Chương 14
Daniel giật mình ngồi phắt dậy, hành động quá mạnh khiến Kyan nằm bên cũng giật mình mở mắt nhìn. Anh thấy cậu tỉnh dậy nhìn mình thì vội vàng đưa mắt sang quan sát một vòng trên người cậu từ đầu đến cuối.
"Cậu tỉnh rồi." Kyan nằm nghiêng người đối mặt với cậu, cổ áo bị hở kia càng vì thế mà hở ra nhiều hơn, mái tóc bù xù không gọn gàng kia lại khiến cho anh dịu dàng hơn ngày thường, đôi mắt đen láy kia như hồ nước sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của cậu. Anh có chút lười biếng mà ngáp vài cái.
Dáng vẻ này của anh cũng thật biết quyến rũ người khác, cậu đơ người lúc lâu rồi đột nhiên đỏ mặt vội vàng rời giường. Kyan thấy vậy cũng chỉ biết mỉm cười.
Sau khi tỉnh táo lại Kyan liền ở lì trong phòng cậu khiến cậu không biết phải làm sao. Kyan thấy cậu đã thay đồ xong mở miệng nói, "Chúng ta đi ăn sáng thôi, cậu đợi tôi về phòng thay đồ nhé."
Daniel theo bước Kyan về phòng của anh, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng anh. Daniel tò mò nhìn ngó xung quanh, căn phòng có vẻ tối hơn so với phòng của cậu, ga giường cũng đều là một màu đen, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống giường chờ đợi.
Kyan thay đồ xong liền bước ra khỏi phòng thay liền nhìn thấy trên giường mình đột nhiên xuất hiện một vật trắng như tuyết đang nằm giữa giường. Anh lại gần xem thì hóa ra là cậu đang nằm trên giường anh ngủ. Căn phòng tối tăm nay lại xuất hiện một ánh trắng lạnh lẽo khiến anh cảm thấy khác lạ, anh mỉm cười lay người cậu dậy.
"Nên tỉnh dậy rồi."
Daniel từ từ mở mắt ngồi dậy, cậu phải dụi mắt vài lần mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Kyan ngày thường đang đứng trước mặt mình thì gật đầu chào, thấy anh có vẻ đã thay đồ xong cậu nhanh nhẹn đứng dậy đi trước, Kyan đi phía sau.
Cậu vừa mở cửa ra liền bắt gặp khuôn mặt kiêu căng của Jessica đang đứng trước cửa phòng, bên cạnh cô còn có một người hầu nữ khác nhìn vô cùng lạ mắt, không giống như người cung cung điện của Kyan.
Jessica thấy cửa mở thì vui vẻ sửa sang lại quần áo rồi nở nụ cười chờ Kyan bước ra, tối qua cô ngồi chờ anh đến nửa đêm cũng vẫn không thấy người tới, người hầu bên cạnh cô liền đi nghe ngóng rồi hớt ha hớt hải chạy về báo tin Kyan ngủ lại phòng Vương hậu khiến cô tức đến nỗi không tài nào chợp mắt được.
Cửa vừa mở Jessica trợn mắt nhìn cậu từ căn phòng trước mặt bước ra, từng cử chỉ bước đi của người đối diện đều dịu dàng như tiểu thiên thần kia khiến cô cảm thấy xấu hổ. Daniel nhìn thấy Jessica thì giật mình lùi lại, vô tình va phải lồng ngực cứng rắn của Kyan đang đi sát phía sau.
"Làm sao thế?" Kyan thuận thế ôm cậu vào lòng, giọng nói sáng sớm vừa trầm thấp lại dịu dàng khiến cậu quay đầu lại nhìn anh.
Kyan mỉm cười nhẹ nhìn cậu rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp được ánh mắt Jessica đanh trợn tòn nhìn anh nụ cười vừa nhếch lên kia liền trở về vị trí ban đầu. Bàn tay đặt ở eo cậu không có ý đinh buông ra mà còn siết chặt hơn.
"Cô tới đây làm gì?" Kyan lạnh giọng hỏi Jessica, giọng nói lạnh băng ấy kéo cô trở về hiện tại, nếu người đang trong lòng anh là cô thì giọng nói ấm áp kia sẽ dành cho cô, chỉ tại người kia, chỉ tại người đó mà cô phải nhận sự lạnh nhạt này, đến cả đêm tân hôn mà anh cũng không thèm đếm xỉa tới.
