ xong liền bị Kyan bỏ rơi đứng giữa dòng người, cô chỉ biết gượng cười đón nhận lời chúc từ mọi người. Sau sự kiện đó liền nổ ra nhiều lời đồn, một đồn mười, mười đồn trăm, cứ như vậy người trong cung lẫn ngoài đều biết chuyện Vương hậu bị người khác kéo đi khiến ngài Kyan tức giận đuổi theo để lại người vợ mới cưới kia bơ vơ một mình.
Daniel bị kéo đi còn đang hoảng hồn không biết mình bị kéo đi đâu, đến khi dừng lại cậu mới nhìn thấy hồ nước quen thuộc trước mặt, vẫn là chiếc ghế kế bên chiếc bàn tròn nhỏ chứa đầy những món bánh ngọt thơm ngon, có vẻ như chỗ này luôn được người khác dọn dẹp thường xuyên.
"Em không cần phải xem những cảnh khiến con tim mình đau đớn như vậy, không cần phải tự dày vò chính mình." Kamel dịu dàng nhìn cậu, trong ánh mắt chỉ phản chiếu mỗi hình bóng của cậu.
Daniel hốt hoảng nhìn Kamel, đôi mắt kia như nói lên tất cả, cậu lặng im để cho Kamel xoa đầu cậu. Kamel kéo tay cậu ngồi xuống ghế, cậu cũng ngoan ngoãn làm theo.
"Sau này em vẫn còn có tôi mà."
Kamel thấy Daniel im lặng không động tĩnh gì nghĩ cậu đang sợ hãi liền vòng tay qua ôm cậu. Bàn tay chưa vòng qua người cậu liền bị ai đó hất ra, quay sang nhìn thì thấy Kyan tức giận trừng mắt nhìn.
Kyan kéo mạnh cậu về phía mình khiến cậu giật mình thoát khỏi suy nghĩ, cậu nhìn thấy Kyan thì bất ngờ, chẳng phải vẫn đang trong giờ làm lễ sao, tại sao anh lại ở đây.
"Ta đã cảnh cáo ngươi rồi, đừng có đến gần cậu ấy nữa." Giọng nói trầm ấm thường ngày dễ nghe giờ đây lại lạnh lùng vang vọng bên tai khiến cậu bất giác run sợ.
"Ngài đang làm cho em ấy sợ hãi đấy." Kamel xót xa nhìn cậu, muốn đưa tay kéo cậu lại nhưng lại bị anh hất ra.
Daniel đẩy Kyan ra sau đó quay lưng bỏ đi mặc cho hai người đứng đối chọi nhau, cậu không thích như thế này chút nào, càng không thích Kyan của bây giờ. Daniel cảm thấy anh đã thay đổi, anh không còn ấm áp như lúc ban đầu cậu cảm nhận mà chỉ còn sự sợ hãi.
Vừa trở về Daniel liền chạm mặt với Jessica, cô nhìn thấy cậu thì giả bộ không để ý hất cằm bước qua người cậu. Mùi hương nước hoa trên người Jessica khiến cậu cảm thấy chóng mặt bèn vịn cầu thang mà đi về phòng.
Jessica vừa nhìn thấy Daniel liền khó chịu ra mặt, vì cậu mà Kyan đã bỏ cô lại một mình với đám người xa lạ, khiến cô phải bẽ mặt trước toàn dân thiên hạ. Cô sẽ khiến cậu phải biết ai mới là người xứng đáng có chức danh Vương hậu.
"Người không sao chứ." Hanna lo lắng tiến lên đỡ cậu, cô dịu dàng dìu cậu trở về phòng. Daniel lắc đầu ý bảo mình không sao rồi nằm lên giường, sự mệt mỏi khiến cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
"Em ấy có vẻ quan tâm đến ngài rất nhiều." Daniel vừa rời khỏi Kamel liền bồi thêm một câu khiến Kyan tức giận vung tay cho Kamel một đấm sau đó túm lấy cổ áo Kamel đè xuống đất.
Kamel đưa tay ra trước mặt đỡ những đòn đánh của Kyan nhưng vẫn không thể ngăn cơn đau dồn đến từng bước.
"Ta đã nói như thế nào, rằng ngươi không được phép đến gần cậu ấy. Ngươi dám làm trái lời của ta sao." Kyan gằn giọng vừa nói tay vừa hạ xuống liên tục khiến Kamel trở tay không kịp liền bị trúng đòn.