Jessica lạnh lùng nhìn Daniel, sự độc ác trong cô dần lóe lên ở đáy mắt khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy rùng mình. Cô nhìn Kyan rồi nhẹ nhàng nhếch đôi môi đỏ thắm kia cười rộ lên, "Em đang chờ anh cùng ăn sáng."
"Cảm ơn, từ ngày mai cô không cần đợi tôi ăn sáng đâu. Tôi sẽ ăn cùng Vương hậu."
Nụ cười cô dần cứng đờ lại, Kyan mặc kệ cô mà cầm tay Daniel kéo đi. Jessica đứng đó lúc lâu rồi mới cất bước đi theo, người đàn bà đi bên cạnh Kyan sớm muộn gì cũng sẽ là cô mà thôi.
Bước vào nhà ăn, vẫn chỗ ngồi cũ, người đến sớm nhất vẫn là Kamel, nhưng khuôn mặt của Kamel có chút bầm tím khiến cậu hoảng hốt chạy lại xem xét. Kamel thấy cậu lo lắng như vậy thì mỉm cười lắc đầu.
"Tôi không sao, em không cần phải quá lo lắng cho tôi đâu."
Kyan khó chịu ra mặt liền bắt Daniel ngồi kế bên mình, Jessica không cam tâm cũng bắt chước ngồi kế bên Kyan. Cô liếc nhìn Kamel rồi thôi, mặc dù có sự góp mặt của người mới nhưng cũng không làm cho ba người mất hứng ăn, Daniel ngoan ngoãn ăn thịt trong phần của mình, cậu ở đây lâu đến vậy cũng đã được Kyan và Kamel nuôi béo lên một chút.
Khuôn mặt gầy gò lúc trước giờ đây đã trắng hồng, chiếc má bánh bao cũng dần hiện ra. Bàn tay da bọc xương cũng đã có chút ít thịt, sờ vào cảm giác mềm mại hơn ban đầu. Biểu cảm trên khuôn mặt của cậu cũng đã có sự biến đổi, nhưng cậu vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn thể xác bên ngoài mang lại.
Jessica bởi vì muốn đến gặp Kyan vào sáng sớm mà cố tình mặc bộ váy đỏ nổi bật với chiếc áo khoét sâu xuống vừa kín vừa hở, tưởng chừng như anh sẽ để mắt đến nhưng đến cả cái liếc mắt cô cũng không nhận được.
Ngược lại người kia lại mặc một chiếc váy trắng che kín từ cổ đến chân, ngay cả đôi tay kia cũng nằm dưới lớp vải ren trắng kia, mái tóc đen dài chỉ cài lên một cách đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh cao tựa thần tiên.
Cô nghiến răng cúi đầu ăn, quyết ngày mai phải mặc chiếc váy màu trắng. Ăn xong mọi người như thường lệ ai làm việc đó, nhưng hôm nay Kyan lại không muốn để cậu ở cùng Kamel nên sai người đem tất cả sổ sách công việc hôm nay ra mái đình nhỏ kia để anh xử lý. Daniel vẫn như ngày thường xách váy ra mái đình ngồi chơi, cậu nằm trên chiếc ghế dài được lót nệm mềm êm ái mà đọc sách. Kamel thấy Kyan ngồi đó xử lý công việc nhưng cũng không nói gì chỉ im lặng vừa nhâm nhi ly trà vừa chống cằm nhìn Daniel.
Jessica sau khi ăn xong liền xin phép quay trở lại phòng không biết lúc này một cảnh ba người đang tụ họp tại mái đình nhỏ kia nhìn vô cùng thuận mắt. Cô vội vàng cởi bỏ chiếc váy nặng nề xuống thay lên cho mình bộ váy nhỏ nhắn khác nhưng cũng không quên làm người xem đỏ mắt vì vòng một kia.
Cô vừa vui vẻ bước xuống lầu vừa tìm kiếm hình bóng Kyan, nhìn một lượt không thấy anh đâu cô lại quay trở lên phòng làm việc của anh, gõ cửa hồi lâu không thấy ai đáp lại, cô khó hiểu chạy xuống tầng. Jessica nắm đại người qua đường hỏi, hỏi xong mới biết ngày nào bọn họ cũng ra mái đình nghỉ mát vào sáng sớm.
Cô cùng người hầu của mình lần mò đường đến mái đình, đến được tới nơi cô liền thấy Daniel dịu dàng kia vừa thưởng thức tách trà mà Kyan đưa qua vừa cắn miếng bánh mà Kamel cho. Khung cảnh đó khiến cô tức đỏ mắt nhưng vẫn phải giả vờ như không thấy gì mà cười nhẹ bước đến.
"Hóa ra là anh ở đây, làm em tìm nãy giờ đấy."
Kyan cúi đầu cười với Daniel, ngẩng đầu lên nhìn Jessica liền tắt nụ cười, giọng nói lãnh đạm phát lên, "Có chuyện gì."
"Chẳng lẽ phải có chuyện mới được tới tìm anh. Em dù sao cũng là vợ mới cưới của anh, anh cũng phải quan tâm đến em một chút chứ." Jessica bĩu môi vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Kyan mà ôm cánh tay anh làm nũng.
Giọng nói ngọt ngớt của cô khiến Kamel có chút rùng mình, Daniel quay lại nhìn Kyan, vị trà thơm ngát kia giờ đây lại chẳng còn mùi vị gì nữa. Cậu có chút không thích Jessica vậy nên cô vừa nói hết một câu chưa để anh mở miệng cậu đã đứng dậy rời đi.
Jessica thấy cậu ời đi thì có chút đắc ý cười càng vui hơn, bàn tay ôm lấy cánh tay của anh siết chặt hơn. Kamel thấy cậu rời đi liền bỏ tách trà xuống đuổi theo, trước khi rời đi Kamel liền quay đầu liếc nhìn anh rồi mới đi hẳn.
Kyan dù tức giận nhưng cũng không thể trút giận lên người Jessica, anh chỉ liếc mắt sang cô rồi lại tiếp tục làm việc, sự khó chịu của anh đối với cô cô có thể cảm nhận được nhưng sẽ sớm thôi anh sự khó chịu đó sẽ trở thành sự yêu thương mà anh dành cho cô.
"Cậu tỉnh rồi." Kyan nằm nghiêng người đối mặt với cậu, cổ áo bị hở kia càng vì thế mà hở ra nhiều hơn, mái tóc bù xù không gọn gàng kia lại khiến cho anh dịu dàng hơn ngày thường, đôi mắt đen láy kia như hồ nước sâu thẳm phản chiếu hình ảnh của cậu. Anh có chút lười biếng mà ngáp vài cái.
Dáng vẻ này của anh cũng thật biết quyến rũ người khác, cậu đơ người lúc lâu rồi đột nhiên đỏ mặt vội vàng rời giường. Kyan thấy vậy cũng chỉ biết mỉm cười.
Sau khi tỉnh táo lại Kyan liền ở lì trong phòng cậu khiến cậu không biết phải làm sao. Kyan thấy cậu đã thay đồ xong mở miệng nói, "Chúng ta đi ăn sáng thôi, cậu đợi tôi về phòng thay đồ nhé."
Daniel theo bước Kyan về phòng của anh, đây là lần đầu tiên cậu vào phòng anh. Daniel tò mò nhìn ngó xung quanh, căn phòng có vẻ tối hơn so với phòng của cậu, ga giường cũng đều là một màu đen, cậu nhẹ nhàng ngồi xuống giường chờ đợi.
Kyan thay đồ xong liền bước ra khỏi phòng thay liền nhìn thấy trên giường mình đột nhiên xuất hiện một vật trắng như tuyết đang nằm giữa giường. Anh lại gần xem thì hóa ra là cậu đang nằm trên giường anh ngủ. Căn phòng tối tăm nay lại xuất hiện một ánh trắng lạnh lẽo khiến anh cảm thấy khác lạ, anh mỉm cười lay người cậu dậy.
"Nên tỉnh dậy rồi."
Daniel từ từ mở mắt ngồi dậy, cậu phải dụi mắt vài lần mới tỉnh ngủ, nhìn thấy Kyan ngày thường đang đứng trước mặt mình thì gật đầu chào, thấy anh có vẻ đã thay đồ xong cậu nhanh nhẹn đứng dậy đi trước, Kyan đi phía sau.