Kyan thấy Kamel bị thương thì dừng tay lại, lúc này anh mới buông kamel rồi từ từ đứng dậy, đôi mắt đỏ ngầu hung hăng nhìn Kamel nằm dưới đất sau đó rời đi không nói gì nữa. Kamel chật vật ngồi dậy, máu mũi cũng theo động tác mà chảy ra, Kamel từ từ đứng dậy rồi chậm rãi trở lại phòng.
Hanna vừa bước ra ngoài phòng Daniel thì thấy Kyan từ đằng xa đang đi đến, áo quần xộc xệch, mái tóc đen nhánh gọn gàng lúc đầu giờ lại rũ xuống trán, càng lúc Kyan càng bước nhanh hơn về phía cô, cô giật mình nhìn lại thì không biết từ lúc nào anh đã đứng trước mặt cô.
Khí thế lạnh lùng đáng sợ đó khiến cô phải run rẩy, cô lắp bắp nói, "Thưa.. Ngài, Vương hậu đã ngủ rồi ạ."
"Ngủ sao?" Kyan có hơi giật mình.
"Phải, Người có vẻ rất mệt mỏi sau khi chạm mặt với công chúa Jessica." Hanna nhẹ nhàng nói, cô không thích cái người tên Jessica này chút nào.
Kyan nhíu mày không nói gì, anh vẫy tay cho Hanna rời đi, cô ngập ngừng vài giây rồi mới rời đi. Kyan nhẹ nhàng mở cửa, nhìn thấy người nằm trên người đang cuộn tròn trên giường mà từ từ tiến lại gần.
Anh im lặng ngồi xuống bên cạnh, mái tóc dài xõa ra tôn lên làn da trắng nõn cùng đôi môi hồng nhạt khiến anh phải dừng lại trong giây lát, như có gì đó làm phiền cậu khiến cậu nhíu mày, lông mi cong vút kia cũng vì thế mà rung lên như cánh bướm dập dờn.
Nhận thấy cậu đang khó chịu anh liền nhẹ nhàng vỗ về cậu sau đó nằm xuống cạnh ôm cậu vào lòng. Daniel nhỏ bé cứ thế lọt thỏm trong vòng tay ấm áp của anh, đôi mày đang nhíu lại của cậu dần giãn ra. Có vẻ như mùi hương dịu dịu nhẹ mang theo mùi hoa hồng đã trấn an sự sợ hãi của cậu.
Kyan nhìn cậu như vậy mà cảm thấy đau lòng, đáng lẽ anh không nên chấp nhận cái lời hôn ước này. Nhưng đến cuối mọi thứ vẫn diễn ra như lẽ thường tình.
Dạo gần đây Daneil luôn gặp ác mộng khiến cậu không thể ngủ được, ác mộng cứ liên tục lặp đi lặp lại khiến cậu chỉ biết im lặng mà chịu đựng. Daniel ở trong giấc mơ luôn bị trói lại bởi dây xích, cậu không thể đi đến phía ánh sáng kia, cũng không thể hét lên, chỉ biết đứng đó mặc cho bóng tối bủa vây.
Bỗng nhiên cậu cảm nhận được có ai đó đang ở bên cậu, có ai đó đang vỗ về an ủi cậu, mùi hương này khiến cậu dễ chịu hẳn đi, tinh thần của cậu không còn căng thẳng nữa, sợi dây xích vô hình kia cũng bởi vì thứ gì đó mà biến mất, cảm thấy dưới chân mình không còn cảm giác nặng nề nữa cậu liền cúi xuống nhìn.
Đôi bàn chân nhỏ bé in hằn vết dây xích nhưng sợi xích đã biến mất, cậu liền biết đây là lúc để cậu chạy thoát nơi đầm lầy đen tối này, Daniel cố gắng hết sức chạy đến phía ánh sáng kia, là lối ra duy nhất trong bóng đêm kia.
Ánh sáng chiếu vào đôi mắt xanh lục khiến nó trở nên lấp lánh hơn như có hàng ngàn vì sao đang chứa đựng ở bên trong. Cậu nhẹ nhàng nhắm mắt lại, cảm giác sau khi thoát khỏi bóng tối thật nhẹ nhàng. Lại một lần nữa mở mắt ra, thứ đập vào mắt cậu chính là một màu trắng xóa, cậu dụi mắt nhìn rõ hơn thì phát hiện ra chính là áo sơ mi trắng.
Áo sơ mi trắng bị cởi vài cúc áo trên để lộ bờ ngực rắn chắc, Daniel ngơ người một lúc sau mới ngẩng đầu nhìn lên, thì bất ngờ khi nhìn thấy khuôn mặt của Kyan đang say giấc nồng.