Cậu vừa mở cửa ra liền bắt gặp khuôn mặt kiêu căng của Jessica đang đứng trước cửa phòng, bên cạnh cô còn có một người hầu nữ khác nhìn vô cùng lạ mắt, không giống như người cung cung điện của Kyan.
Jessica thấy cửa mở thì vui vẻ sửa sang lại quần áo rồi nở nụ cười chờ Kyan bước ra, tối qua cô ngồi chờ anh đến nửa đêm cũng vẫn không thấy người tới, người hầu bên cạnh cô liền đi nghe ngóng rồi hớt ha hớt hải chạy về báo tin Kyan ngủ lại phòng Vương hậu khiến cô tức đến nỗi không tài nào chợp mắt được.
Cửa vừa mở Jessica trợn mắt nhìn cậu từ căn phòng trước mặt bước ra, từng cử chỉ bước đi của người đối diện đều dịu dàng như tiểu thiên thần kia khiến cô cảm thấy xấu hổ. Daniel nhìn thấy Jessica thì giật mình lùi lại, vô tình va phải lồng ngực cứng rắn của Kyan đang đi sát phía sau.
"Làm sao thế?" Kyan thuận thế ôm cậu vào lòng, giọng nói sáng sớm vừa trầm thấp lại dịu dàng khiến cậu quay đầu lại nhìn anh.
Kyan mỉm cười nhẹ nhìn cậu rồi ngẩng đầu lên, bắt gặp được ánh mắt Jessica đanh trợn tòn nhìn anh nụ cười vừa nhếch lên kia liền trở về vị trí ban đầu. Bàn tay đặt ở eo cậu không có ý đinh buông ra mà còn siết chặt hơn.
"Cô tới đây làm gì?" Kyan lạnh giọng hỏi Jessica, giọng nói lạnh băng ấy kéo cô trở về hiện tại, nếu người đang trong lòng anh là cô thì giọng nói ấm áp kia sẽ dành cho cô, chỉ tại người kia, chỉ tại người đó mà cô phải nhận sự lạnh nhạt này, đến cả đêm tân hôn mà anh cũng không thèm đếm xỉa tới.
Jessica lạnh lùng nhìn Daniel, sự độc ác trong cô dần lóe lên ở đáy mắt khiến cậu bỗng nhiên cảm thấy rùng mình. Cô nhìn Kyan rồi nhẹ nhàng nhếch đôi môi đỏ thắm kia cười rộ lên, "Em đang chờ anh cùng ăn sáng."
"Cảm ơn, từ ngày mai cô không cần đợi tôi ăn sáng đâu. Tôi sẽ ăn cùng Vương hậu."
Nụ cười cô dần cứng đờ lại, Kyan mặc kệ cô mà cầm tay Daniel kéo đi. Jessica đứng đó lúc lâu rồi mới cất bước đi theo, người đàn bà đi bên cạnh Kyan sớm muộn gì cũng sẽ là cô mà thôi.
Bước vào nhà ăn, vẫn chỗ ngồi cũ, người đến sớm nhất vẫn là Kamel, nhưng khuôn mặt của Kamel có chút bầm tím khiến cậu hoảng hốt chạy lại xem xét. Kamel thấy cậu lo lắng như vậy thì mỉm cười lắc đầu.
"Tôi không sao, em không cần phải quá lo lắng cho tôi đâu."
Kyan khó chịu ra mặt liền bắt Daniel ngồi kế bên mình, Jessica không cam tâm cũng bắt chước ngồi kế bên Kyan. Cô liếc nhìn Kamel rồi thôi, mặc dù có sự góp mặt của người mới nhưng cũng không làm cho ba người mất hứng ăn, Daniel ngoan ngoãn ăn thịt trong phần của mình, cậu ở đây lâu đến vậy cũng đã được Kyan và Kamel nuôi béo lên một chút.
Khuôn mặt gầy gò lúc trước giờ đây đã trắng hồng, chiếc má bánh bao cũng dần hiện ra. Bàn tay da bọc xương cũng đã có chút ít thịt, sờ vào cảm giác mềm mại hơn ban đầu. Biểu cảm trên khuôn mặt của cậu cũng đã có sự biến đổi, nhưng cậu vẫn chưa cảm nhận được sự đau đớn thể xác bên ngoài mang lại.
Jessica bởi vì muốn đến gặp Kyan vào sáng sớm mà cố tình mặc bộ váy đỏ nổi bật với chiếc áo khoét sâu xuống vừa kín vừa hở, tưởng chừng như anh sẽ để mắt đến nhưng đến cả cái liếc mắt cô cũng không nhận được.
Ngược lại người kia lại mặc một chiếc váy trắng che kín từ cổ đến chân, ngay cả đôi tay kia cũng nằm dưới lớp vải ren trắng kia, mái tóc đen dài chỉ cài lên một cách đơn giản nhưng lại toát lên vẻ đẹp thanh cao tựa thần tiên.
Cô nghiến răng cúi đầu ăn, quyết ngày mai phải mặc chiếc váy màu trắng. Ăn xong mọi người như thường lệ ai làm việc đó, nhưng hôm nay Kyan lại không muốn để cậu ở cùng Kamel nên sai người đem tất cả sổ sách công việc hôm nay ra mái đình nhỏ kia để anh xử lý. Daniel vẫn như ngày thường xách váy ra mái đình ngồi chơi, cậu nằm trên chiếc ghế dài được lót nệm mềm êm ái mà đọc sách. Kamel thấy Kyan ngồi đó xử lý công việc nhưng cũng không nói gì chỉ im lặng vừa nhâm nhi ly trà vừa chống cằm nhìn Daniel.
Jessica sau khi ăn xong liền xin phép quay trở lại phòng không biết lúc này một cảnh ba người đang tụ họp tại mái đình nhỏ kia nhìn vô cùng thuận mắt. Cô vội vàng cởi bỏ chiếc váy nặng nề xuống thay lên cho mình bộ váy nhỏ nhắn khác nhưng cũng không quên làm người xem đỏ mắt vì vòng một kia.
Cô vừa vui vẻ bước xuống lầu vừa tìm kiếm hình bóng Kyan, nhìn một lượt không thấy anh đâu cô lại quay trở lên phòng làm việc của anh, gõ cửa hồi lâu không thấy ai đáp lại, cô khó hiểu chạy xuống tầng. Jessica nắm đại người qua đường hỏi, hỏi xong mới biết ngày nào bọn họ cũng ra mái đình nghỉ mát vào sáng sớm.
Cô cùng người hầu của mình lần mò đường đến mái đình, đến được tới nơi cô liền thấy Daniel dịu dàng kia vừa thưởng thức tách trà mà Kyan đưa qua vừa cắn miếng bánh mà Kamel cho. Khung cảnh đó khiến cô tức đỏ mắt nhưng vẫn phải giả vờ như không thấy gì mà cười nhẹ bước đến.
"Hóa ra là anh ở đây, làm em tìm nãy giờ đấy."
Kyan cúi đầu cười với Daniel, ngẩng đầu lên nhìn Jessica liền tắt nụ cười, giọng nói lãnh đạm phát lên, "Có chuyện gì."
"Chẳng lẽ phải có chuyện mới được tới tìm anh. Em dù sao cũng là vợ mới cưới của anh, anh cũng phải quan tâm đến em một chút chứ." Jessica bĩu môi vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh Kyan mà ôm cánh tay anh làm nũng.
Giọng nói ngọt ngớt của cô khiến Kamel có chút rùng mình, Daniel quay lại nhìn Kyan, vị trà thơm ngát kia giờ đây lại chẳng còn mùi vị gì nữa. Cậu có chút không thích Jessica vậy nên cô vừa nói hết một câu chưa để anh mở miệng cậu đã đứng dậy rời đi.
Jessica thấy cậu ời đi thì có chút đắc ý cười càng vui hơn, bàn tay ôm lấy cánh tay của anh siết chặt hơn. Kamel thấy cậu rời đi liền bỏ tách trà xuống đuổi theo, trước khi rời đi Kamel liền quay đầu liếc nhìn anh rồi mới đi hẳn.
Kyan dù tức giận nhưng cũng không thể trút giận lên người Jessica, anh chỉ liếc mắt sang cô rồi lại tiếp tục làm việc, sự khó chịu của anh đối với cô cô có thể cảm nhận được nhưng sẽ sớm thôi anh sự khó chịu đó sẽ trở thành sự yêu thương mà anh dành cho cô.